Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

401-500 - Chương 428: Ta lại chẳng phải cha nàng!!

Đòn tấn công khựng lại giữa không trung, biến thành quả tạc đạn xịt rồi nghẹn trở về, khóe môi Tạ Sơ Tuyết bỗng nhếch lên, chú ấn hỗn độn trong lòng bàn tay kết thành, rồi bị y tách làm hai.

Y bảo Diệp Kiều nhìn cho kỹ, Diệp Kiều liền theo phản xạ đứng thẳng người.

Khí tức của cảnh giới Hợp Thể kỳ bao trùm, chú ấn hỗn độn bị tách ra rơi vào giữa bầy yêu thú, nàng theo phản xạ ôm chặt Khẳng Đức Kê đã thu nhỏ lại, vì dự đoán được nguy hiểm nên nó đã đâm sầm vào lòng nàng.

Linh áp kinh hoàng ghìm chặt vô số yêu thú và Yêu vương tại chỗ, tiếp đó một người hai thú tận mắt chứng kiến hàng trăm hàng nghìn yêu thú nổ tung trước mặt, Diệp Kiều kịp thời lấy ra một pháp khí hình chiếc ô, che chắn cơn mưa máu loãng loãng trút xuống từ trên không.

Yêu thú tự bạo có lẽ cũng chỉ có cảnh tượng thế này, máu thịt bay tứ tung, cuộc tàn sát đơn phương khiến hiện trường chết lặng.

Tiếng kêu gào thảm thiết của yêu thú đều bị đè nén xuống, tranh thủ lúc vô số yêu thú chuẩn bị tự bạo, Tạ Sơ Tuyết mỉm cười ném vô số chú ấn xuống, giết chết bọn chúng trước.

Y thậm chí còn trơ trẽn nói: “Các ngươi nên cảm ơn ta, dù sao thì tự bạo ngay cả thần hồn cũng sẽ tan biến đó.”

Bị giết ngược lại còn có thể giữ lại thần hồn.

Có vài yêu thú hóa thành một vũng bùn dưới chú ấn, thịt nát xương tan bị thiêu đốt nồng nặc mùi cháy khét còn sót lại của chú ấn, nụ cười đắc ý của các Yêu vương cứ thế đông cứng trên mặt.

Thậm chí chỉ thấy một luồng sáng trắng chói mắt nổ tung, tất cả đều bị cuốn vào cuộc tàn sát hỗn độn này.

Vãi chưởng.

Không nói đến cảnh giới nào có thể khiến thây chất thành núi, nhưng là một người chính đạo mà lại kinh hoàng và máu me đến vậy sao?

Ngay cả Ma Tôn cũng không vừa đến đã giết chết bọn họ.

Có lẽ Ma Tôn ra tay với bọn họ cũng có chút e dè, nhưng không quan trọng, quan trọng là Diệp Kiều chưa từng thấy chú ấn nào hung tàn như vậy.

Tàn sát đơn phương, hoàn toàn không có chút đạo lý nào, Tạ Sơ Tuyết dùng thực lực nói cho nàng biết. Dưới sự áp chế tuyệt đối của cảnh giới, số lượng gì đó đều là mây bay.

“...Tiểu sư thúc rốt cuộc là cảnh giới gì?” Diệp Kiều suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt sư thúc, nàng bất giác nghĩ đến Yêu hoàng, nàng không chắc Tạ Sơ Tuyết có đang cảnh cáo mình hay không, để nàng thấy rõ sự chênh lệch tuyệt đối giữa các cảnh giới.

Dù sao thì cũng giống như Tạ Sơ Tuyết tàn sát yêu thú, Yêu hoàng muốn giết bọn họ, dễ như trở bàn tay.

“Sư thúc của ngươi là Hợp Thể kỳ nhỉ.” Tiểu thái tử kiến thức rộng rãi, nhỏ giọng nói thầm với nàng: “Là cảnh giới chỉ dưới Độ Kiếp, cho nên nói, rốt cuộc là ai đã đồn Trường Minh Tông các ngươi nội bộ rất yếu vậy?”

Một sư thúc của tông môn lại là Hợp Thể kỳ, thực lực này đặt ở các tông môn khác đều có thể làm Tông chủ rồi.

“Ta không biết.” Diệp Kiều còn ngơ ngác hơn cả hắn, nàng trầm ngâm một lát: “Bọn ta trước đây từng cùng nhau bàn luận tiểu sư thúc rốt cuộc lai lịch thế nào, cảm thấy rất thần bí. Nhưng sau một thời gian dài ở chung, bọn ta đều nhất trí cho rằng, huynh ấy chỉ là một kẻ du thủ du thực chỉ biết ngồi ăn núi lở.”

Còn về cảnh giới gì, bọn họ thật sự chưa từng nghĩ là Hợp Thể kỳ.

Kẻ du thủ du thực Tạ Sơ Tuyết: “...”

Y cảm thấy con nhóc này thật sự càng lúc càng không có trên có dưới.

Người cha già Tạ Sơ Tuyết thở dài một hơi, trên đầu có một trận pháp cách âm, mưa máu không ngừng rơi xuống trước mắt là núi thây biển máu, y từ đầu đến cuối sắc mặt như thường mà ném cho nàng một cái Giới Tử Đại.

Diệp Kiều vội vàng đỡ lấy, đứng nghiêm như học sinh tiểu học, “Tiểu sư thúc.”

Nàng tưởng sẽ là một bài giáo huấn hoặc cảnh cáo, nhưng lần này lại khác, Tạ Sơ Tuyết không nói gì, chỉ im lặng để lại một phù ấn trong lòng bàn tay nàng.

Diệp Kiều không bị mắng còn thấy khá ngạc nhiên, nàng lắc lắc lòng bàn tay đang nóng lên, tò mò: “Tiểu sư thúc, đây là gì vậy?”

“Thứ có thể bảo mệnh vào thời khắc quan trọng.”

Tạ Sơ Tuyết phải đảm bảo an toàn cho Diệp Kiều, có thể đến trước mặt nàng trong thời gian nhanh nhất, nói cách khác nếu Diệp Kiều thật sự thua, y có thể đưa nàng rời đi.

Hoặc là kéo Yêu hoàng chết cùng.

Yêu thú có thể tự bạo, tu sĩ cũng có thể, dù sao thì Tạ Sơ Tuyết đã sống đủ rồi, cái vòng luân hồi chết tiệt này nếu vẫn không phá vỡ được, vậy thì y thà chết còn hơn.

“Tạ Sơ Tuyết, ngươi làm việc thật cực đoan.” Một linh hồn thể lững lờ bay ra, đó là khí linh của y.

Mẫn Sinh Bút, bản mệnh linh khí của Tạ Sơ Tuyết. Nói đúng ra là do sư phụ tặng cho y lúc bái sư.

Như loại người như Ma Tôn, kiêu ngạo đến mức căn bản không cần kiếm để hỗ trợ, nếu Ma Tôn xem trọng linh khí, thì cũng sẽ không làm ngơ trước sự phản bội của Bất Kiến Quân.

Các đệ tử của Ngũ Tông theo lý mà nói đều sẽ có lễ bái sư, nhưng tài nguyên của Trường Minh Tông thật sự quá thiếu thốn, trong tất cả các Thân truyền cũng chỉ có Mộc Trọng Hy là có lễ bái sư.

Dù sao thì một Thiên sinh kiếm cốt sống sờ sờ không đi Vấn Kiếm Tông lại đến tông bọn họ, Tần Phạn Phạn có keo kiệt đến đâu cũng phải tặng một linh khí ra để giữ chân đối phương.

Còn bốn người còn lại ai cũng không có vinh hạnh này.

Đầu ngón tay Tạ Sơ Tuyết lướt nhanh theo thân bút, vô số Phù lục lơ lửng trên không trung hóa thành những sợi dây màu trắng nối liền hết cái này đến cái khác không ngừng xoay chuyển, cả không gian bị phong tỏa trong đó.

Không phải lĩnh vực, nhưng hoàn toàn là một không gian được mở ra.

“Ta cảm thấy ngươi cùng nàng đối mặt với Yêu hoàng sẽ tốt hơn một chút?” Khí linh gãi đầu.

Tạ Sơ Tuyết: “Ê? Ta lại chẳng phải cha nàng!!”

Tuy y đôi khi cũng đặt mình vào tâm thái của một người cha già nhìn con gái, nhưng không có nghĩa là y sẽ giúp nàng giải quyết mọi chuyện, hơn nữa Tạ Sơ Tuyết là một Phù tu, cũng không đối phó được Yêu hoàng, y có thể làm chỉ là hỗ trợ cho Diệp Kiều bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối Diệp Kiều không có chút ý định muốn mình giúp đỡ, rõ ràng trong kế hoạch của nàng không cần mình.

Tạ Sơ Tuyết bèn không mở miệng, chỉ cười híp mắt nhìn nàng rời đi.

Như Yêu hoàng cảnh giới này, nếu có thể đánh một trận đối với Diệp Kiều mà nói lợi nhiều hơn hại.

Rất nhiều Thân truyền và đối thủ tiếp xúc với nàng, hoặc là cảnh giới không đủ, hoặc là tài nguyên không bằng Diệp Kiều, nàng đôi khi rất nhiều tài nguyên còn chưa dùng đến đã dễ dàng thắng rồi.

Chỉ có người cao hơn nàng rất nhiều cảnh giới, mới có thể khiến nàng lấy hết tất cả tài nguyên ra, nghiêm túc đánh một trận.

Y rất mong chờ sự trưởng thành lần này của nàng.

Mẫn Sinh Bút lẩm bẩm: “Ngươi có dịu dàng với Minh Huyền như vậy không?” Rõ ràng trong tất cả các Thân truyền Minh Huyền mới là người do một tay y dạy dỗ, nếu để Minh Huyền thấy, hắn sẽ khóc, tuyệt đối sẽ.

Tạ Sơ Tuyết lập tức lớn tiếng la lối, “Con trai với con gái sao mà giống nhau được chứ?”

Mẫn Sinh Bút lập tức la lối còn lớn tiếng hơn y: “? Vậy mà ngươi còn nói ngươi không phải cha nàng!!”

Ba chữ “cha già” này sắp khắc cả lên trán rồi kìa!

Ngày mai sẽ có một vạn chữ cập nhật.