Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-100 - Chương 87: Cái nghèo của mình chẳng đáng nhắc tới

Diệp Kiều vô cùng đau lòng trước việc đám Đan tu này không biết dùng nồi lớn để luyện đan, nàng không thể tin nổi: “Đan tu ở Tu Chân Giới ai cũng giàu vậy sao? Người nào cũng có một cái đan lô à?”

Chắc phải có kẻ nghèo nào giống mình, dùng nồi chứ nhỉ?

Diệp Kiều luôn tin chắc rằng trên đời này cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, không có đan lô thì vẫn có thể dùng nồi.

Kết quả là người của Bích Thủy Tông ai nấy đều ngơ ngác, chưa từng nghe nói có ai dùng nồi cả.

“Thân truyền bọn ta mỗi người có mấy cái, ngay cả đệ tử nội môn cũng có đan lô.” Tư Diệu Ngôn nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

Không chỉ người của Bích Thủy Tông, mà ngay cả các vị trưởng lão cũng là lần đầu tiên nghe nói có người dùng nồi.

Sự khác biệt giữa nồi và đan lô là, đan lô đắt, vật liệu đều là hàng đầu, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nồi lớn không chỉ gấp đôi.

Nói một cách chính xác thì dùng nồi cũng được, dù sao luyện đan thành công hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự thành thạo của Đan tu.

Nhưng Đan tu là báu vật của Tu Chân Giới, một khi bị phát hiện sẽ được Bát đại gia và Ngũ Tông mời chào, bọn họ đều có tiền, sao có thể để Đan tu phải rơi vào cảnh dùng nồi được chứ.

Minh Huyền thấy Diệp Kiều ghen tị đến mức sắp chua loét, vội vàng kéo nàng lại: “Diệp Kiều bình tĩnh, bình tĩnh!! Không phải chỉ là cái đan lô thôi sao? Đợi bí cảnh kết thúc, bọn ta dắt muội đi mua!”

Diệp Kiều vẫn rất ghen tị: “Nhị sư huynh, huynh có nghe qua câu này chưa?”

“Câu gì?”

Diệp Kiều chua như giấm: “Cái nghèo của mình chẳng đáng nhắc tới, cái giàu của đồng đội mới khiến ta hận muốn chết.”

Nàng không tài nào hiểu nổi, tại sao cùng là Đan tu mà khoảng cách giàu nghèo lại lớn đến thế.

Minh Huyền: “…”

Đúng lúc này, Liễu Uẩn nhìn chiếc nồi trong tay Diệp Kiều, muộn màng nhận ra: “Ngươi biết luyện đan à?”

“Còn dùng nồi để luyện đan?”

“Tại sao luyện đan lại không thể dùng nồi?” Diệp Kiều cũng liếc hắn một cái, cười khẩy: “Người không ra gì, đừng đổ tại đường không bằng phẳng.”

Liễu Uẩn khẽ hừ một tiếng, đưa chiếc nồi vào tay nàng, “Vậy ngươi thử đi.”

Vừa hay những người có mặt ở đây chưa ai từng thấy có người dùng nồi luyện đan cả.

Tiết Dư sắp hóa đá đến nơi rồi, “Tam tu?”

Mộc Trọng Hy chọc chọc y, không chút khách sáo mà nhếch môi cười nhạo: “Các ngươi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bị đả kích của ta lúc thấy Diệp Kiều học Thanh Phong Quyết nhanh như vậy rồi chứ?”

“Đừng ồn nữa.” Tiết Dư nói: “Xem trình độ luyện đan của tiểu sư muội thế nào đã.”

Không chỉ y chưa từng thấy trình độ luyện đan của Diệp Kiều, mà tất cả mọi người cũng chưa từng thấy.

Dùng nồi cũng có thể thành công sao?

Diệp Kiều luyện là Thanh Tâm Đan, hơn mười loại thảo dược được nàng chọn ra, vì không có hương liệu để điều chỉnh, cuối cùng nàng quyết định làm một viên đan dược đơn giản mộc mạc, sàng lọc, khống chế lửa, một loạt quá trình đâu vào đấy.

Hơn nữa cho đến bây giờ, trên mặt nàng cũng không hề có chút khó chịu nào.

Tất cả mọi người đều bất giác nín thở.

Phải biết rằng lúc Đan tu luyện đan, kỵ nhất là bị can thiệp, rất dễ nổ lò, à không, đối với Diệp Kiều mà nói là nổ nồi.

“Có thành công không?” Tần Phạn Phạn không kiềm được mà đứng bật dậy, vô cùng căng thẳng.

Không chỉ y căng thẳng, mà các trưởng lão của Ngũ Tông cũng đều đứng cả dậy, dán chặt mắt vào Lưu Ảnh Thạch.

Một vài trưởng lão không ưa Trường Minh Tông thầm cầu nguyện trong lòng mau mau thất bại.

Dù sao nếu thành công, vậy thì Tu Chân Giới sẽ có người đầu tiên có thể tam tu. Đến lúc đó Trường Minh Tông chẳng phải sẽ đắc ý lên tận trời sao?

Trưởng lão Bích Thủy Tông lắc đầu: “Khó nói, xem ra nàng ta rất thành thạo, nhưng chọn dược liệu, khống chế lửa chỉ là giai đoạn đầu tiên thôi.”

“Sau đó còn có đan ấn, tinh luyện, dung đan.” Chỉ cần có một chút sai sót, kết quả chính là nổ lò.

Diệp Kiều không hề biết hành động vô thức của mình lại gây ra chấn động lớn đến thế ở bên ngoài.

Nàng vẫn đang suy nghĩ nên đánh mấy đan ấn thì hợp lý.

Diệp Kiều một lần có thể đánh ra mười cái, nhưng đánh xong sẽ phải nằm nghỉ rất lâu, thậm chí có thể sẽ ngất đi.

Để đảm bảo mình không ngủ một giấc tỉnh dậy thì cuộc thi đã kết thúc, nàng quyết định tiết chế lại, đầu ngón tay kháp quyết, đánh ra đan ấn, sau đó dùng linh hỏa do Phù lục đốt lên để tinh luyện.

“A a a sư tỷ, là năm đan ấn.”

Miểu Miểu suýt chút nữa đã không nhịn được mà hét lên, may mà Tư Diệu Ngôn nhanh tay bịt miệng nàng lại: “Im lặng!”

Lúc Đan tu luyện đan mà có động tĩnh can thiệp là điều đại kỵ, đặc biệt là Diệp Kiều còn không dùng đan lô thông thường, mà là một chiếc nồi lớn.

Xác suất nổ lò rất cao.