Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 3

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6692

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2574

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2609

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

179 2664

Tập 01 - Chương 04

 Chương: Tiên Nhân Khiêu?

“Này, chẳng phải đã bảo không được cười sao!” Bạch Thần cáu kỉnh, vội bịt miệng lại, xác nhận không làm phiền người xung quanh.

Nhà hàng Đêm Hè, một quán ăn trang trí tao nhã. Nghe đâu trước đây chỉ là quán nhỏ sống lay lắt nhờ dịch vụ giao hàng. Sau khi đổi chủ mới, bà chủ cải tạo theo sở thích, giờ thu hút một đám khách ruột, lột xác hoàn toàn so với cái vẻ nửa sống nửa chết trước kia.

Vào thu, lâu lắm rồi mới có trận mưa lớn thế này.

Khách hàng không về được, đành ngồi chờ, buôn chuyện rôm rả.

Người ngoài không vào được, người trong cũng chẳng ra nổi. Bạch Thần và mấy đồng nghiệp rảnh rỗi, tranh thủ tán gẫu.

“Không, tớ không cười… Phụt!”

“Cậu rõ ràng đang cười, có dừng được đâu.” Khóe miệng Bạch Thần giật giật. “Tớ không đùa, gặp chuyện này thấy tà môn thật. Dù có muốn vận đào hoa cũng đâu phải kiểu này chứ?”

Cậu đồng nghiệp vuốt cằm, trầm ngâm: “Cô ấy xinh lắm hả?”

“Là bạn học của tớ…”

Bạch Thần nhớ lại cảnh chiều tối nay, vẻ đẹp như búp bê của cô gái thoáng qua trong đầu.

“Ừ, xinh thật, ít nhất trong số các cô gái tớ từng gặp, cô ấy chắc đứng top ba. Đặc biệt là đôi mắt…”

“Mắt?”

“À, không có gì.”

Đồng nghiệp gật gù, ra vẻ chuyên gia tình trường. Đợi Bạch Thần nói xong, cậu ta mới lên tiếng:

“Đừng nghĩ nhiều, đời này làm gì có nhiều chuyện tốt thế.”

“Nhưng tớ chắc chắn, không phải ảo giác đâu.”

“Cũng có thể cô ấy bị bắt nạt nên đầu óc chưa kịp xử lý.”

Đồng nghiệp nói đến đây thì dừng, giọng hạ thấp: “Có khi nào… cô ấy thích cậu không?”

“Hả?”

Bạch Thần ngớ ra, giọng bỗng phấn khích: “Ý cậu là, một cô gái dáng mảnh mai, duyên dáng, mặt xinh như búp bê, đôi mắt vô thần làm tớ hưng phấn đến phát điên khi nhìn, lại còn là bạn học, vì được tớ giúp mà đã trao cả trái tim cho tớ. Rồi mỗi ngày mang cơm trưa cho tớ, chỉ yếu đuối trước mặt tớ, lúc ở nhà một mình thì nhớ tớ, không nhịn được mà khẽ ngân nga khi tự… à, tự thỏa mãn?”

Đồng nghiệp ngây người: “Cậu… có cần tưởng tượng chi tiết thế không?”

Nói hay lắm, nhưng chính Bạch Thần cũng chẳng tin. Cậu trừng mắt: “Thà nói cô ấy là Demonic Beast, cố ý diễn tớ còn đáng tin hơn.”

“Tớ thấy cái này hợp lý hơn mấy cái tưởng tượng của cậu.”

Bạch Thần định nói thêm, thì bà chủ sau quầy bỗng gọi: “Bạch Thần, có mấy đơn hàng quan trọng, cậu đi giao đi.”

“Bây giờ hả?!”

Bạch Thần nhìn ra ngoài. Gió mưa tuy nhỏ lại, nhưng vẫn gào thét.

“Cho cậu tiền làm thêm giờ.”

“Được bao nhiêu?”

“Số này.”

Bạch Thần làm ở quán này hơn một năm rồi, dù chỉ là nhân viên part-time, nhưng giao hàng đêm nay là làm thêm giờ. Ban đầu cậu chẳng muốn nhận.

Bất đắc dĩ bà chủ trả hậu quá. Thời buổi này, ông chủ chịu chi tiền làm thêm giờ hiếm lắm. Bạch Thần khó cưỡng được cám dỗ, cắn răng đồng ý.

Trước khi ra ngoài, bà chủ đưa cậu cái ô, bảo là chịu được gió cấp mười. Bạch Thần thật thà tin lời bà.

Thế là Bạch Thần hùng hục lao ra, lúc về thì màn đêm đã buông, mưa trút nước cũng nhỏ dần. Khách trong quán lần lượt rời đi, nhà hàng náo nhiệt nhanh chóng vắng tanh.

*Rầm!*

Cánh cửa bị đẩy mạnh. Bạch Thần ướt như chuột lột xuất hiện, nhìn về phía quầy, phát hiện bà chủ đã chuồn mất từ bao giờ.

Đã bảo là chống được gió cấp mười, vậy mà vừa ra khỏi cửa, cái ô gãy cái rụp.

“Về rồi… Sao ướt thế, mau thay đồ đi, trong kho có đồng phục dự phòng.” – Đồng nghiệp đi ngang qua trợn mắt, vội giục cậu vào phòng sau.

Chỗ Bạch Thần đi qua để lại cả vũng nước, còn phải nhờ đồng nghiệp lau sàn hộ.

Thay bộ đồ sạch trong nhà vệ sinh, tâm trạng Bạch Thần khá hơn. Nhìn mình trong gương, dù tóc còn ướt, khuôn mặt này vẫn sáng sủa, điển trai.

Từ nhỏ Bạch Thần đã tập thể thao đều đặn, thuộc dạng cởi áo là có cơ bắp. Dính mưa thế này cũng chẳng đến nỗi cảm lạnh.

“Nếu mà bệnh, còn phải xin nghỉ phép…”

Từ khi bố mẹ qua đời, Bạch Thần luôn làm thêm để tự lo cho cuộc sống. Dù có người giúp đỡ, cậu vẫn tin rằng tự làm giàu bằng đôi tay mình mới là đúng đắn.

Bạch Thần luồn tay vào cổ áo, kéo sợi dây chuyền lên. Sợi dây này đã theo cậu nhiều năm, qua bao mưa gió, viên đá quý mất đi vẻ sáng bóng, nhưng cậu vẫn coi nó như báu vật.

Khi bố mẹ qua đời, cậu nhận được sợi dây chuyền từ một người lạ. Mỗi khi áp lực đè nặng, nhìn nó, cậu lại nhớ đến người tốt bụng năm xưa.

“Giá mà được gặp lại người đó một lần nữa.” – Bạch Thần nắm sợi dây chuyền, khẽ cười, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Ngồi trước quầy, cậu tiện miệng hỏi đồng nghiệp: “Bà chủ đâu rồi?”

“Đi họp rồi. Cậu ra ngoài thì bà ấy đi chi nhánh khác.”

“Chậc, để bà ấy thoát một kiếp.”

Bạch Thần còn định tính sổ vụ cái ô. Đồng nghiệp nghe vậy cười: “Bà ấy đoán trước cậu sẽ cáu, nên bảo tối nay cậu uống nước miễn phí, nhưng đừng quá chén.”

“Tính ra bà ấy cũng có chút lương tâm.”

Xong việc, về căn nhà chỉ có một mình, Bạch Thần chẳng buồn ăn uống. Cậu nấu tạm bữa mì lấp bụng.

Ăn xong, Bạch Thần nằm dài trên sofa, ngó trần nhà ngẩn ngơ.

Ngoài đường khá ồn ào, xe cộ qua lại, người đi bộ trò chuyện. Sau trận mưa lớn, thành phố Phong Linh trở lại bình thường.

Căn nhà này nhỏ xíu, chỉ một phòng ngủ, bếp đối diện phòng khách, bày vài món đồ đã thấy chật chội.

Từ khi lên cấp ba, Bạch Thần sống một mình. Hồi nhỏ còn có bố mẹ…

“Demonic Beasts, đáng chết thật.”

Kẻ thù của nhân loại, lũ quái vật không rõ nguồn gốc, từ lâu đã gây đủ rắc rối cho con người.

Bạch Thần nhớ rõ, ngày bố mẹ cậu gặp chuyện là sinh nhật cậu. Họ đã hẹn cùng đi du lịch.

Kết quả, bố mẹ nhận nhiệm vụ nguy hiểm, để cậu ở nhà chờ. Đêm đó, cậu thức trắng, đợi đến hôm sau thì nhận tin dữ về cái chết của họ.

Một thảm họa quét qua nửa thành phố đã cướp đi sinh mạng bố mẹ cậu. Hung thủ đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Bạch Thần còn nhớ trước khi rời đi, mẹ cậu xoa mặt cậu, dịu dàng an ủi: “Bố mẹ sẽ sớm về thôi. Vé xe đặt rồi, nhất định sẽ đi du lịch cùng con.”

Nghĩ đến đây, Bạch Thần nhắm mắt, nắm chặt sợi dây chuyền, lòng bàn tay đau nhói.

Chuyện chiều tối nay, nghĩ thế nào cũng thấy biểu hiện của cô gái tên Mặc Thu kỳ lạ. Rõ ràng xinh đẹp thế, vậy mà đôi mắt vô hồn như người chết.

Tớ chỉ cứu cô ấy một lần, vậy mà cô ấy đòi lấy thân báo đáp?

Bạch Thần giơ tay, nhìn ngón tay đó. Trước mắt lại hiện lên hành động của cô gái.

Ngón tay từng tập thể thao, dính bụi bẩn từ sân bóng, vậy mà cô ấy chẳng ghét bỏ, động tác nhẹ nhàng. Miệng nhỏ của cô ấy ẩm ướt, ấm áp, cảm giác được ngậm thật dễ chịu.

Đặc biệt là đôi mắt tĩnh lặng, không gợn sóng, như vật chết. Không hiểu sao, những cô gái có đôi mắt vô hồn như Mặc Thu lại đặc biệt hợp gu cậu.

Bạch Thần ôm mặt, may mà lúc đó chẳng ai thấy.

Nằm một lúc, chuông điện thoại reo. Cậu đứng dậy cầm máy.

Nhìn màn hình, là bà chủ.

Bạch Thần bắt máy, giọng không vui: “Alo, có chuyện gì không?”

“Bạch Thần, có báo án.” – Giọng bà chủ bên kia nghiêm túc.

“Bây giờ hả?”

Bạch Thần nhìn đồng hồ, đã khuya lắm rồi.

“Cục cảnh sát chủ động liên hệ. Vị trí ở Quảng trường Vạn Hoa, gần nhà cậu. Mau qua xem thử.”

“Là Demonic Beasts sao?”

“Chưa xác định được. Cẩn thận chút, tớ sẽ gọi Tô Vượng Hải qua hỗ trợ.”

“Được.”

Gần đây, tin tức liên tục đưa tin về vụ án giết người do Demonic Beasts gây ra, hung thủ vẫn chưa bị tóm. Bạch Thần từng tích cực điều tra, tiếc là không tìm được manh mối.

Nghĩ đến khả năng chạm trán hung thủ, cậu mang theo di vật của bố mẹ – một đôi găng tay đen tuyền.

Đôi găng tưởng chừng không vừa, nhưng khi đeo vào, nó tự co lại, ôm sát lòng bàn tay.

Bạch Thần nắm mở tay, đầu ngón tay lóe lên những tia điện nguy hiểm, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của cậu.