Tình Cảm của Senpai Xinh Đẹp Nhất Trường Dành Cho Tôi Đã Tăng Vọt Lúc Nào Không Hay, Và Đột Nhiên Senpai Hóa Thành Yandere!!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

(Đang ra)

Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

错哪儿了

Còn yêu đương ư? Cái đó đến chó còn chẳng buồn quan tâm.

54 43

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

71 639

Kỵ sĩ đã tái sinh thành hồ ly nhỏ

(Đang ra)

Kỵ sĩ đã tái sinh thành hồ ly nhỏ

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Tuy nhiên,kỵ sĩ không biết rằng các nữ hoàng và công chúa có nhiều tình cảm khác nhau dành cho mình, sau khi nghe tin đã ân hận không thôi...

242 4792

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

155 1023

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

33 97

WN: 0-30 - Prologue 1

“Sắp tới sẽ có chuyến tàu sớm đến trên đường ray thứ nhất. Sẽ rất nguy hiểm nếu đứng ngoài vạch vàng nên xin quý khách đứng về phía sau vạch vàng.”

Mùa xuân.

Thông báo vang vọng trên sân ga vào buổi sáng, đông đúc người qua lại, tôi nheo mắt dưới ánh nắng ấm áp.

Qua nhiều năm, ga Akaitohama đã phát triển đáng kể và trở thành một điểm du lịch nổi tiếng.

Ban đầu, đây chỉ là một khu ngoại ô với khung cảnh bãi biển tuyệt đẹp, thu hút nhiều người ghé thăm. Nhưng vài năm trước, một bộ phim truyền hình được quay trên bãi biển Akaitohama, một địa điểm nổi tiếng ở đây, và khu vực này nhanh chóng trở nên hot.

Bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu đơn giản.

Câu chuyện xoay quanh một anh chàng thiết kế nhạt nhẽo và một người phụ nữ lớn tuổi thành đạt trong sự nghiệp, bị thu hút lẫn nhau—mô típ câu chuyện mà ta đã thấy đâu đó.

Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ cảnh họ bày tỏ tình cảm lãng mạn trên bãi biển lúc hoàng hôn, và cảnh anh chàng nắm tay cô, ôm cô trên sân ga khi cô bỏ chạy khóc lóc sau một trận cãi vã.

Việc hai diễn viên chính trong phim là những cái tên hot nhất thời điểm đó có lẽ là yếu tố lớn góp phần vào danh sách phim người xem cao ngất ngưởng.

Người dân khắp Nhật Bản bị cuốn theo bộ phim cảm động này, và khu vực này trở thành một địa điểm linh thiêng.

Aka Ito (sợi chỉ đỏ).

Nói cách khác, “sợi chỉ đỏ” là cái tên hoàn hảo cho một nơi gắn với sự viên mãn trong tình yêu.

Người ta đồn rằng nếu cùng nhau đi dạo trên bãi biển, bạn sẽ tìm được tình yêu, hoặc nếu cùng đi tàu từ ga này, bạn sẽ kết hôn, v.v. Những lời chúc may mắn kiểu này nhanh chóng trở nên rất phổ biến.

Thực tế, bãi biển hàng ngày không chỉ có khách du lịch mà còn có người dân địa phương đi dạo hay học sinh giết thời gian, và nhiều người đi tàu để đến công sở hoặc trường học mỗi ngày. Nếu những lời chúc này thực sự hiệu nghiệm, thì thật đáng sợ, vì bạn có thể trở thành người yêu của một người hoàn toàn xa lạ.

Tôi đứng đầu hàng đợi tàu, lùi lại một bước, nghĩ rằng chẳng có gì lãng mạn ở đây cả.

Tôi vô tình đã đứng lên vạch vàng.

Chắc hẳn tôi đã nghiêng người về phía trước để nhanh chóng nhảy lên toa tàu và giành chỗ ngồi.

Nguy hiểm thật, tôi phải nghe lời nhân viên ga đã.

“Ối.”

Khi lùi lại, tôi va phải ai đó phía sau.

“Xin lỗi ạ, chú không sao chứ?”

“…Chậc.”

“?”

Tôi quay lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác hơi dơ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Rồi, sau khi chậc lưỡi, ông ta rời đi với vẻ bực bội.

Tôi làm gì khiến ông ta phật ý sao?

Nếu tôi lỡ giẫm lên chân ông ta hay gì đó, thì xin lỗi nhé.

“Chà, tàu đến rồi.”

Trong lúc đợi tàu, cảm thấy hơi áy náy vào buổi sáng, một chuyến tàu chạy vào ga với tiếng lạch cạch.

Rồi cửa tự động mở ra với tiếng xì hơi, và một dòng người ùa ra từ bên trong.

Sau đó, những hành khách đợi trên sân ga chen lấn lên tàu như thể đang tranh giành thứ gì.

“Ư… ôi, có ghế trống này.”

Trong khi chuyến tàu vừa có nhiều người xuống nhanh chóng chật kín, tôi tìm được một chỗ trống và ngồi xuống.

Chuyến tàu từ đây đến trường cao trung, nơi mà tôi sẽ nhập học hôm nay mất khoảng 20 phút.

Tôi đã đến đó một lần khi thăm trường, nhưng tàu tốc hành chỉ dừng một trạm, cảm giác gần hơn tôi nghĩ.

Nhưng tôi không muốn lãng phí dù chỉ chút thời gian như thế.

Tôi đã là học sinh cao trung bắt đầu từ hôm nay.

Tôi không muốn phí thời gian làm những việc vô bổ, nên tôi định đọc sách hoặc học bài vậy.

“…Hử?”

Khi tôi định lấy sách từ cặp ra, tôi thấy một ông lão đứng trước mặt.

Ông ấy có vẻ đang tìm chỗ ngồi.

Nhưng chẳng ai chịu nhường ghế, dù họ nhận ra ông lão đang lom khom và lo lắng.

Bình thường, tôi cũng sẽ làm ngơ.

Nhưng hôm nay, tôi đứng dậy nhường ghế cho ông.

Lý do rất đơn giản: tôi đã xem một chương trình dự báo tử vi sáng nay, họ nói rằng [Nếu bạn tử tế với người khác, điều tốt đẹp có thể đến với bạn].

Dù lý do là gì, làm việc tốt cho người gặp nạn luôn là điều nên làm.

“Ano, ông có thể ngồi đây nếu muốn ạ.”

“Chà, cháu không phiền chứ? Xin lỗi cháu nhé.”

“Không sao đâu ạ, lâu lâu cháu cũng thích ngắm cảnh mà.”

“Chà chà, cháu là một chàng trai tốt bụng đấy. Để ông gửi quà cảm ơn cho cháu nhé.”

“Ơ, không có gì đâu ạ. Thôi cháu đi đây ạ.”

Sau khi nhường ghế, tôi thấy ông lão lấy ví từ túi ra, và tôi vội chạy sang toa tàu bên cạnh.

Chắc ông ấy định cho tôi tiền.

Tôi thấy sợ và có hơi ngại khi nhận tiền từ một người lạ chỉ vì nhường ghế.

Tôi sang toa bên cạnh để không làm ông ấy khó xử, thì tàu đột nhiên lắc mạnh.

“Chết dở.”

Tàu lắc mạnh đến mức tôi mất thăng bằng.

Tôi dựa mạnh vào người đàn ông trước mặt, và cả hai cùng ngã xuống.

“Ối… C-chú không sao chứ?”

“Gừ… cái đéo gì đấy.”

“C-cháu xin lỗi, cháu mất thăng bằng… hử?”

“Cái, k-không phải vậy chứ.”

Đồ trong túi của người đàn ông đổ ra ngoài.

Những thứ vương vãi khắp nơi là ảnh chụp.

Và những bức ảnh đó là…

“Ảnh… chụp lén?”

“Chết tiệt thật!”

Có vài bức ảnh chụp váy và đùi của phụ nữ.

Người đàn ông vội gom ảnh lại như để che chắn trước ánh mắt của những người xung quanh và tôi, người đang sững sờ trước cảnh tượng này.

Ông ta bò quanh khu vực, cuống cuồng nhặt ảnh.

Khi gom xong, ông ta tiến đến một nữ sinh cấp ba đứng gần đó.

“N-Nếu đã vậy thì..kệ mẹ đi”

“Kyaa!”

“Cô em xinh đấy, để tôi chạm vào cô cái nào!”

Tiếng hét của cô gái và chất giọng bẩn thỉu của người đàn ông vang vọng trong toa.

Ông ta vứt túi xuống và với tay về phía nữ sinh, tấn công cô ngay giữa chốn công cộng.

Và rồi lần nữa.

Tàu lắc mạnh hơn trước.

“Ôi lại nữa à!”

Tôi lại mất thăng bằng và ngã về phía người đàn ông.

Tôi ngã cùng ông ta, va vào đám đông trên chuyến tàu chật ních.

Tôi đẩy người đàn ông ngã xuống và ông ta nằm sõng soài ra đấy.

“ui da…”

Đó chỉ là bị té bất khả kháng thôi, nhưng tôi đã khiến ông ta bất tỉnh. Đang lúng túng không biết làm gì, tàu chậm dần.

Và ngay khi đến sân ga, nhân viên nhà ga lội qua đám đông để thay thế những hành khách chạy trốn vì sợ hãi trước tiếng hét của cô gái.

“Xin mọi người lùi lại. Chúng tôi nhận được báo cáo có một kẻ biến thái trên tàu.”

“Chết tiệt.”

Tôi muốn giải thích tình huống và xác nhận an toàn của người đàn ông có lẽ là kẻ biến thái mà tôi đã đẩy ngã.

Nhưng hôm nay là lễ nhập học.

Cảnh sát sẽ nghĩ tôi là học sinh cá biệt nếu gây rắc rối ngay ngày đầu nhập học và lỡ lễ nhập học.

Tôi biết là sai, nhưng tôi rời khỏi đó cùng đám đông.

Dù sao thì, tàu chật kín người, và tôi nghĩ chẳng ai nhận ra tôi trong đám hành khách hỗn loạn.

Sau khi qua cổng soát vé đông đúc, tôi rời ga sớm một chút và hướng đến trường.

“Nghĩ lại thì, không biết cô nàng đó có ổn không.”

Khi thấy trường học, tôi chợt nghĩ vậy.

Tôi nhìn các học sinh khóa trên đi học với vẻ mặt thờ ơ và các học sinh mới như tôi, căng thẳng bước vào trường, và tôi lại nghĩ đến cô gái suýt bị tấn công trên tàu.

Không biết cô ấy có phải học sinh trường này không.

Đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, tôi không nhớ rõ mặt cô ấy, nhưng hình như cô ấy mặc đồng phục khá giống trường tôi.

Nhưng đồng phục trường này giống áo blazer của các trường gần đây, nên có thể tôi bị nhầm.

“Liệu mình có nên trở lại đó không nhỉ.”

Đùa thôi.

Tôi tự nhủ, nhưng tôi không đủ can đảm để quay lại.

Tôi theo dòng người vào sân trường và làm theo hướng dẫn của thầy giáo nói qua loa phát thanh ở giữa sân, "Các học sinh mới hãy di chuyển đến nhà thể chất."

Xa quê nhà một chút, tôi không giấu được sự hồi hộp và chỉnh lại cổ áo, bước vào nhà thể chất.

“Chào mừng tất cả học sinh mới.”

Và cứ thế.

Tôi lắng nghe lời chào trang trọng của thầy hiệu trưởng ở cuối hàng học sinh, xếp hàng theo hướng dẫn của giáo viên trong nhà thể chất.

Các nam nữ sinh trước sau trái phải thì thầm với nhau.

Chắc là bạn bè địa phương.

Liệu tôi có thể kết bạn với ai trong số họ không.

Trong lúc ngẩn ngơ, tôi nghe lén cuộc trò chuyện của mấy cô gái ở hàng bên cạnh.

“Này, nghe nói sáng nay có kẻ biến thái ở trên tàu đấy.”

“Đúng rồi á, tui nghe rồi. Nghe nói một nam sinh mặc đồng phục trường mình bắt được gã ta.”

“Tin đồn là anh ta đã vật hắn ngã xuống. Đỉnh thật, chắc là học sinh khóa trên? Muốn gặp quá đi.”

“Kyaaa! Chắc chắn anh ta ngầu lắm, đúng không?”

Nghe cuộc trò chuyện này, tôi nhận ra họ đang nói về ai.

Có lẽ, à không, chắc chắn đó chính là tôi.

Kẻ biến thái trên tàu sáng nay chắc chắn là gã đó.

Khó mà tưởng tượng có nhiều kẻ biến thái như vậy trong khu vực vào cùng một ngày.

Và chắc chắn là tôi đã khiến gã đó bất tỉnh.

Tôi chỉ mất thăng bằng, nhưng nói về việc vật ngã, thì đúng là tôi đã vật hắn thật.

…Họ đang nói về chuyện đó sao?

“Vậy thì, tất cả các em học sinh mới, các em hãy tìm tên mình trên bảng thông báo phía sau và về lớp học đúng với số lớp kế bên tên mình. Nếu không biết mình được phân vào lớp nào thì hãy hỏi giáo viên gần nhất nhé.”

Lễ nhập học diễn ra suôn sẻ.

Sau đó, bắt đầu từ hàng bên trái, học sinh mới lần lượt rời nhà thể chất.

Chẳng mấy chốc, đến lượt hàng của tôi, tôi tìm tên mình trên bảng thông báo phía sau và thấy tên trong danh sách học sinh năm nhất.

“Ừm… hử?”

Tôi mang giày ở lối vào nhà thể chất và bước ra ngoài, từ xa, tôi thấy có một cô gái đứng một mình giữa sân trường gần nhà thể chất.

Đám đông còn lại cũng bị thu hút bởi hình ảnh một nữ sinh đứng lẻ loi giữa chốn không người.

“Người ấy là ai vậy nhỉ?”

“Nhưng trông người ấy xinh thật.”

“Chân dài ghê! Năm hai? Năm ba? Từ xa nhìn dễ thương cực kì luôn ấy.”

Cô ấy cách chúng tôi hơn mười mét, nên tôi không thấy rõ mặt, nhưng nhìn từ xa cô ấy trông rất xinh đẹp.

Tôi nhìn cô ấy như những người khác khi đi theo dòng người trong đám đông.

Rồi, sau khi bị ai đó đẩy từ phía sau và tôi suýt mất thăng bằng, tôi nhìn lại sân trường, nhưng cô ấy đã biến mất.

---

Vô tình kiếm được bộ Yandere này khá hay! Mọi người enjoy nhé!