Nếu không phải vì còn nể nang thể diện, Thất trưởng lão đã suýt gầm lên ‘Ngươi đừng qua đây’.
Y nhìn tiểu quỷ đang cười rạng rỡ lao thẳng về phía mình, ngay lập tức thi triển Đạp Thanh Phong né đi trước, thầm mắng một tiếng tính sai rồi.
Thiên lôi này đúng là điên rồi, vậy mà lại không phân biệt được nên bổ ai, hai người đáng lẽ bị bổ thì lại như không có chuyện gì.
Diệp Kiều thi triển Đạp Thanh Phong cũng không chậm, hai người một trước một sau đội thiên lôi chơi trò rượt đuổi, Thất trưởng lão chưa từng thấy ai dám ngông cuồng dưới thiên lôi như vậy, mặt mày sa sầm, Linh phan trong tay vung lên phần phật, cố gắng đánh nàng bay xuống.
Xuống đi, xuống đi, mau xuống cho ta, con nhãi ranh.
Thế nhưng Công Đức Kim Liên lại bảo vệ nàng vô cùng chặt chẽ, Diệp Kiều vung linh kiếm, như đang tung hứng, Lược Ảnh, Phi Tiên, Bất Kiến Quân, ba thanh linh kiếm xoay một vòng trong tay, hàn quang tứ phía, lần lượt chặn đường đi của y, nàng cười ha hả: “Chạy đi đâu thế? Trưởng lão?”
Nàng tóm lấy tay áo y, trong nháy mắt thiên lôi bổ xuống cả hai người.
Thất trưởng lão biến sắc: “Ngươi dám!”
Diệp Kiều cười lạnh: “Sao lại không dám? Ta rất kính trọng ngài mà. Hai chúng ta có họa cùng chịu. Có gì mà không được chứ?”
Dù sao thiên lôi cũng đã giáng xuống, không ai chạy thoát được.
“Sư phụ ta từng dạy một câu gọi là vui một mình không bằng vui cùng mọi người.”
Câu này mà cũng dùng như thế được à? Tần Phạn Phạn, cái tên mù chữ chết tiệt!
Y đã không kịp gạt Diệp Kiều ra, ngay khoảnh khắc thiên lôi giáng xuống, y cảm nhận được thế nào là cơn đau thấu tim khoét xương, ngũ tạng lục phủ như bị lửa sấm nung nấu, khiến Thất trưởng lão gần như mất đi ý thức.
Ám Thư ngay lập tức muốn khống chế y, chỉ cần Ám Thư thành công, thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản rõ ràng.
Tiếc là, lúc xúc tu vươn tới, Thức hải của Thất trưởng lão đã không chút lưu tình cắt đứt xúc tu của Ám Thư, y biết Diệp Kiều có Ám Thư, sao có thể không đề phòng nàng, Diệp Kiều thầm cảm thán y đúng là tàn nhưng không phế, bị điện giật đến toàn thân co giật mà Thức hải vẫn còn hơi sức để đối phó với đòn đánh lén của Ám Thư.
Thất trưởng lão bị điện giật đến toàn thân co giật, Diệp Kiều lại như không có chuyện gì, linh kiếm mang theo vạn quân chi lực đánh vỡ lớp kim thân bao phủ trên người y, Kinh Hồng Kiếm dẫn lôi, lại đâm về phía y, Thất trưởng lão chỉ có thể nghiến răng bỏ chạy.
Y xoay người, tay hóa thành trảo, hung hăng vỗ về phía đỉnh đầu nàng.
Diệp Kiều một cú lộn người lên không, lôi kiếp vào lúc này giáng xuống, nàng tập trung linh khí vào chân tung một cú đá xoay người, lôi kiếp lập tức bị bật ngược lại.
Tia sét màu tím đổi hướng lao thẳng về phía Thất trưởng lão, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Muốn so tốc độ với tia sét, Thất trưởng lão vẫn còn non lắm, bị đánh trúng ngay tại trận, cả người cứng đờ bị bổ xuống đất.
“Vãi chưởng.” Tiểu thái tử bên dưới kinh ngạc.
“Nàng, nàng, nàng…” Hắn lắp bắp khoa tay múa chân hồi lâu.
Chu Hành Vân liếc hắn một cái, “Sao thế?”
Mắt Ngao Lịch trợn to: “Đó là Thể thuật của chúng ta!”
Long tộc lấy sức mạnh phá vạn pháp, nhưng bắn thiên lôi thì đúng là lần đầu tiên thấy.
Chu Hành Vân: “…”
Thật ra y cũng đã phát hiện ra, vị sư muội này biết không ít thứ, đúng là hội tụ tinh hoa của trăm nhà.
Diệp Kiều đuổi theo Thất trưởng lão, Tạ Sơ Tuyết thấy vậy bèn ném Mẫn Sinh Bút trong tay ra, một vòng sáng màu vàng nhạt vững vàng vây hai người trong một phạm vi nhất định.
——Cứ để hai người họ chạy lung tung, người trong Lĩnh vực sẽ thảm mất.
Lôi kiếp không có mắt, Thiên lôi chẳng nể mặt ai đâu.
Lôi kiếp xuyên qua Lĩnh vực bổ thẳng về phía Diệp Kiều và Thất trưởng lão! Hai người ở ngay trung tâm tấn công của Thiên lôi, Thất trưởng lão muốn chạy, nhưng lại bị vòng sáng vàng vững vàng đánh bật lại, Diệp Kiều cố hết sức muốn để Thiên lôi mài mòn y thêm một lúc nữa.
Đến lúc giao đấu cũng dễ đối phó hơn.
Dù sao dưới Thiên lôi, Thất trưởng lão tránh mình còn không kịp, tạm thời cũng không làm gì được mình.
Diệp Kiều không quên ánh mắt y lúc xách mình lên, cao cao tại thượng như nhìn một con kiến, nàng cười lạnh một tiếng, Kinh Hồng Kiếm khẽ động, linh căn hóa hình lôi long bay lên trời, sấm sét tứ phương, đều tập trung trên người cả hai.
Linh căn hóa hình!
“Nàng ta là Lôi linh căn à?” Tần Hoài nheo mắt.
Lôi linh căn, rất hiếm thấy.
Trong Ngũ Tông cũng khó tìm được một người.
Thuộc tính lôi không yếu, thậm chí rất mạnh, nhưng còn phải xem phẩm cấp, những Lôi linh căn trung hạ phẩm căn bản không có tác dụng gì, không bằng Mộc linh căn trời sinh thân thiện với cây cỏ, có thể luyện đan, cũng không bằng Hỏa linh căn có thể luyện khí luyện đan, Lôi linh căn không đủ phẩm cấp, căn bản không có tác dụng gì.
Phong, lôi, băng, những loại biến dị linh căn này, không vạn năng bằng Ngũ hành linh căn, tu sĩ của những biến dị linh căn này, càng coi trọng phẩm cấp.
Thiên phú linh căn của Diệp Kiều…
“Thiên linh căn?” Tạ Sơ Tuyết “ồ” một tiếng, “Nàng ta là Thiên linh căn đấy.”
“Thật hay giả?”
“Nàng có thể hấp thu lôi kiếp. Ngươi thấy ai có thể đứng dưới Thiên lôi, bắn Thiên lôi chưa?”
Chuyện khác không nói, bắn Thiên lôi đúng là quá khoa trương.
Hai người đánh qua đánh lại dưới Thiên lôi, sáu thức Thanh Phong Quyết của Diệp Kiều chiêu nào chiêu nấy đập xuống, kèm theo Thiên lôi vừa bổ vừa đập, Thất trưởng lão máu tươi cuồng phun, khổ không nói nên lời.
Diệp Kiều dĩ nhiên cũng không mong lôi kiếp sẽ bổ chết Thất trưởng lão, Thiên Đạo nếu thật sự có cách thì đã không để mình vào cuộc rồi.
Nhưng mình bị bổ đến toàn thân khó chịu, Thất trưởng lão còn muốn cười vui vẻ như vậy? Nằm mơ đi!
Y ném ra pháp bảo định đỡ một đòn, nhưng y đã đánh giá thấp Thiên lôi sau khi bị chọc giận, đối đầu trực diện, ánh sáng mạnh mẽ bùng nổ, linh khí vỡ tan trong nháy mắt, cùng với vô số tiếng kinh hô, lôi kiếp như một cây búa sắt vô tình, lại hung hăng nện y xuống đất.
Ngũ tạng lục phủ như bị nghiền nát, dòng điện chạy loạn trong tứ chi bách hài, khiến y toàn thân tê dại ngã xuống đất run rẩy.
Con nhãi Diệp Kiều chết tiệt này!!
Sớm biết thế đã giết chết nàng ta trước rồi.
Diệp Kiều đạp lên trước mặt y, gọi mọi người: “Ngây ra đó làm gì? Đánh y đi chứ.”
Cứ nhìn nàng và Thất trưởng lão đánh nhau túi bụi, những người khác đều chết hết rồi sao?
“…” Mọi người muốn nói lại thôi.
Không phải, ngươi nhìn tình hình đi Diệp Kiều, bọn họ đâu phải ma quỷ gì, có thể đánh nhau với người ta dưới Thiên lôi.
Thất trưởng lão dựa vào việc Thiên Đạo không giết được mình, vẫn còn có thể ngoan cường nhảy nhót, nhưng tu sĩ bình thường như bọn họ thật sự sẽ bị Thiên lôi bổ chết đó.
Sấm chớp đùng đoàng, lôi kiếp giáng thẳng xuống, Ngọc Minh Sơn gần như bị bổ làm đôi.
Diệp Kiều lùi lại nửa bước, một cú quét chân như gió lốc bị y né được, Thất trưởng lão lập tức tay phải thành quyền, đánh về phía cằm Diệp Kiều, lực đạo âm hiểm mang theo khí tức Hợp Thể đỉnh phong ập đến, nàng nghiêng đầu, “Bùm” một tiếng, Lĩnh vực phía sau bị một đòn đánh thủng một lỗ.
Diệp Kiều chép miệng: “Đánh người không đánh vào mặt chứ trưởng lão. Ta cũng là người dựa vào mặt để kiếm cơm đó.”
Thất trưởng lão đâu có hơi sức đâu mà nói nhảm với nàng, Thiên lôi lại cuốn đến, y bị điện giật đến mức không kìm được mà nhảy một điệu vũ điệu sấm sét.
Diệp Kiều thấy vậy liền một cước đá trúng, “bùm” một tiếng đạp y từ trên không xuống đất, nào ngờ Thất trưởng lão vẫn còn sức gây rối, tóm lấy mắt cá chân nàng kéo xuống đất, Linh phan vung lên, khí tức đáng sợ, Công Đức Kim Liên đỡ một đòn của Linh phan, hai người đồng thời rơi xuống đất.
Vãi chưởng.
Mộc Trọng Hy nhìn đến mắt cũng trợn tròn, một Hóa Thần, một Hợp Thể.
Hai người còn có thể đánh qua đánh lại dưới hai đạo lôi kiếp Hợp Thể kỳ.
Ngầu vãi.
Thất trưởng lão ngầu, Diệp Kiều còn ngầu hơn.
Đây mới là đệ tử thiên tài Kiếm đạo Thể thuật song tu mà Đoàn trưởng lão thường nói y hài lòng nhất phải không.
Thế nhưng Thất trưởng lão lại khổ không nói nên lời, y không giống Diệp Kiều, như thể đã bị Thiên lôi bổ qua ngàn vạn lần, có thể hành động tự do dưới lôi kiếp, lôi kiếp này cứ như điên rồi, hễ y muốn ra tay là sẽ nhắm đúng lúc mà bổ cho y một phát.
Bị một tiểu quỷ Hóa Thần áp chế, đúng là nhục nhã vô cùng.
Tạ Sơ Tuyết chắp tay sau lưng ung dung thúc giục hai người ổn định cảnh giới, “Hai ngươi ngồi thiền trước đi, bây giờ không cần đến các ngươi nữa.”
Diệp Thanh Hàn và Minh Huyền dù sao cũng phải phá cảnh, hai người họ ngồi thiền là lựa chọn tốt nhất, Chúc Ưu xoa xoa tay, lập tức hộ pháp cho hai người, ra hiệu hai người mau ngồi thiền, “Ta thấy Diệp Kiều và Thất trưởng lão tạm thời chắc là chưa đánh xong đâu. Hai ngươi vẫn nên sớm ngồi thiền đi.”
“Không được.” Diệp Thanh Hàn bình tĩnh: “Lỡ như có chuyện gì.”
Hơn nữa đây là lôi kiếp của bọn họ, sao có thể giao cho một người ngoài như Diệp Kiều được.
“Có ta đây mà.” Tạ Sơ Tuyết an ủi y.
Diệp Thanh Hàn vẫn không tin tưởng y: “Ngài được không?”
Y có thể đánh với Thất trưởng lão sao?
Diệp Thanh Hàn không tin, thực lực của Thất trưởng lão vốn đã không tầm thường, Diệp Kiều nếu không ở dưới lôi kiếp, chính diện đối đầu với Thất trưởng lão cũng chỉ có thể bị nghiền ép.
Tạ Sơ Tuyết có chút muốn đánh y, y phát hiện tên nhóc này EQ thật sự rất thấp.
“Chào.” Đột nhiên, một kiếm linh mạnh mẽ chui ra, nở một nụ cười rạng rỡ với Diệp Thanh Hàn: “Chào ngươi.”
Diệp Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Kiếm linh của Diệp Kiều?
“Ngươi yên tâm đi, mỹ nhân~ Tu Chân Giới chúng ta từng có một câu, được Diệp Kiều hứa hẹn, cả đời này của ngươi vững rồi! Cứ chờ nằm hưởng thôi.” Hắn cười hì hì, vỗ mạnh vào vai Diệp Thanh Hàn.
Diệp Thanh Hàn không động đậy chau mày, kiếm linh cục súc này ở đâu ra vậy?
Hơn nữa, mỹ nhân là cái quỷ gì?