Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-100 - Chương 100: Bỉ ổi không bằng

Tu sĩ có thể ký kết nhiều khế ước, nhưng trước hết thần thức phải đủ rộng, nếu không sẽ bị phản phệ. Quỷ anh đã có thể chống đỡ cả một lĩnh vực, vậy tức là thần thức của nó chỉ mạnh hơn nàng chứ không yếu hơn.

Thời khắc khế ước hoàn thành.

Cảm giác thần thức cạn kiệt quen thuộc ập đến, máu của Diệp Kiều theo tai và mũi rỏ xuống tí tách, nàng cúi đầu, bình tĩnh lau đi.

Ngay khoảnh khắc xác nhận khế ước hoàn thành, Tiểu Tê không chút do dự ôm chầm lấy Diệp Kiều, thuận thế bò lên vai nàng, vui vẻ reo lên một tiếng, giọng nói trong trẻo: “Mẹ.”

Khung cảnh vô cùng mẹ hiền con thảo, Minh Huyền sắp mù mắt đến nơi rồi.

Vô lý.

Vô lý đến cùng cực!

“Diệp Kiều!” Khẳng Đức Kê bên cạnh sụp đổ, điên cuồng lao đến trước mặt Diệp Kiều, tức giận chất vấn: “Tại sao ngươi ngay cả quỷ cũng không tha.”

Nó tức chết rồi, người khế ước của mình đàng hoàng, tuy có hơi lêu lổng một chút, thích tìm đường chết một chút, nhưng ít nhất trước đây nàng chỉ có một mình nó.

Kết quả bây giờ lại khế ước với một tiểu quỷ, điều này khiến Khẳng Đức Kê cảm thấy vị trí chính cung của mình đã bị khiêu khích nghiêm trọng.

“Ngươi biết nói rồi à?” Diệp Kiều từng nghe nói Thần thú khai linh trí sớm hơn, nhưng trước đây nàng vẫn tưởng nó là một con gà câm.

Khẳng Đức Kê: “Mới học được.”

Sau khi trở về từ bí cảnh Hỏa Diệm Sơn, nó ngủ một giấc là học được, chỉ là trước đây lười đôi co với đám người này, đừng tưởng nó không biết, đám người của Trường Minh Tông toàn là một lũ lắm lời.

Mắt Tiểu Tê sáng lên: “Gà.”

Đồng tử màu vàng kim của Khẳng Đức Kê dần dựng đứng lên, đây là biểu hiện tấn công của thú loại khi tức giận, “Ngươi mới là gà.”

“Nó đáng sợ quá.” Cậu bé rụt cổ, mặt không biểu cảm: “Không giống ta, ta chỉ biết thương mẹ thôi.”

Minh Huyền vốn còn đang sợ sệt nghe vậy liền kinh ngạc nhìn sang, nhỏ tuổi đã trà xanh như vậy, tương lai có thể mong đợi đây.

Phe trà xanh, có người nối nghiệp rồi.

Một ngọn lửa sáng rực đột nhiên bùng lên, nhiệt độ trong lĩnh vực tức thì tăng lên không ít, Phượng Hoàng chân hỏa.

Vẻ mặt đáng thương của Tiểu Tê cũng biến mất, nhiệt độ lĩnh vực trong phút chốc trở nên âm u lạnh lẽo, mong chờ một Quỷ anh có tính tình tốt tuyệt đối là một lựa chọn sai lầm, một quỷ một thú gặp nhau, tự nhiên là phải đánh một trận, đạo lý kẻ mạnh trong ngõ hẹp chiến thắng.

Nhiệt độ do hai tên này không ngừng điều chỉnh khiến Diệp Kiều đang ở trong lĩnh vực được nếm trải mùi vị của băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Hai ngươi là điều hòa thông minh đấy à?

Lúc nóng lúc lạnh.

“Ngươi nói thật cho ta biết đi Diệp Kiều.” Nhìn hai sinh vật quý hiếm đang đánh nhau không thể tách rời, Minh Huyền huých huých tay nàng, khóe miệng giật giật: “Lúc đầu ngươi cũng lừa đám Ma Tộc đáng thương kia như vậy sao?”

“Minh Huyền.” Diệp Kiều quay đầu nhìn y, sờ sờ cằm, vô cùng tự tin: “Ngươi thấy diễn xuất kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vừa rồi của ta không?”

Nàng tin chắc rằng Oscar năm đó không mời nàng lên sân khấu nhận giải, quả là tổn thất của họ.

Minh Huyền vô cùng khâm phục nàng, bởi vì y không bao giờ đoán được giây tiếp theo đi theo Diệp Kiều sẽ xảy ra chuyện gì, y chỉ vào sau lưng Diệp Kiều: “Hậu viện của ngươi cháy rồi kìa, Diệp Kiều.”

Giây tiếp theo, một quả cầu lửa hung hăng ném về phía Diệp Kiều, nàng nghiêng người né đi, quay đầu lại liền thấy Phượng Hoàng của mình đang đánh con trai mình.

Vãi chưởng.

Diệp Kiều kinh hoàng: “Khoan đã, Tiểu Tê vẫn còn là một đứa trẻ, Khẳng Đức Kê ngươi đừng có chấp nhặt với nó.”

Tiểu Tê cũng không phải dạng vừa, đừng bao giờ đánh giá thấp mức độ gây rối của một đứa trẻ sáu tuổi, hắn tóm lấy Phượng Hoàng, vươn tay ra giật lông của nó, quyết tâm vặt trụi nó, để nó hiểu rõ nhà này rốt cuộc ai làm chủ.

Diệp Kiều lại sụp đổ: “Ngươi cũng đừng có giật đuôi nó!” Đó là đuôi của Phượng Hoàng, đắt lắm đó.

Hai sinh vật quý hiếm đánh nhau, nhưng cả lĩnh vực lại vang vọng tiếng gào thảm của Diệp Kiều.

Sau một trận gà bay chó sủa, cuối cùng hai sư huynh muội mỗi người tóm lấy một con, miễn cưỡng kiểm soát được tình hình, Diệp Kiều mới có thời gian hỏi rõ tình hình bên ngoài.

“Lĩnh vực của con có thể duy trì được bao lâu vậy Tiểu Tê?”

Tiểu Tê đang bò trên vai nàng nghĩ nghĩ, giọng nói non nớt: “Sau một canh giờ sẽ tan.”

Nói cách khác, lĩnh vực không thể duy trì vô hạn, ngay cả Quỷ anh cũng không thể nhốt người trong đó một thời gian dài, Minh Huyền nhíu mày, “Nhưng nếu chúng ta ra ngoài bây giờ, sẽ bị đám người đang canh giữ bên ngoài vây đánh đúng không.”

Quỷ anh có thể giết người không tiếng động, bọn họ đoán là do Tiểu Tê và ‘mẹ’ trước đây của hắn cùng nhau ra tay, bên ngoài có sáu Kim Đan kỳ, dù có lĩnh vực giúp đỡ, bọn họ cũng không thể giải quyết hết một lần được.

Diệp Kiều không nói gì, vây đánh là chắc chắn, nàng quay đầu liếc Minh Huyền, “Nhưng, bây giờ ta còn một phương án khác, muốn nghe thử không?”

“Phương án gì?” Minh Huyền hỏi.

“Bây giờ đêm tối gió lớn, sau khi biết phủ Tống gia có vấn đề, thần thức của mọi người đều sẽ nhạy cảm hơn gấp mấy lần. Một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để bọn họ tự dọa mình rồi.”

Diệp Kiều thành khẩn nhìn y: “Lúc này, ngươi chỉ cần dắt theo Tiểu Tê, rồi phát ra tiếng cười quái dị, bọn họ sẽ không rét mà run, hoảng loạn bỏ chạy.”

“…” Tim Minh Huyền khẽ run lên.

Bảo một người sợ ma, dắt theo một Quỷ anh đi dọa người, Minh Huyền cảm thấy mình sắp không ổn rồi.

“Trời sắp giao trọng trách cho người này.” Diệp Kiều vươn tay bế Tiểu Tê lên, đưa đến trước mặt Minh Huyền: “Chính là câu nói, ngươi không vào địa ngục thì ai vào.”

“Nhị sư huynh.” Nàng cố gắng động viên y: “Đàn ông, là phải mạnh mẽ một chút.”

“…”

Minh Huyền và Tiểu Tê mắt to trừng mắt nhỏ một lát, xét đến việc nếu không ra ngoài nữa thì lĩnh vực sẽ tan biến, y cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ là bóng lưng ấy lại mang mấy phần bi tráng của ‘Gió hiu hiu chừ Dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại’.

Tiểu Tê nhận ra ý đồ của Diệp Kiều, ngoan ngoãn mở lĩnh vực ra, đám tu sĩ vốn đang ngồi xổm bên ngoài, chuẩn bị xem Diệp Kiều chết chưa, đột nhiên thấy một người sống sờ sờ hiện ra, sợ đến mức lùi lại một bước.

“Người nào?”

Minh Huyền cúi đầu, không trả lời.

Kẻ cầm đầu lặng lẽ đổi bước, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn nếu tình hình không ổn, “Ngươi là ai?”

Đối phương trong đêm tối không nhìn rõ mặt, nhưng trong lòng lại đang bế một đứa trẻ, bộ quần áo màu trắng trong đêm tối trông vô cùng quỷ dị.

“Đại ca.” Tán tu bên cạnh tim đập như trống, “Hắn hiện ra từ hư không đó.”

Minh Huyền nhớ lời Diệp Kiều nói, y nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi phát ra một tràng cười, giọng điệu nhẹ bẫng hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ta là ai?”

“Nếu đã đến đây, thì tất cả ở lại đi.”

Vừa dứt lời, một đám tu sĩ đến truy bắt Diệp Kiều sợ đến mức hồn phi phách tán.

“… Là Quỷ, Quỷ tu đó!!”

Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, sau lưng như có quỷ khí âm u lan ra, khiến chân tay họ lạnh ngắt.

Không phải nói Quỷ tu trốn trong phủ Tống gia sẽ không dễ dàng lộ diện sao?

Sao vận may của bọn họ lại tệ đến vậy.

“Chạy.” Kẻ cầm đầu nghiến răng, run rẩy thốt ra: “Mau chạy.”

“Không tìm Diệp Kiều nữa à?” Có người vẫn không cam lòng, quay đầu nhìn lại vị trí của lĩnh vực, Diệp Kiều kia đáng giá không ít tiền đó.

“Diệp gì Kiều, không chừng nàng ta chết sớm rồi.” Sắc mặt người đàn ông tối sầm, người có thể sống sót trong lĩnh vực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, so với Diệp Kiều, bọn họ càng quan tâm đến sống chết của mình hơn.

Diệp Kiều ra khỏi lĩnh vực, chứng kiến quá trình bọn họ tan tác như chim vỡ tổ, khóe môi nàng cong lên một nụ cười, ung dung đuổi theo phía sau.

Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như của nhân vật phản diện.

Tiểu Tê cũng vui vẻ phối hợp với nàng, cũng phát ra tiếng cười khúc khích trong trẻo, một lớn một nhỏ cứ thế đuổi theo bọn họ mà cười, trạng thái xuất quỷ nhập thần đó khiến mọi người la hét không ngớt.

Lúc này, chỉ cần thỉnh thoảng ném một hòn đá ra sau, đám tu sĩ đa nghi kia lập tức la hét thảm thiết, các loại công pháp đều dùng đến, chỉ để chống lại “ám sát” của Quỷ tu.

Mấy người lập tức chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Thời khắc phát hiện sân của mình bị nổ tung, Tống Hàn Thanh đờ đẫn cả người.

Tống gia giàu có, một cái sân cũng không đáng để hắn tức giận, chỉ là điều khiến Tống Hàn Thanh tức giận là, cái sân đó là nơi ở của người Trường Minh Tông.

Lúc hắn tức giận đùng đùng quay về Tàng Thư Lâu của Tống gia, Vân Thước đang xem Tâm pháp.

“Sao vậy?” Nghe thấy động tĩnh, Vân Thước ngẩng đầu ngơ ngác.

Tống Hàn Thanh âm u nói: “Nhà ta bị nổ rồi.”

“Không có gì bất ngờ thì là Diệp Kiều làm đó.” Tóm lại có chuyện gì mà không rõ nguyên nhân thì chắc chắn là Diệp Kiều không chạy đi đâu được.

Mắt Vân Thước khẽ lóe lên, giả vờ vô tình hỏi: “Diệp Kiều đến đây làm gì?”

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Vân Thước luôn vô thức muốn hỏi thăm tình hình của Diệp Kiều, rồi lén lút so sánh Diệp Kiều với mình.

Mấy ngày nay lúc nàng ở Tống gia, có một lão giả nhập mộng tìm nàng, nói muốn truyền cho nàng một phần truyền thừa.

Nếu là trước đây, Vân Thước có lẽ sẽ do dự một lát.

Nàng không cho rằng mình sẽ luyện kiếm, dù sao thì Kiếm tu rất mệt, còn phải đánh đánh giết giết, nhưng bây giờ có Diệp Kiều làm đối tượng so sánh, Vân Thước không chút do dự đồng ý ngay.

Truyền thừa đều tìm người có căn cốt tốt nhất trước tiên, tại sao không tìm người khác? Chỉ có thể nói là tư chất của nàng cao.

Tống Hàn Thanh: “Ai biết nàng ta lại làm gì nữa.”

Trong lúc hai sư huynh muội nói chuyện, cửa lầu đột nhiên bị người ta đá văng ra, Mộc Trọng Hy vô ý thức xông thẳng vào, vào thẳng vấn đề: “Sư muội và sư huynh của ta mất tích rồi.”

“Người mất tích ở chỗ các ngươi đó.” Lúc Tiết Dư mấy người quay lại, phát hiện khí tức của hai người đều đã biến mất, điều này khiến y có chút dự cảm không lành, y vẫn còn khá lịch sự, hỏi: “Có thể cho mấy tu sĩ Kim Đan kỳ ra ngoài được không?”

Vân Thước đang ngồi ngay ngắn khóe môi khẽ cong lên, nghe thấy Diệp Kiều mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là lo lắng, mà là một cảm giác vui sướng khó hiểu, thiếu nữ cố gắng kìm nén cảm xúc này, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đây là Tống gia, không phải Trường Minh Tông của các ngươi.”

“Dù là Ngũ Tông, cũng không thể ép Đại sư huynh của chúng ta đi tìm người được.”

Tống Hàn Thanh lạnh lùng ngẩng đầu, không nhịn được: “Diệp Kiều?”

“Ngươi đang lo lắng cho Diệp Kiều?”

Phì.

Cái đám vô liêm sỉ này, không biết khả năng gây chuyện của Diệp Kiều sao?

Thà lo lắng xem nhà hắn có thể chống đỡ đến khi bọn họ rời đi mà không bị nổ tan tành hay không.

“Nhưng nàng ta mới Trúc Cơ trung kỳ.” Tiết Dư vẫn không yên tâm, nhìn Tống Hàn Thanh không thèm để ý, nghĩ nghĩ: “Tống gia các ngươi có không ít cao thủ, cho chúng ta mượn vài người cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó linh thạch ghi vào sổ của Tiết gia.”

Tống Hàn Thanh nghe vậy cười lạnh chuẩn bị hét giá trên trời, “Một tu sĩ Kim Đan kỳ, ba vạn thượng phẩm linh thạch.”

Tiết Dư bình tĩnh nói: “Linh thạch không thành vấn đề, vậy bây giờ có thể cử người đi được chưa?”

Hết cách, nhà y có tiền.

Tống Hàn Thanh thích nhất là nhìn bộ dạng lo lắng của đám người Trường Minh Tông này, khóe môi hắn cong lên, chuẩn bị kéo dài thời gian, “Từ từ đã…”

Thế nhưng Chu Hành Vân lười nghe Tống Hàn Thanh lải nhải nữa, vươn tay túm lấy cổ áo sau của hắn kéo đi, giọng điệu uể oải, “Các ngươi nói nhiều quá.”

Có thể động thủ tại sao phải lãng phí lời nói.

Chu Hành Vân túm lấy áo Tống Hàn Thanh, sau khi ra khỏi cửa, không nhanh không chậm cao giọng: “Nghe đây, Tống Hàn Thanh đang ở trong tay ta, muốn hắn sống, thì tất cả theo ta đến đây.”

Trong phút chốc, một đám cao thủ của Tống gia đều bị kinh động.

Tay cầm con tin, ba người tự nhiên không sợ gì, dưới sự dẫn dắt của Chu Hành Vân, một nhóm người cùng với một số cao thủ, tất cả lần lượt đến nơi Diệp Kiều mất tích.

“…” Tống Hàn Thanh bị bắt cóc suýt nữa đã hộc máu, quả nhiên không thể đánh giá thấp đám người của Trường Minh Tông này.

Mẹ nó chứ, đám Kiếm tu này, đứa nào cũng tiện hơn đứa nào.

Trước đây Chu Hành Vân không tiện như vậy mà.

Tống Hàn Thanh từng giao tiếp với y, lúc đó là xuống núi lịch luyện, một người dắt theo một hai đệ tử Thân truyền, lúc đó Tống Hàn Thanh dựa vào việc người của Trường Minh Tông ít, bày trận ngang nhiên chiếm lấy linh thực.

Đối phương dường như lười tính toán, im lặng dắt theo một đội đệ tử Thân truyền đổi chỗ khác tìm lại.

Trước đây rõ ràng Chu Hành Vân đều lười tính toán!

Sao vậy, bây giờ có sư muội rồi, khác rồi sao?

Tống Hàn Thanh tức chết đi được.

Bên kia Diệp Kiều nhìn tốc độ chạy trốn của đám tu sĩ này, khóe môi chậm rãi cong lên, một trong số các tu sĩ quay đầu lại, đột nhiên phát hiện người phụ nữ phía sau có chút quen mắt.

“Diệp Kiều?”

Thiếu nữ mặc một bộ đồ đơn giản, bên hông đeo một cây gậy, đặc điểm rõ ràng này không phải là Diệp Kiều từng bị bọn họ truy sát sao?

“Nàng ta và Quỷ tu kia đã liên thủ rồi.” Mọi người lập tức hiểu ra, sắc mặt ai cũng trở nên âm trầm, kết luận: “Cho nên nàng ta mới nói Quỷ anh kia là con trai của nàng.”

“Nàng ta một đệ tử Thân truyền vậy mà lại sa đọa đến mức cấu kết với tà túy.”

“…” Minh Huyền người duy nhất biết sự thật: Mẹ nó chứ, sao càng đoán càng vô lý vậy!

Diệp Kiều dắt theo Quỷ anh, cùng Minh Huyền ép đám người này vào một căn phòng, sáu tu sĩ Kim Đan kỳ đều run rẩy, như những cô vợ nhỏ bị bức lương vi xướng, tất cả chen chúc vào nhau.

Tiểu Tê im lặng nói: “Ta đói rồi.”

Muốn ăn.

Giọng điệu âm u của Quỷ anh, cộng với vẻ mặt không biểu cảm, những người khác sợ đến phát điên.

Có người suýt chút nữa đã mềm nhũn cả chân, quỳ xuống trước mặt nàng, “Đại lão tha mạng, tha mạng ạ!! Sau này người bảo chúng tôi làm gì chúng tôi sẽ làm cái đó, đừng ăn chúng tôi, chúng tôi bảy ngày chưa tắm rồi.”

Diệp Kiều nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, cố tình dừng lại rất lâu, dáng vẻ ung dung đó khiến tim tất cả mọi người đều treo lên tận cổ họng.

“Thật sao?” Rồi nàng hỏi.

“Thật!” Mấy người điên cuồng gật đầu.

“Vậy các ngươi đánh nhau một trận trước xem sao.” Giọng nàng bình tĩnh, thỉnh thoảng lại xoa xoa đầu Tiểu Tê, dáng vẻ đó đã coi đây là địa bàn của mình rồi.

Câu nói này của Diệp Kiều không khác gì cho mấy người hy vọng, họ nhìn nhau, vì để sống sót mà lập tức trở mặt.

Vốn dĩ là đội tạm thời, làm gì có tình cảm, hơn nữa đã dám đến nhận lệnh treo thưởng thì chứng tỏ đều là một đám người tàn nhẫn.

Trong chốc lát căn phòng trở nên lung lay sắp sụp.

Nhân lúc sáu người đánh nhau, Tiểu Tê ghé vào tai Diệp Kiều, nhỏ giọng nói: “Có người đang tìm ta.”

Diệp Kiều suy nghĩ một lát: “Mẹ trước đây của con?” Quỷ tu kia chắc chắn có cách đặc biệt để liên lạc với Tiểu Tê, vừa hay nàng còn đang lo làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ Quỷ tu kia lại không kìm được trước.

Cậu bé gật đầu.

Diệp Kiều sờ sờ đầu hắn, “Vậy con đi tìm ả đi, lát nữa đợi chúng ta đánh nhau, con lại đến được không?”

Nàng rất mong chờ biểu cảm của Quỷ tu kia khi thấy Quỷ anh của mình phản bội tại trận.

“Được.”

Hắn là một con quỷ thích cái mới ghét cái cũ, có mẹ mới rồi, đương nhiên là không chút do dự vứt bỏ người trước.

Minh Huyền đúng lúc hỏi: “Con trai ngươi chạy rồi, vậy chúng ta có chạy không?”

Sáu Kiếm tu, Minh Huyền đã bắt đầu lặng lẽ bày trận xung quanh, dự tính đến lúc bị bọn họ vạch trần, làm sao để tóm lấy Diệp Kiều chạy trốn đầu tiên.

“Chạy gì chứ?”

“Đừng quan tâm có đánh được hay không, khí thế phải có.” Diệp Kiều lôi ra một cái đầu lâu từ Giới Tử Đại, khẽ cười, “Tin ta đi.”

Chết tiệt.

Thứ trong tay nàng dọa Minh Huyền tay run lên, “Đây là cái gì?”

Diệp Kiều chọc chọc y, “Là xương Yêu thú.”

“Nguyên Anh kỳ, rất đáng tiền đó.”

Loại xương này thường được Khí tu dùng đến, nên giá trên thị trường chỉ có cao chứ không thấp, sau khi Diệp Kiều giết Yêu thú trong Bí cảnh, xương Yêu thú có tu vi cao đều được cất vào Giới Tử Đại.

Trước đây luôn không có thời gian bán xương đi, bây giờ có thể dùng đến rồi.

Minh Huyền: “Ngươi làm gì vậy?”

Cầm một cái đầu lâu, khí chất như một tên biến thái.

Diệp Kiều thỉnh thoảng lại tung hứng đầu lâu, rồi ung dung đối mặt với đám tán tu kia.

Giây tiếp theo bọn họ sợ đến mức đánh nhau càng hăng hơn.

A a a, Diệp Kiều cái đồ biến thái này! Vậy mà lại vặn đầu người ta xuống chơi.

Nàng có thể giành được hạng nhất hai trận Đại bỉ, mẹ nó chứ quả nhiên không phải là nhờ con đường chính đáng nào!!

“Ngươi xem.” Diệp Kiều rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, ung dung ném đầu lâu Yêu thú cho Minh Huyền: “Học đi.”

Minh Huyền: “Xin lỗi đã làm phiền.”

Bỉ ổi không bằng, bỉ ổi không bằng.

Một đám tu sĩ bị ép nhảy nhót, tự làm hại lẫn nhau, Diệp Kiều thỉnh thoảng lại vô tình quất roi vào bọn họ ở phía sau, cảnh tượng nhất thời trở nên rất náo nhiệt.

Vân Thước theo Mộc Trọng Hy bọn họ đi tìm Diệp Kiều, khoảnh khắc nhận ra khí tức xuất hiện, nàng cắn môi, nhỏ giọng mở miệng: “Diệp Kiều sư tỷ cứ chạy lung tung như vậy, đúng là gây thêm phiền phức cho người khác.”

Thấy không ai để ý đến mình, Vân Thước tiếp tục cố gắng mở miệng, “Hơn nữa nàng ta mới Trúc Cơ, Minh Huyền sư huynh chắc chắn là bị nàng ta liên lụy.”

Ai nói không phải chứ.

Có tu sĩ đi theo cũng nghĩ vậy, trên đường thấy Tống Hàn Thanh bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên là tưởng có sát thủ.

Sau đó mới nhận ra, là một đệ tử Thân truyền mới Trúc Cơ của Trường Minh Tông xảy ra chuyện.

“Trúc Cơ thì đừng có gây chuyện, ngoan ngoãn ở trong tông môn của mình đi, bây giờ chỉ biết ra ngoài gây thêm phiền phức.” Có tu sĩ bất bình, hắn khinh nhất là đám đệ tử Thân truyền đó.

Đại bỉ hắn chưa bao giờ xem, trong mắt hắn Ngũ Tông đều là một đám đệ tử Thân truyền ngu ngốc, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất.

Mộc Trọng Hy mấy người lười để ý đến những lời lải nhải của đám người này, sau khi tìm một vòng quanh nơi khí tức từng xuất hiện, cuối cùng bọn họ mới xác định được vị trí.

“Mau đi!”

Hắn đã mường tượng ra cảnh Diệp Kiều và Minh Huyền bị bắt nạt rồi.

Đến lúc đó hắn nhất định sẽ cười nhạo bọn họ một trận, à không phải, là an ủi họ cho tốt.

“Diệp Kiều! Chúng ta đến cứu ngươi đây.”

Cửa “rầm” một tiếng, bị Mộc Trọng Hy một cước đá bay, kèm theo tiếng rơi xuống đất.

Giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người câm nín.

*

Năm nghìn chữ, muốn viết sáu nghìn mà không thành.

Ta là phế vật