Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

10 15

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

42 54

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

42 8489

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

402 2040

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

265 4777

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

104 1177

Web Novel - Chương 109

Chúng tôi quay về nhà tôi, tắm rửa, trở lại nhà trọ và ăn tối.

Tắm ba người thì sẽ lâu lắm. Mà thực ra, vốn dĩ tôi lúc nào cũng tắm rất lâu.

Chà, nếu bạn vừa giãn cơ, vừa tập luyện cơ bắp, rồi lại ngâm mình trong bồn tắm, cứ lặp đi lặp lại như vậy thì hai tiếng đồng hồ trôi qua dễ như bỡn, phải không?

Đó là lý do tại sao, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, mặc dù chúng tôi đã thuê phòng trọ từ trước.

Giờ mà ra ngoài tìm nhà hàng thì phiền phức quá, và ở nhà trọ này hẳn là có thể gọi đồ ăn. Đắt một chút cũng không sao. Yup, chúng tôi có thể dùng công quỹ cho việc này và tôi cũng đã ghi chép lại để sau này còn tính sổ với nhà vua.

Đồ ăn, đúng như dự đoán, khá là xa hoa vì đây là một nhà trọ cao cấp.

Nhưng xa hoa không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với ngon, phải không? Món này thì…

Chà, không phải là nó dở. Họ cũng không hề làm qua loa hay keo kiệt nguyên liệu. Gia vị cũng được dùng đầy đủ. Nhưng mà, nếu so với ẩm thực tinh tế của Trái Đất hiện đại thì thật đáng tiếc. Sabine-chan trước đây cũng chỉ toàn ăn những món cao cấp ở thế giới này, nhưng giờ sau khi đã nếm trải vô số món ngon trên Trái Đất, có vẻ như cô bé không còn hài lòng với đồ ăn ở thế giới này nữa.

Chỉ có Colette-chan là vẫn vui vẻ thưởng thức món ăn của cả Trái Đất và thế giới này. Ừm, thì, so với đồ ăn ở ngôi làng đó thì khác hẳn, phải không? Liệu có hình phạt nào cho việc chê bai đồ ăn không nhỉ?

Chúng tôi đi ngủ sớm sau bữa ăn vì từ ngày mai sẽ bắt đầu tham quan vương đô.

…đó là những gì tôi đã nghĩ.

Ngày hôm sau, trước tiếng chuông báo hiệu buổi chiều thứ hai một chút (khoảng 3 giờ chiều), chúng tôi dịch chuyển về dinh thự Yamano và túc trực trước máy bộ đàm. Khi tôi gọi vào đúng giờ đã hẹn, cả nhà vua và bá tước đều trả lời.

Vì chúng tôi đã dành chút thời gian ở Trái Đất, nên phải đến tối hôm sau chúng tôi mới đến được vương đô.

Chà, cũng đã một thời gian kể từ khi chúng tôi rời vương đô Mathrica của Vương quốc Darisson, các vương quốc quanh đây cũng không lớn lắm, và vì chúng tôi mới chỉ tham quan vương đô được nửa ngày, nên hãy cứ đi dạo loanh quanh cho đến tối mai.

Tôi nói tên nhà trọ chúng tôi đang ở rồi kết thúc cuộc gọi. Tôi đã nói chuyện rất nhiều với nhà vua hôm qua và ngày mai sẽ gặp bá tước, nên bây giờ nói chuyện qua máy liên lạc cũng chẳng để làm gì.

Sabine-chan cũng như Colette-chan đang chơi với mọi người trong 『Đội Hầu gái Nhà Yamano』 còn tôi thì thảo luận vài việc với các quản lý. Uuh, tôi cũng muốn chơi với Ria-chan……

Sau khi ăn tối tại dinh thự, chúng tôi quay trở lại vương đô Sakuon của Vương quốc Courson.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi tham quan đây đó cho đến trưa. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng đi một vòng thưởng thức ẩm thực đường phố.

Sau đó, chúng tôi quay lại nhà trọ sớm hơn một chút vì có khả năng nhóm chính sẽ đến sớm hơn dự kiến.

Trong lúc chúng tôi đang thư giãn tại một chiếc bàn ở tầng một gần quầy lễ tân, một người quen thuộc bước vào. Ông ấy dừng lại, cúi chào khi nhận ra chúng tôi rồi tiến đến quầy lễ tân. Người lễ tân chứng kiến cảnh đó, dĩ nhiên, kết luận rằng người đồng hành của chúng tôi đã đến và…

Gia thần: “Chúng tôi là phái đoàn từ Vương quốc Zegreus. Chúng tôi muốn đặt phòng.”

Lễ tân: “Ể…, v-vâng, tôi đã tiếp nhận. Xin hỏi quý đoàn có bao nhiêu người ạ? Để chúng tôi tiện sắp xếp phòng.”

Yup, có vẻ như anh ta đã hơi nao núng trong giây lát, nhưng đã trấn tĩnh lại ngay lập tức. Quả không hổ danh là lễ tân của một nhà trọ cao cấp!

……Tuy nhiên, lần này bá tước đã không thông báo trước sao?

Chà, ông ấy đã quyết định ở tại nhà trọ mà Sabine-chan đang ở, nên tôi đoán ông ấy đã bỏ qua việc đó. Hay đúng hơn, có lẽ ông ấy nghĩ chúng tôi đã đặt phòng và giải thích trước với họ rồi? Uwawa… thế này thì gay go rồi?

Và dĩ nhiên một mình người lễ tân không thể nào xử lý một phái đoàn đông như vậy, nên nhóm hỗ trợ và quản lý đã được gọi đến.

Phần còn lại gần như giống hệt lần trước. Sẽ mất một lúc để mọi người ổn định trong phòng của mình, vì vậy cuộc họp tiếp theo sẽ diễn ra vào giờ ăn tối.

Bữa tối, như mọi khi, chúng tôi tập trung vào việc ăn uống trong khi bá tước, Klarge-sama và các tùy tùng khác cố gắng tiếp cận. Đôi khi tôi cố gắng cầm cự bằng cách nói chuyện với Sabine-chan và Colette-chan. Thật không thể chịu nổi nếu lần nào cũng khổ sở thế này. Uuh, có cách nào thoát khỏi chuyện này không…

Audyst: “Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp cho ngày mai.”

Nói rồi, các thành viên chủ chốt của phái đoàn bắt đầu một buổi họp chiến lược ngay sau bữa ăn, bên tách trà.

Audyst: “Ở vương quốc này, nhà vua vẫn khỏe mạnh và không có bất ổn nào từ Đại hoàng tử cho đến tam hoàng tử, và từ đại công chúa cho đến tứ công chúa cả.”

…Đó là… một điều tốt nhưng… có vẻ cũng có thể là mầm mống cho tranh chấp…

Audyst: “Ngoại trừ Tứ công chúa, tất cả họ đều đã trưởng thành. Đại hoàng tử, nhị hoàng tử và nhị công chúa là con của hoàng hậu, nên không có lo ngại về việc tranh giành kế vị.”

Ồ, vậy thì, về mặt chính trị không có vấn đề gì.

Mitsuha: “Vậy thì, lần này chúng ta cứ làm theo cách thông thường là được phải không ạ?”

Khi tôi nói vậy.

Audyst: “Ừm, dựa trên sự ổn định của vương quốc này, không cần phải lo lắng như những gì chúng ta đã làm với Vương quốc Darisson. Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ, con thấy đấy…”

Mitsuha: “Vấn đề ạ?”

Audyst: “Phải, tính cách của nhà vua rất tệ, ông ta sẽ đưa ra những điều kiện ích kỷ để trục lợi cho bản thân và cũng không ngần ngại dùng những thủ đoạn bẩn thỉu.”

Mitsuha: “Đó đâu phải là 『một chút』 chút nào!”

Tôi có cảm giác rắc rối sắp xảy ra rồi…..

Sau đó, chúng tôi đã có nhiều cuộc họp chiến lược với mọi người.

Tất nhiên, bá tước đã có một cuộc họp chi tiết với nhà vua trước khi rời vương quốc. Do đó, phạm vi chấp nhận được và điểm chung cho mỗi vương quốc đối tác đều được quyết định một cách hợp lý. Và, trong những tình huống bất ngờ, bá tước, với tư cách là trưởng phái đoàn, đã được trao quyền quyết định đáng kể.

Mặc dù ông có thể liên lạc qua bộ đàm, nhưng ông không thể hỏi ý kiến giữa cuộc họp, và ngay từ đầu họ cũng sẽ không tin ngay cả khi ông nói rằng muốn xác nhận với nhà vua. Tốc độ truyền tin, theo một nghĩa nào đó, là một lợi thế so với súng đạn.

Mitsuha: “Vậy thì, nếu cuộc đàm phán thất bại cũng không có vấn đề gì ạ?”

Audyst: “Ừm, chúng ta không thể phối hợp với nhiều vương quốc nếu cứ nghĩ rằng mình sẽ tự tin có được những gì mình muốn. Bất kể cuộc thảo luận giữa hai vương quốc, chúng ta không thể dành bất kỳ sự ưu đãi nào cho chỉ một vương quốc nhất định nếu muốn có một thỏa thuận đa phương. Khỏi phải nói, chúng ta sẽ không tìm được bất kỳ thỏa thuận nào nếu làm như vậy.

Dù sao đi nữa, chúng ta chỉ là 『phái đoàn giải thích sơ bộ cho hiệp ước』. Việc có ký kết được hiệp ước hay không không phải là việc của chúng ta. Do đó, nếu họ không muốn nghe lời giải thích của chúng ta, chúng ta chỉ cần nói 『Tôi hiểu rồi』 và rời đi.

Chà, đối phương cũng không phải kẻ ngốc, nên họ có thể sẽ suy nghĩ một chút về việc tham gia hiệp ước nếu nhận ra rằng việc cố chấp không có ích lợi gì, mà ngược lại, có thể dẫn đến tổn thất cho vương quốc của họ.”

Mitsuha: “Con hiểu rồi……”

Vì vậy, chiến lược đối phó đã được quyết định, đó là nếu đối phương tỏ ra cứng rắn, thì chúng ta có thể quyết định đáp trả và tấn công họ bằng thái độ tương tự.

Audyst: “Cảm ơn ngài đã sắp xếp cuộc gặp này.”

Chiều ngày hôm sau.

Sau khi hoàn thành các nghi thức chào hỏi trong buổi yết kiến và chuyển đến phòng họp, giờ là lúc bắt đầu cuộc họp.

Đầu tiên, bá tước giải thích mục đích chuyến thăm của chúng tôi và chi tiết về tình hình.

Audyst: “Đó là lý do tại sao chúng tôi được cử đi với tư cách là một phái đoàn để giải thích tình hình trước khi có thỏa thuận chính thức để ký kết hiệp ước.”

“””……”””

Nhà vua, đại hoàng tử và nhị hoàng tử vẫn im lặng với vẻ mặt cau có. Tam hoàng tử, con của một phi tần và có thứ hạng kế vị thấp, thì nhìn với ánh mắt lạnh lùng như thể đó là chuyện của người khác. Các tùy tùng khác, là các bộ trưởng và quan chức, đang theo dõi xem nhà vua của họ sẽ phản ứng thế nào.

Vua: “…Vậy thì, vương quốc của chúng ta sẽ chấp nhận vị thế của vương quốc các người là người trung gian cho các vương quốc tham gia hiệp ước. Và, tạm thời, chúng ta có thể xem cái thứ gọi là 『Súng』 đó như là khoản thanh toán cho vương quốc của chúng ta được không?”

Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào chiếc hộp tôi đang đeo trên lưng trong khi ra vẻ một vị vua ngạo mạn, và bá tước lộ rõ vẻ cau có.

Bá tước cũng là một quý tộc lớn tuổi tài ba. Trong hoàn cảnh bình thường, dù khó chịu đến đâu, ông cũng sẽ không để lộ vẻ mặt như vậy trước mặt vua của một vương quốc khác. ……Nói cách khác, ông đã cố tình làm vậy. Vâng, chính là như thế.

Audyst: “…ngài ấy đã nói như vậy, ý của Công chúa Vu nữ-dono thế nào?”

Mitsuha: “Hmm, điều này là không thể bàn cãi, phải không ạ? Vậy thì, Vương quốc Courson sẽ không tham gia hiệp ước, chúng ta hãy đến vương quốc tiếp theo thôi.”

Audyst: “Ừm, ta hiểu rồi. Vậy thì thưa Bệ hạ, xin chân thành cảm ơn ngài đã cho chúng tôi một nơi để diện kiến. Chúng tôi sẽ thông báo cho phái đoàn của mình không đến phiên họp toàn thể để không làm phiền ngài thêm về vấn đề này. Vì vậy, xin hãy yên tâm. Bây giờ, chúng tôi xin phép cáo từ. Cầu xin Nữ thần ban phước cho Bệ hạ và Vương quốc Courson…”

Nói rồi, bá tước đứng dậy khỏi ghế, và ngay sau đó, chúng tôi và các tùy tùng khác cũng làm theo.

“””Ể…………?”””

Nhà vua, Hoàng tử, cũng như các quan chức của Vương quốc Courson nhìn chúng tôi với vẻ mặt trống rỗng.

Điều đó là hiển nhiên. Họ không hề nghĩ rằng chúng tôi sẽ nghiêm túc với những điều kiện trước đó. Đó chẳng qua chỉ là một kỹ thuật đàm phán, trong đó chúng tôi đề xuất một điều kiện quá đáng lúc đầu rồi sau đó nhượng bộ một chút. Đó là điều kiện chúng tôi đã đưa ra cùng với ý định của mình, và dĩ nhiên phía bên kia đáng lẽ phải hiểu được điều đó. Tuy nhiên, phản ứng của họ khá bất ngờ.

Và từ lời giải thích trước đó, việc không tham gia hiệp ước này là một hành động tự sát đối với vương quốc. Ngay cả một kẻ ngốc, không, một người khá ngốc cũng có thể hiểu được điều này.

Vua: “Đ-đợi đã! Các người đang định làm gì…?”

Nhà vua nói vậy trong khi bối rối và bất giác đứng bật dậy khỏi ghế. Bá tước sau đó giải thích cho nhà vua bằng một giọng đều đều, không cảm xúc.

Audyst: “Không, chúng tôi nhận định rằng không cần thiết để Công chúa Vu nữ-dono giải thích thêm chi tiết vì Bệ hạ đã đưa ra cho chúng tôi những điều kiện vượt quá mức độ chịu đựng của chúng tôi. Do đó, chúng tôi rất xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian của Bệ hạ và các quan chức. Vì vậy, chúng tôi xin phép cáo từ…”

Vua: “N-ngươi đang nói gì vậy!? Chẳng phải bây giờ cuộc đàm phán mới bắt đầu sao!?”

Bá tước quay đi không nhìn nhà vua đang la hét và liếc nhìn tôi. Yup, đến lúc đổi người rồi.