Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-100 - Chương 98: “Ngươi đã từng nghe nói về Diệp Kiều chưa?”

“Ối trời—”

“Đừng có la oai oái!” Diệp Kiều có chút suy sụp, đặc biệt là khi thấy một đứa bé đang bám trên cánh tay mình, da gà da vịt nổi lên đầy đất.

Đứa bé này từ đâu ra vậy?

“Nương thân.” Đối phương tủi thân, quấn lấy cánh tay Diệp Kiều, “Người có phải không cần Tiểu Tê nữa không?”

Diệp Kiều có chút ngơ ngác.

Nàng không hiểu đây là tình huống gì, chỉ cảm thấy đang đứng thì mặt đất dưới chân bỗng có sự thay đổi, như có thứ gì đó lan ra, cưỡng chế kéo nàng vào một không gian tối đen như mực, điều càng khiến Diệp Kiều cảm thấy không ổn là, nàng hoàn toàn không có ấn tượng đứa bé này xuất hiện từ lúc nào.

Diệp Kiều không rõ tình hình, thấy vậy chỉ đành nói qua loa cho có lệ: “Cần chứ, cần ngươi chứ.”

Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, sắc da xanh trắng, nhìn gần khá đáng sợ.

Mắt hắn chợt sáng lên: “Vậy người cho ta ăn được không? Ta đói quá nương thân.”

Diệp Kiều thầm nghĩ, thằng nhóc nhà ngươi khẩu vị cũng nặng thật, người khác ăn cơm, còn ngươi lại ăn cả mẹ ruột.

“Vậy ta tuyên bố, từ giờ ngươi là cô nhi.” Diệp Kiều nhận ra Quỷ anh này không có ý tốt, buột miệng nói ra câu này rồi nhổ giò bỏ chạy: “Tạm biệt nhé.”

Nơi này rất kỳ quái, một màu đen kịt, Ngự Hỏa Phù mà Diệp Kiều đốt lên không có chút tác dụng nào, cả không gian tĩnh lặng như một con dã thú chực chờ cắn nuốt con mồi.

“Nương thân.”

“Nương thân của ngươi tên gì?” Diệp Kiều vừa chạy vừa lém lỉnh, “Bây giờ ta đi báo cho nàng một tiếng, con trai nàng bị rớt mất rồi.”

Quỷ anh đuổi theo không dứt ở phía sau, vô số bàn tay xung quanh tranh nhau vươn về phía Diệp Kiệp, dường như muốn kéo nàng xuống.

“A a a. Ta coi ngươi là con trai, mà ngươi lại muốn ăn thịt ta.” Diệp Kiều nhanh chóng né tránh, vừa chạy vừa hét lớn: “Trái tim ta đau quá, cảm thấy không còn yêu thương nổi nữa.”

Miệng nàng thì la hét, nhưng hành động lại không chút mơ hồ, quay đầu lại nhanh, mạnh, chuẩn cho tiểu quỷ này một kiếm.

Tà túy đều do oán khí tích tụ lâu ngày không tan mà thành, thứ này rất khó đối phó, một kiếm chém tan rồi chúng sẽ lại tụ lại.

Diệp Kiều bị đuổi đến sắp nôn, nàng nhớ lúc trước Triệu trưởng lão giảng bài có nhắc đến, trong lĩnh vực, đối phương chính là người đặt ra quy tắc, mà cái tiểu quỷ đang đuổi theo mình gọi mẹ, muốn giết mình này, mới là kẻ đặt ra quy tắc.

Sự thật chứng minh, nghe giảng nhiều quả là có ích—

Diệp Kiều đảm bảo lần sau về tông, nàng sẽ không nằm ườn nữa.

Nàng dừng bước, đột ngột quay đầu lại, nở nụ cười thương hiệu: “Tiểu Tê, nương thân đây này.”

Quả nhiên, đứa bé kia dừng lại.

Một đứa trẻ năm, sáu tuổi đại diện cho điều gì? Đại diện cho việc dễ bị lừa.

Dù hắn là một con quỷ.

“Tiểu Tê, vừa rồi mẹ lừa con thôi, mẹ biết con đói rồi, hay là thế này, chúng ta chơi một trò chơi trước được không?” Diệp Kiều nở nụ cười thương hiệu, “Chơi xong rồi ăn cũng chưa muộn.”

“Được.” Quỷ anh suy nghĩ một lát, quả nhiên đồng ý, trong nhận thức của hắn, những đứa trẻ khác đều có nương thân ở bên cạnh lớn lên, chơi trò chơi, đề nghị của Diệp Kiều hắn vui vẻ chấp nhận.

“Vậy chúng ta chơi trốn tìm nhé.”

Diệp Kiều đơn giản giải thích luật chơi cho tiểu quỷ này, sau đó đặc biệt dặn dò: “Không được nhìn lén đâu nhé.”

“Phải nhắm mắt lại, không được cảm nhận vị trí của mẹ, Tiểu Tê không muốn làm một đứa trẻ hư không tuân thủ quy tắc đúng không?”

Hắn quả nhiên bị lừa, nghiêm túc nhắm mắt lại.

Ngay khoảnh khắc Quỷ anh phong tỏa các giác quan, Diệp Kiều không chút do dự vung kiếm về một phía của lĩnh vực, một kiếm chứa đầy linh lực, trong phút chốc đã khiến không gian bên ngoài dao động nhẹ, Chu Hành Vân bắt được động tĩnh, sắc mặt hơi thay đổi, cùng Mộc Trọng Hy không hẹn mà cùng vung kiếm về phía Diệp Kiều vừa chém.

Dưới sự va chạm của kiếm khí mạnh mẽ, lĩnh vực bị phá vỡ một lỗ hổng nhỏ, Diệp Kiều chớp lấy cơ hội, chạy đi không ngoảnh đầu lại.

Nàng sợ nếu chậm một chút nữa là sẽ không đau mà có con, tiện thể trở thành bữa tối cho Quỷ anh kia.

“Ngươi thấy Quỷ tu đó rồi sao?” Tống Hàn Thanh thấy Diệp Kiều biến mất ngay dưới mí mắt, hắn nhíu mày, nhưng với mức độ cẩn thận của Quỷ tu kia, chắc sẽ không xảy ra sai lầm này.

“Quỷ tu thì không thấy.” Diệp Kiều lòng còn sợ hãi: “Con trai của ả thì gặp rồi. Phải nói là đáng sợ thật.”

“Nơi vừa rồi kéo ngươi vào là lĩnh vực sao?”

Diệp Kiều: “Không có gì bất ngờ thì chính là lĩnh vực. Tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ mới có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực, một khi bị kéo vào lĩnh vực, cũng tương đương với cừu non chờ làm thịt.”

Tống Hàn Thanh ánh mắt phức tạp, cũng là lần đầu tiên thấy có người bị kéo vào lĩnh vực mà còn sống sót ra được.

“Vậy rốt cuộc đó là thứ gì?” Mộc Trọng Hy lúc thấy Diệp Kiều ra ngoài, cũng chỉ bắt được một cái bóng mờ.

Diệp Kiều: “Là một đứa bé, nhưng trông giống tiểu quỷ trong truyền thuyết, vừa vào đã túm lấy ta gọi mẹ, dọa ta chết khiếp.”

“Khó giải quyết rồi.” Gương mặt Chu Hành Vân không chút biểu cảm, một Quỷ anh tự mang lĩnh vực, chủ nhân đứng sau nó ít nhất cũng phải ở Nguyên Anh kỳ.

Tống Hàn Thanh nhíu mày, “Tại sao nó lại nhắm vào ngươi? Ngươi trông giống người có tình mẫu tử lắm sao?”

Một người ngũ hành thiếu đức như Diệp Kiều mà cũng có tiểu quỷ tìm đến. Thật khó tin.

Diệp Kiều chậm rãi nhìn hắn: “Ngươi có thời gian đó thì sao không đi điều tra xem có đứa trẻ nào tên Tiểu Tê không, lần theo dây mà tìm dưa xem có tìm ra được kẻ chủ mưu không.”

Tống gia kéo dài lâu như vậy cũng không có manh mối nào, chẳng qua là vì những người bị kéo vào lĩnh vực đều đã chết.

Người sống duy nhất mới có tư cách cung cấp manh mối.

Minh Huyền vốn đang sợ đến hồn bay phách lạc nghe thấy chủ đề này liền có chút tinh thần.

Y ngẩng đầu, nói với Tống Hàn Thanh bằng giọng điệu sâu xa: “Hóa ra ở nhà các ngươi, sống sót cũng không dễ dàng gì. Trước đây ta cứ ngỡ người nhà Minh chúng ta toàn một lũ ngu ngốc, giờ xem ra nhà chúng ta toàn người tốt cả.”

Tống Hàn Thanh: “Là ai ngày nào cũng vì không đột phá được Kim Đan mà thư nhà nào cũng bị mắng?”

Tống gia mục nát, Minh gia cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Hai vị đích hệ của gia tộc Phù tu lại bắt đầu làm tổn thương nhau như thường lệ.

“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa.” Tuyết Dư ra mặt hòa giải.

Y nhìn Tống Hàn Thanh, giọng điệu ôn hòa, thuần thục dùng đạo đức để bắt cóc: “Tống Hàn Thanh, chúng ta đều là bạn bè đúng không?”

“Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau đúng không? Mấy ngày nay chúng ta ở Tống gia, chỗ ở cứ giao cho ngươi sắp xếp nhé.”

Diệp Kiều: “Nhớ cho nhiều thịt một chút.”

Mộc Trọng Hy: “Ta muốn ăn gà quay.”

Chu Hành Vân lịch sự nói: “Ít muối thôi, cảm ơn.”

Tống Hàn Thanh trợn to mắt, tức giận bật ra một tiếng: “Ha.”

Các ngươi còn gọi món nữa sao?

Đuổi thì không đuổi được, nhưng không để dưới mí mắt, Tống Hàn Thanh lại lo lắng với khả năng gây chuyện của Trường Minh Tông, sẽ làm nổ tung nhà mình mất.

Cuối cùng hắn nghiến răng, chỉ đành cúi đầu trước thế lực tà ác, tức giận đi tìm người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

“Đúng rồi.” Sắp xếp xong chỗ ở, Tống Hàn Thanh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi quản gia lại, hung hăng nói: “Bọn họ đưa ra yêu cầu gì cũng đừng để ý, mấy ngày nay cứ cho bọn họ ăn dưa muối, bánh bao.”

Xem hắn có bỏ đói chết đám người này không.

“…” Quản gia gật đầu: “Vâng.”

*

Manh mối đã biết hiện tại đại khái là Quỷ anh Tiểu Tê, bắt đầu từ đứa trẻ này, nói thì đơn giản, nhưng thực hiện thì cũng còn xa vời, Diệp Kiều tìm Tống Hàn Thanh xin một bản danh sách thị vệ và người hầu của Tống gia.

Tống Hàn Thanh cũng muốn sớm giải quyết xong chuyện phiền phức này, ít nhiều hắn vẫn có chút tin tưởng vào Diệp Kiều, dù sao thì trong Đại bỉ cũng đã chứng kiến quá nhiều rồi, thấy nàng xin danh sách liền đưa cho.

Sau đó Diệp Kiều được đằng chân lân đằng đầu, không chút khách sáo lại xin hắn mấy bộ quần áo thị vệ.

Tống Hàn Thanh cảm thấy thao tác thay đồ này của nàng quen mắt lạ thường, khóe miệng giật giật không nhịn được hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

“Giúp các ngươi bắt kẻ chủ mưu.” Diệp Kiều đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tống Hàn Thanh, nàng lắc lắc ngọc giản, “Nếu ngươi thật sự không yên tâm, có thể đeo vào, đến lúc đó chúng ta dùng ngọc giản liên lạc, ngươi nghe động tĩnh là được.”

Mấy ngày nay Tống gia liên tục có rất nhiều tu sĩ đến, danh nghĩa là đến nhận nhiệm vụ, từ thiện trừ ác.

Người đông thì dễ loạn, nhưng loạn lên mới dễ moi tin.

“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Diệp Kiều đầu tiên mặc một bộ thường phục, đối mặt với câu hỏi của thị vệ ở đây, nàng trả lời vô cùng thẳng thắn: “Ta là tu sĩ đến nhận nhiệm vụ.”

“Có thể nói cụ thể về nhiệm vụ lần này không?” Nàng hạ giọng, có chút ngại ngùng nói, “Thật không dám giấu, ta hơi sợ ma.”

Thị vệ nhìn nàng chằm chằm vài giây, thở dài, “Thôi được. Chuyện của Tống gia ta cũng chỉ biết sơ sơ, nghe nói tiểu quỷ kia chỉ tìm những nữ tu sĩ, sau khi xảy ra chuyện đều không còn lại xương cốt.”

“Không có cách nào đối phó sao?”

Thị vệ trầm ngâm một lát: “Cách đối phó tiểu quỷ ta nghe nói linh hỏa càng mạnh, bọn chúng càng không dám đến gần.”

Diệp Kiều lập tức hiểu ra tại sao tiểu quỷ kia lại tìm mình đầu tiên, e là không chỉ vì nàng là con gái, mà còn vì trong mấy vị sư huynh có ba người là Hỏa linh căn cực phẩm, người còn lại là bán bộ Nguyên Anh kỳ.

Tuy nàng không có lửa, nhưng nàng có Khẳng Đức Kê mà.

Moi tin xong, Diệp Kiều thản nhiên quay người rời đi.

Tống Hàn Thanh cạn lời, “Các ngươi bị khùng à, trưởng lão giảng bài trên lớp không nghe chữ nào sao?”

Hắn tưởng những kiến thức cơ bản này Trường Minh Tông đều biết.

Diệp Kiều: “Xin lỗi, lúc đó chỉ mải làm tổn thương Minh Huyền và quét dọn thôi.”

Bài giảng không nghe vào chữ nào.

Nàng thay một bộ quần áo thị vệ, nghênh ngang đứng ở cửa, lúc này đang là giữa trưa, có rất nhiều tu sĩ đến Tống gia, ai nấy đều nói muốn đến hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Kiều tỏ ra nghi ngờ.

Trước đây nhiệm vụ treo cả năm cũng không thấy có tu sĩ nào đến, sao bọn họ vừa đến Tống gia lại đột nhiên có nhiều người như vậy?

Diệp Kiều thay đồ, ở cửa canh gác suốt nửa canh giờ, cuối cùng cũng đợi được mấy tu sĩ tu vi cao đi ngang qua, giọng nàng đột nhiên cao lên, “Ê ê ê, các ngươi đang làm gì vậy?”

Quần áo trên người nàng rất nổi bật, thấy là thị vệ của Tống gia, mấy tu sĩ nhìn nhau, giọng điệu trở nên thân thiện, bắt chuyện: “Chúng ta là tu sĩ bên ngoài.”

Phải biết rằng đám thị vệ của Tống gia tính tình đều rất khó moi tin, khó khăn lắm mới gặp được một người chủ động chào hỏi, các tu sĩ hạ thấp giọng, thân thiện như anh em mà đến gần Diệp Kiều, “Bọn ta đến hỏi ngươi một chuyện nhé, đạo hữu.”

Diệp Kiều: “Hỏi đi.”

Đối phương nghe thấy nàng dễ lừa như vậy, mắt sáng lên: “Ngươi đã từng nghe nói về Diệp Kiều chưa?”

“…” Ồ hô.

Diệp Kiều không chút biểu cảm nhìn quần áo thị vệ trên người mình, bình tĩnh hỏi: “Không.”

“Nàng ta nổi tiếng lắm sao?”

“Khá nổi tiếng, gần đây Tu Chân Giới bàn tán về nàng ta rất nhiều, ba trận Đại bỉ với tu vi Trúc Cơ mà quay đám Kim Đan kỳ như dế. Thiên tài mới nổi của Trường Minh Tông. Ngươi vậy mà lại không biết?”

Bản thân Diệp Kiều bị bọn họ tâng bốc một trận, mặt không đỏ tim không đập, “Chưa từng nghe qua.”

Người đàn ông nghe vậy có chút thất vọng: “Vậy thôi, chúng ta ở trong viện này, nếu có tin tức gì của người tên Diệp Kiều đó, nhớ báo cho chúng ta.”

Diệp Kiều khẽ cười: “Được thôi, không thành vấn đề.”

Nàng khẽ liếc nhìn số lượng hai bên, khẽ chậc một tiếng, lờ mờ đoán ra đám tu sĩ này đều nhắm vào mình.

Chính xác mà nói, là nhắm vào lệnh treo thưởng.

Hơn nữa giá của nàng không thấp, có thể thu hút nhiều tu sĩ tranh nhau đến bắt mình, chắc chắn đã bỏ ra không ít vốn.

Tống Hàn Thanh thấy Diệp Kiều chỉ trong vài phút đã đổi hai thân phận, có chút ngạt thở.

Với thị vệ thì nói mình là tu sĩ, với tu sĩ thì nói mình là thị vệ, trong miệng Diệp Kiều không có lấy một lời thật lòng nào đúng không?

Trở lại chỗ ở, mấy vị sư huynh đang nằm ườn, thấy Diệp Kiều trở về, bọn họ mới miễn cưỡng có chút tinh thần.

“Về chuyện của Tống gia.” Minh Huyền nghiêm túc ngồi dậy khỏi ghế, “Ta tổng kết được hai điểm sau.”

“Thứ nhất, tại sao không cho chúng ta ăn thịt?”

“Thứ hai, chắc chắn là do tên khốn Tống Hàn Thanh kia đang nhắm vào chúng ta.”

Tuyết Dư: “Quá đáng thật, sao có thể đối xử với chúng ta như vậy.”

Mộc Trọng Hy khoa trương phụ họa: “Chúng ta là Thân truyền đó!”

Đám người này đúng là đứa nào đứa nấy nhập vai.

Diệp Kiều ngồi xuống, đi vào vấn đề chính, “Ta vừa ra ngoài dò la tin tức, về cơ bản có thể xác định Quỷ tu kia có thể thần không biết quỷ không hay qua mặt nhiều tu sĩ như vậy, hoàn toàn là nhờ tiểu quỷ mà ả nuôi.”

Một tiểu quỷ tự mang lĩnh vực, hoàn toàn là một vũ khí ám sát tuyệt vời.

Phải biết rằng, lĩnh vực thứ này, có thể gặp mà không thể cầu, chỉ có đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có lĩnh vực, mà có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực của riêng mình hay không, cũng hoàn toàn dựa vào thiên phú cá nhân, nói về độ hiếm có, Quỷ anh kia quả thực là một báu vật.

“Nếu đứa trẻ kia không chết, bây giờ chắc cũng là một thiên tài hiếm có.” Minh Huyền có chút tiếc nuối.

Diệp Kiều: “Hỏi một chút, các vị. Có ai trên lớp nghe giảng nghiêm túc không? Quỷ anh và Quỷ tu kia có mối quan hệ gì với nhau?”

Im lặng vài giây, Tuyết Dư mở miệng: “Quan hệ kiềm chế và bị kiềm chế, người có thực lực mạnh hơn sẽ chiếm thế chủ động, nói cách khác, giữa hai người, Quỷ anh kia mới là chủ nhân.”

Nói xong, Diệp Kiều không nhịn được mà sờ sờ cánh tay, da gà nổi lên.

“Hỏi một chút, vậy…” Diệp Kiều nghĩ nghĩ, “Nếu ta đắc tội nó đến chết thì sao?”

Minh Huyền ngẩn ra: “? Muội đã làm gì?”

Y cũng rất thắc mắc, Diệp Kiều làm sao ra khỏi lĩnh vực được.

Thông thường mà nói, Quỷ anh sẽ ngẫu nhiên chọn người kéo vào lĩnh vực, hơn nữa loại tà túy trí thông minh không cao này, thường sẽ không thù dai đâu nhỉ?

Diệp Kiều nhìn vẻ mặt thắc mắc của mấy vị sư huynh, trầm ngâm một lát, thành thật kể lại trải nghiệm bị kéo vào lĩnh vực, “Ta đâm nó hai kiếm, sau đó nó đuổi theo ta, nói muốn ăn thịt ta.”

Nàng vô tội nhún vai, “Sau đó ta bắt đầu lừa nó, nói chơi trò chơi với nó, gọi là trốn tìm, nhân lúc nó nhắm mắt, ta trước mặt nó, đâm thủng lĩnh vực của nó, rồi chạy mất.”

Bốn người: “…”

Minh Huyền: “Ta sau này có tiền, nhất định sẽ mua cho muội một miếng mộ địa tốt nhất.”