Toàn Trí Độc Giả

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

87 865

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

Trapezium

(Đang ra)

Trapezium

Kazumi Takayama

Một tác phẩm được chắp bút bởi Kazumi Takayama, thành viên của Nogizaka46.

2 4

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

32 254

Truyền Thuyết Về Pháp Sư Trừ Tà: Thiên Bảo Phù Yêu Lục

(Đang ra)

Truyền Thuyết Về Pháp Sư Trừ Tà: Thiên Bảo Phù Yêu Lục

Fei Tian Ye Xiang (非天夜翔)

Khi đặt chân đến kinh đô nhộn nhịp, Hồng Tuấn gặp gỡ Lý Tĩnh Long, một người lính kém may mắn không sở hữu linh lực, nhưng lại được giao trọng trách lãnh đạo một đội trừ yêu xuất chúng. Cùng nhau, họ

2 5

Hồi 4 – Đạo đức giả cũng là đạo đức - Chương 18

Sáng hôm sau, tôi đã bán gần hết số thực phẩm. Jung Heewon nhìn chằm chằm vào đống túi ni lông với vẻ không tin được.

“Ôi trời đất ơi, hết sạch luôn rồi sao?”

“Phải.”

“Ha, đúng là nực cười. Trước đó mọi người chỉ biết đứng nhìn…”

“Không, không phải chỉ có người của nhóm yếu thế mua thôi đâu.”

Những vị khách đến vào giữa đêm không chỉ có nhóm yếu thế.

“Anh Kim Dokja, anh đã đưa ra một lựa chọn rất không sáng suốt.”

Cheon Inho mở lời.

“Anh sẽ sớm hối hận thôi.”

Hơn nửa số thức ăn của tôi đã bị nhóm chủ đạo mua đi. Tất nhiên bọn họ đã phải trả đủ số xu mà Jung Heewon yêu cầu sau khi biết chuyện.

“Chờ chút. Vậy là nhóm chủ đạo lại tiếp tục độc chiếm đồ ăn rồi sao?”

“Có thể coi là vậy.”

“Không, sao chứ? Không phải anh định giảm đi quyền lực của nhóm chủ đạo bằng cách giao dịch công bằng với mọi người sao?”

Suy nghĩ sâu sắc đấy. Tôi hơi khâm phục mà đáp,

“Đúng vậy. Đó là ý định của tôi. Tôi muốn bọn họ phải tự nguyện hành động.”

“Vậy tại sao anh lại bán thức ăn cho nhóm chủ đạo? Giờ thì có khác gì lúc trước đâu!”

“Không, khác đấy. Tôi đã kiếm được xu nè.”

“Hả?”

Tận 1,450 xu đó, chỉ mới một đêm mà thu nhập nhiều thật.

“Không phải…Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Cô Sangah, chúng ta có thể tin tưởng người này được sao?”

Yoo Sangah giật mình khi sự chú ý dồn về phía cô ấy, nhưng rồi cô ấy cười tươi và nói,

“Tôi tin anh ấy.”

Tự nhiên thấy nặng nề ghê.

“Anh Dokja, anh có để lại đồ ăn cho bản thân không đấy?”

“Không, tôi bán hết rồi.”

Jung Heewon ngơ người há hốc mồm. Ngay lúc đó, ai đó chọc nhẹ vào má tôi. Tôi quay đầu và nhìn thấy một gói bánh quy.

“Sao? Em muốn anh ăn cái này hả?”

Gật gật. Cái đầu nhỏ đáng yêu chuyển động. Tôi mỉm cười cầm lấy miếng bánh và đút vào miệng Lee Gilyoung.

“Anh không sao. Em cứ ăn đi. À, tôi nói này…Mọi người có để dành phần ăn của hôm qua không?”

“Có, tôi còn này.”

“Tôi cũng còn một ít.”

“Sao vậy? Anh muốn mua lại chúng à? Nếu vậy thì để tôi bán cho.” 

Jung Heewon lắc lư túi bánh một cách đầy tinh nghịch.

“Không, cô nên ăn hết chúng ngay đi.”

“Sao?”

“Phải ăn hết thức ăn trong hôm nay. Càng sớm càng tốt.”

Tôi liên tục nhấn mạnh.

“Nếu không thì cô sẽ hối hận đó.”

Jung Heewon la lên.

“Gì chứ…Chờ đã. Cô Sangah, cô đang làm gì vậy? Cô thật sự nghe lời anh ta sao?”

“Phải có lí do gì đó thì anh Dokja mới nói vậy.”

Yoo Sangah cười ngọt ngào và mở một gói bánh ra. Lee Hyunsung có hơi bối rối nhưng cũng bắt đầu ăn. Trong khi đó, Lee Gilyoung đã ăn sạch ngay lúc tôi vừa dứt lời. Ngoan quá.

“À thì…Tôi sẽ để lại một gói.”

“Tùy cô thôi.”

Tôi nhún vai. Có tiếc thì cũng tự cô chịu. Đến giờ ăn trưa, nhóm chủ đạo đưa ra một thông báo quan trọng. Cheon Inho đứng trên một cái bục với cả đám người bao quanh ở dưới,

“Chúng tôi sẽ cắt giảm lượng thức ăn kể từ hôm nay. Mỗi người sẽ chỉ nhận được 3 cái bánh quy. Và–”

Thông báo còn chưa kết thúc, mọi người đã nháo nhào lên.

“Cái gì? Ba cái bánh quy? Vậy thì làm sao chúng tôi sống được?”

“Đúng đó! Không phải nhóm trinh sát được nhận nhiều đồ ăn hơn sao? Mấy người tưởng chúng tôi không biết à?”

Mặc dù bị chửi bới, Cheon Inho vẫn điềm tĩnh mỉm cười.

“Anh nói đúng. Phải, đội trinh sát được nhận khẩu phần ăn nhiều hơn. Nếu mọi người cũng muốn vậy thì hãy đăng kí vào đội trinh sát nhé.”

“Làm trinh sát thì có bao nhiêu người toàn mạng trở về đâu! Chỉ có đám người trong băng Cheoldu là còn sống sót được đến giờ thôi!”

“Mấy người muốn chúng tôi chết hết sao?”

Cheon Inho vẫn bình thản bất chấp phản ứng dữ dội của mọi người.

“Bọn họ chỉ là không may mắn mà thôi. Mọi người đều biết bên ngoài nguy hiểm đến nhường nào mà. Nếu không hài lòng thì tại sao mọi người không tự đi tìm thức ăn đi?”

“C-Cái đó…”

Đám người đều ngậm miệng. Nếu bây giờ ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ chết. Ai cũng biết điều đó. Cheon Inho nói tiếp.

“À, có một cách để tăng khẩu phần ăn mà không cần phải trở thành trinh sát.”

“Là cách gì?”

“Giao dịch. Chúng tôi rất sẵn lòng giao dịch thức ăn với bất cứ thứ gì có giá trị. Mọi người đưa ra những vật phẩm khác nhau cũng được. Vậy đã được chưa?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Cheon Inho quét tới làm đám người run rẩy. Đó đều là những người đã tới chỗ tôi mua thức ăn vào hôm qua.

[Nhân vật ‘Cheon Inho’ đã kích hoạt kỹ năng ‘Kích Động Lv. 2’.]

“Lúc đầu chúng tôi không định làm thế này, nhưng hôm qua, anh Kim Dokja đã khai sáng cho tôi. Liệu trên đời có thứ gì miễn phí sao? Nếu muốn có thức ăn, mọi người phải chứng minh giá trị của mình. Chính là như vậy. Haha, nhờ anh mà tôi đã biết được điều này. Cảm ơn anh rất nhiều, anh Kim Dokja.”

…Ô nhìn này? Lúc này tất cả đều đổ dồn sự chú ý lên tôi. Ánh mắt bọn họ tràn ngập oán hận.

“Là do thằng khốn đó…”

Sao đám người này ngu thế? Đã vậy Cheon Inho còn có kỹ năng ‘Kích Động’ nữa chứ. Đây là kỹ năng mà hầu như người lãnh đạo nào cũng có. Nhưng thế này thì tôi sẽ phải chịu hết sự thù địch kia à…

Tôi nhìn bóng lưng của Cheon Inho. Tên đó vẫn còn dễ thương chán, ít nhất là so với những kẻ ở ga Chungmuro và ga Seoul. Đám người tụ tập trước bục cố gắng mặc cả.

“T-Tôi sẽ trả xu. Anh muốn bao nhiêu?”

“200 xu.”

“Gì chứ? Tôi không có nhiều xu như thế.”

“Vậy thì đi chỗ khác đi.”

200 xu cho mỗi phần ăn, đến Dokkaebi cũng phải xỉu lên xỉu xuống với mức giá này mất. Một thành viên trong băng Cheoldu đang bán thức ăn nhìn thấy tôi và run rẩy. Phần đùi cậu ta được băng bó cẩn thận, hình như là người bị tôi đánh hôm qua.

“Tôi đã nói cảm ơn vì hôm qua chưa nhỉ?”

Một giọng nói vang lên. Tôi xoay người và nhìn thấy Jung Heewon đang đứng bên cạnh.

“Hình như là rồi.”

“Nhưng mà tôi vẫn muốn nói lại lần nữa. Cảm ơn anh.”

Tôi định nói gì đó nhưng Jung Heewon đã dán mắt vào đám người băng Cheoldu rồi.

“Tên bị thương ở chân kia, là kẻ định cưỡng bức tôi hôm qua.”

“…Vâng.”

“Đừng động vào kẻ đó, bởi vì chính tay tôi sẽ giết hắn. Anh biết chưa?”

Sát ý của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Cô ấy đã có nhà tài trợ rồi sao, hay đó là kĩ năng ẩn?

[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt.]

Tôi có hơi lo lắng khi dùng kỹ năng này. Nếu hôm qua tôi không làm gì thì cô gái này đã chết. Liệu cô ấy có phải là một nhân vật không?

[Tóm tắt nhân vật.]

Tên: Jung Heewon

Tuổi: 27

Nhà tài trợ: Không có (Ba chòm sao đang thể hiện sự hứng thú với nhân vật này.)

Thuộc tính độc quyền: Kẻ Ẩn Thân (Thường)

Kỹ năng độc quyền: Diệt Quỷ Lv. 1, Kendo Lv. 1

Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 4, Sức mạnh Lv. 4, Nhanh nhẹn Lv. 7, Ma thuật Lv. 4

Đánh giá chung: Người này là một ‘Kẻ Ẩn Thân’ với tiềm năng to lớn. Thông tin thuộc tính vẫn chưa được xác định vì thuộc tính chưa được phát huy.

Thật may vì tôi có thể xem được thông tin của cô ấy, không giống Yoo Sangah, Lee Gilyoung và Han Myungoh. Vậy theo nguyên tác thì cô ấy không chết sao?

Nhân tiện thì, thuộc tính thú vị thật.

‘Kẻ Ẩn Thân’.

Nghe không có gì vĩ đại, nhưng đây là một trong số ít thuộc tính ‘Siêu Thức Tỉnh’ trong ‘Cách Sống Sót’. ‘Kẻ Ẩn Thân’ được xếp vào hạng Thường, nhưng tùy trường hợp thức tỉnh mà nó có thể lên tới cấp Hiếm hoặc thậm chí là Huyền thoại. Một trong 100 người mạnh nhất trong ‘Cách Sống Sót’ – Đồ Tể Điên – đã tiến hóa từ thuộc tính ‘Kẻ Ẩn Thân’ này.

Jung Heewon. Tôi đã nghĩ cô gái này chỉ là một người qua đường, nhưng giờ thì nên cân nhắc biến cô ấy thành đồng minh rồi. Phải mất một khoảng thời gian để kỹ năng ‘Diệt Quỷ’ của cô ấy phát triển, nhưng nếu được đào tạo tốt thì người này sẽ trở thành một sát thủ vô cùng mạnh mẽ.

“À mà, anh Dokja bình tĩnh thật đó.”

Bình tĩnh sao…Cứ coi là vậy đi. Tôi trả lời,

“Tôi đã quen với những tình huống thế này trong tiểu thuyết rồi.”

“Hả? Ý anh là sao…Chờ đã. Anh đi đâu thế?”

Tôi không đáp và ra khỏi sân ga. Jung Heewon định đi cùng nhưng tôi đưa tay ra chặn lại.

“Không sao đâu.”

Jung Heewon nhẹ nhàng bước xuống ga. Tôi men theo đường ray và nhìn vào đường hầm dẫn tới ga Yaksu. Bên đó tối đen như mực và tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng nó có mùi rất ghê. Là mùi tanh của máu.

“Anh không định đi vào đó đâu phải không?”

Jung Heewon hỏi.

“Bất cứ ai đi vào đó đều không trở ra được. Kể cả mấy tên côn đồ. Người nào vào đó cũng sẽ chết.”

Cô ấy nói sai rồi. Không phải tất cả đều chết. Ít nhất đã có một người đi xuống đường hầm này và qua được ga tiếp theo.

Chúng tôi trở lại sân ga. Mặc dù chúng tôi đã đi được một lúc nhưng đám người mặc cả để có thức ăn vẫn còn tụ tập ở đó. Vài người chống đối nhóm chủ đạo đã bị đánh cho bầm dập, còn một số khác cam chịu trả khoảng xu cao ngất ngưởng để có đồ ăn.

Không lâu sau đó, Jung Heewon nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi trong nhóm yếu thế lẻn ra phía sau tấm bạc. Cô ấy liền phẫn nộ.

“Ôi trời, bực mình thật. Anh có nhìn thấy không?”

“Tôi thấy rồi.”

Cheon Inho đã nói, có thể giao dịch thức ăn với ‘bất cứ thứ gì’, nhưng cô gái vừa rồi không đem theo cái gì cả. Jung Heewon tức đến dậm chân.

“Tôi không thể cứ đứng nhìn như vậy được.”

“Cô tính làm gì?”

“Ngăn lại. Tôi phải ngăn cản bọn họ, bằng bất cứ giá nào.”

“Vậy thì những cô gái đó sẽ chết đói.”

“Anh chỉ định đứng nhìn thôi sao?”

“Phải. Và tôi nghĩ cô cũng nên vậy đi.”

“Ý anh là sao?”

Jung Heewon ném cho tôi một ánh mắt đầy khinh thường.

Tôi lặng lẽ đón nhận ánh mắt đó rồi nói tiếp,

“Cô Jung Heewon, ngăn mấy cô gái kia lại không giải quyết được tình hình đâu. Dù giờ cô có cản được bọn họ đi nữa, chuyện tương tự cũng sẽ xảy ra tiếp thôi.”

“…Nếu vậy tôi sẽ tiếp tục ngăn họ lại. Chuyện tới bao nhiêu lần thì tôi sẽ cản bấy nhiêu lần.”

“Còn thực phẩm thì sao? Trong số những người đi vào trại kia, có một người mẹ một con. Nếu đứa trẻ đó đói chết, liệu cô Jung Heewon có chịu trách nhiệm cho việc đó không?”

Jung Heewon kinh ngạc. Cô cúi thấp đầu như để che đi biểu cảm của mình.

“Vậy tôi biết làm gì đây? Giải pháp gì mới được…”

Tôi nhìn Jung Heewon. Với những lời này, Jung Heewon sẽ không làm gì bất ngờ. Cô ấy là một ‘Kẻ Ẩn Thân’ có kỹ năng ‘Diệt Quỷ’. Theo như cách hành xử của cô ấy lúc này, rất có thể Jung Heewon sẽ trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh không gớm tay.

“Cô Jung Heewon, mấu chốt của vấn đề này là thức ăn. Có phải không?”

“…Đúng vậy.”

“Vậy chỉ cần loại bỏ nó đi là được.”

“Hả…?”

Thay vì giải đáp thì tôi nhìn vào đồng hồ. Tới rồi.

Xẹt xẹt!

Đúng vậy. Nó xuất hiện rồi. Không gian bị cắt làm đôi và một bóng hình quen thuộc hiện ra. Đám người hét lên thất thanh. Cơn ác mộng đã mang đến bi kịch cho toàn thể nhân loại đã đến.

[C-Các ngươi dạo này thế nào rồi? Có vẻ gần đây mọi người rảnh rỗi ghê nhỉ?]

Dokkaebi.

“A-Aaaa!”

Cả ga tàu trở nên hỗn loạn trước sự xuất hiện của con Dokkaebi. Kể cả Jung Heewon lúc nào cũng tràn trề năng lượng cũng nao núng trong giây lát.

Khoan đã, con này không phải Bihyung. Theo nguyên tác, Bihyung sẽ phụ trách toàn bộ các kênh gần đây, nhưng đây là một con khác. Không giống với lớp lông trắng muốt của Bihyung, con Dokkaebi này có bộ lông màu đen.

[N-Người bạn điều hành kênh này của ta hiện đang bị kỉ luật…V-Vậy nên, ta sẽ tạm thời phụ trách kịch bản này.]

Giọng điệu rụt rè của con Dokkaebi này thật ấn tượng.

[V-Vậy thì mọi người. K-Không phải các ngươi đang quá bình yên rồi sao? T-Tên Bihyung đó, cứ suốt ngày khoe khoang về độ khó của kịch bản này…]

“M-Mày đang nói cái quái gì thế? Mày muốn gì ở bọn tao chứ!”

[H-Híc. Đừng có sừng sộ thế. Mọi người. D-Dù sao thì, ta đã đến đây vì các ngươi mà...]

“Vì bọn tao sao?”

“V-Vậy hãy đưa thức ăn đây!”

[T-Thức ăn? À ha…Nếu muốn thức ăn…]

Ngay khi dứt lời, con Dokkaebi phất tay.

[Hình phạt của kịch bản đã được cập nhật.]

[Việc dự trữ lương thực bị hạn chế kể từ bây giờ.]

[Tất cả những thực phẩm dự trữ đã biến mất.]

“Ơ-Ơ! Cái gì chứ?”

Những người dự trữ thức ăn hét toáng lên. Cả nhóm chủ đạo lẫn nhóm yếu thế, toàn bộ những thứ được gọi là ‘đồ ăn’ của bọn họ đều bay lên không trung.

[He, hehe. Giờ thì không còn gì nữa nhé. C-Các ngươi phải tìm cách hoàn thành kịch bản.]

Bụp.

Đồ ăn đóng hộp, bánh quy, thanh calo,… Tất cả thực phẩm dự trữ đều bị tiêu hủy chỉ với một cái búng tay của con Dokkaebi. Gương mặt của mọi người đều vặn vẹo khi nhìn thấy thức ăn biến mất.

[C-Các ngươi muốn ăn sao? Được thôi, lũ rác rưởi Trái Đất…]

Nó đột ngột đổi giọng. Hình như tôi nhớ ra nó rồi. Theo như thiết lập ban đầu, đúng là có tồn tại một con Dokkaebi thế này. Giọng của nó khá rụt rè, nhưng nó lại tàn độc hơn tất thảy những con Dokkaebi khác. Ở đằng xa, Cheon Inho đang hoang mang nhìn tôi.

[Mọi người, từ bây giờ hãy vui chơi thỏa thích nào. Hehe…]

[Hình phạt của kịch bản đã được cập nhật.]

[‘Phí Sinh Tồn’ đã được cập nhật.]

[Từ bây giờ, 100 xu ‘Phí Sinh Tồn’ sẽ được thanh toán vào mỗi đêm. Nếu không thể trả ‘Phí Sinh Tồn’, bạn sẽ chết.]

[Hình phạt ‘Phí Sinh Tồn’ sẽ được duy trì đến khi kịch bản thứ hai được hoàn thành.]

Tôi bật cười khi đọc được thông báo. Phải rồi, đây mới là ‘Cách Sống Sót’ chứ.

Kendo (剣 道, Kendō, "kiếm đạo") là một môn võ thuật hiện đại Nhật Bản, có nguồn gốc từ kenjutsu, sử dụng kiếm tre (shinai) và áo giáp bảo vệ (bōgu)123. Kendo được rèn luyện rộng rãi ở Nhật Bản và đã được phổ biến tại nhiều quốc gia khác trên thế giới