Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sword art online - Side story

(Đang ra)

Sword art online - Side story

Reki Kawahara

Tổng hợp những Side story của Sword art online liên quan đến Kirito và Asuna.

2 8

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

86 893

Game of the World Tree

(Đang ra)

Game of the World Tree

咯嘣

Ngoài việc kêu gọi và kết nối đức tin với loài elf bản địa, cô đồng thời phải xây dựng Vương Quốc Elf ngụy trang thành một trò chơi, kêu gọi người chơi từ khắp nơi trên Hành Tinh Xanh "đăng nhập" đến,

9 36

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

315 9590

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

37 782

Lycoris Recoil: Những ngày dưỡng sức

(Đang ra)

Lycoris Recoil: Những ngày dưỡng sức

アサウラ

Phần thứ hai của loạt tiểu thuyết mới, được chính tác giả gốc chấp bút, miêu tả cuộc sống thường nhật nhộn nhịp và hối hả, không bao giờ diễn ra theo kế hoạch!

1 9

Vol 1 - Chương 2.4: Tôi mong cậu hiểu

***

Sau khi nghỉ ngơi trên giường tại phòng tôi đến tối, tình trạng thể chất của tôi đã được phục hồi. Sự hồi phục nhanh chóng này cũng nhờ Kujo-san cả.

Khi đang cảm thấy biết ơn, tôi đứng dậy khá sớm rồi đi chuẩn bị bữa tối.

Do không thèm ăn nên bỏ bữa trưa mà giờ tôi đang rất đói.

Nên ăn gì nhỉ? Tôi bước vào bếp kiểm tra xem tủ lạnh còn gì không thì chuông điện thoại reo lên.

--Có thể lại là Kujo-san chăng? À, không phải.

Người gọi là con người đã liên lạc với tôi nhiều nhất trên thế giới cũng như nhân vật chính của trận đấu hôm nay.

“Alo, Suika à?”

“Kuuya! Em mừng vì anh bắt máy. Em vừa hoàn thành giải đấu và có thể liên lạc với anh rồi! Anh thấy thế nào? Em đã sợ là anh phải nằm liệt giường…”

“Xin lỗi, đáng lẽ anh phải biết là em nhận ra chuyện đó. Anh làm em lo lắng rồi… Giờ anh hoàn toàn ổn, không sao cả.”

“Em vui vì anh đã nói vậy! Miễn là anh còn ổn… nhẹ nhõm thật đấy.”

Tôi gần như có thể thấy em ấy đang mỉm cười qua điện thoại qua cách em ấy nói chuyện.

“Thật đấy, anh xin lỗi. Nhưng anh hoàn toàn ổn rồi. Anh thậm chí còn đang thấy thèm ăn và chuẩn bị làm bữa tối.”

“Thật sao, vậy đúng lúc đó! Kuuya, sao anh không tới nhà và ăn cùng gia đình em?”

“Eh? Không, anh thấy tệ khi phải làm phiền mọi người thường xuyên…”

“Không phiền phức chút nào cả! Bố, mẹ và cả bà em đều nói anh được chào đón mọi ngày mà.”

“Không, điều đó…”

Tôi đã luôn mắc nợ gia đình Suika, nhưng có lí do tôi không thể cứ lợi dụng lòng tốt của họ được.

“…Thế, anh định làm gì cho bữa tối?”

“Thứ gì đó chặt ra rồi nướng lên. Hoặc cái gì đó… bỏ vào nước và đun sôi? Mấy cái kiểu vậy?”

“Giờ em lại thấy lo lắng…”

Tôi đúng là tự sống một mình nhưng nấu ăn thì không giỏi cho lắm.

“Nếu anh tự nấu thì sẽ lại cháy mất, còn tệ hơn cả đồ có hại cho sức khỏe đấy!”

“Ờ… chỉ là, anh bị cuốn vào việc quan sát chúng, em biết đấy, xem những màu sắc biến đổi.”

Khi nấu ăn, các nguyên liệu thường đổi màu. Vì lí do nào đó tôi luôn ngắm nhìn chăm chú hay lơ đãng vào quá trình đó nên việc làm cháy đồ ăn là không thể tránh khỏi.

“Tự lập là đáng khen ngợi, nhưng làm ơn, vì sức khỏe của anh, hãy tới dùng bữa tại dinh thự Ado đi. Lí tưởng là mọi ngày, nhưng ít nhất cũng phải là hôm nay.”

“Uhm…”

“Được rồi, em sẽ tới đón anh, nên nhớ đợi em đấy!”

“Cuộc trò chuyện đang tiến triển mà không có ý kiến của anh thì phải…”

Khá khó để từ chối lời đề nghị này.

“Được rồi, được rồi, hôm nay anh sẽ tới. Nhưng em không cần đón anh đâu.”

“Yay! Vậy… đến vào khoảng 7 giờ nhé, trong 1 tiếng nữa! Thức ăn chắc sẽ xong vào lúc đó.”

“Ok.”

Khả năng nấu nướng của gia đình Ado là cực kì xuất sắc. Việc được mời ăn tối với họ là một điều may mắn. Nếu tôi chỉ biết dùng dạ dày và vị giác của mình để suy nghĩ từ tôi sẽ đến mọi ngày ấy chứ.

Đó là chính xác vì sao tôi cần phải kiềm chế.

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi dành thời gian còn lại làm bài tập về nhà, rồi đi tới dinh thự Ado, cũng chỉ cách 10 phút đi bộ thôi.

“…To thật phải không?”

Cho dù tôi có nhìn nó bao nhiêu lần, ấn tượng của tôi về nó luôn giữ nguyên.

Khu đất rộng lớn được bao quanh bởi hàng rào dài. Đi qua cánh cổng sẽ thấy một biệt thự rộng lớn đậm phong cách Nhật Bản. Người ta nói rằng những gia đình thực sự giàu có và sở hữu nhiều đất đai thường chọn những ngôi nhà một tầng thay vì xây cao lên, và dinh thự Ado thể hiện triết lí đó một cách hoàn hảo.

“Kuuya! Bọn em đang đợi anh đó!”

“Chào Suika.”

Trước khi tôi kịp nhấn chuông, cánh cửa mở ra, và Suika bước ra. Mái tóc hơi ẩm còn hai má ửng gồ. Em ấy có lẽ đã đi tắm sau giải đấu.

“Xin lỗi vì đã quấy rầy.”

“Ô, Kuuya-kun, cháu không cần chào hỏi lịch sự vậy đâu.”

Khi tôi cởi giày và bước vào nào, một giọng nói tao nhã vang lên cuối hành lang.

“Ran-san, chào buổi tối ạ.”

“Chào buối tối. Mà cháu biết không, khi cháu vào nhà chúng ta, cháu cứ nói ‘Con về rồi’ là được, mà buổi tối cũng sẵn sàng rồi đó.”

Để lại những lời đó, mẹ của Suika, Ran-san, đi về phía nhà bếp. Nụ cười của cô ấy có phần mê hoặc và vẻ đẹp trẻ trung của cô khiến người ta khó tin cô đã có con.

“Anh thấy không, cả mẹ cũng nói vậy.”

“Anh rất cảm kích. …Ồ, bức tranh bị đổi rồi.”

Nói về việc biết ơn thì, điều này cũng chợt nảy ra trong đầu tôi. Gia đình Ado luôn trang trí lối vào của họ với những bức tranh theo mùa, tất cả đều là tác phẩm của tôi từ vài năm trước.

Ở khu vực này, không ai là không biết về dòng họ Ado cả, họ thậm chí còn có khác tới thăm từ phương xa.

Tôi thỉnh thưởng tự hỏi không biết có thật sự ổn không khi những bức tranh của tôi được trưng bày ở lối vào của một dòng họ có tiếng đến vậy.

“Ai tới đây cũng khen những bức vẽ của Kuuya hết. Chúng là niềm tự hào của gia đình em đó!”

Như thể đọc được tâm trí tôi, Suika nói vậy.

Đi vào phòng khách, tôi thấy những món ăn đã được bày ra trên bàn.

“Chào mừng, Kuuya-kun.”

“Daisuke-san, cảm ơn vì đã đón tiếp cháu. Cháu xin lỗi vì luôn phải nhờ vả mọi người.”

Khi tôi ngồi cạnh Suika, bố em ấy, Daisuke-san, ngồi đối diện với tôi, vẫy tay với nụ cười dịu dàng.

“Không sao đâu, cháu luôn được chào đón mà. Chú là người đàn ông duy nhất trong căn nhà nên hơi thấy cô đơn đó.”

“Ôi trời, đúng là Kuuya-kun luôn được chào đón, nhưng nói anh thấy cô đơn là hơi quá đó Daisuke-san.”

Ran-san bước tới và đặt đũa trước mặt mọi người khi nói.

“À thì, anh không phải có gì phàn nàn về Ran-san cả. Nhân tiện này, nếu cần bưng bê gì nữa thì anh có thể giúp đấy.”

“Daisuke-san.”

Ran-san kiên quyết ngăn Daisuke-san đứng dậy. Cử động của cô ấy thật chính xác và thanh lịch, nhưng lại cực kì chắc chắn.

“Không sao mà, chẳng còn gì cẩn bê ra cả. Và em đã bảo anh nhiều lần rồi Daisuke-san, em sẽ lo toàn bộ việc nhà liên quan tới anh.”

“Nhưng mà, Ran-san cũng có nhiệm vụ với việc kinh doanh của gia đình Ado mà.”

“Quản lý cả công việc kinh doanh gia đình và việc nhà là thứ mà người phụ nữ Ado sẽ làm. Daisuke-san, em rất biết ơn tình cảm của anh, nhưng đây là thứ em không thỏa hiệp được.”

Phía sau ánh mắt dịu dàng của Ran-san, một hào quang mạnh mẽ tỏa ra cho thấy lập trường kiên cường của cô ấy.

“Có một lần em vô tình chuẩn bị bữa ăn của cha, bà ấy bảo em ‘Phải bước qua xác mẹ nhé’.”

Suika thì thầm với tôi. Đấy không phải một câu bạn có thể nghe thấy trong một căn bếp gia đình.

“Nhưng, Ran-san…”

“Không nhưng nhị gì cả. Với lại, nếu là chuyện kinh doanh thì bà vẫn đang đảm nhiệm mà. Bà ấy thậm chí đang đi dự một bữa tiệc tối với thống đốc vào hôm nay.”

Gia đình Ado bao gồm con gái Suika, bố mẹ em ấy, và bà em ấy, khiến đây trở thành một hộ gia đình 4 người. Hiện tại thì, một người đang vắng mặt.

“Kinue-san không ở đây, bà ấy đang ăn tối với thống đốc sao?”

“Có vẻ thế. Thống đốc hiện tại hình như đã mắc nợ ông bà em khá nhiều trong quá khứ nên thường mời họ.”

Như mọi khi, ngồi trong ngôi nhà này vẫn cảm thấy thật khó tin.

Tình cờ thay, dòng họ Ado được quản lý bởi phụ nữ, thế hệ này qua thế hệ khác.

Đây là bởi vì dòng họ Ado liên tục sinh ra con gái, khiến hộ trở thành một gia tộc mẫu hệ tinh túy.

Daisuke-san là con rể được nhận nuôi vào gia đình.

Trở về thời khi họ còn là một gia tộc chiến binh, họ sẽ kết hôn với những đàn ông tài giỏi khi phụ nữ, sống đúng với tinh thần của Tomoe Gozen, sẽ đi ra chiến trận và nhận nhiều danh hiệu quân sự.

Nó giống như một gia đình với những người phụ nữ mạnh mẽ. Đó chính là dòng họ Ado.