Những người khác có chút không chịu nổi vẻ mặt đắc ý vênh váo của Tần Phạn Phạn, ngầm hiểu ý quay đầu đi, nhìn vào phù quang thủy kính.
Huyền diệu vô cùng, hoa quang bao bọc, Tiên thiên linh khí ở bên người, cho dù đối phương cao hơn ba tiểu cảnh giới, người có mắt cũng có thể nhìn ra, đối phương không dễ gì làm gì được Diệp Kiều.
Tông chủ Thành Phong Tông dứt khoát ngồi bệt xuống đất, đấu gần một năm, giờ thấy đối thủ bị thiên lôi bổ, lại còn bị Diệp Kiều dùng linh khí nện, lòng y hả hê vô cùng, mở miệng nói: “Kinh Hồng Kiếm của Diệp Kiều đúng là thứ tốt, có thể không bị hủy diệt dưới thiên lôi. Những linh kiếm khác tuyệt đối không chịu nổi.”
Phi Tiên Kiếm cũng không chống lại được loại lôi vượt giới này, thế mà Kinh Hồng Kiếm lại không bị ảnh hưởng gì.
Linh kiếm của Diệp Kiều, mỗi thanh đều có công dụng riêng.
“Vấn Kiếm Tông năm đó đúng là lỗ to rồi…” Y không khỏi cảm thán, lại để người khác nhặt được bốn thanh không công, Tần Hoài của tông môn họ lúc đó cũng có tư cách vào trong, nhưng lúc đó quy tắc đã nói rõ, người có kiếm không được chọn nữa, một kiếm không thờ hai chủ, mà lúc đó Diệp Kiều lại vừa hay lách luật, ôm một cây gậy, hùng hồn nói đó không phải là kiếm.
Điều này khiến tất cả mọi người đều lơ là.
Tần Phạn Phạn không có tâm trí bình phẩm trận đấu này như họ, sau cơn vui mừng tột độ, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trong thủy kính, chuẩn bị tình hình không ổn là lập tức kéo Diệp Kiều về.
Theo hắn thấy, Ma Tôn đó sớm muộn gì cũng chết, cho dù Diệp Kiều không đẩy một tay, y cùng Thất trưởng lão tạo ra vô số nghiệp lực, Thiên Đạo cũng sẽ tìm mọi cách để thiết kế cho y chết.
Diệp Kiều dính vào, Tần Phạn Phạn làm Sư phụ tự nhiên rất lo lắng.
Trong thủy kính, khí tức quanh người Ma Tôn hỗn loạn, pháp thân ngưng tụ ra bị lôi kiếp đánh cho vỡ nát, nhưng lúc này y ngay cả chống lại lôi kiếp cũng không màng, rõ ràng là muốn quyết sống mái đến cùng với Diệp Kiều, hai người giao đấu, nơi gần đó liền hóa thành tro bụi, trở về một vùng hỗn độn.
Nếu hỏi Ma Tôn hận ai nhất, vậy thì tự nhiên là Diệp Kiều không còn nghi ngờ gì nữa.
Không ai có thể đắc tội với y rồi còn toàn thân trở ra!
Không một ai!
Dưới thiên kiếp, linh khí cũng hóa thành tro bụi, nhưng không chịu nổi việc Diệp Kiều có thể kháng lôi, linh khí nàng mang ra từ tay Thất trưởng lão nhiều không đếm xuể, nàng có thể lấy đồ ra điên cuồng nện người, Ma Tôn lại không được. Đừng nói y không giỏi dùng ngoại vật, cho dù có giỏi, Tiên thiên linh khí dưới lôi kiếp cũng hóa thành tro bụi.
Ngay lúc hai bên đang giằng co không dứt, Tần Phạn Phạn ngồi không yên nữa, hắn vốn có thể đứng xem, tiền đề là một trong hai người không phải là đồ đệ của hắn.
Ma Tôn đó như kẻ mất trí, không nghĩ cách làm sao để vượt qua mấy trăm đạo thiên lôi sau đó, ngược lại còn đuổi theo đồ đệ hắn không buông, làm Sư phụ sao có thể chịu nổi.
Y vẻ mặt lạnh băng, rút ra Bình Ba Kiếm, quan sát cảnh tượng trong thủy kính, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã lạnh lùng ném kiếm vào trong.
Kiếm như gió, kiếm khí như hồng. Tiếng kiếm minh vang lên rồi tan biến trong lôi kiếp, những người khác muốn ngăn lại cũng đã không kịp, kiếm bay xuống, hai người lập tức tách ra, kiếm thẳng đuổi theo Ma Tôn, y không chút phòng bị, lưỡi kiếm bá đạo đánh vào ngực gần như xuyên thủng.
“Tần Phạn Phạn!”
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng.
Bình Ba Kiếm xuyên qua lôi kiếp, kiếm khí quá mạnh nên nhất thời không bị thiên lôi đánh nát, vừa hay cắt ngang động tác của y, một đòn đánh lệch, Ma Tôn suýt chút nữa đã không chịu nổi nỗi nhục nhã này, đột nhiên nhìn về phía kiếm bay đến, mặt mày hung tợn, ôm lấy ngực bị thương hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Với cảnh giới của y, kiếm của Tần Phạn Phạn không thể một kiếm giết chết y, nhưng trọng thương cũng là khó tránh khỏi.
Vì Tần Phạn Phạn nhúng tay, khiến trên trời tụ lại một đạo lôi kiếp đánh vào người hắn, Tông chủ Thành Phong Tông lập tức lấy pháp khí ra chắn thiên lôi.
Ngay cả linh khí cũng chẳng còn tác dụng gì, Cực phẩm pháp khí dưới thiên lôi cùng lắm chỉ làm suy yếu một chút lực đạo.
Đánh vào người, Tần Phạn Phạn bị cơn đau bất ngờ ép đến cong người xuống, sắc mặt thay đổi mấy phần.
Vân Ngân lạnh lùng, “Ngươi không nên nhúng tay. Cảnh giới hai người giao đấu, chúng ta chỉ có thể nhìn.” Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây thật sự không phải là chuyện bọn họ có thể can thiệp, Diệp Kiều lẩn tránh dưới thiên lôi, trông thì có vẻ dễ dàng, thực tế lôi kiếp nàng phải chịu không nhẹ hơn Ma Tôn là bao.
“Dựa vào cái gì?” Tần Phạn Phạn nhảy dựng lên, chỉ vào thiên lôi, tức giận: “Ta không phục nó.”
Hắn giúp đồ đệ thì sao chứ? Hắn chỉ có một đứa đồ đệ vừa có chí tiến thủ, vừa hoạt bát vui vẻ đáng tin cậy này thôi!
Thấy thiên lôi lại lần nữa u ám tụ lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giáng thêm một đạo nữa xuống hắn, Tần Phạn Phạn đột nhiên đổi giọng: “Ta phục rồi không được sao?”
Vân Ngân hừ lạnh, hắn cũng chỉ phục miệng, trong lòng vẫn không phục lắm.
Tần Phạn Phạn đã ra tay, vậy thì cũng biết hậu quả.
Dưới thiên lôi, sao có thể dung túng cho người ngoài làm càn?
Nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn đồ đệ của mình bị đánh, hắn cũng không chịu nổi! Đó là ánh sáng cuối cùng của Trường Minh Tông bọn họ mà!
Ma Tôn lúc này như phát điên nhắm vào Diệp Kiều mà đánh, không phá được linh khí thì y không phá, mặc cho linh khí điên cuồng rơi xuống người mình, y dùng sự điên cuồng giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, ép buộc kéo Diệp Kiều cùng chết.
Hai người không mượn bất kỳ ngoại vật nào, vạn ngàn lôi kiếp dày đặc phủ kín không trung, tử sắc huyền lôi lấp lánh nối liền thành một mảng lao về phía hai người, cả hai đều bị nện đến mức suýt chút nữa đã tan xương nát thịt, cơn đau dữ dội khiến tay cũng run rẩy, linh khí ma khí đều điên cuồng tan rã.
Ma Tôn không phục, Diệp Kiều tự nhiên cũng không thể phục, hai người lại lần nữa triền đấu với nhau.
Uy lực của độ kiếp mênh mông cuồn cuộn, gần như cùng tần số với thiên lôi giáng xuống người, Diệp Kiều bị đánh cũng nổi nóng, lôi kiếp thật sự rất đau, mỗi lần giáng xuống linh khí đều gần như tan rã, nàng tung Kinh Hồng Kiếm trên cổ tay lên, lại lần nữa cầm kiếm, Kim Liên xoay chuyển, lĩnh vực hiện ra, trải ra vô số sinh cơ rơi xuống người nàng.
Kim Liên nở rộ trên không trung, bung ra vạn ngàn ánh sáng lấp lánh, sinh cơ trong lĩnh vực được điều động, cùng nhau điên cuồng lao về phía Ma Tôn.
Ma Tôn thầm kêu không ổn, chân khẽ dẫm, treo lơ lửng trên thương khung, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của lĩnh vực.
Vị trí của hai người gần như đến gần mặt trăng bị mây đen che phủ trên trời, mấy người nhìn chằm chằm cảnh tượng trong thủy kính, Tần Phạn Phạn không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây là trận chiến cấp bậc nào?
Tóm lại người dưới độ kiếp không xứng, hai người treo lơ lửng trên không, so với sự chật vật của Ma Tôn, tình hình của Diệp Kiều tốt hơn nhiều, cảm xúc trên mày mắt cũng bình tĩnh hơn đối phương, một kiếm một thức, kiếm thức bùng nổ ra đều thể hiện rõ cảnh giới hiện tại của nàng.
“…Nàng thật sự là độ kiếp sao?” Tông chủ Thành Phong Tông nhẹ nhàng gõ vào thủy kính trong tay, suy nghĩ đã không biết trôi về đâu:
“Độ kiếp trong thời gian ngắn như vậy?”
Tông chủ Bích Thủy Tông chậc chậc, “Nàng không lẽ mới là Khí vận chi tử trong truyền thuyết nhỉ. Tốc độ độ kiếp này, lúc nàng sinh ra có thiên giáng dị tượng gì không?”
Ánh mắt những người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Ngân.
Vân Ngân mất mặt, sắc mặt trầm xuống, mày nhíu lại có thể kẹp chết ruồi, “Lúc nhỏ ta không nhớ, nhưng luôn luôn rất tầm thường.”
“Vậy bây giờ ngươi xem nàng thế nào?”
Vân Ngân im lặng.
Tần Phạn Phạn vỗ tay cười lớn, nói một câu đắc ý vô cùng, “Đồ đệ của ta, xứng đáng cùng minh nguyệt tranh huy.”
Cái gì mà không nổi bật, nói bậy.
“…”
Những người khác không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào thủy kính.
Ma Tôn càng đánh càng kinh hãi, Diệp Kiều cho dù không mượn linh khí, mình đối đầu với nàng cũng như bị coi là đá mài, lúc nào cũng như đang cho nàng luyện chiêu, vạn nhất thiên lôi không bổ chết mình, ngược lại chết trước trong tay Diệp Kiều, vậy thì nhục nhã lắm.
Y không ngừng tìm kiếm cơ hội giết chết nàng, muốn phân tán sự chú ý của nàng: “Ngươi giết Thất trưởng lão rồi?”
Nhiều linh khí trong tay nàng đều là của Thất trưởng lão.
Răng cưa bay xuống như sao băng vạch một đường rách trên không trung, trong phút chốc nơi đó vì bị sức mạnh nghiền ép mà trở về hỗn độn, Ma Tôn bị vô số bảo vật tầng tầng lớp lớp trong tay nàng làm cho tức chết.
Diệp Kiều trả lời không đúng câu hỏi: “Ma tộc các ngươi cần một Ma Tôn, cho dù không phải ngươi, cũng sẽ có người thứ hai được đẩy lên, đúng không?”
Ma tộc cần người cai quản, dù là Ma tộc bẩm sinh hay là kẻ nhập ma sau này, suy cho cùng vẫn là tâm tính khó kiểm soát, thích giết chóc, sự tồn tại của Ma Tôn có thể trấn áp những người này.
Ma Tôn không trả lời, không nhận ra mục đích của nàng.
Thời gian từng chút một trôi qua, huyền lôi trên trời cũng càng lúc càng dữ dội, linh khí và ma khí trong cơ thể hai người gần như bị bổ cạn, một người mượn địa bàn của mình, điên cuồng hấp thụ ma khí, một người cắn thuốc.
Hai người vẫn đang triền đấu, ngay lúc Ma Tôn cuối cùng cũng tìm được sơ hở của Diệp Kiều, hung hăng chém Diệp Kiều một đao, lòng hả hê, y còn định thừa thắng xông lên, muốn ngàn đao vạn quả nàng, nhất thời áp sát đến trước mặt Diệp Kiều.
Động tác như quỷ mị, uy lực của độ kiếp nghiền ép lên người nàng, đủ để đánh Diệp Kiều từ trên không rơi xuống.
Vào khoảnh khắc y tóm được Diệp Kiều, sức mạnh lạnh lùng nghiền xuống, Diệp Kiều bị đánh xuống cũng mỉm cười quỷ dị với y, Lược Ảnh bay ra đánh trúng cằm y, một đoàn Mộ Lịch nắm trong tay, đột nhiên vỗ mạnh vào não hải của Ma Tôn.
Một chiêu đánh xuống, Diệp Kiều nhanh chóng bay người rút lui.
Cùng lúc đó thiên lôi càng thêm điên cuồng hung tợn, vang vọng trên không như ban ngày kèm theo tiếng nổ, tất cả mọi người dưới thiên kiếp này đều nhỏ bé như con kiến, lôi kiếp thật sự đánh vào người Ma Tôn, đánh cho cảnh giới người đó trực tiếp gần như lung lay sắp đổ.
Trên người Ma Tôn thật sự gánh vác ngàn vạn nghiệp lực, trước có kiếm quang sắc bén của Diệp Kiều từng bước sát cơ, sau có thiên lôi không ngừng đánh tan ma khí của y.
Vào khoảnh khắc cảnh giới y rơi xuống, đã báo hiệu lần độ kiếp này của y thất bại rồi.
Mà ở Tu Chân Giới, hậu quả của thất bại, chỉ có chết.
Ma Tôn cũng nhận ra điều này, ngay lập tức mắt y đỏ ngầu bị sự điên cuồng bao phủ chi phối, một tiếng gầm thét không cam lòng vang vọng trời đất, không màng tất cả lao về phía Diệp Kiều.
Thiên Đạo thật sự muốn y chết, vậy thì y chết, trời đất này cũng đừng hòng yên ổn.
Thủy kính run rẩy, cuối cùng như không chịu nổi mà nổ tung trong tay, sắc mặt Tông chủ Thành Phong Tông đại biến.
Vạn Vật Sinh cũng nhận ra không ổn, kéo Diệp Kiều từ trên không xuống bao bọc lại, tự bạo độ kiếp!
Đừng nói Ma tộc còn tồn tại hay không, chỉ sợ nửa Tu Chân Giới cũng phải bị tẩy rửa lại.
Cùng lúc bị Vạn Vật Sinh kéo xuống, Diệp Kiều cổ tay xoay một vòng, Kinh Hồng Kiếm đột nhiên xoay tròn, kiên quyết chỉ tấn công không phòng thủ, đánh mạnh y từ trên không rơi thẳng xuống đất! Xuyên thủng mặt đất.
Thấy khí tức của Ma Tôn càng lúc càng điên cuồng, trời đất xung quanh đều đang thay đổi, Diệp Kiều hừ lạnh một tiếng: “Mộ Lịch! Ngươi còn đợi gì nữa?”
Lúc này không hiện thân còn đợi đến khi nào?
Giây tiếp theo, thức hải điên cuồng của Ma Tôn đột nhiên bị một luồng khí tức xa lạ chiếm giữ, Diệp Kiều kiếm phản kích đánh vào xương sống y, tập trung tất cả linh khí của nàng, một kiếm đánh y từ trên không rơi thẳng xuống đất, xuyên thủng mặt đất.
Mộ Lịch đợi thời cơ, trực tiếp nuốt chửng thần hồn của đối phương.
Cùng với việc tốc độ hắn tăng nhanh, khí tức điên cuồng trên người Ma Tôn dần dần được bình ổn, luồng khí tức đáng sợ như trời đất sắp tái diễn đó tan đi, nhất thời tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đều là đạo thể, nhưng vào khoảnh khắc đó tất cả đều bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Thấy khí tức bình ổn, Diệp Kiều thu kiếm, nhìn về phía lôi kiếp trên không.
Thiên lôi chỉ truy sát Ma Tôn hiện tại, đối với kẻ cướp tổ chim khách sau đó, chỉ do dự một lát, liền không quản nữa.
Ai làm Ma Tôn cũng là làm, đối với Thiên Đạo, chưa đến lúc, thì cũng chưa đến cơ hội diệt trừ.
Mộ Lịch có thể mượn tay Diệp Kiều sống lại, đó là vận may của hắn.
Thiên Đạo không tiện giáng lôi bổ chết hắn luôn, Thất trưởng lão hồn phi phách tán, Ma Tôn trực tiếp bị nuốt sạch sẽ, Thiên Đạo đối với kết quả này rất hài lòng.
Lôi kiếp đáng sợ như tòa nhà sắp sụp đổ đó dần dần tan đi, bầu trời trong chốc lát quang đãng.
Giây tiếp theo lại là một tiếng nổ lớn. Diệp Kiều tim đập thịch một cái, tìm theo tiếng động nhìn qua, lần này là nhắm vào Tông chủ Vấn Kiếm Tông mà bổ.
Hay lắm.
Đối phương chắc đã tìm một nơi tuyệt đối hẻo lánh để độ kiếp, lôi kiếp lại không lan đến bên bọn họ.
Chỉ là nhìn xu thế, không hề kém Ma Tôn chút nào.
Thiên Đạo thật sự, hiếm khi lại đối xử công bằng như vậy.
Diệp Kiều lau mồ hôi lạnh không tồn tại, liếc nhìn Ma Tôn bị đánh xuống dưới đất… chính xác hơn là Tiểu Ái.
Mộ Lịch không nhịn được muốn mắng chửi, hắn thật ra không phải là loại người nóng nảy gì, thậm chí còn là một người văn hóa khá tao nhã, thế mà ở cùng Diệp Kiều lâu, khiến phẩm chất của hắn dần dần bị hạ thấp, lúc này ánh mắt u ám.
Đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Diệp Kiều.
“Hữu duyên tái ngộ.”
Nói xong hắn liền định chạy.
Mộ Lịch khó khăn lắm mới được tái sinh, có được thân thể thật khiến hắn suýt chút nữa đã không thể kiềm chế cảm xúc mà bật cười thành tiếng, tuy nhiên cơn đau thể xác nhắc nhở hắn, điều đầu tiên mình cần làm là tu bổ lại cái thân thể rách nát này.
Diệp Kiều ra tay quá ác, đầu suýt chút nữa đã bị đánh nát, thiên lôi còn sót lại trong cơ thể cũng khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Diệp Kiều nhìn hắn, chậc chậc khen ngợi, dù sao cũng cùng hoạn nạn hơn một năm rồi, nàng cười hì hì hỏi: “Sau này ngươi định làm gì?”
Mộ Lịch: “Tự nhiên là tiếp tục nghề cũ…”
Ngừng lại một chút, thấy ánh mắt Diệp Kiều dần dần không thiện chí, hắn mỉm cười: “Bàn bạc kỹ hơn.”
“Sau này, nhập ma cân nhắc một chút Diệp Kiều? Ma tộc chào đón ngươi.”
Đinh đông——
Sơ đại Ma Tôn chìa tay hữu nghị về phía ngươi.
Diệp Kiều mỉm cười bảo hắn cút.
Mộ Lịch không quay đầu mà cút, hắn thật sự chuẩn bị bàn bạc kỹ hơn, nếu Diệp Kiều bằng lòng nhập ma, hắn sẽ đưa người về Ma tộc phong nàng làm Thánh nữ…
Đương nhiên, Diệp Kiều nếu biết chỉ có thể một kiếm chém hắn ngã nhào.
Ma tộc của họ Thánh nữ như nước chảy, Ma Tôn như đinh đóng cột?
Mau cút đi.
Diệp Kiều bị thương không nhẹ, nhưng cũng không đến mức chí mạng, nàng hít sâu một hơi chỉ cảm thấy toàn thân như bị thủng, nhưng thương nặng đến đâu Diệp Kiều cũng không quên mục đích của chuyến đi này, nàng dù có chết, nàng cũng phải gào lên một tiếng thối rữa ‘nàng không muốn làm Tông chủ’
“Sư phụ!”
Thấy chủ nợ, Diệp Kiều lòng vui mừng khôn xiết. Tiếng gọi này, đong đầy nỗi nhớ nhung sâu sắc và chân thành.
Cảnh sư đồ tình thâm khiến các tông chủ khác không khỏi ngưỡng mộ.
Thân truyền đệ tử của nhà họ đều chưa từng thân cận với họ như vậy bao giờ.
Thấy những người khác nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, Tần Phạn Phạn suýt chút nữa đã vểnh đuôi lên trời.
Tần Phạn Phạn cố gắng nén lại niềm đắc ý trong lòng, thần thần bí bí lại gần, hỏi tiểu đệ tử yêu quý trước mắt, không khỏi thầm vui mừng: “Tiểu Kiều à, con đến cứu vi sư sao?”
——Không hổ là ái đồ của hắn.
Diệp Kiều khi Tần Phạn Phạn còn chưa nói xong nửa sau câu nói, vội vàng cúi người kê thủ.
Nét mặt nhớ nhung của thiếu nữ biến mất, nàng nghiêm túc thông báo cho hắn: “Con đến mời người về làm Tông chủ. Tông môn hiện có hơn ba trăm công văn, còn cần người về tông môn xem xét.”
Lâu rồi không thấy Diệp Kiều lễ phép như vậy, nàng nổi tiếng là tính nết khó đoán, vừa thấy nàng kê thủ, hắn liền biết không có chuyện tốt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Nụ cười của Tần Phạn Phạn lập tức tắt ngúm.
Nghịch đồ!
Diệp Kiều: “…”
Hắn thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, khiến những người khác cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Diệp Kiều trịnh trọng đặt lệnh bài vào tay hắn, Tần Phạn Phạn là Tông chủ chính danh, cảnh giới của Diệp Kiều cũng không thành vấn đề, nàng là đệ tử, lệnh bài này trước tiên là của Tông chủ, chứ không phải của đệ tử đời thứ hai.
Chỉ cần Tần Phạn Phạn ở đây, hắn mãi mãi là Tông chủ.
Diệp Kiều làm Tông chủ ba ngày, cũng đã cố gắng, Thất trưởng lão không quản sự, cũng không để tâm Trường Minh Tông loạn hay không, tích lũy cả đống công văn toàn bộ đều do nàng một mình phân ra mấy chục phân thần để xử lý được quá nửa.
Tần Phạn Phạn: “…”
Hắn cười không nổi nữa.
Lần này đến lượt những người khác cười.
Mấy vị tông chủ còn lại đều vỗ vai Diệp Kiều, nói mấy câu cần phải tự khuyến khích bản thân hay những lời khách sáo tương tự, trong mắt không khỏi mang vài phần ôn hòa như thầy giáo nhìn học trò giỏi.
Nhưng đến lượt Vân Ngân, hắn lạnh mặt lại không nói được cả lời khách sáo.
Muốn dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, không để người khác xem thường mình. Nhưng lại cảm thấy như vậy thể hiện hắn không chơi được, chỉ có thể đứng đó với vẻ mặt u ám, lạnh lẽo như ôn thần.
Hắn về liền chuẩn bị đi mắng Tống Hàn Thanh và những người đó! Giáo huấn chỉ điểm bọn họ còn không bằng chỉ điểm một con lừa! Nói không chừng lừa nghe xong còn có thể phá cảnh!
Đám lừa ngốc này. Tức chết y rồi!
Nói đúng ra, Vân Ngân là một Sư phụ rất có trách nhiệm, ít nhất là có trách nhiệm hơn Tần Phạn Phạn.
Các thân truyền đệ tử thu nhận đều không hề mượn tay người khác, tất cả đều do hắn tự tay dạy dỗ.
Kết quả nuôi trong nhà lại chẳng bằng nuôi thả rông! Mấu chốt là một trong số những kẻ nuôi thả rông lại là người chạy ra từ nhà hắn!!
Vẻ mặt Tiên phong đạo cốt lạnh lùng của Vân Ngân không còn duy trì được, mũi suýt chút nữa đã bị tức giận làm lệch.
Tống Hàn Thanh và những người khác còn chưa hề hay biết gì về cái gọi là thần tiên đánh nhau người phàm gặp nạn, đợi đến khi Vân Ngân u ám mặt mày, giận đùng đùng quay về tông môn, bọn họ còn chưa kịp vui mừng, đã đại nạn lâm đầu rồi.
Mà các tu sĩ trong thành trì gần Nguyệt Thanh Tông nhất, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng núi lở ầm ầm, cùng với những lời huấn thị của Tông chủ kèm theo lửa giận.
Mà những lời huấn thị đó ba ngày hai bữa lại vang lên một lần, không ngừng bên tai, đừng nói đến những thân truyền đệ tử cả ngày chìm đắm trong bầu không khí kinh khủng đó, dưới sự tàn phá của Vân Ngân này, ngay cả hoa cỏ của cả Nguyệt Thanh Tông cũng sợ hãi đến héo rũ…