Kể từ ngày đầu tiên tôi mở mắt ra ở thế giới này, tôi nhận hai điều.
Thứ nhất: Tôi đã được tái sinh.
Thứ hai: Thế giới này hoàn toàn không giống Trái Đất.
Tôi không có ý nói theo kiểu thơ ca, “cuộc sống thật kỳ lạ”. Ý tôi là theo nghĩa đen, kiểu như “mẹ tôi có cánh ngài và râu cảm giác” vậy.
Khi tôi nhồi bột trên chiếc bàn gỗ đã mòn, những ký ức vỡ vụn từ Trái Đất lại đột nhiên hiện về. Chúng thật… choáng ngợp. Chỉ riêng ý nghĩ đột ngột tỉnh dậy ở một nơi chẳng khác nào một hành tinh khác, ấy vậy mà lại… quen thuộc đến lạ thường.
“Markus, con thôi mơ màng được rồi đấy, tập trung đi nào,” giọng mẹ tôi vang lên, kéo tôi trở lại hiện tại.
Nét quyến rũ của bà gần như vượt ngoài thế giới này. Ừ thì nếu xét về hoàn cảnh hiện tại cũng chẳng sai.
Mái tóc trắng như tuyết của Cassandra lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ nhà bếp, rũ xuống vai thành những gợn sóng mềm mại.
Cùng với đôi cánh loài ngài mỏng manh, trong suốt, yên vị một cách duyên dáng sau lưng bà, trong khi cặp râu cảm giác trên đầu khẽ động đậy khi bà làm việc.
“Xin lỗi mẹ,” tôi nói, cười khi quay lại làm việc. “Con tập trung rồi đây. Mẹ thấy chưa?”
Bà đảo mắt, nhưng có chút ấm áp trong lời nói nên cũng chẳng thể xem lời bà vừa mắng tôi là quá nghiêm khắc được.
Ngay khi tôi vừa bắt nhịp, vang vọng phía sau tôi là những tiếng bước chân khẽ khàng nhưng rõ ràng.
“Markus!”
Trong khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì thì thân thể nhỏ bé ấy của em đã nhào vào, ôm chặt lấy tôi như thể mạng sống của em phụ thuộc vào đó.
“Nora,” tôi bật cười, cúi xuống nhìn em gái nhỏ. “Em dậy sớm thế.”
“Tại anh không chịu gọi em dậy.” em nói, giọng lẩm bẩm trong áo tôi.
Tôi ngồi xuống ngang tầm, xoa mái tóc trắng rối bù, khiến em trông như một con thú hoang chưa được thuần hóa.
Giống như mẹ mình, Nora cũng có cho mình cặp cánh ngài sau lưng và hai sợi râu trên đầu, nhưng cái em thì lại liên tục lắc lư qua lại, như thể em vẫn đang học cách dùng chúng.
“Anh phải gọi em dậy chứ,” em thêm vào, phụng phịu khi siết chặt vòng tay.
“Xin lỗi, xin lỗi,” tôi nói, bế em lên. “Lần sau anh sẽ gọi em dậy trước cả anh khi đánh răng. Được không?”
Nét phụng phịu của em biến thành nụ cười, em dụi mặt vào vai tôi. “Vậy được. Anh phải làm đấy.”
Nora cứ bám chặt lấy tôi, cái kiểu mà chỉ ai làm em gái mới có. Em hầu như sống vì sự chú ý của tôi, còn tôi thì chẳng nỡ từ chối.
“Em làm quần áo dính đầy bột rồi đấy,” tôi trêu, chỉ vào những vệt trắng loang trên váy em.
“Anh mới là người bị bẩn,” em đáp lại, cười khúc khích.
“Thế à?” Tôi chọc nhẹ mũi em, khiến em cười to hơn.
Cassandra liếc qua chúng tôi, lắc đầu với nụ cười. “Markus, con sẽ làm nó hư mất thôi.”
“Đấy chẳng phải việc của con sao?” tôi nói, cười khi Nora rúc vào người tôi hơn.
Em gái tôi khẽ ngân nga vui vẻ, đôi cánh rung rung trên cánh tay tôi. “Em sẽ không bao giờ buông đâu,” em lẩm bẩm, gần như ngủ gật.
“Tốt thôi,” tôi nói khẽ. “Em không cần buông đâu.”
Khoảnh khắc yên bình không kéo dài. Tiếng cửa trước kêu cót két nặng nề báo hiệu sự xuất hiện của ai đó khác, một cảm giác điềm tĩnh, kiên định, toát ra từ người ấy bao trùm cả căn phòng.nh.
“Chào buổi sáng cả nhà.”
Giọng trầm của cha tôi vang lên rõ ràng, át cả âm thanh trong bếp. Tôi quay lại và thấy ông hơi cúi người để bước qua khung cửa, thân hình cao lớn vừa áp đảo vừa thân thuộc.
Khác với mẹ và Nora, vốn mảnh mai, thoát tục, cha tôi, Dorian, lại thô ráp, như một con thú hoang.
Đôi tai rộng phủ lông như tai linh dương khẽ động theo từng hành động của ông, và đôi mắt nâu sắc bén đảo khắp phòng với cho thấy không thứ gì loạt qua khỏi tầm mắt ông.
Một cặp sừng cong nhỏ nhô ra từ trán, bề mặt sẫm màu bắt ánh sáng ban mai.
“Chào buổi sáng, bố,” tôi nói, nhìn ông đặt giỏ gỗ mới chặt xuống cửa. Mái tóc nâu rối bởi lên gió, hòa hợp với sắc nâu đất của cặp sừng.
Nora phấn khích hẳn, đôi cánh rung rinh. “Papa!” em reo, tuột khỏi tay tôi để chạy đến bên ông.
Dorian kịp thời cúi xuống, bế em lên dễ như không. “Chà, bé tiểu quỷ của ta đây rồi, buổi sáng thể nào hả?” ông nói, giọng ấm áp như nụ cười nở rộng trên môi.
Ông khẽ cau mày. “Nora, sao người con đầy bột thế này?”
Không chút do dự, Nora chỉ thẳng vào tôi. “Markus bày bừa đấy!”
Tôi nhướng mày, khoanh tay. “Anh á? Chính em lao vào anh khi anh đang làm việc.”
Nora há hốc miệng như thể tôi vừa buộc tội một tội lỗi khủng khiếp. “Không đúng! Anh làm em dính bột trước!”
Dorian bật cười, rõ ràng thích thú. “Vậy là lỗi Markus phải không?”
“Đúng!” Nora gật đầu mạnh. “Anh ấy còn chọc mũi con nữa!”
“Ơ” tôi giả vờ kinh ngạc. “Chọc mũi à. Anh nào có chứ.”
Nora dụi mặt vào ngực cha, cười khúc khích khi đôi cánh rung rinh. Cha tôi xoa đầu em, lắc đầu cười. “Có lẽ Markus nên tập cách không đừng đi vẩy bột lung tung nữa.”
“Hoặc có lẽ Nora nên tránh xa bếp thì hơn,” tôi đáp, mỉm cười.
“Không chịu đâu!” Nora tuyên bố, lóe lên ánh nhìn nghịch ngợm.
“Con bé nói đúng đấy,” Dorian nói, đặt em xuống. “Kiểu gì thì Nora cũng tự tìm cớ để bám theo con thôi.”
“Tất nhiên rồi,” Cassandra thêm vào, đôi râu khẽ động khi bà nhìn về phía tôi. “Lúc nào Markus lúc nào cũng chiều nó mà.”
Đôi mắt nhạt màu, lấp lánh, dừng lại trên tôi lâu mọi khi một ánh nhìn tôi chẳng tài nào hiểu rõ được, ấy vậy mà tôi quen thuộc với nó qua từng năm tháng.
Tôi chỉ nhún vai, mỉm cười khi Nora lè lưỡi trêu tôi.
“Ha, cái đó thì rõ ràng lỗi của Markus rồi,” em nói xen vào với vẻ không giấu nổi chút mỉa mai.
Nhìn họ quây quần với nhau lúc nào cũng mang đến cho tôi một cảm giác kỳ lạ. Không phải ghen tị hay oán giận, hoàn toàn không.
Nó giống như tôi ngạc nhiên trong thâm tâm khi chứng kiến mọi thứ tự nhiên đến vậy. Dù rằng, tôi vốn không thuộc về nơi đây.
Khác với tất cả mọi người trong gia đình, tôi không có bất kỳ đặc điểm nào của thú vật. Không cánh, không râu cảm, không sừng, không lông. Chỉ là một con người bình thường, từ đầu đến chân.
Thật nực cười khi tôi trông lạc lõng đến thế giữa họ, như một sai lệch trong trật tự tự nhiên.
Theo lẽ thường, có lẽ tôi được nhận nuôi. Nhưng dù sự thực có đúng là vậy, thì cũng không ai nói ra.
“Markus,” cha tôi nói, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Giọng ông giờ đây trầm hơn, nghiêm túc hơn. “Con lại có cái vẻ mặt ấy nữa rồi.”
“Vẻ mặt gì cơ?” tôi hỏi, giả vờ không hiểu.
“Cái vẻ mỗi khi con đang nghĩ quá nhiều,” ông đáp, bước lại gần tôi.
Ông đặt một bàn tay chắc nịch lên vai tôi, cái siết làm tôi vững lại. “Dù trong đầu con có gì đi nữa, hãy bỏ nó đi. Thả lỏng đi, cậu bé. Mới có tí tuổi thì đừng nên có nếp nhăn trên mặt.”
Tôi vừa định mở miệng đáp thì Nora đã ôm chặt lấy chân tôi, đôi cánh nhỏ đập như muốn neo giữ tôi lại.
“Đừng nghĩ nhiều quá,” em nói, giọng lẩm bẩm trong áo tôi. “Anh sẽ mãi mãi là anh trai của em.”
Chỉ là một câu nói thật đơn giản, nhưng lại chạm sâu vào trong lòng hơn tôi tưởng. Như thể em hiểu rõ những băn khoăn trong lòng tôi. Tôi ngồi xuống, ôm chặt em.
“Cảm ơn, Nora,” tôi khẽ nói.
Cha tôi gật đầu, hài lòng, trước khi quay sang mẹ. “Có cần anh giúp gì không, Cassandra?”
“Vậy anh giúp Markus làm nốt bánh mì được chứ.” bà đáp, râu cảm giác khẽ động khi quay lại bếp. “Nó đã mơ màng suốt cả ngày rồi.”
Tôi đảo mắt nhưng không nhịn được bật cười. “Rồi, rồi. Con quay lại làm việc đây.”
Lúc tôi quay lại nhồi bột, ngực tôi lại dâng trào lên cảm giác ấm áp lạ thường. Dù tôi có được sinh ra trong gia đình này hay không thì cũng chẳng quan trọng. Họ đã khiến tôi trở thành một phần trong đó, bằng mọi cách có thể.
Ánh mặt trời tràn vào phòng, nhuộm lấy mọi thứ trong sắc vàng ấm áp của nó, tôi chợt mỉm cười. Thế giới này, cùng tất cả những thứ kỳ lạ này, đã trở thành hiện thực của tôi. Gia đình tôi ở đây, và lần đầu tiên kể từ khi mở mắt trong cuộc đời này, tôi cảm thấy mình thuộc về nơi này.
Nếu như tôi biết được mình đã sai đến thế nào…