Cột đá vỡ vụn.
Nó bay vù.
Nó đâm thủng con cá sấu khổng lồ.
“Rốt cuộc giờ chúng ta phải làm gì…?”
Kamijou Touma, tiểu tư sản người còn không thể tham gia vào trận tranh hùng sử thi, người thực chất đến lũ bò cạp và rắn hổ còn sợ hơn, thất thần lẩm bẩm một mình.
Thành phố sương mù mỗi lúc một chóng biến thành Ai Cập. Làn cát bạc mới nãy còn chỉ mới ngang làn sương thưa thớt, giờ đã cảm chừng như bụi núi lửa phủ đầy kín mặt đường nhựa. Nó phần nào gợi nhớ cho Kamijou về Thành phố Học viện lúc ngập ngụa vụn Element khắp nơi sau đợt nóng.
Trong khi đó, Othinus chỉ vừa thở dài, vừa đảo cặp giò mảnh khảnh, với cặp mông bé nhỏ đặt lên vai cậu thiếu niên.
Các kim tự tháp và các bức tượng khổng lồ cứ tự chúng xuất hiện rồi biến mất nên cậu ta cũng tránh chạm vào chúng với Imagine Breaker, đồng thời lần mò theo lối đường nhựa đang dần bị phủ kín bởi cát bạc. Nãy cậu có chạm vào một bức tường khắc hoạ cơ mà số thí nghiệm vẫn còn giới hạn. Giả như có thứ gì đó lỡ sập khi cậu chạm vào thì họ sẽ dễ dàng bị chôn sống ngay.
“…Quan sát tình hình thì coi bộ Aleister là tác giả của sự tàn phá trên kia. Đây là cái cuộc chiến mà cô ta đề cập tới à? Nếu thế thì, cô ta hiền hơn tôi tưởng nhiều. Tới lúc này rồi thì tôi nghĩ chỉ riêng khuôn mặt đứa trẻ kia chẳng đủ gây ra việc này đâu.”
Thần Chiến tranh thì đánh giá sự việc ở một cái tầm hoàn toàn chênh lệch.
Kamijou bắt đầu thấy hơi choáng váng trước khung cảnh đa chiều, thế còn cô thì nghĩ cậu ta bỏ sót gì?
“Một khi đã huỷ diệt được lớp kết giới ba-bốn từ bên trong thì ngươi có lẽ chẳng còn giá trị chiến lược gì với Aleister đâu. Hoặc là nói cách khác, tại sao ngươi lại nghĩ là mình cần liều mạng chiến đấu ở đây chứ?”
“?”
“Khoan này, con người, ngươi phải đặt các câu hỏi đó. Ngươi đâu phải dạng nô lệ làm công ăn lương, nhầm lẫn giữa cơn mê sảng do làm việc quá sức với sự trân trọng thực sự?”
Khi cô la vào tai cậu thì Kamijou mới hơi chớm tỉnh giấc.
Ờm, đúng rồi nhỉ.
“Mình đâu việc gì phải thúc ép bản thân lao vào giữa cái chốn nguy hiểm nhất nhỉ?”
“Thì ta bảo rồi mà. Có thể bọn họ đang trong tình trạng báo động đỏ, thế nhưng người dân của đất nước này không hề chăm chỉ như người Đức đâu. Không phải cửa hiệu nào cũng sẽ đóng cửa và Anh Quốc là một quốc gia của các quán bia nơi phục vụ đủ thứ bia và rượu cao nguyên.”
“Khoan, Othinus. Chúng ta đâu thể vào một quán bia thật chứ.”
“Ta không muốn nghe từ quý ông Nước Ngọt người đến nước vòi cũng không dám uống, nói gì tới đồ cồn. Mà sao thì sao, không như Pháp với Tây Ban Nha, các thành phố nước Anh không đi ngủ sớm đâu. Chúng ta có thể mặc kệ cuộc chiến ma thuật giữa đám ngu xuẩn đang bận căng não suy nghĩ kia, tìm nơi nào để giết thời gian, ngồi ăn cá chiên và lưu giữ những kỷ niệm du lịch chỉ có hai ta bên nhau… thế nào cũng được…” (TL: Trên thực tế, Tây Ban Nha ngủ muộn hơn Anh.)
“Ủa thế cô muốn tôi làm gì chỉ với 72 yên trong ví?”
“…”
“…Đùa? Chẳng lẽ nó thảm đến mức mà một vị thần cũng phải câm lặng sao? …Khoan, khoan. Gượm cái! Tôi vẫn còn một thứ nữa trong ví. Giờ tới tiệm thuốc hay tạp hoá với thẻ tích điểm Trà Tatsuya này và… a, có lẽ nó chẳng có tích sự gì ở Anh Quốc. Xem ra mình thực sự phải đối mặt với nước vòi nơi xứ người.”
Dù có làm gì đi chăng, Kamijou vẫn chẳng trốn thoát nổi các hiểm hoạ buồn tẻ trong đời. Nhà hàng thời giờ, chỉ ngồi không mà chưa gọi món cũng mất phí dịch vụ và phí bàn rồi, thành ra bọn họ coi bộ không thể lánh nạn trong một toà nhà vững chắc.
Nếu thế thì, bọn họ phải tìm chỗ trú bên ngoài.
“Lớn thì lớn, nó cũng vẫn là một thành phố thôi mà? Liệu có ai tôi quen biết ở gần đây không nhỉ? Tôi không quan tâm lắm cuộc chiến giữa Anh Quốc và đám Thảm hoạ Crowley, nhưng nếu chúng ta có thể thuyết phục ai đó là cái kẻ tên… Coronzon(?) đang thao túng cô Lola kia thì chúng ta đâu phải đánh nhau thế này?”
“Bản chất Lola có ra sao thì ta thực tình nhận định rằng hoà giải giờ không còn là lựa chọn nữa đâu, đám Thảm hoạ Crowley đã đơn phương xâm lăng tổ quốc của họ rồi… Mà thế cũng được. Đấy là vấn đề của gã Chủ tịch Hội đồng. Thế ngươi mong gặp ai ở đây?”
“Thực thì ai cũng thế. Agnese được này, hoặc Sherry, Birdway, Oriana, Lessar, mà nhé, công chúa Villian hay là Nữ hoàng Elizard cũng được! Cơ mà tôi có chút lo ngại về Orsola, cái cô lang thang ở Tháp Luân Đôn ấy. …Với cả còn bao người với tên na ná tiếng Anh nữa đúng không!? Nhiều người thế thì kiểu gì chẳng đụng mặt một ai đó!?”
“…….Này, con người. Là ta nghe nhầm hay là đó toàn tên phụ nữ thế?”
“Oái, chừa tai tôi ra!! Cô học được cái thói cắn người của Index rồi chắc!? Với cả tôi biết làm sao được đây khi mà đám đàn ông Anh rặt một nhóm hay lao vào hành đối phương trong cuộc tranh luận đạo lý! Stiyl ấy! Acqua nữa!! Đến một câu đùa cũng không được, tính khí bọn họ chẳng ai tới mức ‘bình thường’!!!!!”
“(Bộ cậu ta quên bẫng rằng từng có một vị thần chiến tranh đánh nhau đến phát ngán với cậu ta nên đành bỏ cuộc sao? Nếu mà tính khí của mấy kẻ kia đến thằng này còn không chịu được thì chắc bọn họ gần như chẳng có thể coi là người nữa rồi…)”
Đang mải bàn chuyện với nhau, họ chợt nghe thấy tiếng vó ngựa cổ lỗ sĩ băng qua làn cát bạc mỏng manh.
Đấy chính là người quen mới của Kamijou, cô gái trong bộ giáp toàn thân và cái áo choàng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, kẻ trốn chạy.”
“Hiií!?”
“Lời đề nghị ta dành cho người đã quá hạn. Ta sẽ thòng dây quay cổ ngươi mà lôi về với Tháp Luân Đôn!!”
“Khoan, thế cô là hiệp sĩ hay là cao bồi!?”
“Này con người, chẳng lẽ ngươi không biết là Mỹ đã giành độc lập từ Anh à?” cô hàng xóm tí hon giải thích dù chẳng để làm gì.
Cậu sẽ dính vô rắc rối to nếu bị tóm bởi nữ hiệp này, người đến con ngựa của mình mà cô ta còn không đối đãi tử tế cho lắm, bắt nó phải phi nước đại trên đường nhựa để tóm cậu. Đừng có nói đến Tháp Luân Đôn, chỉ việc kéo lê cổ cậu đi thôi cũng ngang hàng án tử rồi.
“Th-th-thang! Có chỗ nào có bậc thang không!? Ngựa không xử lý được chênh lệch độ cao đâu nhỉ!?”
“Chà. Con người, coi bộ ngươi chưa bao giờ xem các cuộc đua ngựa rồi. Một con ngựa được đào tạo bài bản có thể dễ dàng nhảy qua độ cao ngang tới ngực chúng và một con ngựa được huấn luyện để bảo đảm an ninh quanh Cung điện Buckingham thì dăm mấy bậc thang chỉ là chuyện vặt.”
“Hả!?”
Thôi thì đành nuốt luôn câu đó chứ biết làm gì. Cậu ta cuống cuồng đổi hướng, hai tay với lấy mép của một khối đá kim tự tháp trên phố chính, rồi thế nào lại trèo được lên khối đá đó.
“Ngươi đâu rồi, kẻ trốn chạy!? Đến nước này mà còn chạy trốn nữa thì thật đê hèn!!”
“(Đê hèn? Cô ta thực sự say đắm cái trò hiệp sĩ lỗi thời này nhỉ? Mà tại sao mình lại là kẻ đê hèn ở đây trong cô ta được trang bị vũ khí, trọng giáp tận răng để truy sát một người tay không tấc sắt như mình chứ!?)”
Rõ ràng cậu ta đang ở một điểm mù nếu nhìn từ dưới lên, nên thay vì liều mạng liếc nhìn, kẻ đê hèn Kamijou Touma co lại như con cuốn chiếu và nín thở.
Thế rồi con cuốn chiếu khổng lồ đã bị hất văng khi cái xe máy bất thình lình đâm trúng.
…Do quá đột ngột nên mất một giây cậu ta mới nhận ra được, nhưng nó là một vụ tai nạn đích thực(?). Tiếng rít inh tai do thắng phanh vọng lên từ tàn tích cổ đại đang dần lấp đầy Luân Đôn.
“Hả? Có vẻ tệ rồi đây. Chị thực lòng ước người ta tuân thủ lệnh sơ tán cho rồi. Và cái lớp cát trong không khí này thật là phiền toái, giờ mà bật đèn pha lên thì nó phản chiếu lại thẳng vào mặt luôn.”
“Chúng ta không rảnh gì mà rước hoạ vô thân đâu. Với cả ai là người bảo rằng có thể tránh được hết mọi người và đống đổ nát nếu như lái dọc theo chính những tàn tích nhỉ? Thiệt tình.”
Ai đó la lên từ dưới mặt đất. Nghe thấy tiếng va chạm ồn ã, nữ hiệp sĩ trong bộ giáp bạc và áo choàng xuống ngựa rồi leo lên, nhưng ắt hắn nữ hiệp sĩ tái nhợt đang chạy ra đỡ cậu thiếu niên đầu nhím là người coi trọng nghĩa vụ của mình, ngay cả khi cậu là một kẻ thù và là tù nhân đào thoát. Có lẽ cũng giống trường hợp viên cảnh sát, người truy đuổi phạm nhân trốn chạy hơi thái quá với xe cảnh sát của họ.
“Chậc!? Một trong những vị hiệp sĩ sủng đạo kia à! Lại đúng lúc chúng ta có nhiệm vụ bí mật nữa chứ!!”
“Giúp tôi một tay nào. Nếu chúng ta mặc kệ bọn họ thế này thì chẳng thể chuộc lỗi cho tới khi cái cô hiệp sĩ bảo thủ kia (người chắc đến chết cũng vẫn còn trinh trắng) tự mình hoàn tất ma pháp phục hồi. Chị lo liệu hương với nến hộ tôi. …Mà cái thằng kia là ai hả? Một con nhậu hết rượu và không ngồi yên một chỗ được, hay là một tu sĩ trẻ ngu muội đang đi tuần tiễu???”
Vẫn đang hơi co giật (trong vòng tay và bầu ngực của nữ hiệp sĩ) bên trên các khối đá xếp hàng khít nịt, Kamijou đã nghe được những gì mấy kẻ khốn khiếp kia nói.
Giọng bọn họ nghe quen quen.
Khớp giọng nói đó với khuôn mặt mình nhớ trong đầu, tia sét Kamijou Touma đánh ruỳnh.
“Lessar với cả Birdway hả!? Bộ hai người thành lập bộ đôi tội phạm ma thuật rồi chắc? Đang quanh quẩn ngoài này để trục lợi nhân lúc hỗn loạn hay sao!? Với cả xe vetpa nhỏ thì đừng có đèo nhiều người! Mà em đã có bằng lái chưa đấy!?”
“Tội phạm ma thuật?”
Đôi bờ mi của nữ hiệp sĩ (theo nhiều nghĩa, giờ không còn phòng vệ kĩ càng như trước) giật giật, tay ôm ghì lấy cậu thiếu niên.
Cặp đôi tội lỗi hoảng loạn.
“Chết, cái anh này cũng là học sinh gương mẫu đấy. Chạy thôi, chạy thôi!”
“À, cha nội dai sức lắm, này chưa chết đâu. Với cái bàn tay phải đó thì có cố trị thương cũng chỉ tổ phí công. Thôi chúng ta mau lẹ tới Bảo tàng Anh Quốc đã.”
Đứa thì là tiểu quỷ của một tổ chức nghĩ mình là pháp hội, đưa kia thì bà trùm của một trong các pháp hội lớn nhất thế giới hiện đại. Cả hai đều là các cô gái tí hon, đang toan định leo lên xe.
Thế nhưng ai đó vừa từ trời đêm mà rơi xuống.
“Oái!! Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì thế, Touma!?”
“Á hự!?”
Nó tới từ phía bên trên đầu của cô gái tóc vàng kiêu hãnh. Nữ sơ tóc bạc Index rơi uỵch xuống dưới cái kim tự tháp đang dần ăn mất khung cảnh Luân Đôn. Trông giống hệt một hiện tượng kỳ bí khi ếch nhái hay cá từ trời rơi xuống. Ngay cả bà trùm pháp hội ngạo mạn kia cũng không lường trước được, thế nên cô ấy đã bị đè bẹp nhanh gọn giữa nữ sơ vừa rơi xuống và nền đá bên dưới. Thế là cuối cùng cô ấy sấp mặt xuống đất mà ngã lăn queo.
Tình thế bất ngờ khiến cho nữ hiệp sĩ phát choáng, mau lẹ siết lấy đầu của cậu thiếu niên đầu nhím, tuy nhiên Lessar trong bộ đồng phúc bóng vợt và cái đuôi ác quỷ thì còn hoảng loạn hơn nữa.
“Chết! Có người đánh hơi thấy tuyến vận chuyển của chúng ta rồi ư!? Là người vận chuyển, tuyệt nhiên không thể để các người giành lấy thứ này…”
Một hiện tượng kỳ bí nữa đã tung đòn kết liễu.
Bầu trời đêm bị xé toạc bởi một ánh đèn sân khấu rọi thẳng xuống dưới đầu Lessar. Cô ấy đưa tay lên che mắt rồi cuống cuồng ngước lên nhìn cái bóng hình đĩa của một vật thể bay không xác định.
“Oooaái! Cái q-, hả, khoan cái, ng-người ngoài hành tinh!? Chúng được triệu hồi tới đây bởi cái thứ kim tự tháp cổ xưa này sao? Chẳng lẽ mình sắp bị bắt cóc và đem đi mổ xác? Ai lại ngờ rằng đêm nay của mình sẽ thế này chứ. Đồng hồ tận thế đã chạy được bao lâu rồi trong lúc mình không để ý vậy trời!?”
“…Thỏ xám vô đối. Hấp.”
Lessar ngã chổng vó rồi la lên, và đúng lúc đó có một cô gái trong bộ áo tắm có mũ vừa hạ cánh, tay bám vào một khinh khí cầu. Cô bé làm dấu chữ V với một nụ cười tự mãn trên môi.
“Oa, oa, oái.”
Trong khi đó thì có người mặc giáp đang hành xử như một con nhóc ghì chặt lấy con gấu bông của mình sau cơn ác mộng. Đó chính là nữ hiệp sĩ với cậu thiếu niên đầu nhím trong tay, tuy nhiên…
“Hả!? Kẻ xâm lược, từ lúc nào ngươi đã lại gần ta đến thế!?”
“Á!!”
Nữ hiệp sĩ trang bị tận răng lầm tưởng Kamijou là một người ngoài hành tinh và dùng cả hai tay đẩy cậu ta ra. Tay chống lưng, cậu ta loạng choạng đứng dậy, thế nhưng trong mắt cậu thì sự hoài nghi đã được đẩy lên tột cùng.
Đúng hơn phải nói là, gần như hễ cứ dính dáng tới Lessar thì là tin xấu rồi.
Cậu thẳng thừng hỏi vài câu với giọng vô cùng trầm lặng.
“Thứ này? Người vận chuyển?? Tuyến vận chuyển???”
“…Áaaa…”
“Hoặc giải thích, hoặc anh sẽ trói em vô khinh khí cầu của Fran rồi thả nó lên trời. Giống hạt bồ công anh ấy. Nếu em may mắn thì tới Pháp sẽ có người đón và chăm sóc cho em nở thành một đoá hoa tuyệt đẹp.”
“………………………..Aaaaa.”
Nghe thì có vẻ thơ mộng và tình tứ lắm đấy, nhưng ắt hẳn trên thực tế không có chuyện sống sót nổi đâu. Ngồi bệt xuống trên khối đá với không một lối thoát, Lessar ngó nghiêng tìm kiếm sự hỗ trợ và nghe thấy tiếng hít thở của Leivinia Birdway, người bị Index đè bẹp như một con ếch bên đường.
Lúc nào cô ấy cũng có cảm giác quý phái mặc dù là bà trùm của một tổ chức ngầm.
“Phải, chắc cũng tới lúc thú nhận rồi. Nói sao đây? Nhìn thấy mặt anh làm thứ gì đó trong tôi đau nhói. Hơi đâu mà quan tâm liệu đây có phải công viện từ Ngài Mirates danh giá hay gì chứ? Hơn nữa, từ đầu bọn tôi cũng chẳng muốn làm việc này, vậy có lẽ tôi nên thấy biết ơn khi có người xuất hiện và chấm dứt nó.”
“?”
Ngồi cạnh Kamijou Touma, nữ hiệp sĩ nghiêng đầu cùng cậu. Cô ta hẳn nhận ra cái tên “Ngài Mirates”.
“Đây là một thứ quyền năng cấm.”
Birdway nắm bắt mọi thông tin, còn khuôn mặt cô ấy lại thể hiện rằng có lẽ thực sự là sai lầm khi từ đầu đã không đứng về phía cậu thiếu niên ngổ ngáo.
“Đáng ra tôi đã phải cân nhắc liệu mình phải làm gì để có thể nhìn thẳng vào mắt anh được. Là tôi đã quên mất rồi sao? Bảo vệ tổ quốc thì có nghĩa gì chứ nếu như phải phá huỷ nó từ bên trong để có thể làm vậy?”
Leivinia coi bộ đã phát ngán với thứ cát bạc đang bám vào mái tóc vàng cao quý của cô.
“Tôi sẽ giải thích. Cơ bản thì chỉ gọi nó là Divine Mixture (Hỗn hợp Thần uy/tính) thôi chắc anh chẳng hiểu gì sất đâu.”