Khối kiến trúc nổi bật nhất thủ đô Luân Đôn của Anh Quốc hẳn chính là Tháp Luân Đôn.
Ngục tù cổ xưa này toạ lạc bên bờ sông Thames, con sông giờ đã nhuốm màu cam cùng với mặt trời đang dần khuất lặn. Biết bao nhiêu cư dân nơi đây đã chứng kiến các bức tường đá dày cộp sụp đổ từ bên trong giữa đại hoạ gây ra bởi bọn Thảm hoạ Crowley.
… Thực tế thì, chẳng phải là nó bị tấn công bởi những con quái vật kinh hãi đó. Cũng không hề do những tài tích Ai Cập cổ đại rơi xuống từ trên bầu trời thoáng đãng mà nó bị phá huỷ. Thực ra, một chàng trai đầu nhím bị bắt giữ nơi đây đã sơ ý phá tan tường thành với Imagine Breaker ẩn trong bàn tay phải, thế nhưng chuyện này không phải gì hệ trọng.
Bầu không khí bồn chồn cũng đã len lỏi vào trong đấy.
Quá trình tu sửa đang diễn ra phía đằng sau những tấm bạt xây dựng xám xịt đang che đậy tất cả, nhưng những người tham quan lưỡng lự dạo phố kia thì vẫn chĩa các ống kính máy quay kĩ thuật số hay điện thoại về phía nó. Đây là một công trình quan trọng xuyên suốt phần lớn dòng lịch sử của Anh Quốc, và đăng những bức hình như thế này để thu hút sự chú ý sẽ chỉ dẫn tới những cơn mưa xối xả những lời phê bình và chỉ trích, cơ mà những người tham quan hẳn đã không lường trước được xa tới vậy.
Và giữa khung cảnh này…
“Ừm. Cuộc chiến đã kết thúc.”
Giọng một cô bé xen lẫn vào cùng với một cái chuông nhỏ xinh, thật yêu kiều.
Nó thuộc về Anna Sprengel, người tới từ Hội Thập tự Hoa hồng với bề dày lịch sử còn dài hơn cả Hội Hoàng kim.
Cô bé đó là người đứng đầu thánh viện thứ nhất tại Đức.
Thế mà không ai nhận ra sự xuất hiện của ả.
Ngay cả khi ai ai cũng đang cầm trong tay những thiết bị kĩ thuật số và về cơ bản là đang theo dõi toàn thể khung cảnh thông qua một con mắt phức hợp khổng lồ. Thực ra, thậm chí cả những viên giám ngục của Thuần Anh Giáo hội cũng không nhận ra ả, mà đấy là khi bọn họ đã cẩn thận đến độ thiết lập các kết giới xua đuổi dân thường, cùng với một số ma pháp đánh lừa cũng như che giấu khác để ngăn không cho ai thấy được những gì nằm phía các tấm bạt xám xịt kia.
Hội Thập tự Hoa hồng có một quy tắc như sau:
Một ma thuật sư thực thụ phải biết hoà mình cùng với thường dân và chỉ giao tiếp với những người mang trong họ trái tim ngay thẳng đã kinh qua khổ luyện đến nơi đến chốn.
“Kể lại cho ta nghe đi, Aiwass. Ta muốn biết những gì đã xảy ra trong lúc cơ thể ta bị đánh cắp.”
“Xin tuân lệnh. Cung cấp thông tin cũng là một trong các sứ mệnh của tôi với tư cách một thiên thần.”
Một cô bé trông chỉ mới tầm mười tuổi bắt đầu tiến bước.
Có phải Mathers là người đã nói rằng những Thủ lãnh Thần bí sở hữu hình hài nhân dạng tựa như thể đã được uống Thuốc Trường sinh?
Vừa giống, nhưng họ cũng khác với các sự tồn tại mang tên Ma Thần.
Họ là các bậc thầy với kỹ nghệ phi thường.
Một số người cũng coi họ như các vị thế nhân vừa dẫn dắt nhân loại khỏi bóng tối, vừa chấp thuận sự sáng lập và điều hành của tất thảy mọi pháp hội… thế nhưng nói vậy thì có lẽ lại tin lời luận điệu của Westcott hơi thái quá.
Tính ra, chưa một lần ông ta nói rằng những vị Thủ lãnh Thần bí là các bậc thầy từ Hội Thập tự Hoa hồng, ấy thế mà cũng không thể phủ nhận trọng tâm của Hoàng kim lên Hội Hoa hồng. Rốt cuộc theo (theo như lời Westcott), chính tay của các thành viên Hội Thập tự Hoa hồng đã chấp thuận sự thành lập pháp hội của họ, thế nên Hoàng kim sau cùng cũng chỉ tồn tại để đề xướng Hội Hoa hồng mà thôi. Nếu như mà Hội Hoa hồng hoá ra chỉ là hữu danh vô thực, thì danh tiếng của chính họ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Cơ mà này, Anna Sprengel thực ra cũng chẳng phải một Thủ lãnh Thần bí.
Đúng hơn phải nói rằng ả là một nữ tu tế có khả năng liên lạc với những người kia tuỳ theo ý muốn.
So sánh Aiwass với Othinus có lẽ cũng phân trần được sự khác biệt giữa Thủ lãnh Thần bí và các Ma Thần.
“Chẳng việc gì phải vất vả khổ cực để trở thành một Thủ lãnh Thần bí làm chi khi mà ngươi cũng có thể thiết lập một vị trí cho phép ngươi mượn sức mạnh của họ. Những thực thể siêu việt đó cũng giống như thẻ tín dụng vậy.”
“Cô vừa nói gì à?”
Ả ta leo qua cái hố to lớn trên tường.
Các cuộn tóc xoắn quyện được duỗi thẳng ra ở đầu ngọn tóc, khiến chúng trông tựa như tôm chiên vậy. Mái tóc màu vàng ánh hồng đó dài đến tận mắt cá chân, thành ra chúng cứ bị kéo lê theo. Bộ váy trước kia còn bảo bọc cơ thể quyến rũ vốn có giờ lại phải bám vào bộ ngực phẳng lỳ như ga trải giường. Tiếng bước chân khẽ vang là tiếng của đôi chân trần do rằng cỡ giày sai lệch đến mức vô vọng. Hiện thời thì quá rộng hay quá nhỏ sẽ chỉ làm hại ả mà thôi.
“Tôi sẽ bỏ qua một số chi tiết vì bằng không thì chúng ta sẽ mất nguyên ngày nếu tôi kể hết tất thảy mọi sự,” Aiwass bắt đầu kể. “Cơ mà người khởi xướng trực tiếp vụ này là Lola Stuart – tức, Đại Ác ma Coronzon – đánh úp Chủ tịch Thành phố Học viện Aleister.”
“Nghe tới đó đã thấy vô lý rồi. Dựa theo cái thói xấu của Coronzon về việc nguỵ tạo bản thân thành ai đó mà mục tiêu của ả sợ hãi hay yêu mến, thì cái kết quả của cuộc tấn công đã phải rõ rành rành rồi nếu đem so sánh sức mạnh của họ với nhau. Giả như Đại Ác ma đánh nghiêm túc thì đâu ra chuyện Crowley trốn thoát nổi chứ?”
“À, Aleister chết thật mà. Vật chứa chết, thì đúng hơn. Nhưng việc đó dẫn tới sự giải phóng của hơn một tỉ Crowley mà cậu ta chứa đựng trong người, phân tán chúng ra khắp thế giới bên ngoài. Những thứ đó rồi được gọi là Thảm hoạ Crowley.”
Liệu có lý do nào mà bọn họ phải ghé qua chỗ này không?
Một số người sẽ thắc mắc.
Nhưng liệu điểm đến nào mới phù hợp hơn chứ? Tưởng tượng những thứ như Nhà trắng, Cung điện Buckingham, hay là tàn tích đã-bỏ-hoang-từ-thuở-nào tên Machu Picchu hay đỉnh Olympia thì cũng chẳng đi tới đâu cả.
Không có lấy một nơi nào trên thế giới này thích đáng với Anna Sprengel.
Thế tức là ả ta có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu tuỳ theo cảm xúc của ả vào ngày hôm đó.
“Nếu thế là đủ thì từ đầu Crowley đã làm vậy rồi, đúng không nào? Cậu ta trốn được tới tận viễn đông xa xôi và bận bịu chuẩn bị ở đó vì rằng lựa chọn xâm lược trực diện vốn đã không có cơ hội thành công.”
“Đừng có đưa tay phải lên lên xuống xuống thế chứ.”
“Ngu muội, thế thì sao? Hay là ngươi muốn ta dùng cả hai tay siết lấy nó thật thanh nhã?”
“Cô làm tôi đau đầu quá đấy… mà, mọi việc cuối cùng cũng vỡ lở với sự xuất hiện của Thuật Hỗn độn Thần uy, một thuật thức kỷ Isis vốn để làm cầu nối giữa thần thoại Ai Cập và thần thoại Hy Lạp. Đấy cũng là lúc mà Coronzon tung đòn kết liễu với việc sử dụng các ma thuật sư Hoàng kim nguyên bản. Ngoại trừ việc họ thực ra là các cơ chế phòng vệ, được thiết lập bằng cách thêm thắt các tính cách cá nhân vào một bản thiết kế, tức các lá bài tarot.”
“Nguyên bản, ha?”
“Có lẽ cô nói vậy cũng được khi mà cô còn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến nó, cơ mà Aleister với Mathers khá đa cảm đấy. Đã thế, cái cậu nhóc căm thù Cơ đốc giáo đó còn chịu cầm quyển kinh thánh lên để trích ra từ đó, sức mạnh của các phép màu.”
“Sức mạnh thuộc Niên kỷ Osiris sao? Có thực sự đáng để khoe mẽ thế không? Chỗ nào trên thế giới này chẳng có kinh thánh. Ý ta là, Con trai của Chúa còn chẳng hề định che giấu nó. Chỉ đơn thuần là tất cả lũ thường dân ngoài kia, những kẻ tưởng rằng chúng hiểu nổi nó thực ra lại quá ngu si để có thể thấu hết ý nghĩa thực sự trong lời của hắn ta.”
“Muốn thì cô cũng có thể nói rằng có những hạt nguyên tử lơ lửng trước mặt chúng ta đây, thế nên chúng ta cũng phải có thể tái thiết lại chúng tuỳ theo ý thích, thưa Fraulein ạ. …Ồ, tôi đoán chừng phép so sánh này sẽ chỉ khiến một thiên tài bối rối mà thôi khi người đó có thể làm việc đấy như thể lẽ tự nhiên. Tôi xin lỗi.”
Nếu bọn họ bị bắt bởi các người gác tháp, giám ngục và cai ngục của Tháp Luân Đôn, thì bọn họ sẽ phải trải qua một quá trình tra tấn đầy đủ từ A đến Z, ở mức độ quá kinh khủng để có thể đem ra trưng bày trong bảo tàng, thế mà lại không có chút lưỡng lự trong bước chân của bọn họ. Bọn họ rảo bước xuống hầm ngục đá sâu thẳm và tăm tối, rồi dừng bước trước một cánh cửa nào đó.
Anna Sprengel ưỡn ngực kiêu hãnh.
Ả nãy giờ đang tóm bộ váy đỏ lên tận ngực một cách thô bạo, thế nhưng xem chừng thì ả chưa đủ cẩn trọng và lịch sự để đảm bảo rằng bộ váy cũng che nốt cả tấm lưng.
“Tới nơi rồi. Trước giờ ta vẫn luôn muốn được vui thú chút ở chỗ này ☆”
“Khẩu vị của cô đúng là tệ nhất.”
“Nuremberg chán kinh khủng và hoàn toàn hữu danh vô thực. Nhưng Luân Đôn thì là nguyên quán của kỹ thuật chiến đấu chống ma thuật sư và quê nhà của bao công cụ tra tấn! Giờ thì, mong là ta có thể tìm thấy một bộ sưu tập biến thái vô cùng, đến mức khiến người ta phải từ bỏ mọi hi vọng về sự phát triển của nhân loại.”
Anna Sprengel nghe như thể chuẩn bị vỡ oà, nhưng vị Thánh thủ hộ Thiên sứ quyết định giữ im lặng một lát.
Đây là một căn phòng đá đầy áp bức.
Cả bốn bức tường ngập ngụa các lưỡi kiếm, đầu búa, chùy gai, dây đai, và chuỗi xích, những thứ giờ đã đổi màu, trở nên hoen gỉ do sử dụng thường xuyên và do bao lớp mỡ người đã ngấm vào chúng theo năm tháng.
Cũng như bao đất nước khác ở châu Âu thôi, Anh Quốc có một truyền thống dân gian về việc không được phép nhắc trực tiếp tới các vị tiên. Thay vào đó họ sẽ gọi tiên theo cách hoa mỹ với cái tên “những người láng giềng tốt bụng” hay là “người tí hon” để tránh gây hấn với các vị tiên.
Giống vậy thôi, tốt nhất là không nói trực tiếp cái tên của các vật dụng được bày bừa ở đây.
“Nhưng rồi thì sao nữa?”
“Khi mà ngay cả Mathers cũng chẳng thể cản nổi Aleister, Coronzon đã nổi đoá. Rốt cuộc thì, phương pháp hữu hiệu nhất với ả lại là tự tay mình kết liễu cậu ta.”
“Sao từ đầu ả không làm vậy đi cho rồi?”
“Muốn câu hỏi này có nghĩa lý thì phải hỏi một người có thể thấy được kết cục sau cùng từ khắc đầu tiên. Ấy, tôi lỡ phải phép. Tôi đoán chừng nó chẳng có giá trị gì lắm trong mắt một người có thể thấy được kết cục sau cùng như thể lẽ tự nhiên vậy. Dù sao chăng nữa, ngay cả Coronzon cũng không thể kiềm hãm bản thân lại được một khi ả đã biểu lộ bản chất thực sự của mình. Nghi lễ Mo Athair. Ả tính phá huỷ thế giới vật chất ở cấp độ nền tảng cội nguồn của mọi thần thoại để cuốn trôi đi tất cả các pha cùng một lúc.”
“Và thế sẽ đưa chúng ta tới cảnh giới của Horus sao? Thật là buồn khi bao lời hùng biện như thế mà chẳng đạt được thành quả.”
Ánh mắt của cô bé trạc mười tuổi dừng lại ở một thứ có thể coi là thứ hiểm bí nhất trong tất cả mọi món đồ ở đây.
Nó trông thì giống một cái ghế kim loại với lưng tựa và thanh chống tay, tuy nhiên thực ra nó là một công cụ tra tấn với các mũi gai to dày phủ kín.
“Ừm, ừm, hê hê hê.”
“Fraulein này…”
“Hả? Ngu muội, ngươi có ý kiến gì hả? Thứ này còn tốt hơn cả quả lê thống khổ hay là dương cầm kẹp cổ đấy nhé.”
Nó không có một cái tên chính thức.
Đôi lúc nó được biết tới đơn thuần như một cái ghế tra tấn, tuy nhiên thế cũng không chính xác.
… Có một điều chắc chắn, công cụ này chưa bao giờ thực sự được sử dụng. Thường thì các mũi gai hay kim sẽ đâm sâu vào mục tiêu của chúng khi mà trọng lượng cơ thể dồn vào điểm sắc nhọn. Thậm chí còn có học thuyết về việc một người có thể khẽ khàng ngồi lên hàng trăm cái gai nhọn mà vẫn bình an vô sự nhờ rằng trọng lượng đã được phân bổ đều lên khắp nơi.
Thứ này chỉ là để tạo bầu không khí mà thôi.
Bằng cách tạo ra một bầu không khí hiểm bí bao bọc lấy lấy nạn nhân và đẩy họ tới bờ vực kinh hoàng, chỉ cần một vết thương nho nhỏ thôi cũng sẽ khiến “vỡ đê”. Đây là một đạo cụ sân khấu dùng để ngăn chặn bất cứ sự kháng cự dai dẳng nào.
“Đến tận lúc này, thế giới vẫn tồn tại,” Aiwass thốt lên.
“Sao hả, hay ngươi thích một sự huỷ diệt rẻ rúng? Thế thì đáng ra ngươi đã phải ủng hộ Othinus rồi.”
“Thế đây có phải kết quả cô mong đợi không?”
“Đúng, ta phát ngán việc phải làm nữ hoàng rồi. Ta muốn ngoái lên nhìn thiên đàng với đôi mắt đẫm lệ, đưa tay ra để bắt lấy những giọt nắng lọt qua các tầng mây. Ta muốn ai đó ngoài kia ban phát cho ta các phép màu và những điều phúc lành mà ta có thể vừa nuốt trọn vừa thưởng thức dòng đời. Nói như vậy, tức là ta thấy cảm kích trước một thế giới vẫn tiếp tục sống ngay cả khi nó bị tấn công và bị tàn phá.”
“Như thế chẳng phải cũng giống một ngục tù áp bức sao?”
“Ngu muội, vấn đề không nằm ở địa điểm. Nếu có ai đó tống ngươi vào đó, thì nó chỉ là một cái xà lim giam hãm đơn độc thật là cứng nhắc và lạnh lẽo, thế nhưng nếu tự ngươi quyết định ở lại đó, thì ngươi giờ đang sống một cuộc đời khép kín thật thoải mái.”
Cơ mà…
“Ái cha☆”
Aiwass không kịp cản ả ta lại.
Thật kinh ngạc, Anna Sprengel nhảy lên cái ghế phủ đầy gai nhọn như thể đấy là cái giường yêu mến của ả vậy. Nhưng vì ả vẫn đang ôm cái bộ váy rộng thùng thình đó lên tận ngực nên toàn bộ từ tấm lưng đến tận mông hoàn toàn không phòng vệ. Khi mà ả ta ném cơ thể mình xuống hàng gai một cách thật thô bạo, ngay cả những kẻ ủng hộ cái học thuyết được đề cập ban nãy cũng sẽ phải choáng váng mà gọi bác sĩ tới.
Tuy nhiên.
Ngay cả dòng suy nghĩ đó cũng bị lật nhào.
“Hử, cũng chẳng khác biệt lắm. Trinh nữ sắt ở Nuremberg cũng na ná thế này cả.”
“Thiệt tình, mỗi ngày thông số càng thêm phần phức tạp, thế giới từ lúc nào đó xem chừng đã vượt hẳn 7.5 tỉ người, nhưng cô là người duy nhất sẵn lòng chui vào một cái trinh nữ sắt đấy. Ngay cả những kẻ chán đời cũng sẽ chọn cách nhẹ nhàng hơn để tự sát.”
“Ngu muội, vấn đề sinh dục và khoái lạc không thể nào bị đánh giá qua chất lượng hay đạo đức được. Ngay cả bông hoa hồng được biểu lộ thông qua mười cánh hoa trong Hội Thập tự Hoa hồng cũng là một biểu tượng cho sự sinh sản của phụ nữ. Nói cách, nó là một cái â-…”
“Đừng có mà nói thêm một từ nào nữa. Liệu tôi có cần phải nhắc nhở rằng một cái ghế phủ đầy gai thì chẳng liên quan gì tới sinh dục?”
“Đằng nào ta cũng có thấy hứng thú với nó vì lý do đấy đâu. Cơ mà khoái lạc thì ta muốn. Thế nhưng vào những lúc mà ta không thể nào kiểm soát bản thân đến nơi đến chốn, cảm xúc của ta cũng bắt đầu bất ổn. Những lúc như vậy, ta cảm chừng phải tự trừng phạt bản thân với cơn đau vừa đủ. Cứ coi đó như việc cắt cổ tay thành thói quen nhưng không gây tử vong đi.”
Dù ả vừa nói vậy, thế nhưng chẳng có lấy một vết xương trên làn da mềm mại.
Hơn nữa, nếu mà thực sự có các giọt máu đào rớt xuống, thì ai mà biết được từ đó sẽ sinh ra thứ pháp màu gì đây.
“Cô thích sự tiếp diễn hơn là sự tàn diệt, và cô muốn đi xa hơn nữa nếu có thể,” Aiwass hỏi. “Có phải thế tức là cô chuộng Kamijou Touma và bàn tay phải của cậu ta?”
“Ngu muội, không hề. Xem chừng ngươi có nhầm lẫn về việc gì đó rồi, đã tới lúc ta phải chấn chỉnh ngươi.”
Rốt cuộc thì, nó chỉ là một trò chơi mà thôi.
Anna Sprengel không thực sự có hứng thú lắm với việc được người khác kể cho mình những thông tin mình chưa hay biết. Ả ta thực ra có khi đã đi lùng sục khám xét cả thế giới này để biết tại sao câu trả lời đúng trong đầu ả hoá ra lại là sai.
Thế nên.
Vừa vắt chéo đôi chân mảnh mai, vươn vai duỗi tay, rồi ngả người xuống ghế, ả ta vừa tiếp tục thở dài. Điều kỳ lạ là những thao tác cử động của ả nãy giờ trông như thể là ai đó đang thư giãn trong bồn tắm vậy.
Và điệu bộ chẳng hề đổi thay, ả vẫn xoa bóp cái cổ mảnh dẻ như thể đang khát khao cái đai thắt cổ mà chưa lần nào ả được đeo. Ả còn nở một nụ cười mê hồn, phơi bày một làn da mềm mại và tinh khiết thật phi lý.
Ả thậm chí còn liếm môi.
“Kẻ ta khát khao chẳng phải là Kamijou Touma… Mà là Người Thanh tẩy Thần linh và Trừ diệt Quỷ dữ.”