Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vô hạn trùng sinh

(Đang ra)

Vô hạn trùng sinh

킹메이커 (King maker)

Một chàng trai được tái sinh thành con nhà công tước ở một thế giới xa lạ. Nhưng xui thay, cậu không phải người kế vị, mà chỉ là một đứa con hoang.

1 5

Sword Saint Adel's Second Chance

(Đang ra)

Sword Saint Adel's Second Chance

Hayaken

Được ca ngợi là anh hùng đã dẫn dắt đất nước của mình giành chiến thắng trong một cuộc đại chiến, Kiếm Thánh Adel mù giờ đây đang tuyệt vọng. Thật không may, anh đã thất bại trong việc bảo vệ ân nhân

1 5

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

14 280

I’m Just a Friend of the Prince, but Before I Knew It, I Have a Harem

(Đang ra)

I’m Just a Friend of the Prince, but Before I Knew It, I Have a Harem

青春詭弁

Đây là một bộ romcom, trong đó Shiro, bạn của hoàng tử, bằng cách nào đó đã xây dựng harem trong khi đưa ra lời khuyên về tình yêu và chống lại một stalker đang đuổi theo anh.

1 3

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

8 219

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

54 3499

Vol 1 - Chương 2.7: Tôi mong cậu hiểu

Chi phí sinh hoạt của tôi được trang trải bằng tài sản do bố mẹ để lại. Tôi không có tiền để phung phí lung tung.

Mua những vật dụng đắt tiền mà không thực sự cần thiết cho việc sinh hoạt hàng ngày khiến tôi mông lung.

----Nhưng, nếu nó giúp quản lý sức khỏe, tức là có hữu dụng cho việc vẽ tranh…

Với ý nghĩ đó, tôi cảm thấy nuối tiếc khi phải từ bỏ.

Vậy hàng second-hand thì sao? Tôi thử tìm kiếm trên một ứng dụng mua bán nhưng giá lại chẳng giảm bấy nhiêu.

Tôi đoán mình chả còn lựa chọn ngoài quên nó đi. Khi nghĩ vậy, tôi làm mới danh sách trên ứng dụng trước khi đóng nó, và sau đó…

“…Oh, còn một mặt hàng nữa… eh!?”

Một món hời.

Có một cái đồng hồ được rao bán với giá cực kỳ rẻ ở đầu trang.

…Rẻ tới mức đáng ngờ, …hay là không nhỉ? Đúng thật là rẻ, nhưng không tới mức phải đặt dấu hỏi… Cái này là thế nào…?

Ah! Tôi lên làm gì giờ!

Nếu do dự, ai đó sẽ cuỗm nó mất.

Đọc phần mô tả sản phẩm của người bán, nó nói “Tôi đang cần tiền khẩn cấp, nên sẽ bán nó với giá rẻ.”

“…Đây rồi!”

Tôi kêu lên khi nhấn nút mua hàng, với động lực đó, tôi nhấn thêm vào lần nữa để hoàn tất việc thanh toán.

Tất cả là nhờ vào động lực.

Thời điểm hoàn hảo của món hàng cứ như là định mệnh sắp đặt vậy. Nếu tôi lại mua phải một thứ kì quặc thì chắc phải coi nó như một phần của cái định mệnh ấy thôi.

…Định mệnh à? Tôi tự hỏi nếu Kujo-san sẽ nói việc đó là phản khoa học không.

Tự tưởng tượng cô ấy sẽ nói về điều này thế nào, tôi đóng ứng dụng.

Theo như thông báo mà tôi nhận được không lâu sau đó, chiếc đồng hồ thông minh sẽ tới vào tối mai. Người bán hẳn sống gần đây và khá nhanh nhẹn nhỉ.

Mình sẽ đeo nó tới trường vào thứ hai. Với kế hoạch đó trong đầu, tôi tắt ánh đèn trong phòng và nhắm mắt.

***

“Ah, Kuuya, anh mới mua à?”

Buổi sáng thứ hai.

Trên đường tới trường, Suika lập tức để ý nó.

Gật đầu với em ấy, tôi nhấn vào cái đồng hồ quấn quanh cổ tay và trả lời.

“Đúng thế, nó tới vào tối qua.”

“Chẳng phải nó thu thập đủ loại dữ liệu cho anh sao?”

“Có vẻ thế. Anh có ý định cứ đeo nó xem thế nào. Pin có vẻ cũng khá trâu nữa.”

Có vẻ tôi chỉ cần cởi nó ra rồi sạc trong lúc tắm là đủ pin để dùng cả ngày. Tôi khá ấn tượng với việc công nghệ đã tiến xa tới đâu đấy.

“Trời, khá hiếm khi anh mua những loại… công cụ như thế đấy?”

“Anh đã suy nghĩ về việc quản lý sức khỏe của mình. Nó trông khá có ích cho việc giúp anh hiểu những xu hướng trong tình trạng thể chất của anh.”

“Ồ, tuyệt thật đó! Nó đỉnh thật!”

Suika luôn mang một nụ cười rạng rỡ có thể thấy được từ trăm mét. Chỉ nhìn em ấy cười đã khiến tôi thấy khỏe hơn rồi.

“Làm ơn hãy chăm sóc cho sức khỏe của anh Kuuya…! Làm ơn trông chừng anh ấy thật cẩn thận…!”

“Anh không ngờ tới việc em cầu nguyện đấy.”

“Giá như nó cũng có thể bảo anh nghỉ ngơi lúc vẽ… Và mắng anh nếu anh không ăn uống hẳn hoi, hay khi anh đủ ngủ lúc tối, có thể đảm bảo rằng anh không bị lạnh bằng cách đắp chăn cho anh…”

“Đòi hỏi nhiều quá đấy. Với lại, anh ngủ không tệ đến thế đâu.”

Kể cả thế đi nữa, một cái đồng hồ thông minh cũng chả giúp gì được. Có thể thêm nhiều bản nữa là được chăng.

“Ah, cơ mà, nó có vẻ sẽ cảnh báo nếu anh ngồi quá lâu.”

“Ồ! …Thực sự cảm giác như nó luôn ở cạnh anh vậy, và quan sát anh.”

“Công nghệ thực sự đã tiến bộ rất nhiều phải không?”

Mẫu này khá đắt tiền, nhưng tôi lại mua được bản second-hand với giá rẻ hơn rất nhiều. Bên ngoài còn nguyên zin, cứ như mới vậy.

“…Suika?”

“…”

Em ấy đang nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ của tôi. Không, anh mắt của em ấy có hơi…

“Suika? Có chuyện gì sao?”

“Ể? À, xin lỗi, …Em chỉ đang nghĩ là mình cũng muốn một chiếc!”

“Em cũng cần một cái máy đắp chăn cho mình à?”

“Em luôn ngủ hẳn hoi, nên em không cần!”

“Thật sao…?”

“Ể, nếu anh nói thế thì… Em, em cũng không biết nữa…?”

Lúc chúng tôi trò chuyện thì ngôi trường rơi vào tầm mắt.

Từ khi Suika nhập học vào cùng trường với tôi vào tháng tư, chúng tôi đã luôn đi học cùng nhau mỗi sáng. Nhà tôi ở trên cùng con đường từ dinh thự Ado tới trường.

“Anh cũng sẽ vẽ tranh ở trường hôm nay sao Kuuya?”

“Đúng thế, kế hoạch là vậy.”

“Em có thể sẽ về muộn vì công việc của hội học sinh, nên là về nhà cùng nhau nhé!”

“…Này, Suika.”

“Gì vậy?”

Nhìn vào đôi mắt to của em ấy, tôi nói,

“Thực sự có ổn không nếu em cứ ở cùng anh suốt quãng học cao trung?”

“…eh~, anh đang nói gì thế? Phóng đại quá đó!”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, em ấy cười và nói vậy.

“Ta chỉ ở với nhau lúc đi học và khi cùng giờ về nhà thôi. Bọn mình ở 2 khối khác nhau, câu lạc bộ khác nhau, ta thậm chí còn chả ăn trưa cùng nhau hay gì cả.”

“Đúng thật, nhưng mà… Em biết đấy, khi ta đi cùng nhau quá thường xuyên sẽ phát sinh lời đồn phải chứ? Anh thì không phiền đâu, nhưng sẽ khá khó khăn cho em nếu muốn có bạn trai hay gì đấy.”

Đối với tôi, tôi sợ sự lãng mạn hơn là ham muốn nó. Suika biết về quá khứ của tôi, rằng tôi có thể “nhìn thấy” các màu sắc, cũng như nỗi sợ của tôi với màu đỏ và tình yêu.

“Nhưng em thì khác, Suika à.”

“Khác…?”

“Không như anh, em không có lí do ngăn cản em tìm thấy một ai đó. Với cả, em khá nổi tiếng mà.”

“Tân học sinh cực kì dễ thương!”… Mấy câu như vậy từng là chủ đề bàn tán ở lớp tôi và các lớp khác vào tháng tư, chỉ sau khi năm học mới bắt đầu.

Kể từ đó, với khả năng hòa đồng bẩm sinh và tố chất của một người nổi tiếng, em ấy trở thành một hình tượng được biết đến khắp trường.

“Không, em không nổi tiếng đến mức đấy đâu. Em chỉ tới nhiều nơi nên có kha khá người quen.”

“Không thể nào. Anh nghe được nhiều thứ phết.”

“Anh biết về gì?”

“Mấy cuộc nói chuyện như là ai đó đã tỏ tình với Suika.”

“……”

“Dù kết cục luôn là bị từ chối thẳng thừng. …Ah, đó là những gì anh nghe được thôi…”

Có thể có vài tên không bị từ chối.

“Này Suika, nếu em đang hẹn hò với ai đó…”

“Kuuya.”

Em ấy cắt lời tôi, giọng điềm tĩnh.

Bình tĩnh, lịch sự, vậy nhưng vẫn chứa một áp lực gì đó.

“Em không hứng thứ với mấy cái đó vào lúc này. Và tất nhiên, em chả có ai cả.”

Suika tiếp tục mỉm cười nhẹ nhàng.

“Việc em ở cùng anh là hoàn toàn ổn, mặc kệ những người khác nghĩ gì.”

“…Thật sao? Nếu là vậy thì được thôi.”

“Đúng thế.”