Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Đang ra)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

18 13

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

17 34

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

150 1183

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

27 213

Silent Hiill

(Hoàn thành)

Silent Hiill

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL

4 10

Silent Hill 3

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~ - Chapter 3: Phát ngôn gây sốc của Himuro-sensei

「Á, loại người như cô không xứng với Yukiya-san đâu!」

Khi còn làm việc ở công ty của bố, tôi bị một người phụ nữ lạ mặt gọi ra quầy lễ tân và bất ngờ bị mắng nhiếc.

Yukiya là đối tượng xem mắt của tôi, tôi đã từ chối thẳng thừng rồi mà anh ta vẫn cứ bám lấy khiến tôi phát ngán. Rồi cái người phụ nữ bí ẩn này xuất hiện.

Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình thôi mà, sao lại thành ra thế này chứ?

「Xin cứ yên tâm. Tôi không có ý định kết hôn với Tanabe-san. Hẹn hò cũng không.」

Tôi ám chỉ rằng mình chẳng hề thích cái gã xem mắt kia, nhưng người phụ nữ đó lại nổi đóa.

「Hả? Đừng có giả ngây giả ngô. Tôi biết hắn ta lui tới chỗ cô rất thường xuyên đấy.」

「Tanabe-san tự ý đến chứ tôi không tiếp. Tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước.」

Tôi lạnh lùng đáp rồi định rời đi thì người phụ nữ đó hét lớn rồi xông vào tấn công tôi.

「Nếu không có cô thì Yukiya-san đã là của tôi rồi! Thế giới của cô và anh ấy khác nhau một trời một vực đấy!」

Trên tay người phụ nữ lăm lăm con dao.

Tôi thấy động tác của đối phương chậm như phim quay chậm nhưng vẫn không tránh được.

"Dừng lại!"

Tôi sợ hãi hét lên thì có ai đó đặt tay lên trán tôi.

"Marika-chan. Không sao đâu. Đây là mơ thôi."

Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng vô cùng.

Tôi hé mắt nhìn thì thấy Himuro-sensei.

"Mơ...mơ ạ?"

Tôi khàn giọng hỏi lại, anh ấy dịu dàng gật đầu.

"Ừ, là mơ thôi. Em đổ mồ hôi nhiều quá. Thay đồ thôi."

Tôi ngoan ngoãn cởi quần áo theo lời anh ấy, anh ấy còn dùng khăn ướt lau mồ hôi cho tôi nữa.

"Ngoan lắm. Để anh đo nhiệt độ cho em nhé."

Sensei mặc cho tôi chiếc áo phông rộng thùng thình rồi đặt nhiệt kế lên trán tôi, ánh mắt anh ấy thoáng tối sầm lại.

"Ba mươi tám độ bảy. Sốt cao quá. Ăn chút gì rồi uống thuốc nhé."

Anh ấy nói như một bác sĩ rồi cho tôi uống nước yến và uống thuốc.

"Nào, đừng nghĩ gì cả, cứ yên tâm ngủ đi."

"Vâng."

Tôi khẽ đáp rồi nhắm mắt lại.

Chắc đây cũng là mơ thôi. Sensei không thể nào ở nhà tôi được.

Tôi vừa sốt vừa nghĩ vẩn vơ.

Chắc do người mệt mỏi nên tôi mơ đủ thứ.

「Sao cái đứa mờ nhạt đó lại ở cạnh Hayato-sama nhỉ? Đúng là không biết thân biết phận.」

「Sao nhân viên quèn như Kisaragi-san lại được gọi lên phòng phó giám đốc thế? Chẳng lẽ là bồ của phó giám đốc?」

「Nghe nói Kisaragi-san bị đâm ở quầy lễ tân đấy. Hình như là cướp bồ của ai đó.」

Đó là những lời gièm pha mà tôi từng nghe. Những người không biết sự thật cứ tha hồ mà đồn đoán.

Ngay cả trong mơ cũng không tha cho tôi sao?

Dù cố không để ý nhưng những lời nói đó cứa vào tim tôi như gai nhọn.

"......Sao không ai nhìn vào con người tôi vậy?"

Tôi vừa khóc vừa nói thì được ai đó ôm chặt vào lòng.

"Anh luôn nhìn em mà. Marika-chan luôn cố gắng vì người khác, đúng không?"

Đó là giọng của Himuro-sensei.

Giọng nói dịu dàng tan chảy vào tim tôi, xoa dịu những vết thương lòng trong quá khứ.

À, vẫn có người công nhận tôi.

Nghĩ vậy tôi thấy lòng mình bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ sâu.

*Píp píp* Tiếng nhiệt kế vang lên bên tai khiến tôi tỉnh giấc.

Trước mắt tôi là Himuro-sensei.

"Ba mươi bảy độ sáu. Hôm nay em nên nghỉ làm đi."

Nghỉ...nghỉ làm ạ?

Nghe giọng sensei tôi chợt tỉnh cả ngủ.

Tôi cứ tưởng là mơ...

Ơ? Ơ? Sao sensei lại ở đây?

Với lại...

"Đây là đâu ạ?"

Một căn phòng lạ hoắc.

Tôi đang nằm trên chiếc giường cỡ King size.

"Đây là nhà anh. Hôm qua anh đến nhà Marika-chan thấy em có vẻ không ổn nên đã dùng chìa khóa dự phòng mở cửa. Ai ngờ em lại sốt cao như vậy, anh đành đưa em về nhà anh."

Kh...không thể nào. Nhà sensei? Ai đó bảo tôi đây là mơ đi.

Hơn nữa... ngủ lại nhà đàn ông khi chưa phải là người yêu thì quá đáng lắm đó.

Tôi không thể nào giữ được bình tĩnh.

"Xin lỗi vì đã làm phiền sensei. Tôi đi ngay đây...ư, đau!"

Tôi vội vàng ngồi dậy thì bị đau đầu dữ dội.

"Đừng cố quá. Anh nấu cháo rồi, ăn đi."

Sensei xoa đầu tôi rồi biến mất đâu đó.

Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?

Tôi tìm đồng hồ thì thấy chiếc đồng hồ điện tử để bàn ở ngay bên cạnh.

"Sáu giờ năm phút. Mình làm cái trò gì mà phát sốt thế này."

Tôi không khỏi tự trách mình.

Nhìn lại thì thấy mình đang mặc chiếc áo phông lạ hoắc, lòng càng thêm chán nản.

Chắc sensei đã thay đồ cho mình rồi. Hình như tôi có chút ký ức về việc đó. Vậy là vết sẹo trên cánh tay mình cũng bị anh ấy nhìn thấy rồi.

Tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn là xấu hổ, tôi đã làm phiền sensei lại còn để anh ấy nhìn thấy những thứ xấu xí của mình nữa.

Himuro-sensei hôm nay cũng có ca làm việc. Tôi là nhân viên hỗ trợ mà lại làm vướng chân sensei thì sao?

Tôi cắn chặt môi thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, tôi giật mình.

"...chan, Marika-chan."

"V...vâng."

Tôi lắp bắp trả lời, nhìn lên thì thấy sensei đang mỉm cười dịu dàng, anh ấy đặt khay cháo lên bàn cạnh giường rồi ngồi xuống ghế.

"Ăn cháo rồi uống thuốc đi đã."

"Nhưng sensei cũng phải chuẩn bị đi làm chứ. Tôi về ngay đây. Nhà tôi ở ngay bên cạnh mà."

"Anh đã cất công nấu rồi thì ăn đi chứ. Nào, há miệng ra."

Sensei múc cháo ra thìa rồi thổi phù phù đưa cho tôi.

Bát cháo trứng trông ngon quá. Lần cuối cùng tôi được như thế này là khi còn bé được mẹ chăm sóc.

Nhớ đến người mẹ đã khuất, lòng tôi bỗng nghẹn lại.

"À...tôi tự ăn được mà."

Tôi bối rối đưa tay ra nhưng sensei không đưa thìa cho tôi.

"Thôi nào, ngoan. A."

Nếu cứ giằng co thế này thì sensei sẽ muộn mất.

Tôi đành há miệng ăn một miếng, vị cháo thật dịu dàng.

"Ngon quá."

Sensei nhìn tôi thốt lên cảm xúc thật lòng rồi mỉm cười ấm áp.

"Vậy thì tốt rồi. Nào, ăn thêm đi."

"Sensei khéo tay thật đấy."

Tôi buột miệng nói ra thì sensei khiêm tốn đáp.

"Không có đâu. Anh chỉ nấu những món mình thích ăn thôi."

Công việc của sensei rất bận rộn. Chỉ cần anh ấy tự nấu ăn thôi đã là giỏi lắm rồi.

"Anh trai tôi chẳng bao giờ nấu ăn gì cả, sensei giỏi thật đấy."

Tôi không nghĩ ngợi gì mà kể chuyện về anh trai mình thì sensei chống cằm lên bàn nhìn tôi chăm chú.

"Em có anh trai à?"

"Vâng. Tôi có một anh trai hơn tôi ba tuổi. Anh ấy rất giỏi giang nhưng lúc nào cũng coi tôi là trẻ con khiến tôi rất phiền lòng. Tôi cũng gần ba mươi rồi chứ bộ."

Tôi thở dài nhớ đến người anh trai hay lo lắng thái quá thì Himuro-sensei thích thú nhìn tôi.

"Ồ, Marika-chan gần ba mươi rồi cơ à? Anh cứ tưởng em mới hai mươi hai thôi chứ."

"Tôi hai mươi bảy rồi. Không trẻ trung gì đâu ạ."

Nghe tôi đáp tỉnh bơ, anh ấy cười gượng.

"Vậy anh ba mươi ba tuổi là ông chú rồi nhỉ."

"À, xin lỗi. Tôi không có ý đó. Sensei còn trẻ lắm. Nếu không biết sensei là bác sĩ phẫu thuật thì tôi cứ tưởng là sinh viên đại học đấy ạ."

Tôi vội vàng chữa cháy thì Himuro-sensei cười tươi.

"Nếu anh là sinh viên đại học thì Marika-chan mặc đồng phục chắc trông như học sinh cấp ba nhỉ. Nào, uống thuốc đi."

Tôi ngoan ngoãn uống thuốc, sensei đứng dậy đặt tay lên vai tôi.

"Vậy anh đến bệnh viện đây, em cứ ngủ ở đây nhé. Nếu thấy khó chịu thì nhớ liên lạc cho anh."

"Không, tôi không thể làm phiền sensei được."

Tôi định ra khỏi giường thì sensei bỗng nghiêm mặt lại khiến tôi bất giác dừng bước.

"Việc Marika-chan bị cảm là do anh có trách nhiệm."

"Hả?"

Sensei nhìn tôi ngơ ngác rồi ái ngại xin lỗi.

"Anh đột ngột điều em đi, lại còn ép em chuyển nhà nữa. Chắc em mệt mỏi lại chưa quen với môi trường mới nên cơ thể mới yếu đi. Xin lỗi em."

"Không phải đâu ạ. Tôi bị ướt mưa chứ không phải tại sensei đâu ạ."

Tôi vội vàng phủ nhận thì sensei nở nụ cười ngọt ngào.

"Em đúng là tốt bụng thật đấy. Em có thể trách anh nhiều hơn mà. Thôi ngoan, cứ nằm đây ngủ đi. Bây giờ em về nhà cũng có mỗi thùng carton đồ đạc chuyển nhà, chẳng thể nào nghỉ ngơi được đâu, đúng không?"

"Thì cũng đúng là vậy..."

"Em mau khỏe lại để hỗ trợ anh nhé, có em anh mới làm việc tốt được."

Nghe những lời đó tôi không còn muốn phản đối nữa.

Đúng vậy. Mình sẽ nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai đi làm thật khỏe mạnh.

"Tôi hiểu rồi ạ."

Tôi gật đầu thì anh ấy có vẻ yên tâm đặt thuốc lên bàn rồi nói.

"Đồ đạc trong phòng cứ tự nhiên dùng nhé. Nhớ uống thuốc đấy. Phải ngủ đủ giấc, đây là mệnh lệnh đấy."

Anh ấy cười tươi nhưng lại có vẻ uy hiếp.

"Vâng." Tôi nhìn thẳng vào mắt sensei gật đầu rồi nằm xuống giường, anh ấy ra khỏi phòng ngủ.

Tôi muốn hỏi quần áo mình đang mặc ở đâu nhưng thôi kệ vậy.

Mình phải làm theo lời sensei, ngủ để mau khỏi bệnh. Chuyện xin lỗi anh ấy thì để sau khi khỏi bệnh rồi tính.

Tôi nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì thuốc.

--Không biết tôi đã ngủ bao lâu.

*Píp píp* Tiếng điện thoại vang lên khiến tôi tỉnh giấc.

Điện thoại của tôi để ở đầu giường, tôi cầm lên thì thấy tin nhắn của Himuro-sensei.

【Em thấy trong người thế nào rồi? Anh để cơm nắm trên bàn đấy, ăn đi nhé. Nhớ uống thuốc nữa đấy】

À phải rồi, do chuyển nhà nên tôi và sensei đã trao đổi số điện thoại cho nhau.

Tôi nhìn tin nhắn của sensei rồi nhìn sang bàn cạnh giường thì thấy hai cái cơm nắm.

"Sensei làm cho mình đấy."

Tôi không thể nào tưởng tượng được con người như anh ấy lại làm cơm nắm. Hơn nữa anh ấy còn bận rộn mà vẫn nhắn tin cho mình nữa.

Bây giờ là hai giờ hai mươi phút chiều. Chắc sensei cũng đang ăn trưa muộn.

Nhìn cơm nắm tôi bỗng thấy đói bụng.

Tôi chắp tay rồi nói "いただきます" (Itadakimasu - Mời mọi người dùng bữa).

Cơm hơi nguội nhưng vị muối vừa phải, nhân cá hồi cũng ngon nữa, tôi bỗng thấy rưng rưng. Anh ấy thật giống mẹ tôi.

Ăn hết veo tôi liền nhắn tin cảm ơn sensei.

【Cơm nắm cá hồi ngon tuyệt ạ. Tôi sẽ uống thuốc đầy đủ. Cảm ơn sensei vì bữa ăn ạ】

Tin nhắn chưa báo đã đọc, chắc anh ấy đang khám bệnh.

Tôi vừa nghĩ vừa ngắm nghía lại căn phòng.

Phòng ngủ rộng chừng hai mươi mét vuông. Giường và bàn trông có vẻ đắt tiền, lại còn có cả tivi nữa, mọi thứ được bài trí gọn gàng như khách sạn.

Bàn làm việc ở bệnh viện của sensei cũng sạch sẽ, chắc anh ấy là người ngăn nắp.

Trước giờ tôi luôn tránh tiếp xúc với đàn ông một cách riêng tư nhưng vẫn có những người tốt bụng như sensei.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đối xử tốt với mình ngoài công việc khi mình không phải là người thân của họ.

Tôi có thể làm gì cho sensei đây?

Tôi vừa uống thuốc vừa suy nghĩ rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi, tỉnh dậy... Tôi cứ lặp đi lặp lại như vậy thì thấy bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.

"Ừm. Có vẻ hạ sốt rồi đấy. Em đã ngủ ngoan, giỏi lắm."

"Sensei? Anh về rồi ạ."

Tôi mở mắt ra thì thấy Himuro-sensei đang mặc vest.

"Ừ, anh về rồi. Em chưa ăn tối đúng không?"

"Tôi chưa ăn nhưng tôi về đây ạ. Tôi chiếm giường của sensei mất rồi. À, nếu có ga giường thì tôi sẽ thay."

Tôi ngồi dậy định ra khỏi giường thì sensei khoanh tay lại nhìn tôi.

"Hạ sốt rồi nhưng em vẫn còn là bệnh nhân đấy. Ít nhất thì em cũng nên ăn tối ở nhà anh rồi về."

Tôi và anh ấy nói qua nói lại như vậy rồi tôi được anh ấy chiêu đãi bữa tối, tôi ra khỏi phòng sensei để về nhà mình.

"Cảm ơn sensei đã giúp đỡ tôi. À, cái áo này tôi sẽ giặt rồi trả lại ạ."

Tôi được sensei tiễn ra cửa, tôi cúi đầu cảm ơn anh ấy thì nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến tôi giật mình.

"Marika, thằng đó là ai!"

"Anh hai? Sao anh lại ở đây?"

Tôi ngạc nhiên quay lại thì thấy anh trai mình đang mặc vest, chắc là vừa đi làm về.

Anh ấy cao lớn, tóc đen, khuôn mặt cương nghị, một soái ca thuộc tuýp vận động viên.

Anh trai tôi đang trừng mắt nhìn tôi và Himuro-sensei với vẻ mặt dữ tợn.

"Marika không chịu nói địa chỉ chuyển nhà nên anh đã hỏi viện trưởng Kotorisawa!"

Tôi xin anh ấy hãy tha cho tôi, đừng đến nhà tôi khi tôi đang không khỏe.

Tôi hỏi anh ấy làm sao vào được chung cư khi không có chìa khóa thì anh trai tôi trả lời với giọng điệu hống hách.

"Anh đã liên lạc với người quản lý chung cư này và bảo rằng cuộc gọi của anh với em gái anh đột ngột bị ngắt nên anh muốn xác nhận xem em có an toàn không. Anh còn dọa nếu không làm được thì anh sẽ gọi cảnh sát."

Nghe câu trả lời đó tôi thấy đầu mình lại đau trở lại.

"Anh làm cái trò gây rối gì vậy! Đừng có tự tiện đến đây!"

Tôi phàn nàn với anh trai thì ngược lại bị anh ấy trách móc.

"Tại em không nghe máy chứ sao? Mà thằng đó là ai?"

"Là người ở chỗ làm..."

Tôi vừa xoa trán vừa định trả lời "Sensei" thì Himuro-sensei khoác vai tôi rồi cười đểu.

"Rất vui được làm quen. Tôi là Himuro Itaki, đang hẹn hò với Marika-san."

"Kho...khoan đã, sensei anh đang nói cái gì vậy!"

Tôi bất giác trợn mắt phản đối, nhưng tiếng nói của tôi đã bị tiếng thét thất thanh như tiếng kêu thảm thiết của anh trai nuốt chửng.

「M-Ma... Marika có người yêu á~!」