Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

401-500 - Chương 450: Tình bạn oanh oanh liệt liệt, chẳng kém gì tình yêu

Nơi Ma Tộc xa xôi, một đám thân truyền tập hợp, Tạ Sơ Tuyết và mấy vị trưởng lão tiền bối cùng nhau bàn bạc vài câu, sau đó vung tay một cái, gọi tất cả các Kiếm tu đi, ngừng lại một chút, bổ sung: “Tiết Dư cũng đi cùng chúng ta.”

Đan tu quả thật hiếm hoi, không còn cách nào khác, Tiết Dư, mầm non duy nhất này chắc chắn phải hành động cùng bọn họ.

Tiết Dư dưới ánh mắt ghen tị hâm mộ của mấy Phù tu, chậm rãi lê bước đứng sau lưng Tạ Sơ Tuyết.

Trong một đoàn người chỉ có Tần Hoài bọn họ không động đậy, lúc mấy vị tiền bối nhìn qua, Tần Hoài nói: “Ta không thể đi.”

“Tại sao?” Tạ Sơ Tuyết nhướng mày.

“Ta và Diệp Kiều cá cược thua rồi.” Tần Hoài giải thích lại một lần nữa, “Cược là tất cả thân truyền của Thành Phong Tông ở lại chờ lệnh.” Chờ lệnh của ai? Đương nhiên là của Diệp Kiều rồi.

Sở Hành Chi thêm dầu thêm mắm: “Ngươi cái đồ lạnh lùng vô cảm này, đều là vì ngươi, Đoàn Hoành Đao bọn họ mới phải đi theo ngươi. Bây giờ ngươi vui rồi chứ.”

“…” Có lúc Tần Hoài thật sự muốn một đấm đánh chết tên thiểu năng này.

Nhưng bây giờ có nhiều tiền bối ở đây, hắn không thể nào đánh nhau với Sở Hành Chi tại chỗ, cố gắng nén sự thôi thúc này, dưới ánh mắt đã hiểu rõ của Tạ Sơ Tuyết, hắn lùi về trong đội.

Tạ Sơ Tuyết không ngờ Diệp Kiều lại định lấy thân truyền của Thành Phong Tông, y cũng lười truy cứu nguyên nhân sâu xa, “Vậy thì chỉ còn mấy người các ngươi thôi.”

Tạ Sơ Tuyết chọn hết tất cả Kiếm tu có mặt, Phù tu toàn bộ bị giữ lại chờ lệnh. Chuyện này cũng không thể trách y đối xử phân biệt, ai bảo Tạ Sơ Tuyết và Vân Ngân vốn là Phù tu chứ? Phù tu không phải Kiếm tu, số lượng không cần quá nhiều, nếu không đến lúc các loại trận pháp chồng chéo lên nhau, chỉ khiến cục diện trở nên hỗn loạn.

“Vậy Tiểu sư thúc!! Tất cả Kiếm tu đều đi cả rồi, mấy người chúng ta sống thế nào đây.” Minh Huyền không ngờ Tạ Sơ Tuyết lại vô tình như vậy, mắt hắn trợn to cả một vòng.

“Cứ sống cho tốt thôi.” Tạ Sơ Tuyết không quay đầu lại vẫy tay về phía sau với họ.

Đám Phù tu bị bỏ lại đứng trong gió lạnh, gió bắc hiu hắt, tuyết bay lất phất.

Tiết Dư chợt quay đầu lại, nhìn thấy tổ hợp năm Phù tu trông thê thảm vô cùng, khóe miệng giật giật.

Bóng dáng thật thê lương.

Minh Huyền không phục nhỏ giọng lẩm bẩm, “Kiếm tu thì có gì hay ho chứ.”

Bọn họ Phù tu còn là nhân tài hiếm có của Tu Chân Giới đó!

Minh Ý mặt không cảm xúc, “Quá đáng.”

“Phải không phải không.” Minh Huyền cảm thấy quả nhiên vẫn là biểu muội hiểu mình, tuy hắn cũng không biết Minh Ý rốt cuộc là biểu muội bên nào, nhưng không ảnh hưởng đến việc hai người là họ hàng.

Tống Hàn Thanh thỉnh thoảng liếc họ một cái bằng ánh mắt như nhìn hai tên ngốc.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Canh giữ thành trì hay về tông môn?”

Chưa làm gì đã về tông môn, thật uất ức quá, Tống Hàn Thanh suy nghĩ, “Ta thấy có thể cân nhắc chuyện Vân Yên Bí Cảnh mà ngươi nói? Diệp Kiều chẳng phải nói sẽ tổ chức cho thân truyền vào đó sao?”

Chẳng qua Trường Minh Tông thường hay nghĩ gì làm nấy, vì vậy bọn họ đã vô thức bỏ qua chuyện đó.

Minh Huyền tỉnh táo hẳn lên: “Các ngươi thật sự muốn đến Vân Yên Bí Cảnh à?” Hắn không nỡ rời Mộc Trọng Hy bọn họ cũng vì lý do này, đã nói là chia thành hai nhóm hai người, một nhóm đến Ma Tộc, một nhóm vào bí cảnh? Kết quả là ba người đều đi cả, chỉ còn lại một mình hắn.

“Vân Yên Bí Cảnh…” Minh Ý nghiêng đầu, “Rất nguy hiểm phải không?”

Không ai biết sau khi vào Vân Yên Bí Cảnh là sống hay chết.

Dù sao thì cũng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, chết ở trong đó cũng không ai hay biết.

Loại bí cảnh này nếu là Đại Bỉ thì tuyệt đối là cấm địa.

Nhưng bây giờ không phải thi đấu, mà là thực chiến.

Minh Ý không hiểu, nàng chưa từng vào nhiều Đại bí cảnh, cũng không giỏi ứng phó với các loại lịch luyện như những thân truyền này, nàng ngơ ngác hỏi, “Tại sao?”

“Vân Yên Bí Cảnh nguy hiểm như vậy mà các ngươi đều định đi, chỉ vì đó là ý của Diệp Kiều sao?” Nàng tuổi còn nhỏ, nói chuyện rất thẳng thắn: “Các ngươi đều thích nàng ấy sao?”

Mấy người còn lại rùng mình một cái, suýt chút nữa bị nàng dọa chết.

“Ngươi đang kể chuyện ma gì vậy?” Tô Trọc kinh hãi.

Không, không nói chuyện khác, Diệp Kiều trước đây còn là sư muội của hắn, đây là vấn đề đạo lý luân thường đó!!

“Không liên quan đến chuyện yêu đương.” Minh Huyền chợt vọt lên, hắn vỗ vỗ đầu cô biểu muội này, ra vẻ huynh trưởng nói đầy thấm thía, “Đọc ít truyện thôi.”

Tống Hàn Thanh rất tin tưởng Diệp Kiều, không chỉ hắn, những người khác của Nguyệt Thanh Tông cũng vậy.

Ba năm gắn bó, có thể giao phó lòng tin cho nhau, lại còn là một thứ tình cảm không hề pha tạp.

Hắn thật ra vẫn luôn cảm thấy.

Tình bạn oanh oanh liệt liệt, chẳng kém gì tình yêu.

“Đến lúc đó sau khi vào Vân Yên Bí Cảnh, chúng ta cẩn thận một chút là được? Ta đến lúc đó có thể hèn hạ một chút.” Minh Huyền nhớ Diệp Kiều từng nói ý của câu này là nằm im chờ thời.

Tô Trọc trước giờ luôn biết gió chiều nào theo chiều ấy, hắn vội vàng hùa theo: “Ta cũng có thể hèn hạ.”

“Vậy?” Địch Thần và Minh Ý im lặng một lát, rồi cùng lên tiếng, “Bọn ta cũng hèn hạ…?”

Tống Hàn Thanh nhìn họ vài giây, cảm thấy câu nói này thật khó hiểu, tại sao lại lần lượt hóa thành trai hèn?

Mà tại hiện trường chỉ còn một người chưa nói.

Thế là thấy bốn người họ đều đang nhìn mình, Tống Hàn Thanh không hiểu gì cả.

“Nhìn ta làm gì.” Hắn là người thừa kế trong sạch của Tống gia, thiếu niên bình tĩnh lên tiếng: “Ta không hèn hạ.”

Mấy người còn lại: “…”

*

Đám Kiếm tu như một đám tiểu hài nhi, rụt rè đi theo sau các tiền bối vào Ma Tộc, từ vẻ mặt có thể thấy, ai cũng vô cùng căng thẳng.

Sau khi Diệp Kiều cứu được Tiểu thái tử, Long tộc cũng lần lượt hiện thân, còn có không ít vị đại năng mà họ chỉ từng nghe danh, Diệp Thanh Hàn cũng có chút không tự nhiên, lén nhìn các vị tiền bối, căng thẳng tột độ.

Thật ra Tạ Sơ Tuyết dẫn họ đến là muốn họ mở mang tầm mắt, thưởng thức trận chiến giữa các vị đại năng, nếu có thể từ đó ngộ đạo thì càng tốt.

Chỉ đánh nhau thôi là vô dụng, quan sát những trận chiến ở cảnh giới cao hơn mình rất nhiều cũng có thể dùng để lĩnh ngộ.

Tạ Sơ Tuyết chia cho họ Thiên phẩm phù lục, toàn bộ đều là Phù phòng ngự, “Đến lúc đó sẽ giúp các ngươi chống đỡ uy áp, đừng sợ, thoải mái chút đi~~”

Y cười híp mắt: “Dù sao thì chúng ta và Ma Tôn cũng là người quen cũ mà.”

“Người quen gặp nhau, chào hỏi một tiếng, thể hiện sự thân thiện.”

“Có gì đáng sợ chứ?”

“…” Càng sợ hơn có được không?

Ai dám làm người quen với Ma Tôn chứ, người quen của hắn chắc mồ xanh cỏ rồi, cũng chỉ có Diệp Kiều vẫn sống nhăn răng như không có chuyện gì.

Bọn họ đâu có sức sống ngoan cường như Diệp Kiệp.

Nhìn thái độ thản nhiên của Tạ Sơ Tuyết, mấy Kiếm tu chỉ có thể nắm chặt kiếm, đồng loạt đi theo sau một đám đại năng, chuẩn bị vào trong mở mang tầm mắt.

*

Nhân lúc đêm tối buông xuống, yêu thú theo sau đại quân, lũ lượt kéo đi, cảnh tượng yêu thú triều quy mô lớn này khiến vô số tu sĩ đóng chặt cửa phòng, sợ yêu thú không nói hai lời đã đại khai sát giới.

Ngày thường có đệ tử nội ngoại môn tuần tra gần thành trì, căn bản không có yêu thú nào dám xuất hiện, nhưng bây giờ tông môn còn khó giữ mình, căn bản không có nhân lực rảnh tay để lo cho tình hình trong các thành trì.

Diệp Kiều đi ngang qua một thành trì, nhìn những yêu thú chi chít phía sau, nàng đề nghị, “Các ngươi có ngại nếu ta đến Trường Minh Tông trước không?”

Nàng cảm thấy cảnh tượng này quá gây chú ý, cứ về tông môn xem tình hình trước rồi tính.

Theo lý mà nói thành trì yên tĩnh là chuyện bình thường, nhưng có một điều bất thường là, nàng trên đường đi không thấy một Ma tu nào, cùng với việc Ma Uyên không ngừng mở ra, bây giờ là thời kỳ Ma Tộc hoành hành, không có Ma tu thật quá kỳ lạ, khả năng duy nhất chính là Ma tu đều đang canh giữ gần tông môn để chờ thời cơ.

“Có ngại nếu ta đến Trường Minh Tông trước không?” Diệp Kiều lặp lại một lần nữa.

Yêu vương liếc nhìn nhau, miễn cưỡng trả lời, “Không ngại.”

Bọn chúng dám có ý kiến sao?

Với thể thuật của nàng, một chọi hai cũng là giết trong nháy mắt, những Yêu vương khác trừ phi là Luyện Hư trở lên, nếu không làm gì có ai dám có ý kiến.

Sau khi được các Yêu vương đồng ý, Diệp Kiều lập tức tìm một con yêu thú có tốc độ cực nhanh, bảo đối phương đưa mình về hướng Trường Minh Tông.

Nghĩ một lát, để tránh lúc tông môn gặp nạn mình không đủ người, Diệp Kiều gọi Tiểu Tê và Hàn Sương Kiếm ra, để hai người đến lúc đó giúp đỡ.

Tiểu Tê bị gọi ra ngáp một cái, giọng cậu bé mềm mại, “Sao vậy?”

Diệp Kiều: “Không có gì.”

Chỉ là lo trước khỏi họa.

Lĩnh vực thời gian của Tiểu Tê rất hữu ích, lúc Hàn Sương Kiếm đóng băng tất cả mọi người, phối hợp mở lĩnh vực ra vào thời khắc quan trọng có thể xoay chuyển tình thế.

Yêu thú dùng tốc độ bay nhanh nhất đến Trường Minh Tông, quả nhiên không ngoài dự đoán, dưới chân núi đã có những tông môn khác hoặc các tiền bối khác đến xem tình hình.

Tim Diệp Kiều chùng xuống, nhìn một đám tiền bối bị chặn lại bên ngoài Hộ tông trận pháp.

Nàng có thể nghe thấy tiếng thảo luận không chút che giấu bên dưới.

“Tình hình gì vậy?”

“Trong Trường Minh Tông có Ma tu vào sao?”

“Vào bằng cách nào? Trận pháp chẳng phải vẫn còn sao?”

Hộ tông trận pháp, ngay cả Độ Kiếp kỳ cũng phải cân nhắc xem có phá được không, sao lại bị một đám Ma tu thừa cơ lẻn vào?

“Nếu ngay cả Độ Kiếp kỳ cũng khó phá, vậy thì không thể nào là bị phá từ bên ngoài.”

Vậy thì chỉ có thể là vấn đề nội bộ rồi.

Hộ tông trận pháp có thể chống đỡ từng đợt tấn công, đó là trận pháp của Độ Kiếp kỳ, Ma tu dù có đập thế nào cũng không thấy chút dấu hiệu vỡ nát nào.

Đệ tử ở lại tông môn không ít, nhưng đều là những người thực lực không xuất sắc, trình độ bình thường, lúc này người hữu dụng chỉ có trưởng lão và các phong chủ.

Nhưng trưởng lão và phong chủ, nếu gặp phải một vài Ma tu có thực lực khó nhằn, nhất thời cũng không rảnh tay.

Một đám đại năng nghe tin đến giúp đỡ lo lắng đi đi lại lại, “Có ai gửi tin Ngọc giản cho các trưởng lão không? Bảo họ tạm thời đóng trận pháp lại để chúng ta vào giúp?” Các tông môn khác cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, Trường Minh Tông mà gặp chuyện, tiếp theo có lẽ sẽ là bọn họ, vì vậy các trưởng lão được cử đến có không ít là những trưởng lão của các tông khác mà Diệp Kiều từng gặp lúc Đại Bỉ.

“Không thể đóng trận pháp, một khi đóng lại, ngươi nghĩ trong bóng tối có bao nhiêu Ma tu đang rình rập?”

“Bây giờ đi giải quyết bọn chúng.”

“Số lượng này nếu có thể giải quyết đơn giản, thì đã không cử hết thân truyền đi rồi.”

Có thân truyền ở đây ít nhất cục diện cũng ổn định, bây giờ thì hay rồi, một đám người lo lắng đi đi lại lại mà không có cách nào.

Diệp Kiều đến nơi vừa hay bắt gặp cảnh này, nàng một tay xách hai đứa trẻ nhanh chóng đáp xuống, một người đột ngột rơi xuống từ trên không, mấy vị tiền bối vẻ mặt đầy nghi ngờ, sau khi phát hiện khí tức của nàng có chút yêu khí, kiếm đã sẵn sàng rồi.

Diệp Kiều vội vàng giơ tay: “Ta là người tốt.”

“Ngươi là ai?” Một thanh kiếm lạnh lùng chỉ tới, “Lúc này đến Trường Minh Tông có mục đích gì?”

Diệp Kiều không nhịn được mà lộ ra ánh mắt cá chết: “Đây là nhà ta.”

“Ngươi là người của Trường Minh Tông?”

Có người chú ý đến tông phục của nàng.

Chủ đạo là màu đỏ, hoa văn thêu bằng chỉ vàng quả thật là tông phục thân truyền của Trường Minh Tông không sai.

Không, ngươi là người của Trường Minh Tông, lúc này ngươi dẫn theo bốn đứa trẻ đến làm gì?

Tiểu thái tử, Khẳng Đức Kê, Tiểu Tê và một tiểu cô nương Hàn Sương Kiếm.

Tiểu thái tử bị lôi xuống, hắn nhìn cái này, nhìn cái kia, vui vẻ reo hò: “Ô ô! Ra ngoài rồi!”

Hắn ghét khí tức của Yêu tộc, cũng ghét ma khí đặc quánh kinh tởm của Ma tu, vẫn là khí tức của tu sĩ dễ chịu, đầy linh khí.

Hai tiểu cô nương, cộng thêm hai cậu bé tuổi không lớn.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm nữ tu đột nhiên xuất hiện tay cầm kiếm này.

Trường Minh Tông còn có cả nghề buôn bán trẻ em nữa sao?

Hơn nữa lúc này ném bốn đứa trẻ qua là có ý gì?

Diệp Kiều gãi gãi đầu, thấy ánh mắt họ kỳ quái, vội vàng tìm thấy một trưởng lão quen thuộc trong đám người, “Trưởng lão, trưởng lão của bọn con đâu rồi?”

“Ở trong Trường Minh Tông.”

“Chúng ta tạm thời không vào được.” Trưởng lão của Vấn Kiếm Tông nhận ra nàng, thấy Diệp Kiều xong lông mày cũng giãn ra.

Phù tu cấp cao của Trường Minh Tông chỉ có một mình Tạ Sơ Tuyết, nhưng ngay cả Tạ Sơ Tuyết cũng chưa chắc mở được trận pháp này.

Phù tu cấp cao, có thể vẽ ra Thiên phẩm phù lục, chỉ có Hóa Thần trở lên mới được, trình độ của Thiên phẩm phù lục cũng có cao thấp.

Về phương diện phù lục, trừ Vân Ngân chủ công ra, Tạ Sơ Tuyết của Hợp Thể kỳ không ai sánh bằng.

“Bị Hộ tông trận pháp chặn lại, trận pháp cần có Linh thạch để duy trì hoạt động, mỗi lần đều cử Phù tu canh giữ trận pháp để đảm bảo không xảy ra sự cố, tông môn các ngươi có lẽ nội bộ đã xảy ra chút vấn đề, dẫn đến việc để một lượng lớn Ma tu vào, lúc chúng ta muốn giúp đỡ, Hộ tông trận pháp lại một lần nữa mở ra.”

Điều này mới tạo nên bức tranh nổi tiếng thế giới một đám người bị chặn ở bên ngoài.

Diệp Kiều hiểu rồi, “Con biết rồi trưởng lão.”

Nàng giơ tay, Minh Nguyệt Tiễn hóa hình trong lòng bàn tay, kéo cung bắn trúng Hộ tông trận pháp, mũi tên sáng rực khiến các tu sĩ có mặt vô thức nheo mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, trong chớp mắt vô số linh khí mạnh mẽ ập tới.

Trận pháp vỡ tan thành bột, không ít người bị khoảnh khắc trận pháp vỡ nát đánh lui.

Tu vi yếu lập tức bị hất văng.

Trận pháp thật mạnh.

Vào khoảnh khắc trận pháp bị phá, vô số Ma tu ẩn nấp đều lộ diện, thấy vậy đã có vô số tiền bối rút kiếm bảo vệ lối vào Trường Minh Tông.

Khóe môi Diệp Kiều khẽ mím lại, “Các người vào đi, ta ở lại chặn đám Ma tu này.”

“Ngươi một mình?” Trưởng lão Vấn Kiếm Tông có chút do dự quay đầu, “Chắc không? Diệp Kiều?”

Diệp Kiều dừng bước, đưa tay gọi kiếm, rơi vào tay là Phi Tiên Kiếm.

“Vâng.”

Rất nhanh sẽ có yêu thú của Yêu tộc đến, nàng ở lại mới là lựa chọn tốt nhất, Diệp Kiều lúc đầu gọi yêu thú đến thật ra là muốn dựa vào động tĩnh yêu thú vào trong để đánh thức Minh Ngư. Còn về việc yêu thú có vào tông môn tàn sát không? Nàng chỉ cần báo trước cho các trưởng lão dẫn đệ tử trốn đi là được.

Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không liên lạc được với đối phương, Diệp Kiều trên đường đi đã luôn nghi ngờ nội bộ tông môn xảy ra vấn đề.

Vậy thì tốt rồi, dù sao thì đại quân yêu thú cũng sắp đến.

Đến lúc đó ba phe hội quân, cục diện chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

“Diệp Kiều???”

“Ngươi chặn được không?”

Bọn họ biết Diệp Kiều là một Phù tu chính hiệu, nhưng đừng quên trận pháp của Tạ Sơ Tuyết cũng không chặn được, nàng lấy gì để chặn?

“Chặn được, cho con chút thời gian là được.”

Diệp Kiều nhận lấy Phi Tiên Kiếm, động tác nhẹ nhàng từ trên xuống dưới vạch một đường, kiếm quang sáng rực từ trên không trung cắt ra, Kiếm tu đứng phía sau suýt chút nữa đã bị kiếm khí này làm cho kinh hãi đến biến sắc.

Bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy vào bên trong Trường Minh Tông, nếu thân truyền này đã nói chặn, vậy thì cứ giao cho nàng, không ai muốn đối đầu với đám Ma tu điên cuồng vô lý này.

Kiếm khí Hóa Thần kỳ.

Tiếp theo, kiếm chiêu là thức thứ năm, Thanh Phong… Quyết?

“…Diệp Kiều? Ngươi muốn dùng Thanh Phong Quyết?”

Ồ. Nhưng cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cảnh giới của nàng.

Lúc Diệp Kiều vung kiếm thăm dò, cảnh giới lộ ra không chút nghi ngờ, Hóa Thần trung kỳ?

Nàng đi đâu vậy? Phá cảnh nhanh thế?

“Vâng.” Diệp Kiều trả lời, mấy ngày nay nàng nhắm mắt lại là thấy động tác của Tổ sư gia lúc vung kiếm.

Kiếm khí đó xuyên suốt cả Ma Tộc và tu sĩ, hình thành một rào cản tuyệt đối, khiến Ma tu trăm năm không ra được, một kiếm chặn lại mười mấy vạn Ma tu, không nghi ngờ gì là khiến người ta khao khát.

“Diệp Kiều, ngươi muốn tái hiện kiếm chiêu của Tổ sư gia năm đó sao?”

“Không thể nào.”

Mỗi Kiếm tu đều là một cá thể độc lập. Chưa từng có ai có thể tái hiện hoàn toàn kiếm chiêu.

Các trưởng lão quen thuộc nàng nhớ ra, vị thân truyền này ngay cả kiếm quyết của tông môn cũng từng dùng, Thanh Phong Quyết nàng sử dụng không ít lần, nhưng cũng chưa từng thấy nàng dùng xuất sắc đến đâu.

Kiếm quyết này, có thể nói là một kiếm quyết luôn không được xem trọng.

Từ sau khi Tổ sư gia của Trường Minh Tông dùng một kiếm đánh vang danh kiếm quyết này, cuối cùng đã trở thành tuyệt tác. Từ đó về sau không còn Kiếm tu nào có thể vung ra uy lực như vậy.

“Thanh Phong Quyết thức thứ năm, quả thật có thể hình thành một rãnh sâu để ngăn cản.” Một trưởng lão vuốt cằm, “Hơn nữa Chu Hành Vân đứa trẻ đó cũng từng vung ra được.”

“Lúc hắn mười sáu tuổi.”

Mười sáu tuổi?

Diệp Kiều biết Đại sư huynh thuộc loại nổi danh từ khi còn trẻ, nhưng mười sáu tuổi? Nhỏ vậy sao?

“Ngạc nhiên thế làm gì? Trong năm vị thân truyền các ngươi, cũng chỉ có Chu Hành Vân hợp đạo với Tổ sư gia của Trường Minh Tông.” Chu Hành Vân dùng tốt nhất chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Diệp Kiều cụp mắt, không quên đổi kiếm thành Lược Ảnh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự hưng phấn của đối phương.

Cùng với sự thay đổi của động tác, mấy vị trưởng lão không yên tâm ở lại phát hiện, thế khởi thủ của nàng chính là Thanh Phong Quyết thức thứ năm.

“Lão Hứa, ngươi thấy sao?”

“Ta nằm xem đứng xem, ngang xem dọc xem, ta còn có thể xem thế nào nữa?” Trưởng lão bị hỏi tính tình khá nóng nảy, “Nếu ta nói, ta thật sự thấy được vài phần bóng dáng của Tổ sư gia kiếm đạo của Trường Minh Tông trên người nàng, các ngươi có tin không?”

“Ngươi đang cố ý, hay là đang đùa?”

“Không đùa.” Y chậm lại, cười khổ, “Nếu không phải Chu Hành Vân, ta suýt chút nữa đã quên mất kiếm quyết này rồi.”

Ngay cả Vạn Kiếm Quy Tông cũng có thể dùng, vậy tại sao lại cho rằng kiếm quyết quen thuộc nhất của thân truyền Trường Minh Tông, với tư cách là thân truyền, Diệp Kiều lại không thể tái hiện? Bởi vì độ khó của kiếm cuối cùng của Thanh Phong Quyết cao hơn Vạn Kiếm Quy Tông rất nhiều.

Vạn Kiếm Quy Tông vang danh quen thuộc, và Thanh Phong Quyết gần như chẳng ai hỏi đến, so về độ khó, hai loại kiếm pháp này trước nay vốn chẳng cùng một đẳng cấp.

Diệp Kiều chỉ cần nhắm mắt, liền thấy được khoảnh khắc Tổ sư gia vung kiếm. Không hề khoa trương khi nói, trong mơ của nàng toàn là gương mặt của Tổ sư gia.

Tốc độ của Lược Ảnh Kiếm không ai sánh kịp, những người khác thậm chí còn không nhìn rõ nàng đã vung kiếm ra sao.

Chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc ấy, bóng hình nàng như chồng lên bóng hình của vị thiếu niên năm xưa đã khai mở một thời thịnh thế thái bình.

Bộ tông phục màu đỏ giống hệt của Tổ sư gia năm xưa,

Diệp Kiều hai tay nắm chặt kiếm, ngửa người, một luồng kiếm ảnh màu xanh nhạt lơ lửng giữa không trung, xé toạc màn đêm vĩnh cửu, thời gian như thể ngưng đọng lại giữa ban ngày.

“Keng——”