Từ ngày tôi bắt đầu luyện tập kỹ năng điều khiển MP để tăng cường sức mạnh cơ thể, tôi đã có thêm skill mới trong mục skill chủ động tên là “Cường hóa thân thể”. Sử dụng nó, nhiệm vụ thu thập thảo dược của tôi được hoàn thành một cách nhanh chóng.
Bảng trạng thái
Tên: Yu Sato |Tộc: Người
Nghề nghiệp: Không có | Cấp: 1
HP: 11 | MP: 8
Sức mạnh: 3 | Nhanh nhẹn: 4
Sức bền: 5 | Trí tuệ: 22
Ma thuật: 2 | May mắn: 1
Skills bị động
Không có
Skills chủ động
Cường hóa thân thể: Lvl. 1
Skills đặc biệt
Dị giới Ma nhãn: Lvl.1
Lần đầu tôi sử dụng Cường hóa thân thể, nó chỉ có tác dụng trong vòng năm phút. Dần dần nó có tác dụng lâu hơn cùng với việc tăng MP sau mỗi ngày. Việc tăng MP đồng thời cũng cũng có ảnh hưởng tới việc tăng chỉ số ma thuật của tôi.
Cách sử dụng Cường hóa thân thể là thông qua sự lưu thông của Mana trong cơ thể. Nó như thể nguồn năng lượng bên trong của bạn đang tạo nên một lớp Mana bao bọc quanh cơ thể. Trong lúc duy trì tác dụng của kĩ năng, tôi bắt đầu thu thập thảo dược như thường lệ. Thông thường tôi sẽ làm cho đến lúc chiều tối. Tuy nhiên bây giờ chỉ mới đầu buổi chiều mà công việc đã xong rồi. Do đó, hiện giờ tôi có thời gian để rèn luyện cơ bắp. Trong lúc sử dụng Cường hóa thân thể, tôi có thể cảm thấy cơ bắp mình không bị mệt mỏi và căng cứng, nên tôi có thể luyện tập sau khi thu thập thảo dược.
Tôi báo cáo nhiệm vụ cho ông bác mập. “Mày nên được trả công gấp đôi! Hump!” – có lẽ thái độ của ông ta đối với tôi đã thay đổi, vì bây giờ tôi được thưởng sáu đồng trăng đồng.
Khi tôi đi ra khỏi tòa nhà của Hội, tôi thấy Hage. Tôi cần phải chạy trước khi hắn ta kịp làm gì tôi. Trên đường, tôi có bắt gặp vài người dân làng, nhưng thái độ của họ đối với tôi cũng chả khác gì Hage.
“Mắt và tóc màu đen, như thể bị ám ảnh bởi ác quỷ”
“Biến ra khỏi làng của bọn tao”
Việc này cũng không hề mới mẻ. Họ thậm chí còn ném đá vào người tôi. Tôi chỉ có thể né vài viên và số còn lại thì đập trúng người tôi. Nhưng cơn đau cỡ này thì vẫn chưa là gì, tôi vẫn còn chịu được…
Trước tầm mắt tôi đột nhiên hiện ra một cô gái. Cô ấy là người duy nhất không ném đá vào tôi và cũng không nhìn tôi với ánh mắt giống như dân làng. Cô ấy khoảng 15 đến 17 tuổi. Cô mặc quần và giáp bằng da. Vũ khí của cô là một con dao găm được thắt ở hông. Cố ấy là nhà thám hiểm gia cuối cùng của ngôi làng. Ngôi làng này có tổng cộng năm nhà thám hiểm. Hage, cùng với ba người khác trong tổ đội của hắn ta, và cô gái này là người cuối cùng.
Khi tôi quay trở lại, bác Stella đang may vá.
“Chào mừng trở về, Yu.”
“Cháu về rồi đây.”
“Cháu có gặp việc gì khó khăn khi trong làng không?”
“Không ạ, cháu vẫn ổn.”
Lần đầu khi bác ấy thấy tôi bị thương quay trở về, bác đã khóc cả đêm. Vậy nên cũng may mà chúng tôi sống cách xa ngôi làng, nếu không, dân làng có lẽ cũng sẽ làm tổn thương bác. Tôi rất biết ơn bác vì đã chăm lo và dạy tôi rất nhiều điều. Vài ngày trước bác còn dạy tôi cách làm hoa quả khô. Kể cho tôi nghe về những câu truyện về anh hùng trong lịch sử. Hôm nay, bác ấy dạy tôi cách may vá. Có lẽ những điều mà tôi học sẽ mang lại lợi ích cho tôi trong tương lai. Tôi biết rằng bác ấy sẽ dạy tôi một cách nghiêm chỉnh mà không hề ác ý.
Vài ngày sau đó, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập thảo dược và báo cáo nó, tôi thấy Hage đang đứng ở cửa ra vào. Tôi có cảm giác không lành về chuyện này nên cố gắng chạy lướt qua ông ta.
“Ugh....”
Tôi cảm nhận thấy một cú va chạm ở bụng tôi. Tôi ngã xuống sàn nhà và Hage đang đứng đó, nhìn xuống tôi với nụ cười bất lương như thường lệ.