Nghe tiếng kêu của thiếu nữ, Albert vốn đang tập trung vào chồng hồ sơ trên bàn, liền ngẩng đầu lên đầy thắc mắc.
“Có chuyện gì thế?”
“Tại sao Rusatinia lại tích trữ nhiều kim tệ đến vậy!?” Phynia vừa hoảng hốt vừa bất mãn hỏi: “Làm như vậy sẽ gây ra chuyện lớn lắm đó!”
“Chuyện lớn?” Albert nhíu mày khó hiểu hỏi: “Tiền nhiều hông phải là chuyện tốt à?”
Phynia không chút do dự đáp: “Đương nhiên không phải chuyện tốt! Anh mau nói cho em biết trước, số tiền này từ đâu mà có?”
Albert trầm ngâm một lát, rồi kể rành mạch nguồn gốc số tiền trong tay cho Phynia.
Đầu tiên, đương nhiên là thuế thu hàng năm của Rusatinia.
Thuế thu hàng năm của Rusatinia ước chừng khoảng một triệu kim tệ Yalman. Trong số thuế này, bao gồm khoảng 200.000 kim tệ thuế lương thực, 100.000 kim tệ thuế thân, 120.000 kim tệ thu nhập từ các hoạt động sản xuất như mỏ và xưởng gỗ, 70.000 kim tệ thu từ các trạm kiểm soát, cùng với gần 300.000 kim tệ do các chư hầu dưới trướng nộp.
Trước khi Albert đến, một nửa số kim tệ này được chi cho bộ máy quan liêu và quân phòng thủ thành của Rusatinia, nửa còn lại đều được vận chuyển đến thành St. Mill – dù sao thì khi đó Rusatinia vẫn là lãnh địa trực thuộc của Hoàng Đế, khoảng 500.000 kim tệ. Có thể nói vào thời điểm đó, thu chi tài chính của Rusatinia vẫn tương đối lành mạnh.
Nhưng khi Albert đến, mọi thứ đều thay đổi, trước hết là vấn đề thuế má.
Sau khi loại bỏ các thế lực chư hầu do Santos và Coburn cầm đầu, Albert có thể trực tiếp thu thuế trên toàn bộ Rusatinia, giảm bớt một tầng trung gian, và sau khi sản lượng lương thực tăng nhờ sự hỗ trợ của nông cụ, Albert có thể thu thêm 600.000 kim tệ mỗi năm – trong đó 400.000 là thuế lương thực, 200.000 là các loại thuế khác.
Tuy nhiên, thuế má lại không phải là nguồn tài chính lớn nhất của Rusatinia hiện nay, bởi dù thuế có tăng trưởng đến mấy, một năm cũng chỉ có thể cung cấp khoảng 1.500.000 kim tệ. Trong tình hình quân đội mở rộng, lãnh địa mở rộng, thì cái khoản 1.500.000 kim tệ này, mỗi năm chỉ có thể dư lại 6-700.000 kim tệ, so với 13.000.000 trên sổ sách hiện tại thì chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nguồn tài chính thực sự của Albert vẫn là thu nhập từ các sản phẩm của nhà máy công nghiệp nặng Lambeau, thu nhập từ xưởng dược tề, thu nhập từ chuỗi nhà hàng, và các khoản ban thưởng từ cố Hoàng Đế Ursel.
Các loại công cụ sắt thép từ nhà máy công nghiệp nặng Lambeau hiện đã được bán ra trên toàn tỉnh Frostbite. Kể từ ngày thành lập, cho đến nay đã mang lại cho Rusatinia 3.000.000 kim tệ thu nhập.
Trong khi đó, các loại dược tề do xưởng dược tề sản xuất lại mang lại lợi nhuận khổng lồ, dựa vào kênh thương mại của nhà Makotkin, dược tề trị liệu và dược tề phục hồi đã được bán trực tiếp ra toàn thế giới loài người, thậm chí ngay cả khi Học Viện Đế Quốc tổ chức các cuộc thi học viện, các thí sinh cũng đã sử dụng hai loại dược tề này để phục hồi trạng thái.
Kể từ ngày hợp tác với nhà Makotkin, ngành công nghiệp dược tề đã mang lại cho Albert 6.000.000 kim tệ thu nhập, cộng thêm thu nhập từ Fals của nhà Makotkin, riêng thu nhập một năm đã lên tới 15.000.000 kim tệ Ducat – đương nhiên, lợi nhuận khổng lồ như vậy chắc chắn không thể kéo dài.
E rằng chẳng bao lâu nữa, các quốc gia khác sẽ giải mã công thức dược tề, nghiên cứu ra hai loại dược tề của riêng mình, cộng thêm thị trường bão hòa, thu nhập từ hai loại dược tề này trong tương lai sẽ vào khoảng 10.000.000 kim tệ mỗi năm.
Ngoài ra còn có chuỗi nhà hàng, với sự giúp đỡ từ các món ăn dị giới mà Phynia cung cấp, chuỗi nhà hàng hợp tác giữa Albert và nhà Makotkin đã mang lại cho Albert khoảng 1.000.000 kim tệ Ducat thu nhập – tuy có vẻ không nhiều, nhưng phải biết rằng, nhà hàng là một ngành công nghiệp cần nhiều vốn, số tiền cần để xây dựng một nhà hàng cao cấp không phải là nhỏ.
Do đó, ẩn sau bề ngoài thu nhập khiêm tốn là sự mở rộng nhanh chóng của chuỗi nhà hàng. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của ba anh em nhà Makotkin, hiện tại các nhà hàng đang mở rộng ra khắp lục địa Yieta, và điều này cũng có nghĩa là tầm nhìn của Albert cũng đang lan tỏa khắp lục địa – dù sao thì hắn cũng có quyền bổ nhiệm nhân sự cho tất cả các nhà hàng, lợi dụng quyền hạn này, hắn có thể cài cắm tai mắt của mình vào các nhà hàng, thu thập thông tin tình báo từ khắp nơi.
Cuối cùng, còn có các khoản ban thưởng mà Ursel đã ban cho Albert.
Khi Albert rời đi, Ursel đã ban thưởng cho Albert 1.000.000 kim tệ Ducat, và số tiền này chính là vốn khởi động của nhà máy công nghiệp nặng Lambeau. Sau đó, khi Albert trở về St. Mill cách đây không lâu, hắn lại nhận được 3.000.000 kim tệ vì nhiều lý do khác nhau, tổng cộng là 13.000.000 kim tệ.
Đương nhiên, ngoài những khoản này ra, Albert không phải là không có những nguồn thu khác. Chẳng hạn như thu nhập từ việc tịch thu tài sản của các quý tộc dưới trướng, thu nhập từ việc chuyển giao hai ngàn tấn sắt thô sản xuất từ nhà máy công nghiệp nặng Lambeau cho St. Mill…
Nhưng Rusatinia trong mấy tháng qua cũng không phải chỉ kiếm tiền mà không chi tiêu, các khoản chi phí khác nhau khi chống lại quân đội man di, tiền trợ cấp sau chiến tranh, tiền bồi thường cho người man di, mở rộng nhà máy công nghiệp nặng Lambeau, chi phí xây dựng các công trình ở các nơi, chi phí bố trí tù binh của Đế Quốc Kỵ Sĩ Đoàn… Tính toán tất cả các khoản tiền này, đều là những khoản lớn.
Lý do Rusatinia có thể tích trữ nhiều tiền như vậy, hoàn toàn là do Albert và Phynia quá giỏi kiếm tiền, đến mức sau mọi khoản chi tiêu, vẫn có thể tích lũy được nhiều khoản dư thừa như vậy.
“Thì ra là như vậy…”
Nghe Albert giải thích xong, vẻ mặt Phynia cũng trở nên rối rắm.
Nàng vạn lần không ngờ việc quá giỏi kiếm tiền, lại có ngày cũng có thể trở thành tội lỗi.
“Anh thực sự không hiểu.” Albert nhíu mày nói: “Tại sao em lại lo lắng vì tiền nhiều? Em phải biết rằng, thuế thu hàng năm của St. Mill quy đổi ra lên tới 200.000.000 kim tệ Ducat, thu nhập hiện tại của chúng ta chỉ bằng khoảng 1/20 của số đó, sau này chiến sự nổ ra sẽ nhanh chóng cạn kiệt, tại sao em còn chê nhiều?”
Phynia lắc đầu nói: “Quan trọng không phải là tiền nhiều hay ít, mà là tiền có được chi tiêu hay không. Em hỏi anh, Albert nghĩ rằng thuế thu hàng năm của St. Mill có thặng dư không?”
“Không.” Albert suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “St. Mill chi tiêu lớn hơn nhiều so với Rusatinia nhỏ bé của chúng ta. Dù mỗi năm thu nhập có 200.000.000 kim tệ, nhưng chi tiêu cũng phải tính toán kỹ lưỡng.”
“Thế thì còn gì nữa.” Phynia xòe tay đáp: “Thu nhập của St. Mill tuy nhiều, nhưng một mặt, kim tệ sau khi thu về sẽ nhanh chóng được chi tiêu, mặt khác, họ chủ yếu thu thuế bằng hiện vật, chứ không phải kim tệ thực sự. Mà anh bây giờ lại có tới cả chục triệu kim tệ chất đống trong tay.”
“Có vấn đề gì sao?”
Sau khi thiếu nữ nhấn mạnh nhiều lần, Albert cũng mơ hồ nhận ra sự việc có vẻ nghiêm trọng, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị, hỏi thiếu nữ như vậy.
Phynia suy nghĩ một lát, rồi giải thích cho Albert.
“Tiền, chỉ là một phương tiện dùng để trao đổi hàng hóa, trong thế giới kiếp trước của em, nó được gọi là vật ngang giá chung.
Bản thân kim tệ có thể có một giá trị nhất định, nhưng thực tế không nhiều, bởi vì kim tệ không thể khiến người ta ăn no mặc ấm, ăn no mặc ấm mới là nhu cầu bản chất của con người, mọi nhu cầu khác đều là thứ yếu.
Mà kim tệ không thể đáp ứng điểm này, và cũng không quan trọng đến mức nào, thứ thực sự giao phó giá trị cho kim tệ là hàng hóa mà nó có thể mua được.
Giá trị trao đổi giữa kim tệ và hàng hóa chưa bao giờ là bất biến. Và sau khi hiểu được kim tệ chỉ là một phương tiện dùng để trao đổi hàng hóa, Albert nên nhận ra rằng khi kim tệ trên thị trường khan hiếm, giá trị của kim tệ sẽ không ngừng tăng lên so với hàng hóa, điều này trong thế giới kiếp trước của em được gọi là giảm phát.
Trong bối cảnh giảm phát, vì hàng hóa nhiều mà kim tệ ít, giá cả sẽ không ngừng giảm theo thời gian, hơn nữa vì việc áp dụng nông cụ bằng sắt, sản lượng của Rusatinia và thậm chí cả tỉnh Frostbite năm nay chắc chắn sẽ nhiều hơn nhiều so với những năm trước, điều này dẫn đến việc giá cả tiếp tục bị giảm giá.
Trong tình huống này, nếu anh muốn kiếm tiền, thử nói cho em biết anh sẽ chọn cách làm như thế nào, Albert?”
Nghe Phynia nói xong, Albert bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.
Tiền tệ trở nên có giá trị… vậy chắc chắn là tiếp tục tích trữ tiền tệ rồi.
Theo lời của Phynia, tiền tệ trở nên có giá trị là do tiền tệ trên thị trường giảm đi, vậy thì trong trường hợp hắn tích trữ tiền tệ trong thời gian dài, tiền tệ chắc chắn sẽ tiếp tục giảm đi, và giá trị cũng sẽ tiếp tục tăng lên.
Điều này đối với toàn xã hội là một vòng luẩn quẩn ác tính, nhưng đối với những người tích trữ tiền, lại là một “vòng luẩn quẩn lành tính”.
Ai mà không muốn tài sản của mình tự nhiên tăng lên?
Thế là Albert đáp: “Anh sẽ chọn tích trữ kim tệ.”
Phynia gật đầu, không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này của Albert.
Trong kiếp trước của nàng, toàn bộ lục địa Á-Âu trước thời Trung Cổ, tất cả mọi người đều thích tích trữ tiền tệ, khiến toàn thế giới đều trong tình trạng giảm phát kéo dài.
Điều làm thay đổi điểm này là việc Châu Âu phát hiện ra Tân Thế Giới. Dưới tác động của lượng kim loại quý khổng lồ từ Tân Thế Giới, Châu Âu khi đó hiếm hoi xảy ra lạm phát, tiền trở nên mất giá.
Trong tình huống này, Vương quốc Tây Ban Nha, quốc gia đầu tiên phát hiện ra Tân Thế Giới, bắt đầu mua sắm ồ ạt ở Châu Âu. Còn người dân các quốc gia khác, một mặt nhận thấy tiền tệ trong tay mình không ngừng mất giá, mặt khác cũng nhận thấy nhu cầu thị trường không ngừng mở rộng, thế là họ liền lấy số tiền mà tổ tiên bao đời tích trữ ra, bắt đầu tiến hành sản xuất để nhằm đảm bảo tài sản trong tay mình không bị hao hụt.
Cách Mạng Công nghiệp chính là xuất hiện trong bước đi không ngừng mở rộng của sản xuất và nhu cầu này.
Trong kiếp trước, ở quốc gia mà Phynia sinh sống, nhiều người đã tự hỏi: tại sao quốc gia của họ không có chủ nghĩa tư bản, tại sao không có Cách Mạng Công nghiệp.
Tuy nhiên, Phynia lại cho rằng họ đã hỏi sai, bởi vì một sự thật rằng: toàn bộ Cựu Thế Giới ngoài Tây Âu ra, không có một quốc gia nào sản sinh ra chủ nghĩa tư bản và Cách Mạng Công nghiệp. Ở thời cận đại, không phải là họ quá lạc hậu, mà là đám người Tây Âu kia chạy quá nhanh.
Vậy tại sao Tây Âu lại chạy nhanh đến vậy? Chắc chắn không phải vì chiến loạn nội Cựu Thế Giới, bởi những nơi khác cũng luôn xảy ra chiến loạn, ngay cả Đông Âu cùng nằm trên một lục địa với Tây Âu, cũng không vì chiến loạn mà sản sinh ra Cách Mạng Công nghiệp.
Điều thực sự khiến Tây Âu nổi bật giữa Cựu Thế Giới chính là việc phát hiện ra Tân Thế Giới, và vô số kim loại quý mang về từ Tân Thế Giới.
Vì lượng kim loại quý tăng lên, nên vàng bạc bắt đầu mất giá, nên tiền tệ bắt đầu lạm phát, để ngăn chặn tài sản trong tay mình mất giá, các quý tộc buộc phải đầu tư tài sản vào sản xuất, nhằm thu được lợi nhuận khổng lồ, và các sản phẩm họ sản xuất ra cũng nhờ dòng chảy kim loại quý mà có thể bán được.
Sản xuất và nhu cầu trên thị trường vì thế không ngừng bùng nổ, các chủ nhà máy bắt đầu theo đuổi tăng trưởng hiệu quả, Cách mạng Công nghiệp cũng vì thế mà đã ra đời.