Chuyện này... là sao đây?
Cô gái sững sờ, cảm thấy như mình đang cuốn đi bởi cảnh tượng trước mắt.
◇◇◇
Tôi ngây người nhìn đống củi được chất trước mặt. Đôi tay vừa được cởi trói sau lưng lại ngay lập tức bị kéo ra hai bên, buộc chặt vào một thanh gỗ dày. Cả người tôi bị cố định trên một kết cấu hình chữ thập lớn rồi nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Sau khi cây thập tự được cắm sâu xuống đất, người ta bắt đầu chất giàn củi ngay dưới chân tôi.
“Liliana Alexandra Clarke, với tội danh mưu sát Thái tử bằng hắc ma pháp—”
Bản cáo trạng được đọc lên một cách dõng dạc mà lạnh lùng. Một khi việc này kết thúc, tôi sẽ bị xử tử bằng cách hỏa thiêu.
Người ta nói chỉ chém đầu thôi là không đủ với một kẻ sở hữu ma lực mạnh mẽ và sử dụng hắc ma pháp như tôi, vì có nguy cơ cơ thể này vẫn sẽ bị lợi dụng. Do đó mà thân xác này phải bị thiêu rụi thành tro.
Cớ sao lại ra nông nỗi này?
Cứ nghĩ mãi, vậy mà tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời. Có lẽ tất cả đều là số phận, một định mệnh không thể tránh khỏi. Chắc hẳn là vậy.
Trong đám đông, tôi thấy những gương mặt quen thuộc: vị hôn phu cũ của tôi, Thái tử của Vương quốc Slibegrad, Riley Williams Slibegrad; đứng cạnh ngài là một cô gái vẻ ngoài yếu liễu đào tơ, Emilia Navy. Cả hai nép sát vào nhau; và ngay phía sau họ là đội trưởng đội cận vệ hoàng gia, Austin Ealdred.
Hai người lính cầm đuốc tiến lại gần. Tôi nhắm mắt lại.
Hơi nóng bắt đầu bốc lên từ dưới chân.
Mọi chuyện vốn không nên diễn ra như thế này. Ba năm qua cứ như một cơn ác mộng khổ đau, dài đẳng đẳng tưởng như không có hồi kết. Lẽ ra tôi sẽ kết hôn với vị Thái tử kia và sống một cuộc đời hạnh phúc, nhưng rồi tôi đã để lòng ghen tuông với Emilia Navy nuốt chửng đi chút lý trí cuối cùng. Để rồi giờ đây, tôi bị kết tội, bị hủy hôn, và sắp bị hành quyết.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tôi vẫn không hiểu. Điều duy nhất tôi biết— là tôi sẽ không bao giờ có thể bảo vệ đất nước này, người dân nơi đây, hay thậm chí là người tôi yêu được nữa.
Lẽ ra cái chết này sẽ giúp tôi rũ bỏ đi hết mọi thứ, nhưng tôi có cảm giác suy nghĩ đó là một sai lầm— một cảm giác mà tôi không thể nào rũ bỏ.
◇◇◇
“――――――――!!”
Cô kinh hoàng tỉnh giấc, đầu nóng như lửa đốt.
Chuyện gì đang xảy ra...? Ánh mắt Liliana đảo quanh, nhận ra tấm màn che và rèm cửa quen thuộc. Hơi thở của cô nóng hổi.
“Tiểu thư dậy rồi ạ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Khi cô quay lại nhìn, một gương mặt quen thuộc hiện ra trong tầm nhìn mờ ảo. Chiếc váy đen đơn giản kia chính là đồng phục của những người hầu gái trong dinh thự này.
Mình biết người này—.
“Tiểu thư có thể ngồi dậy được không? Để tôi mang cho người chút nước.”
Đỡ lấy lưng Liliana, cô hầu gái giúp cô ngồi dậy trên giường. Tâm trí cô mờ ảo như có màn sương che phủ. Cô cố gắng uống ngụm nước được đưa đến môi, cơn đau rát trong cổ họng cũng dịu đi phần nào.
Nằm lại xuống giường, Liliana đờ đẫn ngước nhìn gương mặt quen thuộc. Cô hầu gái lo lắng nhìn, nói sẽ đi gọi bác sĩ rồi vội vã rời đi. Liliana nhận ra cô hầu trẻ hơn rất nhiều so với dáng vẻ trong ký ức của mình.
Sau khi cô hầu gái rời phòng, Liliana chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Một lúc sau, bác sĩ đến và bắt đầu hỏi han nhưng cô không thể thốt ra được một lời nào cho dù đã rất cố gắng mở miệng. Vị bác sĩ nhíu mày suy nghĩ rồi nói, “Chúng ta sẽ kiểm tra lại khi cô cảm thấy khỏe hơn,” rồi rời khỏi phòng.
Chỉ có cô hầu gái Marianne và bác sĩ đến. Liliana nhắm mắt lại, cơ thể vẫn còn mệt lử khiến ý thức của cô chẳng bao lâu lại chìm vào vực sâu thẳm, tối tăm.
◇◇◇
Lần tiếp theo tỉnh dậy, trong phòng không có một ai. May mắn là cơn sốt dường như đã hạ, cơ thể cô cảm thấy thoải mái như vừa có làn gió mát thổi qua.
Cảm nhận cổ họng mình cần chút nước, nhưng vì không thể gọi ai, Liliana đành bỏ cuộc và đưa mắt nhìn lên trần nhà, tua lại giấc mơ mình vừa trải qua.
Trong giấc mơ đó, Liliana đã sống ở một thế giới gọi là “Nhật Bản”, một nơi có văn hóa và ngôn ngữ hoàn toàn khác. Ở cái tuổi ngoài ba mươi, số năm độc thân của cô cũng bằng với số tuổi của mình, và cô đã nghĩ mình sẽ cứ thế này mãi. Bạn bè hầu hết đều đã kết hôn, có người còn đã có con, rồi dần dà cũng mất liên lạc. Lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, Liliana chẳng tìm thấy sở thích nào khác ngoài việc đọc sách. Miễn là sách, thể loại nào cũng được. Từ light novel, manga, các tác phẩm về LGBTQ+, văn học, sách phổ thông, sách chuyên ngành—cứ thấy có vẻ thú vị là cô sẽ đọc hết.
Tuy không có số lượng, cô vẫn có một người bạn thân trạc tuổi và cùng chung sở thích. Người bạn này là một “otaku” chính hiệu, đặc biệt mê mẩn game. Dù bản thân không rành về game, Liliana lại rất thích nghe bạn mình kể chuyện. Cũng vì yêu thích những cuốn sách được trình bày đẹp mắt, cô đã mượn cuốn sách hướng dẫn của một tựa game otome mà bạn mình hết lời giới thiệu để đọc cho bằng hết. Cô cũng mượn cả chính tựa game đó, và dù không thể hoàn thành, cô vẫn thấy cuốn sách hướng dẫn đầy màu sắc chứa đựng nhiều khám phá mới mẻ và rất thú vị. Bạn cô còn giới thiệu thêm những phần tiếp theo. Nhưng cuối cùng, Liliana chỉ thích những cuốn sách hướng dẫn và artbook thôi.
Tựa game otome đó lấy bối cảnh một thế giới có bối cảnh độc đáo, pha trộn giữa kiến trúc châu Âu trung cổ với văn hóa Nhật Bản và Trung Hoa.
Nữ chính của game là Emilia Navy, một thường dân. Đối tượng chinh phục chính là Thái tử, Riley Williams Slibegrad.
Và nữ phản diện, Liliana Alexandra Clark—chính là hôn thê của Thái tử Riley.