Từ sau đó, cho đến khi ngày lễ Khải Hoàn Trở Về long trọng diễn ra, tôi hoàn toàn tự do tự tại, thoải mái làm mọi điều mình mong muốn.
Hầu hết thời gian, tôi cùng Ageha phiêu du qua các con phố, khám phá những góc nhỏ bí ẩn của kinh thành.
Đôi khi, tùy theo tình hình, tôi tham gia vào những trận đấu mô phỏng đầy kịch tính với các kiếm sĩ lừng danh, thử thách bản thân trước kỹ thuật của họ.
Có một ngày khác, tôi được Hoàng Tử Eligion mời đi săn bằng xe ngựa. Hôm đó, cả Hiền Giả Nyau cũng hiện diện, cùng tham gia vào chuyến đi săn thú vị này. Cô ấy đang lưu lại hoàng cung để chuẩn bị cho lễ Khải Hoàn Trở Về sắp tới.
"Tôi đã tìm hiểu về Hiệp Sĩ Thánh Kanaria. Quả nhiên, cô ấy xuất thân từ làng Luna."
"Thật sao…"
Trước đây, tôi đã nghe phong phanh rằng Hiệp Sĩ Thánh Kanaria có nguồn gốc từ làng Luna. Lần này, anh ấy đã xác nhận được sự thật đó.
"Với danh tiếng lẫy lừng, cô ấy nổi bật giữa hàng ngũ hiệp sĩ như một biểu tượng của sức mạnh phi phàm, luôn được mọi người tin tưởng tuyệt đối. Bởi thế, trong lòng tôi, chẳng hề tồn tại chút ngờ vực nào về cô ấy hả. Thế nhưng, khi dưới trướng tôi, cô ấy đã suy nghĩ gì vậy chứ…?"
Hiển nhiên, Hiệp Sĩ Thánh Kanaria mang trong lòng một mối thù sâu nặng với Hoàng Tử Eligion. Dù vậy, tôi không có ý định nói ra những lời ấy.
"Xin lỗi… nhưng tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra ở làng Luna không?"
Tôi có chút do dự trước khi đặt câu hỏi, nhưng cuối cùng đã lấy hết can đảm để hỏi rõ ràng ngọn nguồn.
"…Vì anh đã giúp đỡ tôi, nên tôi sẽ giải thích."
Hoàng Tử Eligion trầm ngâm một lát, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện.
"Làng Luna đã bị thanh trừng vì tội danh hợp tác với ma tộc, và tất cả dân làng đã bị xử lý nghiêm khắc."
"Thật sao…?"
"Đúng vậy, dường như dân làng đã che giấu nhiều ma tộc và còn cung cấp thực phẩm, chỗ ở cho chúng."
"Không ngờ luôn…"
Hợp tác với ma tộc được coi là một tội ác không thể dung thứ.
"Sự việc chỉ bị phát giác khi một làng khác bị ma tộc tấn công, khiến nhiều người thiệt mạng."
"Vậy là, làng Luna đã bị tiêu diệt…"
"Đúng vậy, nhà vua đã rất giận dữ và ra lệnh thanh trừng."
"Vậy, ngài cũng tham gia vào việc đó sao?"
"Đúng, tôi đã dẫn đầu quân đội với tư cách là đội trưởng. Nhưng vì còn quá trẻ, tôi không thể kháng lệnh. Nhà vua, vì muốn có thành tích, đã ép tôi nhận trách nhiệm này."
"Thì ra là vậy…"
Sự thật là dân làng đã liên minh với ma tộc, dẫn đến nhiều sinh mạng bị cướp đi oan nghiệt. Vì thế, nếu xét từ góc độ đó, thanh trừng cũng có thể được xem là một hành động tất yếu.
"Tuy nhiên, tôi cho rằng quyết định ấy là một sai lầm."
Hoàng Tử Eligion khẳng khái tuyên bố, giọng nói trầm lắng nhưng kiên định.
"Thật vậy, hợp tác với ma tộc là một trọng tội không thể dung thứ. Nhưng không nhất thiết phải sát hại cả phụ nữ và trẻ em vô tội. Khi ấy, tôi đã cố gắng ngăn chặn những hành động tàn bạo của thuộc hạ mình, nhưng tiếc thay..."
Dứt lời, nét mặt Hoàng Tử Eligion đượm vẻ khổ đau, như thể nỗi dằn vặt từ quá khứ vẫn còn đeo bám không buông.
Tôi không thể tưởng tượng nổi điều gì đã thực sự xảy ra tại làng Luna, nhưng nhìn cái vẻ mặt u ám của Hoàng Tử, hẳn là anh ấy đã chứng kiến một thảm kịch tàn khốc.
Anh ấy là mang trong mình lòng nhân hậu bao dung sâu sắc.
Ngày lễ Khải Hoàn Trở Về cuối cùng đã tới.
Ngoài những người quen thuộc như Hoàng Tử Eligion và Ageha, còn có vô số binh sĩ đã từng đối đầu với ma vương tham gia vào lễ hội này.
Thêm vào đó, thi thể của ma vương Zoga cũng được trưng bày phô trương, như một màn trình diễn đắc thắng.
Thông thường, lễ Khải Hoàn Trở Về sẽ diễn ra bằng cách đi bộ qua các con phố, nhưng một số nhân vật đặc biệt như Hoàng Tử Eligion lại được ưu tiên cưỡi ngựa hoặc ngồi trên xe ngựa không mái, để thể hiện sự uy nghi và tầm vóc của anh.
Thông thường, lễ Khải Hoàn Trở Về diễn ra với đoàn người diễu hành chầm chậm qua các con phố, nhưng đối với những nhân vật đặc biệt như Hoàng Tử Eligion, anh được đặc cách cưỡi ngựa hoặc ngồi trên xe ngựa không mái, phô bày sự uy nghi và tầm vóc vượt trội của mình.
“Dũng Giả Ageha, tôi muốn cô cưỡi thứ này. Dũng Giả phải thực sự nổi bật, đúng chứ?”
Hoàng Tử Eligion chỉ tay về phía một con Ma Thú khổng lồ, to đến mức tôi phải ngước cao đầu mới nhìn trọn được thân hình khủng khiếp của nó.
Cưỡi một Ma Thú như thế chưa bao giờ xuất hiện trong tưởng tượng của tôi.
"Đó là Thằn Lằn Cát. Một sinh vật hiền lành, thuần phục, và rất nghe lời con người."
"Tôi không muốn trở nên nổi bật như thế."
"Không sao đâu. Cô đang đeo mặt nạ mà."
Ageha đang đeo một chiếc mặt nạ đen được trang trí lộng lẫy như dành cho một vũ hội xa hoa. Tôi cũng đeo một chiếc mặt nạ tương tự, bởi Ageha đã khẩn khoản yêu cầu tôi phải hòa hợp cùng cô ấy.
Sau đó, tôi và Ageha cùng cưỡi trên lưng con Thằn Lằn Cát, uy nghi tiến qua đám đông, tay vẫy chào đám đông dân chúng nhiệt thành.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng việc này sẽ không quá khó khăn, nhưng thực tế lại mệt mỏi hơn tôi tưởng.
“Kiska, anh ổn chứ?”
“Tôi kiệt sức rồi. Chằng ngờ vẫy tay thôi mà cũng cảm thấy mệt mỏi thế này.”
“Phải ha. Em biết trước vì đã có kinh nghiệm rồi.”
“Thật sao?”
Có lẽ vì Ageha là Dũng Giả nên những việc như thế này đối với cô ấy là chuyện thường tình.
“Thật không thể tin nổi, danh tiếng của Dũng Giả đã lan xa đến mức đáng kinh ngạc.”
Nhìn xuống đám đông, tôi thấy khán giả như hóa thành sóng người, hò reo và vẫy tay chào đón chúng tôi bằng tất cả sự cuồng nhiệt và say mê.
“Đó là lý do em không mấy thích thú việc này. Nếu không đeo mặt nạ, từ ngày mai em có lẽ không thể dạo phố bình thường được nữa.”
“Đúng vậy, hoàn toàn có thể xảy ra.”
Sự cuồng nhiệt mà mọi người dành cho Dũng Giả thực sự kinh khủng.
Lúc này, tôi mới thấu hiểu vì sao Ageha lại chẳng mấy hứng thú với lễ Khải Hoàn Trở Về này.
“Hy vọng ngày mai đến thật nhanh.”
“Vâng.”
Ngày mai chính là ngày chúng tôi mong đợi để thưởng thức một vở kịch đã chờ từ lâu.