Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

501-600 - Chương 580: Kẻ Vô Sỉ Cực Điểm

Diệp Kiều: “...”

Chẳng hay ngài là vị nào?

Trưởng lão của Trường Minh Tông quá đông, thứ cho nàng mù tịt mặt mũi, huống hồ lúc mới tới thế giới này còn bị cả đám chỉ trích nữa.

Diệp Kiều uyển chuyển từ chối đoạn quá khứ không hề tồn tại giữa nàng và vị trưởng lão này, nhiệm vụ của nàng hiện tại chỉ có thể xem như hoàn thành được một nửa.

Chỉ là vẫn cần phải chém chết Thất trưởng lão.

Thiên lôi dừng lại ngay khoảnh khắc độ kiếp, xem ra Thiên Đạo muốn quan sát một phen, xem nàng có thể thành công hay không. Nếu thành công, vậy thì nàng chính là vị Độ Kiếp chính thức đầu tiên bên chính đạo. Nếu không thành…

Diệp Kiều không dám nghĩ tới hậu quả nếu không thành, nàng nhẹ nhàng đổi kiếm, một tay Kinh Hồng, một tay Lược Ảnh, song kiếm linh động thanh thoát, vô cùng tự tại. Nàng nhướng mày, lạnh lùng chém xuống.

Nàng ghét tất cả các loại kiếm tình nhân, nhưng điều đó không ngăn cản việc nếu dùng chung, kiếm tình nhân quả thật rất ăn ý.

Một cộng một lớn hơn hai.

“Vất vả cho tiểu sư thúc rồi.” Hai luồng linh kiếm quấn quýt, màu tím nhạt và tím đậm lấp lánh, nàng nghiêm mặt: “Lần này cứ yên tâm giao cho ta.”

Tạ Sơ Tuyết tự giác nhường đường, dành sân khấu lại cho Diệp Kiều, ho một tiếng, để thể hiện sự nhân từ, giọng điệu trở nên điệu đà, “Cố lên nhé Kiều Kiều~”

Diệp Kiều ớn lạnh: “…”

Đồ điệu chết tiệt, xem kiếm đây.

Lôi kiếp dừng lại, đồng nghĩa với việc Thiên Đạo mắt nhắm mắt mở, nhẹ nhàng tha cho hai người. Tiếp theo, hai người chỉ cần ngồi thiền ổn định cảnh giới là có thể thật sự đạt đến Hợp Thể.

Minh Huyền bên này vừa mới ổn định cảnh giới đã bị người này làm cho ghê tởm một phen, suýt chút nữa linh lực lại hỗn loạn.

Hắn phủi phủi quần áo đứng dậy khỏi mặt đất, giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để mọi người nghe thấy, “Lúc trước ngài đánh ta, đâu có cái vẻ mặt này.”

Giọng của tiểu sư thúc lạnh lẽo như một con ác quỷ âm u bò ra từ địa ngục, lại còn suốt ngày ngứa mắt mình, khiến Minh Huyền thật sự vừa kính vừa sợ. Ngày trước, y vô dụng nên rất sợ, hận không thể khóc lóc cầu xin Tạ Sơ Tuyết mau nhận một đệ tử đi, đừng có nhìn chằm chằm y mà đánh nữa.

Bất đắc dĩ, Trường Minh Tông chỉ có một Phù tu thân truyền.

Tính cách của Tạ Sơ Tuyết có chút tùy hứng, thường giảng đến đâu hay đến đó, hoàn toàn không quan tâm Minh Huyền có theo kịp hay không.

Cách giáo dục tinh anh một kèm một này, khiến Minh Huyền khổ không nói nên lời.

Diệp Kiều cũng không dám xem thường Thất trưởng lão. Thiên Đạo để nàng độ kiếp, nói cho cùng đối với nàng thật sự không tệ, chỉ là những thử thách trong đó cũng khó mà tránh khỏi. Thiên Đạo chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, nếu Diệp Kiều không giải quyết được, vậy thì nàng sẽ bị giải quyết.

Hai luồng kiếm quang lại chém xuống, y bị uy áp đè đến khổ không nói nên lời, trái phải đều không né được, sắc mặt âm u.

Kiếm tu chết tiệt này…

Thất trưởng lão tất nhiên không cam tâm bó tay chịu trói, y liều mạng trở mặt. Mưu đồ trước nay của y đều là khai thiên môn, khó khăn lắm mới đợi được Vấn Kiếm Tông Tông chủ độ kiếp rời đi, bây giờ lại có một Diệp Kiều. Thiên Đạo bất công với y đến thế sao?!

Đều là tu sĩ của Tu Chân Giới, tại sao chứ?

Y vung hộ thuẫn trong tay ra, đó là linh khí luyện chế hậu thiên, cũng có thể đỡ được một đòn của Độ Kiếp.

Thế nhưng hành động này chẳng khác nào giãy giụa hấp hối, Thất trưởng lão nghiến răng, rõ ràng ban đầu kẻ chiếm thế thượng phong khống chế cục diện là mình mà!

Diệp Kiều chết tiệt, Thiên Đạo đáng ghét.

Thất trưởng lão thầm mắng trời mắng đất, nhưng cũng không có khả năng phản kháng. Uy áp đó đổ xuống, y đứng còn không vững thì đánh đấm thế nào?!

Trước cảnh giới tuyệt đối, mọi chiêu thức đều chỉ là hoa hòe hoa sói.

Hai kiếm chém xuống, kim thân của Thất trưởng lão đã sớm bị liên thủ phá vỡ, nhục thân cứng rắn chịu đòn, bị kiếm hung hăng đập xuống lòng đất. Trước đó còn mạnh mẽ không ai bì nổi, giờ lại yếu ớt như giấy.

“Tu Chân Giới ai luận đệ nhất?”

Các đệ tử bên dưới liếc nhìn nhau, rất biết điều, nhắm mắt tung hô: “Vậy tự nhiên là sư tỷ ngầu nhất rồi!”

Một linh kiếm áp đảo toàn trường! Đây không gọi là đệ nhất thì gọi là gì?

Diệp Thanh Hàn cũng dẹp đi ý định giúp đỡ, nhìn chằm chằm vào chiến trường, cố gắng học hỏi được chút gì đó. Hắn trước nay luôn ham học, không giống đám người của Trường Minh Tông. Nhìn thấy kiếm quyết Diệp Kiều thi triển, hắn không khỏi nhíu mày.

Kiếm pháp của Diệp Kiều không có gì để chê, vấn đề là…

Nàng và Thất trưởng lão đều xuất thân từ Trường Minh Tông.

Thanh Phong Quyết tổng cộng có sáu thức, nàng biết, Thất trưởng lão tự nhiên cũng biết.

Cứ thế này thì quá lãng phí thời gian.

“Rốt cuộc nàng ta là người thế nào của Trường Minh Tông các ngươi?” Diệp Thanh Hàn nín thở ngưng thần nhìn hồi lâu, cảm thấy kiếm quyết của Diệp Kiều không phải một sớm một chiều có thể luyện thành. Vừa nhìn đã biết là thân truyền của Trường Minh Tông, nhưng bên ngoài lại nói, nàng mới đến môn phái được mấy tháng.

Mấy tháng mà có thể tiến bộ với tốc độ này sao?

Diệp Thanh Hàn không tin.

“Là đệ nhất của Trường Minh Tông chúng ta đó, ngươi không nghe bọn họ nói sao?” Tạ Sơ Tuyết rất vui lòng giải đáp thắc mắc cho vị đệ tử ham học này.

“Đương nhiên.” Tạ Sơ Tuyết tiếp tục ôn tồn nói: “Ngươi cũng có thể gọi là, đệ nhất của Trường Minh Tông chúng ta. Cùng với bốn vị sư huynh phế vật của nàng.”

Bốn tên phế vật: “…”

Quá đáng thật, lời này khó nghe quá đi.

Một chiêu của Độ Kiếp chính là dời non lấp biển, lĩnh vực chấn động. Thất trưởng lão bị kiếm của nàng đè đến khó chịu, sắc mặt cũng dần trắng bệch. Y vẫn không cam tâm, hận thù nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không có át chủ bài sao? Cho dù ta có chết, cũng quyết không để các ngươi sống yên ổn!”

Hôm nay thật sự nằm ngoài kế hoạch của y. Y còn có những mưu đồ khác, nào ngờ lại bị Diệp Kiều này phá vỡ kế hoạch, đứng ra trước, khiến tất cả mưu tính đều đổ sông đổ bể.

Y hận quá đi.

Diệp Kiều khẽ cười, thấp giọng: “Ta đương nhiên biết ngài có át chủ bài rồi.”

Nhưng, nàng chỉ phụ trách khống chế Thất trưởng lão, át chủ bài của y ư? Đã giao cho Tạ Sơ Tuyết rồi.

Bọn họ cũng đâu phải phế vật. Ngũ Tông trước nay đâu đâu cũng là nhân tài. Thiên Đạo chỉ để nàng diệt Thất trưởng lão, vậy thì có nghĩa là những chuyện sau đó, cho dù có khó giải quyết đến đâu, cũng có thể giải quyết được. Thất trưởng lão toi đời, nàng có thể công đức viên mãn trở về thế giới của mình.

Y thu linh khí lại, chắn trước người, vô số linh khí chắn đi chắn lại, cộng thêm là Thanh Phong Quyết, Thất trưởng lão quá quen thuộc. Diệp Kiều cũng không hoàn toàn ở Độ Kiếp, y liên tiếp đỡ được mấy chiêu. Diệp Kiều không vội, nhưng thái giám… à không, Diệp Thanh Hàn vội rồi.

“Ngươi không thể đổi kiếm quyết khác sao?”

Hắn nối nghiệp Vấn Kiếm Tông Tông chủ, tu sĩ duy nhất của Tu Chân Giới đã phi thăng. Linh khí của hắn cũng lạnh như băng ngàn năm không tan, giọng nói lạnh đến cực điểm.

Diệp Kiều: “Không được lắm.”

Xin lỗi nhé, kiếm quyết của Trường Minh Tông chúng ta nghèo nàn quá.

Nàng cũng chỉ biết của Vấn Kiếm Tông và Thành Phong Tông.

Nhưng dùng kiếm quyết của người ta trước mặt Tần Hoài và Diệp Thanh Hàn, nàng cũng ngại lắm chứ.

“…”

Diệp Thanh Hàn không nỡ nhìn thẳng vị Độ Kiếp mới tấn cấp này, quyết định để nàng xem thế nào mới gọi là kiếm thuật. Thiếu niên cầm Đoạn Thủy Kiếm, một thân áo trắng thanh lãnh trông vô cùng tiên khí. Đầu ngón tay hắn kháp một kiếm quyết, khẽ cất lời: “Tật!”

Nhất kiếm phá vạn pháp.

Một đòn của Hợp Thể sơ kỳ, kiếm phong bá đạo, lạnh lùng chém vỡ một luồng hộ thuẫn trước người Thất trưởng lão.

Diệp Kiều liếc một cái, đầu ngón tay lập tức kháp quyết nhanh chóng cải tiến. Kiếm ảnh hiện lên, nàng nhanh chóng thốt ra một tiếng “Tật!”

Không ngờ, Vấn Kiếm Tông của thế giới này phát triển nhanh thật, vậy mà còn có kiếm quyết mới để học. Không hổ là thế giới nguyên tác vượt xa rất nhiều.

Diệp Kiều thật sự đã cải tiến nó. Nàng không triệu ra một luồng như Diệp Thanh Hàn, mà nhanh chóng triệu ra chín luồng kiếm ảnh giống hệt nhau. Phải biết chín là số cực dương.

Cửu cửu quy nhất, mới là đại đạo chí giản, kiếm ý tự nhiên cũng chú trọng chí thuần chí giản.

Vô số kiếm ảnh lơ lửng giữa không trung hợp thành một kiếm.

Kiếm đến đâu là một vùng thanh huy, uy áp của Độ Kiếp lan tỏa khắp ngọn núi.

Ngoài Trường Minh Tông, tất cả tu sĩ của Tu Chân Giới dường như cảm nhận được điều gì, tất cả đều đồng loạt thành kính quỳ lạy, kích động vạn phần. Độ Kiếp ư? Linh khí đã tỏa ra từ Trường Minh Tông thì đừng quan tâm nữa, quỳ xuống là xong. Chính đạo sớm nên có thêm một vị Độ Kiếp rồi, vạn lần không ngờ lần này lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức họ sợ quỳ muộn sẽ không ké được cơ duyên.

Vạn kiếm quy nhất, vạn tiên triều bái.

Ai mà không khen một tiếng ngầu chứ.

“Tại sao lại học kiếm quyết của tông chúng ta nữa?” Diệp Thanh Hàn ngây người, chưa từng thấy kẻ vô sỉ đến thế này.

Đợi đã, tại sao hắn lại nói là nữa.

Rất nhanh, hắn ngẩng mắt xác nhận lại, chín luồng kiếm ảnh hợp thành một kiếm, cho dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra đó là chiêu y vừa dùng.

Kẻ vô sỉ tột điểm này lại học kiếm quyết của bọn họ nữa rồi!

Chúc Ưu cũng sắp sụp đổ rồi: “…” Mẹ nó chứ Diệp Kiều, ngươi ít nhất cũng phải đổi khẩu quyết đi chứ! Thế này thì Vấn Kiếm Tông bọn ta mất mặt lắm.