“Ngươi có được không thế? Tống Hàn Thanh?”
“Đến lúc này rồi mà còn thương hoa tiếc ngọc à?”
Hắn bắn trượt liên tiếp mấy mũi tên, không khỏi khiến những người khác bất mãn.
Vân Thước mới Kim Đan đỉnh phong. Tống Hàn Thanh, một tu sĩ suýt soát Nguyên Anh đỉnh phong, lại bắn không trúng nàng ư? Đùa chắc.
Sắc mặt Tống Hàn Thanh âm trầm: “Lần nào nàng ta cũng ‘vừa hay’ né được.”
Tô Trọc vội vàng né tránh đòn tấn công, ném ra hết tấm Phòng Ngự Phù Lục này đến tấm khác, giải thích: “Vận may của Vân Thước rất tốt.” Sớm tối bên nhau lâu như vậy, Tô Trọc đối với chuyện Vân Thước ra đường cũng nhặt được linh khí đã chẳng còn thấy lạ, vận may của vị sư muội này trước giờ vốn không tầm thường.
“Để ta thử.” Minh Huyền nghi ngờ hắn nương tay, giật lấy Bán Nguyệt Nỗ chuẩn bị tự mình ra trận, thiếu niên xoay người dứt khoát né lưỡi đao của Ma Tộc, Bán Nguyệt Nỗ liên tiếp bắn ra năm mũi tên, hết phát này đến phát khác.
Kết quả là lần nào cũng trượt.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của y mở to, “Sao có thể chứ.”
Một lần không trúng thì thôi đi, liên tiếp năm lần đều bắn trượt, nếu là đối chiến với người khác thì bọn họ đã chết mấy trăm lần rồi.
Tống Hàn Thanh cười lạnh, thấy Minh Huyền bẽ mặt, giọng hắn lạnh đi, “Đã nói không phải do ta mà.”
Hắn cũng thấy lạ vô cùng, lần nào cũng vừa hay sượt qua yếu huyệt của nàng.
Cái vận may này mà để Diệp Kiều trông thấy, chắc nàng phải ghen tị đến phát khóc.
Vân Thước chú ý tới hành động thất bại hết lần này đến lần khác của bọn họ, khóe môi nàng bất giác cong lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại có chút sắc bén: “Các ngươi nghĩ ai cũng có thể động vào ta sao?”
Nàng và bọn họ không giống nhau.
Nàng và Diệp Thanh Hàn là độc nhất vô nhị, thậm chí là đặc biệt.
Phù tu và Khí tu yểm trợ, Kiếm tu trực tiếp tóm lấy mấy đệ tử Vấn Kiếm Tông bị thương rồi đạp lên phi kiếm chuồn đi.
Chu Hành Vân nhân cơ hội đạp lên Đoạn Trần, tốc độ của Phong linh căn vốn trên tất cả các linh căn khác, thần không biết quỷ không hay lướt tới sau lưng Vân Thước, dựa vào tiền lệ thất bại của Minh Huyền và những người khác, y không ra đòn kết liễu, mà có ra tay cũng vô ích. Vỏ kiếm hung hăng đập vào gáy nàng, một chiêu đánh ngất người, rồi tóm lấy Diệp Thanh Hàn đang mơ màng vì mất quá nhiều máu: “Đi theo bọn ta.”
Kỹ thuật ngự kiếm của y tốt hơn Mộc Trọng Hy nhiều, để y đưa người đi là hợp lý nhất.
Thấy Chu Hành Vân đánh lén thành công, Mộc Trọng Hy kéo Chúc Ưu chuẩn bị chuồn, nhưng nhanh chóng phát hiện ra điều không ổn, “Linh kiếm của ngươi đâu?”
Giọng Chúc Ưu bình thản, có chút bất đắc dĩ: “Bị gãy rồi.”
Linh kiếm có thể đúc lại, không có gì đáng buồn, chỉ là bản mệnh kiếm bị gãy khiến nàng bị phản phệ, sắc mặt trông rất tệ.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện, Chúc Ưu bị Mộc Trọng Hy kéo đi, nhìn lại những người ở lại cản đường phía sau, bất giác khẽ siết chặt lòng bàn tay, “Bọn họ làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ họ đi.” Mộc Trọng Hy muốn an ủi nàng vài câu, vắt óc suy nghĩ nửa ngày: “Lũ Ma tu đó đều là đồ ngốc, không bố trí trận pháp ngăn cách, Tống Hàn Thanh bọn họ có thể dùng Truyền Tống Phù rời đi. Cách chạy trốn của Khí tu lại càng muôn hình vạn trạng.”
“Cho nên…” Giọng chàng nhỏ dần: “Không cần lo lắng đâu.”
Mộc Trọng Hy và Chu Hành Vân mỗi người đưa một đệ tử nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tốc độ ngự kiếm của hai người không chê vào đâu được, trong nháy mắt đã bỏ xa các tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác.
Ma Tộc cầm đầu nhếch môi: “Lũ các ngươi, đúng là dũng khí đáng khen.”
Vậy mà dám cùng lúc xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Vốn dĩ trong kế hoạch của bọn chúng, đám Thân truyền này đáng lẽ đã phải rút lui từ sớm rồi.
Một nhóm người đồng loạt ra tay đánh cho bọn chúng một đòn bất ngờ.
“Ta khen bà nội ngươi ấy.” Lưỡi đao trong tay Thẩm Tử Vi khẽ lướt, chém đứt sợi dây thừng đang bay tới, tóm lấy Sở Hành Chi mượn pháp khí di chuyển rời khỏi nơi thị phi này.
Ma Tộc cầm đầu vốn vẫn đang dùng giọng điệu giễu cợt trêu đùa bọn họ, nhưng rất nhanh, nhìn một đám người lần lượt biến mất khỏi không trung, sắc mặt gã đàn ông đột ngột thay đổi, “Người đâu rồi?”
“Biến mất rồi.” Vân Thước thấy bọn họ lần lượt rút lui, lúc này mới dám chậm rãi đứng dậy, nàng thì thầm bằng giọng mềm mại: “Làm sao bây giờ?”
Chỉ trong chốc lát, những người này đã chạy mất tăm mất dạng.
Nhìn đám thuộc hạ ngơ ngác không biết phải làm sao, gã đàn ông bình tĩnh lại, “Không sao, từ từ tìm.”
Hắn ôn hòa nhếch môi: “Thành trì quanh Ngũ Tông chỉ lớn có vậy, xem bọn chúng có thể trốn đi đâu.”
Đây là một màn kịch mèo vờn chuột, thật không may, những Thân truyền chạy tán loạn này chính là chuột.