"Thiệt sao trời...?"
Tôi trở về từ cõi chết ngay trước khi bước vào Ngục Tối, nhưng lòng vẫn còn chấn động.
Ai mà ngờ rằng vị Dũng Giả Eligion lại bị chính Thánh Hiệp Sĩ Kanaria hạ sát chứ.
Nó nằm ngoài tất cả dự đoán của tôi.
"Nhưng... cách này không thể sai được mà."
Tôi vẫn tin rằng dựa vào Eligion không phải là một sai lầm.
Lần này là thất bại, nhưng nếu lặp lại, có thể sẽ có một tương lai nơi Eligion chiến thắng được chúng.
Vì vậy, tôi quyết định thử lại một lần nữa.
◆◆◆
Tôi hành động giống như vòng lặp trước đó.
"Không, không phải như vậy mà...!"
Trước mắt tôi là hình ảnh Eligion đang phát cuồng.
Chỉ một lúc sau, anh lại bị hạ gục dưới tay Thánh Hiệp Sĩ Kanaria.
Ôi, vòng lặp này cũng xôi hỏng bỏng không rồi.
Sau khi đưa ra cái kết luận đó, tôi tự cắt đầu mình bằng thanh kiếm.
◆◆◆
Đã ba lần tôi cố gắng cứu Eligion.
Tôi đã cố ngăn chặn Kanaria nhắc đến từ "làng Luna," thứ đã khiến Eligion phát điên, nhưng...
"Này, đừng cản trở nữa!"
Do bị chiến binh Golgano khống chế, tôi không thể làm gì được.
Cuối cùng, Eligion lại phát cuồng và bị giết.
Lần này cũng thất bại.
◆◆◆
Lần thử thứ tư.
Tôi quyết định thông báo trước cho Eligion rằng Kanaria là người từ làng Luna.
Tôi nghĩ rằng, nếu biết trước, cú sốc sẽ nhỏ hơn.
Vì vậy, sau khi nói Kanaria và Golgano là kẻ phản bội, tôi đã đề cập đến làng Luna.
"Kiska, nếu anh nói thêm nữa, tôi sẽ giận đấy."
Chỉ cần nhắc đến làng Luna, Eligion đã nổi giận.
"Nhưng xin ngài hãy nhớ rằng, Kanaria là người từ làng Luna, vì vậy cô ta có thù hằn với ngài!"
"Câm mồm vào!!"
Một cú đấm mạnh mẽ giáng xuống bụng tôi.
Dù đau đớn, tôi vẫn nhìn Eligion với ánh mắt cầu xin.
"Nghe đây, nếu anh nói thêm một lần nữa, tôi sẽ không khoan dung đâu."
Từ lúc đó, Eligion trở nên lạnh nhạt với tôi.
Trước đây, tôi được phép làm vệ sĩ cho anh khi ngủ, nhưng lần này ngay cả vào phòng cũng bị cấm.
Có vẻ như từ "làng Luna" đối với Eligion là điều cấm kỵ.
Kết quả, như mọi vòng lặp trước, Eligion lại bị Kanaria giết.
◆◆◆
Lần thử thứ năm, lại thất bại.
Lần thử thứ sáu, thất bại.
Lần thử thứ tám, thất bại.
Lần thử thứ chín, thất bại.
Lần thử thứ mười, thất bại.
...
Lần thử thứ ba mươi, vẫn không thành công.
◆◆◆
Lần thử thứ ba mươi mốt.
"Nếu lần này không thành công, mình sẽ từ bỏ."
Tôi tự nhủ khi vừa trở về từ cõi chết, tiếp tục tiến sâu vào Ngục Tối.
Dù thử bao nhiêu lần, Eligion vẫn bị giết bởi Kanaria.
Nếu lần này thất bại, tôi sẽ nghĩ ra một phương pháp khác để thử nghiệm.
Với cái quyết định đó, tôi lại tiến đến chỗ Eligion.
Mọi thứ diễn ra không khác gì so với những lần trước.
Tôi nói với Eligion rằng Kanaria và Golgano là kẻ phản bội.
"Tôi không hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng tôi sẽ tôn trọng lời anh, 'đặt mạng sống vào đánh cược.'"
Đó là câu nói tôi đã nghe nhiều lần lắm rồi.
"…Cảm ơn ngài."
Nói xong, tôi cúi đầu.
Sau đó, tôi trở về bên ngoài Ngục Tối nhờ vào phép dịch chuyển của Nyau.
Một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng được tổ chức tại làng Katalloff.
"Kiska, anh có vẻ không được khoẻ cho lắm?"
Khi tôi ngồi thẫn thờ trong bữa tiệc, Eligion bắt chuyện với tôi.
Chúng tôi tám nhảm về những chuyện tầm phào.
Tôi không hề nhắc đến làng Luna, sợ rằng anh ta sẽ nổi giận.
"Kiska, anh trông thiếu sức sống thật đấy."
Thiếu sức sống ư...
Có lẽ do lặp lại quá nhiều lần mà tôi đã trở nên trầm uất.
"Có lẽ tôi đã uống quá nhiều rượu rồi."
"Vậy thì anh nên nghỉ ngơi đi."
"Xin lỗi ngài nhé, tôi đi nghỉ đây."
"Không cần phải bận tâm đâu."
Nhờ lòng tốt của Erigion, tôi lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi không gian tiệc tùng rộn ràng này.
Nếu còn ở lại, tôi biết mình sẽ bị Golgano làm phiền, và ý nghĩ đó khiến lòng tôi trĩu nặng.
Tại sao tôi phải trò chuyện với kẻ thù mà tôi sắp phải chiến đấu cơ chứ?
Với tâm trạng u uất, tôi quyết định tìm đến một góc khuất, nơi không ai có thể tìm thấy,
"Đến đây chắc là an toàn rồi."
Tôi lặng lẽ tiến đến chỗ khuất, tách biệt hoàn toàn khỏi không khí tiệc tùng.
Nơi đây, không một ai có thể tìm thấy tôi.
Với suy nghĩ đó trong tâm trí, tôi từ từ hạ mình, ngồi xuống nền đất.
"Ủa, tại sao anh lại ngồi cạnh tui zậy!?"
"Hả?"
Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, tôi thấy Nyau, một elf nhỏ bé và là một pháp sư, đang ngồi bệt trên đất.
Cô ấy quá nhỏ nhắn đến mức tôi hoàn toàn không nhận ra cho đến tận lúc này.
"Không phải đâu, chỉ là tôi ngồi đúng chỗ mà cô đã ngồi trước thôi."
"Vớ vẩn à! Rõ ràng là thấy Nyau ngồi đây, nên anh cố tình ngồi cạnh Nyau!"
"…Cô nhỏ quá nên tôi không để ý."
"N- nhỏ sao…! Ý anh là Nyau trẻ con đúng hông!?"
Thấy Nyau sắp khóc, tôi nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô ấy lại.
Dù Nyau có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng sau một hồi yên lặng, cô ấy cuối cùng cũng đành chấp nhận buông xuôi.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi."
Tôi buông tay ra sau khi nói vậy.
"Dám bịt miệng Nyau ư, Nyau cứ ngỡ mình sẽ chết ngạt mất ấy!!"
"Nói linh ta linh tinh. Cô vẫn có thể thở bằng mũi cơ mà."
Chúng tôi vừa trò chuyện, tôi vừa dựa lưng vào tường, duỗi người mệt mỏi.
Mong rằng bữa tiệc sớm tàn.
"Tại sao anh lại đến đây…? Bữa tiệc vẫn đang diễn ra mà."
"Tôi chán trò chuyện với mọi người rồi, nên tôi trốn đi."
"À hiểu."
"Còn cô, tại sao lại ở đây?"
Nhớ lại, tôi chưa bao giờ thấy Nyau trong các bữa tiệc trước đó, thì ra cô ấy trốn ở đây.
"Nyau không thích những nơi đó."
"Tại sao lại không thích?"
"Mọi người đều uống rượu. Vì vậy, Nyau cũng muốn uống cùng…"
"Không, trẻ con không được uống rượu."
"Đó! Chính cái kiểu đó đó, mọi người luôn đối xử với Nyau như trẻ con!"
Khi nói vậy, Nyau đã rưng rưng nước mắt.
Cô ấy không nhận ra rằng khóc lóc mới chính là nguyên do khiến mọi người coi cô như trẻ con.
"Xin lỗi mà. Thôi, uống cái này đi."
Thấy phiền phức, tôi đưa cho cô ấy cốc rượu tôi mang theo.
Cô ấy cầm cốc rồi tu một ngụm.
"Hương vị chẳng ra làm sao, đắng chát à."
Rồi một suy nghĩ thoáng qua đầu tôi: "Quả nhiên, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Nhưng tôi tốt bụng nên giữ ý nghĩ đó trong lòng, không nói ra.
"T-tại sao cậu lại cười Nyau chứ!?"
Khi bị Nyau trách móc, tôi mới nhận ra mình đang cười.
Hình như đã lâu lắm rồi tôi mới cười như này.