Trong không gian mờ tối, chiếc đèn pha lê trên trần khẽ lay động, những cột sáng tím nhạt và lam thẫm đan xen qua lại, tiếng trống trầm bắt đầu vang lên.
Trong căn phòng tĩnh lặng, nhịp trống đều đặn từng hồi vang lên, gõ thẳng vào trái tim của mỗi khán giả giữa khung cảnh u tối này. Âm thanh rõ ràng ấy, ngay cả trong bóng đêm dày đặc, vẫn khiến người ta như nhìn thấy màng nhĩ đang rung động – vừa tỉnh táo, lại vừa mê say.
Đây là một khán phòng hòa nhạc ngầm. Trong không gian nhỏ hẹp tụ tập bảy tám mươi khán giả này, họ đứng giữa khung cảnh mờ tối đan xen ánh huỳnh quang, cuồng nhiệt mà vẫn kìm nén, chăm chú dõi theo trên sân khấu – nơi ánh sáng duy nhất đang chiếu rọi vào nữ ca sĩ trong bóng đêm.
Ánh đèn hắt nghiêng chỉ soi rọi nửa khuôn mặt thiếu nữ. Đôi mắt lam băng giá, mái tóc dài đen tuyền, làn da trắng nhợt như tuyết. Thân hình nàng chỉ lộ ra đôi chút dưới ánh sáng, còn lại bị bóng tối bao phủ, nhưng chính dáng vẻ mảnh mai và ma mị ấy vẫn khiến người ta không khỏi đắm chìm.
Đôi môi phơn phớt hồng, tựa như sắc hoa anh đào khẽ hé mở, một giọng hát vương chút lạnh lẽo khẽ ngân vang trong từng nhịp trống. Dù có nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm nhận được tiếng hát ấy xuyên qua thời gian và không gian, chạm đến nơi sâu thẳm nhất của linh hồn.
Tựa như từng tế bào trong cơ thể đều đang trôi nổi trong khúc nhạc và tiết tấu ấy, mọi phiền muộn và bất an nơi trần thế đều tan biến, đưa con người bước vào một thế giới xa xăm vô tận, tĩnh mịch và băng giá.
Trong tiếng ca không hề có lấy một chút cuồng nhiệt, chẳng có lời khuyên nhủ, càng không có sự an ủi, chỉ còn lại sự trống vắng vô tận và xa xăm, như thể đã gạt bỏ hết mọi cảm xúc vụn vặt của kiếp phàm nhân, chỉ để ngước nhìn tinh không và nhận ra sự nhỏ bé cùng lạc lõng của bản thân.
Khúc nhạc vẫn chưa dừng, theo từng ngón tay thon dài gảy lên dây đàn, sau khoảng lặng kéo dài, một giai điệu linh động tràn đầy nhịp điệu của sự sống chậm rãi vang lên, trầm lắng mà hùng vĩ đến mức khiến những khán giả có mặt cũng không kìm được mà rơi lệ.
Khúc nhạc khẽ lắng xuống, ánh sáng cũng mờ đi, tất cả chợt đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Ngón tay đang lướt trên màn hình chợt dừng lại.
“Đây là buổi biểu diễn của vị ca sĩ nổi tiếng nào vậy? Nhìn có vẻ như nó mang một phong cách rất đặc biệt.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh.
Bạn ngẩng đầu lên, bên cạnh là một thiếu nữ tóc vàng với cặp sừng đen như trang sức nơi mái tóc, đang cất tiếng hỏi bạn. Cô khoác trên mình chiếc váy trắng điểm hoa, tà váy lấp lánh những ô màu xen kẽ lam thẫm và hồng tươi. Sự phối sắc táo bạo này khiến cả bộ váy tỏa ra vẻ vui tươi, tràn đầy sức sống.
“Tôi chỉ tình cờ lướt thấy trên Mạng Tinh Vực dạo gần đây thôi, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ.”
“Thế à, tôi còn muốn biết rốt cuộc là ai nữa chứ.” Cô gái có chút tiếc nuối trả lời, đôi sừng đen cong giữa mái tóc khẽ nâng lên, gạt qua vài lọn tóc vàng óng.
“Cậu đang tò mò về chủng tộc của tôi sao?” Dường như nhận ra sự hiếu kỳ trong mắt bạn, cô gái nở nụ cười rồi tự nhiên bắt đầu giới thiệu bản thân.
“Tôi sinh ra ở Giviria, thuộc Tinh vực phía Bắc của Liên bang, mang dòng máu thú nhân – tộc Ngưu Giác. Hiện tôi đang tham gia chương trình trao đổi sinh viên ở Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch.”
……
“Cậu hỏi tôi vì sao lại đến đây ư? Tuy kinh tế của Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch không mấy phát triển, nhưng nơi này có bề dày lịch sử. Từ nhỏ tôi đã xem không ít phim tài liệu và truyền hình về nó, nên luôn thấy rất tò mò, rất muốn tận mắt đến xem. Vì thế lần này tôi đã nhờ gia đình đồng ý cho một kỳ trao đổi sinh viên kéo dài hai năm.”
Nhìn cô gái đồng trang lứa vẫn còn mang theo nét ngây thơ và khát vọng ấy, bạn không nỡ phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của cô, chỉ có thể khẽ gật đầu rồi im lặng.
Bên ngoài khung cửa sổ tròn, một hành tinh xanh khổng lồ đang dần tiến lại gần, theo sau ngôi sao rực cháy bất tận. Ở đường chân trời xa xăm, một vệt sáng vàng từ từ ló lên, rồi chiếu rọi khắp vùng đất rộng lớn mênh mông.
Giữa khoảng xanh thẳm và trắng xóa vô tận, phi thuyền từ từ hạ vào tầng khí quyển, khiến cho những rung lắc và chấn động truyền đến từ dưới chân và ghế ngồi.
“Quý khách lưu ý, phi thuyền hiện đang hạ cánh xuống hành tinh B2-7621 (Lục Bảo Tinh) thuộc Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch. Do ảnh hưởng va chạm với tầng khí quyển, phi thuyền sẽ rung lắc trong chốc lát. Xin vui lòng giữ nguyên vị trí, cài chặt dây an toàn và không tự ý rời khỏi ghế.”
Giọng nữ nhân tạo vang vọng khắp khoang. Dọc lối đi, những robot hình bán cầu bám chặt xuống sàn bằng từ tính, lặng lẽ thực hiện nhiệm vụ tuần tra.
“Cho tôi một ly nước ép việt quất Hoàng Phong Lục Bảo.” Cô gái tộc Ngưu Giác bên cạnh chẳng hề lo lắng trước sự rung lắc của phi thuyền, trái lại còn vẫy tay với con robot đi ngang, đưa ra yêu cầu của mình.
“Xin vui lòng chờ.” Con robot hình bán cầu dừng lại bánh lăn, trên bảng điều khiển đen hiện lên một khuôn mặt cười ghép từ những ký tự đơn giản. Nó mở khoang ngực phía trước, lấy ra một cốc nước trái cây còn lạnh, cắm sẵn ống hút rồi đưa cho cô gái tộc Ngưu Giác.
“Cảm ơn nhé~”
“Phục vụ nhân loại là vinh hạnh của chúng tôi.” Con robot đáp lại bằng một biểu cảm ký tự, rồi tiếp tục lăn bánh đi tiếp.
“Đáng yêu thật đấy, cậu nói xem có phải không?” Cô gái khẽ cắn ống hút, trong chiếc ly, những viên đá lạnh lách cách va vào dòng nước cam vàng, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo.
Cô nhìn ra thế giới bên ngoài khung cửa sổ tròn, bầu trời sao tối tăm vô tận dần nhường chỗ cho sắc lam của biển cả và trắng xóa của mây trời trên hành tinh, cảnh sắc trở nên ngày càng sáng rực.
Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch nằm ở rìa phía Nam Liên Bang, có ba hệ sao, trong đó hai lớn một nhỏ. Trong những năm đầu, nơi này đã cung ứng nhiều sản phẩm công nghiệp cần thiết cho Liên Bang, góp phần to lớn cho tiền tuyến trong cuộc chiến kéo dài năm mươi năm.
Trong số đó, tinh thể Tứ Diệp mẫu R3H412 chính là linh kiện cốt lõi không thể thay thế cho pháo trục chủ lực trên những chiến hạm lớp Long Thán của Liên Bang.
Quá trình chế tạo loại tinh thể này cần đến một lượng khổng lồ nước và khoáng sản hiếm, bởi vậy chỉ có số ít khu vực trong thiên hà mới đủ điều kiện sản xuất. Tinh vực Tứ Diệp lại vừa nằm ở hậu phương an toàn, vừa trùng hợp là một trong những sản địa hiếm hoi, thế nên khi ấy đã được Liên Bang đặc biệt coi trọng.
Dưới chính sách của Liên Bang, vô số công dân ồ ạt di cư đến nơi đây, còn các tập đoàn công nghiệp thì gấp rút dựng lên hệ thống cơ sở sản xuất và phụ trợ. Nhờ đó, tinh vực này phát triển với tốc độ chóng mặt, cho đến khi cái tên ‘Tứ Diệp Tinh’ không chỉ còn là tên gọi của một loại tinh thể, mà trở thành biểu tượng, được dùng làm danh xưng chính thức cho cả tinh vực.
……
Thế nhưng, tất cả cũng đã là chuyện của mấy trăm năm về trước.
Ngày nay, Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch chỉ còn là một tinh vực nhỏ ở vùng biên của Liên Bang, kinh tế trì trệ, môi trường và cơ sở hạ tầng lạc hậu. Ô nhiễm công nghiệp đã tàn phá môi trường trên các hành tinh cư trú, mưa axit triền miên không dứt, còn kinh phí để khắc phục thì như một hố sâu không đáy, vĩnh viễn chẳng thể lấp đầy.
Những năm đầu, trong Liên Bang vẫn còn có người kêu gọi bảo vệ và cải thiện môi trường của Tinh vực Tứ Diệp, bởi nơi này từng là tinh vực anh hùng, đã góp phần giúp Liên Bang vượt qua giai đoạn gian nan nhất. Thế nhưng, cùng với sự ra đi của từng thế hệ, trong khi vấn đề môi trường của tinh vực mãi không được giải quyết triệt để, những tập đoàn lớn từng có mặt nơi đây cũng lần lượt rút đi. Tinh vực này dần dần biến thành vành đai gỉ sét trong Liên Bang – một nơi hoang phế, lạc hậu, chẳng ai còn đoái hoài.
Giờ đây trên Mạng Tinh Vực hầu như chẳng còn ai nhắc đến Tứ Diệp Tinh nữa, chỉ còn người dân bản địa vẫn lặng lẽ hoài niệm về một thời huy hoàng đã xa.
Sau khi bước vào tinh không, nhân loại đã từng có một thời kỳ huy hoàng rực rỡ, nhưng lịch sử đã chứng minh hết lần này đến lần khác, rằng mọi ánh sáng cuối cùng rồi cũng sẽ lụi tàn.
Cùng với những cuộc tranh đoạt lợi ích, vô vàn tư tưởng hỗn loạn ngập tràn khắp mạng lưới thông tin. Con người trở nên cuồng loạn rồi tê dại, chẳng còn một góc nào có thể thoát khỏi sự cuốn trôi và rửa tội của thời đại, cũng chẳng còn sự tĩnh lặng hay thuần khiết nào không bị vấy bẩn.
Đây là một thế giới bi thương, một thế giới rồi sẽ chậm rãi đi đến diệt vong.
Bạn ngẩn ngơ nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, cho đến khi con tàu dần ổn định, ánh đèn trong khoang chậm rãi sáng lên, và hình phản chiếu của bản thân cũng dần hiện rõ trên ô cửa kính.
Mái tóc dài màu xám tro mềm mại, đôi mắt đen láy, bộ đồng phục học sinh giản dị và phổ biến, cùng với chiếc nơ bướm đen nổi bật phía sau đầu, toát lên vẻ trong sáng và đáng yêu.
Nếu có một AI tiên tiến cấp cao chuyên về phân tích so sánh gương mặt này với bóng dáng ma mị của nữ ca sĩ trong màn hình trước đó, ắt hẳn sẽ nhận ra giữa hai người có rất nhiều điểm tương đồng và trùng khớp. Thế nhưng, mái tóc và trang phục quen thuộc của thiếu nữ, cùng với một loại năng lực đặc biệt nào đó, đã khiến sự hiện diện của cô giảm đi đáng kể, khiến những người xung quanh vô thức bỏ qua – hệt như một nữ sinh trung học bình thường trên phố.
“À đúng rồi, vẫn chưa hỏi tên cậu là gì nhỉ?” Cô gái bên cạnh, nhìn phi thuyền sắp hạ cánh, chợt nhớ ra điều gì đó.
“Tilane, Hersia Tilane.”
Một tiếng rít dài vang vọng trong tầng khí quyển, kèm theo những rung lắc và âm thanh phanh gắt chói tai. Phi thuyền xuyên tinh không từ từ hạ xuống đường băng, cuối cùng hoàn toàn dừng lại. Trong khoang, các cần an toàn trên ghế lần lượt nhả khí rồi tự động bật mở. Hành khách rộn ràng trò chuyện, từng người đứng dậy rời chỗ, đi về phía lối ra.
Hình chiếu trên trần khoang dần thay đổi, hiện ra bầu trời xanh hiếm thấy và trong vắt, bên cạnh là những con số trắng nhấp nháy hiển thị thời gian hiện tại.
[Kỷ nguyên thứ sáu, năm 1252, ngày 10 tháng 4, Liên Bang Tường Vi – Tinh vực Tứ Diệp Tinh Thạch – Hành tinh B2-7621 (Lục Bảo Tinh), 2 giờ 41 phút 54 giây chiều]
(^_^) chẳng hạn