Misaka Mikoto biết rằng giờ không phải lúc để trốn chạy qua cửa sổ.
Các cô gái bản sao kia vẫn đang lén lút đây đó, chắc chắn sẽ còn tấn công phòng bệnh kia một lần nữa nếu không ngăn lại. Và một khi cô ấy nhận ra điều đó thì chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc lôi chúng nó về với khu nghiên cứu của bệnh viện.
Các cô gái trông y như đúc đang chằm chằm nhìn cô với vẻ mặt cô cảm.
“Nhưng Misaka muốn được tận hưởng Giáng sinh này mà, Misaka #10032 nói với điệu bộ chán nản.”
“Ầy… k-không, em không lừa được chị đâu! Phơi người trong phòng tắm thì liên quan gì tới Giáng sinh hả!?”
“Những thông tin bọn em tra được chỉ ra rằng Giáng sinh là thời điểm để lộ da thịt nhiều hơn bất cứ lúc nào trong năm. Cứ nghĩ ví dụ như mấy chị Santa váy ngắn hay là mấy cô mặc chỉ có mỗi nơ quân người hay là kem phết, Misak-”
“Em đào từ chỗ nào mà ra cái hình tượng đó về Giáng sinh hả? Đừng có cái gì trên mạng cũng tin rồi lao đầu vô mấy trò có-vẻ-giống-Giáng sinh nhé!!”
Misaka Mikoto ngỡ mình sắp quá tải tới nơi rồi.
Đẩy mấy cô nhóc y chang nhau kia ra, cô ấy thở dài.
Như thường lệ, cứ hễ ở quanh cậu thiếu niên kia là cô ấy dường như lại để vuột mất khả năng kiểm soát đời mình. Hình tượng Át chủ bài của Tokiwadai trong đầu cô lúc nào cũng như đang dần vụn vỡ. Dù có thể cô ấy chưa bao giờ nghĩ ra cách để giải quyết việc này, chính ra nó cũng không tới mức để cô coi là “nhức nhối”.
(Trông không có vẻ là anh ta có mệnh hệ gì ngoài các thương tích rõ rành rành kia. Cái người tên Anna Sprengel coi bộ tự tin lắm đấy, nhưng lẽ nào kế hoạch lại hỏng rồi?)
Cũng không phải không thể.
Misaka Mikoto có điểm số thuộc tốp đầu của học viện phát triển siêu năng lực đầy danh giá tên Trung học Tokiwadai, thế nhưng ngay cả cô cũng không thể phân tích được chính xác năng lực của Kamijou Touma.
Cô ấy chỉ biết rằng nó có thể vô hiệu hoá cả năng lực của #3 Thành phố Học viện.
Trên thực tế, nó xem chừng ẩn chứa thứ bí mật còn kinh khủng hơn nữa và nó chính là chiếc hộp đen lớn nhất mà cô ấy từng được chứng kiến từ trước đến giờ.
Thế tức là nó còn khủng khiếp hơn cả quyền năng “mạnh nhất” rõ rành rành của #1.
Nếu mà cậu ta có một thứ uy lực đến vậy ẩn giấu bên trong thì có lẽ cũng chẳng bất ngờ đến thế khi mà bao âm mưu và dự đoán của cái cô Anna Sprengel đều hỏng be hỏng bét.
Đấy là kết luận của Misaka Mikoto.
Nhưng dòng suy nghĩ của cô đã bị cắt ngang bởi tiếng bánh xe lăn thật om sòm.
Vài ba bác sĩ và y tá đang đưa một bệnh nhân cấp cứu xuống phòng phẫu thuật trên một cái cáng.
“Tránh đường!! Xin hãy tránh đường!!”
“Huyết áp đang tụt. Kiểm tra Ngân hàng để lấy nhóm máu và dị ứng cho tôi!! Ôi, không. Bắt đầu vào giai đoạn sốc rồi. Tạm thời chúng ta cần phải tiêm dung dịch muối vào đã để giữ cho huyết áp không tụt xuống thêm nữa!! Chí ít chúng ta cũng phải lấy được nhóm máu CÀNG SỚM CÀNG TỐT! Nhanh!!”
Như một cơn bão ập vào.
Có vụ tai nạn nào sao? Hay là một cuộc tấn công? Tuy giờ là Giáng sinh nhưng rắc rối thì quanh năm vẫn có. Đã tuyết rồi còn bao sự kiện thế này thì đường phố ắt sẽ tắc nghẽn, khiến cho xe cứu thương chắc cũng chẳng dễ gì qua được. Dựa theo lời nói của các bác sĩ thì ca này cũng khá nghiêm trọng đấy.
(Không ổn chút nào.)
Với lời bình phẩm lặng lẽ, Mikoto quyết định quay lại phòng bệnh của Kamijou. Chứng kiến cảnh tượng kia đã làm nguôi đi cơn giận vô tư lự và đẩy cô ấy vào trạng thái nghiêm túc.
Cô ấy đi thang máy lên tầng 9 rồi rảo bước qua hành lang.
Dọc đường, cô ấy phát hiện một thiếu nữ tóc vàng đang tựa người vào tường. Hẳn là cô ta lại vừa phơi người để thay đồ đâu đó nên giờ mới mặc bộ đồng phục học sinh thế này.
Ngoài ra, nơi cô ta đang tựa lên không phải là tường. Đấy là cửa phòng khám.
“Shokuhou?”
“Suỵt,” thiếu nữ tóc vàng suỵt một tiếng với ngón tay áp lên môi.
Vậy ra việc xâm phạm riêng tư của người khác thì cứ phải tới tay cái cô siêu năng lực gia tâm giao thuật mạnh nhất. Mikoto cân nhắc việc phóng điện mà thổi bay cô ta đi, nhưng đang chuẩn bị tóm cổ cô ta thì tình thế chợt xoay chuyển.
Cô ấy loáng thoáng thấy một cậu thiếu niên đầu nhím qua khe cửa hé mở.
Cậu ta đang trò chuyện với vị bác sĩ mặt ếch.
“Xét nghiệm y khoa đã cho ta thấy gần như toàn cảnh về những điều cần biết rồi.”
“Và?”
Con tim cô ấy như nảy bật lên cuống họng.
Chẳng hề lên tiếng mà đuổi Shokuhou đi, cô ấy nhận ra mình cũng chẳng hơn gì cái cô kia cả.
Cứ đứng đây thì rồi cô ấy sẽ biết được kết quả xét nghiệm của cậu thiếu niên. Dù biết nó sai đi chăng, sự tò mò vẫn lấn át cô ấy.
Cô ấy muốn loại bỏ hết nỗi lo âu vương vấn trong lòng.
Nghiến răng, cảm giác lúc này đây chẳng khác gì quãng thời gian cô ấy gây rắc rối hết đêm này qua đêm khác vì những cô gái bản sao kia.
Không biết sự hiện diện của cô ấy, cuộc hội thoại trong phòng khám vẫn tiếp diễn.
“Cậu nói mình thấy một viên thuốc đúng không? Dù nó là gì thì ta tin rằng bàn tay phải của cậu cũng khó mà vô hiệu nó được.”
“Kh.”
“Nói theo cách khác thì bàn tay phải của cậu tuy đang triệt tiêu nó nhưng nó cũng đang nhân lên trong cơ thể cậu với tốc độ còn khủng khiếp hơn nữa. Cũng giống với tình huống cơ thể người không thể tự phục hồi kịp trước chấn thương vậy.”
Nếu Index có mặt thì hẳn câu này sẽ làm cô bé nhớ lại về phép Innocentius.
Thế nhưng Shokuhou Misaki với Misaka Mikoto mới là những người đang lắng nghe.
Bọn họ không quen gì những quy tắc của ma thuật.
“Cậu nói mình vẫn chảy máu đúng không? Cháy máu mũi à?” Vị bác sĩ mặt ếch hỏi cho chắc chắn.
Nghe rất nghiêm túc. Chí ít thì, coi bộ nó không phải là trường hợp nam sinh chảy máu mũi trước sự kích thích.
“Có một số trường hợp người ta bị vỡ mao mạch do tập trung trí lực cực độ, thế nhưng giờ chúng ta phải nhìn nhận nó tiêu cực hơn chút. Trong lúc chúng ta trò chuyện đây, cơ thể cậu cũng càng lúc càng bị xâm nhiễm. Ta không biết tới bất cứ loại vắc xin hay thuốc giải độc gì cho cái này, và ta cho rằng chỉ bơm dạ dày hay thẩm tách phúc mạc chẳng đủ sức loại bỏ nó bằng vũ lực đâu.”
“…”
“Imagine Breaker của cậu đã thành công trong việc làm chậm sự xâm nhiễm của thứ bệnh lý mà chỉ khoa học thôi thì không thể lý giải, nhưng nó vẫn chưa đủ nhanh để loại trừ hoàn toàn bệnh. Các vi trùng ngay lúc này đây đang dần dà phân tán khắp cơ thể cậu, và chúng sẽ huỷ diệt toàn bộ mô thịt với tốc độ mỗi lúc một nhanh nếu không có gì ngăn chặn lại. Ta cũng không biết cậu còn bao lâu nữa. Tình thế có phần tương đồng với vi khuẩn chết người, nhưng ta tin nó khác biệt ở cấp độ căn bản.”
“Thế thì…”
Âm giọng của cậu thiếu niên gần như chẳng nghe được.
Từ chỗ của mình thì Mikoto không thể nào thấy được khuôn mặt cậu ta, thế nhưng giọng của cậu thì cảm tưởng như chỉ là một đứa trẻ lạc mẹ cảm thấy bị bỏ rơi.
“Thế thì cháu phải làm gì đây?”
“Có lẽ cách nhanh nhất là tìm gặp chính người gây ra chuyện này. Chưa bao giờ ta thấy một thứ vi trùng thế này cả, thế nhưng nếu nó được sử dụng như một vũ khí thì ắt họ phải có cách nào đó để ngăn không cho nó xâm nhiễm và giết chết chính họ, đúng không nào? Thế thì gần như chắc chắn là họ phải cách nào đó để ngăn chặn hay kiềm chế nó.”
“Nhiều nhất là hai ngày, nhưng quả thực đấy là một phép màu khi mà cậu vẫn còn đi đứng được đấy. Cơ mà, ta thực lòng ghét cái cảm giác từa tựa đang phải đẩy một đứa trẻ vào hiểm nguy.”
“Vậy là… tôi sẽ chết nếu chuyện này cứ tiếp diễn ư?”
“Cậu vẫn là vị thành niên, thế nên tôi không có quyền trả lời câu hỏi đó. Trừ khi cậu có chữ ký của phụ huynh trên đơn chấp thuận.”
Bíp lên một tiếng máy móc đơn điệu.
Vị bác sĩ mặt ếch lôi ra từ trong túi một cái điện thoại lỗi thời, thế nhưng nó cũng là một phần của hệ thống liên lạc độc nhất tới giờ vẫn được sử dụng ở một số cơ sở làm việc. Bệnh viện cũng là một trong những nơi như thế.
“Hm, hôm nay chúng ta có quá chi là nhiều các bệnh nhân cấp cứu phải nhập viện.”
“Ừm….”
“Ồ, đừng lo lắng cho họ, cậu Kamijou. Triệu chứng của họ không giống của cậu. May thay chúng ta vẫn chưa có tình trạng lây nhiễm từ người sang người đấy. Cũng giống như tế bào nấm men hay sán gạo, chúng chỉ lây nhiễm sang người nếu trực tiếp tiêu hoá gì đó có mầm bệnh. …Nhưng rốt cuộc, dù là trường hợp nào thì kẻ khơi mào có vẻ đều là một.”
Coi bộ vị bác sĩ mặt ếch vừa rời khỏi ghế.
“R&C Occultics, ý ta là vậy. Gần đây ta nghe thấy bao lũ nhóc cứ lảm nhảm cái thứ phải nói là phi nghĩa đó. Nó làm người ta thắc mắc chuyện phi-khoa học điên rồ quái quỉ nào chúng nó đã lao đầu vào thế này.”
Cậu thiếu niên kia trông chẳng còn là chính mình.
Trông thật là nhỏ bé khi ngồi đó quay lưng lại với cánh cửa.
Tuy nhiên, phản ứng thế này là lẽ tự nhiên thôi.
Cậu ta bị tống vô mồm thứ thuốc kỳ lạ, nôn mửa ra máu rồi ngã gục xuống, cuối cùng thì nhập viện. Làm sao có thể vẫn còn là chính mình sau bao chuyện? Cậu ta hiểu nó hơn bất kỳ ai khác rằng giờ chẳng còn là lúc mỉm cười nữa rồi.
“Thưa bác sĩ.”
“Sao?”
Đừng nghe mà, Mikoto nghĩ với vẻ mặt nhăn nhó.
Cô ấy biết mình nên tránh không được nghe tiếp. Giờ thì cô ấy đã biết rằng đấy chỉ là một nụ cười gượng ép của cậu ta để không ai phải thấy cảnh tượng như thế này. Và với việc nghe lỏm thì cô ấy đã giẫm đạp một cách thô lỗ lên chính những nỗ lực đó.
Thế mà cô ấy lại không thể ép mình rời đi.
Và thế là cô ấy đã nghe.
Cô ấy đã nghe được sự khác biệt.
Để rồi nhận ra cậu ta phải cố gắng đến nhường nào mới giữ được vẻ vui tươi để tránh làm người khác lo lắng.
Chính Kamijou Touma lại đang co người rồi thốt lên những tâm tư thật lòng với âm điệu nhỏ nhẹ thút thít.
“Cháu sợ.”
“Ta biết cậu sợ. Những lúc thế này có là ai cũng sợ thôi.”
Chỉ có một lối ra vào duy nhất.
Thế nhưng khi vị bác sĩ mặt ếch mở cửa ra để đi coi xét tình hình của bệnh nhân cấp cứu mới đây thì chẳng còn ai ngoài đó nữa.
Liếc nhìn nhau, hai cô gái đang náu mình đằng sau góc tường dọc hành lang.
Bầu không khí như rực cháy xung quanh họ.
“Misaka, cô nghe thấy rồi nhỉ?”
Cô ta suýt thì đã tặc lưỡi.
Cô ta muốn đấm vô mặt chính mình khi lại nói những lời xác nhận hiển nhiên đến thế.
Nhưng vì Mikoto chỉ nghiến răng im lặng, Shokuhou vẫn tiếp tục lên tiếng.
“Giờ cô đã biết được tình hình rồi thì tôi tin cô chuẩn bị lao ra ngoài kia mà kiếm tìm Anna Sprengel thôi, vậy sao chúng ta không cùng nhau làm chuyện đơn giản hơn nhiều? Nếu chúng ta hợp sức, chúng ta có thể sử dụng cả con người và máy móc để lùng sục ả dễ dàng hơn. Dù ả có trốn ở đâu trong thành phố, chúng ta vẫn sẽ tìm được ả. Không phải sao?”
“…”
Anna Sprengel đã giải thích về lựa chọn từ bỏ rồi nhỉ. Nếu họ không thể tự mình giải quyết được gì thì chỉ việc liên hệ R&C Occultics mà thôi.
Nhưng rồi sau đó thì sao?
Dù từ bỏ thì bọn họ cũng chẳng có quân bài nào để thương lượng với Anna để đổi lấy sự trợ giúp. Anna chắc chắn sẽ nhạo báng họ nếu họ từ bỏ mà không có kế hoạch gì sất. Cứ thế này thì Anna sẽ coi cuộc thương lượng như một trò bịp, và người chịu khổ cực cuối cùng sẽ là cậu thiếu niên kia.
Vậy thì họ phải đánh bại Anna và tự mình cướp lấy dù là vắc xin hay thuốc giải độc mà ả có trong tay.
Đánh cược vào cửa này là tốt nhất.
Mikoto ép bản thân mình hít một hơi thật sâu.
Thế rồi cô ấy hỏi một câu.
“Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”
“Từ bất cứ mọi ý tưởng nào mà cô có thể nghĩ tới. Tôi sẽ làm theo.”
Hai thiếu nữ tiến vào giữa cái giá rét buốt lạnh ngoài kia.
Để loại trừ mặt tối của Thành phố Học viện mà cậu thiếu niên kia đã phải nhận biết bao thương tích, thế thì giờ tới lượt họ rồi.
Ngày 24 đã qua, và họ bằng mọi giá phải làm ngày 25 thật khác biệt. Tới lúc thời thế thay đổi rồi, hôm nay cậu thiếu niên sẽ được một ai đó khác cứu mạng.