Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4807

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4393

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6481

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 176

Vol 1 (1-102) - Chương 2: Bước chân đầu tiên

Một năm trước, tại thành phố pha lê Molypden, Quận 7 phía Bắc.

Bên trong tòa nhà mái vòm pha lê đa diện, dòng người qua lại đông đúc nhưng không hề chật chội. Đây là đại sảnh khổng lồ có sức chứa lên tới 200.000 người, ngay cả khi mặt đất đứng chật kín, không gian vẫn mang lại cảm giác rộng rãi.

Vô số học sinh trong đủ loại đồng phục tay cầm tài liệu, ngay ngắn xếp thành hàng dài trước từng quầy tuyển sinh, mang trong lòng sự hồi hộp và chờ mong, hy vọng có thể trúng tuyển vào ngôi trường mà mình mơ ước. Đây cũng chính là bước ngoặt trong cuộc đời của phần lớn cư dân Liên Bang.

Một ánh mắt lướt qua hàng nghìn quầy tuyển sinh trong đại sảnh, rồi cuối cùng dừng lại nơi có hàng người nối dài chen chúc.

“Xin chào, em là Hersia phải không?”

“Vâng.” Một cô gái mặc đồng phục học sinh hơi rụt rè gật đầu, ngước nhìn người đàn ông cao lớn đầy áp lực trước mặt.

Người đàn ông mặc vest trong quầy tuyển sinh ngả người ra sau ghế, nhìn vào dữ liệu hiển thị trên màn hình, rồi đối chiếu giữa tấm ảnh và cô gái đang đứng trước mặt.

……

“Điểm lý thuyết của em rất xuất sắc, Hersia. Nhưng em cũng hiểu rõ, chỉ vậy thôi thì chưa đủ để vào được trường chúng ta, đúng chứ?”

Trên bức tường phía sau người đàn ông có treo một huy hiệu đầy tinh xảo: một đóa hoa hồng tường vi xanh đậm gần như đen, hai bên có những dây leo đầy gai quấn quanh. Hoa văn trang nhã mà sang trọng, ánh sáng trên đó chậm rãi lưu chuyển.

【Học viện Aedes】(Đánh giá S): Xếp hạng thứ 4 trong Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch, chủ yếu giảng dạy hai chuỗi lớn là Chuỗi Suy Tàn và Chuỗi Tự Nhiên. Học viện nắm giữ năm loại bí pháp tu luyện thuộc các con đường siêu phàm được Liên Bang đánh giá ở cấp độ Hoàn Mỹ: Chuỗi Suy Tàn cấp 5 – Hồng Hoa Truy Điệu, Chuỗi Suy Tàn cấp 5 – Đồng Tử Diệt Sát, Chuỗi Suy Tàn cấp 5 – Du Hành U Đình, Chuỗi Tự Nhiên cấp 5 – Tường Vi Lục Diệp, Chuỗi Tự Nhiên cấp 5 – Tinh Linh Hỏa Huỳnh. Đây là học viện mà vô số người mơ ước hướng tới.

Người đàn ông giơ tay ra, làm động tác xin lỗi với cô gái trước mặt, nhưng ánh mắt lại chẳng nhìn vào cô, mà hờ hững lướt xem thiết bị đầu cuối cá nhân đặt trên bàn. Với ông ta, mỗi ngày tiếp xúc hàng trăm, thậm chí hàng nghìn học sinh giống như vậy – tất cả đều khao khát được vào Học viện Aedes để một bước bay cao. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng thế. Nếu không phải vì yêu cầu từ Liên Bang, trường này thậm chí còn chẳng thèm đến đây dựng quầy tuyển sinh, phần lớn chỉ tiêu nhập học thực ra đã được định đoạt từ lâu.

“Em…”

Hersia nhìn bóng dáng cao lớn, đầy áp lực ấy, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự khinh miệt và chán ghét khiến cô cảm thấy xấu hổ. Thân thể run rẩy, cô siết chặt đầu gối mình, gắng hết sức để giữ bình tĩnh, không dám nghĩ đến cảnh sẽ bị bạn học bên ngoài chế giễu nếu thất bại.

Hersia run run cất giọng: “Em muốn đăng ký theo kênh ngoại lệ ở điều 26 của quy chế tuyển sinh.”

Nói xong, cô cúi đầu nhắm chặt mắt, không dám nhìn vẻ mặt của người đối diện.

“Hừm…” Người đàn ông ấy ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô gái trước mặt, rồi cất lời.

“Em có năng lực gì đặc biệt không? Phải biết rằng chuyện này đâu phải chỉ cần có giải thưởng trong mấy cuộc thi là được.” Nhiều học sinh để vào được trường tốt thường tham gia các cuộc thi khác nhau, nhưng chất lượng thì không ổn, thậm chí còn có không ít trò mờ ám. Một số học viện thật sự danh giá căn bản chẳng hề công nhận những thành tích đó.

“C-có thể… cho em một tờ giấy không?” Hàm răng khẽ run lập cập, giọng nói mong manh đến mức dường như chỉ cần đối phương thoáng lộ chút mất kiên nhẫn thôi cũng đủ khiến cho âm thanh yếu ớt ấy vụn vỡ trong im lặng.

Mặc dù cô biết rõ bản thân có năng lực đặc biệt, nhưng lúc này lại chẳng có chút tự tin nào. Dù sao, cô cũng chỉ xuất thân từ một thị trấn nhỏ nơi vùng xa, nhiều thứ mà người địa phương coi là niềm kiêu hãnh, trong mắt những khu vực phát triển hay tầng lớp trên lại chẳng có gì đáng kể.

“Được thôi.” Người đàn ông tùy tiện rút ra một tờ giấy trắng rồi đặt lên bàn.

May mà vị giám khảo này không làm khó cô, hoặc cũng có lẽ chỉ đơn giản là ông ta khinh thường, chẳng buồn làm khó một cô gái như vậy.

Hersia cầm lấy tờ giấy trắng, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự run rẩy nơi đầu ngón tay, rồi hơi dùng sức xé tờ giấy. Dưới ánh đèn trắng, những sợi xơ nhỏ ở mép giấy tách ra, so với phần mép phẳng nhẵn thì trông thô ráp hơn hẳn.

“Rồi sao nữa?” Người đàn ông hừ mũi một tiếng, cảm thấy có chút buồn cười, chẳng hiểu cô gái này làm vậy để làm gì.

“Xin hãy chờ một chút.”

Lúc này, Hersia rốt cuộc cũng lấy lại được một chút bình tĩnh. Cô ghép lại những mảnh giấy vừa xé trên bàn, cẩn thận chỉnh cho khớp, rồi dùng ngón tay trỏ khẽ vuốt qua. Điều kỳ diệu xảy ra: tờ giấy dần dần phục hồi, cho đến khi trở lại nguyên vẹn, trắng tinh như lúc ban đầu.

“Chuyện này…”

Ánh mắt người đàn ông chợt sững lại. Ông cẩn thận thu lại tờ giấy, lật đi lật lại quan sát, còn giơ lên dưới ánh đèn trên trần để soi kỹ, dường như muốn tìm ra dấu vết rách nát ban nãy. Thế nhưng, ông hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điểm khác biệt nào, tựa như tờ giấy này từ đầu vốn đã nguyên vẹn hoàn hảo.

Nếu không phải vì tận mắt chứng kiến toàn bộ những gì vừa xảy ra, ông ta thậm chí sẽ cho rằng mình đã nhìn nhầm – rằng tờ giấy này vốn chưa từng bị xé rách.

“Xin lỗi, em có thể làm lại một lần nữa không?” Người đàn ông đặt tờ giấy trong tay xuống, nhìn về phía cô gái trước mặt.

“Được ạ.” Hersia cuối cùng cũng khẽ thở phào trong lòng.

Ít nhất, điều đó cũng khiến vị giám khảo trước mặt chú ý đến cô. Điều mà cô sợ hãi nhất thực ra là ánh mắt thờ ơ, coi thường, lơ đãng của đối phương – bởi nó đồng nghĩa với việc niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng chỉ như hạt bụi tầm thường, hoàn toàn không có chút gì nổi bật.

“Nhưng lần này có thể đổi sang một vật khác không? Ví dụ như chiếc ví da này.” Vừa nói, người đàn ông vừa lục trong chiếc cặp bên cạnh, lấy ra một chiếc ví da, rút hết đồ bên trong rồi đặt nó lên bàn.

“Được ạ.” Hersia gật đầu.

Sau đó, người đàn ông dùng kéo cắt đôi chiếc ví da, đặt nó lên bàn rồi đẩy qua cho cô.

Tiếp đó, Hersia nhặt lấy chiếc ví đã bị cắt, đặt các mảnh khớp lại với nhau, rồi chậm rãi lặp lại quá trình khi nãy, chỉ là lần này kéo dài lâu hơn nhiều.

Ngón tay khẽ lướt qua, chiếc ví cũng dần dần khôi phục lại trạng thái ban đầu, nguyên vẹn không tì vết. Ngay cả những hoa văn trên bề mặt cũng không hề có dấu hiệu đứt gãy hay bị lệch, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Bên trong quầy tuyển sinh bỗng chốc im lặng.

Một hồi lâu sau, người đàn ông mới nhặt chiếc ví trên bàn lên, kiểm tra cẩn thận rồi đặt xuống.

“Từ khi nào em nhận ra mình có năng lực này?” Ông hỏi, giọng điệu hết sức nghiêm nghị.

“Khoảng nửa năm trước ạ?” Hersia nhớ lại rồi đáp, cụ thể thì cũng không rõ lắm, chỉ là tình cờ phát hiện ra mình có năng lực này.

“Ta có thể nói đây là một loại năng lực cực kỳ hiếm có và đặc biệt. Nhưng hiện giờ trong tay ta lại thiếu một số thiết bị, nên không thể tiến hành kiểm tra sâu hơn. Nếu có thể, Hersia, em hãy để lại thông tin liên lạc, sau đó chúng ta sẽ sớm thông báo cho em kết quả đánh giá.” Nói xong, người đàn ông ấy cuối cùng cũng lấy ra từ trong cặp tờ đơn đăng ký duy nhất trong ngày hôm nay.

“Vâng, em cảm ơn thầy.” Hersia cúi đầu, trong lòng tràn đầy sự biết ơn, cơ thể đang run rẩy cũng dần bình tĩnh trở lại.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng đã đặt được bước chân đầu tiên.

——

Họ tên: Hersia Tilane

Tuổi: 16

Quê quán: Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch – Hành tinh B2-7621 (Lục Bảo Tinh), Thành phố Arpeggio, Quận 7 phía Bắc

Trường học: Trung học Cơ sở Huỳnh Tình, thành phố Arpeggio

Bảng điểm: Văn học (124) – Toán học (122) – Lý luận Aijieka (131) – Ngôn ngữ Tinh Linh (72) – Luật học (69) – Logic AI (68) – Hóa dược học (70) – Vật lý cơ sở (70)

Chuỗi siêu phàm: Chuỗi Suy Tàn cấp 2 – Khách Từ Bóng Tối

——

Cái gọi là chuỗi siêu phàm, chính là phương pháp để sinh mệnh ngưng tụ hạt Aijieka thành lõi, từ đó sở hữu năng lực siêu việt, thậm chí từng bước thăng hoa trở thành sinh mệnh cao cấp.

Từ thuở xa xưa, hạt Aijieka đã có rất nhiều tên gọi khác nhau: Mana, Ma lực, Nguyên lực, Linh lực… Đây là kỳ tích được sản sinh sau khi một vũ trụ khác va chạm và giao thoa với vũ trụ hiện tại. Nó trở thành một vật dẫn đặc thù, cho phép tinh thần can thiệp vào thế giới thực, đạt được những hiệu quả giống như ma pháp. Người ta gọi đó là ma pháp, bởi vì có những năng lực khó lòng giải thích bằng khoa học, hoặc cũng có thể là vì khoa học kỹ thuật hiện nay vẫn chưa phát triển đến mức có thể giải đáp mọi bí ẩn. Con người chỉ biết cách sử dụng nguồn sức mạnh này, còn cơ chế gốc rễ thật sự phía sau vẫn còn là điều bí ẩn chưa thể lý giải.

Và khi nguồn sức mạnh kỳ diệu này được chuyển hóa thành hình thái có trật tự, nó sẽ hình thành nên các chuỗi siêu phàm khác nhau, như Chuỗi Tự Nhiên, Chuỗi Quang Vũ, Chuỗi Suy Tàn, Chuỗi Tử Linh… Lõi siêu phàm không ngừng ngưng tụ sức mạnh ấy và từng bước tấn thăng, từ thấp đến cao, được phân chia thành Chuỗi cấp 1 đến cấp 9.

Có thể đạt đến Chuỗi cấp 2 ngay từ trước khi vào trung học phổ thông, thì ngay cả ở những tinh vực trung tâm phát triển nhất của Liên Bang cũng đã được coi là học sinh xuất sắc, huống chi nay đã chẳng còn là thời kỳ huy hoàng rực rỡ của Kỷ nguyên thứ tư. Chuỗi cấp 8 giờ đây đã là đỉnh cao mà vô số quốc gia và tổ chức hướng tới. Còn những tinh anh vừa ra trường thường đạt quanh Chuỗi cấp 3–4, và nhân tài như vậy đi đến đâu cũng sẽ được săn đón.

Điền xong tờ đơn đăng ký, Hersia đứng dậy, hai tay ôm tập hồ sơ trước ngực, lại một lần nữa cúi đầu bày tỏ lời cảm ơn, rồi mới chậm rãi rời khỏi quầy tuyển sinh ấy.

Cánh cửa kính mở ra, một làn sóng huyên náo ùa tới, nóng rát như gió lửa phả thẳng vào mặt cô. Vô số thí sinh xếp thành hàng dài, hồi hộp chờ đợi trước từng quầy tuyển sinh. Dù họ chỉ trò chuyện khe khẽ, nhưng trong đại sảnh kim loại trong suốt, hùng vĩ đến mức khó tin này, đã tụ tập chừng 120.000 thí sinh – nhìn mãi cũng chẳng thấy điểm tận cùng.

Đây là sự kiện tuyển sinh thường niên của Quận 7 phía Bắc. Dưới sự sắp xếp của Liên Bang, các học viện ưu tú sẽ mở quầy tuyển sinh trong đại sảnh để tiếp nhận hồ sơ và xét tuyển những thí sinh đến đăng ký.

Bên cạnh điểm thi lý thuyết chung toàn hành tinh, mỗi học viện còn có những tiêu chí tuyển sinh riêng tùy theo phong cách của mình.

Chẳng hạn, một số học viện nghệ thuật yêu cầu thí sinh phải có sở trường về nhạc cụ và trình diễn ngay tại chỗ. Một số học viện chuyên về hóa dược thì lại yêu cầu thí sinh trực tiếp pha chế dược phẩm, còn các học viện thương mại lại đặc biệt kiểm tra năng lực ngôn ngữ của thí sinh,…

Tất nhiên cũng có những trường đặc biệt, ví dụ như học viện quân sự trực thuộc Liên Bang, hay các học viện nằm trong top 50 của hành tinh. Học viện Aedes mà Hersia đăng ký chính là một trường cao cấp như thế, xếp hạng 4 trong toàn tinh vực, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Điều kiện tuyển sinh ở đó khắt khe và phức tạp hơn hẳn, người có thể bước vào, hoặc là thiên tài hiếm có, hoặc là con cháu gia tộc lớn.

Sau khi Hersia rời đi, vị giám khảo ấy vẫn chưa cho thí sinh tiếp theo bước vào, mà ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên tờ đơn đăng ký mà cô ấy vừa điền, chậm rãi lướt qua từng dòng, dường như chìm vào trầm tư.

Ông ta chẳng hề giống với những nhân viên tầm thường chỉ làm cho xong ngày tháng. Với tư cách giám khảo tuyển sinh của một học viện danh tiếng hàng đầu, quyền hạn trong tay ông là vô cùng lớn, mà yêu cầu dĩ nhiên cũng cực kỳ khắt khe, bởi ông vốn từng trải và sở hữu kiến thức vô cùng phong phú. Lần này đến Quận 7 phía Bắc, vốn chỉ để qua loa đáp ứng yêu cầu của Liên Bang, chẳng hề định tuyển thêm người. Thế nhưng, ngoài dự tính của ông, lần này đã gặp phải một ngoại lệ.

Năng lực tái tạo vật chất, nghe qua thì có vẻ chẳng mấy đặc biệt, nhưng trong mắt giới chuyên môn thì lại hoàn toàn khác.

Ngày nay, đa số vật phẩm đều là hàng công nghiệp. Cái gọi là sửa chữa, thực chất chỉ là thay thế, lấy mô-đun còn tốt thay cho mô-đun hỏng. Và bởi vì những vật phẩm này được tiêu chuẩn hóa, chúng có thể nhanh chóng được sản xuất trên dây chuyền, vừa tiết kiệm chi phí vừa đỡ tốn công hơn nhiều so với việc tháo ra kiểm tra và sửa chữa.

Thứ gọi là tái tạo chân chính, trên thực tế cực kỳ hiếm và khó gặp.

Điều đó chẳng khác nào dùng phương pháp chữa lành sinh mệnh để áp dụng lên vật chất vô cơ, khiến chúng phục hồi về trạng thái ban đầu – nếu nghĩ kỹ thì đây là một loại năng lực đủ khiến người ta phải rùng mình.

Tựa như khiến từng phân tử đứt gãy nối liền lại, các liên kết giữa nguyên tử được tái tạo, rồi sắp xếp có trật tự theo đúng trạng thái ban đầu.

“Nếu năng lực ấy mà có thể dùng để phục hồi những bảo vật hiếm có, hay mấy loại tinh thể quý giá… thì đúng là không tưởng…”

“Không, còn quá sớm để kết luận. Cũng có thể chỉ là mánh khóe che mắt mà thôi. Phải mang thứ này về, dùng thiết bị chuyên dụng kiểm tra nhiều lần mới có thể chắc chắn.” Vị giám khảo lắc đầu, ép bản thân trấn tĩnh, xua đi sự phấn khích vừa bất chợt dâng lên.

Ông trầm ngâm, ngón tay vô thức gõ lên bàn, nghĩ xem phải báo cáo và trình bày phát hiện này với cấp trên của học viện ra sao.

Mãi cho đến khi một khoảng thời gian dài trôi qua, ông ta mới thu dọn hồ sơ trên bàn, rồi ấn nút thông báo.

“Thí sinh tiếp theo.”