Tôi thường có suy nghĩ thế này. Tại sao trong các câu chuyện hậu tận thế luôn có những vai ‘phản diện’ hành động vô cùng dễ đoán? Chắc là do tác giả quá lười biếng nên mới nghĩ ra mấy chuyện phạm tội như cưỡng hiếp hay trộm cắp tràn lan trong bối cảnh như vậy. Nếu ‘tận thế’ thực sự đến, liệu con người có hành động lý trí hơn họ nghĩ không?
“Có vẻ như nó không chịu giao đồ ra rồi. Tụi bây, tới giết nó đi!”
Câu trả lời đang ở ngay trước mặt tôi. Tôi nhìn tên đàn ông đang tiếp cận, cũng như là tên đang đứng quan sát mình ở phía sau.
[Chòm sao ‘Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng’ mong chờ một sự phán quyết công bằng.]
Tôi một lần nữa nhận ra. Trí tưởng tượng của con người thật rập khuôn, đã vậy người thật lại còn nhàm chán hơn.
Vụt!
Quỹ đạo của ống sắt di chuyển một cách vụng về. Cú đó không có tí sát ý nào cả. Thật ra, nó cũng không đau mấy.
“N-Nếu không cút thì tao giết mày thật đó. Biến đi!”
Bốn tên đàn ông vây xung quanh tôi. Một tên thì đang run như cầy sấy, còn mấy tên kia trông thong thả hơn nhiều. Chắc là ỷ lực lượng đông nên mới vậy.
“Tụi bây còn không lên mà làm cái gì thế?”
Cùng với tiếng hét, một tên lao về phía trước. Rõ ràng tên đó không có ý tứ phòng thủ gì cả. Tôi vung cái gai lên.
Phập!
“Aaa! Chân! Chân tao!”
“Thằng chó!”
“Cùng xông lên đi!”
Đám người kích động đó đồng loạt lao đến, nhưng tôi không sợ. Sức mạnh của chúng có lẽ chỉ mới đạt cấp 5. Tôi chặn những đòn tấn công và lẳng lặng cầm gai đâm liền mấy nhát. Nhưng tôi không giết chúng. Bởi vì điều kiện của kịch bản chỉ là ‘hạ’ chúng mà thôi.
[Các chòm sao ‘chí thiện’ đồng tình với phán quyết của bạn.]
[Một vài chòm sao hài lòng với sự nhân đạo của bạn.]
[Bạn nhận được 100 xu tài trợ.]
Nếu tôi trở thành kẻ sát nhân, tôi có thể thu hút được nhiều chòm sao hơn, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Việc gia tăng sự kích thích tức thời không có ích gì cho lâu dài.
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn ba phút.]
Đã qua hai phút rồi. Việc tính toán thời gian rất quan trọng trong các kịch bản tấn công trong thời gian nhất định.
“T-Thằng chó này rốt cuộc là cái gì vậy? Sao nó không chết?”
Đúng lúc này, tên cầm đầu quan sát tôi trong bóng tối từ nãy đến giờ tiến về phía trước.
“Mày cũng cứng đấy. Tụi bây lùi lại hết đi. Để tao xử lí nó.”
“Đại ca! Hình như thằng đó có nhà tài trợ rất mạnh!”
“Tốt lắm. Chắc nó cũng có nhiều xu lắm đây.”
Nắm đấm gấu màu đen trên tay tên đó lóe lên – hình như không phải nắm đấm bằng sắt bình thường. Gã nhận được cái đó từ nhà tài trợ sao?
Rắc.
Âm thanh bẻ khớp phát ra từ bàn tay đang đeo nắm đấm vào.
[Nhân vật ‘Cheolsu’ đã sử dụng ‘Đe Dọa’.]
[‘Đe Doạ’ không hoạt động vì chỉ số tổng thể cách biệt quá lớn.]
“Hô, mày cũng khá đó nhỉ? Không sợ luôn.”
Câu nói chưa kết thúc thì gã đã ra tay trước. Đòn đánh nhắm chuẩn xác vào cằm tôi. Tôi nhanh chóng lùi lại. Gã cười.
“Cũng nhanh đấy chứ? Mày có tập luyện à?”
Bất kì ai cũng có thể né được đòn đó khi chỉ số nhanh nhẹn đạt đến cấp 10. Vì tôi đã chi gần hết số xu còn lại vào việc mua vật phẩm, chỉ số tổng thể của tôi hiện tại đã đạt đến con số 33. Liệu gã này đáng để tôi chú ý đến sao?
[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt.]
[Tóm tắt nhân vật]
Tên: Bang Cheolsu.
Tuổi: 34
Nhà tài trợ: Tiểu Nhân Chi Vương
Thuộc tính độc quyền: Đội Trưởng Đội Đột Kích (Thường)
Kỹ năng độc quyền: Hỗn Chiến Lv. 2, Phô Trương Thanh Thế Lv. 2
Tinh ấn: Đe Dọa Lv. 1
Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 6, Sức mạnh Lv. 7, Nhanh nhẹn Lv. 6, Ma thuật Lv. 2
Đánh giá chung: Một tên tép riu may mắn chọn được một nhà tài trợ. Người này có xu hướng phóng đại khả năng của mình so với thực lực thực tế.
À…Đúng rồi. Giờ thì mình nhớ rồi.
“Bang Cheolsu của băng Cheoldu à.”
“Sao, mày biết tao?”
“Để xem.”
Tôi không nhớ ra gã bởi tên này từng xuất hiện rồi biến mất như một cơn gió trong phần đầu truyện. Nhưng tôi vẫn lờ mờ nhớ có một nhân vật tên là Bang Cheolsu. Gã chính là thành phần ngu ngục nhất của nhóm thuộc ga Geumho. Theo như tôi biết, mấy tên này đáng lẽ phải bị Yoo Junghyuk giết rồi mới đúng. Sao giờ bọn chúng vẫn còn sống?
“À ha, hay là mày cũng thuộc loại ‘đó’? Chắc mày từng giết người rồi phải không? Phải rồi, tao cảm thấy mày có vài điểm tương đồng với tao đấy.”
[Nhân vật ‘Bang Cheolsu’ đã sử dụng ‘Phô Trương Thanh Thế’.]
Phô Trương Thanh Thế. Đó là một kĩ năng mà bất cứ tên côn đồ nào cũng sở hữu. Kĩ năng này là một debuff khá tốt có thể làm giảm sức tấn công của đối thủ, nhưng trường hợp này thì khác.
[‘Bức Tường Thứ Tư’ đã chặn ‘Phô Trương Thanh Thế’ của nhân vật ‘Bang Cheolsu’.]
[Sự tự tin của nhân vật ‘Bang Cheolsu’ đang giảm xuống.]
“Mày đang phớt lờ tao đấy à? Đúng là không muốn sống nữa rồi.”
Bang Cheolsu bày ra tư thế đấu vật Hy Lạp – La Mã với vẻ đe dọa và xông tới phía tôi, nhưng thực ra gã chỉ đang giả vờ. Gã không có kĩ năng ‘đấu vật’.
“Bớt vòng vo lại. Tới đây đi.”
“Thằng chó!”
Kỹ năng chủ chốt mà Bang Cheolsu có chính là ‘Hỗn Chiến’ Lv. 2. Kỹ năng này hầu như không có tác dụng gì trừ khi gã ta tham gia vào mấy cuộc ẩu đả.
“Chết đi!”
Chênh lệch về tốc độ làm cho gã gần như không thể chạm được vào tôi. Tôi có hơi cảm thông mà nhìn gã. Không phải chòm sao nào cũng muốn hóa thân của mình trở thành ‘Nhân Vật Chính’ của kịch bản. Ví dụ như nhà tài trợ của tên này, ‘Tiểu Nhân Chi Vương’, nổi danh với sự keo kiệt dành cho hóa thân của mình, và là một tên khổ dâm tận hưởng việc chọn những kẻ đần độn làm hóa thân và xem bọn họ bị những hóa thân khác tiêu diệt. Vậy nên chòm sao đó mới có tên là ‘Tiểu Nhân Chi Vương’.
[Chòm sao ‘Tiểu Nhân Chi Vương’ rất vui vẻ.]
[Chòm sao ‘Tiểu Nhân Chi Vương’ đã tài trợ 100 xu cho bạn.]
Mặc dù hóa thân của mình đang bị hành cho ra bã, tên này lại đi tài trợ cho thủ phạm. Tôi đã định sẽ kết thúc kịch bản này chỉ trong một cú đấm, nhưng giờ thì câu chuyện sẽ hơi khác.
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn hai phút.]
Tôi sẽ tận dụng hết toàn bộ thời gian còn lại này.
“Thằng chuột nhắt thối tha!”
Mọi lời nói đều mang theo phong cách ‘Tiểu Nhân Chi Vương’. Thật tội nghiệp.
“Haha! Trúng rồi!”
Đòn đánh của gã may mắn đánh trúng tôi, nhưng sát thương không cao lắm. Chỗ bị đánh chỉ sưng lên một chút.
“Sao có thể?”
Còn sao nữa? Thể lực của tôi đã đạt đến cấp 12 trong khi gã này chỉ mới cấp 7. Chênh lệch về chỉ số tổng thể đã tạo nên khoảng cách lớn trong sức chiến đấu.
“Tới lượt tôi rồi phải không?”
Tôi chạm nhẹ vào má của tên Bang Cheolsu ngu ngốc này trước khi dốc toàn lực đấm gã một phát. Vài cái răng bay ra ngoài theo tiếng la của Bang Cheolsu. Tôi không hề do dự mà cầm lấy cây gai đâm xuyên qua cánh tay gã.
“Aaa!”
Tôi ghim một tay của gã vào tường bằng cây gai và bắt đầu tấn công liên tiếp. Tôi chọn những chỗ đau nhất mà không làm gã ngất đi được, ví dụ như lưng, đùi và hông.
[Chòm sao ‘Tiểu Nhân Chi Vương’ rất vui vẻ.]
[Chòm sao ‘Tiểu Nhân Chi Vương’ đã yêu cầu kéo dài thời gian hoàn thành kịch bản phụ.]
[Thời gian hoàn thành kịch bản phụ được tăng thêm 1 phút.]
Tôi cũng để ý đến những chỗ bị thương của cô gái kia.
“Khục! Khụ! Khụ!”
Máu thịt văng tứ tung. Những cái răng bể nát rơi vãi trên sàn, và xương gãy vặn vẹo một cách kì dị. Dù vậy thì tôi vẫn không ngừng đánh.
“D-Dừng lại đi! Làm ơn! Thả đại ca ra!”
Đám người đứng một góc hoảng loạn cầu xin. Tôi nhìn sang bọn chúng một lúc. Rồi tôi lại nhìn cô gái với nửa thân trên trần trụi đang nằm trên mặt đất. Con người thật yếu ớt. Nhưng sao những kẻ yếu ớt đó lại có thể làm những việc tàn độc đến như vậy? Chúng mượn cái cớ ‘tận thế’ để giết chóc, để cưỡng bức, để cướp bóc những người khác.
Là do bản năng sao? Tôi đột nhiên tò mò khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi tột cùng của Bang Cheolsu khi đối diện với một sức mạnh bạo lực vượt trội hơn mình.
“Sao ông lại làm vậy?”
Một câu hỏi bỗng dưng bật ra. Thật ra, tôi không mong đợi câu trả lời lắm, nhưng khi tôi chuẩn bị đánh tiếp, Bang Cheolsu đã mở mắt ra.
“Chết tiệt…Thằng chó, mày cứ giết tao luôn đi.”
Ngay khi tôi chạm mắt với gã, tôi biết gã đã trả lời câu hỏi của tôi theo cách của mình. Một ánh mắt không còn thiết tha gì cuộc đời nữa. Đúng vậy, không phải là bản năng. Bang Cheolsu trầm giọng.
“Cái thế giới chó má…”
Gã là một người đã rơi vào tuyệt vọng từ lâu, ngay cả trước khi thế giới bị diệt vong. Giống như tôi vậy.
[Thời gian hoàn thành kịch bản còn 10 giây.]
Tôi không trì hoãn nữa và đánh một phát thật mạnh vào gáy gã. Bang Cheolsu trút một hơi cuối cùng rồi bất tỉnh.
[Bạn đã hoàn thành kịch bản.]
[Bạn nhận được 300 xu phần thưởng.]
Mong là các người đều thỏa mãn.
[Chòm sao ‘Tiểu Nhân Chi Vương’ rất hài lòng và tài trợ 100 xu cho bạn.]
Đám người bên kia lần lượt bò lết đến gần tôi.
“T-Thật tàn nhẫn…”
Chúng nhìn Bang Cheolsu – lúc này đã nát như một miếng giẻ rách, rồi nhìn tôi đầy sợ hãi. Giống như mấy con chó sắp bị ném vào lò mổ vậy. Tôi đỡ cô gái đang nằm trên đất dậy, và xách đống túi ni lông của cửa hàng tiện lợi lên. Dù sao đi nữa, thế giới đã diệt vong, và tôi phải sống một cuộc sống mới.
“Dẫn tôi tới địa bàn của băng mấy người.”
_______________________________________
Ga Geumho ban đầu là nơi sẽ trở thành căn cứ của khu vực sau khi Yoo Junghyuk cải tổ mọi thứ. Trong lần hồi quy đầu tiên, Yoo Junghyuk đã vượt qua kịch bản thứ hai cùng nhóm người ga Geumho, và cho bọn họ chiếm cứ một khu vực riêng khi kỉ nguyên mới đến. Nhưng, chỉ có lần đầu tiên mới như vậy. Đến lần hồi quy thứ ba, Yoo Junghyuk đã khác rồi. Yoo Junghyuk ở lần hồi quy thứ ba là một con quái vật độc chiếm tất cả mọi thứ.
“…Dù vậy thì, chắc hẳn cậu ta cũng đã dọn dẹp sơ qua nơi này rồi.”
“Hả?”
Tên dẫn đường hơi bất ngờ.
“Tôi đang nói chuyện một mình thôi. Thói quen ấy mà.”
[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ thích lời độc thoại của bạn.]
“Được rồi…À, lối này.”
Đám người băng Cheoldu dìu nhau đi tới, rồi cuối cùng cũng dừng lại. Chúng tôi đi xuống một sân ga tối đen như mực và tìm đến nơi vẫn còn ánh đèn điện. Tôi nghe thấy âm thanh xôn xao của mọi người khi vừa bước xuống cầu thang.
“Là băng Cheoldu! Có người bị thương rồi!”
Một vài người chạy đến giúp đỡ nhóm của Bang Cheolsu. Mọi người đều di chuyển một cách trật tự, xem ra nơi này có quy củ hơn tôi nghĩ. Trong lúc đó, tôi nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc chạy đến.
“Trời đất ơi. Anh Dokja! Anh Dokja!”
Thật may mắn, có vẻ cô ấy không sao cả. Tôi cất tiếng chào người trước mặt,
“Cô Yoo Sangah.”
“Tôi mừng quá. Thật đấy, tôi lo cho anh lắm!”
Yoo Sangah đứng trước mặt tôi với biểu cảm đầy hạnh phúc. Tôi giật mình và gượng gạo bắt tay với cô ấy. Mu bàn tay của Yoo Sangah có rất nhiều vết xước, xem ra cuộc sống của cô ấy trong 4 ngày qua khá là vất vả. Tôi nghe thấy tiếng gì đó, rồi một chân tôi bị ôm chặt.
“Anh còn sống.”
Là Lee Gilyoung.
Tôi xoa đầu cậu bé và hỏi,
“Em vẫn khỏe chứ?”
Lee Gilyoung gật đầu. Chắc thằng nhóc đói lắm, hai má hóp lại luôn rồi. Tôi lấy ra một thanh sô cô la từ trong túi và đặt vào tay Lee Gilyoung.
“Tôi biết là anh vẫn còn sống mà, anh Dokja. Ôi…”
Cuối cùng, tôi nhìn sang Lee Hyunsung. Cơ bắp của anh ta hình như đã cứng cáp hơn trước rồi. Có lẽ Lee Hyunsung đã bảo vệ hai người này.
“Tôi thật sự xin lỗi. Lúc đó, tôi đã bỏ rơi anh Dokja…”
“Lúc đó là tình huống bất khả kháng mà.”
“Hầy, tôi mừng là lời của Yoo Junghyuk đã đúng.”
…Yoo Junghyuk? Tại sao cái tên đó lại được nhắc đến ở đây? Lee Hyunsung đã để ý và nói,
“Cái đó, là Yoo Junghyuk đã nói rằng có lẽ anh Dokja vẫn còn sống…”
“…Yoo Junghyuk đâu rồi?”
“Bây giờ anh ấy không có ở đây.”
Không có ở đây?
“Yoo Junghyuk đã rời ga từ hôm qua rồi. Nên…”
Trước khi Lee Hyunsung nói hết thì tôi đã xác định được nhiều điều. Tôi hiểu rồi. Đúng là vậy. Tên đó là một kẻ vội vàng mà.
“Nói mới nhớ, còn một người nữa.”
“À, trưởng phòng.”
Yoo Sangah chưa kịp nói hết thì một đám người đột nhiên xông đến. Nhưng mà, đây là chuyện tốt
“Tất cả các người, mau tránh đường!”
Nhìn cảnh này thì không cần nghe giải thích, tôi cũng đã hiểu. Ba bốn người cầm búa và tẩu trên tay bao vây lấy tôi. Trong đó có một gương mặt quen thuộc.
“M-Mày…!”
Han Myungoh, người đã bỏ rơi tôi trên Cây cầu số chẵn, hiện đang nhìn tôi với vẻ mặt như gặp ma. Có lẽ anh ta đã gia nhập băng này.
“L-Loại bỏ thằng đó đi! Nó là kẻ xấu! Đừng để nó ở đây!”
Đúng là có tật giật mình mà. Han Myungoh điên cuồng la toáng lên. Tuy nhiên, tôi thấy mấy tên đang bao vây tôi nhìn nhau và có vẻ bọn họ không có ý định di chuyển. Có hơi lạ. Han Myungoh là người chỉ huy nhưng bọn họ lại không nghe lời anh ta?
“Haha, anh Han. Mọi người đều phải hòa thuận với nhau mà, anh hãy dừng lại đi nhé?”
“A, c-cái đó…”
“Anh là người mới đến nhỉ.”
Đám người tản ra và tạo thành một lối đi. Một người đàn ông cao gầy xuất hiện giữa đám đông. Tôi có thể nhận ra ngay khi nhìn vào anh ta. Người này có nhà tài trợ.
“Rất vui được gặp anh. Anh có thể giới thiệu tên của mình không?”
“Kim Dokja.”
“Chào anh Dokja. Tôi tên là Cheon Inho.”
Cheon Inho? Hình như tôi biết cái tên này. Tôi dần siết chặt nắm tay đang cầm cây gai. Xem ra người này chính là thủ lĩnh của băng Cheoldu. Hơn phân nửa lực lượng của anh ta đã bị tôi hạ gục nên giờ anh ta đến gây rắc rối đây mà.
“Tôi đã nghe về anh từ những người đi cùng anh. Anh đã chiến đấu với quái vật và cứu sống bọn họ.”
…Gì?
“Mọi người, xin hãy tập trung lại! Chúng ta có một thành viên mới vô cùng dũng cảm ở đây!”
Theo lời của Cheon Inho, mọi người dần dần tiến về phía này. Giờ thì tôi đã biết. Sức hút của Han Myungoh không thể nào đủ lớn để thu được ngần ấy quyền lực trong tay. Cheon Inho mới là người cầm đầu thực sự.
“Oa! Là đồ ăn kìa!”
Những ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm vào túi ni lông trên tay tôi. Rồi như đã chờ đợi điều này từ lâu, Cheon Inho nói,
“Anh ấy đã mang thức ăn đến cho chúng ta. Thật là một người tốt bụng.”
Lời nói đó làm cho đám người xem tôi như một vị cứu tinh. Người mẹ đang ôm con, hay người đàn ông què chân đều nhìn tôi với ánh mắt đầy tha thiết.
Cheon Inho…Tôi nhớ ra rồi. Đúng vậy, đúng là có người này trong ga Geumho.
[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ đang phấn khích.]
Trong thế giới đổ nát này, Bang Cheolsu không phải là mối nguy hiểm thật sự. Những người chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng không bao giờ là mối đe dọa đối với tôi. Mối nguy thật sự chính là những kẻ lợi dụng sự tuyệt vọng của người khác để nâng cao quyền lực của mình. Điển hình là người này.
“Chào mừng đến với ga Geumho, anh Dokja.”
Cheon Inho mỉm cười nhìn tôi. Khi bắt tay với tôi, anh ta còn khúc khích cười. Nhưng, Cheon Inho sẽ không bao giờ biết được. Ngay khoảnh khắc này, tương lai của anh ta đã được quyết định.