Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

301-400 - Chương 373: Hóa Thần thứ hai

Chà.

Cảnh tượng thật hoành tráng.

Uy áp của Hóa Thần kỳ có thể vững vàng đè người ta xuống đất, Diệp Kiều may mắn đã được trải nghiệm qua. Nàng nên mừng là tu vi của Vân Ngân chỉ ở Hóa Thần, chứ nếu là cảnh giới Độ Kiếp hay Luyện Hư mà ra tay, không chỉ quỳ xuống thôi đâu, e là người sẽ bị nghiền nát ngay tại chỗ.

Nàng dùng uy áp Hóa Thần, trấn trụ hoàn hảo đám người này.

Cần gì phải đánh đánh giết giết chứ.

Vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng một luồng uy áp mà.

Những người bị uy áp của nàng đè xuống đất đều im bặt như ve sầu mùa đông.

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Tả hộ pháp lại một mình đi đối phó Diệp Kiều.

Người đàn ông bị uy áp đè úp sấp trên mặt đất, gương mặt bị ép đến biến dạng.

Hắn khẽ nghiến răng.

…Sức sát thương này, cho dù là hai món sát khí kia cũng không thể nào đạt đến mức độ một chiêu dứt điểm.

Cảnh giới của nàng, tuyệt đối là Hóa Thần.

Diệp Kiều chỉ dùng một luồng uy áp đã đè một đám Ma Tộc xuống đất, thật đúng với câu nói: Dưới Hóa Thần, đều là sâu kiến.

“Ra tay đi.” Diệp Kiều thấy họ đều cứng đờ không có phản ứng gì, bèn cao giọng hô lên: “Nhanh lên.” Nàng nhiều nhất chỉ có thể đè bọn họ lại, chứ không thể đến mức vung tay là có thể giết chết họ.

Các Khí tu lục lọi Giới Tử Đại, pháp khí loại trói buộc được kích hoạt, Ma Tộc tại hiện trường đều bị bắt sống, mấy đạo kiếm quang trắng như tuyết loé lên, bọn họ ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, tất cả đều ngã xuống đất không dậy nổi.

Diệp Kiều đã có kinh nghiệm từ trước, lúc họ cất tiếng chất vấn liền che tai lại. Cùng với hàng loạt câu hỏi lặp đi lặp lại, nàng lựa chọn bắt đầu giả chết.

“Ngươi là Hóa Thần.”

“Hóa Thần đó là ngươi?”

“Vậy Nguyệt Thanh Tông các ngươi đã sớm biết tin tức rồi đúng không?” Tư Diệu Ngôn nghĩ thông điều gì đó, khẽ cười lạnh một tiếng với người đối diện.

Bọn họ không phải không biết Tống Hàn Thanh dạo gần đây chạy đến Trường Minh Tông rất chăm, còn tưởng hai người có mờ ám gì. Bây giờ nghĩ lại làm gì có mờ ám, căn bản là Tống Hàn Thanh đơn phương dâng hiến ân cần.

Miểu Miểu lại chú ý đến một điểm khác, “A a a Tống Hàn Thanh chết tiệt!! Dâng hiến ân cần mà không báo cho bọn ta.”

“…”

Thẩm Tử Vi mơ hồ hiểu ra, nhìn nàng chằm chằm, “Vậy tức là, một tháng trước ngươi đã là Hóa Thần rồi đúng không?”

Lúc đó động tĩnh lớn như vậy, gần như tất cả mọi người trong Tu Chân Giới đều thấy, còn đang bàn tán là ai, mà lại trùng hợp lúc đó Trường Minh Tông đột nhiên đóng cửa không tiếp khách, che giấu kín như bưng. Lúc đó bọn họ cũng đoán Trường Minh Tông muốn che giấu điều gì đó.

Cuối cùng quả nhiên không ngoài dự đoán, là đang che giấu thông tin về vị Hóa Thần kia của Tu Chân Giới.

“Nói thật, ngươi ba mươi ngày mới ra ngoài.” Thẩm Tử Vi giật giật khóe môi, khẽ nói: “Thật khó mà tưởng tượng đây lại là thành tích thí luyện Hóa Thần của ngươi.”

Nếu Diệp Kiều phá thí luyện trong một ngày, phản ứng đầu tiên của họ cũng sẽ thấy bình thường, chỉ riêng ba mươi ngày này, quá ngoài dự đoán của họ.

Minh Huyền cũng kinh ngạc vô cùng: “Các ngươi tưởng là ai?”

Không phải Diệp Kiều, cũng không phải Diệp Thanh Hàn, vậy thì còn có thể là ai? Phải nói người có khả năng Hóa Thần nhất trong Tu Chân Giới chính là hai người này.

“Bọn ta đang đoán là lão đămg mấy trăm tuổi nào đó đột phá.” Miểu Miểu u uất nói, “Dù sao thì ba mươi ngày, đặt ở Tu Chân Giới cũng là loại chưa từng có tiền lệ.”

Ai mà ngờ được lại là Diệp Kiều.

Đoạn Hoành Đao nhân cơ hội đưa tay ra tóm chặt lấy nàng, mặt dày mày dạn kéo nàng đến trước mặt, “Lại đây lại đây, mau lại đây chụp chung tấm ảnh nào, Diệp Kiều.”

Diệp Kiều thuận tay giơ tay chữ V.

“Được rồi, sau này còn khoe với cháu chắt của ta.” Đoạn Hoành Đao vẫy vẫy tay ra hiệu mình đã chụp xong.

Tu Chân Giới của họ đã trăm năm chưa có Hóa Thần rồi.

Cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không quay trở lại. Đó là Hóa Thần kỳ mười tám tuổi đó.

Nói là đệ nhất Tu Chân Giới cũng không quá lời.

Giữa một mớ hỗn loạn còn mơ hồ xen lẫn tiếng kêu của ai đó không rõ, Tần Hoài lại có một vẻ bình tĩnh như thể đã đoán trước được. Hắn khẽ nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng: “Trường Minh Tông các ngươi, đúng là âm hiểm thật.”

Từ đầu đến cuối không hề tiết lộ một câu về chuyện mình là Hóa Thần, để bên ngoài lầm tưởng Ngũ Tông từ đầu đến cuối không có Hóa Thần.

Hành động này của Trường Minh Tông đã bảo vệ Diệp Kiều rất tốt, dù sao thì Tu Chân Giới có một Diệp Thanh Hàn làm bia sống là đủ rồi, thêm một đệ tử nữa thu hút hỏa lực là hoàn toàn không cần thiết.

“Đều đã được ca ngợi là Ngũ Tông rồi, có thể đứng ngang hàng với chúng ta, cho thấy các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.” Chu Hành Vân giọng không nóng không lạnh, cùng Tần Hoài nhìn nhau. Cuối cùng cả hai cùng hừ lạnh một tiếng.

Việt Thanh An không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi của họ.

Y lặng lẽ gieo Lục Hào, “Các ngươi mời bọn ta ra ngoài…”

Ngừng một chút, Việt Thanh An nghĩ đến đám Ma Tộc bị một luồng uy áp đè úp sấp xuống đất, y lại đầy bản năng sinh tồn mà vội vàng sửa lời: “Gọi bọn ta ra ngoài, là để thôi diễn vị trí của Vân Thước đó sao?”

“Ta có thể tính ra được vị trí đại khái của nàng ta, chuyện sau đó cần các ngươi tự mình cố gắng. Các ngươi có chắc chắn có thể giết được nàng ta không?”

Lúc Tống Hàn Thanh đưa bát tự và thông tin của Vân Thước, y đã mơ hồ nhận ra sự không tầm thường của Vân Thước này.

Trên người mang khí vận rất mạnh. Muốn giết nàng ta e là không dễ dàng như vậy.

Diệp Kiều khẽ nhướng mày: “Sư thúc ta nói không có vấn đề gì.” Nàng cảm thấy Vân Thước dù sao cũng là nữ chính tiểu thuyết, muốn giải quyết dứt điểm không dễ dàng như vậy.

Nhưng lâu như vậy rồi, bọn họ đều đã quen làm theo chỉ thị của Tạ Sơ Tuyết.

Việt Thanh An khẽ cười hai tiếng, giọng điệu thu liễm hơn nhiều. Y chưa từng tiếp xúc sâu với Diệp Kiều, nhưng chỉ riêng chuyện nàng không nói một lời đã đấm cho mình bụp bụp hai cú, là biết tuyệt đối không phải người dễ tính. Nguyên Anh sơ kỳ y còn có thể chiếm chút lợi thế cảnh giới, Hóa Thần thì y thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.

Y không khỏi sờ sờ cánh tay, cảm thấy không thể tin nổi, nàng vậy mà lại không đánh gãy xương mình.

Hóa ra hôm đó nàng vẫn còn nương tay.

Việt Thanh An bất giác có cảm giác biết ơn vì nàng đã không giết mình, nói chuyện cũng ân cần hơn: “Đúng vậy, sư thúc của ngươi nói cũng không sai.” Trong Tu Chân Giới, cảnh giới Hóa Thần quả thật có thể làm mưa làm gió.

“Tiếp theo vẫn nên đi giải quyết vấn đề của Vân Thước trước đi.”

Bọn họ không vội về tông. Trong tông cũng đã có năm người của Vấn Kiếm Tông ở lại. Có Vấn Kiếm Tông canh giữ, những người còn lại theo Diệp Kiều đi bắt Vân Thước sẽ an toàn hơn một chút.

“Tiểu sư thúc còn nói gì với ngươi nữa không?” Tiết Dư kinh ngạc, tiểu sư thúc đúng là thích tìm Diệp Kiều nói chuyện thật. Không chỉ tiểu sư thúc, mà cả Tần Phạn Phạn và Đoàn trưởng lão họ cũng vậy. Rất nhiều thông tin nếu Diệp Kiều không tiết lộ cho họ, họ thật sự mơ mơ màng màng.

Diệp Kiều lơ đãng đáp lại: “Tạ Sơ Tuyết còn nói, Vân Thước không quan trọng, hắn cố ý thả nàng ta ra. Mục đích chính là muốn tìm người đứng sau nàng ta.”

Chử Linh một lúc sau mới dám chen vào, nàng lẩm bẩm: “Ý các ngươi là, Vân Thước còn có người đứng sau âm thầm chỉ điểm nàng ta?”

Nghe được tin nội bộ này, Thân truyền của ba tông còn lại cũng lặng lẽ dỏng tai lên. Phải biết, tiếng xấu của Vân Thước đã đến mức người người kêu đánh, giao cho Trường Minh Tông giam giữ nửa năm không có vấn đề gì. Lúc này lại để nàng ta chạy thoát, bọn họ tuy không nói rõ, nhưng trong lòng đều cảm thấy kỳ quái vô cùng, dù sao thì đây không giống sai lầm mà Trường Minh Tông sẽ phạm phải.

Hóa ra đều là đang dùng Vân Thước để giăng bẫy.

Lòng dạ của những người này đúng là bẩn thật.

Tiết Dư ừ một tiếng, “Ta có chút hiểu biết về nàng ta. Vân Thước thật ra… vừa ngu vừa độc ác? Tuy có hơi bất lịch sự, nhưng ta vẫn muốn nói, với đầu óc của nàng ta rất khó nghĩ đến việc kết nối Ma Tộc và Yêu Tộc. Nói cách khác nàng ta chỉ bị lợi dụng thôi.”

Việt Thanh An nhìn ra rồi, họ đều rất ghét Vân Thước đó. Y lặng lẽ nói, “Ta thấy các ngươi đều muốn giết Vân Thước, vậy các ngươi có nghĩ đến, các ngươi có đánh lại kẻ đứng sau giúp đỡ Vân Thước không?”

“Kẻ đứng sau Vân Thước không chắc sẽ giúp nàng ta.” Tống Hàn Thanh đưa ra nhận xét mà y cho là chính xác nhất: “Dù sao thì loại ngu ngốc thanh tân thoát tục như vậy rất hiếm thấy.” Chỉ cần Vân Thước không còn giá trị gì khác, nàng ta chỉ có kết cục bị vứt bỏ.

Nếu Vân Thước ở đây, e là sẽ lại bị Tống Hàn Thanh làm cho tức điên.

Trong lúc trò chuyện, bầu trời vốn đang quang đãng bỗng nhiên thay đổi. Diệp Kiều, đã rất quen thuộc với sự biến đổi này, nàng nheo mắt, “Hình như lại là một đạo lôi kiếp Hóa Thần.”

Nguyên Anh không có động tĩnh lớn như vậy, cả bầu trời như bị bao phủ.

Vậy thì, người đầu tiên là Diệp Kiều, Hóa Thần thứ hai này…

Họ khẽ nhìn nhau, thốt ra ba chữ: “Diệp Thanh Hàn.”

Không hổ là hắn.

Vấn Kiếm Tông có thể kiêu ngạo nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể tách rời khỏi thiên phú dị bẩm của Diệp Thanh Hàn.

“Các ngươi đoán xem, thí luyện của Diệp Thanh Hàn sẽ kéo dài bao lâu?”

Diệp Kiều cảm thấy không có gì đáng để đoán cả, “Chậm nhất nửa tháng.”

Mộc Trọng Hy gãi đầu, “Chúng ta phải nhanh lên, thí luyện của hắn ít nhất cũng mất bảy ngày.”

“Ta có cảm giác bọn họ đang cố ý đợi thí luyện của Diệp Thanh Hàn???”

Linh cảm này còn rất mãnh liệt.

Thí luyện của Diệp Thanh Hàn ít thì bảy ngày, nhiều thì nửa tháng, trong nửa tháng này bọn họ có thể làm được rất nhiều chuyện.

“Nếu có thể, chúng ta có thể đi giải quyết Vân Thước trước, để Diệp Kiều mau chóng về tông ổn định lòng quân.” Dù sao thì tông môn vẫn cần một người có thể chống đỡ.

“Nhưng tình hình bây giờ là, rời xa ngươi bọn ta biết sống sao đây Diệp Kiều—” Đoạn Hoành Đao nói xong bèn gân cổ lên gào.