Chương: Đưa Tới Cửa Phúc Lợi
Đối mặt với cô gái bất ngờ xuất hiện, tớ ngẩn ra một lúc. Trong đầu hiện lên câu hỏi: Lớp mình có người này sao?
Từ khi khai giảng đến nay đã một tháng. Tớ thường xuyên tỏa sáng trên sân bóng, không ít nữ sinh trong lớp chủ động bắt chuyện, nhưng cô gái này là lần đầu tiên tớ gặp.
Mái tóc đen dài chải gọn, buông xõa sau gáy. Bộ đồng phục chật chội làm nổi bật cặp tuyết lê căng tròn, phập phồng như khao khát được giải phóng. Dưới váy là đôi chân thon dài, được bọc trong tất đen cân đối.
Quan trọng nhất là đôi mắt của cô ấy.
Tớ thích đôi mắt không ánh sáng, không phải tự lừa mình. Đôi mắt cô gái trước mặt như biển sâu chết lặng, không một tia sáng nào xuyên qua bóng tối vô tận. Có lẽ trước đây chúng từng lấp lánh như ngọc trai, nhưng giờ chỉ còn trống rỗng và lạnh lùng.
Hồn xiêu phách lạc thật.
Tớ chợt nhớ ra khuôn mặt này. “Cậu là người hôm thứ Sáu tuần trước…”
“Mặc Thu.” – Cô ấy đáp.
“À đúng, Mặc Thu! Hóa ra chúng ta cùng lớp, trùng hợp thật.” – Tớ gãi đầu, dời mắt đi, thì bị Lão Chu kéo cổ áo.
“Thằng nhóc này, không phải bảo đi làm thêm sao? Còn giấu cả bạn gái xinh thế!” – Lão Chu trêu.
“Cậu nghĩ gì vậy? Tớ với cô ấy mới gặp một lần thôi.” – Tớ phản bác.
Chẳng biết Lão Chu tin không, nhưng cậu ta giơ ngón cái, gật đầu khuyến khích.
Tớ trừng mắt nhìn cậu ta, rồi quay sang Mặc Thu. “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
Nếu chỉ là bắt chuyện, tớ sẽ từ chối. Dù Mặc Thu dễ thương và có đôi mắt không ánh sáng tớ thích nhất.
“Về chuyện thứ Sáu tuần trước.” – Cô ấy nói.
“Chuyện đó hả? Qua lâu rồi, đừng nghĩ nhiều…” – Tớ chưa nói xong, Mặc Thu đột nhiên cúi người, quỳ xuống đất, chẳng bận tâm tất đen và váy bị bẩn. Cô ấy giơ cao hai tay, nâng một hộp cơm hình trái tim.
“Đây là quà cảm ơn. Mong cậu nhận lấy.”
Đang giờ ra chơi, hành động này khiến tớ suýt ngã khỏi ghế. Hai bạn học đi ngang qua hành lang thấy cảnh này, vội đi vòng tránh.
Lão Chu bên cạnh trợn mắt, chớp chớp nhìn hộp cơm màu hồng, rồi cười phá lên: “Tớ đột nhiên nhớ ra có việc gấp. Hai người cứ nói chuyện đi!”
Nói xong, cậu ta chuồn lẹ khỏi lớp, bỏ lại tớ ngơ ngác.
Dù cúi đầu, tôi vẫn cảm nhận được vẻ ngạc nhiên của Bạch Thần. Hiệu quả vượt mong đợi. Quả nhiên cậu ta nói thích con gái chủ động không phải nói dối.
Dù gây chút xáo trộn, mọi thứ vẫn theo kế hoạch của tôi.
Mau rung động, vui vẻ nhận hộp cơm này đi! – Tôi thầm nghĩ.
Đang tính bước tiếp theo, cổ tay tôi bỗng bị Bạch Thần nắm lấy, kéo đứng dậy.
Khuôn mặt cậu ta phóng to trong tầm nhìn. Tôi nín thở, khó khăn kìm nén ý định tự vệ.
“Ra ngoài nói chuyện.” – Cậu ta nói.
Tay Bạch Thần ấm áp, mạnh mẽ, không cho tôi cơ hội phản kháng. Tôi bị kéo ra khỏi lớp, đến khúc cua cầu thang mới dừng.
“Chỗ này chắc ổn.” – Cậu ta thở hổn hển dù chẳng chạy nhanh.
Ít người, đúng là chỗ lý tưởng. – Tôi thầm nghĩ, ánh mắt lướt xuống cổ tay vẫn bị nắm.
Bạch Thần vội buông tay. “À, xin lỗi, tớ không làm cậu sợ chứ?”
Tôi lắc đầu, giơ hộp cơm lên.
“Cậu không đùa đấy chứ?” – Cậu ta hỏi nhỏ.
“Không đùa.” – Tôi đáp.
“Nếu bị đe dọa, nháy mắt đi.”
Tôi không nháy mắt. Khuôn mặt như búp bê chẳng lộ cảm xúc, khiến Bạch Thần ngượng muốn phát bệnh.
“Không đùa, cũng không bị đe dọa.” – Tôi khẳng định.
“Thật sao?” – Cậu ta nhướng mày.
“Thật.” – Tôi gật đầu.
Hóa ra tưởng tượng cũng có thể thành hiện thực… – Tớ thở dài, gãi đầu. Phải kể chuyện này với anh đồng nghiệp mới được.
Nhưng giờ, tớ đáp: “Không được, tớ không nhận đâu.”
“Tại sao?” – Mặc Thu hỏi.
Tớ tưởng thấy một tia kinh ngạc thoáng qua trên mặt cô ấy? Tớ đối diện cô ấy, nghiêm túc nói: “Nghe đây, Mặc Thu. Tớ cứu cậu, nhưng cậu đã cảm ơn rồi. Chuyện giữa chúng ta kết thúc từ thứ Sáu tuần trước. Cậu không cần làm thế này, còn làm bẩn cả mình.”
Tớ chỉ xuống dưới. Vì quỳ lúc nãy, đầu gối tất đen của Mặc Thu dính đầy bụi.
Tớ lấy gói khăn giấy chưa dùng hết từ túi, đưa cho cô ấy. “Lau đi.”
Nói xong, tớ định rời đi, nhưng cổ tay bị Mặc Thu nắm lại.
“Chờ đã, cậu giúp tớ lau được không?” – Cô ấy nói.
“Hả?” – Tớ trợn mắt, nhìn qua lại giữa tất đen và khuôn mặt Mặc Thu. “Cậu nghiêm túc sao?”
“Nghiêm túc.”
Tớ bỏ cuộc đoán ý cô ấy qua biểu cảm. Từ đầu đến cuối chỉ một vẻ mặt, chẳng nhìn ra gì.
Nếu không đồng ý, chắc cô ấy sẽ dây dưa. Tớ đành thuận theo.
Ngồi xổm xuống, nhìn gần hơn, làn da chân ẩn hiện dưới tất đen, sự tương phản giữa đen và trắng cực kỳ mlem.
Tớ nuốt nước bọt, lau nhẹ nhàng, tim đập thình thịch.
Tôi chìm vào thế giới riêng: Tại sao cậu ta từ chối? Không nên chứ, tôi đã thành khẩn, chủ động thế rồi… Chẳng đúng với kế hoạch.
Có vấn đề ở đâu? Hay tôi chưa đủ?
Nhớ lại biểu cảm nghiêm túc của Bạch Thần, như cố ý giữ khoảng cách.
Tôi hiểu rồi. Chưa đủ thành ý sao? Muốn bắt nhưng lại thả. Không ngờ cậu ta cũng biết chơi.
Tìm ra vấn đề, tôi nghĩ ngay cách giải quyết. Nhân lúc Bạch Thần lau đầu gối, tôi đặt hộp cơm lên lan can, giơ tay cởi cúc áo đồng phục, từng cái một…
Vậy chắc ổn. – Tôi thầm nhủ.
Tớ lau xong, nhìn tất đen sáng bóng trở lại, hài lòng gật đầu. Xong nợ rồi.
“Mặc Thu, cậu…” – Tớ đứng dậy, rồi chết sững.
Thật lớn, thật trắng! Cúc áo đồng phục cởi một nửa, cặp tuyết lê bị bó buộc lâu nay lộ ra phân nửa. Cô ấy còn kéo áo lót, để tớ thấy rõ hơn.
Mặc Thu nâng hộp cơm, cúi đầu. “Xin cậu nhận lấy.”
Hai cánh tay ép vào, cặp tuyết lê trắng muốt tạo khe sâu, như muốn hút hồn người.
“Cậu làm gì vậy?” – Tớ hoảng.
“Thể hiện thành ý. Hy vọng cậu thích.” – Cô ấy đáp.
Hộp cơm nâng cặp tuyết lê, như chúng sắp nhảy ra khỏi áo. Tớ lo chúng sẽ bung ra bất cứ lúc nào.
“Cậu không thích sao?” – Đôi môi anh đào hé mở, giọng cô ấy mềm mại.
Tớ không biết trả lời sao, chỉ nuốt nước bọt. Tớ cũng là trai thẳng khỏe mạnh. Dù lý trí từ chối, bản năng lại đồng ý.
Cô gái có đôi mắt cá chết như biển sâu, vô biểu cảm, lại khoe cặp tuyết lê sống động.
Chẳng lẽ tớ làm việc tốt nhiều quá, ông trời ban thưởng? Tớ suýt sa ngã. Nếu cô ấy đã thành ý thế, nhận cũng chẳng sao.
Nhưng khi giơ tay, ký ức chợt lóe lên: Thiên nhân nhảy, Demonic Beasts, đám côn đồ gặp nạn. Đôi mắt vô hồn của Mặc Thu bỗng trở nên âm hàn.
Chuông vào lớp vang lên. Tớ tỉnh lại, lưng ướt mồ hôi.
Tiếng bước chân học sinh vội vã vang lên. Tớ bảo Mặc Thu cài áo lại, trịnh trọng nói: “Xin lỗi, tớ vẫn không nhận.”
Tớ hoảng loạn chạy đi, bỏ lại Mặc Thu ngây người. Học sinh vội về lớp chạy ngang, cơn gió làm váy cô ấy lay động.
Không ngờ lại thất bại. – Tôi không tin nổi, đầu óc hỗn loạn.
Một mỹ nữ quỳ tặng cơm, khoe cả tuyết lê, vậy mà không nhận?! Không hiểu nổi. Cậu ta nghĩ gì? Người bình thường nào từ chối? Giả làm thánh nhân à?
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bước đầu kế hoạch thất bại, nhưng khiến tôi nhìn rõ hiện thực.
Cúi nhìn hộp cơm, tôi mím môi.
Chờ đó, Bạch Thần. Cậu không thoát được đâu. Hôm nay, hộp cơm này cậu dù không muốn cũng phải nhận! – Tôi thầm nhủ.
---
Sau sự cố, cuộc sống học đường của tớ trở lại bình thường. Nhưng từ khoảnh khắc này, tớ nhận ra trong góc lớp có một người bạn kỳ lạ.
Trong giờ học, tớ thỉnh thoảng liếc về phía Mặc Thu. Cô ấy lúc cúi đầu, lúc nhìn bảng, trừ khi phải đọc bài tập thể, hầu như không nói gì.
Ít nói, vô biểu cảm, đôi mắt không ánh sáng. Dù xinh đẹp, ngồi ở góc lớp, cô ấy như người vô hình.
Các tiết học sau, tớ hơi căng thẳng, lo cô ấy lại quấy rầy. Đến giờ nghỉ trưa, tớ mới thở phào.
Tan học, tớ kéo Lão Chu đi văn phòng hỏi bài.
“Cô ấy không tìm cậu nữa à? Cãi nhau rồi?” – Lão Chu hỏi.
“Cãi gì? Tớ với cô ấy không thân.” – Tớ đáp.
“Cô ấy tặng cơm cho cậu kìa. Bạn gái tớ còn chưa cho tớ phúc lợi thế.” – Lão Chu trêu.
Nghĩ đến cặp tuyết lê, tớ khó chịu. “Đừng nhắc nữa.”
“Lão Bạch, tớ không hiểu. Sao cậu không muốn cô gái tự tìm đến?” – Lão Chu thắc mắc.
“Vì tớ không hứng thú.” – Tớ đáp.
Lời nói dối. Trong đầu tớ luẩn quẩn những suy đoán chẳng lành. Hy vọng chỉ là ảo giác.
“Tớ không tin. Người không hứng thú với con gái thường là L S P.” – Lão Chu cười.
“Cậu nghĩ vậy thôi.” – Tớ lườm.
Hỏi bài xong, tớ chia tay Lão Chu, một mình về lớp.
Giải được bài toán khó mấy ngày nay, tớ thoải mái hơn, bụng cũng đói.
Nghĩ đến nguyên liệu chuẩn bị sáng nay, tớ đắn đo: Ăn xúc xích trước hay viên thịt?
Vào lớp, tớ vô tình va phải một bạn học.
“Đi đường nhìn đường chứ.” – Bạn ấy cáu.
Tớ không so đo, xin lỗi rồi đi tiếp. Tớ lười dây dưa với mấy bạn cá biệt nổi tiếng.
Về chỗ ngồi, tớ chết sững.
Hộp cơm quen thuộc nằm dưới đất. Đồ ăn đáng lẽ chờ tớ như vua, giờ vương vãi khắp nơi, thành rác đúng nghĩa.
Vài dấu chân trên món ăn làm mắt tớ nhói đau.