“Ngươi....... nói cái gì?” Giơ mặt dây lên làm bộ như muốn đập, Mạc Ly dừng cương trước bờ vực, khúc cua phanh gấp, suýt nữa làm eo bị bắn ra ngoài.
“Không tin ngươi thì cứ thử xem...... Thôi, coi như ta chưa từng nói.” Elsa thu lại biểu cảm, ngực phập phồng thờ ơ lạnh nhạt.
“.........” Mạc Ly trầm mặc một lúc, giơ tay lên từng chút từng chút một, rồi chậm rãi hạ xuống.
“Túng?”
“Ai, ai túng? Ngươi thật nghĩ ta không dám sao? Đừng có coi thường nhân loại a, Long tộc!” Vừa nói như vậy, Mạc Ly vừa đem mặt dây đeo lại cổ, cẩn thận nhét vào trong ngực.
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Mạc Ly làm mặt quỷ với Elsa.
“Không cần để ý, chỗ đó đúng là rất an toàn.” Elsa liếc mắt nhìn viên bảo thạch nằm giữa hai tòa núi tuyết, giọng nói có chút hài hước.
“...... Elsa tiểu thư, nếu ngươi chơi đủ rồi, có thể biến ta trở lại làm nhân loại không?”
“Biến hay không là chuyện của ngươi, ta đã nói rồi, ta chỉ đến để kích hoạt huyết mạch.”
“Kích hoạt huyết mạch? Ý của Elsa tiểu thư là cha mẹ ta có một bên không phải nhân loại? Lẽ nào ta với ngươi còn có quan hệ thân thích?” Mạc Ly nghi hoặc, nàng chưa từng gặp qua cha mẹ ruột của mình, ngay cả khi thấy Charles ký ức cũng trống rỗng, như thể nàng từ trong bụng mẹ sinh ra liền nhảy thẳng tới năm tuổi.
Đối với mê vụ thân thế của mình, Mạc Ly vẫn luôn ôm thái độ không mấy để tâm.
Có lẽ là kiểu bị ông nông dân nào đó đội nón xanh ném ra khỏi cửa ~ loại đó, cũng có thể là ông chủ thương nhân nào đó trong lúc vui chơi phong lưu mà kết quả ra vậy, ai biết được.
Mạc Ly không hứng thú với mấy chuyện này, cũng không tính toán đi nhận tổ quy tông. Suy cho cùng thì cha mẹ ruột đối với nàng chỉ là hai người xa lạ ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, bản thân cần gì phải vì hai người xa lạ mà nhọc công?
Chỉ là hôm nay trời xui đất khiến, nàng tình cờ biết được một góc băng sơn của thân thế mình.
“Tùy ngươi nghĩ thế nào.” Elsa mặt không cảm xúc, bộ dáng như kiểu ‘ta hiểu, nhưng ta không muốn nói với ngươi’, khiến Mạc Ly nhìn cũng phải đơ mặt.
“Nga, vậy ta đoán thử xem, cha ta có phải là một lão long dâm dục ngập trời, đi khắp nơi trăng hoa với các chủng tộc nữ tử, còn ta thì là sản phẩm không kịp bắn ra ngoài?”
“Lão lưu manh không biết xấu hổ, thật là quá đáng, thật sự vô trách nhiệm.” Mạc Ly vừa nhỏ giọng mắng vừa ôm ngực khoanh tay, vừa quan sát phản ứng của Elsa.
Elsa sắc mặt không có biến hóa lớn, thậm chí có chút như muốn cười.
Thấy vậy, Mạc Ly tiếp tục:
“Nga, vậy có lẽ mẹ ta chính là một con mẫu long không biết liêm sỉ, sở thích lớn nhất là mời dị tộc tới làm Long Kỵ Sĩ....... Ách ách!?”
Chưa kịp nói xong, Mạc Ly bị bóp cổ.
Một bàn tay trắng mảnh như kìm sắt siết chặt cổ nàng, khiến nàng không thở nổi.
Ánh mắt rồng lạnh như băng không giận mà uy, trong khoảnh khắc tràn ngập sát khí, đây là lần thứ hai Mạc Ly cảm nhận cái chết cận kề.
“Ta, ta........ sai rồi, ta có, tội..... Ngô khụ khụ.....”
“Bịch!” Nàng bị ném mạnh xuống đất, thở dốc không ngừng, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí đã lâu không có.
Ý của nàng vốn là thông qua biểu cảm rất nhỏ của Elsa để đoán xem cha hay mẹ mình là rồng.
Kết quả là suýt nữa mất mạng, thiếu chút nữa cái đuôi nhỏ bị một con rồng bóp chết.
“Còn dám nói thêm một câu loại lời đó, ngươi chỉ có thể chết.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ngài đại nhân rộng lượng.....” Mạc Ly xin lỗi vô cùng thuần thục, bày ra tư thế chuẩn tiêu chuẩn nịnh hót, cái đuôi sau lưng khẽ ve vẩy lấy lòng.
Miệng thì nhận sai, trong lòng lại âm thầm tính toán.
Xem ra mẹ nàng tám chín phần là một con rồng, dường như còn có huyết thống với con rồng trước mặt đang nổi nóng này, mà quan hệ còn rất tốt nữa.
Hiểu rõ điểm này rồi, nàng cũng đại khái đoán ra vì sao đối phương lại đến tìm mình.
Xem như là nể mặt quan hệ huyết thống, đến giúp hậu duệ một phen – chắc là kiểu suy nghĩ như vậy. Nói cách khác, vị Elsa tiểu thư trước mặt này rất có thể có quan hệ huyết mạch với nàng....
Nàng hơi cảm khái, trong lòng có chút phức tạp khó nói.
Làm người mười mấy năm, đột nhiên biết được mẹ mình không phải là người, bản thân cũng không phải thuần chủng nhân loại, nếu không có tâm lý vững chắc thì đúng là khó mà chịu nổi.
“Cái kia, Elsa tiểu thư, có thể nói cho ta biết, ngươi với mẹ ta có quan hệ gì không?” Mạc Ly hơi ngẩng đầu hỏi thử.
Nhận ra đối phương không hại mình, ngược lại còn có ý chăm sóc, Mạc Ly cũng thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
“Bây giờ nói cho ngươi, không có lợi gì cho ngươi cả.”
“Vậy sao.” Đối phương đã không muốn nói, Mạc Ly cũng không dám truy hỏi.
“Mạc Ly, ngươi tên này đúng không?”
“Đúng vậy.” Mạc Ly đáp.
“Chẳng giống tên con gái gì cả, thôi gọi là Jasmine đi.”
“....... Đừng có tùy tiện đổi tên người ta, hơn nữa ta vốn dĩ không phải con gái.” Mạc Ly hơi u oán.
Elsa không để ý, tiếp tục nói:
“Học viện Lan Nhân, ngươi biết chỗ đó không.”
“Biết, danh tiếng đệ nhất đại lục, ai mà không biết?” Mạc Ly không hiểu sao một con rồng lại đột nhiên nhắc đến cái tên này.
Học viện Lan Nhân là học viện quý tộc đỉnh cấp nằm trên bờ sông Lan Nhân, được xây dựng vào cuối thời cổ Á Đinh đế quốc. Ban đầu được thành lập bởi nhóm học giả nổi tiếng nhất cổ Á Đinh, kéo dài đến nay, vẫn bảo tồn được rất nhiều văn hiến và tri thức cổ đại đã thất truyền, là tồn tại đứng đầu giới học thuật đại lục.
Cho nên danh tiếng của học viện lan rộng khắp triều đình và dân gian, ngay cả mấy người buôn bán nhỏ chưa hiểu sự đời cũng từng nghe qua cái tên này.
Tất nhiên, học viện cấp cao kiểu này chỉ có quý tộc mới có khả năng nhập học, mà còn là loại quý tộc lợi hại thật sự. Quý tộc loại thường cũng không đủ khả năng chi trả học phí mỗi năm ở đây.
Dù là quý tộc nếu thiên phú không đủ hoặc không cố gắng đủ thì cũng không thể vượt qua kỳ khảo thí nhập học, cơ bản không bước vào nổi đại môn.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, học viện này đúng là có bản lĩnh thật, trình độ giảng dạy cực cao. Sinh viên tốt nghiệp ở đây không có ai là loại ăn bám, tất cả đều bị các ngành nghề tranh giành tuyển dụng.
Không nói đâu xa, từ xưa tới nay, danh nhân đại lục có đến bảy tám phần đều từng là học sinh ở học viện này.
Mạc Ly có ấn tượng rất sâu với học viện này, mà không phải vì nàng từng học ở đó – mà là vì nàng từng bị những người tốt nghiệp từ đó xử đẹp.
Ví dụ như công chúa của Giáo Hoàng Quốc – Emilia A Lôi Lâm Đức – chính là cựu sinh viên của học viện Lan Nhân.
Không chỉ có nàng, còn có công chúa của Tinh Linh Vương quốc, thánh nữ Áo Thụy Vi Giai.......
Mạc Ly nhớ rất rõ, những người này đều là sinh viên tốt nghiệp học viện Lan Nhân, đều là những đại lão có ảnh hưởng lớn trên đại lục này.
Nói chung, học viện này là nơi mà quý tộc vắt óc muốn đưa con mình vào học, không khoa trương chút nào, chỉ cần vào được là lập tức trở thành người thượng đẳng.
Đeo huy hiệu học viện này, mặc đồng phục của học viện mà bước ra ngoài thì đúng là có khí chất ngất trời, tỷ lệ quay đầu trên đường có thể đạt 100%.
Chỉ là làm sao để thi đậu học viện này, làm sao để tốt nghiệp rồi trở thành nhân vật thượng đẳng, rồi trở về kế thừa gia sản – những chuyện đó không phải là thứ Mạc Ly cần bận tâm.
Nàng không phải quý tộc, không phải nhà giàu, cũng chẳng phải thiên tài, càng không có tài sản để thừa kế. Những thứ đó cách nàng quá xa, cho nên khi nhắc đến học viện này, nàng hoàn toàn không liên tưởng nó đến bản thân mình.
“Ngươi, đi nơi đó đọc sách, sau đó tốt nghiệp.” Elsa liếc nàng một cái, giọng điệu thản nhiên nói ra, làm Mạc Ly thiếu chút nữa há hốc cả miệng.