Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-100 - Chương 93: Nổi tiếng sau một đêm

Khi Mộc Trọng Hy bước ra, y thấy rất nhiều Thân truyền đang vây quanh Diệp Kiều, lại cúi đầu liếc nhìn bảng xếp hạng trên ngọc giản, quả không ngoài dự đoán, tông môn của mình đứng hạng nhất.

Y lập tức hét lớn: “Tránh ra, tránh ra, hạng nhất đến rồi, tất cả tránh đường!”

Suốt đường đi, Mộc Trọng Hy cứ thế xông thẳng, đi đứng nghênh ngang, doạ cho Thân truyền của mấy tông khác phải vội vàng né tránh.

Y thuận lợi chen vào giữa đám đông, giải cứu Diệp Kiều và Minh Huyền ra ngoài.

“Khi nào chúng ta mới có thể đánh bọn họ được.” Sở Hành Chi căm hận nghiến răng, cơn tức này thật không thể nuốt trôi, so sách lược không bằng, chẳng lẽ đánh nhau cũng không thắng được sao?

Diệp Thanh Hàn im lặng một lát, cũng liếc nhìn Diệp Kiều, giọng điệu lạnh nhạt: “Đợi đến lúc thi đấu cá nhân là được.”

Nhưng đến lúc đó không chỉ có Thân truyền, mà các môn phái nhỏ và tán tu cũng sẽ tham gia.

Cuối cùng chọn ra mười người vào Kiếm quật chọn kiếm.

Thân truyền của Vấn Kiếm Tông đều không có bản mệnh kiếm, tất cả đều đang đợi Kiếm quật mở ra để vào chọn, nhưng năm vị trí đầu tiên chắc chắn sẽ có bọn họ.

Những người còn lại phải tranh năm vị trí khác.

Thi đấu cá nhân của Kiếm tu, tất cả Kiếm tu đều sẽ tham gia, đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán.

Sau một trận gà bay chó sủa, tức giận nữa cũng vô dụng, những người khác cũng chỉ có thể điên cuồng an ủi mình, đợi đến lúc thi đấu cá nhân còn có thể thắng lại, không vội, không vội.

“Trong những ngày bọn ta quyết chiến với Yêu thú, muội đã làm chuyện trời người căm phẫn gì vậy?” Mộc Trọng Hy vừa ra ngoài đã thấy Diệp Kiều bị một đám Thân truyền vây lại.

Doạ y phải vội vàng xông vào, sợ chậm một bước là Diệp Kiều sẽ bị đánh.

Diệp Kiều: “Không làm gì cả. Là bọn họ quá hẹp hòi, vì chút chuyện nhỏ mà đã muốn chất vấn ta, chậc chậc chậc.”

Chu Hành Vân đã chứng kiến một loạt hành động của Diệp Kiều: “…”

*

Sau khi bí cảnh thứ ba kết thúc, theo thông lệ là sẽ được nghỉ ngơi, nhưng sau khi trải qua sự tàn phá chiến thuật của Diệp Kiều ở trận trước, các trưởng lão đau rồi mới biết nghĩ.

Quyết định phải để các Thân truyền học tập! Học tập thật chăm chỉ! Thực lực mạnh thì có ích gì, chẳng phải vẫn bị Diệp Kiều dẫn dắt một đám Đan tu lật kèo đó sao!

Tổ chức thi cử!

Lớp học văn hóa rất quan trọng.

Đợi mấy ngày nữa để bọn họ nghỉ ngơi xong, tất cả đều phải dậy học thuộc sách, tiến hành kiểm tra văn hóa!

Các Thân truyền hoàn toàn không biết gì về số phận tương lai của mình vẫn đang ngồi phân tích lại tình hình của bí cảnh vừa rồi.

Ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không hiểu tại sao bọn họ lại thua, thế là chỉ có thể xem đi xem lại Lưu Ảnh Thạch, cố gắng tìm ra vấn đề ở đâu.

Lúc nhận ra Diệp Kiều đến gần mình, đặt một con bướm không mấy bắt mắt lên người, sắc mặt Diệp Thanh Hàn lập tức lạnh đi.

Hắn mím chặt môi, hít sâu một hơi, tiếp tục xem.

“Nói cách khác, sau khi chúng ta cướp xong Giới Tử Đại thì Tiết Dư đến, giải cứu bọn họ.”

Thôi được.

Ai bảo Tiết Dư lang thang một mình lâu như vậy chứ, bọn họ hoàn toàn quên mất người này.

“Nếu chỉ có một mình Tiết Dư, không lẽ có thể giúp nhiều Thân truyền như vậy cầm cự đến khi kết thúc sao?” Chúc Ưu nêu ra điểm nghi vấn, “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”

Mấy người Vấn Kiếm Tông tiếp tục xem, lúc Tiết Dư xuất hiện, bọn họ vẫn có thể hiểu được, tiếp tục bình tĩnh xem tiếp, cho đến khi Diệp Kiều lôi cái nồi lớn ra, biểu cảm của tất cả mọi người dần dần rạn nứt.

“Tại sao nàng ta lại biết luyện đan? Nàng ta một trung phẩm linh căn dựa vào cái gì chứ?!” Đây là Sở Hành Chi nổi giận vì bất lực.

“Trình độ luyện đan của nàng ta thế nào?” Đây là vấn đề mà Chúc Ưu quan tâm hơn.

Không sợ nàng tam tu, chỉ sợ nàng cái gì cũng tinh thông.

Nếu trình độ kém, vậy thì cùng lắm chỉ là một kẻ nửa mùa, bọn họ còn có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Nàng ta có thể dùng nồi để luyện đan.” Những người có mặt ở đây cũng không phải Đan tu, không rõ Diệp Kiều thuộc trình độ nào.

Diệp Thanh Hàn cụp mắt trầm ngâm một lát: “Nhưng nếu ngay cả Tư Diệu Ngôn cũng nổ lò mấy lần, mà Diệp Kiều lại có thể thành công ngay lần đầu tiên, thì trình độ luyện đan của nàng ta không thấp.”

Chúc Ưu bổ sung: “Cũng không loại trừ khả năng nàng ta đã thất bại nhiều lần trong âm thầm, dù sao thì trông Diệp Kiều cũng không phải là lần đầu tiên luyện đan.”

Trình độ cụ thể thế nào, vẫn phải xem Diệp Kiều dùng đan lô chính quy luyện ra được cái gì.

Diệp Thanh Hàn đau đầu: “Quan sát thêm đã, Diệp Kiều này không phải là một đối thủ dễ đối phó.”

Lúc đầu bọn họ không ai xem Diệp Kiều ra gì, ai ngờ nàng lại trở thành người khó đối phó nhất.

Thành Phong Tông cũng đang diễn ra chuyện tương tự.

“Trận sau bất kể là ai, gặp Diệp Kiều, bằng mọi giá phải loại bỏ nàng ta.” Giọng Tần Hoài lạnh đi, một đối thủ có thể tam tu, không loại bỏ sớm, còn chờ nàng trở thành một đại thần tầm cỡ sử thi sao?

“Không cần ngươi nói, ta đoán mấy tông khác cũng nghĩ vậy.”

Tâm trạng của Đoàn Hoành Đao là phức tạp nhất, “Ta từng thấy nàng ta dùng Phù lục.”

Nhưng hắn không ngờ những lá bùa đó là do chính nàng vẽ, Đoàn Hoành Đao đau lòng quá, người anh em tốt Diệp Kiều của hắn không chỉ thẳng tay với mình trong Đại bỉ, mà ngay cả chuyện biết luyện đan vẽ bùa cũng giấu hắn.

Tần Hoài cất Lưu Ảnh Thạch đi: “Lần sau cảnh giác người của Trường Minh Tông, bọn họ không có ai là người tốt cả.”

-

Các tông đánh trống thu quân, trở về sân của mình, Diệp Kiều bị Triệu trưởng lão dùng ánh mắt phức tạp nhìn mấy lần, cuối cùng đối phương vỗ vỗ vai nàng, “Vất vả rồi.”

“Không ngờ ngươi lại biết luyện đan.” Nếu biết, ông đã không ngày nào cũng mắng Diệp Kiều rồi.

Diệp Kiều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói gì.

Triệu trưởng lão nói: “Nếu ngươi đã biết luyện đan, vậy thì để Tiết Dư dắt ngươi đi chọn đan lô đi, trước tiên đến chợ đêm dạo một vòng, xem có cái đan lô nào vừa ý không.”

Quan trọng nhất là, Trường Minh Tông của bọn họ hôm nay đã hoàn toàn khác xưa.

Tam tu.

Song tu còn có người từng xuất hiện, nhưng tam tu thì là chuyện chưa từng có, bất kể các tu sĩ có xem Đại bỉ hay không, Diệp Kiều đã hoàn toàn nổi tiếng rồi.

Ai cũng muốn xem xem yêu ma quỷ quái nào có thể làm được tam tu.

Tần Phạn Phạn sờ sờ râu, cũng bị vị đồ đệ không đi theo lối mòn này của mình làm cho vô cùng bất ngờ, vốn tưởng chỉ là thuận tay nhận một đồ đệ, ai ngờ cuối cùng lại nhặt về một thiên tài.

Thế là tiếp theo hễ có trưởng lão của tông môn khác muốn bắt chuyện với y, Tần Phạn Phạn đều tỏ ra kinh ngạc, “Cái gì? Sao ngươi biết tông môn chúng ta có một thiên tài tam tu?”

Các trưởng lão: “…”

Các Thân truyền của Trường Minh Tông vừa mới trải qua một trận hỗn chiến vô cùng mệt mỏi, đợi bọn họ tất cả ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã tối rồi.

Sau khi Diệp Kiều tỉnh dậy, mơ mơ màng màng bị mấy vị sư huynh kéo đến chợ đêm xem náo nhiệt, nàng muốn chọn đan lô, chắc chắn phải chọn cái tốt nhất.

Vấn Kiếm Tông dù sao cũng là đệ nhất đại tông, chợ đêm náo nhiệt hơn bên Trường Minh Tông không ít, năm người lập đội xuất phát đến chợ đêm ở Phù Sinh Thành.

Trước đây bọn họ cũng có kinh nghiệm lập đội đi chơi, chỉ là lúc đó Đại bỉ mới diễn ra trận đầu tiên, cơ bản không ai nhận ra bọn họ, lúc ra ngoài cũng khá vô tư.

Đến mức năm người đều bỏ qua một điểm, đó là: bọn họ bây giờ đã nổi tiếng rồi.

Mộc Trọng Hy thay một bộ thường phục, lười biếng đi ở đầu đội. Y vốn định dạo một vòng trước, trong chợ đêm đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại, một đám đông chen chúc, không biết ai trong đám đông đã hét lên một tiếng:

“Mau xem, là Mộc Trọng Hy.”

“Oa ——”

Chợ đêm náo động cả lên.

Diệp Kiều khẽ nhíu mày, đang định tìm một nơi không ai để ý để lẻn vào.

“Lãng Lãng! Chúng ta thích ngươi mười năm rồi!” Có nữ hâm mộ nhiệt tình hét về phía nàng.

Fan cứng mười năm không mời mà đến.

Diệp Kiều: “…”

Nàng thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ chạy, vận Đạp Thanh Phong, những người khác đuổi cũng không kịp.

Mộc Trọng Hy nhận ra Diệp Kiều đang lén lút bỏ đi, vô thức vươn tay ra níu kéo: “Diệp Kiều, cứu ta!!”

Giây tiếp theo, Diệp Kiều lại chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa hét: “Đừng yêu ta, không có kết quả đâu!”

Mộc Trọng Hy bị đám đông nhấn chìm: “Đệt.”

Không có chút tình đồng môn nào!

Bốn người còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng tản đi, đứa nào đứa nấy chạy nhanh hơn thỏ, lúc Mộc Trọng Hy tìm được đại quân trở về, quần áo trên người suýt chút nữa đã bị lột sạch.

Y vừa run rẩy, vừa không nhịn được mà cảm thán: “Điên thật đám người này.”

Trước đây Mộc Trọng Hy vẫn luôn khá ghen tị với các tông khác đều có tu sĩ hâm mộ.

Bởi vì Tu Chân Giới mộ cường, Vấn Kiếm Tông có nhiều người hâm mộ nhất, Trường Minh Tông thì lại chẳng ai thèm ngó ngàng.

Cho đến hôm nay, y cũng đã được nếm trải mùi vị nổi tiếng sau một đêm, chỉ có thể nói là quá đáng sợ.

Diệp Kiều vô cùng may mắn, “May mà ta chạy nhanh.”

Nàng không muốn bị lột quần áo đâu.

*

Xin một chút quà miễn phí nhỏ.

Thật ra không giấu gì muốn viết về phó bản hoàng cung, nhưng cảm thấy nên để về sau rồi viết, sau này sẽ cập nhật vào buổi tối, ban ngày bận quá, sắp Tết rồi.