Sau khi Diệp Kiều vội vàng bắt Sư phụ về rồi không nói hai lời đã bỏ trốn, Sư phụ cũng không phải dạng vừa, sau khi Sư thúc đơn giản kể lại ngọn ngành sự việc cho hắn, hắn giận đến bốc hỏa, cả Trường Minh Tông đều bị bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng, các đệ tử run như cầy sấy, sau đó liền thấy vị Tông chủ đã lâu không gặp của họ, vớ lấy một thanh kiếm, đi tìm những thế gia đã tham gia vào chuyện này để tính sổ từng nhà một.
Sư phụ đến chốc lát rồi lại đi, trước khi đi còn giao hết mọi việc cho Sư thúc, cũng không biết có phải cố ý không.
Diệp Kiều vô tâm vô phế xem kịch hồi lâu, có lẽ là Sư thúc không quen nhìn nàng cười trên nỗi đau của người khác, bèn đè nàng lại Chủ điện, giám sát nàng nhập định đả tọa, ổn định cảnh giới.
Y nghiêm túc bảo nàng, tuổi nàng còn nhỏ. Vừa đột phá Độ Kiếp, cần phải tự răn mình, không được lơ là.
Diệp Kiều lườm y bằng cặp mắt cá chết.
Sư thúc mỉm cười nhìn lại.
Thôi được, Diệp Kiều thua rồi.
Bối phận cao hơn một bậc đè chết người, nàng xem như hiếm có dịp được trải nghiệm.
Sư thúc nghiện làm sư thúc, chỉ thích bắt nạt mấy đứa sư điệt này, y không thu đồ đệ, dù sao đồ đệ rất phiền phức, phải quan tâm mỗi ngày, lo lắng đối phương có chết ở góc nào không, hay là lo bị ai đó giết chết.
Không có đồ đệ để y thỏa cơn nghiện làm trưởng bối, y chỉ có thể nhân cơ hội dạy dỗ mấy đứa sư điệt này, thấy Diệp Kiều dáng vẻ lòng dạ bất ổn, muốn ra ngoài tìm bạn bè chơi đùa, không khỏi nghiêm giọng răn dạy nàng: “Ít chơi với đám người của các tông khác thôi.”
Diệp Kiều tự nhiên phản đối, “Đó là bạn của con.”
Nàng ra ngoài chơi thì sao chứ? Nàng cần cù chăm chỉ làm việc lâu như vậy, kết quả vừa bắt Sư phụ về, lại bị Sư thúc giữ lại, Diệp Kiều không khỏi cảm thấy bi phẫn.
Ngày tháng không thể sống nổi nữa rồi.
Sư thúc: “Nói chung, tu sĩ chúng ta không có nhiều bạn bè.”
Dù sao tuổi thọ của tu sĩ cũng vô cùng dài, thời gian sau này của Diệp Kiều còn rất dài, không ai dám đảm bảo, tương lai sẽ ra sao.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, ai cũng có thể chết, dính líu quá nhiều với người khác, cuối cùng người khó chịu cũng chỉ có mình, chẳng phải rất nhiều đại năng cũng đều là những kẻ độc hành sao? Cho dù có bạn thân, cũng chỉ hai ba người.
Diệp Kiều xem như là một dị loại rồi.
Lúc này nàng sắp rảnh đến mốc meo rồi, nghe thấy lời nói cô độc của Sư thúc, “Vậy các người sống mấy trăm mấy nghìn năm chẳng phải rất nhàm chán sao?”
Tuổi của Sư thúc rất khó đoán, hơn nữa tính cả những năm tháng luân hồi không ngừng, lại càng không thể tính được.
Có lẽ y thật sự đã lòng như tro nguội rồi, dáng vẻ hoạt bát bây giờ mới thật kỳ lạ.
“Một hai người bạn là đủ rồi, chí đồng đạo hợp…” Sư thúc nghĩ nửa ngày, mới trả lời nàng, y cũng từng nghĩ đến, có vài người bạn, tu luyện đến cảnh giới gì không quan trọng, bạn bè đâu phải xem thực lực, chỉ cần chí đồng đạo hợp, có thể tán gẫu trên trời dưới biển, tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư cũng là một lựa chọn không tồi.
Sau này…
Y cũng không còn nghĩ đến gì nữa.
“Tiểu sư thúc.”
“Ừm?” Y nhướng mày.
“Luân hồi rất đau khổ phải không.”
Giọng Diệp Kiều khá bình thản, lời nói là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định. Nàng chỉ đơn thuần muốn hỏi xem, đối phương nghĩ thế nào, dáng vẻ đầy sát khí không lâu trước đó, khiến người ta ít nhiều vẫn còn sợ hãi.
Cho nên, luân hồi hết lần này đến lần khác là cảm giác gì?
Sư thúc nhất thời bị câu hỏi này làm cho ngẩn người một lát, dù sao không ai biết được trải nghiệm của y, cho dù có biết, cũng sẽ không nghĩ quẩn mà đi hỏi, y cười lên: “Cũng ổn thôi.”
Thiên Đạo lấy y làm quân cờ, y bị đặt trên bàn cờ, cả ngày sống trong mờ mịt, khổ sở không thể giải thoát, bây giờ nhớ lại, cũng chỉ là một câu nhẹ nhàng bâng quơ ‘cũng ổn’.
Tâm tính của Sư thúc vẫn không tệ. Ít nhất y có thể kịp thời điều chỉnh lại, không chìm đắm trong ma chướng quá khứ không thể giải thoát.
Diệp Kiều suýt chút nữa đã phải thốt lên một tiếng lợi hại, nếu nàng đổi thành Tiểu sư thúc bị Thiên Đạo tính kế như vậy, sớm đã buông xuôi rồi.
Sư thúc lại hiểu được suy nghĩ của Diệp Kiều, khẽ cười một tiếng, “Có lẽ con cũng nên xuống nhân gian đi vài chuyến?” Tâm thái của nàng vẫn còn kém một chút, chẳng phải chỉ là phê duyệt công văn thôi sao? Mới ba ngày ngắn ngủi nàng đã chịu không nổi rồi.
Diệp Kiều như có điều giác ngộ.
“Thiên Đạo lấy ta làm quân cờ đặt trên bàn cờ, lại từng bước trói buộc ta, không cho ta động sát niệm, còn không cho ta can thiệp nhiều…”
Nói đến đây, y không khỏi cười lạnh.
Hận không? Hận vô cùng, nó không trói buộc những khí vận chi tử đó, không can thiệp những đại năng đó, lại cứ không cho y giết người, lúc đó Sư thúc lòng đầy căm phẫn và không cam lòng, hận không thể cùng nó đồng quy vu tận.
Tâm trạng bất ổn của Diệp Kiều dần dần bình tĩnh lại, cũng khoanh chân đả tọa: “Vậy sau đó thì sao?”
Sư thúc nhìn sư điệt vẻ mặt chuyên chú, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngộ đạo, bèn thản nhiên nói cho nàng biết, “Bây giờ đều đã qua rồi.”
Sư thúc đã trải qua quá nhiều lần luân hồi, cho dù nỗ lực thế nào, hay là mặc cho nó phát triển, kết cục của mỗi câu chuyện cũng đều giống nhau.
Cho đến khi Diệp Kiều xuất hiện mới khiến y được giải thoát.
Cho nên, nàng mới là người khác biệt.
Trong những lần luân hồi, y thấy trời đất biến đổi, thấy sao dời vật đổi.
Mà sau này,
Y chỉ thấy mỗi nàng.
*
Suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu, Sư thúc đối với Diệp Kiều có chút không giống, đương nhiên không phải là tình cảm linh tinh gì, y xem đối phương là tiểu bối, chỉ là tình sư thúc cảm động đất trời mà thôi! Trong luân hồi không ai cứu y, Diệp Kiều là ngoại lệ duy nhất. Trước đó oán khí của y khó tan, hận ý khó bình, có xu hướng nhập ma, cuối cùng buông bỏ cũng là vì Diệp Kiều.
Đều đã qua rồi, cho nên ngàn cánh buồm qua đi, ta chỉ thấy mình ngươi. Mới có câu nói cuối cùng đó. Nói một cách nghiêm túc, còn sâu sắc hơn cả tình yêu một chút, vai trò của y trước sau vẫn luôn là người dẫn đường. Sau này còn có phiên ngoại và chuyện thường ngày nữa đó.