TL: Chẹp, nay nhiều việc vkl.
__
“Thế.” Giờ thì Kamijou Touma đang mặc đồ ngủ, cùng với hai hàm răng của Index vẫn ghim chặt sau đầu. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cả thế giới đang muốn giết tôi đấy à???”
Bọn họ đang ở nhà hàng dưới cổng vào của bệnh viện.
Mấy bản sao xem chừng thoả mãn rồi nên họ đã bỏ về khu nghiên cứu nơi không phận sự miễn vào. Tuy nhiên cậu vẫn phải cảnh giác vì chúng nó có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.
“Touma, em mua bánh táo nè, ăn thôi nào!"
“Em kiếm đâu ra tiền mà mua thế hả!? Cá chắc là em dùng tới tiền tiết kiệm anh giấu đi để chu cấp cho khoảng thời gian cuối năm khi mà các ATM không hoạt động đúng không. Index, nghĩa là em đã tìm ra cái phong bì anh dán đằng sau máy giặt rồi hả!? Máu me be bét rồi lại điện giật, thế vẫn chưa đủ ư!? Bộ thế giới còn muốn gián tiếp giết mình về mặt tài chính nữa sao!?”
Kamijou Touma gần như chắc chắn sẽ chỉ được ăn đồ bệnh viện trong quá trình điều dưỡng, thế nhưng vẫn có lỗ hổng. Khách đến thăm có thể mang đồ ăn vào cho cậu và cậu có thể tới nhà hàng này để trò chuyện với họ.
Dĩ nhiên, bệnh viện sẽ phát hiện ra cậu ta đang lén lút ăn đồ bên ngoài nếu như họ làm bất cứ loại xét nghiệm nào, nhưng vì cậu nhập viện do thương tích và tụ máu, chứ không phải bệnh lý nội khoa, thế nên cậu cũng không phải quan tâm thái quá về việc hạn chế khẩu phần dinh dưỡng đến thế. Và cậu cũng chỉ là một thiếu niên cấp ba đang tuổi lớn, thế nên cậu muốn ăn thịt, thịt, đường, chất xơ, thịt, muối, chất béo, và thịt. Cậu không có ý định sống qua Giáng sinh này mà chỉ có mỗi món cháo lầy nhầy bỏ bụng.
Cậu tóm lấy cái thực đơn trên mặt cái bàn tròn.
“B-bệnh viện thì chắc giá cả cũng vừa phải thôi chứ?”
“Hả, anh thiếu tiền đấy à? Đã cần gấp thế thì tôi có thể cho anh vay chút tiền mà.”
“Tôi không định trở thành dạng học sinh cấp ba phải đi nợ nần học sinh cấp hai đâu!! Không đời nào! Thế khác gì vì tiền bạc mà đánh đổi danh dự!”
“Anh muốn chọc tức bọn tôi đấy à?” Cả hai nữ sinh cấp hai véo má cậu ta mà hỏi.
Kamijou Touma kiên quyết phải mở yến tiệc bằng được vì nay là Giáng sinh rồi, thế nên cậu gọi món gà rán. Mikoto với Shokuhou thoạt đầu không thể nào thấy được mối liên kết giữa ý định và hành động của cậu ta, thế nhưng cuối cùng sự thật cũng hé lộ khi trí tưởng tượng của bọn họ dần dần theo kịp. Tốc độ tưởng tượng có phần nào chậm đi với các thế hệ lúc nào cũng có thể lôi điện thoại ra tra cứu.
“Gà rán... anh hình dung một yến tiệc là thế này á???” Cuối cùng thì cô gái tóc vàng mật gần như chết lặng kia cũng hỏi. “À thì. Không phải em muốn soi mói, nhưng ắt hắn anh không cho rằng đây là một món tiêu chuẩn của tiệc Giáng sinh đâu nhỉ?”
“Không, chẳng ai có ý định ăn gà tây ở đây cả. Bọn họ có suất gà rán Giáng sinh đặc biệt ở các cửa hàng tiện lợi đúng không? Và nếu mà tôi muốn ăn gà rán thì đây là lựa chọn duy nhất rồi! Tất cả những món khác đều tốn cả mớ tiền!!”
“Em, không, khoan, thật à?”
Nữ sinh thượng lưu chuyên nghiệp vẫy tay bối rối, tâm trí dường như đã khựng lại một chỗ. Hẳn là cô phải thực lòng cầu ước rằng mình vừa hiểu sai những gì cậu ta nói, thế nhưng chính nỗ lực giải toả sự hiểu nhầm lại khiến cô ấy giẫm nhầm vô quả mìn.
Mikoto, một nữ sinh thượng lưu, người thế nào lại có hiểu biết tốt hơn về sinh hoạt của thường dân, tham gia vào cuộc hội thoại với âm điệu cáu tiết.
“Đây là gà rán kiểu Nhật đó, còn chẳng phải gà nguyên xương. Gà rán Giáng sinh thường sẽ làm theo kiểu Tây cơ nhé?”
“Lố bịch!! Kể cả có thì tôi cũng chưa thể ăn nó lúc này được! Thêm nữa, hầu bao tôi đời nào đủ khả năng cho một món sành điệu như gà nguyên xương chứ!!!!!!”
Thấy cậu ta thẳng thừng đến vậy, ngay cả Mikoto cũng chỉ có thể lắp bắp không biết nói sao.
Một học sinh cấp ba đơn thuần là ngoài tầm xử lý của học sinh cấp hai rồi.
Như đã nói ban nãy, bệnh viện thường lưu tâm cẩn trọng tới các kỳ nghỉ lễ. Thực đơn có rất nhiều món đặc biệt cho Giáng sinh này, thế nhưng tâm trí Kamijou Touma xem ra đã bỏ qua toàn bộ chúng. Cậu ta dường như không có khả năng chu cấp bất cứ món nào trên thực đơn với giá trên 100 yên.
Chỉ có mình Index là vẫn tươi rói.
“Quan trọng nhất là phải ăn được!! Vì chỉ có thực mới vực được đạo!!”
“Index, chính xác là thế. Em được dạy dỗ cẩn thận lắm.”
“Thế nên em muốn suất ba món thịt cỡ siêu lớn kèm với lợn chiên gừng, tôm chiên xù, và bò bít tết ạ!!”
“Tại sao họ lại còn có cả một cái thứ hại sức khoẻ đến thế ở bệnh viện chứ? Và em thì phải ngồi đó với món bánh táo mà em mua với những đồng tiền quý báu của chúng ta. Cái thứ này ắt phải cung cấp đủ đường để sinh tồn cho dù có bị lạc giữa núi tuyết đi chăng.”
Đứng quan sát Kamijou với Index chia nhau chiến lợi phẩm trên các chiếc đĩa giấy nho nhỏ mà hai thiếu nữ kia chỉ biết thở dài.
Họ liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ giao tiếp bằng cách đọc cử động môi.
“(Coi bộ không có ảnh hưởng gì kéo dài.)”
“(Tôi thề cái viên thuốc đen đó vốn phải là để tấn công anh ấy chứ. Rốt cuộc nó để nhằm mục đích gì mới được?)”
Ngay khi bọn họ vừa rút ra kết luận đó, có chút máu đỏ ướt át rỉ xuống từ mũi của Kamijou Touma.
Có hai hình tam giác nho nhỏ xuất hiện.
Nó được tạo thành bởi miệng của hai thiếu nữ Level 5.
Rên lên một âm thanh như từ vực thẳm địa ngục.
“Khoan cái. Thưa ngài Giàu Calo, ngài cho mayo lên thịt gà đấy hả?”
“Hả? Thế chứ cô còn định cho gì lên? Làm ơn đừng có nói gì đó kiểu như ‘muối trà xanh’! Rồi lại còn trò hành xử như thể cô thông thái hơn tôi nữa khi mà tất cả những gì cô làm là rắc thêm chút muối sang chảnh lên đồ ăn!!”
Kamijou Touma nổi đoá, nhưng đó không phải là lý do thực sự khiến Mikoto lên tiếng.
“Tôi không quan tâm tới việc anh chọn loại sốt gì lắm đâu – và nếu hỏi thì tôi thích vắt chanh hơn. Quan trọng là đầu anh vừa tơ tưởng cái gì đấy? Anh vừa nghĩ về cái nụ hôn đó à? Là cái trò âu yếm lãng mạn của anh đêm vọng lễ Giáng sinh hả!?”
“Và đừng có nói là anh không có vấn đề gì với việc một người lạ hoắc nào đó tiến tới hôn anh đấy nhé!?” Shokuhou chen ngang. “Aaaaa, đáng lý ra em đã có thể là người lạ mặt bí ẩn và quyến rũ tới chiếm đoạt con tim anh trong đêm vọng Giáng sinh rồi mà!”
===
Phần 4
===
Shokuhou Misaki bĩu môi.
Đây không phải là một phòng đặc biệt trong bệnh viện hay là phòng xét nghiệm gì, thực tế cô đang đứng ở một hành lang hoàn toàn bình thường. Những người đi dọc hành lang băng qua mà chẳng hề chú tâm tới thiếu nữ tóc vàng trong đồng phục y tá.
Cô chẳng hề đoái hoái gì việc bị phát hiện là người ngoài.
Trong tâm trí cô chỉ có một thứ: nuối tiếc. Cô căm hận con mụ đàn bà lạ mặt người xuất hiện từ đâu không biết rồi cướp lấy thứ mà đáng ra đã có thể là khoảnh khắc đặc biệt của riêng cô trong đêm thiêng liêng hôm qua, nhưng có thực sự hệ trọng đến vậy không? Con mụ đàn bà đó có thể đã dẫn trước một đoạn, thế nhưng Shokuhou cũng không trong trắng đến độ chỉ thế thôi đã bỏ cuộc.
(Những gì mình phải làm bây giờ không thể nào rõ ràng hơn được: Mình phải giành lại anh ấy. Heh heh heh. Giờ thì, bộ trang phục nào là tốt nhất nhỉ?)
“Hm, hm. Hm, hm, hm, hm.”
Dừng bước ở một phòng chờ nhỏ dọc hành lang, cô thực ra đang ngâm nga. Có vài máy bán hàng tự động và một cái ghế sofa được xếp thành hàng một bên, nhưng không hề có tường hay bất cứ gì ngăn cách căn phòng này khỏi hành lang. Cô vẫn đang trong tầm nhìn của tất cả các ý tá và bệnh nhân đi qua. Không có gì cần phải che giấu cả, thế nên không ai xây dựng nó như vậy.
Ấy thế mà thiếu nữ tóc vàng mật vẫn bất thình lình cởi khuy đồng phục y tá và phơi bày làn da mềm mại đằng trước giữa ban ngày ban mặt. Vừa làm, vừa có thứ gì đó khẽ nẩy bật.
Cô không đoái hoài gì mấy muôn vàn ánh mắt xung quanh.
Chính xác hơn, không ai đang nhìn cô cả. Đấy là cô đã thao túng để họ không làm vậy.
(Phòng tủ đồ thường được khoá bằng tay, vậy thì không đi vào được rồi. Mỗi ban ngành lại có chìa khoá của riêng họ, tìm kiếm cô y tá với cái chìa mình cần sẽ mệt mỏi lắm đây.)
“Thế thì mình nên thay sang gì đây nhỉ? Gượm đã, hỏi làm gì cơ chứ? Làm sao mình có thể chọn gì khác ngoài bộ Santa được?”
“Này,” ai đó gọi cô.
Shokuhou Misaki là loại người sẽ thay đổi đồ lót cho đồng bộ với trang phục tổng quan, thành ra giờ cô đang khoả thân 100% với hai tay cầm bộ trang phục mới. Cô quay mặt nhìn, đôi chút ngỡ ngàng khi thấy #3 cọc cằn của Thành phố Học viện đang lườm cô.
“Cô đang làm cái gì thế hả? Từ lúc nào cô thích lộ thiên vậy?”
“Chỉ là thay đồ cho nhanh thôi ấy mà☆”
Hơi muộn màng nhưng Nữ hoàng Tokiwadai có nhớ ra là khi nào cô gái này “không cho phép” thì Mental Out sẽ bị đánh bật ra ngay.
“Nhưng tôi có hiểu rằng khái niệm này chắc vẫn hơn mới lạ với cô, Misaka à. Nói cho mà nghe, cô có thể bỏ mặc đồng phục trong kỳ nghỉ đông đó nha.”
“Im đi. Tôi đang hỏi là cô mong đợi làm được cái gì bằng cách ăn mặc thế hả.”
“Đấy là vì tôi muốn tận hưởng trọn vẹn Giáng sinh của mình đó. Theo cách vượt ngoài cả mộng tưởng hoang dại nhất của cô, Misaka à.”
“Ờ, tôi đã lường trước là cô sẽ nói vậy mà. Thằng ngốc này đang nằm viện đó, cô cần phải cho anh ta nghỉ ngơi chứ!! Nếu mà cô lao vào quậy giờ thì lỡ đâu vết thương lại rách ra thì sao!”
“Và tôi đã lường trước là cô sẽ nói vậy mà ☆ Nhân tiện, đây là giải pháp tôi nghĩ ra để ngăn không cho cô phá đám.”
Xông thẳng vào màng nhĩ của Mikoto là tiếng gào thét inh tai nhức óc, như thể ai đó vừa bước vào hiện trường vụ án mạng.
Một nữ y tá hàng thật đi dọc hành lang đang nhìn về phía họ với vẻ mặt đỏ chín và bàn tay che bụm lên miệng. Hai mắt chị ta căng tròn như cái đĩa và hẳn chị ta phải hoảng loạn đến mức không thể tìm nổi từ nào để biểu lộ cảm xúc.
Nữ y tá kia xem chừng là một nhân viên mới, chị ta có vẻ mặt của một người đang bị một cục không khí to ngang quả bóng mắc kẹt giữa cuống họng.
“C-c—c—cái g-?”
“Thấy chưa, Shokuhou? Giờ thì có người nhận ra bản chất biến thá-”
“Sao em lại đi lung tung mà không mặc gì trên người thế này hả!? Chị không rõ vì sao em làm vậy, nhưng ra chỗ chị ngay! Phải, em đấy! Cái em tóc ngắn ấy!”
“Hả?” Mikoto tròn mắt thốt lên.
Thế nhưng cả cô bé tóc ngắn mặc đồ ngủ, cô bác sĩ, hay là những người khác trong sảnh thực tế là đều đang đỏ mặt đứng người khi liếc nhìn Misaka Mikoto, chứ không phải Shokuhou Misaki.
Nữ hoàng mỉm cười xoáy cái điều khiển TV trong tay, với toàn bộ làn da trắng trẻo vẫn đang phô bày.
“K-khoan, đừng nói là…”
“Misaka à, tôi mới là người đang mặc quần áo và cô thì là người đang khoả thân giữa ban ngày ban mặt ☆”
Đấy chính là cảnh tượng hiện thời trong mắt bao người kia.
Một thủ đoạn thế này chỉ là chuyện vặt với #5.
“Dĩ nhiên, họ chỉ đang thấy những gì tôi mường tượng về hình ảnh thật mà thôi, cũng không phải là họ thực sự thấy cô đang khoả thân đâu. Cũng chỉ giống như việc bị gắn mặt mình lên ảnh áo tắm thôi mà, việc gì phải lo chứ?”
“~~~~~!!!???”
“Tôi thậm chí còn chỉnh cho phần ngực của cô to lên chút đấy, thế nên thực ra cô phải cảm ơn tôi chứ.”
“Cút xuống địa ngục đi!!”
Mikoto không hề thực sự bị tấn công, thế nhưng sức chịu đựng của một thiếu nữ cũng tới giới hạn rồi. Cô ấy nào có thể chịu nổi cảnh bị bao người kia chằm chằm nhìn mình nữa.
Mặt đỏ như gấc, cô ấy mở tung cửa sổ, bám lên trên khung cửa rồi quay mặt lại mà la về phía Shokuhou.
“Con điên này, đừng tưởng thế là thắng rồi nhé!! Cô có thể thay đổi những gì họ thấy, nhưng hệ thống máy móc an ninh vẫn lưu trữ toàn bộ cảnh cô khoả thân thôi!!”
“Ấy, chết. Chắc tí nữa mình nên xử lý nó thật.”
Shokuhou xoay cái điều khiển trong tay, nghe không có vẻ gì là lo lắng.
Xoá bỏ băng lưu trữ chỉ là chuyện vặt với #5.