Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

301-400 - Chương 361: Thân Truyền Bồng Lai

Cả ba cùng lên à?

Bị khiêu khích một cách trắng trợn như vậy, nhóm ba người ăn ý nhìn nhau.

Phương Chi Dao khẽ nhướng mày với nàng, một pháp khí hình thoi nằm trong lòng bàn tay, nhìn vào ánh sáng phát ra, không nghi ngờ gì đây là một linh khí thật sự.

Vị Khí tu này của Thành Phong Tông, bất kể là ai đánh giá về hắn cũng chỉ có ba chữ: rất âm hiểm.

Trên bảng xếp hạng Khí tu của trận đấu cá nhân, hắn xếp thứ hai, cho dù là ở Thành Phong Tông nhiều Khí tu như mây thì hắn vẫn là một đệ tử có thiên phú vô cùng trác việt.

Diệp Kiều không quên một điều, Thành Phong Tông không chỉ có pháp khí, mà còn có cả linh khí.

Trong Ngũ Tông, Thành Phong Tông mới là tông môn có nhiều linh khí nhất, chỉ là trong thi đấu và lịch luyện, hoàn toàn dựa vào trang bị thì sẽ chẳng có tác dụng gì, lần này là một cuộc chiến tranh giành linh mạch, nếu Thành Phong Tông muốn chiếm được linh mạch lớn hơn một chút, tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt linh khí.

Pháp khí hình thoi trong tay Phương Chi Dao tách ra, như mấy mảnh gương vỡ, hóa thành vũ khí sắc bén đoạt mạng lao về phía nàng.

Diệp Kiều vừa đỡ vừa tung ra một đạo kiếm quyết, nàng đã nương tay, muốn thăm dò thử chức năng của linh khí này.

Giây tiếp theo, linh khí hình thoi phản chiếu ánh sáng chói lòa, sao chép ra thân ảnh của Diệp Kiều, một phân thành hai, tấn công về phía mình.

Có thể sao chép hình dáng của người khác sao? Thậm chí còn có thể sao chép cả một vài chiêu thức.

Linh kiếm bên hông Tần Hoài cũng đồng thời ra khỏi vỏ, kiếm linh màu xanh nhạt hóa hình.

Hình thái của kiếm linh Thanh Phong Kiếm giống như một cơn gió không thể nắm bắt, đột ngột xuất hiện sau lưng Diệp Kiều, mấy đạo Phong nhẫn chém xuống.

Diệp Kiều không ngờ kiếm linh của Tần Hoài cũng đã hóa hình, nàng cúi người né qua, phóng Bất Kiến Quân ra.

Cuộc đối đầu của các kiếm linh, phải xem ai có thể đánh đối phương vào lại trong vỏ kiếm trước.

Gần như mỗi thanh linh kiếm của Tu Chân Giới đều có lai lịch lớn, một là linh kiếm do lão tổ của Thành Phong Tông rèn ra, một là thanh kiếm truyền thừa của Ma Tộc, trong thời gian ngắn rất khó phân cao thấp.

Theo lý mà nói, trong tình huống ba đánh một áp đảo về số lượng, lại thêm một linh khí có thể sao chép, Diệp Kiều chắp cánh cũng khó thoát.

Nhưng trên thực tế, diễn biến lại vượt xa dự đoán của họ.

Chẳng có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, Diệp Kiều chỉ dùng đệ ngũ thức của Thanh Phong Quyết, một kiếm quét ngang lao thẳng về phía họ, ba người có mặt tại hiện trường bị một lực va chạm cực lớn tấn công, tiếng pháp khí vỡ tan không ngừng vang lên, thân ảnh do linh khí ngưng tụ không chịu nổi kiếm khí, đều bị xé nát.

Tần Hoài nhận thức rõ ràng, chỉ cần nàng không nương tay, một kiếm này chém xuống cả ba người đều sẽ bị chém thành hai nửa.

Hắn lùi lại định né uy lực của một kiếm đó, không ngờ Diệp Kiều nhảy lên đột ngột tóm lấy hắn, ném ra sau, thanh niên bị ném thẳng xuống đất, mặt đất nứt ra từng tấc.

Sau khi ném Tần Hoài bay đi, Diệp Kiều lóe lên đáp xuống sau lưng một người khác, khẽ vỗ vai hắn, dưới ánh mắt ngơ ngác của Phương Chi Dao, một cú đá xoay người đá bay hắn đi xa ba mét.

Với tính cách điềm tĩnh như Phương Chi Dao cũng suýt chút nữa đã không nhịn được mà chửi người.

“Mẹ nó đau thật.”

“Nhanh quá.”

Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ đánh với Diệp Kiều, thế nhưng đây đã không còn là một trận tỉ thí giao hữu nữa, mà là màn nghiền ép đơn phương của nàng.

Diệp Kiều với tốc độ nhẹ nhàng tuyệt đối liên tiếp hạ gục hai người, nàng nghiêng đầu nhìn người cuối cùng: “Nào nào nào, nhanh một chút, tốc chiến tốc thắng.” Ai cũng đừng hòng cản họ đi lấy linh mạch lớn nhất.

Quý Viên: “…”

Thiếu niên sờ sờ thanh kiếm bên hông, vẻ mặt trông rất điềm tĩnh, nhưng lúc này lại hoảng vô cùng.

“Diệp Kiều. Nếu ngươi chịu dừng tay sớm.” Quý Viên nhếch môi, cố gắng giữ bình tĩnh, “Vậy thì bọn ta có thể rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một mạng.”

“Không cần.” Diệp Kiều nhìn trời đã tối hẳn, khẽ ngoắc tay, mỉm cười: “Ta đã nói rồi, ba người các ngươi, cùng lên cả đi. Đừng lãng phí thời gian.”

“Không sao.” Quý Viên vội nói: “Bọn ta có thể tha cho ngươi thêm một mạng nữa.”

Diệp Kiều: “…”

“Không cần.” Nàng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Lịch luyện một chuyến về sao nàng càng ngày càng hung dữ vậy.” Phương Chi Dao ôm bụng, tìm đúng thời cơ lại ném ra mấy lưỡi đao, ra hiệu cho Quý Viên đỡ lấy, bảy mươi hai đạo kiếm pháp của Thành Phong Tông, đủ loại pháp khí đao kiếm đều có thể dễ dàng điều khiển.

Hơn nữa pháp khí này hắn đã cải tiến, bên trong có giấu cơ quan nhỏ.

Quý Viên nắm lấy pháp khí, vung đao, đao pháp quỷ quyệt đa biến khiến người ta hoa cả mắt, Diệp Kiều quan sát mấy giây, tốc độ của đối phương đã rất nhanh rồi, ít nhất nếu nàng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ tuyệt đối sẽ không phản ứng kịp.

Nhưng trong mắt tu sĩ Hóa Thần kỳ thì tốc độ này vẫn chưa đủ nhanh, Diệp Kiều cuối cùng cũng hiểu tại sao tu sĩ Hóa Thần kỳ lại thích trêu đùa những người có cảnh giới thấp hơn mình rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy sơ hở đầy rẫy.

Nàng không né không tránh, vừa định làm như lúc nãy ném Quý Viên bay đi, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thân ảnh xa lạ.

“Khoan đã.” Diệp Kiều một tay nắm lấy đao kiếm trong tay hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của Quý Viên, thấp giọng nói: “Có người.”

Quý Viên bị một tay nàng dễ dàng áp chế đao kiếm, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn không đổi, hỏi: “Có người ở đâu?”

Diệp Kiều nhanh chóng nhìn về phía thân ảnh vừa liếc thấy.

Phi Tiên Kiếm trong tay xoay một vòng rồi đột ngột quét xuống, nơi kiếm khí quét qua đều bị chặt đứt, nhận ra mình đã bị phát hiện, ánh mắt Chử Linh khẽ tối lại.

“Ẩn Tế Thuật của ta, ở Bồng Lai cũng thuộc hàng nhất nhì, kết quả lại bị một tu sĩ Nguyên Anh kỳ phát hiện?”

Nếu đã bị phát hiện, Chử Linh cũng lười trốn nữa, thiếu nữ mặc một bộ váy áo màu xanh vô cùng thon thả xinh đẹp, không nhanh không chậm chào họ, vẻ mặt lạnh lùng, “Hoan nghênh đến với Bồng Lai tiên đảo.”

Nàng đã từng thấy vô số ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình.

Nhưng ngay cả gương mặt của Vân Thước mà họ còn miễn nhiễm được, thì thật sự không thể nảy sinh bất kỳ tâm tư thưởng thức nào đối với một Thân truyền của Bồng Lai.

“Không biết xấu hổ, lại dám nhìn lén chúng ta.” Đoàn Hoành Đao lên tiếng khiển trách mạnh mẽ.

Sắc mặt Tần Hoài sa sầm: “Câm miệng, đừng làm mất mặt xấu hổ nữa.” Nhiều người như vậy mà không một ai phát hiện ra, Đoàn Hoành Đao còn có thể ra đòn phủ đầu ngay lập tức, đúng là một kỳ tài.

Chử Linh cũng bị thái độ đanh thép của hắn làm cho nghẹn họng, may mà thiếu nữ kiểm soát biểu cảm rất tốt.

Nàng khẽ điểm chân xuống đất, đứng trước mặt họ, tiếp tục giới thiệu: “Ta là một trong các Thân truyền ở đây, Chử Linh.”

Thân truyền Bồng Lai?

Thân phận này khiến mọi người vốn đang cảnh giác khẽ thả lỏng trong giây lát, nhưng ánh mắt vẫn có chút không thiện cảm.

Dù sao thì nàng trước đó như một con chuột lén lút rình mò không biết bao lâu, rồi đột ngột nói mình là Thân truyền của Bồng Lai, chuyện này thật sự không thể khiến họ có bất kỳ hảo cảm nào.

“Thân truyền Bồng Lai, ngươi lấy gì ra chứng minh?” Tống Hàn Thanh vẫn còn có chút cảnh giác nhìn nàng.

Lúc Chử Linh lấy ra vật phẩm chứng minh thân phận, Tiết Dư kéo kéo tay áo Diệp Kiều, khẽ nói, “Ngươi không phát hiện nàng đang nhìn lén sao?”

Diệp Kiều thu kiếm vào vỏ, thành thật trả lời: “Thật sự không có. Cách thu liễm khí tức của Bồng Lai làm rất tốt.” Nàng chỉ trong khoảnh khắc giao đấu với Quý Viên vừa rồi, mới bắt được thân ảnh, sau đó mới tạm dừng nội chiến.

Ẩn Tế Thuật của họ có vài phần tương đồng với thuật pháp của Bán Nguyệt Linh Tộc.

Nếu không phải chủ động đứng ra trước mặt, ngay cả sự tồn tại của đối phương cũng không thể nhận ra.

Đây cũng là một trong những lợi ích của thuật pháp, chỉ cần không phải là áp cảnh giới tuyệt đối, ở những nơi nguy hiểm có thể ẩn mình một cách hoàn hảo.

Mà Chử Linh tính sai chính là, Diệp Kiều cao hơn nàng một đại cảnh giới.

Tống Hàn Thanh sau khi thấy vật phẩm chứng minh thân phận của nàng, vẫn không tin, thái độ rõ ràng là hung hăng: “Thân truyền còn lại đâu? Không phải nói Bồng Lai có hai người sao?”

Có thể khẳng định là, tính cách này của Tống Hàn Thanh, ra ngoài tuyệt đối không sợ người lạ, bất kể đối phương là ai, cứ xông lên chất vấn một trận, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

“Sư huynh ta không có ở đây. Có việc ra khỏi đảo rồi, ta sẽ dẫn các ngươi vào Bồng Lai trước, chuyện linh mạch, đợi các ngươi chuẩn bị xong rồi hãy vào, vòng trong còn nguy hiểm hơn các ngươi tưởng tượng nhiều.” Chử Linh cũng không tức giận, thậm chí còn có cảm giác mới lạ ‘người đàn ông này hoàn toàn khác với những yêu nữ diêm dúa bên ngoài’.

Nàng vẫy tay ra hiệu cho họ nhanh chóng đi theo, “Còn mấy vị Thân truyền đã vào trong rồi, các ngươi cũng đừng lo lắng, họ sẽ bị trận pháp ở vòng trong giữ lại, nếu không có Phù tu rành nghề, rất khó ra ngoài.”

Còn một điểm quan trọng nhất, lỡ như họ xảy ra chuyện ở Bồng Lai, Bồng Lai hoàn toàn không thể giải thích được.

Cho dù Chử Linh không muốn đến cũng phải theo dõi họ suốt quá trình.

Chu Hành Vân và Tư Diệu Ngôn mấy người đã lần lượt chạy vào vòng trong chiếm linh mạch rồi, còn họ thì bị Chử Linh giữ lại tại chỗ.

Những cây cỏ vốn đang không ngừng lay động, cùng với sự xuất hiện của vị Thân truyền này mà dần dần yên tĩnh lại, bước chân dần dần vững chãi như đi trên đất bằng.

Thật thần kỳ.

“Xin hỏi Bồng Lai có cơ duyên gì không?”

“Không có.” Chử Linh không ngẩng đầu lên, “Cho dù có đại cơ duyên, cũng đã bị chúng ta chia nhau hết rồi.” Ý ngầm là ‘chỉ cần có cơ duyên, sao có thể đến lượt những người ngoài như các ngươi xen vào’.

“Ta thấy Bồng Lai có không ít cơ duyên đó.” Minh Huyền bước qua, cảm thấy vị Thân truyền này có vẻ khá bài xích họ, y lơ đãng nói vài câu, “Sư thúc của bọn ta trước đây từng đến đây. Người đã kể cho bọn ta nghe rồi đó.”

“Đúng vậy. Các tu sĩ đại tông môn của các ngươi về cơ bản đều đã từng đến đây.” Nàng nhàn nhạt đáp lại.

Thôi được rồi, chỉ nghe những lời không mặn không nhạt này của Chử Linh, Minh Huyền cuối cùng cũng xác định được, ấn tượng của nàng đối với họ quả thật không tốt lắm.

“Linh mạch ở vòng trong. Vòng ngoài còn khá an toàn, nhưng vòng trong nguy hiểm không ngừng, ai có thể lấy được trước tiên thì phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi.”

Chử Linh xem thường những linh mạch này, bản thân Bồng Lai của họ đã là một nơi hội tụ linh khí, linh mạch đều được sinh ra từ Bồng Lai.

Bọn họ có tiền mà.

Minh Huyền cảm thán, “Mức độ giàu có của Bồng Lai, ta không dám nghĩ tới.”

Tiết Dư: “Ta cũng không dám.”

Diệp Kiều: “Đồ nhát gan. Ta thì dám nghĩ.” Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Họ vẫn chưa nghịch thiên đến mức dám đi phá hoại Bồng Lai.

Chỉ cần đi phá hoại, ngày mai hóa đơn bồi thường sẽ được gửi đến trước mặt Tần Phạn Phạn.

Cuối cùng họ còn cùng nhau đưa ra kết luận: “Trường Minh Tông là một nơi nghèo.”

Chử Linh vừa hay nghe được câu này: “…”

Bồng Lai có nhiều tiên thảo nhất, chỉ cần trình độ của Đan tu đủ, trong tình huống nền tảng của họ vững chắc, đan dược cũng có thể nâng cao tu vi, thậm chí có thể đảm bảo các tu sĩ dễ dàng đột phá bình cảnh kỳ.

Chử Linh biết mục đích chuyến đi này của họ, vì vậy suốt quá trình không hề có sắc mặt tốt với ai, người duy nhất khiến nàng hứng thú chỉ có vị Thân truyền mặc y phục màu xanh nhạt đó.

Ánh mắt lúc có lúc không của nàng không thể qua mắt được những Đan tu trời sinh nhạy cảm với thần thức.

Tiết Dư chú ý đến ánh mắt của Chử Linh luôn vô tình hay hữu ý quét về phía Tống Hàn Thanh.

Những nơi như Bồng Lai và Nam Hải nổi tiếng là bí ẩn, đối với người ngoài có nơi thậm chí còn có thái độ bài xích, đột ngột thấy thái độ kỳ quái của vị Thân truyền Bồng Lai này, Tiết Dư phúc chí tâm linh, chọc chọc người bên cạnh: “Tống Hàn Thanh, ta phát hiện, hình như nàng rất hứng thú với ngươi đó.”

Tống Hàn Thanh: “?”

“Hay là ngươi qua đó moi thông tin đi? Hỏi xem Bồng Lai có nhiều linh thực ở đâu?” Diệp Kiều cũng chú ý thấy, nhưng nàng trời sinh chậm chạp với chuyện này, được Tiết Dư nhắc nhở như vậy, nàng bừng tỉnh, đến gần Tống Hàn Thanh vô cùng nhiệt tình, “Bọn ta sẽ cung cấp nhân lực luyện đan miễn phí cho các ngươi.”

Từ thái độ không nóng không lạnh của Chử Linh có thể thấy, Thân truyền của Bồng Lai đó cực kỳ không ưa họ, nhưng thái độ đối với Tống Hàn Thanh lại vô cùng khác biệt.

“Đừng phiền ta.” Tống Hàn Thanh quay đầu đi.

Bị từ chối, Diệp Kiều sờ sờ mũi, “Thôi được rồi.”

“Nhất định phải là Tống Hàn Thanh sao? Minh Huyền không được à?” Tiết Dư kéo vị Nhị sư huynh không đứng đắn của mình qua, đẩy lên trước, đánh giá hai người này.

Sau khi phân tích, vẫn là gương mặt của Minh Huyền bắt mắt nhất, dung mạo diễm lệ, cười hay không cười đều đa tình.

Dễ mến hơn vẻ mặt lạnh lùng của Tống Hàn Thanh.

“Ây ây ây, có câu, mỗi hoa mỗi mắt mà.” Minh Huyền nhướng mày với Tống Hàn Thanh, cười một tiếng, “Biết đâu Thân truyền của Bồng Lai đảo, lại thích kiểu kiêu ngạo thì sao?”

Tống Hàn Thanh: “…”

“Diệp Kiều, Tiết Dư, Minh Huyền.” Hắn khẽ mím môi đột ngột gọi mấy vị sư huynh muội đang đi phía trước đùa giỡn.