Phần 1
Cậu rống lên.
Kamijou Touma chạy băng qua rừng bê tông ở Quận 7.
Cậu không phải đang lái một chiếc xe hơi bình thường.
Cậu đang ngồi trên một chiếc acrobike.
Về cơ bản nó là một chiếc xe đạp hỗ trợ bằng điện, nhưng tốc độ tối đa của nó là hơn năm mươi km/h, khung treo điều khiển điện tử của nó làm giảm bất kì tác động nào, và con quay hồi chuyển hình đĩa khổng lồ ở hai mặt của bánh trước lẫn bánh sau cho nó khả năng tự ổn định và ngăn nó ngã xuống ngay cả khi nghiêng đến hơn bảy mươi độ. Nó nổi tiếng với khả năng nhảy cao hơn hai mét bằng hệ thống treo.
Chàng thiếu niên đầu nhím dữ dội đạp chiếc xe.
Thứ gì đó đang tiếp cận từ đằng sau.
Nó đang tiến lại gần.
Bóng tối lớn đã trở thành trận gió thép. Nó nuốt chửng bất cứ vật thể nào chắn đường. Khi một chiếc xe hơi bình thường đụng phải nó từ mặt bên ngã tư, nó đánh bật chiếc xe đó sang một bên giống như một món đồ chơi.
Bình thường, bất cứ ai cũng sẽ chẳng thể làm được gì cả.
Tuy nhiên, Kamijou Touma lại là ngoại lệ.
Đôi khi cậu dùng đường cái và đôi lúc lại đi đường tắt bằng cách thực hiện một cú nhảy cao rồi lái dọc theo bờ rào hay thanh chắn vỉa hè. Cậu phóng hết tốc lực mà không hề bỏ cuộc. Đi xe đạp trên dây có thể là một màn xiếc khó nhằn, nhưng nó sẽ không phải là màn nghệ thuật đi xe đạp khó đến thế nếu sử dụng chức năng con quay hồi chuyển cực kì mạnh mẽ của acrobike.
Tiếng báo động chói tai rú lên và rào chắn đường ray hạ xuống trước mặt cậu. Không phải là một chiếc xe lửa sẽ lao qua với tốc độ kinh hoàng. Chiếc xe lửa chở hàng chậm chạp đó chắc hẳn đã gặp vấn đề bởi vì nó được cho dừng lại, tạo thành một hàng dài chắn đường cậu.
Đường của Kamijou bị chặn cả trước lẫn sau.
Tuy nhiên, cậu không bóp phanh lại. Trong thực tế, cậu càng dồn thêm trọng lượng vào bàn đạp. Cậu thực sự vận hết tốc lực của mình. Trông giống như cậu sẽ lao thẳng qua thanh chắn đường ray rồi sẽ va chạm với toa tàu, thế nhưng đó không phải là kế hoạch của cậu.
Cậu sử dụng một màn nghệ thuật đi xe đạp khác: sliding.
Cậu đánh tay lái sang bên phải ngay trước khi va chạm thanh chắn đường ray để xoay chiếc acrobike theo hướng vuông góc với phương chuyển động của nó. Sau đó cậu nghiêng nó sang trái hết mức có thể và trượt xuống bên dưới rào chắn đường ray giống như vận động viên bóng chày hay bóng đá đang trượt. Rồi cậu vượt qua phần gầm cao của chiếc xe lửa chở hàng và để cho hệ thống phục hồi của con quay hồi chuyển đưa chiếc acrobike đứng thẳng dậy một lần nữa.
Tiếng kim loại bẻ cong kim loại nặng nề bùng nổ phía đằng sau, thế nhưng trận chiến của cậu vẫn chưa kết thúc.
Thậm chí còn chẳng cho cậu giải lao, vài chiếc xe bốn bánh tiếp cận từ một con đường nhỏ khác.
Phần 2
“He…e he he. Là thế đấy, Kamijou-chan. Phải đảm bảo sự kiện này thú vị như-…”
“Không đời nào em có thể làm thế được đâu!”
Phần 3
“O-oaa, oaaaaaaaaaaaa!! Số buổi có mặt của em trong học kì một đã tệ lắm rồi, vậy mà tháng mười hai và học kì hai này thậm chí còn tệ hơn nữa. Cứ thế này, có làm bao nhiêu thì chẳng sẽ cứu được cơ hội lên lớp của em đâu, Kamijou-chan!!”
Ba mươi phút đã trôi qua kể từ lúc Tsukuyomi Komoe, giáo viên chủ nhiệm cao 135 cm của Kamijou Touma, khóc lóc với cậu.
Rất nhiều cuộc tranh luận đã xảy ra trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ.
Cậu học sinh trung học bẩn thỉu Kamijou Touma tựa khuỷu tay lên bậu cửa sổ hành lang và nhìn chằm chằm vào khoảng không với ánh mắt u sầu.
Vấn đề là cái cách cậu ăn mặc.
Đầu tiên, chàng thiếu niên đầu nhím không phải đang mặc đồng phục trường. Tuy nhiên, cậu cũng không phải đang mặc đồng phục thể dục. Cậu tất nhiên cũng không phải đang mặc đồ bơi, thế nhưng ngạc nhiên là, đó là điều gần đúng với sự thật nhất. Giờ đang là 9 giờ sáng ngày ba tháng mười hai. Mặc dù cậu đã chạy đến Đan Mạch đầy tuyết cùng với Othinus gần như khỏa thân, đây cũng không giống một lựa chọn hợp lí, song bất kể thế nào thì nó cũng là những gì mà cậu đang mặc.
Cậu mặc bộ đồ bó sát toàn thân màu da.
Ngoài đó ra thì phần trang phục thực sự duy nhất là chiếc quần sịp trắng.
Cuối cùng, cậu mặc một chiếc áo choàng đi mưa trông giống như vở hài kịch thời Showa.
“Hà… Giờ nghĩ lại thì, mình đã trải qua toàn mấy chuyện điên rồ.”
Kamijou Touma, chàng thiếu niên đã kết thúc Thế Chiến III bằng một nắm đấm và kết thù với toàn bộ thế giới để bảo vệ một cô gái, thơ thẩn lẩm bẩm câu nói đó trong khi ăn mặc tuyệt đối giống như một tên biến thái.
Tiện nói thêm, chuyện này có thể đã làm cậu suy sụp nếu cậu chưa từng trải qua tất cả điều đó.
Cậu nhớ lại những gì Komoe-sensei đã nói với cậu.
“Vì em đã bỏ quá nhiều buổi học, Kamijou-chan, những buổi học bù trong kì nghỉ đông sẽ chẳng đủ đâu! Vậy nên lựa chọn duy nhất của em là kiếm một đống điểm bằng màn trình diễn tuyệt vời với tư cách là tội phạm trong buổi định hướng phòng chống tội phạm!! Ừm, em vẫn cần phải học bù ngay cả với chuyện này, vậy nên đừng có hi vọng quá đấy nhé.”
Dù sao thì…
(Mình đang chống lại toàn bộ học sinh, nhưng mà đây không phải là trò chơi mà mình sẽ thua nếu bị bắt. Mình chỉ cần phải chạy quanh la hét trong thời gian quy định, vậy nên chuyện này cũng dễ thôi! Và bình thường nữa chứ! Mình sẽ cho họ thấy kĩ năng sống sót của nam sinh trung học bình thường Kamijou Touma này!!)
Đó là khi cậu nghe thấy những tiếng bước chân vội vã phát ra từ cầu thang. Buổi định hướng phòng chống tội phạm đã bắt đầu và có vẻ như những người khác đã truy đuổi một trong những tên “tội phạm”. Kamijou phần nào thận trọng nhìn qua bởi vì cậu không muốn bị vướng vào nó, thế nhưng chạy trên hành lang là một khuôn mặt quen thuộc.
“Ủa? Tsuchimikado?”
“N-nyah! Kami-yan, ở đây nguy hiểm lắm! Nhanh chạy…hm!?”
Aogami Pierce đi đến sau cậu ta.
Điều này tạo ra cảnh tượng lạ lùng là bộ ba tên ngốc tụ tập với nhau trong bộ đồ bó màu da, sịp trắng, và áo choàng đi mưa giống như nhau.
Tuy nhiên, Aogami Pierce lại đi thêm một bước xa hơn với chiếc quần chíp con gái trên đầu mình.
“Ồồ, Kami-ya-gyhhh!!!???”
Trước khi cậu ta có thể nói xong những lời đầu tiên, có vẻ như cổ cậu ta đã bị bẻ nghiêng thành chữ “V”.
Dĩ nhiên nó không thể thực sự thành ra như thế. Đáng ra nó không thể bị như thế, thế nhưng cho dù cố nói hợp lí bao nhiêu lần thì đó cũng là cái cách mà nó thể hiện trong tâm trí Kamijou.
Trong thực tế, cổ Aogami Pierce đã bị thắt chặt bởi thanh sasumata[1] hình chữ U bay tới từ cầu thang. Sau đó cậu ta bị gửi bay sang bức tường đối diện. Khi cậu ta vùng vẫy (Hay co giật nhỉ? À không, không thể thế được.), thêm nhiều thanh sasumata bay tới ghim tay, chân, và phần thân của cậu ta vào tường.
Cái đó là gì thế?
Nó là cái quái gì thế!?
Thanh sasumata là một công cụ bắt giữ có hình dạng giống như đồ bắt người thời trung cổ. Nó trông giống như một cái cây lau nhà với một miếng kim loại hình chữ U ở phần đầu và nó được dùng để an toàn giữ cơ thể của tên tội phạm tại chỗ, vậy nên nó chắc chắn không được dùng để ném đi như công cụ chặt đầu của một tên sát thủ.
“G-gyhhh… T-tớ thắc mắc là liệu những gì người ta nói về việc nó sẽ sướng hơn rất nhiều nếu làm điều đó trong khi bị thắt cổ có đúng là sự thật kh- gogyhh!?”
Ngay khi sự đau đớn của Aogami bắt đầu biến thành khoái cảm, cậu ta nhận lấy đòn cuối cùng và ngất lịm.
Kamijou la lên trong chiếc quần sịp trắng của mình.
“C-chuyện gì xảy ra vậy, Aogami!? Với lại chúng ta chỉ được phát cho quần sịp chứ làm gì có quần chíp con gái đâu!! Thứ này từ đâu ra vậy hả!?”
“Đừng có ngốc thế, Kami-yan! Đây không phải là lúc lo lắng cho kẻ đã chết đâu, nyah!”
Bộp.
Bộp.
Tử thần xuất hiện cùng với thứ âm thanh có nhịp điệu như tiếng tích tắc của đồng hồ. Mái tóc dài rẽ ra hai bên, một luồng khí như làn hơi bí ẩn rời khỏi miệng, và ánh sáng đỏ đi đến từ hai con mắt. Như là đem ra chiêu kết liễu, con quỷ tà ác chỉ sử dụng hai cánh tay để giữ lượng sasumata nhiều như chân của một con bọ. Giờ thì, kẻ đó là ai?
“Fukiyose-san!? Thôi nào, đây không phải là lúc cậu cuối cùng cũng bộc lộ sức mạnh ẩn của mình đâu! Hơn nữa, sức mạnh của cậu không phải là năng lực gây ra chuyện này bằng thứ đó đấy chứ!?”
“Tội làm một thiếu nữ thuần khiết khóc là tội nặng đấy, đồ biến tháiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
“Tô hô hô. Như mọi khi, lão già này chẳng chịu lắng nghe chúng ta gì cả."
“Ồ, đó là chuyện đang diễn ra ở đây sao? Tại sao Aogami lại phải đi xa đến thế và khiến chúng ta bị vướng vào trận giao tranh này chứ!?”
Họ không thể hiện dấu hiệu cố gắng giải cứu cậu bạn bị đóng đinh của mình.
Tsuchimikado hoàn toàn tập trung vào việc chạy trên hành lang, nhưng Kamjiou, người đàn ông nhất trong những đàn ông mặc quần sịp trắng, lại có một ý tưởng khác.
Cậu không ngần ngại nhoài người ra bên ngoài chiếc cửa sổ mở.
Cậu mặc kệ việc những thanh sasumata phóng tới tấn công Tsuchimikado (người đáng lẽ ra là một trong những Âm Dương Sư chuyên nghiệp và là một gián điệp ở Thành Phố Học Viện cho nhiều phe) và thực hiện cuộc tẩu thoát ngoạn mục từ cửa sổ tầng ba rồi bám lên ống thoát nước chạy dọc theo bức tường. Có một lí do chính đáng khiến cho Kamijou Touma dùng tới Phần 42 là “Nếu học sinh của trường bạn bị thay thế thành người ngoài hành tinh từng người một thì sao?” và “Nếu như bạn chiếm trường mình để tạo ra vương quốc trẻ con thì sao?” chỉ trong học kì hai. (Có thể do lỗi của cậu mà lượng rượu Komoe-sensei sử dụng đã âm thầm tăng lên.) Cậu do dự không biết nên leo lên hay leo xuống, nhưng đi xuống khiến cậu sợ hãi bởi vì cậu cần phải kiểm tra mình đang ở độ cao bao nhiêu. Lúc này, cậu ngước mắt lên trời với mục tiêu là tầng bốn an toàn.
Tuy nhiên…
“Ủa? Nó không mở.”
Cậu rung lắc cửa sổ với đôi chân đặt trên mép bậu cửa.
Nó đã bị khóa.
“Ôi không! Nó thực sự không mở được!! Và nếu mình ở đây quá lâu, quân đoàn Fukiyose sẽ bắn nát mông mình từ bên dưới mất!!”
Phần 4
Misaka Mikoto phà ra một hơi thở trắng khác khi đi băng qua Quận 7.
Bây giờ mới chỉ vừa qua chín giờ sáng. Nếu họ biết cô tiểu thư của trường trung học Tokiwadai này đang lang thang trên phố vào buổi sáng ngày đi học, giáo viên ngoại ngữ thanh lịch của cô có thể sẽ bất tỉnh và cô quản lí kí túc xá kinh dị kia có thể sẽ xé toạc áo khoác để gồng cơ bắp lên, thế nhưng chỉ lần này mọi chuyện lại khác.
Cô đang cầm tờ giấy in như sau:
Đề phòng hỏa hoạn! Buổi định hướng phòng chống tội phạm sắp được tổ chức. Mùa đông này ở Quận 7, ranh giới giữa các trường sẽ được gỡ bỏ để cho vài nhóm tham gia đóng vai nhằm nâng cao ý thức phòng chống tội phạm.
Nếu bạn đóng vai tội phạm thì xin hãy làm mọi người ngạc nhiên.
Nếu bạn đóng vai những nhân viên cảnh sát thì xin hãy bắt giữ tội phạm.
Nếu bạn đóng vai nạn nhân thì xin hãy chạy trốn khỏi những tên tội phạm.
Mọi người sẽ được phát một con tem mỗi khi hoàn thành vai của mình. Hãy thu thập đầy phiếu tem của các bạn đi nào! Một suất ăn trưa bí ẩn tuyệt vời ở trường đang chờ đợi các bạn đấy!!
(Chuyện này thì làm gì có liên quan đến đề phòng hỏa hoạn chứ.)
Có thể ban đầu nó là một sự kiện nhỏ liên quan đến những biện pháp phòng chống hỏa hoạn rồi sau đó đã phát triển thành một buổi định hướng về tội phạm chung mà chẳng còn dấu hiệu của sự kiện ban đầu.
Dù sao thì, Mikoto đã được đăng kí với vai nhân viên cảnh sát.
Mặc khác, con đường ở đây không phải là con đường dễ dàng gì.
Dù sao thì, khu vực mà cô đang đi qua nằm gần trường của chàng trai đầu nhím đó mà.
(Shokuhou Misaki cũng chơi một trận khá đấy.)
Kí ức về nó khiến sống lưng cô ngứa rân. Trò vật sumo giấy thực sự đã được đưa ra. Cô nàng Yokozuna[2] Shokuhou đã giấu chút bìa các tông vào hình nhân origami của mình và nhét vài miếng tẩy vào chân để tăng thêm trọng lượng của nó, vậy nên Mikoto đành phải sử dụng đồ kẹp kim loại để giúp cô tự do di chuyển con búp bê origami của mình bằng từ tính.
Có thể nó trông giống như hai vị tiểu thư đài cát ấy đang chơi bẩn, thế nhưng họ đã chiến đấu vì một phần thưởng.
(Quyền đi đến khu vực trường trung học của tên ngốc đó.)
Misaka Mikoto vừa siết nắm tay lại vừa tận hưởng hương vị chiến thắng một lần nữa.
Thêm vào đó, cô có một mục đích thực sự trong đầu chứ không giống như con nhỏ succubus màu mật ong đó. Cô có lí do chính đáng để giữ khoảng cách với cả Shokuhou lẫn Shirai Kuroko.
(Chuyện ở Vịnh Tokyo được giải quyết như thế nào chứ?)
Phải.
Cô đã hợp tác với cậu ở Vịnh Tokyo, đánh nhau với cậu ở vùng tuyết Đan Mạch, và phần nào thấy bản thân đã đẩy cậu tới trước, nhưng tại sao con người tên Othinus đó lại ở cạnh cậu, tại sao cậu lại chạy trốn khỏi Mikoto và những người khác mà không nói với họ bất kì điều gì, và tại sao cậu lại cho Othinus một cái ôm tình cảm trên TV? Cô chưa bao giờ nhận được một lời giải thích cho bất kì chuyện nào trong đó.
Cô có thể không bận tâm nhiều đến thế nếu cô chỉ thấy nó trên một chiếc màn hình LCD ở bên kia thế giới. Cậu và Othinus có thể đã trải qua điều gì đó mà chỉ mình họ mới hiểu và đã hóa giải sự khác biệt của họ. Những người khác chỉ thấy cực kì quay cuồng. Có lẽ cô đã có thể chấp nhận điều đó.
Song bản thân Mikoto vẫn là một phần trong chuyện đó.
Ít nhất thì, cô đã từng như vậy cho đến khi họ đặt chân lên Sargasso ở Vịnh Tokyo.
Cô đã từng ở trong một vị trí được thực hiện bất kì quyết định nào mà mình muốn như là một trong những người chơi trung tâm.
Vậy mà cho đến phút cuối, cô thấy mình chẳng hiểu được gì cả.
Điều đó khiến lồng ngực cô đầy khó chịu. Ngay cả cô cũng không thể giải thích nổi nó là thứ cảm xúc gì, thế nhưng thứ gì đó có đầu nhọn đang chọc vào bề mặt trái tim cô.
(Mình với anh ta chưa có cuộc trò chuyện lâu dài nào sau chuyện đó.)
Cô suy nghĩ trong thầm lặng.
(Nhưng vì bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, mình ít nhất cũng có quyền nghe chuyện gì đã xảy ra từ đầu đến cuối chứ nhỉ? Mà, nó đã kết thúc rồi, đúng không?)
Ngày này nối tiếp ngày kia và thời điểm Giáng Sinh đang tiếp cận rất nhanh, thế nhưng cô vẫn chưa thực sự làm được điều đó. Trong sự nhẹ nhõm và niềm phấn khích khi trở lại Thành Phố Học Viện, cô đã gần như hoàn toàn quên mất nó, thế nhưng khi cái nóng tan đi và cô có thể suy nghĩ hợp lí, cô thấy mình không thể thư giãn được với chuyện như thế.
Cô phải giải quyết chuyện này trước.
Có một chuyện khiến cô lo lắng nhất.
(Anh ta có vẻ đã thực sự bị dồn vào đường cùng ở Đan Mạch.)
Nó vượt xa việc chỉ đơn giản là bị truy đuổi bởi rất nhiều người và kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần. Cô đã nghe thấy lời phàn nàn của chàng trai đó. Cô đã nhìn thấy bộ mặt yếu đuối mà cậu thường giấu kín vì cậu bị ép vào cái hạng mục “anh chàng lớn tuổi hơn”, “học sinh cấp ba”, hay “đàn anh lớp trên”.
Lần này, Mikoto dự định sẽ lắng nghe mọi thứ.
Cô không có lí do gì mà phải ngần ngại điều đó.
Song nếu cô làm vậy, bộ mặt yếu đuối của cậu sẽ thành vấn đề. Chàng trai đó sẽ muốn tránh thể hiện phần mềm yếu nhất trong trái tim mình với nhiều người ở xung quanh.
Đó là lí do Mikoto cần phải ngăn Số 5 và những người khác tránh xa.
(Có thể câu trả lời sẽ không đủ làm mình nhẹ nhõm.)
Sự chuẩn bị của cô đã hoàn tất.
(Có thể quan điểm của mình về tên ngốc đó sẽ thay đổi ngay khi mình biết được câu trả lời.)
Cô không đảm bảo mình sẽ ổn với chuyện này, thế nhưng cô chỉ có thể đi theo con đường mà mình cho là đúng.
(Thế nhưng mình đã đứng gần trung tâm vụ náo loạn đó, vậy nên mình vẫn cần phải biết được sự thật. Đó là lí do mình hạ quyết tâm. Cho dù điều mà anh giữ bên trong có bẩn thỉu, thảm hại, hay vô vọng thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận nó. Tôi thề tôi sẽ không ích kỉ làm tổn thương anh bởi vì tôi là người hỏi.)
Cô hạ quyết tâm và ngẩng đầu lên.
Cô tập trung sức mạnh trong bụng mình.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn một khi cô đi đến một trường trung học nọ.
Sai lầm của cô là thắc mắc liệu có cổng sau nhỏ dành cho giảng viên hay không bởi vì cô xấu hổ đến nỗi không dám thản nhiên băng qua sân trường lớn và vào cổng chính.
Khi cô đi đến sân trong, cô nhìn thấy một chuyện.
Một tên biến thái liều lĩnh đang nhòm vào cửa sổ tầng bốn trong khi bám vào tường như một con ếch.
Cơn gió thổi cho phép ta thấp thoáng thấy cái quần sịp trắng bên trong tấm áo choàng và cô nhận ra cái đầu nhọn của Kamijou Touma.
Tâm trí Mikoto trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Có vẻ như số phận tàn nhẫn đã được tạo ra.
Một người đang đóng vai nhân viên cảnh sát còn người kia thì đang đóng vai tội phạm.
Cô nàng Át chủ bài của Tokiwadai đã cố gắng hạ quyết tâm và thậm chí còn cố gắng làm sai lệch kí ức để phần nào biến chuyện này thành câu chuyện Romeo và Juliet, thế nhưng nó lại được chứng minh là vô vọng.
Đó là khi cơn giận dữ nắm quyền kiểm soát.
“Có thể tôi đã nói tôi sẽ chấp nhận bất kì câu trả lời nào, nhưng như thế là đi quá xa rồi đấyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!”
Cô nhảy thẳng tới bằng một ngọn giáo sét hay thanh kiếm bụi sắt.
Một đồng xu đồ chơi bay thẳng lên không trung ngay lập tức.
Phần 5
Trong khoảnh khắc đó, không đời nào Kamijou tránh được việc mông mình bị xuyên thủng ở vận tốc gấp ba lần vận tốc âm thanh, thế nhưng một đàn chị lớp trên đầy vẻ trưởng thành đã cứu cậu vào giây cuối cùng.
Cô ấy mở khóa cửa sổ từ bên trong, kéo Kamijou Touma vào khi cậu đang bám lên mép bậu cửa, và rồi đưa cậu đến một phòng học gần như trống trơn.
Cô ấy có mái tóc đen dài ngang vai và đang mặc bộ đồng phục thủy thủ mùa đông tôn lên phần hoành cách mạc[3] bởi vì nó quá nhỏ (trong bộ ngực).
Cô ấy là Kumokawa Seria-senpai.
“Ô-ôô, ôôôôô…”
“Hà. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng hôm nay mọi thứ thực sự ồn ào quá đấy. Chuyện này khiến tôi không tài nào đánh một giấc ngủ trưa được. …À không, giờ này chắc giống giấc ngủ buổi sáng hơn nhỉ.”
“Ôôôôôôô! Ôôôôôôôôôôôôôô, senpaaaai!!”
“Gì thế!? Sao cậu lại khóc giống như một con quái vật cuối cùng cũng được đối xử như con người sau khi bị mọi người ném đá thế chứ!?”
Kamijou như sắp nhảy vào bộ ngực tràn ngập tình mẹ đó, thế nhưng cô gái này đã nghiêm túc cứu mạng cậu lúc nãy. Dựa vào cái cách ngôi trường vẫn đang rung chuyển do thêm nhiều vụ nổ, bây giờ không phải là lúc đùa giỡn. Cậu không muốn làm phiền cô ấy, vậy nên cậu tập trung sức mạnh trong trái tim mình để ngăn bản thân làm thế.
Tuy nhiên, vì Kumokawa Seria đã âm thầm gồng vai và khuỷu tay để chuẩn bị, thế nên cô ấy đã bĩu môi khi chẳng có gì xảy ra.
“(Hm. Đôi lúc trở thành một quý ông lại có thể là một điều vô nghĩa và tàn nhẫn.)”
“?”
“Không có gì đâu.”
Cô ấy từ bỏ tư thế mời gọi, khoanh tay lại để nâng bộ ngực phổng phao của mình từ bên dưới, và nói hoàn toàn thản nhiên.
“Ừm, nếu cậu đang chạy trốn thì cậu có thể thư giãn ở đây một lúc đấy. Đây là căn cứ bí mật của tôi.”
Thoạt nhìn, phòng học trống này dường như chỉ chứa bàn ghế chồng tứ tung lên nhau, thế nhưng nhìn quanh căn phòng từ chỗ bảng đen lại cho thấy một khoảng không gian chứa toàn những chiếc cửa kính đầy nắng. Nó cũng chứa một cái tủ lạnh nhỏ đầy bánh sô cô la, bánh ở cửa hàng tiện lợi, và những chai nước. Những quyển tạp chí manga và một chiếc TV phòng tắm nhỏ cũng nằm tứ tung xung quanh. Một chiếc chăn được trải ra trên sàn và nó được phủ lên bởi một con quái vật chăn siêu mỏng và ấm áp. Những quảng cáo mà cậu từng thấy trên TV nói rằng nó được làm từ loại chất liệu nào đó sử dụng trong những chuyến bay không gian.
Kumokawa chỉ trỏ đây đó khi ngồi xuống chỗ thường lệ của mình.
“Cậu có thể lấy bất cứ thứ gì ở quanh mà cậu muốn.”
“Hmm. Thôi khỏi ạ.”
Thực ra cậu cực kì hứng thú với khung cảnh tuyết Mont Blanc chỉ được bán trong mùa đông, thế nhưng thứ gì đó bên trong cậu chàng tiểu tư sản Kamijou lại ngăn cậu ăn những món ăn vặt đó ở trường. Ngay cả khi đã trải qua hàng trăm tỉ cái địa ngục, đối đầu với một vị thần thật sự, và nói chuyện cùng với tổng thống Mĩ, vài thứ chỉ đơn giản là vẫn chưa biến mất.
“Ư. Cái TV phòng tắm đang chiếu trương trình đặc biệt về acrobike.”
“Tôi đã nghe chuyện của cậu lúc đó rồi. Đúng là nhàm chán.”
“Chị là người đang khuyến khích điều đó đấy hả!? Em đã đọc qua tất cả tài liệu rồi, nhưng mà không đời nào em có thể làm thế được đâu! Những màn nghệ thuật đi xe đạp ư? Làm thế trên phố là cách tốt để làm gãy vài cái xương đấy ạ!!”
Kumokawa nằm khêu gợi trên chiếc chăn, với tới quyển tạp chí manga hàng tuần mà mình đã đọc, và lén giấu nó dưới con quái vật chăn. Thay vào đó cô giở quyển tạp chí thời trang của phụ nữ ra để thể hiện khí chất đàn chị của mình.
“Nhân tiện, senpai này, chị đóng vai gì vậy.?”
“Con tin, có lẽ vậy. Tôi không thực sự quan tâm, nên cũng không nhớ lắm.”
“Con tin…”
“He he. Có vẻ cậu vừa mới tăng thêm điểm của mình rồi đấy, chàng trai. Cậu giờ có con tin rồi.”
Kumokawa nở nụ cười mê hồn dường như chứa ẩn ý nào đó, thế nhưng Kamijou lại không thể quyết định liệu việc tăng điểm số với tư cách là tội phạm có phải là chuyện tốt đẹp hay không khi về cơ bản là cậu bị ép phải đóng vai này như là một dạng hình phạt. Điều này khiến cậu sợ hãi bởi vì một bước đi sai lầm sẽ dẫn đến việc bị bắt giữ.
Khi cậu nghĩ thắc mắc về điều đó, cậu nghe thấy nhiều tập hợp tiếng bước chân chạy trên hành lang và lông mày của Kumokawa co giật khi cô ấy nằm dưới ánh nắng chiếu từ cửa sổ.
“Ai đó đang đến.”
“Ôi, thiệt tình. Họ chắc đã nghe thấy toàn bộ những chấn động mà Misaka tạo ra bằng cách bắn khắp nơi. Mà tại sao cô ta lại tới trường mình chứ?”
“Sao chúng ta không chọn từ cẩn thận hơn nhỉ?”
“Ôi không. Không phải là Fukiyose đấy chứ!? Nhỏ này đáng sợ lắm!!”
“Nếu cậu lo lắng thì giữ yên lặng và trốn đi. Vào trong đây này.”
Kumokawa nhét Kamijou xuống dưới con quái vật chăn phủ lên chân mình. Đây dĩ nhiên là hành động của đàn chị mà không phải bất kì ai cũng có thể làm, nhưng…
“M-mgh! Senpai, ừm, có thứ gì đó…dí vào mặt em!”
“Yên lặng đi.”
“Nhưng, thứ gì đó…cái gì thế này? Nó cứng ư? Senpai? Ể? Tại sao? Ểể? Và những góc cạnh này nữa… Xin hãy nói với em rằng đây không phải là sự thật đi ạ. Con gái không phải mềm như em vẫn hằng tin tưởng hay sao thế ạ? Chuyện này không thể là thật được!!”
(Tch! Đó là quyển tạp chí manga mà mình đã nhét xuống đó lúc nãy!!)
Kumokawa nghiến răng trước việc Kamijou ít nhất vẫn chưa thấy nó là gì, thế nhưng cô ấy lại không thể quay ngược thời gian.
May mắn là, những tiếng bước chân trên hành lang không tiến đến phòng học trống. Lối hành lang có thể đã trở thành một cảnh tượng kinh hoàng không tưởng, vậy nên sự chú ý của những cá nhân đó đã chuyển sang kẻ tấn công dưới mặt đất.
Sau khi tuyệt đối chắc chắn những tiếng bước chân đã bỏ đi, Kamijou bò ra khỏi chiếc chăn của đàn chị mình.
Cậu có cảm giác mình đã mở được vài thành tựu kha khá trong hệ thống chiến tích của cuộc đời trong vài phút vừa qua, thế nhưng tất cả những gì cậu đã thực sự cảm thấy là thứ gì đó có góc cạnh cứng và mùi hương ngọt ngào của sô cô la. Cậu có thể tự mình kiếm được tất cả những thứ đó ở một cửa hàng tiện lợi gần đây.
“Pwah. Fukiyose đi rồi sao? Chị thực sự đã cứu em đấy.”
“Buổi định hướng không giới hạn ở trường chúng ta, đúng không? Nếu cậu thực sự lo cho mạng mình, có lẽ tốt nhất là nên tránh xa sân trường cho đến khi sức nóng hạ xuống đã.”
“C-chị nói đúng. Được rồi! Cảm ơn rất nhiều, senpai! Giờ em sẽ đi đây!!”
“Ể? Không, chờ đã. Tôi đang đề xuất là tôi có thể đi cùng cậu đấy!!”
Cậu nghĩ cô ấy đã nói thêm điều gì đó, nhưng cậu lại rời khỏi căn cứ bí mật của Kumokawa Seria nhanh hết mức có thể. Ở lại quá lâu có thể sẽ làm lộ căn cứ đó với những người khác và cậu không nghĩ là cô ấy muốn điều đó.
Cậu thò đầu ra ngoài cánh cửa, quan sát lối hành lang (gần như đã tanh bành do những vụ nổ của Railgun), và trước tiên đảm bảo rằng không có ai ở đó.
Kamijou, chiến binh trong bộ đồ bó toàn thân và quần sịp trắng, đi qua hành lang với tốc độ của một con gián, bước xuống cầu thang, và rồi tiến đến cổng ra vào ở tầng một.
“T-tôi mừng là cậu biết cách đóng vai tên biến thái đấy.”
“Ủa? Senpai? Sao chị lại ở đây?”
Cậu quay lại từ chỗ tủ giày và Kumokawa Seria hắng giọng.
“Cậu có thể đi ra ngoài nếu muốn, nhưng mà ngoài phố cũng sẽ có những ‘nhân viên cảnh sát’ đấy. Cậu có biết cậu sẽ trốn thoát như thế nào và cậu sẽ dùng gì để di chuyển không?”
“À, không cần phải lo đâu ạ. Có chiếc xe đạp mới…ừm, acrobike nhỉ? Chị biết đấy, là con quái vật hỗ trợ điện ấy đấy. Komoe-sensei đã làm hơi quá và đặt một chiếc cho bọn em, vậy nên em có thể mượn cái đó.”
“(Giờ thì mình điên lắm rồi đấy. Cậu ta chả bao giờ chịu suy nghĩ gì, vậy mà tại sao bây giờ lại chuẩn bị kĩ thế chứ!?)”
“Senpai?”
Kamijou nghiêng đầu và nhét một tay vào bên trong tủ giày của mình.
Cậu cảm thấy có thứ gì đó không ngờ đến ở bên trong.
Thứ đó bay phấp phới vô trọng trong không khí và cậu chụp lấy nó khi nó chạm mặt sàn.
Đó là một phong thư.
Nó là một phong thư màu lục nâu tao nhã dường như được làm từ giấy Nhật chất lượng cao. Nó cũng có những họa tiết hoa anh đào ở đây đó.
Sau khi nhìn trước, nhìn sau, lật nó tới lui liên tục, và rồi kiểm tra nó, Sịp Trắng Kamijou hoàn tất việc thẩm định của mình bằng một biểu hiện chắc nịch.
“Nó là thư tình sao!?”
“Cái-?”
Mặt của Kumokawa Seria ngay lập tức trở nên tái nhợt.
“Cái-?”
Misaka Mikoto cũng trở nên căng thẳng khi nép người lên bức tường gần cổng ra vào sau khi bị truy đuổi bởi những học sinh khác.
Nhưng Kamijou Touma lại không nhận ra phản ứng của cả hai cô gái.
Với lá thư trong tay, cậu bắt đầu đảo đến nơi mà cậu có thể ở một mình, song cậu lại nhớ ra buổi định hướng phòng chống tội phạm vẫn đang diễn ra, thế nên cậu ngập ngừng đi lại tới lui, và cuối cùng xé con dấu của phong thư tại chỗ đó bởi vì cậu không thể cưỡng lại lâu hơn nữa.
Cậu kiểm tra nội dung của nó.
Lá thư cũng làm bằng giấy Nhật cao cấp. Nó là một tờ giấy tuyệt đẹp có thể trở nên trong suốt khi đưa lên ánh sáng. Chữ viết tay thanh mảnh phủ lên tờ giấy, thế nhưng cậu học sinh trung học Kamijou lại gặp khó khăn khi đọc nó. Dù vậy, cậu vẫn dùng hết công sức bộ não kém thông minh của mình để đọc những phần mà cậu có thể.
“Mình…đang…đợi…trên…sân…thượng?”
Trong một lúc, cậu đã gặp khó khăn trong việc nắm bắt tình hình, thế nhưng sự thấu hiểu cuối cùng cũng đến nơi. Sự thấu hiểu ấy chìm xuống giống như kem tan chảy.
Cậu giơ lá thư lên trên đầu bằng cả hai tay và bắt đầu xoay nhảy phấn khích.
“Yahooooooo!!!!! Nó cuối cùng cũng xảy ra rồi! Nó cuối cùngggggggggggg cũng xảy ra rồiiiiiiiiiiiiii!! Đây không phải là phim truyền hình và đây không phải là phim điện ảnh!! Tình yêu là có thật nèèèèèèèèèèèèèèè!!”
(Mình sẽ giết cậu ta!!)
(Mình sẽ giết hắn ta!!)
Cả kiểu đàn em lẫn đàn chị đều nguyền rủa cậu, thế nhưng cậu chẳng hề suy nghĩ gì đến điều đó.
Đó là khi bộ mặt tàn nhẫn của Kumokawa Seria ngóc chiếc đầu xấu xí của nó dậy.
“N-nhưng cậu không có ai đó mà cậu thích sao? Một cô gái mà cậu hứng thú, hay một cô gái lớn tuổi hơn mà cậu luôn nghĩ tới ấy? Giống như một đàn chị ở gần đây chẳng hạn?”
“Đóóóó là một vấn đề hoàn toàn khác đấy ạ!! Nhận được một lá thư tình và được một cô gái tỏ tình là đủ để giành được một trong những chiến lợi phẩm của cuộc đời rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
(Mình sẽ giết rồi đem chôn cậu ta! Mấy ngọn núi ở Quận 21 chắc được đấy!!)
(Mình sẽ giết rồi đem chôn hắn ta! Mấy ngọn núi ở Quận 21 chắc được đấy!!)
Không biết gì về mấy cô gái tức giận, Kamijou liên tục cố gắng đọc lá thư không thể đọc nổi.
“Nhưng mà đây là gì chứ? Nó có cảm giác thật tinh tế hay thậm chí là lỗi thời nữa. …A! Buổi định hướng phòng chống tội phạm này có nghĩa là các cô gái từ những trường khác có thể đến đây! Có thể đó là ai đó đến từ trường nữ sinh khép kín!!”
Cậu dĩ nhiên không biết rằng có một cô gái đến từ một ngôi trường như vậy đang cuộn người và ôm lấy tim mình ở chỗ chỉ cách đó có năm mét.
“Tên. Còn tên cô ấy thì sao? …Ồ, có gì đó ở cuối nè. Có phải là nó không nhỉ!? T-Tă-Tăng? Đúng rồi!! Nó bắt đầu bằng chữ ‘tăng’!! Vậy nó là tên trường à? Mình không thể đọc được phần tiếp theo, nhưng mình cược nó là tên của ngôi trường toàn nữ nào đó! Được rồi, đến lúc đi rồi!! Nấc thang trở thành người lớn đang đợi mình trên sân thượng!!”
Trong bộ đồ bó màu da và sịp trắng, Kamijou đổi hướng với sự bùng nổ tốc độ đáng sợ. Nếu cậu bình tĩnh, cậu có thể sẽ bắt đầu lo lắng về những gì cần phải nói nếu một cô gái thực sự đang đợi cậu, thế nhưng cậu còn lâu mới bình tĩnh được. Và sau khi hoàn toàn bị bỏ rơi đằng sau, Kumokawa Seria (+1 người nữa) đưa ra một câu bình luận của riêng mình.
“Tại sao ai đó lại đề lên lá thư tên trường của mình chứ?”
Phần 6
Khi tên biến thái mang tên Kamijou Touma hoàn tất việc trèo lên những nấc thang trở thành người lớn, cậu mở bung cánh cửa dẫn ra sân thượng.
Những ngọn gió của sự tự do thổi qua và sân thượng dường như kéo dài mãi.
Và cậu thấy ai đang hồi hộp chờ cậu?
“Xin chào. Cậu đã đọc thư của tôi rồi chứ, Kamijou Touma?”
Đó là một ông già (hay đúng hơn là một xác ướp) bí ẩn có phần da khô khốc tách ra thành một nụ cười.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
“Hê.”
Kamijou Touma bật ra tiếng cười yếu ớt.
Cùng lúc đó, cậu siết nắm tay mình mạnh đến nỗi cậu nghĩ nó sẽ rạn nứt và cậu mở hai con mắt với một biểu hiện khủng khiếp giống như thể những giọt nước mắt máu sẽ bắt đầu chảy ra từ chúng.
“Tôi đã có cảm giác nó sẽ là chuyện như thế này mà. Tôi không hề hi vọng gì đâu. Không một chút nào đâu đấy!! Có thể ông là một pháp sư nào đó đang nhắm đến Index, vậy nên nhanh tấn công đi để tôi còn có thể đập nát cái ảo tưởng của ông nữaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
“Nào, nào. Không nhanh thế đâu. Đánh nhau khi còn chưa biết tôi là ai thì có lợi gì chứ? Không phải vì đã thách thức một vị thần ma thuật nhanh đến thế mà cậu mới bị gửi đến đáy vực thẳm cùng với Othinus à?”
“Vị thần…ma thuật?”
“Chính xác.”
Chiếc áo cà sa tím của lão xác ướp có họa tiết vàng tinh khiết khiến lão trông quá cầu kì để được gọi là một nhà sư. Lão cũng đang ấn một thanh kiếm vàng lên sàn bê tông giống như cây gậy.
“Tôi là một trong những Ma Thần thật sự. Tên tôi là…ừ, cậu có thể gọi tôi là Tăng Thống giống như tôi đã đề lên lá thư của mình.”
Chuyện này tuy khác nhưng lại cũng cùng một kiểu với St. Germain. Lão ta không hề sử dụng những động tác cường điệu nào hay chuyển đổi pha để nhằm thuyết phục Kamijou. Lão ta hoàn toàn thản nhiên về mọi thứ. Cái cách lão sử dụng thuật ngữ Ma Thần bất cẩn cho lão một sự hiện diện dữ dội khác với Othinus.
Trong giây lát, từng mảnh kí ức đáng sợ đâm vào phía sau tâm trí của Kamijou Touma.
Cậu đã bắt đầu rơm rớm.
Rồi cậu nói.
“Không đời nào tôi sẽ trải qua hàng trăm tỉ cái địa ngục với ông đâu!!”
“Ừ, tôi nghĩ điều đó sẽ chẳng giống phần thưởng gì cho lắm.”
“Tôi cũng sẽ không kết thù với thế giới và chạy qua trận bão tuyết của Đan Mạch!!”
“Có lẽ để Nephthys hay Nương Nương nói chuyện với một cậu nhóc thiếu niên thì sẽ phù hợp hơn.”
Ban đầu điều đó có vẻ là một lời nhận xét vô nghĩa, nhưng nó cũng có vẻ đang nói về thứ liên quan.
Đầu tiên, lão xác ướp (hoặc là một lão già được hỗ trợ bởi nhiều công nghệ lố bịch để trông như một xác ướp đang sống và nói chuyện) này có đúng thực là Ma Thần không?
Và không phải lão chỉ nhắc đến vài cái tên khác để giống như thể những người đó cũng giống như lão đấy chứ? Cho rằng còn có những kẻ khác giống như lão liệu có an toàn không?
Cuối cùng Kamijou nuốt nước bọt và lão xác ướp được gọi là Tăng Thống cười khúc khích.
“Tốt. Cũng chỉ là tự nhiên khi con người chậm hiểu hơn Ma Thần và tôi cũng chẳng thiếu kiên nhẫn đến mức để cho điều đó làm tôi khó chịu.”
“…”
“Cậu đang cố áp dụng tình huống từ những sự kiện gần đây lên tôi, đúng không? Điều đó khiến cho sự hiểu biết của cậu thụt lùi vài bước, nhưng mà tôi có thể chơi cùng luôn đấy. Những gì cậu thấy ở sự kiện St. Germain không áp dụng lên tôi được đâu. Cậu nên lập tức từ bỏ cái hi vọng lạc quan rằng tôi là một kẻ giả mạo Ma Thần đi.”
“…”
“Cậu thắc mắc vì sao tôi ở đây, đúng không? Từ quan điểm đó, có lẽ áp dụng chút ít của St. Germain cũng được đấy. Hắn ta nói một thanh kiếm đã từng chọn một vị vua và hắn chọn Aihana Etsu, đúng không? Vậy thì tôi có câu hỏi cho cậu đây. Cậu nghĩ một Ma Thần sẽ cố chọn gì? Sao nào, kẻ thấu hiểu Othinus?”
Lão biết về sự kiện St. Germain và lão biết về sự thấu hiểu mà đáng lẽ chỉ Kamijou và Othinus mới biết.
Chừng đó là đủ để chỉ ra rằng lão xác ướp được gọi là Tăng Thống này là thứ gì đó đặc biệt, thế nhưng sau đó Kamijou lại chậm rãi cất giọng nói nặng hơn không khí.
“Trước đó, tôi có thể hỏi ông một câu hỏi quan trọng được không?”
“Đó có thể là gì nào?”
“Nếu chúng ta đang định nói về bộ mặt ẩn khó tin nào đó của thế giới, vậy thì tôi có thể cởi cái này ra trước được không?”
Phải.
Là mục tiêu của buổi định hướng phòng chống tội phạm, Kamijou đang mặc bộ đồ bó màu da, sịp trắng, và áo choàng đi mưa.
Mắt của Tăng Thống trố ra (mặc dù không rõ là lão có thực sự có tròng mắt hay không).
Sau đó lão nói với giọng cho thấy lão sắp bị choáng ngợp bởi cơn run rẩy trong tim mình.
“Cậu chỉ bước vào trạng thái nghiêm túc khi cậu cởi bỏ cái quần sịp đó à!?”
“Đừng có nhiều chuyện, ông già.”
Phần 7
Giờ thì.
Khi Kamijou cởi bỏ bộ đồ bó màu da, bộ đồng phục học sinh bình thường của cậu hiện ra. Bộ đồ bó có vẻ đã bó chặt cậu bởi vì cậu đã nhét đầy vải cotton vào để tạo ra một hình bóng có một kích thước lớn hơn kích thước thật của cậu. Cậu đã gặp rắc rối bởi vì bầu không khí tháng mười hai lạnh lẽo sẽ tước đi linh hồn cậu nếu cậu không mặc gì ngoài bộ đồ bó.
Cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét hào hứng của buổi định hướng phòng chống tội phạm ở đằng xa, thế nhưng cậu trấn tĩnh lại và quan sát sự kì quái trước mặt.
“Có vẻ tôi không thể gọi đây là trò đùa được rồi. Ông thực sự là một tử thi.”
“Hm. Cậu đã chấp nhận Othinus móc mắt và treo ngược rồi mà. Tôi chẳng thấy mình khác biệt gì lắm.”
Tăng Thống vỗ lên eo mình bằng một bàn tay khô khốc.
Lão đáng lẽ đã chết rồi, vậy mà lão vẫn cử động như người sống.
Sẽ dễ dàng chấp hơn nếu ai đó nói lão có dây kim loại chạy khắp người và lão đang được kiểm soát bằng điện tử.
Kamijou đã gặp hàng tá kiểu người khác nhau: Đại Thiên Sứ Misha Kreutzev, bất tử nhân Fräulein Kreutune, và Kakine Teitoku, người có thể tạo ra cơ thể của chính mình. Cậu đã gặp rất nhiều người đã vượt qua giới hạn cơ thể con người, thế nhưng Tăng Thống lại phần nào khác biệt với tất cả những người đó.
Lão không chuyển gánh nặng lên chỗ nào khác. Lão chỉ đơn giản là một xác ướp tự nhiên. Kamijou thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi lão đã trông giống gì lúc còn sống. Tình huống mà lão Tăng Thống đã tạo ra cho bản thân độc đáo đến vậy.
Chẳng có gì nói lão có phải hay không phải là một Ma Thần.
Kamijou không muốn thấy trên đời có nhiều thực thể ngang cấp độ với Othinus lúc ở sức mạnh hoàn thiện, thế nhưng đó là hi vọng, chứ không phải là câu trả lời.
“Chắc cậu đã nhanh chóng hiểu chuyện rồi. Giờ thì, tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Lão Tăng Thống bình tĩnh nói tiếp khi đứng trên sân thượng.
“Ồ, tôi biết rồi. Cậu sẽ định nghĩa thế giới này như thế nào?”
“…”
Thế giới.
“Không cần phải đề phòng vậy đâu. Tôi sẽ không lí sự về cái thế giới được Othinus tái tạo lại sau trận chiến của cậu với cô ta. Tôi đang nói tới ấn tượng của cậu về thế giới. Khi nghe đến từ ngữ đó thì cậu nghĩ tới cái gì?”
Không nhiều người sẽ nghĩ đến mọi ngóc ngách của hành tinh khi họ nghe thấy từ “thế giới”. Trí tưởng tượng của họ cũng sẽ không "thực tế” bay khắp hệ mặt trời hay dải ngân hà.
Với Kamijou, thế giới chỉ là những đường kết nối những vị trí của bạn bè và người thân cậu.
Tất nhiên, vì nhiều lí do, bản thân cậu quen biết nhiều người hơn một người bình thường.
“Cậu không thấy nó lạ à?”
Tăng Thống chuyển cuộc nói chuyện sang một hướng hoàn toàn không ngờ đến.
“Có khá ít sự kiện rung chuyển thế giới đã xảy ra cho đến thời điểm này. Trong thực tế, chỉ có một cái là đúng nghĩa rung chuyển thế giới. Nhưng tại sao tất cả chúng đều xảy ra trong tầm tay cậu? Điều đó gần như khiến nó giống như là cậu đang đứng ở trung tâm thế giới vậy.”
“Cái gì?”
“Thế giới là một thứ mỏng manh. Sáu hay bảy tỉ con người sống ở đây không hỗ trợ nó đồng đều nhau. Theo cách đó, Imagine Breaker thực sự là một cột trụ dày đối với thế giới, nhưng điều đó lại dẫn đến một câu hỏi khác. Tại sao điểm tham chiếu và điểm sửa chữa cực kì bí ẩn đối với thế giới đó lại nằm trong tay phải của một cá nhân chứ? Cá nhân tôi thì nghĩ chàng trai được chọn đó thậm chí còn độc đáo hơn chính sức mạnh.”
“…”
Kamijou nhìn xuống tay phải mình.
Không phải là cậu chưa bao giờ đặt câu hỏi về sự hiện diện của Imagine Breaker. Cậu đã giao phó mạng mình cho nó rất nhiều lần. Trên đời này có hay không có câu trả lời dành cho sức mạnh đó? Câu hỏi đó liên tục nằm trong một góc của tâm trí cậu.
Nhưng tại sao lại là cậu?
Cậu đã bao giờ hỏi điều đó trước đây chưa?
Sau khi suy nghĩ đôi chút, cuối cùng cậu nói.
“Điều đó thật vớ vẩn.”
“Ồ?”
“Đúng thực là thế giới có thể trông mỏng manh với vài người. Đối với một Ma Thần ở trên mây, nó là thứ có thể tái tạo bao nhiêu lần tùy thích. …Nhưng như thế thì vẫn thật sai lầm. Đây không phải là một trò RPG để bị đánh bại và nó sẽ không chạm đến ‘kết thúc’ khi bị đánh bại. Tôi ở trung tâm ư? Tôi là cột trụ hỗ trợ nó ư? Nếu là vậy thì tuổi thọ của thế giới chỉ khoảng một trăm năm thôi. Không thể nào có chuyện đó được đâu. Nó sẽ tiếp tục ngay cả khi tôi chết.”
“Ngây thơ làm sao. Hay là cậu cũng đã bị triệt để đóng dấu cái ý tưởng tất cả mọi người đều bình đẳng rồi?”
“Tất nhiên là thế rồi.”
“Hê hê. Cho dù luật pháp của chính đất nước này cho rằng kẻ giết một bác sĩ hay lính cứu hỏa thì mang tội nặng hơn kẻ giết một người bình thường ư? Cho dù giết trẻ con sẽ mang tội nặng hơn giết người già sao? Hình phạt được xác định dựa theo số người mà nạn nhân có thể cứu trong tương lai hay số tiền mà họ sẽ tạo ra, vậy nên một hệ thống hoàn toàn bất bình đẳng đang chạy tràn lan đấy. Cậu cũng có thể chỉ vào một con người bình thường mà thường sẽ bị giết và nói với người đó rằng người đó dù sao cũng sẽ chẳng làm được gì nhiều đâu.”
“Ngụy biện.”
“Có thể.”
Tăng Thống dễ dàng thừa nhận nó.
Lão chắc hẳn chưa bao giờ dự tính đánh bại Kamijou bằng lí lẽ đó.
“Nhưng ý tưởng chung thì đúng là vậy đấy. Là cái ý tưởng cậu ở vị trí rất gần trung tâm thế giới ấy. Nếu không thì Kẻ Quan Sát sẽ không phục vụ gần đến vậy rồi.”
“Kẻ Quan Sát?”
“Phải.” Tăng Thống ngưng lại một lúc. “Tôi không biết là cậu đã thực sự thấy người đó chưa. Và cho dù cậu đã từng nhìn thấy thì ai có thể biết được là nó đã được viết vào kí ức lâu dài của cậu hay chưa. Nhưng người đó chắc chắn là có ở đấy. Phải, trong vòng mười mét xung quanh cậu.”
“…?”
Kamijou nhìn quanh bối rối.
Chẳng có ai ở trên khu sân thượng rộng lớn ngoại trừ cậu với lão Tăng Thống và chẳng có nơi nào để trốn cả.
“Kẻ Quan Sát mà ông nói tới này là ai kia chứ? Là ông sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Người đó sẽ không bao giờ cần phải gặp cậu trực tiếp như thế này. Người đó cũng sẽ chẳng bao giờ hỏi cậu điều gì. Kẻ Quan Sát chỉ đơn giản là đứng bên cạnh cậu mọi lúc và quan sát mọi hành động mà cậu làm. Người đó biết câu trả lời cho những câu hỏi trước khi chúng được đưa ra, người đó biên soạn tất cả, và người đó xây dựng một tập hợp thông tin khổng lồ.”
“Ông…đang nói về cái gì vậy?”
“Để tôi nói lại lần nữa, cậu có thể đã từng nhìn thấy Kẻ Quan sát rồi đấy.”
Nghe thấy điều đó, thứ gì đó dường như trở nên hơi bất ổn trong đầu Kamijou Touma.
Nó giống như là sự ngứa ngáy ở đầu ngón tay báo cho cậu về vết tróc da ở móng tay vậy.
“Nghĩ lại đi. Người đó luôn có mặt ở đó: trong góc phòng, ở các sự kiện trường, ở Daihaseisai, và trong buổi ăn lẩu của cậu cùng với cả lớp nữa.”
“…Sao cơ?”
“Chắc hẳn là phải có ai đó. Ai đó mặc cùng một bộ đồng phục và hòa mình cùng với cảnh nền như là cũng thuộc về nơi đó, nhưng lại là người mà cậu không biết tên và cậu không chắc mình sẽ nhận ra giọng nói của người đó. Chỉ nói người đó ở trong lớp của cậu sẽ là không đủ để giải thích. Nghĩ lại những cơn ác mộng từ thế giới alpha đến thế giới omega mà Othinus đã cho cậu thấy đi. Kẻ Quan Sát sẽ hòa vào cảnh nền để trông như hoàn toàn chẳng liên quan gì. Có thể đôi khi người đó đã quay lưng hay quay sang bên cạnh, thế nhưng người đó vẫn luôn để mắt đến cậu.”
Những hạt mồ hôi lớn chảy xuống từ trán Kamijou.
Và chúng không dừng lại ở đó. Toàn thân cậu đều ướt đẫm hết cả.
Nó đúng thực là rất kì lạ.
Bây giờ khi lão chỉ ra cho cậu, nó đúng thực là rất kì lạ.
“Nhỏ đó… Cô gái có mái tóc nâu ngắn và đeo băng đô… Giờ nghĩ lại, cô ta là ai kia chứ!? Tôi có cảm giác như nhỏ đó luôn bình thản xuất hiện ở mọi nơi tôi đi đến!!”
“Vậy thì cô ta sẽ là Kẻ Quan Sát vô danh đó.”
Tăng Thống cười toe toét và tiết lộ một sự thật của thế giới.
“Thế giới này chẳng là gì ngoài một câu chuyện được kể từ quan điểm của Kẻ Quan Sát khi cô ta sử dụng năng lực của mình để đọc tâm trí người ta.”
Kamijou sắp la lên vì kinh ngạc, thế nhưng cậu lại bị cắt ngang.
“Đùa chút thôi!!”
“Chỉ là đùa thôi sao!? Đưa ra tất cả đống đó rồi nói nó chỉ là trò đùa saooooooo!? Ông thực sự khiến tôi sợ lắm đó. Tôi cứ nghĩ có ý nghĩa sâu xa nào ở đó cơ! Nhưng dĩ nhiên nhỏ đó chỉ là một người bạn cùng lớp thôi!!”
Kamijou ôm lấy ngực khi quả tim cậu liên tục đập nhanh đến mức nguy hại và lần này cậu thực sự la hét.
“Đúng thực là khó biết khi nào thì ông đang đùa đấy!!”
Đúng là cậu khá chắc chắn rằng mình không thực sự biết tên cô gái đó mặc dù cô ta là một người bạn cùng lớp, thế nhưng cậu đưa tâm trí mình trở lại đúng đường bằng cách nói với bản thân rằng nó chỉ là một trò đùa và cậu cũng sẽ chẳng tìm thấy gì cho dù có nhìn vào nó.
Xác ướp Tăng Thống cười khúc khích và dường như không để tâm nhiều lắm.
“Nhưng mà, Kamijou Touma này, nếu xem bản thân cậu đang ở rất gần trung tâm thế giới thì cũng chẳng sai hoàn toàn đâu.”
“Ông vẫn khăng khăng điều đó sao?”
“Cậu đã ở vị trí trung tâm, thế nhưng điều đó không nhất thiết phải là do hành động của cậu hay là do những trùng hợp ngẫu nhiên chồng chéo lên nhau. Nếu như ai đó dựng nó lên theo cách đó và nâng cậu lên vị trí ấy thì sao? Như là vài người có thể phá hủy thứ gì đó cực lớn như thế giới bằng một đầu ngón tay chẳng hạn.”
“…”
“Vậy là cuối cùng cậu cũng bắt kịp rồi.”
Tăng Thống đột ngột nói điều đó.
Lão chỉ vào bản thân bằng ngón tay chỉ toàn da với xương trông như sắp gãy tới nơi.
“Tôi đang ám chỉ đến bọn tôi, Gremlin thật sự.”
Phần 8
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua sân thượng trường.
Tiếng huyên náo từ buổi định hướng phòng chống tội phạm đang ở rất xa và dường như thật trống rỗng.
Trong khi đó, bầu không khí giữa Kamijou và Tăng Thống đã thay đổi. Rõ ràng là sự thận trọng của chàng thiếu niên đã tăng thêm nhiều so với lúc trước.
Tăng Thống, tuy nhiên, vẫn không thay đổi.
Lão ta dường như đang nói là Kamijou Touma sẽ chẳng thể làm được gì gây hại đến lão.
“Đầu tiên, Gremlin không phải là một nhóm trộn lẫn giữa khoa học và ma thuật, nó cũng không phải là một tập hợp các pháp sư Bắc Âu được dẫn dắt bởi Othinus.”
Tăng Thống sẵn sàng nói ra vài thông tin bí mật đến nỗi có lẽ cả Thành Phố Học Viện lẫn Thuần Anh Giáo hội đều không biết.
“Và các Ma Thần thật sự bọn tôi chẳng hề hứng thú với việc thống trị thế giới hay tiêu diệt bất cứ ai chống đối mình. Dù sao thì, bọn tôi có thể tạo ra bất kì thứ gì bọn tôi cần mà. Ừm, bọn tôi lúc này đã yếu đi do vài hoàn cảnh nọ, thế nhưng hãy để tôi nói về chuyện này từ vị trí bình thường của mình. Đối đầu với ai đó là một phương pháp sử dụng bạo lực để bù đắp lại cho những gì mà ta còn thiếu. Bọn tôi có thể tự do tạo ra thứ đủ lớn để được gọi là thế giới, vậy nên bọn tôi có thể chế ra bất kì bộ phận còn thiếu nào bằng một cái búng tay. Nó có thể là tiền bạc, danh vọng, địa vị xã hội, quá khứ, hiện tại…và ngay cả những mạng sống đã bị mất. Một khi cậu có mọi thứ, cậu sẽ mất toàn bộ lí do để chiến đấu, đúng không?”
“…”
Khi cậu nghĩ lại, điều đó đúng là có hơi bí ẩn.
Othinus đã từng có lí do để trở thành (hay trở lại làm?) một Ma Thần. Nó đã dựa vào mong muốn trở về cái thế giới mà chỉ mình cô biết. Cô đã cần phải vật lộn trong thế giới con người để vươn tới cấp độ Ma Thần. Cô đã cần tới bạo lực để đi trong xã hội loài người.
Nhưng còn kẻ đã là Ma Thần như Tăng Thống thì sao?
Lão và những Ma Thần khác có gì?
Các Ma Thần sẽ chẳng có lí do gì mà phải bước vào cuộc xung đột với con người. Đúng là nhân loại có đủ vũ khí để thổi bay hành tinh hàng chục lần hay mang lại sự hủy diệt cho chính mình hàng trăm lần. Nhưng nếu họ sử dụng hết mọi món vũ khí đó lên các Ma Thần giống như là có một buổi hạ giá về công cụ hủy diệt, liệu họ có thể làm trầy xước các Ma Thần không?
Nếu như chẳng có đòn tấn công nào có thể gây hại cho họ, đánh trả lại cũng chẳng có nghĩa lí gì cả. Nó cũng tương tự như đường ruột của Kamijou chứa đầy vi khuẩn, thế nhưng cậu chẳng hề muốn loại bỏ hết chúng.
Và như đã nói, Ma Thần có thể đáp ứng bất kì điều gì mình cần. Con người ta sẽ đánh nhau để loại bỏ nỗi đau về sự bất cập của mình. Nếu như bất cứ pháp sư hay siêu năng lực gia nào đối đầu với một Ma Thần vì quá khứ, lợi ích riêng, hay sự trả thù của mình, Ma Thần có thể loại bỏ nanh vuốt của kẻ đó bằng cách đáp ứng sự bất cập đó. Giống như Kamijou không tài nào chiến đấu được với cái “thế giới hạnh phúc” mà Othinus đã cho cậu thấy đó, kẻ cuồng chiến sẽ trở nên bất lực trước sự hoàn hảo đó.
Vậy thì các Ma Thần muốn làm gì ở đây?
Chính Tăng Thống đã nói đối đầu là một nỗ lực để bù đắp sự bất cập đó bằng bạo lực. Trong trường hợp đó, sự bất cập đang làm khổ sở họ là gì?
“Cũng đơn giản thôi.” Lão xác ướp nói đơn giản trong khi bỏ qua bất kì điều gì không cần thiết. “Nếu cậu chạm đến phần cuối của sự hữu hạn, mọi thứ sẽ trở lại thành hư vô. Thế nhưng sự vô hạn lại không phải là một ngọn núi quá tràn ngập. Nó chẳng là gì ngoài sự hủy diệt mọi mong muốn. Bản thân điều đó là trạng thái giác ngộ, nhưng mà cậu có hiểu được ít nhất một phần không, chàng trai?”
“Không, tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi có thể tuyên bố là mình ‘hiểu’ Othinus, thế nhưng tôi chỉ biết về cô ấy với tư cách là một cô gái. Tôi không hiểu bất cứ điều gì về cô ấy khi là Ma Thần.”
“Ra là vậy. Khi tôi nghe thấy điều đó, tôi không khỏi thêm phần khó chịu với ả Ma Thần Bắc Âu đã ích kỉ gây ra lộn xộn trên thế giới đó đấy.”
“…”
“Nhưng mà cậu ít nhất cũng lờ mờ nhận thức được nó, đúng không?” Lão Tăng Thống dường như đang kiểm tra cậu. “Ma Thần bọn tôi có mọi thứ. Bọn tôi có sức mạnh phá hủy thế giới và tái tạo lại nó từ đầu. Ngoài ra, bọn tôi chẳng thấy mối đe dọa nào từ thế giới bên ngoài. Một cuộc tấn công từ bất cứ thứ gì không phải là Ma Thần khó có thể nhận ra hơn cả vết muỗi đốt.”
“Vậy vấn đề của các người là…?”
“Phải. Đó là cuộc tranh giành tài nguyên với các Ma Thần khác. Tất cả bọn tôi đều có sức mạnh thay đổi mọi thứ, nhưng mà chỉ có một thế giới. Cứ nghĩ nó như là có mười họa sĩ mà chỉ có một tấm bạt đi. Nếu mỗi người họ liên tục cố gắng ghi đè lên nó tùy ý, nó sẽ phát triển thành một trận chiến. Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?”
Thế giới hoàng kim mà Othinus đã cho cậu thấy chỉ là sự hạnh phúc của mình cô. Nếu có năm hay mười Ma Thần ở đó, họ sẽ bổ sung thêm ý tưởng hạnh phúc của mình và rồi xảy ra xung đột. Kết cục, họ có thể bắt đầu đánh nhau để bảo vệ phiên bản hạnh phúc của mình.
Nói đơn giản…
“Nếu chỉ có duy nhất một vị thần thì sẽ chẳng thành vấn đề. Nhưng mọi chuyện lại không được như thế.”
“Vậy là giữa tất cả các người chỉ có sức mạnh quá lớn à?”
“Ha ha! Đúng vậy. Nói thế là đúng đấy. Bọn tôi có sức mạnh quá lớn. Và hội đồng hòa giải Gremlin đã được tạo ra.”
Kamijou nhớ lại ý tưởng của ma pháp danh.
Các pháp sư khắc những pháp danh đó vào tim mình và chúng đại diện cho mong ước ban đầu đã dẫn họ bước ra khỏi con đường bình thường. Họ đều tự ti nói rằng những mong ước đó sẽ không bao giờ được thực hiện, thế nhưng họ vẫn không bao giờ ngừng vươn tới thứ ánh sáng lấp lánh như ngọc đó.
Nhưng nếu như mong ước của họ có thể được đáp ứng trong năm giây thì sao?
Họ không biết là liệu họ có thể đạt được nó ngay cả sau khi làm việc suốt cuộc đời dài, vậy thì nếu như nó được hoàn thành chỉ sau vài giây thì sao?
Họ sẽ làm gì với sức mạnh mà họ có được?
Và nếu như những người khác cũng có đủ sức mạnh để một mình tạo ra hay phá hủy thế giới thì sao?
“Nó không phải là chuyện bọn tôi có thể đơn giản bỏ qua được.” Tăng Thống nói. “Kamijou Touma, cậu có tin vào vận mệnh không?”
“Vận mệnh?”
“Ha ha. Điều đó có thể hơi khó với người bị nhiễm độc bởi khoa học trong Thành Phố Học Viện, nhưng cậu chắc hẳn đã luôn cảm thấy phải chịu vận rủi nhỉ.”
“…”
“Trên đời có thứ vận mệnh không thể tránh khỏi như vậy. Có những rào chắn mạnh mẽ không thể vượt qua bởi quyết định của một cá nhân. Nhưng rốt cuộc ngay cả điều đó cũng chẳng khác gì kết quả của trận xung độ vô hình giữa ý kiến của các Ma Thần. Tất nhiên, bọn tôi không có ý định gây hại cho cá nhân cụ thể nào. Nói đúng ra, những cá thể bám vào cái hành tinh nhỏ bé này sẽ không bao giờ bước vào tầm mắt của bọn tôi. Dù vậy, hành động của bọn tôi đang liên tục gây ra ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài và gây ra những thay đổi lớn trên thế giới. Điều đó có thể là một vấn đề khá lớn."
Nói về may rủi khiến Kamijou nhớ đến những vị Thánh ngoài bản thân cậu.
Một trong số họ đã liên tục xử lí một bàn tay may mắn nhiều đến nỗi cô ấy sợ rằng những người xung quanh mình luôn phải xử lí một bàn tay kém may mắn.
“Điều đó cũng tương tự thế.” Tăng Thống nói thẳng. “Đúng là các Thánh đã rơi vào mặt may mắn của sự vật, thế nhưng họ lại không có tiếng nói trong việc được sinh ra làm Thánh. Điều đó có nghĩa là có vài rào chắn lớn đặt ở nơi đó. Chính cái thực tế họ nhận được vận may làm Thánh đã được xác định bởi vận mệnh không thể xoay chuyển ấy.”
Tại thời điểm đó, lão xác ướp mỉm cười khô khốc.
“Mà, nếu chúng ta nói về vận mệnh thì cậu sẽ là ngoại lệ duy nhất đấy. Nhờ Imagine Breaker của cậu, ngay cả sức mạnh mơ hồ của Ma Thần bọn tôi cũng cùng chững lại. Điều đó ngăn bất kì con sóng lớn nào đánh vào mỗi mình cậu và khiến cậu liên tục gặp xui xẻo.”
Nói cách khác…
“Bọn tôi không bận tâm nhìn ra bên ngoài.”
“…”
“Bọn tôi chỉ hứng thú với những người khác bên trong Gremlin. Một thế giới bị bóp méo bởi trận tranh đấu nội bộ của bọn tôi giống như một ngôi nhà được xây trên cát vậy. Tập trung vào nó sẽ vô nghĩa giống như tập trung vào một bức tranh cát sẽ bị gió thổi bay. Đến thời điểm này, cậu đã hiểu là chúng tôi không hề muốn gây hại chưa?”
Quy mô chỉ đơn giản là quá lớn.
Nó giống như là ai đó đang nói rằng mình sẽ phá hủy thế giới chỉ bằng trường khuếch tán AIM. Nó là một lời thông báo tự hào nói rằng không chỉ có một thực thể đặc biệt không thôi; có hẳn một nhóm mà trong đó điều ấy chỉ là điều hoàn toàn bình thường.
Nếu Kamijou hiểu biết tốt hơn, cậu có thể sẽ tranh cãi lại theo phản xạ, thế nhưng cậu biết sức mạnh của một Ma Thần thực sự.
Nếu nhiều cá thể có sức mạnh hoàn thiện của Othinus tồn tại trong một thế giới duy nhất, cậu có thể nhìn thấy họ sẽ kết thúc trong một trận chiến khó kiểm soát vì ý tưởng hạnh phúc của mình.
Trong trường hợp đó…
“Vậy thì tại sao ông lại nói chuyện với tôi? Các người không có hứng thú với thế giới bên ngoài mà, đúng không?”
“Phật Giáo có ý tưởng Lục Đạo.”
Tăng Thống bắt đầu nói về chủ đề củng cố thêm danh hiệu của mình.
“Đó là ý tưởng mọi chúng sanh – cho dù là con người, súc sanh, hay chư thiên – đều đầu thai chuyển kiếp luân hồi khi nhắm đến mục đích là đạt Giác Ngộ. Không hề có một lối thoát nào cả, ngay cả một vị tu sĩ vĩ đại trong một ngôi đền hay một tiên nhân đã gần như đắc đạo, khoác thiên bào, và phi hành trên trời. Chỉ trừ một trường hợp đó là ngộ hoàn toàn Phật Tính[4]. Cho dù một người được ca ngợi nhiều thế nào trong kiếp này, người đó vẫn có thể thấy mình đi vào Ngạ Quỷ Đạo hay Súc Sanh Đạo trong kiếp kế tiếp. Tất nhiên, vì tôi đã ngộ được Phật Tính trong một kiếp duy nhất, vậy nên tôi không thể cho cậu biết là chuyện đó là ám chỉ đến linh hồn vật lí hay nó là dạng ẩn dụ nào đó.”
“Ý ông là sao?"
“Cậu không biết à? Thế giới được chia thành những hạng mục khác nhau: con người, súc sanh, chư thiên, ngạ quỷ. Nhưng không hề có một con đường nào dành cho những người được gọi là Ma Thần như bọn tôi. Bọn tôi không vươn tới vị trí này bằng những phương pháp thông thường, vậy nên cánh cổng của Tịnh Độ hay Thiên Đường sẽ không mở ra cho bọn tôi.”
Điều đó thì có liên quan gì đến điều mà Tăng Thống và những Ma Thần khác muốn?
“Một con đường thứ bảy không nằm trong sáu con đường đã tồn tại kia.”
Lão xác ướp nói mà không che giấu bất kì điều gì.
“Nó khép kín như một chiếc nhẫn cũng được. Nó xoắn vòng như dải Möbius cũng chẳng sao. Bọn tôi chỉ đơn giản là muốn có một hạng mục chứa chấp bọn tôi. Khi St. Germain xúi giục cậu nhóc tên Aihana…hay là Kanou nhỉ? Dù sao thì, hắn ta đã khơi ra chuyện thanh Excalibur đấy, nhớ không? Chuyện này cũng tương tự như vậy. Cậu có thể nói bọn tôi muốn có một bao kiếm để cất giữ an toàn thanh kiếm có sức mạnh kinh hồn đến vậy.”
“…”
“À không, nói thế là bị giới hạn trong thế giới con người mất rồi. Với cấp độ của một vị thần, gọi nó là đầu của Mímir hay Cán Cân của Anubis thì có lẽ sẽ tốt hơn.”
“?”
“Điều đó quá khó đối với cậu à? Về cơ bản thì, ngay cả những vị thần cũng được cho là có những công cụ như cán cân hay la bàn để phán xét họ có đang làm điều đúng đắn hay không. Và, Kamijou Touma, cậu có thể là công cụ đó đối với bọn tôi đấy.”
Điều đó tự dưng được nói ra, nhưng Tăng Thống lại không có vẻ như là đang đùa.
“Tôi đã nói là bọn tôi không hề có hứng thú gì với thế giới bên ngoài. Những Ma Thần khác đang đánh nhau vì nguồn tài nguyên hạn chế để quyết định sẽ làm gì với thế giới duy nhất này. Cho dù là bọn tôi nói chuyện hòa bình hay đánh nhau, hành động của bọn tôi cũng có thể vô tình rung chuyển vận mệnh đến mức thế giới giới bên ngoài bị phá hủy. Ngay cả đối với bọn tôi, vẫn có những khu vực mà bọn tôi không biết nên làm gì với thế giới và không thể nói thế giới đang tiến về đâu. Nhưng nếu như bọn tôi có thể cung cấp sự tập trung theo một hướng nhất định bằng một tập hợp các giá trị duy nhất thì sao?”
“Chờ đã. Không lẽ…”
“Kamijou Touma, cậu đã người đã dừng Đệ Tam Thế Chiến bằng một cú đấm và thậm chí còn đạt được thỏa hiệp với thứ cực kì bất thường được gọi là Imagine Breaker. Thành thật mà nói, việc cậu cứu Othinus quá sớm và trở thành một cá nhân thấu hiểu cô ta đúng là một tính toán hoàn toàn sai lầm, thế nhưng cậu có thể làm được điều đó, đúng không? Giống như với ả thần một mắt đó, cậu có thể dùng đối thoại để chạm đến một cái kết với những thực thể như bọn tôi.”
“…”
Kamijou dần dần bắt kịp những gì Tăng Thống đang cố nói.
Tuy nhiên, sự hiểu biết đó lại không mang đến sự bình tĩnh. Đúng ra thì, nó chỉ mang đến mồ hôi căng thẳng và xung nhịp dữ dội, giống như thể cậu đã đi trong khi bị bịt mắt và đang dần dần nhận ra mình đang tiến gần đến mép vách đá.
“Việc tập trung các Ma Thần được biết đến như là Gremlin cũng có thể được gọi là bàn phím kết nối với thế giới và vận mệnh. Chỉ đơn giản là bị ai đó đẩy hay kéo cũng là đủ để bóp méo thời đại hiện tại rồi. Đó không phải là vấn đề của bất kì cá nhân nào. Bọn tôi đều đang mang đến sự thay đổi. Và bọn tôi sẽ làm vậy cho dù bọn tôi tiếp tục tiến lên hay lùi lại. À không, kể cả không làm gì thì vẫn gây ảnh hưởng đến nó.”
Tăng Thống suôn sẻ nói ra một sự thật khó tin.
“Đó là lí do bọn tôi muốn có một con chim hoàng yến trong mỏ than. Bọn tôi muốn đặt chân xuống mà không gây cho bất cứ ai bất kì rắc rối nào, nhưng mà…ồ? Bọn tôi có thực sự là chưa từng dẫm lên bất cứ ai và mọi người có thực sự là hạnh phúc như nhau không? Bọn tôi cần phải biết những câu trả lời đó từ một góc độ nhỏ hơn, từ một trong những con kiến bò trên trái đất.”
“Tôi…không thể tin điều đó được.”
“Tất nhiên bọn tôi không phải nhờ cậu không công. Nếu bọn tôi nhường việc ghi điểm cho cậu, bọn tôi có thể ân cần giúp cho chuyện của những người thân thiết với cậu dễ dàng hơn trong giới hạn có thể chấp nhận. Đây giống là một lời ước hay một lời cầu nguyện với 100% cơ hội được đáp ứng vậy. Nếu cậu có thể tự do kiểm soát sự méo mó gây ra bởi các Ma Thần, cậu có thể đạt được những thành công không giới hạn trong thế giới thật này. Ha ha. Chuyện này nghe cứ như là mấy lời vô nghĩa của St. Germain vậy. Cậu nhóc được chọn bởi thanh kiếm sẽ trở thành vị vua kiểm soát tất cả.”
Kamijou Touma, người liên tục bị vướng vào vận rủi, sẽ có thể kiểm soát vận mệnh của thế giới.
Đó là một lời đề nghị mỉa mai.
Nó nghe giống như là một trò đùa tệ hại.
“Ý ông là,” Kamijou nói với một tiếng ực. “Gremlin thực sự không hứng thú gì với việc thống trị thế giới. Các người cũng không có ý định quét sạch nhân loại. Các Ma Thần sống ở đó sẽ ẩn mình, sống hạnh phúc ở nơi nào đó mà bọn tôi hoàn toàn không nhận ra. Đó là tất cả những gì ông đang nói sao?”
“Chính xác.”
“Và chỉ bằng cách đứng đây, dù tốt xấu gì thì các người cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thế giới của chúng tôi, vậy nên các người muốn làm gì đó về điều ấy. Nhưng Ma Thần các người có ý gì trong chuyện đó chứ? Tại sao các người lại lo lắng cho con người bọn tôi?”
“Bọn tôi không lo lắng. Thực sự không hề. Bọn tôi chẳng có mục đích nào khác nữa đâu. Bọn tôi chỉ muốn mang đến phiên bản hạnh phúc của mình và sống theo ý muốn thôi. Làm vậy chỉ là vì chút quan ngại thôi.”
“?”
“Cậu biết trong những…con người gọi chúng là gì nhỉ? Tiệm cà phê internet? Dạo gần đây tôi đã học về chúng, nhưng nó giống như là có hệ thống an ninh trong đó vậy. Ngay cả khi cậu biết tỉ lệ của vấn đề rất nhỏ, không phải cậu vẫn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy tin nhắn ‘không tìm thấy nguy cơ nào’ hiện ra sao?”
“Nhẹ nhõm? Chỉ có thế thôi sao!? Ông nói về việc các Ma Thần có thể giúp đỡ tôi và rồi đó là tất cả sao!?”
“Nói vậy cũng đúng. Nếu như tin nhắn ‘không tìm thấy nguy cơ nào’ hoàn toàn là lời nói dối thì nó sẽ thành rắc rối, thế nhưng bất cứ thứ gì khác đều sẽ ổn thôi. Như là khi phần mềm an ninh đi chiếm bộ nhớ và theo dõi mọi thông tin liên lạc chẳng hạn. Bọn tôi sẵn sàng ngó lơ những chuyện nhỏ nhặt như vậy để đáp ứng ước muốn ích kỉ của cậu. Như tôi đã nói, đây là một lời cầu nguyện cho phép một con người can thiệp vào những con đường được dựng lên bởi các vị thần. Bọn tôi có thể đã yếu đi lúc này do những hoàn cảnh nọ, thế nhưng bọn tôi vẫn có thể tạo ra đủ hỗn loạn để cứu hay phá hủy một cá nhân, một quốc gia, hay một nền văn mình. Giờ cậu đã hiểu chưa?”
Đó là tất cả những gì Tăng Thống nói.
Lão không biến mình thành vua. Lão là một vị thần đang đặt một con người lên ngai vàng.
“Có vẻ St. Germain đã phần nào giải mã nhiêu đây rồi. Hắn có lẽ đã sử dụng những mảnh của nó khi nâng cậu nhóc Kanou Shinka đó lên. Nhưng đó là phạm vi mục đích của bọn tôi. Một thanh kiếm nọ đã từng chọn một vị vua, St. Germain đã phần nào chọn Kanou Shinka, và bọn tôi đã chọn cậu, Kamijou Touma. Tức là không cần phải lo lắng gì cả. Bọn tôi sẽ không tạo gánh nặng lên người ghi điểm của mình bằng những hành động và trách nhiệm của một Ma Thần. Bọn tôi chỉ đơn giản là mong muốn có bằng chứng bên ngoài cần thiết để nghỉ ngơi thư giãn. Điều đó tương tự như con đường thứ bảy mà tôi đã đề cập lúc nãy. Tôi không nói về cảnh giới hoàn toàn khác nào đó. Bọn tôi chỉ đơn giản là muốn một sự bình tĩnh vô hình vô dạng. Chẳng có gì khác ngoài điều đó đâu.”
“Tại sao?”
“Ý cậu là tại sao bọn tôi lại chọn cậu à? Tôi sẽ không nói là những điều cậu đã làm đã lọt vào mắt bọn tôi. Nói thế thì tệ lắm.”
“?”
“Cậu có thể nghĩ Gremlin thật sự đã chú ý đến cậu vì cậu cứu một cô gái, bảo vệ Thành Phố Học Viện, chấm dứt Đệ Tam Thế Chiến, chạm đến sự thấu hiểu Othinus, và mang sự bình tĩnh trở lại cho một thế giới sục sôi vì thù hận. …Nhưng chẳng phải điều đó tệ lắm sao?”
Lão xác ướp cười khúc khích.
“Ngay từ lúc đầu, cậu đã là người ghi điểm dùng để quan sát thế giới. Cậu là thực thể được giả định bởi những bánh răng của thế giới tức Ma Thần bọn tôi. Đó là lí do cậu cố hướng tới một giải pháp mà không đi lệch đường trong những sự cố kể trên. Imagine Breaker chỉ đơn thuần là thứ bổ sung cho bản chất thật sự của cậu. Hay đúng hơn là, khi mong ước của mọi pháp sư đang lang thang không mục đích, nó đã được kéo đến bởi bản chất thật sự của cậu. Cậu có thể gọi nó là sự can thiệp không đáng kể. Danh xưng Kamijou Touma, hay Kẻ Thanh Tẩy Thần Linh và Tiêu Diệt Quỷ Dữ, không được ban cho sức mạnh của tay phải cậu. Nó được ban cho cậu, đúng không? Do đó, trung tâm của vấn đề không phải là những ghi chép về quá khứ của cậu hay sức mạnh trong cánh tay phải của cậu. Nó là chính bản thân cậu.”
Đó là một đề xuất khó hiểu, thế nhưng nó có thể là điều mà ta chỉ có thể chấp nhận không tranh cãi một khi chạm đến cấp độ của lão xác ướp đó.
“Không phải đặt thanh kiếm của bọn tôi vào tay phải cậu thì sẽ cho phép bọn tôi thư giãn. Bọn tôi để nó lại cho cái bản chất – linh hồn – phù hợp với danh xưng Kẻ Thanh Tẩy Thần Linh và Tiêu Diệt Quỷ Dữ của cậu. Hỡi đứa trẻ loài người, hãy nghĩ lại mục đích ban đầu của mình đi. Rồi cậu sẽ dễ dàng có thể ghi điểm và điều hòa Gremlin thật sự thôi.”
Có đúng là thế không?
Hay nó là điều sai trái?
Là cái nào chứ?
“Và đây cũng không phải là chuyện xấu đối với cậu đâu.” Tăng Thống tiếp tục nói suôn sẻ. “Tôi đã nói là nhiều sự cố rung chuyển thế giới khác nhau đã xảy ra trong tầm với của cậu, nhưng có bao nhiêu người thương vong trên đường đến những cái kết đó chứ? Cậu hoàn tất mọi thứ từ đầu đến cuối, thế nhưng cậu đã bao giờ đạt được 100 điểm hoàn hảo khi làm vậy chưa? …Nhưng nếu cậu ghi điểm cho bọn tôi và cậu biến đổi thế giới theo như ý cậu, những méo mó được Ma Thần bọn tôi mang lại có thể thay đổi điều đó.”
Có thể đúng là vậy.
Cậu chỉ cần phải nghĩ lại về Othinus. Một Ma Thần thôi là đã gây ra quá nhiều chuyện rồi, thế nhưng cậu đang được bảo rằng cậu sẽ nhận được sự hỗ trợ vô điều kiện từ mọi Ma Thần trong lịch sử của thế giới. Những lời cầu nguyện của chàng thiếu niên bé nhỏ đó sẽ được đặt lên rào chắn được dựng lên bởi các vị thần. Và không hề có tác dụng phụ nào cũng như cậu không cần phải đưa ra bất cứ thứ gì đổi lại. Tất cả sẽ được thực hiện từ một nơi xa xôi nào đó. Tăng Thống đã nói gì đó về việc bị yếu đi, nhưng chuyện đó thì có quan trọng gì chứ?
Hầu như bất kì sự cố nào cũng sẽ kết thúc trong một giây.
Trong thực tế, liệu rằng có bất kì sự cố nào sẽ được phép bắt đầu ngay từ lúc đầu không?
“Cậu sẽ là phần mềm an ninh ban cho chúng tôi sự an tâm khi cậu nói với chúng tôi rằng không có vấn đề gì cả và cậu sẽ nhận được quyền kiểm soát kí ức. Cậu sẽ nhận được quyền truy cập sức mạnh của các vị thần và vận mệnh đúng theo nghĩa đen.”
Đó là tuyên bố quyết định.
“Bằng cách kiểm soát những méo mó đó, cậu sẽ gián tiếp có thể mô phỏng một Ma Thần. Thế giới của cậu sẽ thuộc về cậu và ảnh hưởng của cậu có thể bao trùm lên thế giới mà sáu hay bảy tỉ người sinh sống. Cậu có thể xóa bỏ bất kì bi kịch nào trước khi nó xảy ra, sự thù ghét sẽ không bao giờ phát triển được, và cậu sẽ sống trong một thế giới mà mọi người đều hạnh phúc và mãn nguyện. Sau Đệ Tam Thế Chiến và chuyện với Othinus, cậu chắc đã biết quyết định của mình có thể ảnh hưởng đến thế giới. Chẳng có lí do gì mà phải nghĩ quá nhiều về nó cả. Cậu có thể đơn giản nghĩ nó giống như là nhận được con bài tẩy tối thượng cho mọi thứ mà cậu…à không, mọi thứ mà toàn bộ Thế Lực Kamijou đã làm.”
Kamijou suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra.
Cậu đã mất đi kí ức của mình và cậu đã bị giết bởi Othinus, thế nhưng cậu vẫn đã đi xa đến thế này. Thế giới có thể đã bị thổi bay thành mảnh vụn, cậu vẫn đã tiếp tục cho đến ngày hôm nay. Nhưng giống như Tăng Thống đã nói, cậu thực sự có thể nói cậu đã ghi được 100 điểm tròn sao?
Cậu đã nhìn thấy bao nhiêu nụ cười của những người không được cứu trong cái thế giới hoàng kim của Othinus?
Điều đó đã chứng minh rằng sức mạnh của một Ma Thần thực sự có thể cứu tất cả bọn họ sao?
Terra Cánh Tả đã chết. Kihara Kagun đã không dừng lại. Còn có những sự cố liên quan đến Yakumi Hisako và Rensa nữa. Chuyện gì đã xảy ra với những cô gái mang tên Mitsuari Ayu và Frenda mà cậu không hề hay biết?
Cậu đã không biết gì về vài chuyện và cậu đã bị lừa gạt. Cậu chỉ có một cơ thể, vung hai cánh tay sẽ không phải luôn đủ để chạm đến ai đó, và ngay cả khi cậu đi theo con đường ngắn nhất từ đầu đến cuối thì việc cứu hết tất cả mọi người cũng là điều bất khả thi.
Nhưng nếu như cậu có thể làm điều đó thì sao?
Không quan trọng nó có phải là gian lận không. Cậu có thể bóp nát bất kì thiên tai nào từ trong trứng nước và giải quyết bất cứ sự cố nào trước khi nó bắt đầu. Nếu như lựa chọn mơ ước đó nằm trước mặt cậu thì sao?
Ước là đưa ra một điều ước.
Cầu nguyện là dựa dẫm vào một vị thần.
Các Ma Thần đã tiếp cận cậu và đưa tay ra. Nếu điều đó thực sự là tất cả thì…
“Giờ thì.”
Tăng Thống chìa bàn tay khô khốc của mình ra như thể hi vọng một cái bắt tay.
“Trở thành người ghi điểm của bọn tôi và nhận lấy tế đàn của các Ma Thần đi, Kamijou Touma.”
Đáp lại, chàng thiếu niên nhìn thẳng vào mắt Tăng Thống và đưa ra câu trả lời của mình.
“Không.”
Tay Tăng Thống vẫn nằm trong khoảng không.
Cậu có thể là người ghi điểm của họ.
Cậu có thể là bao kiếm dành cho thanh kiếm tối thượng.
Một tế đàn đã được tạo ra dành cho cậu, ban cho cậu quyền kiểm soát thế giới, thế nhưng Kamijou Touma lại từ chối tất cả.
“Điều mà ông đang nói chẳng khác gì với thế giới hạnh phúc mà Othinus cho tôi thấy ở tận cuối. Thoạt nhìn nó có thể trông hoàn hảo, nhưng thực ra nó lại là một triều đại bạo tàn buộc giá trị của bản thân lên người khác. Nó chẳng khác gì việc nói rằng ta có thể hạnh phúc trong phòng biệt giam bởi vì họ cho ta quần áo, thức ăn, và chỗ trú.”
“…Ồ?”
“Và toàn bộ đề xuất của ông được dựa trên cái ý tưởng mọi người rồi sẽ đánh nhau nếu ông cứ để yên như thế. Ông nghĩ cuộc xung đột đó cần phải được xóa bỏ trước khi xảy ra.”
Kamijou ném những lời của mình vào lão xác ướp.
“Ai nói đó là cách nó làm việc chứ? Có thể người ta sẽ không gây ra bất kì sự cố lớn nào nếu không có những thứ bất bình thường thúc đẩy. Các người vẫn định sẽ theo dõi họ 24/7/365 và nghiền nát họ nếu họ làm bất cứ điều gì trông đáng ngờ à? Ngay cả khi họ có thể đã núp trong tối để làm người yêu mình bất ngờ bằng một món quà sinh nhật sao? Làm thế chỉ gây ra thêm lí do xung đột mới thôi! Tăng Thống, điều ông đang đề xuất chẳng khác gì việc đốt người ta như rơm rác và rồi dẫm tắt ngọn lửa dưới chân. Làm thế thì khác gì một lính cứu hỏa đi đốt nhà chứ!?”
“Cậu thực sự tuyên bố rằng về cơ bản mọi người đều tốt đẹp sau mọi thứ mà cậu đã thấy à? Điều này có hơi quá độc đáo để gọi là ngây thơ, nhưng đó chính xác là lí do tôi muốn cậu trở thành bao kiếm và người ghi điểm của bọn tôi đấy. Có lẽ nó chính xác là vì cậu không sẵn sàng chấp nhận việc cậu hoàn hảo cho những gì bọn tôi muốn.”
Tăng Thống dường như thực sự thích sự chuyển biến này.
“Nhưng mà chuyện này sẽ không thay đổi kết quả cuối cùng đâu.”
“Ông đang nói là tôi sẽ đổi ý à?”
“Phải. Nó chỉ đơn thuần là vấn đề sớm hay muộn thôi. Cậu sẽ bắt kịp trước hay sau khi mất thứ gì đó đây? Không phải đúng là thế sao? Sau khi từ chối đề nghị của bọn tôi, cậu chắc chắn sẽ giải quyết sự cố tiếp theo xảy ra. Và điều đó vẫn đúng cho dù cậu có nhận thức được hay không. Vậy cậu sẽ chiến đấu theo cách cũ và tạo ra thiệt hại không cần thiết hay cậu sẽ chạm vào mã gian lận ngay lập tức và kết thúc nó mà không ai bị tổn thương? …Con đường cậu đi có thể hơi khác, nhưng cậu sẽ thấy bản thân ở cùng một nơi vào phút cuối. Cậu sẽ giải quyết sự cố. Câu hỏi đặt ra là có bao nhiêu người sẽ chết trên đường.”
“…”
“Đó là lí do tôi có chút hơi khó hiểu về việc cậu không nắm lấy tay tôi. Cậu đang đứng trước con đường đi đến cái tương lại mà không ai phải chết và mọi người đều đang cười với nhau, vậy thì tại sao cậu lại cố tình chọn con đường chết chứ? Và tôi đang nói về những mạng sống xung quanh cậu, chứ không phải là mạng cậu đâu.”
Cậu biết điều đó, thế nhưng cậu vẫn thấy chóng mặt.
Đây là câu hỏi duy nhất của Ma Thần. Cậu đã từng đối mặt với câu hỏi tương tự trong thế giới hạnh phúc của Othinus. Khi đối mặt với cái thiên đường tối thượng dường như một cá nhân không thể nào đạt được, tâm trí mỏng manh của cậu đã bị cuốn đi quá dễ dàng. Đó là ý nghĩ khi đối mặt với một vị thần.
Nhưng cậu không thể để cho bản thân mình bị lừa gạt.
Lúc đó, Ý Chí Tổng Thể đã nói với cậu rằng có một sự méo mó ngay cả trong cái thế giới mà mọi người dường như đã được cứu ấy. Vũ khí duy nhất của con người bé nhỏ có thể là sự ích kỉ và mong muốn lấy mọi thứ về cho bản thân, thế nhưng cậu đã được cứu bởi cái thực tế những người đó sẽ mạo hiểm mạng sống của mình vì những thứ ít đáng giá hơn thế.
Nếu nhìn vào số lượng người sống, Tăng Thống có thể đã nói đúng.
Nhưng phương pháp của lão lại tước đi mọi thứ trừ những mạng sống. Người ta có thể dễ dàng trở thành con rối khi đối mặt với vận mệnh. Nó chẳng khác gì với việc nhét tất cả sáu hay bảy tỉ người vào một nhà tù, cho họ quần áo, đồ ăn thức uống cùng nơi trú ẩn, và rồi nói rằng bạn đã tạo ra một xã hội lí tưởng không có sự bất bình đẳng, đói khát hay nghèo khổ.
Đó có thể là điều lí tưởng đối với người cười toe toét từ phía trên cao.
Nó có thể là điều lí tưởng đối với kẻ điều khiển rối bày trò giải trí cho bản thân bằng cách kiểm soát những người tuyệt vọng đấu tranh từ ngày này sang ngày khác.
Nếu nó tiếp diễn trong một hay hay thế kỉ, có thể không ai sẽ chất vấn nó nữa. Nó sẽ giống như con cá vàng được chọn lọc giống đến mức không thể sống trong các con sông tự nhiên. Và nếu họ không đặt câu hỏi về nó, họ có thể sẽ hài lòng với cái môi trường biến dạng đó và họ có thể nghĩ mình đang hạnh phúc.
Index sẽ như vậy, Misaka Mikoto sẽ như vậy, Kazakiri Hyouka sẽ như vậy, và Othinus sẽ như vậy.
Mọi người sẽ nghĩ vậy, ngay cả khi họ không đáp ứng được định nghĩa bình thường về con người.
Họ sẽ chấp nhận hạnh phúc đó bằng một nụ cười ngay cả khi mọi thứ từ quá khứ đã bị phủ nhận và ngay cả khi họ sẽ chết nếu bị ném ra khỏi thủy cung nhân tạo được cung cấp oxi và quản lí nhiệt kĩ lưỡng.
Thế nhưng…
“Tôi không thể cho phép điều đó…”
“…”
Đây có thể là một lời phàn nàn vô lí, không hiệu quả, và vô nghĩa.
Nó có thể là một vấn đề không hoàn hảo và không hoàn thiện mà chẳng có lợi ích nào.
Nhưng việc cậu có nên vô điều kiện ném nó ra hay không lại là một vấn đề khác.
Bởi vì một lẽ, cậu đã không nghiến răng, hình thành nắm đấm, và chạy về phía trước bằng toàn bộ sức lực của mình do cậu muốn tạo ra thay đổi nào đó.
Cậu đã muốn giữ gìn những tháng ngày không đổi của mình.
Cậu không muốn bất cứ thứ gì không cần thiết.
Cậu sẽ mãn nguyện khi ở cùng với những người khác trong khi nụ cười là thứ chuẩn mực và chẳng có bất kì thứ gì bị tước đi bởi lí do vô lí nào đó.
Tăng Thống đang nói về việc thống trị và quản lí thế giới, thế nhưng ngay cả khi nó là một thứ hòa bình, nó cũng sẽ chỉ lật đổ “sự bình thường” mà Kamijou Touma mong muốn.
Cậu không muốn biến Index, Misaka Mikoto, và những người khác gần gũi với cậu thành cá nhiệt đới trang trí.
Cậu không cần một điều ước hay một lời cầu nguyện.
Có những cách khác để bảo vệ những thứ quan trọng.
“Tăng Thống, tôi sẽ không đi với ông. Cho dù ông sẽ cho tôi mượn bao nhiêu sức mạnh vô điều kiện, tôi cũng chỉ là không thể cho phép cái tương lai ấy. Và nếu bất cứ ai có thể cho ông những gì ông muốn miễn là họ có những gì cần thiết để làm người ghi điểm của ông, vậy thì tôi không thể mặc kệ chuyện này được.”
“Nghĩa là sao?”
“Ông nói tôi có thể kết thúc bất kì thiên tai nào trước khi nó bắt đầu, nhưng không may là, ông lại trông giống như một sản phẩm thiên tai với tôi. Tôi không thể mặc kệ khi ai đó đang sẵn lòng cho mượn sức mạnh để thống trị thế giới được!!”
Dù sao thì, Kamijou Touma biết điều đó có nghĩa là gì.
Cậu đã từng nhìn thấy sức mạnh của một Ma Thần.
Cậu đã nhìn thấy nó từ alpha đến omega.
Đó không phải là giấc mơ hay ảo giác. Cậu thực sự đã nhìn thấy lịch sử lâu dài của mọi thứ mà nhân loại đã dựng lên đi đến sụp đổ vì ý thích của một vị thần. Biết một Ma Thần đang đến để hủy diệt thế giới bằng sức mạnh đó đã đủ đáng sợ rồi, thế nhưng nếu họ giao sức mạnh đó bởi vì họ không hứng thú với thế giới này thì nó thậm chí còn tệ hơn nữa. Ai mà biết ai sẽ kiểm soát sáu hay bảy tỉ người vì quan điểm của bản thân mình chứ. Thậm chí có khả năng tất cả những người đó sẽ trở thành những con búp bê mà thậm chí còn không biết mình đang bị điều khiển.
“Hm. Đây chắc chắn là một vấn đề rồi.”
Tăng Thống nghiêng đầu với một tiếng rắc khô khốc.
Lão trông như đang quan sát ai đó vì không biết luật chơi nên đã thực hiện những nước đi nực cười trong trò cờ vây.
Lão dường như thực sự bối rối về cái cách Kamijou chạm đến kết luận đó.
“Tôi đã nói với cậu rồi, đúng không? Nó là vấn đề sớm hay muộn, trước hay sau khi cậu đánh mất thứ gì đó.”
Một giây sau, thứ gì đó bùng nổ từ khoảng không phía ngoài hàng rào kim loại sau lưng Tăng Thống. Chúng trông như hai cái cây lớn nhanh chóng bay vọt lên trời, thế nhưng chúng lại không phải là cây.
Chúng được làm từ đất hay bùn.
Chúng gần giống như những chiếc cánh thay thế cho bóng của Tăng Thống, nhưng chúng cũng có thể là những cánh tay.
Nó có thể được dùng để sánh với tay phải của Kamijou.
Tăng Thống thở dài và gõ lên sàn sân thượng bằng thanh kiếm vàng của mình.
“Tôi thực sự không thể hiểu được tại sao cậu lại chọn chờ đợi đến khi cậu mất thứ gì đó nhỉ.”
“…!!!???”
Toàn bộ lông tóc Kamijou dựng đứng do cảnh giác.
Thứ gì đó như luồng điện đột biến chạy dọc xuống sống lưng cậu.
Song nó đã quá trễ.
Một trong những cánh tay khổng lồ vung xuống.
Nó không ngần ngại nghiền nát một nửa ngôi trường được làm từ bê tông gia cố.
Tầm nhìn và khả năng nghe của Kamijou bị thổi bay đi.
Cậu không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.
Thanh âm của thứ gì đó cứng rắn phát ra từ nơi rất xa. Kết cục bất ngờ đó không giống tiếng nổ bom mà giống tiếng dẫm lên mép hộp kẹo nằm trên đất hơn. Tuy nhiên, sẽ có đến hàng trăm học sinh và sinh viên trong cái hộp đó.
Tăng Thống nói hờ hững khi đứng trên mép của khu sân thượng hư hại với những thanh thép trần trụi treo ở phần mép như cành cây liễu.
“Không đủ màu đỏ rồi. Ra là vậy. Cái buổi định hướng đó đang diễn ra mà.”
(? Ồ, mình hiểu rồi. Tất cả họ đều đang đuổi theo Tsuchimikado và mình, vậy là họ đều tập trung ở một phía của tòa nhà à? Có nghĩa là họ chưa thể chết hết được!!)
Nếu vào ngày học bình thường, học sinh chắc đều đã bị nghiền nát trên chỗ ngồi được sắp xếp như các ô trên tờ giấy của mình.
Nhưng…
“Không sao hết. Nếu tôi vung cánh tay kia, tôi có thể nghiền nát nửa còn lại của tòa nhà. Sẽ không có phép màu lần hai đâu, cậu nhóc à.”
Lão Tăng Thống nghiền nát cả hi vọng nhỏ nhoi đó.
Không, điều đó là quá rõ ràng. Lão có thể đã dự định thiết lập nó theo cách này rồi.
Lão đang cố lay chuyển quyết tâm của Kamijou Touma.
“Cậu thực sự nghĩ cậu có thể cứu tất cả chỉ bằng Imagine Breaker thôi sao? Nếu là vậy, cậu có thể hiểu được sau khi mất đi họ đấy. Nó là vấn đề sớm hay muộn. Nếu cậu bắt tay tô sớm hơn và dựa dẫm vào các vị thần thì bi kịch này có thể tránh được rồi.”
Với những từ đó, cánh tay khổng lồ kia bắt đầu di chuyển.
Phần còn lại của ngôi trường sẽ bị nghiền nát như hộp kẹo và hàng trăm người sẽ thực sự bị giết.
Và tất cả là để cướp đi của Kamijou cái thế giới nhỏ bé mà cậu hình dung ra trong đầu.
Chàng thiếu niên thực sự cảm thấy một sợi dây rất mảnh bốc cháy trong tâm trí mình.
“Tăng Thốốốốốốốốnnnnnnnnnnnnnnnnnnnngggggggggggggggggggggggggggggg!!”
Ngay trước khi cánh khổng lồ làm từ bùn đất đó vung hết xuống, Kamijou Touma chạy thẳng đến chỗ lão Tăng Thống.
Tuy nhiên, cậu không siết nắm tay phải lại và cố đập vào mặt lão xác ướp. Tăng Thống đã hỏi liệu cậu có thực sự nghĩ cậu có thể cứu hết mọi người chỉ bằng Imagine Breaker hay không.
Đó là lí do Kamijou dựa vào chuyện khác.
Cậu hạ thấp hông xuống, hích lão Tăng Thống bằng vai mình, và ném toàn bộ trọng lượng cơ thể của cậu lên lão.
Cậu không ngần ngại ném bản thân qua hàng rào kim loại hư hại và rơi xuống từ sân thượng tầng bốn.
Âm thanh chân cậu đạp khỏi bề mặt dường như chỉ chạm đến cậu một giây sau đó.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy như mình đang trôi nổi.
Những sợi chỉ trọng lực nhanh chóng bắt giữ cậu lại lần nữa và cậu cảm nhận thấy lực quán tính nặng nề ép lên bụng mình. Cậu đang bắt đầu rơi. Cậu đã tóm lấy phần thân thể nhẹ của lão Tăng Thống thật chặt, thế nhưng lão xác ướp lại tuột khỏi tay cậu.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để hét lên.
Một vài cái cây mọc dọc theo ngôi trường. Cậu va chạm với một trong số chúng, một cây bạch quả đã mất hết lá. Cậu nghe thấy tiếng vài cành cây bị gãy và cú rơi của cậu chậm đi để đối lấy vài vết trầy xước. Dù vậy, cậu vẫn không dừng lại hoàn toàn và rồi cậu đâm sầm vào mặt đất.
“G-gbah!! Khụ, khụ!?”
Cậu có cảm giác như ai đó đã dùng một cái cưa khứa lên toàn bộ da cậu, thế nhưng sự khó thở thậm chí còn tồi tệ hơn nữa. Oxi không chịu vào cơ thể cậu cho dù cậu có ho ra bao nhiêu lần và bóng tối nhanh chóng thu hẹp tầm nhìn của cậu. Cậu vẫn tuyệt vọng cố gắng thở và cảm giác như có một cái nút đã ở sâu trong cổ họng mình. Cậu ho một ngụm màu đỏ thẫm lên trên đất và cuối cùng cũng cảm nhận được oxi tràn vào lấp đầy phổi mình.
Cậu vươn tới thân cây và chậm rãi đứng dậy trong khi ép mí mắt co giật của mình mở ra.
(Lão Tăng…Thống…đâu rồi?)
Họ đã không rơi xuống cùng một chỗ vì cậu đã thả lão xác ướp ra giữa không trung.
Điều đó có nghĩa là động lực của lão Tăng Thống đã không chậm lại bởi cái cây và lão hẳn đã rơi thẳng xuống đất.
Tuy nhiên…
“He…he he.”
Kamijou Touma nhìn thấy một ông già trong chiếc áo cà sa tím chậm rãi đứng dậy ở chỗ sân trường cách đó vài mét.
Nhưng có gì đó không đúng.
Cái cổ khô khốc của lão xác ướp đã hoàn toàn gãy và đầu của lão đang nằm theo chiều ngang. Nó lay động khi lão cử động, vậy nên nó khiến ta nhớ đến cảnh quả cây vẫn còn dính vào cành sau khi đã mục nát đến mức ngay cả chim cũng không thèm đụng vào.
Vậy mà lão vẫn đang cười.
Lão dường như thực sự thấy thích thú.
“Kah kah! Kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah kah!!”
Lão sử dụng hai bàn tay khô khốc để hỗ trợ cái đầu lay chuyển của mình và thản nhiên bẻ nó về lại đúng chỗ. Lão chẳng hề thể hiện dấu hiệu của cảm giác đau đớn hay sợ cơ thể mình bị hủy hoại.
Lão rất khác biệt.
Lão rất kì quái.
(Vô vọng rồi…)
Kamijou suy luận điều đó thông qua trực giác thay vì lí do.
“Aa, aa. Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy chuyện như thế này. Ai sẽ nghĩ việc mất đi quá nhiều sức mạnh và trở nên không hoàn thiện lại có cảm giác thoải mái đến vậy chứ? Có lẽ tôi nên cảm ơn 'hắn' vì điều này.”
Nó cũng tương tự như Othinus.
Khi cô sử dụng chiếc nỏ trong cái thế giới tối đen đó, cô đã giết Kamijou Touma bằng cách đâm xuyên bản thân cùng với cậu.
(Chuyện này chẳng bình thường gì cả. Mình đã nhìn thấy rất nhiều người gần như bất tử, nhưng chuyện này lại hoàn toàn khác hẳn. Đây không phải là một loại phòng thủ khiến ông ta bất tử. Sau khi bị thương tổn nặng đến thế, ông ta thực sự thích thú vì đã bị tổn thương lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài sao!!!???)
Đây không phải là lúc ngồi một chỗ lắng nghe lão ta.
Một nắm tay phải là không đủ để đánh bại lão. Ngồi yên một chỗ sẽ chỉ khiến những người khác ở trường bị vướng vào nó. Và nếu họ bị Tăng Thống bắt giữ, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ bị tích hợp vào cái chuyện người ghi điểm vớ vẩn đó.
Cậu hình dung ra khuôn mặt của Index, Misaka Mikoto, và tất cả những người khác gần gũi với cậu.
Cậu tưởng tượng ra một cái kết khủng khiếp mà họ về cơ bản là bị ném vào một thủy cung được cung cấp oxi và điều khiển nhiệt rồi biến thành cá nhiệt đới trang trí.
(Mình không thể để điều đó xảy ra được!!)
Cậu nhanh chóng hạ quyết tâm.
Tăng Thống chỉ có hứng thú với cậu.
(Mình cần phải kéo ông ta tránh xa chỗ này. Mình không thể để ông ta phá hủy trường học thêm nữa bằng những cánh tay bùn khổng lồ đó. Và khi mình làm thế, mình cần phải có một giải pháp cơ bản hơn dành cho lão Ma Thần này!!)
“Ở đằng này, Tăng Thống!! Tới đây đi!!”
Cậu xoay người để quay lưng lại và rồi cậu cất bước chạy đi. Cậu không biết đích đến của mình là đâu, thế nhưng cậu phải dẫn Tăng Thống tránh xa nơi này.
“Kah kah!! Nó chỉ đơn thuần là vấn đề sớm hay muộn, nhưng từ giờ cậu định sẽ làm thế sao!? Mà, làm thế cũng được. Tôi sẽ chơi cùng cậu, bao kiếm và người ghi điểm của bọn tôi à. Cậu sẽ trở thành con đường thứ bảy chưa từng thấy và hình dạng vật lí của sự an tâm vô hình của bọn tôi. Sức mạnh Ma Thần của tôi hiện đang bị hạn chế và tôi chỉ giữ lại được một lớp của thứ sức mạnh chồng chất như những lớp hành hay búp bê matryoshka vô hạn. Nhưng việc chia đến vô cùng thứ sức mạnh vô hạn đó vẫn để lại cho tôi đủ sức mạnh để vừa vặn chứa đựng trong thế giới này!!!!!”
Kamijou không có thời gian để đáp lại mọi thứ mình nghe thấy từ đằng sau.
Cậu chạy đi.
Cậu chạy đi bằng toàn bộ sức lực của mình.
Cậu sém tí là trượt té do vết nứt trên nhựa lề đường được gây ra bởi cuộc tấn công lúc trước. Thay vì cổng trước, cậu chạy đến bãi đỗ xe ở bên hông trường. Kamijou thường đi bộ đến trường, nhưng ngày hôm nay, cậu biết mình có thể tìm thấy chiếc acrobike mà Komoe-sensei đã quá hăng hái chuẩn bị cho họ.
Bánh sau bị khóa, nhưng cậu dễ dàng phá khóa bằng cách dẫm lên nó vài lần.
Cậu kéo loại xe đạp hỗ trợ điện ra, nhưng nó không có giỏ ở đằng trước dành cho việc mua sắm. Nó dựa vào loại xe đạp leo núi, hai bên bánh trước lẫn bánh sau đều có con quay hồi chuyển đặc biệt, và hầu hết khung kim loại đều có hệ thống treo dày đính kèm.
Nó là một chiếc acrobike.
Những dòng trước đó đã được dùng cho các trò ở rạp xiếc và tương tự thế, song sự hỗ trợ điện cho nó tốc độ tối đa là năm mươi km/h và những chiếc lò xo trong hệ thống treo cho phép nó nhảy cao hơn hai mét. Tuy nhiên, Kamijou không hẳn là một chuyên gia sử dụng nó. Cậu chỉ mới đọc những tài liệu mà Komoe-sensei đã cung cấp cho và quan sát vài màn xiếc tuyệt vời được thực hiện trên các trang phim.
Cậu điên cuồng leo lên chiếc xe đạp và chuẩn bị rời khỏi trường, thế nhưng cậu lại bị chen ngang.
“A! Chuyện gì xảy ra với anh vậy!? Anh trông tả tơi thế!!”
“Misaka, cô đang làm gì ở đây vậy chứ?”
“Anh có bị thương trong tai nạn sụp đổ lúc nãy không!? Ừm, ừm (R-Railgun của mình không có gây ra chuyện đó đâu nhỉ? Chuyện này khiến cho thật khó để hỏi về lá thư tình đó.)”
Kamijou lập tức quay khỏi cô.
Trên sân trường, làn da khô khốc của lão Tăng Thống tách mở ra. Lão sẵn sàng xông tới bất cứ lúc nào. Kamijou không biết lão xác ướp nhanh đến mức nào, thế nhưng câu lập tức biết rằng cậu không thể nuôi hi vọng về điều đó được.
Không có thời gian để giải thích tình hình.
“Chết tiệt. Lên phía sau đi, Misaka!!”
“Ể? Gì cơ?”
“Tôi sẽ giải thích. Cứ thế này thì cô cũng sẽ bị xử lí luôn đó!!”
Không có phát súng tín hiệu xác định bắt đầu cuộc đua.
Để kiểm tra năng lực của acrobike và để hình thành vận tốc ban đầu của mình, Kamijou cố dùng một trong những màn nghệ thuật đi xa đạp mà cậu đã xem trong đoạn phim lúc chán.
(Mình khóa phanh bánh trước lại, đạp mạnh hết sức có thể, đặt bánh sau lên mặt đất, và rồi nhả phanh ra để giải phóng sức mạnh!!)
“Oa!!”
Đây là R Dash.
Chiếc acrobike được thả ra với tốc độ kinh hoàng, giống như là mũi tên được bắn ra từ cây cung đã kéo vậy.
Để thoát khỏi Ma Thần được gọi là Tăng Thống, Kamijou và Mikoto bắn về phía cổng chính của trường trên chiếc acrobike được hỗ trợ điện.
Tổng hợp màn nghệ thuật đi xe đạp 1
Tightrope
Độ khó: 2
Dùng acrobike để đi trên dây. Gồm mọi thứ từ đi trên dây theo đúng nghĩa đen cho đến dùng thanh chắn đường, lan can, hay những bề mặt hẹp khác. Trông có vẻ khó nhằn, nhưng nó không thực sự quá khó vì hầu như nó dựa hoàn toàn vào con quay hồi chuyển. Việc sử dụng những bề mặt nằm nghiêng như lan can của cầu thang hay thang cuốn mang một cái tên khác.
Sliding
Độ khó: 2
Một màn nghệ thuật đi xe đạp sử dụng chức năng con quay hồi chuyển. Đầu tiên, đạp như bình thường để xây dựng tốc độ. Bẻ bánh lái theo hướng vuông góc với hướng chuyển động, nghiêng người theo hướng ngược lại với hướng chuyển động của mình, và tiếp tục đi tới bằng chiếc acrobike nghiêng hơn năm mươi độ. Mẹo ở đây là việc bẻ tay lái. Và hãy nhớ cẩn thận bởi vì nghiêng acrobike nhiều quá sẽ khiến chân bạn chà xát lên mặt đất.
R Dash
Độ khó: 1
Có lẽ là màn nghệ thuật đi xe đạp dễ nhất. Khóa phanh bánh trước lại rồi đạp hết sức. Sau khi tích lũy năng lượng giữa bánh xe và mặt đấy, nhả phanh bánh trước và tạo ra một cú lao khởi đầu dữ dội. Thay vì dùng nó biểu diễn, màn nghệ thuật đi xe đạp này được dùng để làm hành động chuẩn bị ban đầu cho những màn nghệ thuật đi xe đạp khác. Nó có thể xây dựng tốc độ mà không đi đoạn dài, vậy nên nó có thể dẫn đến vài màn xiếc cấp độ cao đáng ngạc nhiên.
Giữa dòng 1
Tự ướp xác Phật Giáo là một hình thức để ngộ Phật Tính thực sự độc đáo.
Một tu sĩ Phật Giáo đào hố xuống đất để tạo một gian phòng dưới lòng đất rồi leo vào trong theo ý muốn của mình. Sau đó, ông ta sẽ lấp kín lối ra chỉ trừ một lỗ hở để cho phép không khí đi vào. Cho đến thời khắc cuối cùng, ông ta sẽ thiền định và gõ mõ tụng kinh. Ít nhiều gì thì quá trình là như thế.
Là một phương pháp tạo ra xác ướp, chẳng có gì đặc biệt về nó cả.
Tự ướp xác Phật Giáo là một phương pháp để kiểm tra đức tin của một người và đảm bảo rằng nó sẽ không dao động ngay cả trước nghịch cảnh.
Và đó là lí do tại sao lại có một bước cuối cùng khó chịu trong phương pháp tự ướp xác Phật Giáo.
Vài tuần hoặc vài tháng sau khi bắt đầu hành lễ, khi vị tu sĩ bên trong rõ ràng là đã viên tịch, những tu sĩ khác sẽ đào lên lại lối vào dưới lòng đất đó.
Sau đó họ sẽ kiểm tra ông ta.
Họ kiểm tra phần thi hài hoàn toàn khô khốc của vị tu sĩ. Có nỗi sợ chết hay sự đau đớn vì đói khát nào trong tư thế và vẻ mặt của ông ta hay không? Có chỗ nào vỡ vụn hay phân hủy dù chỉ là một chút không? Chỉ sau khi sự hoàn hảo của chúng đã được xác định thì vị tu sĩ ấy mới được xem là đã ngộ Phật Tính.
Tuy nhiên, điều đó lại dấy lên một câu hỏi.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Phật Tính của ông ta không được chấp nhận?
Nói đơn giản là, ông ta không ngộ được Phật Tính. Ông ta bị xem như là thi hài của kẻ thất bại.
Nhưng vài chục vị tu sĩ đạo hạnh kém hơn chưa đạt Giác Ngộ ấy thực sự có cách để chính xác kiểm tra liệu rằng vị tu sĩ đạo hạnh cao hơn ấy đã đạt Giác Ngộ hay chưa sao?
Và trong một thời đại mà chính quyền với tôn giáo có liên kết gần gũi với nhau thì còn có vấn đề phe phái nữa. Dựa vào ảnh hưởng giữa các phe phái, vài kẻ sẽ can thiệp bởi vì khi vị tu sĩ của phe khác đạt Giác Ngộ thì nó sẽ trở thành một vấn đề rắc rối.
Phải.
Phật Tính thông qua tự ướp xác không thể hoàn tất bởi chỉ mình vị tu sĩ. Sở hữu sức mạnh không phải là điều kiện cần để ngộ Phật Tính. Nó bao gồm một hệ thống lòng vòng mà trong đó, nó chỉ hoàn tất một khi những người quan sát khác đã "chấp nhận" nó.
Có thể các bạn không muốn tin nó, thế nhưng có những lúc, vài người có thể đã âm thầm hối lộ để đảm bảo vị tu sĩ nọ không ngộ được Phật Tính bằng mọi giá.
Nếu như có một ông già lẽ ra đã thực sự ngộ được Phật Tính thì sao?
Nếu như những kẻ quanh ông ta đều ngoan cố từ chối chấp nhận nó thì sao?
Giờ thì.
Nếu vị tu sĩ này đã nhận được “sức mạnh” do đã tự ướp xác thành công nhưng lại không được chấp nhận là Phật, ông ta sẽ trở thành loại thực thể gì?
Ghi chú
↑ Xem thêm ở https://en.wikipedia.org/wiki/Sasumata
↑ Yokozuna là một đô vật chuyên nghiệp
↑ Vùng nằm giữa ngực và bụng
↑ https://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%ADt_t%C3%ADnh