Diệp Kiều: “...”
Cái tinh thần hâm mộ đến nghịch thiên này là sao đây, ở trong địa lao của Ma tộc mà cô con gái ngốc của vị chưởng môn này lại chỉ quan tâm đến chuyện cặp đôi nàng gán ghép là thật hay giả.
So với nàng ta, những người khác lại khá bình thường, điều họ quan tâm nhất là có thể ra ngoài được hay không.
“Nếu không có Ma tu dẫn người đến chi viện, thì theo con đường lúc ta đến, xác suất ra ngoài là rất lớn.” Nếu vận khí không tốt, vừa rẽ đã chạm mặt Ma tu, vậy thì nàng cũng đành chịu.
“Vậy chúng ta có thể đi cùng ngươi không?” Có người rụt rè hỏi, người phụ nữ đó đang ôm một đứa trẻ, sắc mặt tiều tụy, Diệp Kiều để ý cảnh giới của nàng ta là Kim Đan, cảnh giới này ở Ma tộc hiện giờ lại còn mang theo một đứa trẻ thì rất khó chạy thoát.
Diệp Kiều suy nghĩ một chút: “Ngươi chắc chứ?”
Ngay cả mấy vị sư huynh của nàng còn không muốn lập đội với nàng, bọn họ đều cho rằng nàng chính là hiện thân của nguy hiểm, hành động cùng nàng quá kích thích.
“Đi thôi.” Một người đồng bạn có lẽ quen biết nàng ta khuyên nhủ, “Đừng lề mề nữa. Chúng ta tự đi mục tiêu còn nhỏ hơn.”
Về Diệp Kiều, hắn ít nhiều cũng đã nghe qua tên nàng, nói không ngoa, nàng quả thực là một cỗ máy tạo rắc rối di động.
“Không.” Thái độ của người phụ nữ rất kiên quyết, “Ta muốn đi theo nàng.”
“Có gì đáng để theo chứ, chúng ta tự đi không được sao? Chúng ta mà không xuất hiện nữa, chưởng môn sắp lo đến phát điên rồi.” Lâu như vậy, e rằng ngay cả bên ngoài cũng đã mặc định là bọn họ đã chết.
Cô con gái ngốc của chưởng môn vừa lải nhải không ngừng bỗng mở to đôi mắt mèo tròn xoe, “Ta cũng muốn đi theo Diệp Kiều.”
Nàng từ nhỏ chưa ra khỏi sơn môn mấy lần, cha nàng bảo thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, người ngốc như nàng căn bản không có không gian sinh tồn, cho dù gặp nguy hiểm cũng là vật hi sinh chết đầu tiên, mà vật hi sinh như nàng, việc cần làm chính là tìm một cái đùi to để ôm, sau đó ngoan ngoãn nghe lời suốt cả quá trình.
Bây giờ đã có đùi to rồi, vậy thì tiếp theo chỉ cần quán triệt một tín điều, tin Diệp Kiều, được trường sinh.
Điều này khiến những người khác không khỏi cảm thán, đúng là một fan cuồng chính hiệu của Diệp Kiều.
Nhưng Diệp Kiều quả thật cũng là người có tiếng tăm.
Cơ hội có thể ôm đùi Thân truyền thế này, ai lại tự mình chạy chứ.
Thể diện? Thể diện không quan trọng, không thấy lúc các Thân truyền đó có việc cầu xin người khác cũng đều biết co biết duỗi sao?
“Dẫn chúng ta theo với!! Xin ngươi đó Diệp Kiều!”
“Bọn ta rất có ích! Dẫn bọn ta theo đi.”
“Đúng vậy đúng vậy. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi không dẫn bọn ta theo, ngươi sẽ mất đi sự nịnh nọt và ca tụng của chúng ta đó.”
Mặc kệ bọn họ trên diễn đàn hay trong Đại Bỉ chỉ trỏ những Thân truyền này thế nào, gặp người thật bọn họ chẳng phải vẫn phải cầu xin ôm đùi sao.
“Ta phải đi tìm tiểu thái tử.” Mục đích của nàng chính là đến cứu con rồng đó, Diệp Kiều đến Ma tộc trước giờ luôn lặng lẽ đến, ồn ào đi, lúc đi nàng còn định nổ tung địa lao này, để vị Thánh nữ đó nhân cơ hội giả chết.
Bị một đám người theo sau, nàng không chỉ không rảnh tay, mà còn bị xem như bia ngắm.
“Ta biết ta biết.” Một cậu bé rụt rè nói, “Ta biết con rồng ngốc màu trắng đó ở đâu, ta dẫn ngươi đi.”
Ở đây nhiều nhất chính là trẻ con, Diệp Kiều nhìn cậu bé, sau đó ước tính đại khái, ở đây có ít nhất năm mươi mấy người bị giam giữ, theo sau mông mình hoàn toàn là một cái bia ngắm bắt mắt, nàng suy nghĩ một lát, đồng ý: “Nếu các ngươi muốn theo, vậy thì vào lĩnh vực đi.”
Năm mươi mấy người, nhét hết vào lĩnh vực có lẽ sẽ không bắt mắt như vậy.
“Lĩnh vực của ngươi sao?” Cô con gái ngốc của chưởng môn hiếu kỳ đảo mắt, “Có mạnh không? Sức sát thương có cao không?”
Bọn họ thuộc loại Tiên nhị đại từng trải, cũng đã tìm hiểu về lĩnh vực, hiểu rất rõ một chuyện, đó là lĩnh vực bài ngoại, nếu thần thức không đủ mạnh, không khống chế được lĩnh vực, vậy thì một khi bước vào rất có thể sẽ bị lĩnh vực tấn công.
Loại ôn hòa không có tính công kích thì không sao, tuy yếu hơn một chút, nhưng ít nhất cũng khiến người ta an tâm.
Chỉ sợ gặp phải lĩnh vực mạnh.
“Không sao.” Diệp Kiều xua tay, vô cùng tự tin: “Ta đã hoàn toàn nắm vững cách sử dụng Vạn Vật Sinh rồi.”
Dẫn người theo hoàn toàn không thành vấn đề.
“Tuyệt vời.” Là fan hâm mộ của Diệp Kiều, mắt cô gái sáng lấp lánh, liền rất thức thời mà tâng bốc, “Oa! Lĩnh vực của ngươi tên là Vạn Vật Sinh à! Nghe tên chắc chắn là một lĩnh vực rất tích cực nhỉ!”
Diệp Kiều sợ lại bị người ta nói mình lừa đảo, nàng chỉ nói một cách mơ hồ: “Ngươi thích là được.”
Phải nói, trong nhà tù toàn là nhân tài. Đi đâu cũng gặp Tiên nhị đại, đám Tiên nhị đại này có lẽ không giỏi gì khác, nhưng hậu thuẫn ai cũng cứng hơn ai, Ma tộc vốn định giam giữ bọn họ để uy hiếp những cao thủ trong Tu Chân Giới, để không bị bỏ lại, bọn họ tha thiết bày tỏ, đợi sau khi về nhà, nhất định sẽ gọi tổ tông mười tám đời của họ đến chi viện.
“Diệp Kiều, ta sẽ đào thái thái thái gia gia của ta từ trong nhà ra, giúp các ngươi!”
Thế hệ trước bế quan ít nhất cũng là Hóa Thần trở lên, Tu Chân Giới tuy gần trăm năm nay không có Hóa Thần nào, nhưng cao thủ lớn tuổi thì nhiều vô số kể, chỉ là những người đó đều nhắm đến mục đích phi thăng, không dễ dàng xuất quan, câu đào thái gia ra của hắn, khiến Diệp Kiều phải thốt lên một tiếng lợi hại.
...
Lĩnh vực có thể thu nhận một lượng lớn người vào trong, cùng với cảnh giới càng cao, thời gian có thể ở lại bên trong càng dài, tu vi của Diệp Kiều có thể chống đỡ lĩnh vực một thời gian rất dài, đưa những người này về địa phận của Tu Chân Giới an toàn không thành vấn đề.
Bên trong lĩnh vực là một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Các kiếm linh thấy nhiều người vào như vậy, lập tức nhanh chóng nhảy hết lên cây, bốn cái đầu kiếm linh đồng loạt thò ra, dùng ánh mắt trao đổi một lát.
——Kiều Kiều dẫn nhiều người vào đây làm gì vậy?
——Nhiều người quá.
——Muốn đóng băng bọn họ thử xem. Ngắm tu sĩ bị đóng băng.
Phi Tiên Kiếm nhẹ nhàng bịt miệng Hàn Sương Kiếm lại, “Làm ơn kiềm chế cái suy nghĩ nguy hiểm này của ngươi lại đi.”
Nếu không Diệp Kiều có thể sẽ thành kẻ giết người đó.
Một đám tu sĩ không hề hay biết, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị một đám kiếm linh lén lút vây xem.
“Lĩnh vực đẹp thật.”
Bốn phía lĩnh vực lấp lánh những đốm sáng màu xanh nhạt, rơi xuống đầu ngón tay, đứa trẻ nhỏ tuổi vô cùng phấn khích, các tu sĩ khác thì liếc nhìn nhau, đẹp thì đẹp thật, nhưng trong Tu Chân Giới đẹp cũng chẳng có ích gì.
...
Nhân lúc tất cả tu sĩ vào lĩnh vực, Diệp Kiều vội vàng lặng lẽ thả Tiểu Tê ra, trong địa lao đã chết rất nhiều người, âm khí tích tụ lâu ngày không tan rất thích hợp cho quỷ quái nuốt chửng, mà lúc Tiểu Tê đang ăn uống no nê, Diệp Kiều cũng dưới sự chỉ đường của một người đàn ông, tìm được nơi tiểu thái tử bị giam giữ.
Diệp Kiều cầm Minh Nguyệt Tiễn, bắn liên tiếp mấy phát đều không có phản ứng, bên trong này riêng cấm chế đã chồng chất đến mười mấy tầng.
Người không biết còn tưởng tiểu thái tử phạm thiên điều.
Ngao Lịch đang bị giam trong tù đúng lúc nghe thấy tiếng cấm chế được mở, hắn lẩm bẩm một tiếng, vui vẻ hẳn lên: “Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh đến với địa lao của Ma tộc.”
Diệp Kiều vừa vào địa lao đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của tiểu thái tử.
Nàng không thể không suy nghĩ có phải mình đã quá lâu không cứu hắn, khiến Ngao Lịch bị nhốt đến mức tinh thần bất thường rồi không.
“Tỉnh lại đi.” Diệp Kiều kéo cung, phá vỡ cấm chế, tiếng vang giòn tan rơi xuống, nàng tóm lấy tiểu thái tử, “Đi theo ta.”
Ngao Lịch đang tự kỷ dựa vào tường bị xách lên giật nảy mình, hắn lắc lắc đầu, ngơ ngác nhìn nàng: “Ngươi, ngươi cũng bị nhốt vào rồi à?”
Hắn bị nhốt một tháng đã gặp quá nhiều tu sĩ bị nhốt vào rồi, khiến tiểu thái tử vừa nghe thấy động tĩnh đã theo phản xạ làm theo lễ nghi xã giao của tu sĩ, nồng nhiệt chào đón đối phương.
“Không phải. Mau chạy.” Diệp Kiều xách tiểu thái tử này lên là đi, động tĩnh lớn như vậy, Hữu hộ pháp tạm thời chưa phái người đến có lẽ là chưa kịp phản ứng, bị hắn phản ứng kịp đuổi giết thì muốn ra khỏi Ma tộc khó như lên trời.
Tốc độ di chuyển của nàng quá nhanh, tiểu thái tử chớp mắt mấy cái: “Chúng ta đi đâu vậy?!”
Diệp Kiều không có thời gian giải thích, nàng như tên trộm dưa, xách dưa lên, trước khi đi bước chân đột nhiên dừng lại, mấy chú ấn nhảy nhót trong lòng bàn tay, tầng tầng lớp lớp, chồng chất đến hơn mười tầng, uy lực lớn đến mức có thể san bằng cả địa lao dưới lòng đất của Ma tộc.
Lòng bàn tay lật một cái, vỗ xuống.
“Ầm ầm——”
Cùng với tiếng động kinh thiên động địa, cả địa lao dưới lòng đất bị nổ tung.
Cách đó không xa mấy luồng khí tức xa lạ lần lượt xuất hiện, hẳn là Ma tộc nghe thấy động tĩnh đuổi theo, nàng không dừng lại một khắc, co giò chạy về hướng lúc đến.
Lúc đến nàng đi đường tắt qua Ma Uyên. Đó là ranh giới của hai tộc, từ xưa đến nay Ma Uyên đều bị các tu sĩ miêu tả thành một nơi bị yêu ma hóa quá mức, đừng nói là tu sĩ bình thường, ngay cả những đại năng đạt đến cảnh giới Hóa Thần cũng không dám chắc mình có thể sống sót ra khỏi Ma Uyên.
Nhưng Vạn Vật Sinh có thể bảo vệ tốt cho người ta ngay khoảnh khắc đáp xuống đất. Vì vậy Diệp Kiều trực tiếp chạy về hướng Ma Uyên.
Vì tốc độ quá nhanh, khiến gió thổi làm tiểu thái tử nói chuyện cũng không rõ ràng, “Oa oa oa, ngươi đang chơi trò gì vậy Diệp Kiều?”
Kích thích quá, vui quá đi!
“Đúng đúng đúng.” Giọng Diệp Kiều vui vẻ, “Trò chơi tên là, công chúa giải cứu ác long.”
Ngao Lịch vui vẻ, “Ta là công chúa sao?”
“Không phải, ngươi là ác long.”
“...”
Tiểu thái tử không vui bĩu môi, sau đó nhắc nhở: “Có người. Diệp Kiều.”
Thần thức của Long tộc rất nhạy bén, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể cảm nhận được.
Diệp Kiều cưỡi Khẳng Đức Kê, chuẩn bị bay lên không, độ cao của Ma Uyên có đến mấy trăm mét, bay được nửa đường, nàng cũng cảm nhận được động tĩnh xì xào, quay đầu lại thấy có người từ Ma Uyên nhảy xuống.
Tốc độ rơi quá nhanh, Diệp Kiều trơ mắt nhìn hắn lướt qua bên cạnh mình, “Vãi chưởng.” Nàng nhanh chóng lấy lưới bắt thú trong Giới Tử Đại ra, lưới vàng lớn rải xuống, vào khoảnh khắc chạm vào vật sống đã vững vàng giữ chặt người lại.
——Bắt được rồi.
Tu sĩ được cứu ngây cả người.
Lưới bắt thú còn có thể dùng như vậy sao?
Diệp Kiều kéo lên trên, Khẳng Đức Kê mang người bay lên.
Tiểu thái tử ngơ ngác, “Tu sĩ các ngươi đều tàn nhẫn như vậy sao? Không muốn sống nữa là nhảy xuống Ma Uyên.”
Hắn dù có không rành thế sự đến đâu cũng từng nghe qua sự đáng sợ của Ma Uyên, tu sĩ bình thường sẽ không đến gần nơi quỷ quái này, một khi rơi xuống rất có thể sẽ bị những tà ma đang rình rập bên dưới nuốt chửng.
“Hắn chắc không phải tự mình nhảy xuống đâu.”
Lúc Diệp Kiều dùng lưới giữ hắn lại, người đàn ông đó rõ ràng là mừng rỡ như được sống lại sau kiếp nạn, hơn nữa người bình thường trong thời buổi mưa gió bão bùng thế này của Tu Chân Giới, cũng không thể đến nhảy xuống Ma Uyên tìm cảm giác mạnh.
Không phải tự mình nhảy, vậy thì chỉ có thể là bị người ta ép đến đường cùng mà nhảy xuống.
Tiểu thái tử: “Ê, ta còn tưởng người đó lớn tuổi rồi, nghĩ quẩn chuẩn bị tự sát chứ.”
Diệp Kiều: “Ngươi phải biết, có vài tiền bối lớn tuổi tính cách rất kỳ lạ.” Ví dụ như Triệu trưởng lão, giây trước như gió xuân ấm áp, giây sau sấm sét đùng đùng.
Hai người một câu một câu lớn tuổi, khiến tu sĩ bị lưới giữ lại bên dưới vẻ mặt có chút khó xử.
Tu sĩ đó tuổi tác trông có vẻ rất lớn, ít nhất cũng ngang hàng với các trưởng lão trong tông môn, Diệp Kiều rùng mình, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Phải biết, tán tu bình thường sẽ không đến Ma tộc, bây giờ là lúc quan hệ giữa Yêu Ma lưỡng tộc và tu sĩ căng thẳng nhất, không ai dám đến gần địa phận của Ma tộc, trừ những tu sĩ đến chi viện, những tiền bối đến chiến trường.
Vậy thì người nàng cứu được, mẹ nó có thể là lão tiền bối ở đâu đó.
Diệp Kiều vội vàng kéo lưới lên trên, kéo người đó lên lưng Khẳng Đức Kê, tuổi tác của đối phương không nhìn ra được là bao nhiêu, nhưng khí tức lại sâu không lường được, Diệp Kiều không dám nói nhảm với tiểu thái tử nữa, vội vàng ngoan ngoãn chào một tiếng, “Tiền bối.”
Vẻ mặt của đối phương đã dịu đi, ông nhìn thú cưỡi dưới thân, tỏ ra mới lạ, “Cô bé, ngươi cưỡi là chim sao?”
“Không phải.”
“Ồ.” Người đàn ông gật đầu, “Vậy là yêu thú?”
“Tại sao ngài lại nghĩ vậy?”
“Đệ tử bây giờ đều thích chơi, ta thấy không ít người cưỡi yêu thú chạy. Thật không biết gan ở đâu ra.”
Yêu thú không hiền như những con tiên hạc đã được thuần hóa.
Chỉ cần quay đầu là có thể ăn thịt người trong phút chốc.
Diệp Kiều bỗng thấy chột dạ, “Tiền bối, tình hình bên trên Ma Uyên thế nào ạ?”
Nàng vừa nhắc, người đàn ông mới nhớ ra, vẻ mặt ông căng thẳng, “Bọn ta vừa bị Ma tu đuổi đến đây.”
Điều này gần như trùng khớp với dự đoán của Diệp Kiều, nàng hỏi: “Ngài còn có đồng bạn không ạ?”
“Bọn họ cũng rơi xuống rồi, e rằng đã lành ít dữ nhiều.” Người đàn ông vẻ mặt u ám.
“Cũng không nhất định đâu ạ.” Diệp Kiều nói.
Nàng có kinh nghiệm nhảy vực vô cùng phong phú, Ma Uyên đã nhảy hai lần, trong Ma Uyên có chỗ có thể trốn vào, lúc trước nguyên chủ cũng từng xuống Ma Uyên một lần, lúc đó cũng chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần không rơi xuống đáy, cũng không nhất định sẽ chết.
Hơn nữa thần thức của Diệp Kiều có thể cảm nhận được bên dưới vẫn còn khí tức hoạt động.
Chỉ huy Khẳng Đức Kê nhanh chóng bay lên trên, sau khi đáp xuống mặt đất, Diệp Kiều lập tức dò xét phương hướng, đám Ma tu đó có lẽ thấy các tu sĩ đều đã nhảy vực nên chắc mẩm bọn họ đã chết, lúc này đã đi rồi.
Sau khi Khẳng Đức Kê đáp xuống đất, Diệp Kiều nhảy xuống, nằm bò trên đất nhanh chóng thò đầu ra hướng Ma Uyên, lấy một tấm Khuếch Âm Phù trong Giới Tử Đại ra, gân cổ hét lên một tiếng: “Bên dưới còn ai sống không? Sống thì làm ơn kêu meo một tiếng.”
“Meo~”
“Meo meo meo!!!”
Mấy người đàn ông nghe thấy động tĩnh bên trên, tranh nhau gân cổ lên bắt đầu điên cuồng kêu meo meo.
Diệp Kiều ồ một tiếng, hóa ra ở đây toàn là một đám mèo giọng khàn.
Nàng lục tìm pháp khí trong Giới Tử Đại, hai sợi dây thừng, một cái lưới, ba món đồ này đủ để kéo người lên rồi.
Dây thừng ném xuống, Khổn Tiên Thằng tự động truy tìm tìm được vị trí trốn của các tu sĩ bên dưới, móc vào eo họ, người bên trên Ma Uyên nhanh chóng kéo lên.
Đi đi về về năm lần đã kéo được mười người lên.
Bên dưới Ma Uyên trừ mấy con mèo giọng khàn đó ra, còn có mấy nữ tiền bối.
Sau khi kéo tất cả mọi người lên, Diệp Kiều nằm bò trên lưng Khẳng Đức Kê, bị một đám tiền bối vây quanh.
“Đa tạ tiểu hữu ra tay tương trợ.”
Có người lên tiếng cảm ơn.
“Đứa trẻ này, sư phụ ngươi là ai?”
Người đó thái độ vui vẻ, trong lời nói mang theo ý thăm dò, dù sao thì ông cũng chưa từng gặp cô gái này, tuổi còn quá nhỏ, khí tức nhạt đến mức không thể cảm nhận được nàng, hơn nữa lúc ném dây thừng ban nãy, có chút giống ma khí.
Diệp Kiều nhận ra hiệu quả của Chuyển Hoán Đan quá mạnh khiến mình bị nghi ngờ, nàng gãi đầu, vội vàng tự báo gia môn, “Sư phụ của ta tên là Tần Phạn Phạn.”
“Phạn phạn?”
“Không phải.” Nàng im lặng một lúc: “Là Tần.”
“Ồ…” Tên ngốc thật. Người đàn ông nghĩ bụng.
“Chưa nghe qua.”
Thấy ánh mắt bọn họ càng lúc càng nghi ngờ, Diệp Kiều vội vàng nói thêm, “Sư thúc của ta tên là Tạ Sơ Tuyết.”
Lần này bọn họ dường như đã biết, bèn hỏi: “Ngươi là đệ tử của Trường Minh Tông?”
Diệp Kiều cảm thấy có chút đau lòng cho sự nổi tiếng của sư phụ mình, ngay cả Tạ Sơ Tuyết cũng nổi tiếng hơn Tần Phạn Phạn sao.
“Vâng.” Diệp Kiều vội vàng xuống khỏi người Khẳng Đức Kê, dù sao cũng bị Triệu trưởng lão răn dạy nhiều năm biết phải có lễ phép với tiền bối, nhanh chóng bổ sung, “Thân truyền của Trường Minh Tông, Diệp Kiều.”
Trường Minh Tông…
Còn là Thân truyền.
“Ngươi là Thân truyền? Ngươi không đến chiến trường sao?” Các Thân truyền khác đều đã đến đông đủ, kết quả nàng sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ma tộc?
Còn có thể bình an vô sự từ Ma Uyên đi lên?
Có lẽ là đã nhận ra cô gái cứu bọn họ trước mắt là một tiểu bối, giọng điệu của ông lập tức mang theo thái độ của trưởng bối răn dạy, một nữ tiền bối nhanh chóng ngắt lời ông, “Rất cảm ơn con đã ra tay giúp đỡ, nếu muốn đến chiến trường, có thể đưa bọn ta đi cùng không?”
Mười một người trước mắt cảnh giới đều sâu không lường được, Diệp Kiều nào dám nói một chữ không, nàng gật đầu: “Vâng ạ.”
“Trường Minh Tông khi nào lại có một Thân truyền như ngươi?”
“Trong ấn tượng của ta, Trường Minh Tông hình như ngay cả Đại Bỉ cũng không ai thèm xem, ngay cả tu sĩ trên địa phận của Trường Minh Tông cũng không mấy hy vọng.”
Diệp Kiều nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, nói: “Các vị tiền bối. Tông môn đứng đầu lần này, là Trường Minh Tông.”
“Trường Minh Tông?”
Người đó lập tức im lặng, rõ ràng không ngờ lại có chuyện này.
Ngao Lịch bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm với Diệp Kiều, “Bọn họ là ai vậy?”
“Những người này có lẽ là tiền bối vừa xuất quan.” Diệp Kiều cũng nhỏ giọng nói với Ngao Lịch, “Tóm lại cứ cung kính một chút đi.”
“Sao ngươi biết là tiền bối vừa xuất quan?”
Diệp Kiều sờ cằm, “Bởi vì ta cảm thấy, ta ở Tu Chân Giới xem như khá nổi tiếng rồi?”
Đương nhiên cũng không phải nàng tự luyến đến mức nghĩ những tiền bối này nhất định sẽ biết mình.
Điểm quan trọng nhất là đối phương sau khi nghe Trường Minh Tông là tông môn đứng đầu rõ ràng đã có chút kinh ngạc.
Tin tức lạc hậu như vậy, chỉ có thể là những tiền bối vừa xuất quan.
Khẳng Đức Kê bay cực nhanh, giữa đường đột nhiên nổi lên một luồng khí mạnh mẽ, cả không trung đều chấn động dữ dội.
Sóng khí mạnh mẽ thổi tung mái tóc, Diệp Kiều cảm nhận được một áp lực bức bối đè nặng lên vai trong khoảnh khắc, dường như có thể ấn người ta ngã sấp xuống đất.
Ngoài Ma Tôn ra, hiếm khi nào có được cảm giác áp bức và chấn động thế này.
Nàng bất giác nín thở, là đã xảy ra chuyện gì sao?