Sau đó, sau khi đám Yêu tộc lại thảo luận một hồi những chủ đề vô bổ, cuộc họp lần này xem như kết thúc qua loa, mà chuyện một Yêu hoàng có yêu khí và bản thân đều yếu vô cùng bị đẩy lên, xem như đã gây ra chấn động lớn trong Yêu tộc, trong thời gian đó không ít yêu thú đã thử tấn công nàng.
Đều bị các Yêu vương khác chặn lại.
Nói thế nào nhỉ? Cảm xúc thật khó tả, lần đầu tiên được yêu thú bảo vệ.
Diệp Kiều không có chỗ ở, với tư cách là một Yêu hoàng ngoài cái danh ra thì chẳng có chút thực quyền nào, nàng được sắp xếp đến nơi ở trước đây của Yêu hoàng. Từ điểm này có thể thấy, chế độ giai cấp của Yêu tộc thật sự vô cùng nghiêm ngặt, cho dù trong mắt tất cả yêu thú nàng yếu như sên, nhưng ngoài việc không thể ra lệnh, những thứ nên có đều có đủ.
Trở về nơi ở của Yêu hoàng, sau khi chắc chắn môi trường đủ an toàn, Diệp Kiều bày ra Cách Âm Trận, ngay lập tức đi tìm Tiết Dư cầu cứu, hỏi hắn gần đây có Đại bí cảnh nào sắp mở không.
Tam sư huynh là người duy nhất trong số mọi người đã ghi nhớ tất cả các sách lược lúc Đại Bỉ.
Hắn có hiểu biết sơ lược về tất cả các bí cảnh.
Quả nhiên sau khi Diệp Kiều hỏi với vẻ cầu cứu, Tiết Dư trả lời: “Đại bí cảnh? Ta có biết một chút.”
“Gần đây thì chỉ có một Đại bí cảnh, Vân Yên Bí Cảnh.”
“Còn có một cách nói khác.” Tiết Dư ngẩng đầu, chậm rãi: “Cũng gọi là Tiêu Thất Bí Cảnh.”
“Ý gì?”
Tiết Dư híp mắt suy nghĩ một lát: “Giải thích chính xác là, người sau khi vào trong sẽ bị cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, trừ phi ra khỏi bí cảnh, nếu không không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nếu vận may không tốt chết ở trong đó, thì thật sự là bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả thần hồn cũng không còn lại.”
Đệ tử của nhiều đại thế gia đều có Bản mệnh đăng, trên Hồn đăng có một luồng thần hồn, lỡ như xảy ra chuyện còn có thể cứu chữa, thậm chí có vài người thân phận cao quý bị kẻ khác giết chết, còn có thể từ trong thần hồn tìm ra hung thủ báo thù.
Vân Yên cảnh đúng như tên gọi, một khi vào trong không may tử vong, thì sẽ không còn lại chút dấu vết nào.
“Lưu Ảnh Thạch hay Ngọc giản đều chẳng có tác dụng gì.” Khóe môi Tiết Dư khẽ nhếch lên, “Cảnh giới có cao đến đâu cũng không thể nào từ bên ngoài bí cảnh liên lạc được với người bên trong.”
“Bí cảnh này đúng là một nơi tốt để có oán báo oán, có thù báo thù.”
Theo hắn thấy, bí cảnh này đừng gọi là Vân Yên cảnh nữa, đổi thành Ân Oán cảnh cũng khá hay.
Diệp Kiều suy nghĩ một lát, cảm thấy bí cảnh này quả thật có chút tà môn, nói không chừng lại là một bí cảnh sống giống như U Linh Bí Cảnh. Nàng nói ngắn gọn: “Có đại yêu lên kế hoạch mấy ngày nữa sau khi Vân Yên Bí Cảnh mở ra, bọn chúng chuẩn bị lập nhóm vào trong gây sự.”
Tiết Dư nghe là hiểu ngay: “Ý của muội là, Yêu tộc lên kế hoạch đến Vân Yên Bí Cảnh thả yêu thú ra sao?”
Yêu thú của Đại bí cảnh đều là những con có tiềm năng lớn, bên trong Nguyên Anh, Hóa Thần, các loại yêu thú cao cấp nhiều không đếm xuể.
Tục ngữ có câu Đại bí cảnh nhiều cơ duyên, đại khái là ý này.
Mỗi lần Đại bí cảnh mở ra, bên trong đều có linh khí và linh thú.
Chỉ là hiếm có tu sĩ nào có thể từ trong đó mò được thứ gì tốt, vào Đại bí cảnh có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi.
Mộc Trọng Hy đang dỏng tai nghe lén bên cạnh trở nên kích động: “Nếu đã vậy, chẳng phải chúng ta có thể trà trộn vào trước để mai phục đám đại yêu đó sao?”
Diệp Kiều thành thật trả lời hắn: “Với sức chiến đấu bên phía Yêu tộc, có lẽ chúng ta mới là người bị mai phục.”
Lúc họp với các Yêu vương nàng đã cảm thấy không ổn rồi, Hóa Thần có đến bảy người, Luyện Hư và Hợp Thể cũng có. Chỉ là trước đây có Yêu hoàng đè ép, sau khi Yêu hoàng không còn, những đại yêu từ Hóa Thần trở lên này chuẩn bị xắn tay áo tự mình ra trận.
Chẳng có ai dễ đối phó.
Mộc Trọng Hy tức thì bình tĩnh lại: “Vậy kêu các vị tiền bối giúp đỡ thì sao?”
“Nếu có thể, tốt nhất vẫn là đừng kéo những vị tiền bối đó vào, họ sẽ tức giận đó.” Sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với họ, Diệp Kiều đã hiểu ra, trừ phi hoàn toàn khiến họ khâm phục, nếu không bọn họ chỉ có thể nghe lệnh chỉ huy.
Chu Hành Vân lúc này hiếm khi nào lại hiểu ý nàng.
Giọng chàng trai trong trẻo lạnh lùng, xen vào chủ đề: “Chúng ta tự chơi? Không dẫn theo họ?”
“Đúng là ý này.” Diệp Kiều cảm động: “Cuối cùng huynh cũng hiểu được lời bọn ta nói rồi Đại sư huynh.”
Trước đây Đại sư huynh chỉ im lặng nhìn bọn họ thảo luận, khiến Diệp Kiều cứ tưởng Đại sư huynh không hiểu lời bọn họ nói.
“Vậy thì chia nhau hành động nhé?” Sau khi cảm động xong, Diệp Kiều tiếp tục bàn chuyện chính. Nàng bây giờ vẫn còn ở Yêu tộc, căn bản không thể đi được.
“Chia nhau hành động đi.” Tiết Dư trầm ngâm: “Đại bí cảnh để tiểu sư đệ và Nhị sư huynh cùng nhau xem thử đám Yêu tộc đang giở trò gì. Ta và Đại sư huynh ở lại thử xem có thể giúp được sư phụ họ không? Sau đó muội ở lại Yêu tộc xem tình hình rồi hành động?”
Diệp Kiều cảm thấy sự sắp xếp này cũng không tồi: “Đợi ta xong việc ở Yêu tộc sẽ đến Vân Yên Bí Cảnh hội hợp.”
Bích Thủy Tông không có ở đây, Đan tu duy nhất là Tiết Dư chính là hàng hot, nếu hắn rời đi những người khác cũng sẽ không đồng ý.
Đại sư huynh có Hàm Quang Sạn, có rất nhiều nơi cần dùng đến Hàm Quang Sạn, hai người đều có lĩnh vực, đều thích hợp ở lại chiến trường.
Tổng hợp lại, Minh Huyền và Mộc Trọng Hy là thích hợp nhất để vào bí cảnh.
“Muội một mình ở Yêu tộc, thật sự không có vấn đề gì sao?” Với bản tính hay lo như một người mẹ, Chu Hành Vân vẫn có chút không yên tâm.
Đại sư huynh thật sự rất lo nàng sẽ lật xe.
“Không sao. Có Tần Hoài lo liệu mà.” Chuyện khác thì không nói, về phương diện cứu người, vẫn phải là Khí tu. Diệp Kiều thích ra tay với người quen, nếu thật sự bị vạch trần, có thể đợi đám Khí tu tạo ra một kỳ tích.
Nói đến đây, Tần Hoài lúc này chắc đã sắp tự kỷ rồi nhỉ?
Ván cược này, cuối cùng lại thua thảm hại như vậy.
Bất kể là thực lực hay trí thông minh, suốt cả quá trình đều bị Diệp Kiều đè trên đất ma sát.
Ấy vậy mà Sở Hành Chi còn sợ đối phương chưa đủ tự kỷ, hắn nói một cách úp mở: “Đã nói là đừng cá cược với Diệp Kiều rồi, nàng ấy hiếm khi nào thua lắm. Ngươi cái đồ lạnh lùng vô cảm này, bây giờ vui rồi chứ? Tự bán mình vào thì thôi đi, còn phải kéo theo cả đám Khí tu, nói không chừng Diệp Kiều chính là nhắm vào ba tên Khí tu đó.”
Ba tiểu Khí tu phản ứng lại giống hệt nhau một cách lạ thường: “Ê? Diệp Kiều lại xem trọng ta như vậy sao?”
Sở Hành Chi: “…” Đây là trọng điểm sao?
Phản ứng của ba người này quá giống nhau, khiến Tần Hoài càng thêm tự kỷ.
Phương Chi Dao: “Ê, Đại sư huynh huynh sao vậy??”
“Mau nhìn kìa!”
Đoạn Hoành Đao kinh ngạc kêu lên: “Đầu sư huynh ta có mưa kìa.” Thật thần kỳ.
Thẩm Tử Vi thốt lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng cầm quạt, nhanh chóng quạt bay đám mây đen đang mưa trên đầu Tần Hoài. Diệp Kiều thật độc địa, trực tiếp biến sư huynh hắn thành trẻ con tự kỷ rồi.
Trẻ con tự kỷ Tần Hoài: “…”
Hắn lau mặt, cũng nghe thấy giọng nói từ phía Ngọc giản. Chàng trai hoàn toàn bình tĩnh lại: “Ta hiểu rồi.”
“Nàng ấy là muốn sau khi chơi hỏng, tìm một người lo liệu đúng không?”
Mà Thành Phong Tông bọn họ lại không may trở thành tên xui xẻo bị nàng tìm đến để lo liệu.
Tu sĩ trọng lời hứa, thua thì phải nhận.
Đoạn Hoành Đao ngược lại không có ý kiến gì: “Theo Diệp Kiều cũng được mà, dù sao thì ta thấy theo nàng ấy ngược lại còn an toàn hơn. Đừng tự kỷ nữa Đại sư huynh.”
Hắn rất sẵn lòng hợp tác với Diệp Kiều: “Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, hiếm khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên huynh cũng nên tin tưởng Diệp Kiều một chút chứ?”
“Ta mới không tin nàng.” Tần Hoài mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên từ trong bóng tối của sự tự kỷ, dõng dạc nói: “Chỉ có nàng mới là tai nạn lớn nhất.”