Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19746

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

301-400 - Chương 364: Đoán Quyền Định Thắng Bại

Điều khiến họ kinh ngạc không phải là đòn tấn công, mà là linh tiễn bay vụt ra.

Trong Tu Chân Giới, linh cung đã biết chỉ có Minh Nguyệt Tiễn, cung tên của Miểu Miểu chỉ có thể xem là pháp khí, tạm thời chưa đạt đến cấp bậc linh khí.

Vào thời khắc mấu chốt này, một linh tiễn lại bất ngờ xé gió bay tới.

Trò quỷ gì đây.

Thanh kiếm trong tay Tần Hoài khẽ xoay, nhanh chóng bẻ gãy mũi tên bay tới.

Quá nhanh.

Dưới ánh sáng vàng óng chói mắt, khó mà nắm bắt được phương hướng bắn tên. Mũi linh tiễn khó hiểu này có tốc độ mà ngay cả Minh Nguyệt Tiễn cũng không thể sánh bằng.

“Diệp Kiều.” Thần thức của Thẩm Tử Vi khẽ lướt qua, chú ý đến người đang bắn tên, thiếu nữ cầm một cây cung nỏ, cười rạng rỡ, hơn mười mũi tên liên tiếp xé gió lạnh lẽo, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm thẳng vào Tần Hoài.

Miểu Miểu bất giác giương cung, nhưng mũi tên vừa bay ra đã bị mũi tên sáng rực kia đánh nát.

Chênh lệch giữa linh khí và pháp khí quá lớn, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Diệp Kiều mô phỏng âm thanh bắn tên, điểm sáng màu vàng óng ngưng tụ, những mũi tên bắn ra không có dấu hiệu dừng lại, khóe môi nàng nhếch lên: “Chào. Chỗ các ngươi náo nhiệt thật đấy.”

Tần Hoài có thể né được một hai mũi, nhưng mười mấy mũi liên tiếp thì chỉ có thể bị động chịu đòn, hắn đã bị chọc giận thành công, chân không ngừng mượn lực, nhẹ nhàng giẫm lên những mũi tên nàng bắn ra để tiếp cận, tốc độ của Phong linh căn cực nhanh, trong nháy mắt đã lướt đến trước mặt, một kiếm chém xuống.

Diệp Kiều cũng bị lối đánh quyết liệt của Tần Hoài làm cho bật cười, Bán Nguyệt Nỗ đã sẵn sàng, nhắm vào mặt hắn, mũi tên màu vàng óng sáng rực ngưng tụ, đột nhiên buông tay, “Muốn thử xem kiếm của ngươi nhanh, hay là tên của ta nhanh không?”

Chử Linh bất giác che mắt lại.

Hung dữ quá.

Tốc độ bắn tên quá nhanh.

Cùng là linh khí loại cung tên như Minh Nguyệt Tiễn, nhưng lại khác xa, ít nhất Minh Nguyệt Tiễn không có tốc độ bắn nhanh như vậy.

Mà thứ Diệp Kiều đang cầm trong tay chắc chắn là linh khí.

Một mũi tên đánh mạnh vào ngực, chui vào trong cơ thể, đầu gối hắn hơi khuỵu xuống suýt chút nữa đã quỳ xuống đất.

Linh tiễn này…

Có thể khiến người ta mất hết sức lực trong thời gian ngắn.

Họ không thiếu linh khí, nhưng cũng chưa từng thấy Thân truyền nào có thể một lúc lấy ra nhiều như vậy, Tần Hoài mím môi, “Ngươi lại tiện tay lấy linh khí này ở đâu ra vậy?”

Long cung ở Nam Hải sao?

“Cái gì gọi là tiện tay lấy?” Cứ như là nàng trộm được vậy.

Bán Nguyệt Nỗ là nàng lấy được từ thí luyện Hóa Thần.

Trong thí luyện Hóa Thần chỉ cần vượt qua với điểm tối đa là có thể mang đi một món linh khí trong thí luyện, chuyến đi này của Diệp Thanh Hàn nếu thuận lợi cũng có thể lấy được một món linh khí đặc biệt.

Hơn nữa theo như trong tiểu thuyết gốc đề cập, linh khí hắn lấy được cũng rất phi thường.

Diệp Kiều khá hài lòng với tác dụng của Bán Nguyệt Nỗ.

Thấy năm người của Trường Minh Tông, Miểu Miểu khẽ siết chặt cung tên của mình, “Hay là chúng ta rút trước đi?”

Năm người này, tạm thời họ không đánh lại ai cả.

Tần Hoài không muốn dễ dàng rời đi, hắn nhíu mày, có lẽ là đã nghĩ đến con bài mặc cả, bèn dùng Tô Trọc làm lá chắn chắn ở giữa, mặt không cảm xúc đe dọa, “Tống Hàn Thanh, đừng quên sư đệ ngươi vẫn còn trong tay bọn ta. Đối đầu với bọn ta, các ngươi không có nhiều phần thắng đâu.”

Trừ khi Trường Minh Tông ra tay, nhưng Trường Minh Tông đã xem kịch lâu như vậy, chứng tỏ ngoài Diệp Kiều nhất thời bốc đồng ra, những người khác không có ý định giúp đỡ mãnh liệt.

Diệp Kiều và Tống Hàn Thanh tay cầm cung tên, đồng loạt chỉ vào Tần Hoài, nhưng đều chần chừ không động thủ.

Nàng liếc Tống Hàn Thanh hai cái, hỏi: “Làm sao đây?”

Cứu người trước? Nói thật, Diệp Kiều không muốn giúp việc này, nàng động thủ chỉ đơn thuần là vì giữa hai tông ít nhất cũng nên có chút tinh thần hợp tác.

“Ta hiểu rồi.” Tống Hàn Thanh nhìn Tô Trọc đang bị khống chế, suy nghĩ quả thật trống rỗng trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại liền quán triệt sự vô tình đến cùng: “Nếu chuyện đã tệ đến mức này rồi, vậy ngươi cứ giết Tô Trọc đi.”

“Diệp Kiều.” Đầu ngón tay hắn ngưng tụ linh khí, dây cung đột nhiên căng ra, lạnh lùng: “Chúng ta động thủ.”

Giết Tô Trọc trước đi, Tống Hàn Thanh đã không thể nhịn nổi cái vẻ tiểu nhân đắc chí của Tần Hoài nữa rồi.

Hắn còn chưa tiểu nhân đắc chí, sao đến lượt Tần Hoài đắc ý ở đó!

Tô Trọc: “?”

Tần Hoài thật sự làm ra được chuyện dùng mình làm lá chắn, chỉ cần hai người dám bắn tên, hắn sẽ bị bắn thành cái sàng.

Khoan đã, hắn vẫn còn có thể cứu được mà!! Đại sư huynh!

Chuyện sao lại thành ra thế này?

Chử Linh ngơ cả người, nàng cảm thấy cả cuộc đời mình cộng lại cũng không loạn bằng mấy chục phút ngắn ngủi này.

Diệp Kiều và Tống Hàn Thanh chẳng ai để ý đến sống chết của Tô Trọc, hai luồng linh khí màu vàng nhạt và vàng óng đan xen đang sẵn sàng trên dây cung.

“Chờ đã chờ đã!!” Minh Huyền xem kịch đủ rồi, cảm thấy cần phải đứng ra, “Đừng đánh đừng đánh, không cần thiết.”

“Ta thấy tình hình đã loạn thế này rồi, hay là chúng ta cứ đoán quyền định thắng bại đi.” Hắn nhìn Diệp Kiều và Tống Hàn Thanh.

Thôi được rồi, một người cầm Minh Nguyệt Tiễn, một người cầm Bán Nguyệt Nỗ, thật đúng là ăn ý.

“Đoán quyền, đó là gì?” Nghe đề nghị của Minh Huyền, Chử Linh ngơ ngác một lúc, còn tưởng mình bị điếc.

Minh Huyền lười biếng nhún vai: “Chỉ là đoán quyền thôi? Các ngươi chưa từng chơi sao?”

“Đến lúc đó ai thắng thì đi lấy linh mạch lớn thứ hai, đánh qua đánh lại tốn thời gian quá. Trời cũng tối rồi, lát nữa trên đường về không biết sẽ gặp phải thứ gì đâu.”

Hay là chơi một ván đoán quyền kịch tính đi.

Ai có thể giành được linh mạch thứ hai hoàn toàn là xem vận mệnh.

Cứ đánh tiếp như thế này, những yếu tố cần phải cân nhắc quá nhiều, Tống Hàn Thanh cũng biết Trường Minh Tông ra tay chỉ vì tinh thần hợp tác, nhưng họ sẽ không can thiệp quá nhiều, Diệp Kiều có thể giúp hắn đã là ngoài dự đoán rồi, thiếu niên nhàn nhạt nói: “Vậy thì đoán quyền đi.”

Đây đúng là cách hay để phân thắng bại nhanh chóng.

Tần Hoài: “…”

Nếu là mấy năm trước có người đang đánh nhau lại đề nghị đoán quyền, hắn sẽ thấy hoang đường, tiện thể cho họ một kiếm, nhưng bây giờ Tần Hoài chỉ khẽ suy tư một lát, thấy họ đều đã thu vũ khí lại, thanh niên chỉ đành hạ kiếm, “Được.”

Rõ ràng, lý do Tần Hoài thỏa hiệp chỉ có một.

Hắn không muốn đánh với người của Trường Minh Tông.

Tô Trọc thấy Tần Hoài đồng ý, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đợt này à, đợt này thuộc dạng nằm không cũng thắng, hoàn toàn nhờ vào đồng minh bá đạo.

Miểu Miểu, Thẩm Tử Vi và Tô Trọc ba người đoán quyền quyết định thứ hạng.

Diệp Kiều cũng dám đảm bảo, đây là cuộc đối đầu công bằng nhất rồi, chẳng có ai công bằng bằng lần này của họ.

Một nhóm người một giây trước còn gươm tuốt vỏ cung giương, giây sau đã ngoan ngoãn thu hết vũ khí, tụm lại xem đoán quyền.

Chử Linh: “…” Nàng càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của các Thân truyền Tu Chân Giới bây giờ.

Trong quá trình đoán quyền, Tô Trọc tên xui xẻo này thua đầu tiên.

Miểu Miểu và Thẩm Tử Vi lại đấu một vòng nữa, sau đó kết thúc bằng việc nàng thua cuộc.

Miểu Miểu buồn bực không vui.

Thẩm Tử Vi cười thân thiện với nàng, đổi lại là một cú đấm không chút khách khí của cô gái.

“Chết đi!!”

Thẩm Tử Vi đáng ghét.

Nàng một quyền đấm tới, Thẩm Tử Vi một Khí tu phản ứng rất chậm, bị đánh trúng ngay.

Thẩm Tử Vi vừa tủi thân vừa tức giận: “Nữ tu của Bích Thủy Tông sao lại đánh người vậy chứ.”

Tần Hoài thấy kết quả, tâm trạng lập tức vui hẳn lên, hắn đứng đó nói không biết đau lưng mà an ủi đối phương, “Bích Thủy Tông đều là một đám Đan tu quý giá, ngươi cứ nhịn đi.”

Đan tu mà, đi đâu cũng được nâng niu, không vui là cho người ta một quyền cũng có thể hiểu được.

Thẩm Tử Vi: “???”

“Chậc, vận may tệ thật đó Tô Trọc.” Diệp Kiều thấy kết quả, quay đầu cười tủm tỉm chế giễu.

Tô Trọc: “…”

Đối mặt với ánh mắt chết chóc của Đại sư huynh, hắn càng muốn khóc mà không có nước mắt.

Đoán quyền còn không bằng đánh một trận. Ít nhất cuối cùng có thua cũng không liên quan đến hắn. Bây giờ không chỉ thua, còn phải chịu sự chế giễu lạnh lùng của Tống Hàn Thanh.

Tư Diệu Ngôn nghe nói mình giành được linh mạch lớn thứ ba thì còn hơi ngỡ ngàng một chút. Sau đó đi ngang qua Tô Trọc, nàng khẽ cười hai tiếng, “Vận may của các ngươi thật đúng là tệ như mọi khi.”

Xác định xong quyền sở hữu linh mạch rồi chính là vấn đề đi về, Chử Linh cuối cùng cũng có thể tìm được chút cảm giác tồn tại, trời mới biết nàng đã trải qua những gì.

“Ta đưa các ngươi đến Bồng Lai nhé, nghe nói chuyến đi này của các ngươi là để tìm linh thực? Còn có cả cơ duyên?” Nàng nói với giọng hòa nhã hơn nhiều, “Những thứ này ta không rõ lắm, có lẽ đợi ngày mai sư huynh về, có thể để huynh ấy dẫn các ngươi đi.”

Chử Linh hiểu biết về Bồng Lai không nhiều bằng sư huynh, dù sao thì sư huynh mới là người kế thừa tương lai của Bồng Lai.

Mộc Trọng Hy nhiệt tình bắt chuyện với nàng: “Chính là vị Thân truyền có việc rời đảo, không đến được đó sao?”

“Đúng vậy.” Chử Linh không để lại dấu vết mà tránh xa chàng, nàng không có hứng thú với kiểu thiếu niên hoạt bát này, nhắc đến sư huynh, nàng cũng nói nhiều hơn một chút: “Cảnh giới của sư huynh ta chắc cũng ngang với Thủ tịch đệ tử của các ngươi, Nguyên Anh đỉnh phong, đệ tử Bồng Lai chúng ta chủ yếu là thôi diễn, bốc quẻ.”

Nàng có chút đắc ý: “Hơn nữa sư huynh ta tu còn là Thương Sinh Đạo nữa đó.”

“???”

Vãi?

*

Còn cập nhật