Khi ngôi sao chổi xuất hiện, những người sơ tán ra bên ngoài đã đổ xô vào trong nhà. Điều đó có thể sẽ không giúp được gì nếu sao chổi va chạm xuống, nhưng cuối cùng điều đó lại cứu lấy mạng sống của Akikawa Mie và những người khác.
Nhưng các Ma Thần lại không bận tâm bỏ chạy.
Họ bình tĩnh quan sát mà không thể hiện mối bận tâm nào về việc thủy tinh vỡ trút xuống như mưa hay sóng xung kích khổng lồ tiếp cận với lực đủ để đốn ngã những cái cây ven đường.
Nương Nương nhìn lên tất cả.
“Tăng Thống bị hạ rồi.”
Đầu tiên là Zombie và giờ thì là Tăng Thống.
Đối với các Ma Thần đã sống rất lâu, đây là hai sự kiện thành công nhanh chóng đến khó tin. Họ đã biết Ma Thần có thể bị giết từ thời điểm Zombie chết đi, thế nhưng vẫn khó mà chấp nhận được những gì đang diễn ra trước mắt họ.
Đây là vấn đề định nghĩa.
Một vị thần thực sự là một thực thể có thể chấp nhận cái chết à?
“Tăng Thống đã bị hạ rồi! Ông ta đã bị hạ rồi!! Chúng ta phải làm gì đây hả, Nephthys!?”
Họ đã gặp Kamijou Touma để đảm bảo chuyện này không xảy ra.
Đó đáng ra phải là công việc của người ghi điểm, người tạo hình cho sự an tâm vô hình của họ.
Nếu Nương Nương hay Nephthys ngăn Tăng Thống lại bằng toàn bộ sức mạnh của mình thì nó sẽ trở thành trận chiến giữa các Ma Thần, vậy nên họ đã quyết định sẽ là tốt nhất nếu sử dụng một biện pháp an toàn mang lại khả năng sẽ không có sự hi sinh nào.
Nhưng tất cả lại tan thành mây khói.
Không những thế, người giết Tăng Thống còn không phải là một Ma Thần hay thậm chí là Kamijou.
“…”
Tiếng ồn chói tai dồn dập chạm đến họ. Mọi mảnh thủy tinh đều đang đổ xuống mặt đất. Song chẳng cái nào trong đó gây tổn hại đến da của các Ma Thần. Nephthys không hề nhúc nhích khi chìm đắm trong suy nghĩ.
Đúng vậy.
Ma Thần đáng ra phải là vậy.
Vậy thì chuyện trước mắt họ là sao? Điều gì đã dẫn đến cái kết đó? Họ thực sự có thể để cho điều đó xảy ra sao?
Sự nghi ngờ chạm đến cô ta trước khi nỗi phiền muộn sâu sắc có thể làm vậy.
Cô ta thiếu những mảnh cần thiết để bánh răng cảm xúc xoay chuyển đúng cách.
“Khốn nạn.”
Trong khi Nephthys suy nghĩ thì Nương Nương lại không tìm kiếm câu trả lời cho mọi thứ nhỏ nhặt.
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!! Giờ thì tôi điên lắm rồi, hoàn toàn điên lắm rồi!! Về cơ bản là có thứ gì đó trong Thành Phố Học Viện có thể giết chúng ta, đúng không? Vậy thì nếu chúng ta phá hủy thứ đó thì mọi thứ sẽ trở lại đúng đường thôi. Làm thế sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng, đúng không?”
“Nương Nương?”
“Chúng ta chỉ cần phải phá hủy Thành Phố Học Viện thôi.”
Một âm thanh kim loại đáng ngại vang lên.
Thứ gì đó quằn quại từ ống tay áo rộng thùng thình thuộc bộ váy áo Trung Hoa của Nương Nương. Chúng bắn ra bên ngoài. Đây là những vũ khí của tiên nhân và mỗi cái đều có tác dụng kì lạ và đặc biệt của riêng mình. Hành chục món vũ khí hình thù kì lạ thò ra như những cây bút được nhét vào ống đựng bút.
“Dù kẻ đó đang trốn ở đâu, chúng ta vẫn có thể thổi bay chúng cùng với mọi thứ nếu chúng ta san bằng toàn bộ thành phố. Vậy nên cứ làm thế đi.”
Nephthys thở dài nặng nề.
Tuy nhiên, một Ma Thần sẽ không trách mắng cô ta bởi vì chém giết bừa bãi là hành động sai trái.
“Còn vỏ kiếm và người ghi điểm của chúng ta thì sao?”
“Chúng ta có thể đợi thêm một hay hai thế kỉ rồi tìm một kẻ khác. Thực sự không nhất thiết phải là Kamijou Touma.”
“Đúng là thế. Thôi thì đành vậy.”
Đó tất cả những gì cần thiết để Nephthys thả dây cương của Nương Nương ra. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc hủy diệt một thành phố 2,3 triệu dân.
Thế nhưng đây cũng là vấn đề về quy mô.
Bao nhiêu mạng sống sẽ bị cướp đi bởi những lựa chọn của một vị hoàng đế hay pharaoh duy nhất ở Trung Hoa hay Ai Cập cổ đại? Và ngay cả những kẻ thống trị đó cũng đều sợ hãi những vị thần, vậy nên một hay hai thành phố có thể chẳng có ý nghĩa gì nhiều đối với họ.
“Nếu cô định làm thì làm nhanh đi.” Nephthys nói thờ ơ. “Tôi không nghĩ Thành Phố Học Viện tệ đến thế, vậy nên tôi có thể sẽ nghĩ lại nếu cô bắt tôi đợi đấy.”
“Rồi, rồi. Nhưng mà này, thế còn những người khác thì sao? Như Chimera-chan chẳng hạn.”
“Họ có thể chịu được một cuộc tấn công từ một Ma Thần khác.”
“Được rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
Nương Nương hét về phía những tầng mây.
Hàng chục…à không, hơn một trăm tiên khí nhô ra từ hai ống tay áo của cô ta phát sáng và giải phóng ra âm thanh cao độ của một chiếc metallophone[1].
Rốt cuộc thì, có thật là hai người đó có cảm xúc đau buồn bình thường đối với người đồng minh đã chết của mình không? Họ có thể có và họ có thể không.
Chẳng còn có cách nào để kiểm tra nữa cả.
Họ sẽ giải phóng sức mạnh của mình theo ý muốn và điều đó sẽ đủ để đập nát cả một thành phố ra thành từng mảnh.
Thế nhưng…
Sự hủy diệt dễ dàng bị ngăn lại bởi một âm thanh nhẹ đến nỗi nó có vẻ như là một trò đùa.
Âm thanh đó phát ra từ hai đầu ngón tay.
Nó phát từ ngón trỏ và ngón giữa của tay phải ai đó.
Chúng cắm vào ngay chính giữa bộ ngực phẳng của Nương Nương và đâm vào đến tận đốt ngón thứ hai.
“A? Ể?”
Cô ta trông hoàn toàn bối rối.
Không hề có đau đớn gì cả. Cô ta không biết tại sao mình lại bị đâm. Trong thực tế, làm sao mà ai đó tiếp cận ngay trước mặt mà cô ta lại không nhận ra chứ? Và kẻ đó là ai chứ?
Cô ta không có thời gian để hỏi những câu đó.
Sự hủy diệt thực sự đang chờ đợi cô ta.
Ban đầu, Nephthys cứ tưởng mạch máu của Nương Nương đang thoát ra thế giới bên ngoài, thế nhưng nó không phải là vậy.
(Cô ta đang bị hấp thụ sao?)
Nephthys căng cứng người khi cô ta nhìn thấy chuyện gì đó khó tin.
Việc một Ma Thần đang phản ứng giống như một con thú sợ hãi đủ khiến cho cô ta run lên.
(Nương Nương… Một Ma Thần đang bị hấp thụ sao!?)
“Không.”
Những suy nghĩ sợ hãi của cô ta bị cắt ngang bởi một giọng nói êm dịu.
Nó là một giọng nói dịu dàng được tìm thấy ở bất kì thành phố nào. Nó thuộc về một thiếu niên có chiều cao trung bình cùng với mái tóc màu nâu. Khoảng cách lớn giữa những gì đang xảy ra và người thực hiện nó dường như gián đoạn tâm trí của Nephthys.
“Tôi không phải đang hấp thụ cô ta. Tôi cũng chẳng lấy đi bất cứ thứ gì từ cô ta cả. Tôi chỉ đơn giản là ban cho cô ta sự cứu rỗi. Nhưng mà chỉ là với người tin đây là sự cứu rỗi thôi.”
“Cứu…rỗi?”
Cô ta nghi ngờ đôi tai của mình khi nghe thấy từ ngữ khó tin đó.
Cô ta càng thêm bối rối khi nhìn thấy khuôn mặt của Nương Nương.
Ả Ma Thần đó đã luôn ở bên cạnh cô ta.
Biểu hiện của Nương Nương không phải là sợ hãi, nghi ngờ, hay bối rối.
Nó vô cùng yên bình.
Cô ta đang mỉm cười.
“He…he he. Cuối cùng nó đã kết thúc rồi. Tôi cuối cùng cũng được tự do rồi. Tôi…Tôi…!! Nephthys, chuyện này tuyệt lắm đó! Tôi…aa…Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái thế này!! A ha ha ha ha!!”
Thứ gì đó bên trong cô ta rõ ràng là bị hấp thụ, kích thước cơ thể giảm đi rõ rệt, và cô ta trở thành thứ chẳng khác gì lớp da bên ngoài. Nhưng điều đó lại là thứ khiến nó kì lạ đến vậy. Nó cứ như là cái cách những con ong bắp cày làm tê liệt thần kinh của con mồi trước khi xơi chúng vậy. Sự khác biệt giữa hiện tượng bên ngoài và sự khoái lạc trong tâm trí phóng thích một giọng nói sung sướng ra từ cô gái.
“Một thế giới mới.”
Thiếu niên tóc nâu nói thẳng thừng trong khi nghiền nát Nương Nương giống như hộp sữa.
“Tay phải của tôi là tập hợp những giấc mơ như vậy. Tôi tin tên của nó là…phải, World Rejecter.”
“Không thể. Không thể thế được. Thế giới song song không hề-…”
“Phải, thế giới rốt cuộc vẫn là một đường thẳng như sợi dây cao su gắn vào máy pachinko. Không hề có sự mở rộng vô hạn của thế giới song song. Thế nhưng đồng thời, thế giới cũng là một sợi dây cao su. Nó thể kéo dãn hay co lại giống như thời gian hay không gian. Thế giới mà chúng ta biết có một lượng lãng phí đáng ngạc nhiên. Nó giống như việc chỉ sử dụng mười khung hình trong khi dùng bộ phim sáu mươi khung hình mỗi giây vậy. Không ai sẽ nhận ra nếu như ta thêm vài đoạn quay khó nhận biết vào trong bằng cách sử dụng hai hay ba trong số những khung hình còn sót lại. Đây là những gì các người muốn, đúng không? Ma Thần các người mong muốn chuyện này mặc dù biết nó không bao giờ có thể thành sự thật. Các người kiểm tra tầm xa nhất của vũ trụ và tất cả những pha chồng chất lên nhau rồi các người nhận ra rằng chẳng còn gì mới mẻ cả. Nhưng nếu có thể, các người mong muốn bỏ lại thế giới rắc rối này và dang rộng cánh trong một thế giới mới mà không ai khác biết đến.”
Nephthys nhận ra mình không còn có thể nghe thấy giọng nói của Nương Nương nữa.
Nói đúng ra, làn da bằng phẳng cùng chiếc váy áo Trung Hoa cũng đã biến mất luôn.
Cô ta đã bị hấp thụ và tiêu hủy trước khi biến mất tới nơi xa xôi nào đó.
“Ồ? Tôi cứ tưởng cô ta giấu vũ khí trong ống tay áo, nhưng hóa ra lại không phải. Vậy là cô ta đã biến đổi những đầu ngón tay của mình. Ừm, đúng thật là những tiên nhân là hiện thân của sự siêu việt hóa cơ thể con người.”
Nephthys biết chuyện này rất chi là tồi tệ.
Nhưng không phải là vì cuộc tấn công kì lạ của người thiếu niên. Thậm chí sau những gì mà cô ta đã thấy và tất cả sự thận trọng lấp đầy bản thân, cô ta vẫn phần nào cảm thấy ghen tị, cô ta muốn tự mình thử nghiệm nó, và cô ta nghĩ nó trông rất thú vị. Số phận tương tự sẽ chờ đợi cô ta nếu sự hấp thụ đó vượt quá giới hạn của cô ta sao? Dù cô ta nắm giữ bao nhiêu sức mạnh, cô ta cũng sẽ bị tước đi bất kì mong muốn chống cự nào và cô ta sẽ đành phải bị bắt "đi lưu đày" sao? Cô ta sẽ bị kéo vào đèn diệt bọ và bị nướng cháy ư? Cô ta sẽ như một con bọ trượt vào axit sau bị thu hút bởi mùi hương ngọt ngào của một cái cây ăn thịt sao?
Cánh tay phải đó kiểm soát sự hạnh phúc.
Cô ta đã quan sát Imagine Breaker, thứ là điểm tham chiếu và điểm phục hồi của thế giới, thế nhưng đây lại là sự tiếp cận hoàn toàn khác hướng về việc tạo ra tập hợp những mong ước được chứa đựng bởi mọi pháp sư.
Một cái là ý tưởng cho phép họ sửa chữa, khắc phục, và bám víu vào thế giới hiện tại.
Còn cái kia là ảo tưởng khiến họ từ bỏ, từ giã, và vứt bỏ thế giới hiện tại.
Nhưng Nephthys lại không biết cái hi vọng mang tên World Rejecter đã cô đặc lại trong thế giới này từ khi nào.
“Chuyện gì đã xảy ra với Chimera rồi?”
“Tôi không biết.”
“Thế còn Tezcatlipoca, Nuada, và Proserpina!?”
“Tôi không biết tên họ hay họ trông như thế nào cả.”
“Chuyện gì đã xảy ra với tất cả những người khác hả!?”
“Sao mà tôi nhớ được con số chính xác chứ?”
Người thiếu niên đó siết chặt rồi mở bàn tay phải đã tiêu diệt Nương Nương ra.
Như một nỗ lực tệ hại của trò ảo thuật bằng tay, thứ kì đó nặng nề rơi xuống với một tiếng keng.
Nó là một cánh tay trái giả làm bằng bạc.
(Airgetlám…)
Nephthys lặng người.
Cô ta biết tên của vị thần trong thần thoại Celt đó. Cô ta biết huyền thoại của con người đã bị buộc phải bước xuống khỏi ngai vàng của trưởng thần sau khi mất một cánh tay, nhưng đã lấy lại chiếc ngai đó sau khi nhận được một cánh tay giả.
Và…
Cô ta cũng biết cánh tay bạc đó thực sự được dùng như thế nào và vị thần nắm giữ nó trông ra sao.
“Dù sao thì, tôi đã đi xung quanh để hấp thụ mọi kẻ mà tôi thấy trông như một Ma Thần mà. Nhưng người mà tôi bỏ lỡ là…tên họ là gì ấy nhỉ? Zombie, Tăng Thống, và…Othinus? Đúng không nhỉ? Tôi cũng không nhớ cho lắm, nên tôi không thể thực sự nói được.”
Đó là những lời nói vô vọng.
Chưa kể người thiếu niên đó còn không tính tên của Nephthys trong danh sách đó nữa.
“Giờ thì, phải làm gì với cô đây?”
Người thiếu niên đó thực sự đang nói một cách dửng dưng.
Chỉ mỗi việc bị người thiếu niên chuyển hướng lòng bàn tay phải về phía mình cũng đủ để khiến cho mồ hôi khó chịu xuất hiện trên làn da màu sô cô la của Nephthys rồi. Nó là thứ mồ hôi điên cuồng được mang đến bởi hỗn hợp của sự sợ hãi và sự sung sướng.
“Cô có mong muốn một thế giới mới không?”
“!!!???”
Cô ta không chờ đợi lâu thêm nữa.
Cô ta nhận ra nếu làm vậy, cô ta sẽ cam chịu khuất phục sự sung sướng thay vì nỗi sợ hãi và cô ta sẽ giao bản thân mình cho sự cám dỗ đó.
Cô ta giải phóng ra sức mạnh Ma Thần của mình.
Cô ta bị bao quanh bởi âm thanh chói tai của hàng ngàn chiếc cánh côn trùng cọ xát với nhau. Trong tích tắc, hình bóng màu nâu của cô ta mờ đi. Thần tính của cô ta đã được tạo ra dựa trên người phụ nữ khóc than được trả tiền để dự tang lễ. Cụ thể trong trường hợp này, điều đó đề cập đến việc hàng ngàn hay hàng vạn nô lệ bị chôn sống trong kim tự tháp dành cho việc chôn cất vị pharaoh.
Điều đó khiến cho Nephthys khác với những Ma Thần khác. Những người khác một mình triệt để trau dồi sức mạnh của bản thân, nhưng cô ta lại chuyên sử dụng sức mạnh của mình như là thứ có thể tách ra, chia nhỏ, cắt bỏ, và tháo rời.
Nói cách khác là cô ta có nguồn dự trữ.
Ngay cả sau khi bị trúng ma thuật làm suy yếu của Aleister, cô ta vẫn có đủ sức mạnh để hoán đổi pha một lần.
(Gắn vào đi.)
Cô ta cắn môi trong khi nhận ra mình đang ở thế bất lợi mặc dù là một vị thần.
(Gắn pha vào, thay đổi thế giới, và sử dụng sức mạnh đó để nghiền nát-…)
Giọng nói trong trái tim cô ta bị cắt ngang.
Cô ta nghe thấy một vụ nổ âm thanh khổng lồ và pha của cô ta bị nghiền nát.
“Sao-?”
Nó bị siết lại và bị nghiền nát.
“…A…?”
Với bên thứ ba, nó có thể trông như toàn bộ khung cảnh dao động như ảo ảnh, nhưng chuyện này lại là thứ hoàn toàn khác. Điều đó không giải thích được bất cứ điều gì, thế nhưng nó lại là cách duy nhất để thể hiện nó. Nephthys đứng sững tại chỗ khi nhìn thấy nó và người thiếu niên chỉ đơn giản là siết bàn tay phải lại rồi mở nó ra một lần nữa. Nó gần giống như là người thiếu niên đang cho cô ta một lời chào hỏi vậy.
Nói cách khác, người thiếu niên có thể vô hiệu hóa và giết chết cả một Ma Thần đang sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Và rồi…
Người thiếu niên đó thử bẻ cổ, nhưng lại thấy mình không thể làm được, rồi sau đó lại nhíu mày, và vẫy bàn tay phải theo chiều ngang.
Đó là tất cả những gì người thiếu niên đó làm.
Sức mạnh và khoảng cách chẳng có nghĩa lí gì vào lúc này.
Một hình bàn tay bị xé ra khỏi bộ ngực đầy đặn của Nephthys.
“A.”
Vị Ma Thần nhìn xuống như thể để kiểm tra cơ thể mình.
“Gh…bh. Chuyện…gì…?”
Người thiếu niên trông tầm thường kia không cho phép điều đó.
Người thiếu niên vung cánh tay của mình lần hai rồi lần ba thản nhiên như đang phủi vài cái mạng nhện trong một ngôi nhà bỏ hoang. Mỗi lần như vậy, cơ thể của Nephthys lại càng bị tước đi nhiều hơn. À không, phải là nó biến tới “thế giới mới”. Cô ta không hề cảm thấy đau đớn hay sợ hãi. Cô ta chỉ cảm nhận thấy những khả năng của thứ gì đó không rõ và tâm trí cô ta được lấp đầy bởi hi vọng và sự sung sướng đó. Phải, cô ta đang cảm thấy nhẹ nhõm. Sự hạnh phúc đó được ép lên người cô ta giống như thể hộp sọ của cô ta đã bị mở ra và nước đường dày đặc được đổ vào trong, thế nhưng cô ta vẫn cố gắng kháng cự tới tận phút cuối cùng.
Cánh tay phải đã hấp thụ khuôn mặt của cô ta.
Người thiếu niên vung cánh tay phải để xóa bỏ cả vài cọng tóc màu bạc đang phất phơ trong gió.
“Tôi là Kamisato Kakeru.”
Người thiếu niên bình thường đó nói với giọng điệu hoàn toàn bình thường.
“Tôi là kiểu học sinh trung học bình thường mà cô có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.”
Trong một lúc, sự yên lặng thống trị tất cả.
Nó là hình dạng của sự hoàn hảo.
Ngay cả mối đe dọa của một Ma Thần cũng không thể đứng vững trước nó.
“Ô.”
Sau đó người thiếu niên gãi đầu mình như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Ây chà. Không phải xác ướp Ai Cập đều có mọi nội tạng trừ trái tim được lấy ra và được bảo quản trong những chiếc hộp sao? Chắc mình chưa thể nói mình đã hấp thụ cô ta được rồi.”
“He he.”
Trong Giáo đường St. George, Tổng Giám Mục Laura Stuart cười lặng lẽ.
Cái nhếch môi của cô ta quá đỗi quỷ quyệt để được gọi là quyến rũ.
“Ông có thể gầy dựng một kế hoạch hơn một thế kỉ, chuẩn bị cả đống kinh phí cùng cơ sở vật chất, và đặt nhiều suy nghĩ vào nó tùy thích. Đến cuối cùng, thực tế lại dễ dàng bẻ cong những đường ray đó bằng một yếu tố duy nhất bên ngoài.”
Thông tin đó bị cấm lưu lại dưới bất kì hình thức nào.
Nó chỉ tồn tại ở trong đầu Laura.
“Giờ thì. World Rejecter đã bắt đầu hành động rồi. Imagine Breaker không thể chứa đựng những giấc mơ của mọi pháp sư dưới hình dạng không hoàn chỉnh của nó, vậy nên những gì chảy tràn đã tập hợp lại với nhau để hình thành môt giấc mơ khác. Giờ ông sẽ làm gì đây hả, 'phàm nhân'? Nó gần giống như là ông đã được sinh ra dưới một ngôi sao chiếu mệnh khiến ông sẽ không bao giờ nhận được những thứ mà ông mong muốn nhất vậy.”
Cô ta đã biết đến sự xuất hiện của hiện hữu đó.
Cô ta đã biết đến sự xuất hiện của người học sinh trung học bình thường đó.
“Đỉnh cao của bóng tối không phù hợp với ông đâu.”
Laura cười.
Cô ta cười, chế giễu, và nhạo báng.
“Danh hiệu ‘kẻ ăn thịt đồng loại’ hay ‘kẻ lập dị bậc nhất thế kỉ 20’ phù hợp với ông hơn đấy, Crowley.”
Sự xuất hiện của tai họa tiếp theo được báo hiệu bởi một tiếng chuông cửa.
Hoàn toàn bơ phờ và bầm dập, Kamijou Touma cứ nghĩ cậu đã trở lại phòng kí túc xá học sinh có cửa sổ bị vỡ bởi sóng xung kích của mình, nhưng sau đó một ông già giao hàng lại giao cho cậu một kiện hàng.
Cậu dùng chút sức lực còn lại để đóng con dấu của mình và đổ gục lên sàn cùng với chiếc hộp.
Nó được gửi đến từ ai?
Cậu thử bóc miếng băng keo dán khá chặt bằng móng tay của mình, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ, và bắt đầu cân nhắc việc vứt nó đi.
Đột nhiên, mặt bên của chiếc hộp phá mở ra và một cái chân màu nâu trượt ra.
“Cái-?”
Chuyện này rõ thật là điên rồ. Chiếc hộp các-tông chỉ dài khoảng ba mươi centimet mỗi bên, vậy nên ngay cả một đứa trẻ cũng không thể ẩn mình bên trong được. Thế thì làm sao mà chân của một người phụ nữ xinh đẹp lại bỏ vào trong đó được chứ?
Tuy vậy, cảnh tượng kì quái đó vẫn tiếp tục.
Tiếp đến là một cánh tay, rồi tới một cái chân khác, và cuối cùng toàn bộ chiếc hộp bị xé ra thành từng mảnh. Toàn bộ cơ thể của người phụ nữ tóc bạch kim cùng nước da sô cô la bật ra. Màu mắt của cô ta chẳng phù hợp gì cả và cô ta có hình xăm giọt lệ bên dưới một con mắt. Ngoài ra, cơ thể cân đối của cô ta chỉ được phủ lên bởi băng vải trắng.
Cậu nhận ra cô ta.
“Neph…thys?”
“Gh…kh. Bỏ lại…chỉ những nội tạng chính quả là đúng đắn mà.”
Vị Ma Thần dường như sắp ho ra máu và cô ta chỉ đủ sức xoay sở để gượng dậy ở tư thế bò.
Cô ta đang cố nhìn vào mắt Kamijou.
“Hợp tác với tôi đi. Nó sẽ không phải là ý tệ đối với cậu đâu.”
“Tôi đã nói không với mấy cái thứ con đường, vỏ kiếm, và người ghi điểm của các người rồi mà. Tôi không cần điều ước hay lời cầu nguyện và tôi phát chán với việc được yêu cầu làm sự an tâm, phần mềm an ninh, hay bùa bảo vệ của các người rồi!!”
“Đây không phải là lúc nói về chuyện đó.”
Chuyện gì đó nghe có vẻ lạ tai đối với Kamijou.
Vị Ma Thần kia đang đổ rất nhiều mồ hôi, vậy là cô ta đang kiệt sức sao? Mặc dù cô ta là một con quái vật cùng cấp với Tăng Thống, người mà tuy bị yếu đi nhưng vẫn quay trở lại trên một ngôi sao chổi sau khi bị ném ra ngoài không gian, sao?
“World Rejecter đã xuất hiện.”
Câu trả lời cho sự bối rối của cậu rất chi là không hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, những lời nói vẫn đâm vào trái tim cậu.
“Nếu Kamisato Kakeru đang ‘lưu đày’ tất cả các Ma Thần, vậy thì chẳng phải Othinus cũng sẽ gặp rắc rối sao?”
“Hộc, hộc.”
Ai đó đang thở dốc.
Đó là một cô gái.
Đó là Misaka Mikoto.
Sắc màu buổi tối đã chuyển thành màu đêm muộn. Cô đã phần nào trở về lại kí túc xá học sinh của trường trung học Tokiwadai. Tại đó, cô đã tùy tiện lảng tránh câu hỏi của người bạn cùng phòng Shirai Kuroko, người lo ngại rằng cô đã bị thương do trận mưa thủy tinh. Cô bước vào phòng tắm, tựa lưng lên cánh cửa, và hít thở sâu để kiềm chế hỗn loạn trong tâm trí mình.
Song điều đó là vô ích.
Nó dường như chẳng có tác dụng chút nào cả.
Bởi vì một lẽ, cô không thể duy trì việc hít thở sâu được. Cô chỉ có thể xoay sở tiếng thở dốc nông của một con chó hoang.
Điều này không phải được gây ra bởi sức mạnh bất thường của Ma Thần được gọi là Tăng Thống, bởi quy mô của việc lão quay trở lại cùng với Sao chổi Arrowhead sau khi bị bắn vào không gian, bởi đòn tấn công duy nhất từ bề mặt đã ngăn cản vật thể rơi xuống, hay là bởi ánh chớp cùng sóng xung kích đã phủ lên toàn bộ thành phố.
Đây là thứ gần gũi với cô hơn nhiều.
Và quan trọng hơn, cũng là thứ cách xa rất nhiều.
(Chuyện đó…là gì thế?)
Đến cuối cùng, cô đã nghe thấy một âm thanh phát ra từ chàng trai đang dựa vào vai mình.
(Chuyện đó là gì thế chứ?)
Đáng lẽ ra họ chẳng thể làm được gì cả.
Không đời nào cô có thể sử dụng sức mạnh Số 3 của mình để cản ngôi sao chổi một trăm mét đang tiếp cận ở vận tốc tối đa. Chàng trai đó dường như có thứ gì đó ngủ bên trong có thể chịu được cả sức mạnh của cô, nhưng nó đáng lẽ cũng không thể làm được gì ở đó.
Nó đáng ra không thể làm được gì cả.
Nhưng vào khoảnh cách cuối cùng ấy, chàng trai đã giơ lòng bàn tay của mình về phía ngôi sao chổi như thể để chống lại nó.
Cô đã nghe thấy một âm thanh như tiếng nhựa nứt phát ra từ cánh tay của cậu.
Nếu như?
Nếu như Thành Phố Học Viện không làm gì cả và thời gian chỉ đơn giản là được phép trôi qua thì sao? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Cánh tay phải của chàng trai đó sẽ thay đổi thế nào và nó sẽ gây ra điều gì?
“Anh ta…”
Với lưng vẫn tựa lên cánh cửa, Mikoto nhìn xuống đôi bàn tay của mình.
Cô đã từng thoáng thấy nó.
Chẳng hạn như, sự kiện xảy ra trong Daihaseisai đó. Chẳng hạn như, động lực khiến cậu một mình đối mặt với nguồn gốc của Thế Chiến III. Chẳng hạn như, chẳng hạn như, chẳng hạn như, chẳng hạn như.
Nhưng…
Sức mạnh của cô, giá trị của cô, và tồn tại của cô đã hoàn toàn bị phủ nhận bởi Tăng Thống và rồi sau đó được khẳng định lại bởi Kamijou Touma.
Cô nghĩ về tất cả điều đó.
Trái tim cô đã liên tục bị xé toạc. Cô chắc sẽ không thể đứng dậy nếu chỉ có một mình lúc đó. Cô chỉ có thể trở về căn phòng kí túc xá của mình và cô chỉ có thể giữ nguyên vị trí Át chủ bài của Tokiwadai cùng Số 3 của Thành Phố Học Viện bởi vì chàng trai đó.
Nhưng đồng thời, thứ gì đó đã xé toạc trái tim cô và để lại những dấu vuốt sâu ở đó.
Cuối cùng, cô che mặt bằng hai tay, cắn đôi môi ẩn đi của mình, và ép ra giọng nói dồn nén nhưng lại rõ ràng.
“Anh ta ở xa quá!!!!!”
Ghi chú
↑ xem thêm https://en.wikipedia.org/wiki/Metallophone