Tiệm Đồ Cổ Tsukumodo: Ở đây chúng tôi bán những điều bí ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1313

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 5 - Chương 2: Hy Vọng

✵ Trans Tsp ✵

✵ Editor Pantsu-kun ✵

=======================================================================================

Mỗi câu chuyện đều có một khía cạnh khác.

Mỗi câu chuyện đều tồn tại sự dối trá.

Mỗi câu chuyện đều ẩn giấu những bí mật bên trong.

Tất cả rồi sẽ bị quên lãng theo thời gian.

Vậy nên ta không thể đánh giá mọi thứ qua vẻ ngoài.

Nhìn thấu vẻ bề ngoài, thấy rõ được sự dối trá, phơi bày bí mật ra ánh sáng, bù lấp những gì bị quên lãng và rồi, đó chính là lúc bạn tìm ra được sự thật.

Nhưng như thế không có nghĩa rằng tìm kiếm sự thật luôn luôn là việc làm đúng đắn.

Không có nghĩa cái sự thật mà bạn phải vất vả lắm mới chạm đến được sẽ làm bạn hạnh phúc.

Ấy vậy người ta vẫn theo đuổi nó.

Nói một cách thẳng thắn, họ đi tìm nó để thỏa mãn trí mò tò của mình hoặc để bản thân họ được thanh thản…

… mà không biết rằng sự thật đó rất có thể là thứ khởi đầu cho sự bất hạnh của họ.

Ta muốn—

Tà ác rên rỉ.

Ta muốn—

Nhưng tôi vẫn từ chối. Tôi sẽ không giao nó ra.

Ta muốn—

Tà ác, giờ đây đã trở thành Tai Ương, rống lên.

Ta muốn—

Một lần nữa, tôi từ chối. Tôi sẽ không giao nó ra.

Kẻ ngoại đạo đáng bị xem thường, kẻ ngốc đáng bị châm chọc, và kẻ phản bội đáng bị khinh rẻ.

Tôi biết rất rõ sứ mệnh của mình quan trọng thế nào.

Sự thiêng liêng của truyền thống đã thấm sâu vào người tôi.

Tôi được dạy phải căm ghét.

Nhưng lại không làm được.

Đó là lí do tại sao tôi chỉ có thể lặp lại câu trả lời của mình.

Rằng tôi sẽ không giao nó ra.

Ta muốn—

Tai Ương đang đuổi theo tôi.

Nó sẽ theo tôi đến bất cứ nơi đâu.

Để có thể đoạt lấy nó từ tay tôi.

Tà Ác, giờ là Tai Ương, cứ tiếp tục tràn ra khỏi cái bình.

Tôi đến làm thêm tại Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo ngay sau giờ học như thường lệ. Tôi mở cửa trước ra, suy nghĩ về những gì mình có thể làm hôm nay để giết thời gian làm việc.

“Aa—cuối cùng em cũng đến rồi.”

Chủ tiệm, Towako-san, nở một nụ cười như đang mong đợi tôi và đưa tay lên chào.

Mình có linh cảm xấu về chuyện này.

Chị ấy đã ra ngoài tìm mua Thánh tích cho đến ngày hôm qua. Nụ cười của chị ấy là điềm báo xấu về chuyện sắp sửa xảy ra.

“Này nhá, lần này chị mua được một thứ hay lắm.”

“Uh-huh…” Đôi vai tôi ủ rũ khi mọi chuyện bắt đầu diễn ra đúng như tôi dự đoán.

“Nè, phản ứng thờ ơ vậy là sao hả?”

“Nó chính xác như những gì chị nghĩ đó…”

Towako-san bĩu môi thất vọng trước câu trả lời của tôi, nhưng tôi chẳng màng chỉnh sửa thái độ của mình.

Bạn có thể nghĩ bất kì ai cũng sẽ vui mừng khi thấy những Thánh tích chị ấy tìm được, nhưng thật ra hầu hết chúng đều là hàng giả. Thỉnh thoảng chị ấy cũng tìm được hàng thật, nhưng thường thì lúc đó cũng có nghĩa là những chuyện vô cùng rắc rối sẽ sớm ập đến.

“Em nên học tập Saki-chan đi.”

Tôi nhìn Saki khi Towako-san nói vậy. Mặc cho khuôn mặt không cảm xúc của mình, xung quanh cô ấy dường như cũng có một bầu không khí chẳng mấy vui vẻ bao trùm—mà Towako-san lại chẳng để ý gì.

Tôi bắt chước Saki và cố gắng cho chị ấy thấy mình không vui đến mức nào.

“Được rồi, ngồi xuống đi.” Chuẩn luôn, chị ấy chẳng nhận ra ẩn ý gì cả.

Ánh mắt tôi và Saki chạm nhau. Cả hai đều thở dài và ngồi xuống trước mặt Towako-san.

“Lần này, chị đã xoay xở mua được thứ này.” Chị ấy mạnh tay đặt một cái bình lên bàn. Trông rõ khả nghi và được làm từ thứ có vẻ như là đất sét đen. Nó to đến nỗi Towako-san phải hai tay mới ôm hết, nhưng trông không thực sự nặng lắm. Cái nắp bên trên được đóng kín bằng một sợi dây thừng buộc chặt xung quanh. Có lẽ nó sẽ chẳng bán được giá dù cho có một nhóm tôn giáo nào đó quảng cáo rằng đây là một vật có thể mang lại hạnh phúc.

“Cái này được gọi là Bình Tai Ương. Người ta nói với chị rằng nó phong ấn tất cả những sự tà ác của thế gian và không bao giờ được mở ra.”

Waa, nó không chỉ trông khả nghi mà nghe cũng mờ ám không kém!

“Chị định làm gì với thứ như vậy chứ?”

Đúng ý anh rồi. Hay lắm, Saki!

“Cửa hàng chúng ta có thể bán thứ đó sao?”

Không, Saki. Em nên lo cho bản thân mình trước đã rồi hẵng hỏi về cửa hàng. Vì lí do nào đó mà em luôn gặp chuyện không may với những Thánh tích.

“Nhưng nghiêm túc đấy, chúng ta phải làm gì với nó?”

“Chị sẽ nghiên cứu, dĩ nhiên rồi. Nó là một cái bình với sự tà ác bị phong ấn bên trong. Chị muốn biết thật sự là cái quái gì được giấu trong đó và vì lí do gì… không làm máu điều tra của em nổi lên sao?”

“Chỉ là tò mò bình thường thôi.”

“Em thực sự nên tìm thêm sở thích cho mình đấy.”

“Em cực kì thích một cuộc sống yên tĩnh và thanh bình.”

Mà liều lĩnh đâm đầu vào chốn nguy hiểm thì có ích lợi gì cơ chứ?

“Dù sao thì, chị nhớ cẩn thận khi cầm nó đấy, được không?”

“Chị biết rồi, chỉ nghiên cứu thôi mà.” Towako-san vỗ nhẹ lên xấp tài liệu hình như chị ấy có được cùng cái bình.

“Đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch như là mở nắp đó.”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Em không có đâu.”

Tôi cũng dặn cả Saki ngồi cạnh tôi nữa. Cô ấy lắc đầu trả lời cứ như vừa mới bị cảnh cáo bất ngờ ấy.

Cô ấy rõ ràng là không hiểu được mà. Theo tôi thấy thì Saki khá là nguy hiểm khi ở một mình.

“Onee-sama, chuyện này sắp kết thúc rồi.”₫

Tôi đặt tay lên cái bụng lớn của người chị yêu dấu. Chị ấy ngồi yên lặng trên ghế, nhẹ nhàng lấy tay xoa bụng mình.

Mười tháng lẻ chín ngày trước.

Đứa bé bên trong chị đã khiến bụng chị ấy phình to như bong bóng giờ đang cố hết sức đấu tranh để được ra ngoài. Hôm này chính là ngày nó xuất hiện trên thế giới này.

Bầu không khí trong căn phòng vẫn trang nghiêm mặc cho mọi người đang bận rộn xung quanh chúng tôi. Nhưng tôi vẫn mong đợi đứa bé được sinh ra. Tôi không thể không mỉm cười được.

“Nhanh lên nào, ra ngoài đi.” Tôi gọi đứa bé, giọng ngân nga.

Chỉ một ngày nữa là nó được sinh ra.

Nhưng tôi không thể đợi, thậm chí chỉ cần nhanh hơn một chút nữa thôi cũng được. Tôi đã gọi đứa bé trong bụng chị tôi không biết bao nhiêu lần trước đây, cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

“Nó sẽ không ra nhanh hơn dù em có hát cho nó như vậy đâu, em biết mà.”

Onee-sama cười đau đớn và xoa đầu tôi như cái cách tôi xoa bụng chị ấy.

Đó là lúc những người xung quanh bắt đầu la rầy tôi vì không chịu rời xa chị ấy.

“Được rồi, giờ chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Em về phòng mình đi nhé!”

Tôi miễn cưỡng bĩu môi khi thấy họ cố đuổi tôi ra một cách lịch sự. Tôi sẽ ở bên cạnh Onee-sama dù có thế nào đi nữa.

“Xin em hãy nghe lời họ.”

Nếu Onee-sama là người yêu cầu thì tôi không thể làm gì hơn. Tôi đứng dậy để rời khỏi căn phòng.

Chị ấy đột nhiên nhăn mặt đau đớn lúc tiễn tôi đi. Thấy chị ấy gồng mình lên như vậy, tôi đã biết.

Cơn đau. Nó đang đến rồi.

Tôi đã nhiều lần thấy Onee-sama nôn mửa, ngất xỉu, la hét vì cơn đau trong bụng mình trước đây. Chỉ mới ngày hôm qua tôi cũng đã thấy chị ấy rên lên vì đau.

Những người trong phòng đưa chị ấy vào buồng trong và đuổi tôi ra ngoài ngay khi thấy chuyện đó. Nhưng thay vì về phòng mình, tôi đứng đợi bên ngoài cánh cửa bị đóng kín. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét đau đớn của chị ấy từ phía bên kia.

Mười tháng lẻ chín ngày trước.

Đứa bé trú ngụ trong bụng chị ấy.

Mong cho nó được sinh ra bình an vô sự.

Tôi cầu nguyện trước cánh cửa.

Liên tục…

…lặp đi

…lặp lại.

Khoảng thời gian mười tháng mười ngày đứa bé đó nằm trong bụng chị tôi kết thúc trong chớp mắt.

Một tiếng khóc phát ra từ căn phòng. Không thể kiềm nén niềm vui sướng của mình hơn nữa, tôi đẩy cửa xông vào và len lỏi qua đám đông.

Onee-sama có vẻ đã kiệt sức, nhưng chị ấy trông vẫn rất tự hào vì đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Oba-sama, mẹ của chị, nhận đứa bé mới sinh và tiến sâu hơn vào bên trong phòng.

Ở phía bên kia căn phòng là một bàn thờ với một cái bình lớn ngự trên đỉnh. Cái bình, thường ngày được niêm phong đóng kín bằng một sợi dây, giờ đã được mở ra.

Oba-sama leo lên đỉnh bàn thờ và nâng đứa trẻ lên cao.

Thấy vậy, những người trong phòng bắt đầu cung kính niệm kinh. Onee-sama cũng tham gia. Tôi không biết chắc mình phải cầu nguyện cho cái gì, nhưng cũng bắt chước làm theo.

Oba-sama lặng lẽ gật đầu.

Và rồi.

Đứa trẻ mới được sinh ra khỏe mạnh…

…bị ném vào trong cái Bình Thần Bí.

—tạ ơn trời. Tôi cảm thấy thật, thật nhẹ nhõm.

Cái cơ thể chứa đầy thù hận, tà ác làm Onee-sama yêu quý của tôi đau kia cuối cùng cũng đã biến mất. Cái khối ác độc mà chị tôi sinh ra đã bị ném xuống đáy Bình Thần Bí.

Thế giới đầy rẫy sự tà ác.

Nhưng người giải thoát khỏi sự tà ác này không phải là thần linh.

Bổn phận đó rơi vào tay chúng tôi, những người phụng sự ngôi đền—những vu nữ. Chúng tôi đưa cái ác lan tràn trên thế gian vào người mình và giam giữ chúng. Và suốt mười tháng lẻ mười ngày, chúng tôi phải trải qua cơn đau tột cùng để ấp ủ mầm ác trong cơ thể mình, để rồi đến lúc sinh lại càng đau đớn hơn gấp bội lần.

Đây chính là sức mạnh đặc biệt mà vu nữ chúng tôi được thần linh ban tặng.

Sau khi chúng được sinh ra, những đứa trẻ tà độc sẽ bị ném vào và phong ấn bên trong Bình Thần Bí, một báu vật linh thiêng từ thần linh. Không thể thấy được bên trong bình có gì dù người ta có nhìn bao lâu đi chăng nữa. Chỉ có bóng tối sâu thẳm. Bóng tối đó chính là sự tà ác của thế gian—sự tà ác được thu thập và phong ấn bởi những thế hệ vu nữ đi trước.

Chừng nào vu nữ chúng tôi còn tiếp tục phong ấn chúng, chừng đó thế gian vẫn được bình yên. Chúng tôi có được đặc ân của mình từ lòng biết ơn của mọi người đối với ngôi đền.

Thanh tẩy tà ác là chuyện chỉ có thể làm một lần trong đời.

Đó là tại sao những vu nữ đã trải qua việc thanh tẩy một lần chắc chắn sẽ sống yên ổn trong suốt quãng đời còn lại. Onee-sama đã qua thanh tẩy vài ngày trước, được chúng tôi tỏ lòng biết ơn, và giờ đây đã có thể sống một cuộc sống yên bình.

“Onee-sama, chị đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”

“Ừm.”

Nước da của chị ấy trông đã tươi tắn hơn sau khi sinh.

Không may là chị ấy vẫn chưa thể tự đi lại được và nằm trên giường suốt ngày, nhưng sớm thôi chị ấy sẽ có thể lại chơi đùa với tôi như lúc trước.

Onee-sama đã dành hết sức lực mình cho đứa bé đó mà không thể vui chơi cùng tôi trong lúc mang thai. Lúc đầu tôi cảm thấy thất vọng và có chút giận dỗi… nhưng cũng khâm phục rằng chị ấy đã xuất sắc hoàn thành bổn phận của mình. Thật là một cảm xúc phức tạp.

Nhưng tất cả đã kết thúc rồi. Onee-sama đã hạ sinh và thanh tẩy tà ác. Giờ đây chị ấy đã có thể sống cuộc đời tự do và thanh thản.

“Nè, Onee-sama. Nó có khó khăn không?”

“Đúng là khó thật.”

“Có đau đớn không?”

“Ừm, đau lắm.”

“Lúc này chị có hạnh phúc không?”

“……”

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Chị cảm thấy rất tự hào.”

Onee-sama có hơi lưỡng lự một chút. Khuôn mặt chị ấy lộ ra biểu cảm tôi chưa từng thấy trước đây. Chị cũng không nói cho tôi rằng mình có hạnh phúc không. Tại sao lại như vậy? Tại sao chị ấy lại không hạnh phúc dù đã hoàn thành bổn phận của mình?

Rồi thì Onee-sama xoa đầu tôi.

“Bởi vì chúng ta không thể có được niềm hạnh phúc của những người phụ nữ bình thường.”

“Niềm hạnh phúc của người phụ nữ bình thường...?”

“Không sao đâu nếu em… không, nếu chúng ta không biết cũng không sao.”

Tôi không thể hiểu được Onee-sama nói vậy là có ý gì.

Nhưng chẳng bao lâu, tôi cũng có cơ hội thấu hiểu được cảm giác của những người vu nữ đã hoàn thành bổn phận của họ.

Bởi vì ba ngày sau, khối thịt độc ác—đứa trẻ của bóng đêm—bắt đầu phát triển trong người tôi.

Hôm sau tôi đến Tsukumodo sau giờ học như mọi ngày, và để ý một điều bất thường ngay khi vừa mở cửa bước vào trong.

Saki không có mặt tại quầy thu ngân.

Có lẽ Towako-san đã gọi cô ấy lên trên lầu. Mà, không quan trọng lắm. Dù sao thì ở đây không có gì để làm và cũng chẳng có khách hàng nào. Tôi thầm nghĩ những sự thật đau lòng về cửa hàng rồi đi thay đồ.

Đến lúc tôi quay lại Saki vẫn đi đâu mất. Dù chỉ thay đồ thôi cũng mất ít nhất năm phút rồi… có lẽ cô ấy thực sự rất bận.

“Saakii—” tôi thử gọi cô ấy từ dưới chân cầu thang, nhưng không có ai trả lời.

Mà thôi. Dù sao cô ấy sẽ sớm quay lại thôi… có lẽ trong lúc ngồi đợi tôi nên trông cửa hàng luôn thể.

Tôi đợi mười phút, rồi hai mươi phút. Saki vẫn không xuất hiện.

Sau khi thấy rằng ngồi chờ những khách hàng không bao giờ đến kia thật vô ích, tôi thử gọi lại.

Không có tiếng trả lời.

Tôi hơi lo cho cửa hàng, nhưng vẫn lên lầu đi về phía phòng Towako-san.

Không có động tĩnh khi tôi gõ cửa.

“Em vào đây.” Tôi lên tiếng báo trước rồi mở cửa để đề phòng. Nhưng trái với dự đoán của tôi, hai người họ cũng không có trong phòng Towako-san.

Có lẽ là họ đi đâu rồi.

Tôi lấy điện thoại mình ra trong lúc đóng cửa lại…

Hm?

Trong thoáng chốc tôi có cảm giác mình đang bị theo dõi… nhưng phòng không có một ai cả.

Cuộc gọi kết nối thành công, nên tôi lại tập trung vào cái điện thoại.

“Số máy bạn vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng…”

Saki không trả lời và tất cả những gì tôi nhận được là một tin nhắn báo rằng điện thoại cô ấy đã tắt ngủm hoặc mất sóng.

Tôi tìm dưới lầu một, lầu hai và thậm chí là nhà kho ngầm, nhưng không thấy bóng dáng hai người đó đâu.

Tôi không thể tìm thấy họ và không có cách nào để liên lạc. Thấy rằng lúc này mình không thể làm gì hơn, tôi bỏ cuộc đành phải đợi trong cửa hàng.

Chờ đợi mười phút, ba mươi phút… không ai trở về. Cửa hàng trống vắng lặng im đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc. Cảm thấy khát một cách kì lạ, tôi vào bếp lấy nước uống.

Đó là lúc tôi phát hiện ra trà đã được chuẩn bị sẵn. Có hai tách đã được rót ra—hẳn là một cho Saki và một cho Towako-san. Tôi vớ lấy một tách uống cho đỡ khát.

?

Tách trà đen nguội ngắt, như thể đã được pha từ vài giờ trước. Nhưng không chỉ mấy cái tách thôi. Cả ấm trà sờ vào cũng thấy lạnh.

Vậy có nghĩa là hai người họ đã ra ngoài được vài giờ rồi.

Có thật là họ bỏ lại những thứ này mà đi không? Họ quên khuấy mất ấm trà mình mới pha sao?

Những nghi ngờ của tôi phải nhường chỗ cho sự lo lắng.

“Saki! Towako-san!” Tôi hét lên… nhưng không có tiếng trả lời.

Tôi kiểm tra lại nhà kho, lầu một, lầu hai. Vẫn không có gì.

Nơi cuối cùng tôi quyết định kiểm tra là phòng Towako-san. Tôi mở cửa phòng chị ấy ra một lần nữa.

Căn phòng vẫn như mọi khi, tài liệu vương vãi khắp nơi. Không có chỗ nào để đặt chân bước lên… Tôi không nhớ nơi này trước giờ có lúc nào thật sự ngăn nắp không.

Dù cảnh Towako-san bị chôn vùi dưới núi tài liệu không phải là hiếm có, lần này tôi lại không thấy ai bị cái gì đè cả.

Nhưng tôi vẫn cứ bước vào phòng cho chắc ăn. Towako-san luôn nói rằng không được vào phòng chị ấy mà không được cho phép… chị ấy mà biết được chắc là giận lắm đây.

——!

Nỗi lo sợ vớ vẩn của tôi chợt tan biến. Hay đúng hơn là, nó hoàn toàn bị thay thế.

Tôi bất ngờ cảm nhận được một sức nặng khủng khiếp bủa vây lấy mình. Nó không phải là sức nặng vật lí, nhưng tôi chắc chắn cảm nhận được nó ngay khi bước vào phòng. Nó như một sức ép tâm linh… cứ như bầu không khí đã biến thành chì. Cơ thể tôi giờ đây đã bị sức ép đó làm cho cứng đờ, nhưng tôi vẫn tiếp tục tiến vào.

Căn phòng, dĩ nhiên, vẫn bừa bộn như thường lệ. Tài liệu các loại và những dụng cụ trông như Thánh tích đã hoàn toàn lấn chiếm hết gian phòng.

Nhắc tới Tào Tháo, cái Bình Tai Ương* cũng ở đây. Nó vẫn nằm trên bàn, nguyên trạng như lúc tôi mang nó vào đây đặt ở đó ngày hôm qua.

Đột nhiên, một âm thanh đau đớn vang lên trong đầu tôi—

Tôi mở cửa bước vào phòng Towako-san. Những núi giấy tờ chất đống nằm la liệt khắp căn phòng.

Chẳng có chỗ nào để đặt chân lên.

Cái gương không phản chiếu hình ảnh kia vẫn còn đây…

Nếu có điều gì đó không ổn, thì chính là chủ nhân của chúng, Towako-san đã mất tích.

Cái bình trên bàn vẫn ở đó. Nắp của nó đã bị mở và—

——!

Tôi chăm chăm nhìn cái bình trên bàn khi đã hoàn hồn trở lại. Nhưng nó vẫn được đóng chặt.

Có cảm giác tốt nhất là không nên, tôi giữ cánh tay đang với ra của mình lại không cho chạm vào nó.

Vừa lúc đó tôi để ý những tờ giấy trên mặt bàn. Tôi xem xét kĩ hơn và nhận ra rằng chúng thật ra là những mảnh ghi chép.

Đáng lí ra giờ này tôi phải ngồi chờ những vị khách không bao giờ đến với khối thời gian rảnh rỗi quá mức của mình.

Tuy nhiên—

Quá trễ để tôi nhận ra rằng cuộc sống thường ngày mình hằng mong ước đã bắt đầu có những vết rạn nứt.

Một dòng chữ duy nhất trên những mảnh giấy nói cho tôi biết cái thảm họa thật sự đã xảy ra.

Tai Ương sẽ ập lên đầu tất cả những ai tìm ra được chân tướng của cái bình này.

Đau quá.

Đau quá.

Đau đớn quá.

Cơn buồn nôn triền miên tra tấn tôi mỗi ngày đã đẩy trái tim tôi đến giới hạn của nó. Tôi không còn gì để nôn ra nhưng nó vẫn kéo đến từng đợt.

Hẳn đây là do cơ thể tôi đang cự tuyệt khối u tà ác trong người tôi. Hay có lẽ là vì sự tà ác đó đã trở thành độc tố hủy hoại con người tôi.

Giá mà bây giờ tôi có thể loại bỏ nó…

Nhưng tôi không thể làm vậy. Khối u tà ác vẫn đang phát triển. Tôi phải tiếp tục hấp thụ sự tà ác của thế gian để nó có thể trưởng thành.

Nếu tôi không thu thập tà ác vào người mình và nuôi nó suốt mười tháng mười ngày trước khi phong ấn nó trong bình, thì nó sẽ không bao giờ được thanh tẩy. Cơn đau này chính là bằng chứng cho việc khối u tà ác trong người tôi vẫn đang phát triển tốt. Thật không phải nếu tôi than vãn.

Nếu cả Onee-sama cũng có thể chịu đựng được cơn đau này, thì tôi cũng sẽ cố gắng và hoàn thành nhiệm vụ thanh tẩy nó một cách xuất sắc.

Tôi hạ quyết tâm một lần nữa.

“Em không sao chứ?”

Onee-sama đưa trái cây cho tôi khi tôi nằm trên giường.

“Em thử ăn một ít có được không?”

Tôi thật lòng không muốn ăn, nhưng cũng không muốn làm Onee-sama phải lo lắng. Tôi cắn một miếng. Tôi không thể ăn được thức ăn thường, nhưng có lẽ trái cây sẽ được.

“Urrgggh.” Chưa kịp nghĩ xong thì một cơn buồn nôn nữa lại ập đến. Cứ như khối u tà ác trong người đang cố làm tôi chết đói.

Onee-sama xoa lưng tôi.

“Em biết mà. Chuyện này là không thể.”

Lòng quyết tâm mới đây của tôi biến đâu mất, một lời than thở thốt ra từ miệng.

“Onee-sama, nếu em có thất bại cũng xin đừng ghét bỏ em.”

“Chuyện sẽ dễ dàng hơn chút đỉnh một khi em đã vượt qua giai đoạn này.”

Có nghĩa là một khi tôi đã quen dần với nó, cơn buồn nôn sẽ không còn nữa. Nhưng sau đó tình trạng sức khỏe suy nhược và nỗi đau đớn tột cùng vẫn đang chờ đợi tôi. Điều đó không khiến tôi cảm thấy khá hơn là bao.

“Chị sẽ chỉ em một cách. Một bí kíp chị đã sử dụng để vượt qua giai đoạn khổ sở này.”

Sau khi bắt tôi hứa không được nói cho ai biết, Onee-sama sáp người lại gần thì thầm vào tai tôi.

“Oán hận. Oán hận cả khối u tà ác trong người em và của cả thế giới này.”

Ở trong đền, người ta đã dạy tôi về tình yêu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được học cách oán hận. Tôi cảm thấy kích động một chút, như thể tôi vừa nghe thấy điều mình không nên nghe. Một bí kíp hợp với cô gái nghịch ngợm lúc nào cũng gặp rắc rối vì không tuân theo luật lệ như tôi.

Onee-sama quả thật lợi hại.

“Em hiểu rồi.”

“Tốt lắm. Chị biết em tốt bụng và ngây thơ như thế nào. Hãy cố gắng căm thù đứa trẻ ác quỷ trong người em hết mức có thể và biến nỗi căm hận đó thành hiện thực.”

“—để khi đến lúc đó em sẽ không cảm thấy đau khổ gì nữa.”

.

Đáng sợ quá.

Đáng sợ quá.

Thật đáng sợ.

Những cơn đau đớn và buồn nôn dần vơi đi, nhưng thay vào đó, bụng tôi bắt đầu phình to một cách lạ thường. Giờ đây nó lớn đến mức có thể nhìn thấy rõ kể cả dưới bộ y phục vu nữ rộng thùng thình. Trước kia nó đã to như vậy rồi—nó còn muốn lớn thêm bao nhiêu nữa đây? Tôi sợ rằng cứ đà này bụng tôi sẽ nứt ra mất.

Ngày nối tiếp tháng trôi qua, mặc dù tôi đã trở nên quen với sức căng của cơ thể, tâm can tôi lại ngày càng thắt chặt hơn.

Tôi đã trở nên khó chịu trước những lỗi lầm nhỏ nhất của những người giúp đỡ tôi, thậm chí quát mắng cả Onee-sama yêu quý. Dù vậy, đến lúc còn một mình tôi lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Chắc chắn tà ác tôi đang mang trong bụng đang có những ảnh hưởng tiêu cực lên tôi.

Tôi không thể đợi đến lúc được tống khứ nó ra khỏi người mình.

Khi đó, tôi có thể trở về với con người của trước kia.

Nhưng vẫn còn khá lâu mới đến được ngày đó.

Tôi có thể chịu đựng nỗi lo lắng và sợ hãi này được bao lâu nữa đây?

Tôi biết rằng từ giờ trở về sau thậm chí sẽ còn đau đớn hơn nữa. Liệu tôi vẫn có thể chịu được?

Tà ác lồng lộn lên như muốn cười khinh trái tim yếu đuối của tôi.

Tôi cảm giác như nó đang cố xé toạc cơ thể tôi mà thoát ra ngoài.

Làm ơn… ở yên trong đó đi.

Ta sẽ cho ngươi ra khi ngày đó đến.

Tôi đặt tay lên cái bụng đang co thắt đữ dội của mình, ra sức làm dịu khối tà ác.

Không, thế này không đúng. Tôi không nên dỗ dành nó.

Tôi phải hận nó. Như Onee-sama nói, tôi phải oán hận khối u tà ác trong người mình.

Oán hận. Oán hận. Nếu làm được, thì may ra tôi cũng có thể trở nên mạnh mẽ như chị ấy.

.

Cứu tôi.

Cứu tôi.

Ai đó cứu tôi với.

Tôi chạy trong giấc mơ một cách tuyệt vọng.

Khối tà ác ra sức tấn công tôi.

Như hiện thân của bóng đêm sau thẳm, nó cố tóm lấy tôi.

“Đừng đến gần ta!”

Tôi chạy đi một cách tuyệt vọng.

… cứ chạy mãi.

…chạy mãi.

…chạy mãi.

Mặc cho đã được dặn phải tránh vận động mạnh, tôi vẫn tiếp tục chạy điên cuồng.

Tà ác cuối cùng cũng biến mất.

Tôi đứng lại.

Vừa lúc định nghỉ lấy hơi, bụng tôi bắt đầu lớn lên nhanh chóng.

Nó ngày càng lớn hơn, lớn hơn, lớn hơn nữa.

Cố gắng ghì nó xuống cũng vô ích, tôi không ngăn nó lại được.

Cái bụng ngày càng to lớn của tôi cuối cùng cũng vỡ ra, giải phóng tà ác đi khắp nơi. Tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tôi mở mắt.

Hơi thở hổn hển, còn người tôi ướt đẫm mồ hôi. Dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cả người tôi vẫn run lẩy bẩy.

Gần đây tôi bắt đầu gặp ác mộng ngày càng nhiều.

Những cơn ác mộng bụng tôi bị xé toác và tà ác được giải phóng ra bên ngoài.

Và y như rằng, cứ mỗi lần tôi mở mắt vào sáng hôm sau—

Thịch.

Cái khối tà ác đá từ trong bụng tôi như thể đang cười chế nhạo.

Nhưng tôi vẫn phải vững tâm.

Tôi không thể thất bại vào lúc này được.

Nhưng mình lúc nào cũng yếu đuối. Mình không thể ngăn bản thân cảm thấy bất an được.

Tôi lại than vãn.

Nhưng sau đó, tôi đã cảm thấy khá hơn.

Tôi không còn là cô gái lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc với Onee-sama. Tôi cảm thấy mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.

Khối tà ác trong người tôi đã trưởng thành, và bản thân tôi cũng vậy.

.

Đau quá.

Đau quá.

Làm ơn, mau chấm dứt nó đi.

Mồ hôi lạnh đổ ra cùng với cơn đau khiến bụng tôi như bị siết chặt. Tôi có thể nghiến răng chịu đựng, nhưng chỉ cần một thoáng yếu đuối, tiếng rên rỉ sẽ bật ra.

Đứa trẻ tà ác đang cố phá nát bụng tôi.

Nó đang phát cuồng. Tà ác trong bụng tôi đang phát cuồng. Cảm giác như bên trong bụng tôi đang bị nghiền nát.

Bình tĩnh lại đi. Ngươi sẽ được ra ngoài sớm thôi.

Nhưng đứa trẻ không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Nó không tài nào biết được ngay khi được sinh ra mình sẽ bị phong ấn trong Bình Thần Bí.

Có lẽ đó là vì sao nó ra sức trốn thoát lúc không có ai ở đây. Nếu đúng là như vậy thì tôi càng có lí do không cho nó thoát ra.

Tôi phải hoàn thành bổn phận của mình.

Cho đến cái ngày đó, tôi sẽ thu thập tà ác của thế gian vào người mình và thanh tẩy nó.

Bởi vì tôi là một vu nữ.

Nó chính là nhiệm vụ của tôi, một vu nữ của ngôi đền này.

Vì sự bình yên của thế gian, tôi có thể chịu đựng được cơn đau này.

Tai Ương sẽ ập lên đầu tất cả những ai tìm ra được chân tướng của cái bình này—

Những từ trên mảnh ghi chép đã nói lên mọi chuyện.

Cái này rất có thể là một lời nhắn… Towako-san để lại cho tôi. Tôi cảm thấy ngốc khi đã lo lắng ngồi đợi hai người họ về trong khi đã có chuyện gì xảy ra với họ rồi.

—cái Bình Tai Ương không bao giờ được phép hé mở.

Có lẽ Towako-san đã mở nó ra thật.

Nhưng tôi không thể hình dung Towako-san, một người hiểu rõ mối nguy hiểm của Thánh tích hơn ai hết, lại chỉ vì hứng thú hay tò mò mà mở nắp. Dù bình thường Towako-san có bất cẩn như thế nào, chị ấy cũng không bao giờ làm chuyện như vậy. Tôi tin tưởng rằng chị ấy sẽ giữ nó đóng kín.

Có lẽ chị ấy có lí do gì đó để mở nó ra, hoặc có lẽ chị gặp tình huống bất khả kháng và không còn lựa chọn nào khác.

Tôi không thể hiểu tại sao Towako-san lại làm vậy.

Nhưng bản thân tôi cũng không thể mở nắp được. Tôi cũng chỉ gặp chung số phận với họ thôi.

Nhiệm vụ trước mắt của tôi chính là tìm hiểu xem cái Tai Ương này là gì, sau đó là tìm cách giải cứu Towako-san và Saki mà không phải mở nắp bình. Tất cả những gì tôi có thể dựa vào lúc này là những tài liệu Towako-san đã chuẩn bị sẵn.

*

Tôi lướt qua đống giấy tờ Towako-san đang nghiên cứu trước lúc biến mất.

Những tài liệu trông khá cũ kĩ. Đôi chỗ có vết rách, lỗ thủng, và một vài vệt đen như vệt bồ hóng che mất vài chỗ, nhưng tôi vẫn có thể đọc được chút đỉnh.

Thứ nhất.

Cái bình này từng được xem là báu vật bí mật trong một ngôi đền nào đó. Có vẻ như ngôi đền đã dùng cái bình để phong ấn mọi sự tà ác của thế gian.

Thứ hai.

Những phụ nữ phụng sự ngôi đền, những vu nữ, là người gánh vác bổn phận này. Họ là những người duy nhất có khả năng dùng sức mạnh của lời cầu kinh phong ấn tà ác của thế gian.

Thứ ba.

Bình Tai Ương ban đầu được biết đến với cái tên Bình Thần Bí, và kể cả trước kia người ta cũng không được giải ấn. Nói thế nghĩa là không được mở nắp bình. Nếu nắp bình bị hé mở bất cứ lúc nào trừ khi đang phong ấn tà ác, tai họa sẽ giáng xuống thế gian.

Toàn những điều đi liền với bất kì ngôi đền thờ thần thánh ở bất cứ đâu truyền tụng. Những lời tiên tri, lời sấm, những lễ cầu mưa… bất kể thời đại, luôn hiện diện những thế lực đặc biệt gắn kết với tôn giáo và tín ngưỡng.

Tôi không biết Bình Tai Ương có từ thời nào, nhưng ngôi đền, hay nói đúng hơn là tôn giáo tín ngưỡng thời này có ảnh hưởng lớn. Cái bình đóng vai trò phong ấn tà ác, nên hẳn nó là biểu tượng sức mạnh của ngôi đền tại vùng này.

Nói là vậy, nhưng tà ác bị phong ấn trong bìnhđược nhắc đến ở đây chính xác là gì?

Phải chăng nó là thứ, chẳng hạn như, dẫn đường đến phú quý tài lộc, và được đồn rằng sẽ gây ra một chiến tranh thảm khốc trong quá khứ? Tôi nhớ có lần đọc được điều tương tự trong một câu truyện cổ xưa.

Hoặc có lẽ là một dịch bệnh bị phong ấn bên trong, nếu mở bình sẽ giải phóng nó. Lan truyền mầm bệnh trong không khí chắc chắn cũng có thể xem là tai họa.

Hoặc có khi họ tin rằng nó sẽ gây thảm họa tự nhiên như động đất và sấm sét? Dù cho nó không thực sự phong ấn tai họa, nhưng chỉ cần người ta thấy bình mở ra đúng lúc tai họa ập tới cũng dấy lên niềm tin rằng nguyên nhân chính là cái bình.

Và cuối cùng, lỡ như thật ra không có gì bị phong ấn bên trong và nó chỉ là một món đồ trang trí thì sao? Có lẽ lời đồn đó được lan truyền như một lời cảnh báo vì họ không muốn ai mở bình mặc dù thật sự chẳng có gì trong đó. Có lẽ nó thậm chí còn được dùng như một lời đe dọa. Thực tế mà nói, không thể nào giam giữ tất cả tà ác của thế gian trong một cái bình được.

… nếu điều đó là thật thì tốt quá rồi.

Dù sao thì, tình hình hiện tại là vì mở cái bình mà Towako-san và Saki đã mất tích.

Chuyện này, trước hết, có liên quan đến Thánh tích. Không thể áp dụng lối suy nghĩ thông thường được. Ép bản thân suy nghĩ tích cực không có ích lợi gì cả.

Tôi có đoán già đoán non cũng không thể liên kết nó với nguyên nhân Towako-san và Saki mất tích. Nếu cái bình có lời nguyền hay bùa chú gì đó, rằng mỗi khi nắp bị hé mở, nó sẽ làm người ta biến mất, đó có thể gọi là tai họa. Nhưng vậy thì mơ hồ quá, tôi không thể suy luận tiếp được.

Thế nếu như… không, chờ đã. Cứ đoán mò thế này không ích gì.

Tôi hít một hơi thật sâu để bình tâm lại.

Vội vã tìm kiếm câu trả lời khi chưa sắp xếp thông tin trong đầu sẽ chẳng dẫn tới đâu cả. Đến lúc quay lại điểm ban đầu rồi.

Thực sự tôi phải tập trung vào điều gì?

Tà ác bị phong ấn trong Bình Tai Ương này thực ra là gì?

Tai Ương gì sẽ được giải phóng nếu mở nắp bình?

Nếu biết thứ gì bị giam giữ trong đó, thì có lẽ tôi đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó được giải phóng. Ngược lại, nếu biết tai ương đó là gì, thì tôi có thể tìm ra thứ gì bị giam giữ bên trong.

Nếu biết được cả hai, thì điều đó có thể giúp tôi tìm cách giải cứu Towako-san và Saki.

Thứ tôi phải tập trung vào là những lời Towako-san để lại… Tai Ương sẽ ập lên đầu tất cả những ai tìm ra được chân tướng của cái bình này.—

“Hửm?”

Chuyện này có hơi kì lạ. Tôi cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó.

Tôi đọc lại ghi chú của Towako-san một lần nữa.

Gợi ý chị ấy để lời thật sự rất dễ hiểu.

Nếu tôi tìm ra được chân tướng cái bình, tai họa sẽ ập đến. Nghĩa là chị ấy muốn nói rằng tôi không được mở ra kiểm tra bên trong có gì. Cơ bản là chị ấy dặn tôi không được mở nắp bình… phải không?

Vậy thì tôi còn đang mắc kẹt chỗ nào nữa chứ?

……

Phải rồi. Nghĩ mới thấy nó quá rõ ràng.

Towako-san đã biết rằng Bình Tai Ương không bao giờ được mở ra từ ngày hôm qua rồi. Tôi nhớ hôm trước đã cảnh báo họ nên điều này tôi dám chắc.

Dù là vậy, tại sao chị ấy lại để lại những lời này—hay nói chính xác hơn, tại sao chị ấy để lại đống tài liệu này?

Liệu có phải đó là tất cả những gì chị ấy có thể làm trong lúc cấp bách.

Hay có thể là—

Có lẽ chị ấy đang nói tôi không được tìm hiểu cái tai ương đã ập lên đầu họ. Phải chăng chị ấy đang muốn bảo vệ tôi?

Không, không phải vậy…

Towako-san biết rõ tôi hơn thế. Tôi sẽ không dừng lại dù cho chị ấy có nói gì đi chăng nữa.

Rùng mình——

Chợt một cơn lạnh sống lưng bật tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cả người tôi nổi hết da gà.

Nếu có vô số những con bọ bé tí bò xung quanh tôi, thì đây có lẽ là cảm giác đó.

Nhưng sự thật không hề có con bọ nào. Nếu phải nói thì chúng là những ánh mắt.

Cảm giác như có ai đó đang nhìn tôi. Cứ như ai đó đang lặng lẽ quan sát tôi từ trong bóng tối, hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Tôi đánh mắt về phía mình cảm nhận được ánh nhìn. Không có gì đặc biệt lọt vào tầm nhìn của tôi. Khi cố quay cổ lại để nhìn rõ hơn, cả người tôi cứng đờ, như thể không còn muốn cử động thêm nữa.

Quả thật có thứ gì đang ở đó.

Cả người đẫm mồ hôi, chảy từ phần lưng trên dọc xương sống.

Tim tôi đập mạnh đến khó chịu.

Tôi nuốt nước bọt, âm thanh của nó vang lên trong đầu tôi.

Tôi có thể nghe được cả âm thanh tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ ngoài phòng.

Tôi thấy được thứ gì đó rồi.

Khoảnh khắc nó lọt vào tầm mắt, tôi bị một cảm giác kinh hãi khủng khiếp tấn công.

Nhưng tôi không thể quay mặt đi.

Nỗi sợ vô hình đó tồi tệ hơn sức chịu đựng của tôi nhiều.

Nỗi bất an khi không nhìn nó bị lần át bởi cảm giác muốn nhìn để xác nhận xem có gì ở đó không.

Dù cho tôi đang rất hối hận.

Tôi kiềm nén nỗi sợ của mình lại, chống lại cảm giác tê cứng và quay sang cái Bình Tai Ương.

“————!”

Cái bình vẫn nằm trên bàn, như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm đó tôi quyết định đi dạo quanh trong khu vườn vì trời khá đẹp.

Suốt ngày ở trong phòng khiến tôi chán nản, nên dù bị giới hạn trong khuôn viên của ngôi đền, tôi vẫn thích thỉnh thoảng bước ra ngoài.

Tuy nhiên, hôm nay tôi không dẫn ai đi cùng. Giờ tôi đã quen với cái bụng to tướng của mình rồi, nên đi lại không phải là vấn đề.

Tôi dành nhiều thời gian ở gian trong của đền hơn khi mà giờ đây tôi đang nuôi tà ác bên trong mình. Trước kia tôi cũng từng chơi ở khu vực chung cùng các giáo sĩ và vu nữ.

Mà đã lâu rồi tôi không đến đó.

Có một khoảng sân lớn xung quanh cái giếng nơi tôi nhìn thấy nhiều người nói chuyện với nụ cười nở trên khuôn mặt họ. Trẻ em tươi cười nô đùa với nhau.

Dù được gọi là giáo sĩ và vu nữ, nhưng cuộc sống thường ngày của họ chẳng khác với người thường là bao.

Khi họ để ý thấy tôi bước đến, tiếng nói chuyện lặng đi và họ kính trọng cúi đầu trước tôi. Đó là bởi vì những vu nữ mang tà ác trong người được đối xử với lòng tôn kính như những người cấp cao trong đền.

Được đối xử thế này có chút cô đơn, nhưng với tầm quan trọng của nghĩa vụ này, làm vậy cũng là điều dễ hiểu.

“Hôm nay có dịp gì mà em đến đây vậy?”

Một vu nữ lớn tuổi hơn vừa hỏi vừa đưa tay dìu tôi xuống bậc thang.

“Em chỉ muốn thay đổi không khí thôi.”

Cô ấy chỉ liếc nhìn cái bụng lớn của tôi một thoáng, nhưng không nói gì mà dẫn tôi đến băng ghế dài gần giếng.

Rồi thì, một đứa trẻ mang theo một cái xô với đôi mắt tuyệt vọng chạy về phía chúng tôi.

“Con không chào cô ấy sao?”

“Giờ con không có thời gian làm chuyện đó đâu!” Cô bé đáp lại rồi chạy đi sau khi đổ nước đầy xô.

“Tôi vô cùng xin lỗi ạ. Tôi sẽ la rầy con bé sau.”

“Không sao, tôi không bận tâm đâu. Mà có chuyện gì vậy?”

“Em của nó sắp ra đời rồi.”

“Em sao?”

À, ra vậy. Cô bé đó giờ đây đã là chị cả rồi. Tôi biết rằng cô bé sẽ trở thành một người chị tuyệt vời như Onee-sama đối với tôi. Nếu lúc này em ấy đã chăm chỉ mang nước cho người em mới ra đời của mình vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Chị có thể dẫn em đến đó được không?”

“Ý em là đến xem đứa trẻ mới chào đời sao?”

“Vâng. Em muốn ít nhất được cầu nguyện cho nó.”

“Chị nghĩ mọi người sẽ vui lắm đó.” Cô vu nữ dẫn tôi đến ngôi nhà đó.

Khi tôi đến thì đã có nhiều người tụ tập ở đó rồi. Ở giữa là một người phụ nữ trẻ nằm trên giường với vẻ mặt đau đớn.

Tôi nghẹn lời khi thấy cô ấy. Không biết vì sao, bụng cô ấy trông căng cứng, như thể sắp vỡ ra.

Quả thật hệt như Onee-sama năm ngoái—và như tôi hiện tại.

“Tại sao cô ấy… nghĩa vụ…?”

“Không phải vậy đâu.” Cô vu nữ dẫn tôi đến đây trả lời câu hỏi tôi tự hỏi mình.

“Cô ấy không mang theo tà ác trong mình. Cô ấy đang mang thai một đứa bé.”

“?”

“Sự sống mới được sinh ra như vậy đó.”

Và rồi—

“Ooooaa—!” Một tiếng khóc vang lên trong phòng.

Một chốc sau, căn phòng tràn đầy những tiếng la hét vui mừng.

Người phụ nữ trên giường đẫm mồ hôi và đôi má trông thật hốc hác, nhưng cô ấy lại mỉm cười. Cô ấy trông còn mãn nguyện hơn cả Onee-sama khi chị ấy hoàn thành bổn phận của mình.

“So sánh nó với nghĩa vụ của em thì khiếm nhã lắm, nhưng đối với phụ nữ, hạ sinh một đứa con là nghĩa vụ quan trọng còn hơn cả trách nhiệm mà em đang gánh vác nữa.”

Một đứa bé nằm trong vòng tay của người bà đứng cạnh người phụ nữ trẻ tuổi.

Không phải đứa bé tà ác, mà thật sự là một đứa bé con người.

Người bà truyền đứa bé lại cho cô ấy. Khuôn mặt người phụ nữ tràn đầy hạnh phúc.

Cô ấy trông hạnh phúc hơn Onee-sama rất, rất nhiều.

Sau đó, cô vu nữ đi cùng tôi giải thích gì đó với người bà, rồi gọi tôi lại.

“Xin cô hãy cầu nguyện cho nó không bị tà ác làm lạc lối.” Người phụ nữ trẻ đưa đứa bé ra cho tôi.

Cô vu nữ đứng cạnh nâng tay tôi và đặt vào đúng chỗ. Tôi chỉ biết làm theo, và nâng niu đứa bé mới sinh.

……

Chuyện gì đã xảy ra vậy kìa?

Tôi không tài nào hiểu được.

Khoảnh khắc tôi đón đứa bé mong manh đến sợ vào vòng tay mình… trái tim tôi rung động.

Không phải vì tôi buồn. Cũng không phải vì hạnh phúc.

Nhưng nước mắt tôi cứ không ngừng rơi.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi trở về phòng mình sau đó và kể lại mọi chuyện cho Onee-sama.

Chị ấy để lộ gương mặt tiếc nuối khi nghe những gì tôi đã trải qua, và chỉ đáp lại, “Ra thế, giờ thì em cũng đã biết rồi.”

Tôi đã từng thấy gương mặt đó.

Nó giống hệt với gương mặt của Onee-sama vài ngày sau khi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, khi tôi hỏi chị ấy có hạnh phúc không.

Ra khuôn mặt này ngày hôm đó có nghĩa là vậy.

“Onee-sama, chị đã biết trước rồi sao?”

“Phải. Chị nghĩ em tốt nhất là không nên biết, chị đã hy vọng rằng em sẽ hạnh phúc hơn khi hoàn thành nghĩa vụ của mình mà không biết đến chuyện đó. Nhưng giờ thì chị nên giải thích rõ ràng cho em.”

Tôi lắng nghe những lời của Onee-sama.

Được mang thai đứa con của người mình yêu, ấp ủ nó và rồi sinh nó ra… đó là niềm hạnh phúc duy nhất của một người phụ nữ mà Onee-sama và tôi đã đánh mất.

Niềm hạnh phúc mà người cô và người mẹ quá cố của tôi có được.

“Nhưng em không được phép hiểu lầm. Thứ em mang trong mình là một khối u tà ác. Chúng trông có vẻ giống, nhưng lại rất khác biệt. Nó không hề giống với đứa bé của người phụ nữ kia.”

Chị ấy nói đúng. Tôi không thể nhầm lẫn được.

Thứ tôi mang trong bụng mình là đứa bé tà ác. Một đứa bé tà ác phải được phong ấn trong Bình Thần Bí.

Tôi không thể có được niềm hạnh phúc của việc sinh con.

Nhưng ít nhất thì tôi cũng có được niềm hạnh phúc vì đã hoàn tất nghĩa vụ của mình.

Đối với một vu nữ như tôi, bấy nhiêu đã là quá đủ rồi.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán và quay lại với xấp tài liệu.

Giờ tôi đã quay lại điểm xuất phát. Hay chính xác hơn, giờ đây tôi có một vấn đề cơ bản hơn; tôi đã biết rằng mình vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của lời nhắn từ Towako-san.

Trước tiên, tôi cần biết chị ấy đang điều tra chuyện gì và thật ra chị ấy muốn tôi biết được gì.

Tài liệu chứa ghi chép liên quan đến những vu nữ ở một ngôi đền nào đó. Dù ở đền này có vẻ như cũng có tu sĩ nam, việc phong ấn tà ác lại là bổn phận của chỉ những vu nữ.

Trước đó có đề cập rằng những vu nữ có sức mạnh đặc biệt gì đó—rất có thể là thông qua Thánh tích—và là những người duy nhất có khả năng phong ấn này.

Đọc qua những mục chi tiết hơn, tôi nhận thấy rằng đầu tiên họ quy tụ tà ác lại vào trong người mình qua lời cầu kinh, sinh chúng ra rồi phong ấn nó vào trong bình. Có cả những trường hợp người vu nữ không chịu nổi gánh nặng mà mất mạng

Họ thực sự tin rằng bằng việc tự hành hạ bản thân mà họ có thể cứu được thế gian.

Hẳn là nói đến tín ngưỡng thì không lạ gì khi thấy chuyện hiến tế; có nhiều tôn giáo tin vào những thứ như quyền năng đặc biệt. Có vẻ đây cũng không phải là ngoại lệ.

Nói vậy nhưng cũng có những ghi chép mà trong quá khứ tà ác đã được giải phóng sau khi bị phong ấn. Phong ấn trên Bình Tai Ương bị phá vỡ tổng cộng hai lần, nhưng thế giới được cứu nguy nhờ sức mạnh từ lời cầu nguyện của những vu nữ.

Có một vu nữ đã từ bỏ nhiệm vụ phong ấn của mình. Mặc cho đó không phải là thời điểm phong ấn, cô ấy hình như đã vì quá tò mò mà mở nắp bình, giải phóng tà ác ra thế gian. Vậy ra đã có người phá phong ấn chỉ vì tò mò, thậm chí là một vu nữ…

… mà, không khó để người sùng đạo phạm tội. Dù gì ham muốn thì ai cũng như ai. Thời nào đi chăng nữa, lẽ tự nhiên khắc sẽ có người vi phạm điều cấm kị.

Nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra với người vu nữ? Không còn gì về sự việc đó được viết thêm trong này, nhưng tôi không nghĩ cô ấy thoát tội mà không bị trừng trị. Hẳn là cô ấy đã phải chịu hình phạt gì đó rồi.

Người ta thường nói tò mò hại thân mà.

“Hmm…”

Nếu cả vu nữ cũng có thể trở thành nạn nhân của tính tò mò… thì Towako-san làm sao mà không thể chứ. Lỡ chăng, trong lúc chị ấy đang nghiên cứu tài liệu, chị ấy sinh tò mò về thứ bị phong ấn bên trong và…

“… Không, như vậy không đúng.”

Cho dù một cô vu nữ không tên kia có chịu đầu hàng trước sự tò mò, Towako-san cũng không như vậy. Tôi phải tin tưởng chị ấy. Nguyên nhân Towako-san mở nắp bình không phải là thứ như tò mò.

Phải rồi, còn một chuyện nữa mình cần phải suy nghĩ.

Tại sao Towako-san lại mở nắp Bình Tai Ương nếu chị ấy đã biết rằng không nên mở? Tại sao chị ấy lại mở nếu biết rằng nó sẽ gây tai họa?

“!”

Chờ đã, mình đang đi nhanh quá rồi.

Tôi xem xét ý nghĩa lời nhắn chị ấy để lại một lần nữa. Có hơi lạ rằng chị ấy để lại điều hiển nhiên như vậy. Nếu lời nhắn đó có ý nghĩa khác thì sao… lỡ như chị ấy không phải đang nói tôi tránh xa cái bình, mà là mở nắp bình ra?

Phải chăng chị ấy để lại ghi chú để bác bỏ những gì tôi nói ngày hôm qua?

Tôi nhìn Bình Tai Ương một lần nữa. Thực sự Towako-san muốn mình mở nó sao?

Tôi với tay tới cái Bình Tai Ương nằm trên bàn. Liệu mở bình có thể cứu được họ không?

… Không, chờ đã. Mình hấp tấp quá.Tôi kéo tay mình lại.

Cái Bình Tai Ương này đáng lí không bao giờ được mở ra. Nếu mở, thảm họa chắc chắn sẽ ập tới. Towako-san sẽ không để lại lời nhắn mơ hồ như vậy nếu chị ấy muốn tôi mở nắp.

“?”

Suy luận của tôi lại mắc kẹt ở đâu đó. Tại sao lại có cảm giác mình đang thiếu thứ gì nhỉ? Điều gì đang làm tôi bận tâm?

…Phải rồi.

Chúng khác nhau.

Hai câu đó khác nhau.

Ngày hôm qua, Towako-san nói rằng nó là “một cái Bình Tai Ương không bao giờ được mở ra”, và nếu mở tai họa sẽ kéo đến.

Trong lời nhắn, chị ấy lại viết “Tai Ương sẽ ập lên đầu bất kì ai tìm ra được chân tướng của cái bình này.”

Điểm khác biệt là từ “chân tướng”.

Phải chăng Towako-san muốn truyền đạt lại chân tướng đó cho tôi?

Rùng mình—

Lại một lần nữa, tôi cảm thấy lạnh cả lưng và run rẩy.

Cơn lạnh này còn hơn cả lần trước. Một cảm giác khó chịu, như có hàng vạn con bọ còn lổm nhổm trên người tôi.

Không thể nhầm lẫn được. Tôi đang bị theo dõi. Nhưng tôi không tài nào biết được ai đang quan sát mình.

… Tôi đang đến gần hơn rồi.

Áp lực của ánh mắt từ thứ này khiến tôi cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến điểm mấu chốt của bí ẩn này rồi.

Và rồi, mười tháng chín ngày cũng đã trôi qua.

Kinh nghiệm sau hơn một năm đã làm tôi trưởng thành hơn. Tôi đã bình tâm và sẵn sàng đối mặt ngày hôm nay.

Đương nhiên, tôi vẫn cảm thấy có chút bồn chồn. Nhưng tôi không còn là tôi của mười tháng trước nữa rồi.

Tại sao tôi phải trải qua gian khổ thế này, tại sao tôi phải chịu đựng nỗi đau này, tại sao tôi phải cảm thấy lo lắng đến vậy? Đã có những lần tôi nghĩ tất cả những chuyện này thật vô lí.

Đã có những lần tôi tự hỏi, tại sao lại là tôi?

Nhưng giờ đã đến thời điểm này, tôi hiểu rằng mình không cần phải có những suy nghĩ đó.

Bao nhiêu sự đau đớn, khổ cực, và sợ hãi, tất cả đều là thử thách của thần linh để xem tôi có thể hoàn thành nghĩa vụ của mình một cách xuất sắc không. Nếu không thể vượt qua những thứ đó, thì tôi đã không thể hoàn thành bổn phận được.

Nhưng tôi đã gắng chịu được. Tôi đã có thể đi đến nước này rồi mà.

“Chúng ta cuối cùng cũng đến ngày này.” Onee-sama dịu dàng nắm lấy tay tôi. “Em phải cố gắng hết sức mình đó.”

“Em chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.”

… và rồi, cuộc chiến cuối cùng của tôi bắt đầu.

Cơn đau như khiến thân thể tôi bị xé nát.

Nỗi thống khổ như nội tạng tôi bị moi ra.

Nỗi bất an như con nước xoáy khổng lồ bên trong tôi.

Nhưng nếu tôi có thể chịu đựng được, mọi chuyện sẽ kết thúc. Tôi sẽ hoàn thành nghĩa vụ của một vu nữ.

Tôi có thể bài tẩy tà ác đang lộng hành trên thế gian, dù chỉ một chút. Tôi có thể làm cho người dân hạnh phúc hơn, dù chỉ một chút.

Đó là lí do tôi không thể thất bại.

Tôi nghiến răng, tru lên như một con quái thú, thét đến khản cổ như lên cơn điên. Cơn đau tồi tệ hơn tôi tưởng. Tôi như nửa tỉnh nửa mơ.

Khối u tà ác vẫn chưa chui ra ngoài.

Cứ như tà ác bên trong tôi đang chống cự để không bị sinh ra và ném vào bên trong bình. Cơn đau khi nó quằn quại thật khó mà chịu được.

Mình đã mạnh mẽ hơn rồi.

Tôi đã suy nghĩ điều đó không biết bao lần suốt mười tháng mười ngày qua. Nhưng niềm tin đó giờ đã tan vỡ.

Tôi không còn chút tự tin rằng mình sẽ vượt qua nỗi đau này.

Ý thức tôi lu mờ đi. Những lời động viên của mọi người xung quanh tôi trở nên xa xăm.

Có ai không? Ai cũng được. Xin hãy bảo cái tôi yếu ớt này cố gắng hết mình đi.

Nhưng tại sao mình phải cố hết mình chứ?

Vì nghĩa vụ?

Vì nhân loại?

Tại sao vu nữ của những thế hệ trước lại gắng sức đến vậy?

Làm thế nào họ tìm được sức mạnh để chịu đựng nỗi đau này?

Có phải là vì sự tận tụy với bổn phận của mình?

Có phải họ chắc rằng mình sẽ có một cuộc sống yên bình sau khi mọi chuyện kết thúc?

Tôi không thể vượt qua nỗi đau này với những điều đó được.

Tôi nhớ lại những lời của Onee-sama. Tôi nhớ chị ấy nói rằng phải căm ghét tà ác.

Đúng rồi, tôi chịu được đến lúc này là nhờ nỗi oán hận.

Tôi khinh thường tà ác trong bụng mình và luôn nghĩ rằng mình sẽ phong ấn nó dù nó có trông thế nào đi nữa.

Sự tà ác này đã hành hạ thế gian, hành hạ những vu nữ đi trước, hành hạ Onee-sama và hành hạ tôi… Tôi có thể dùng hận thù để vượt qua lần này.

Nhưng oán hận thôi thì chưa đủ.

Tôi cần phải làm gì để vượt qua hẳn?

Cái giấc mơ mà tà ác bị giải phóng ra thế gian sau khi đã nuốt chửng tôi hiện lên trong tâm trí.

Mình không thể kháng cự nó được nữa.

“Uggh…”

Đúng lúc ý thức tôi sắp bị tà ác chiếm lấy, tôi nhớ lại người phụ nữ đã sinh ra đứa bé kia. Nhìn khuôn mặt méo mó vì đau… hẳn cô ấy cũng đã chịu nỗi đau giống như tôi bây giờ.

Nhưng cô ấy đã làm gì? Cô ấy, người không gánh trên mình nghĩa vụ này, đã lấy gì làm động lực?

Tôi hồi tưởng lại khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy sau khi sinh đứa con của mình ra.

Không phải oán hận.

Cô ấy không cười vì oán hận.

Nụ cười của cô ấy là vì….

“Oooaaaa—“

Tôi nghe thấy một giọng nói.

Không phải trong đầu tôi, mà là thật.

Giọng nói đó làm tôi tỉnh lại. Tôi mở mắt ra.

Ngước mắt lên, tôi thấy Onee-sama đang bồng gì đó trong lòng mình.

Một thân thể nhỏ bé nằm vừa cả trong vòng tay. Một cái đầu nhỏ bé vừa cả lòng bàn tay. Những ngón tay ngón chân trông như những đốm nhỏ. Khó mà tin được một đứa trẻ nhỏ bé thế này có thể khóc lớn đến vậy.

Thật nhỏ bé và yếu ớt, ấy vậy mà thật mạnh mẽ. Một đứa bé đầy những điều mâu thuẫn.

Thứ này khác với khối u tà ác. Nó thực sự là một đứa trẻ con người.

“……”

Onee-sama lặng thinh nhìn tôi rồi đưa đứa bé cho tôi ẵm.

Tôi đón lấy nó vào vòng tay mình.

Khoảnh khắc tôi nhận lấy đứa bé mới sinh mong manh đến sợ vào vòng tay…

Nước mắt trào ra từ hai hàng mi.

Trái tim tôi rung động.

Vậy đây chính là cảm giác của người phụ nữ trẻ đó khi cô ấy ẵm con mình.

Nhưng lần này lòng tôi tràn đầy hạnh phúc hơn rất, rất nhiều.

“Chị đã bao lần dặn em phải căm hận nó vậy mà…” Giọng Onee-sama không có ý trách móc, nhưng chị ấy trông cũng không được vui.

Một cảm xúc đáng ra tôi không nên có bắt đầu hé lộ.

Không, nó không hé lộ; nó đã nảy mầm rồi. Cảm xúc của tôi nở rộ.

Dù cho tôi đã oán hận nó đến tận bây giờ.

Dù cho đáng ra tôi vẫn phải oán hận nó từ nay về sau.

Dù cho tôi biết rằng mình phải phong ấn nó vào trong bình.

Khối u tà ác của thế gian này thật—

—đáng quý.

“Ấy vậy mà em vẫn yêu thương nó…” Onee-sama nhìn tôi mà thì thầm.

Giọng chị ấy chứa đầy sự thương hại.

Đôi mắt chị ấy chứa đầy sự buồn bã.

Tấm lưng chị ấy mang đầy sự hối hận.

Khuôn mặt chị ấy mang đầy sự ghen tị.

Và rồi, một tiếng hét vọng ra từ buồng trong.

Nắp Bình Thần Bí đã mở ra.

Không người vu nữ nào mở nó cả. Cái bình tự bung ra, và có thứ gì đó đang trào ra từ bên trong.

Một màu đen độc ác, xấu xí. Đen như màn đêm, dày như bùn đất, bắt đầu chiếm lấy buồng trong. Nó là tụ hội của tà ác bị phong ấn bên trong bình—nó chính là Tai Ương.

“Cô ta thất bại rồi! Đứa bé tà ác đã không được sinh ra! Tai ương bị giải phóng ra thế gian rồi!”

Những vu nữ đứng xung quanh run rẩy trong sợ hãi, rồi thét lên mà bỏ chạy.

Sự náo loạn không chỉ đơn thuần giống như chọc tổ ong, mà đây chính là hình ảnh của địa ngục. Tiếng la hét và gầm rú vang khắp căn phòng trong khi ai ai cũng tranh nhau ra cửa trước. Người này đẩy ngã người kia, dẫm đạp lên họ, bỏ rơi họ lại để cứu thân.

Một cảnh tượng thật khó coi. Họ trông không giống những vu nữ thanh tẩy tà ác chút nào—những vu nữ mà đáng ra phải là người cứu rỗi thế gian.

Trước khi tôi kịp phản ứng thì mọi người quanh tôi đã biến mất dạng. Cả Onee-sama lẽ ra phải ở bên cạnh tôi cũng không thấy bóng dáng đâu.

Ý nghĩ mình đã bị bỏ rơi bắt đầu khơi lên trong lòng tôi.

“Chờ tôi với…” Cảm giác bất lực vô tận, tôi cũng cố tiến ra phía cánh cửa—

—và đập đầu lên sàn sau khi ngã khỏi giường.

Đôi chân tôi không còn chút sức lực.

Cơ thể tôi không còn di chuyển theo ý mình nữa.

Sức mạnh mà lẽ ra tôi phải có, mà tôi luôn cho là hiển nhiên, đã biến mất.

Tôi ngã rạp trên sàn, nhưng mọi người vẫn chạy đi mà bỏ tôi lại.

Tôi cố với gọi họ đợi mình, nhưng không nói nổi thành tiếng. Cả việc đó tôi cũng không còn đủ sức nữa rồi.

Tại sao? Tại sao tôi lại không lấy lại sức được? Cứ như tất cả sinh lực của tôi đã bị rút cạn mất.

Tôi nhìn đứa bé trong tay mình.

Cuối cùng tôi cũng để ý đến nó.

Thật khó coi.

Trong lúc cố gắng cứu thân, tôi đã quên mất đứa bé mới sinh ra.

Tôi đã quên mất đứa trẻ đáng quý với tôi biết nhường nào.

Tôi không có quyền gọi những vu nữ kia là khó coi.

Nỗi thất vọng về bản thân khiến tôi không còn muốn di chuyển nữa.

Lòng cam chịu, rằng tôi không thể làm gì để cứu bản thân khỏi Tai Ương đang bao trùm khắp căn phòng, gợi lên.

Tôi vẫn nằm dài trên sàn.

Bắt đầu mất đi ý chí sống còn.

Tôi thậm chí thả đứa bé trong tay mình ra.

Nhưng rồi.

*Níu*

Một cái giật nhẹ trước ngực bộ y phục vu nữ của tôi.

Tôi cúi xuống và nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé bám lấy mình.

Nó không đủ mạnh để có thể gọi là bám. Nó yếu hơn thế nhiều.

Nhưng đứa bé bám lấy áo tôi, bởi vì nó không còn gì khác để bám lấy nữa.

Nó thật mạnh mẽ.

Có gì đang làm động lực cho bàn tay đó, bàn tay yếu đến nỗi chỉ giũ một cái thật nhẹ thôi cũng rời ra.

Không phải là lòng tin.

Gọi là dựa dẫm thì đáng thương quá.

Tôi không biết phải so sánh với thứ gì.

Nhưng tôi không thể quay lưng trước ý chí ẩn sau đôi bàn tay kia được.

Nếu tôi không có ở đây, đứa bé này không thể làm gì cả.

Nếu tôi bỏ cuộc, đứa bé này sẽ không có được gì cả.

Sức mạnh dần trỗi lên trong tôi chỉ từ những suy nghĩ đó.

Chừng đó sức không đủ để đứng dậy.

Chắc chắn là không đủ để chạy thoát.

Nhưng đủ để lê thân xác tôi đi, thân xác mà trước đó bị tê cứng, tiến về phía trước chỉ một chút.

Thật thảm hại, thật vụng về, thật xấu xí.

Nhưng tôi vẫn lê người đi.

Tôi gắng hết sức có thể mà bò trên sàn.

Tôi vật vã ép thân mình về phía trước.

Đôi chân bị trầy xát.

Nhưng tôi vẫn dùng đôi chân đó để đẩy mình tiến lên.

Khuỷu tay bị xé rách.

Nhưng tôi vẫn chống khủy tay đó xuống mà tiến lên.

Máu chảy từ trán lọt vào mắt tôi.

Nhưng không lau nó đi mà tôi vẫn tiến lên.

Tôi không thể rời xa đứa trẻ trong lòng mình được.

Tuyệt đối không.

Tiến tới.

Về phía cánh cửa.

Nếu có thể đến được cánh cửa, tôi có thể cứu sống nó.

Tôi có thể cứu sống đứa bé này.

Dù chỉ đứa bé này thôi.

Dù vật vã trong tuyệt vọng nhưng cuối cùng tôi cũng đến được trước cửa.

Mình đến kịp rồi.

Tôi xoay xở thoát được trước khi Tai Ương kịp chiếm lấy căn phòng.

Thế rồi, một vu nữ chạy vượt qua tôi đến chỗ cửa.

Đây rồi.

Tôi nghe có tiếng người.

Cánh cửa từ từ khép lại.

Khoan, chờ đã!

Vẫn còn người trong này!

Ngay đây. Trong lòng tôi này!

Tôi có ra sao cũng được.

“Chỉ cần cứu đứa trẻ này thôi—!” Tôi dồn chút sức lực cuối cùng mà hét lên.

Đây là giới hạn thực sự của tôi rồi.

Không còn chút gì nữa.

Tiếng nói mà tôi dùng hơi thở cuối cùng của mình phát ra—chỉ vừa kịp chạm đến họ trước khi cánh cửa kịp đóng lại.

—họ nghe thấy tôi rồi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô vu nữ đằng sau cánh cửa.

Họ đã đợi tôi.

Đến phút cuối cùng.

“Tất cả đều là lỗi của ngươi.”

Để phun ra những lời oán hận đó.

Họ đóng sầm cửa lại.

Để cho Tai Ương nuốt sống lấy tôi.

Tai Ương đã một lần được giải phóng bởi một cô vu nữ không đáng tin cậy.

Có nghĩa rằng Tai Ương đã tấn công thế giới được một thời gian ngắn, nhưng nhờ có lời câu kinh của nhiều vu nữ khác, thế giới đã được cứu nguy.

Lần thứ hai, bình bị một người ngoài mở ra. Lần đó cũng nhờ vu nữ cầu kinh mà cứu được thế giới.

Ngôi đền không cố giấu diếm gì việc Tai Ương bị giải phóng. Thực tế là họ phô trương việc vu nữ đã cứu lấy thế giới. Đó là lí do nó được ghi chép lại trong những tài liệu này.

Rút cục thì dường như không có ghi chép gì về cách thức tôi có thể dùng để cứu Towako-san và Saki. Tuy nhiên, còn quá sớm để nói rằng không có cách.

Towako-san để lại lời nhắn bảo tôi tìm hiểu chân tướng.

Nhưng bản chất của chân tướng đó vẫn còn là bí ẩn.

Nếu được viết trong những tài liệu này thì nó đã không còn là bí ẩn rồi.

Gọi là bí ẩn bởi vì nó bị che giấu.

Nói cách khác, tôi phải tìm ra chân tướng chỉ với những manh mối được cho.

Trước tiên, tôi cần biết bên trong bình có gì.

Không phải là ý tưởng tôi thực sự muốn cân nhắc đến, nhưng dựa vào những gì đọc được từ nãy đến giờ, tôi vẫn mù tịt.

Những vu nữ thu thập tà ác vào trong người mình bằng sức mạnh của lời cầu kinh, và rồi phong ấn nó lại.

Nhưng tà ác của thế giới kia không đơn thuần chỉ là một thứ vô hình dạng. Tất cả những gì họ làm chỉ là cầu kinh là một chuyện, nhưng để sinh ra tà ác đó, nó hẳn phải có hình thể gì đó.

Những vu nữ của đền vắt cạn kiệt sức lực của mình để hạ sinh thứ này. Nhưng thực ra là họ đã sinh ra cái gì?

Thực thể thực sự của tà ác ở đây là gì?

—Biết rồi.

Nó chính là câu trả lời tại sao chỉ có vu nữ phụng sự đền mới có thể hoàn thành bổn phận này.

Họ chỉ có thể sinh ra một thứ duy nhất.

Nhóm người này tin rằng họ có thể cứu thế giới bằng cách hiến tế chính con của mình.

Thứ bị giam giữ trong đó không phải tà ác, mà chính là những đứa con của họ bị đem đi hiến tế.

Sột soạt.

Cả người tôi nổi hết gai ốc.

Tôi đến gần lắm rồi. Tôi đã nắm được chân tướng.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Tai Ương lẽ ra phải ập lên đầu bất kì ai tìm ra được chân tướng. Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra với tôi cả.

Thế có nghĩa chắc hẳn vẫn còn ít nhất một chân tướng nữa tôi chưa tìm ra.

Chân tướng mà Towako-san đã tìm ra, bí mật thực sự của cái bình này.

Giờ khi đã biết được cái gì nằm bên trong bình, tôi chuyển sự chú ý của mình sang cô vu nữ được nhắc đến.

Dĩ nhiên thứ tôi cần tập trung vào là bản chất thật của tà ác và tai ương. Và nhờ vào đó mà tìm ra cách cứu Towako-san và Saki. Thứ liên kết tà ác và tai ương là cô vu nữ phản bội này.

Chính hành động phản bội đó đã dẫn đến tai họa.

Và đó là lí do tôi cần phải tìm hiểu sự thật đằng sau.

Một cơn lạnh sông lưng nữa mạnh hơn tất cả những cơn trước thoáng qua.

Nhưng tôi không ngừng suy nghĩ. Tôi không thể ngừng suy nghĩ được.

Cô vu nữ này thật ra đã phản bội điều gì?

Tại sao cô ấy lại làm vậy?

Tôi không thể tin rằng cô ấy do tò mò mà mở bình chỉ vì trong tài liệu viết vậy.

Không phải mọi thứ viết trong tài liệu là giả.

Nhưng phần chứa chân tướng sự việc không được viết ra.

Sự thật đang bị che đậy.

Bản chất thật của tà ác.

Cũng như bản chất thật của Tai Ương.

Vậy nên chân tướng của tội ác mà cô ấy gây ra rất có thể cũng đã bị che giấu.

Vậy thì đó là gì?

Nếu không phải vì tò mò, thì tại sao cô ấy làm vậy?

Câu trả lời đã quá rõ rồi.

Lí do hết sức đơn giản, thuần túy hơn bất cứ thứ gì.

Cô ấy đã cố bảo vệ đứa con của chính mình—

.

Cô ấy cự tuyệt việc hiến tế đứa con mình sinh ra cho Bình Tai Ương.

Đó chính là tội mà cô ấy đã phạm phải.

Nói cách khác—

“Chân tướng ẩn sau cái bình này là câu chuyện về một người mẹ muốn bảo vệ con mình.”

Vừa lúc tôi đưa ra kết luận đó, phong ấn trên bình bị phá vỡ. Tà ác bị giam giữ bên trong trở thành Tai Ương và xông vào tôi.

Nắp Bình Tai Ương tự mở ra. Không, không phải vậy. Nó bị đẩy ra từ bên trong.

Tai Ương nuốt chửng lấy tôi dù tôi vẫn còn sững sờ.

Trong lúc ý thức của tôi dần mờ nhạt đi giữa bóng đêm thăm thẳm, tôi nhận ra một điều. Tìm ra chân tướng không liên quan gì đến việc mở nắp cả, tà ác tự nó có thể giải được phong ấn.

Vậy ra Towako-san không hề mở nắp. Chị ấy bị Tai Ương tấn công sau khi biết được sự thật, giống như tôi đây.

Mình phải xin lỗi vì đã nghi ngờ chị ấy mới được.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi bất tỉnh.

Tai Ương trào ra từ trong bình bao trùm lấy tôi—

—và tôi biết được sự thật.

Tổ tiên chúng tôi vì quá nghèo mà thậm chí còn không thể kiếm đủ thức ăn hằng ngày.

Vì thế họ quyết định giới hạn bộ tộc lại.

Để đảm bảo rằng gia tộc có thể tiếp tục duy trì. Để đảm bảo rằng gia tộc không có thêm người nào nữa.

.

Để giới hạn số người—

.

Nếu số người trong bộ tộc vượt quá giới hạn, vài người sẽ bị ném vào trong Thánh tích được biết đến với cái tên Bình Tai Ương.

Cái bình có một sức mạnh bí ẩn, và không như bộ tộc, nó không giới hạn số người có thể ném vào vì sự tồn tại của tộc.

Bình Tai Ương đó cuối cùng cũng khiến những giáo sĩ trong đền để mắt đến. Thấy được sức mạnh đặc biệt của cái bình, những giáo sĩ hẳn là đã hiểu nhầm. Họ phong cho nó cái tên Bình Thần Bí và cho rằng nó là món quà linh thiêng từ thần linh.

Tất cả là vì lời gian dối của chúng tôi.

Rằng bằng việc hiến tế thành viên trong nhà, chúng tôi đang phong ấn tà ác của thế gian. Giáo sĩ tin những lời đó. Họ đã bị chúng tôi lừa.

Họ quyết định rước chúng tôi vào đền.

Mà không biết những hành động ghê tởm của chúng tôi.

Mà không biết bí mật khủng khiếp ẩn trong cái bình.

Cứ như vậy bộ tộc chúng tôi vào đền ở, và như phúc lợi, chúng tôi được cung cấp đủ thức ăn để sinh sống.

Chúng tôi không còn phải hiến tế ai nữa—đó là chúng tôi đã tưởng vậy.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Tội lỗi của chúng tôi không cho phép.

Để bảo toàn lời nói dối, chúng tôi không còn cách nào khác ngoại trừ tiếp tục hành động ghê tởm kia.

Chúng tôi phải tiếp tục phong ấn tà ác vào trong bình.

Tự lúc nào không hay, lời nói dối đã trở thành sự thật.

Chúng tôi đã trở thành bộ tộc thu thập tà ác trên thế gian vào cơ thể mình và phong ấn nó lại.

Để đảm bảo sự phồn vinh của mình, dưới danh nghĩa cứu nhân độ thế, bộ tộc chúng tôi đã trở thành những kẻ hiến tế con cháu của mình—

Thứ bị phong ấn bên trong bình là một tội ác.

Một tội ác kinh tởm chúng tôi sẽ tiếp tục che giấu.

Tội ác này đã kéo dài từ rất lâu rồi.

Nó tích tụ không ngừng.

Chúng tôi không bao giờ được cứu rỗi khỏi tội ác này.

Không ai biết đến nó đến tận bây giờ.

Tội ác đó đã hoàn toàn bị quên lãng.

Nó đã bị giam giữ bên trong bình.

Và về lâu về dài tội ác đó—

—trở thành một tai ương thực sự.

Nhưng đó cũng không phải sự thật.

Ít nhất thì sự thật trong quá khứ không còn giống với hiện tại.

Sự thật bên trong bình luôn biến đổi, qua từng giờ, một sự thật mới được tạo ra.

Ta muốn—

.

Một giọng nói vang lên.

Tôi chắc chắn nghe được một giọng nói vang đến tai mình lúc Tai Ương từ trong bình cuốn lấy tôi.

Như một sự thèm khát, như một sự oán hận, một lời cầu nguyện, một tiếng gào thét.

Ta muốn—

.

Ngươi muốn gì?

Tôi đáp lại giọng nói đó.

Tai Ương hiện hình thành một đám sương đen trước mắt tôi. Giọng nói đó đang ám chỉ tôi.

Không, liệu có thực sự là tôi?

Hay là đứa bé này? Đứa bé mà lẽ ra phải bị hiến tế—bị ném vào bình. Tà ác muốn giành lấy đứa bé sao?

Phải chăng nó nói vậy vì biết rằng tôi sẽ không bỏ rơi nó?

Phải chăng nó ra ngoài chỉ để cướp đứa bé từ tay tôi?

Nếu là vậy—

Dù có là thế—

Tôi sẽ không giao nó ra.

Bóng đêm bắt đầu co đập và phình to ra.

Tôi cảm nhận một hơi nóng cháy da.

Tai Ương đang nổi giận sao?

Hơi nóng này chính là dấu hiệu của cơn thịnh nộ.

Ta muốn—

Tôi sẽ không buông đứa bé này ra.

Tôi càng bảo vệ nó, sức nóng từ cơn nộ của Tai Ương càng lên cao.

Nhưng tôi vẫn không sợ hãi.

Dù Tai Ương có muốn đứa bé này, tôi cũng không thể buông nó ra.

Dù hơi nóng này có thiêu cháy tôi thành tro bụi, tôi cũng nhất quyết không buông ra.

Ta muốn—

Sức nóng của Tai Ương lại càng tăng lên.

Nó đúng là nóng thật. Nhưng không đủ nóng để đốt cháy tôi.

Tôi chạm lấy nó và hiểu ra.

Từ trong hơi nóng, tôi cảm nhận được một thứ rất trẻ con, không nhân cách và vụng về. Nhưng chính vì thế mà nó cũng vô cùng đáng quý và ấm áp.

Đó không phải là hơi nóng tôi có thể cảm nhận bằng tay mình.

Đó là hơi nóng mà tôi, một người đã sống một cuộc đời hạnh phúc, chưa từng được cảm nhận.

Đó là hơi nóng của sự đố kị.

Tai Ương không giận tôi.

Nó ghen tị với đứa bé này.

Tai Ương trong bình muốn có đứa bé này.

Bật ra từ trong bình để cướp lấy nó.

Để cướp lấy đứa trẻ lẽ ra phải chịu chung số phận với chúng.

Chúng không thể bỏ qua rằng chỉ có đứa bé này là đặc biệt.

Nhưng nếu đúng là như vậy.

Tôi càng không thể buông nó ra.

Tôi quay sang Tai Ương một lần nữa và tuyên bố.

Rằng đứa bé này khác biệt.

Rằng đây là con của ta.

Nó không phải là đứa con tà ác.

Nó khác với ngươi, Tai Ương, hỡi những đứa trẻ vì sinh ra làm khối thịt tà ác mà bị ném vào bình—

Tôi siết chặt vòng tay mình lại để bảo vệ đứa bé khỏi Tai Ương.

Bóng đêm càng trở nên sâu thẳm hơn.

Hơi nóng càng trở nên nóng hơn.

Hành động của tôi chỉ đổ thêm dầu vào cơn ghen tức của những đứa trẻ bị chối bỏ kia.

Chỉ khi tôi từ bỏ đứa trẻ này mới khiến chúng mãn nguyện.

Nhưng đó là điều duy nhất tôi không thể làm. Không đời nào.

Chợt, có ai đó xuất hiện trước mắt tôi.

“Onee-sama…?”

Onee-sama, người lẽ ra đã đi mất, lại ở đây.

Dù tôi tưởng rằng chị ấy đã bỏ chạy, Onee-sama vẫn luôn bên cạnh tôi.

Chị ấy nhẹ nhàng chìa tay ra, đôi mắt chị nhìn thứ nằm trong lòng tôi.

“Cho chị xem một chút.”

Trước lời thỉnh cầu ấy, tôi nới lỏng vòng tay, để lộ hình hài đứa bé ra.

“Quả nhiên nó là một đứa bé thực sự.”

Nó khác với thứ Onee-sama sinh ra năm ngoái. Nó mang một màu đen tối, gần giống như một đống tro.

Nó không được ấm áp như đứa bé này. Không có sự sống như đứa bé này.

“Nếu được nuôi dưỡng bởi tình thương, một đứa trẻ tràn đầy sức sống sẽ được sinh ra. Nhưng những đứa trẻ trong gia tộc chúng ta được nuôi dưỡng bởi ác ý và sinh ra thành những đứa bé đen tối vô hồn.”

Onee-sama đã tưởng rằng, dù chị ấy có yêu thương nó thì cũng không thể sinh ra một đứa trẻ bình thường được. Vậy nên chị ấy quyết định căm hận nó, để khiến cho nỗi buồn của mình vơi đi một chút.

“Lẽ ra con của chị phải được sinh ra như thế này…”

Nhưng giờ Onee-sama đã biết.

Rằng nếu đã yêu thương thì đứa trẻ đó sẽ được sinh ra, dù cho mầm của nó là tà ác.

“Con của ta đâu?” Trước câu hỏi của Onee-sama, tà ác chuyển mục tiêu.

Hơi nóng trở thành thịnh nộ và oán hận, nó trở nên mạnh mẽ hơn và tấn công Onee-sama.

“Onee-sama!”

Chị ấy bị Tai Ương đánh bật lại và ném lăn trên sàn một cách không thương tiếc.

Tai Ương—những đứa trẻ bị bỏ rơi—không bao giờ quên mẹ mình.

…Ta muốn—

Tai Ương nhắm ngược trở lại tôi.

Nó lại nhìn tôi mà rên rỉ.

A, ra vậy. Hóa ra là vậy.

Suốt từ nãy giờ tôi tưởng rằng đứa con của mình khác biệt. Khác với chúng.

Nhưng điều đó sai rồi.

Tôi đã hiểu ra.

Rằng đứa bé này giống như chúng.

Và chúng cũng giống như đứa bé này.

Điểm khác biệt duy nhất là chúng không được yêu thương.

Đó là lúc tôi ngộ ra.

Ngộ ra những lời của Tai Ương.

Điều mà những đứa trẻ đó nói.

Một điều đơn giản thuần khiết.

Mong ước của chúng.

Sự đố kị khiến chúng trở nên điên cuồng.

Thứ chúng muốn.

Khát khao tột cùng thứ mà chúng không bao giờ có.

Chúng muốn được yêu thương—

.

Tai Ương là hiện thân của những lời dối trá và tà ác ẩn náu bên trong bình. Và nó là mối oán hận sâu kín của những đứa trẻ bị chối bỏ.

Chúng đã chờ đợi những đứa trẻ khác cùng chung số phận với mình.

Để chúng không phải là những đứa trẻ bất hạnh duy nhất.

Để mọi đứa bé mới sinh đều không được hạnh phúc.

Tuy nhiên, đến cuối cùng chúng đã biết được.

Rằng có những đứa trẻ được sinh ra, được yêu thương, và không bị bỏ rơi.

Rằng có những đứa trẻ khác với chúng.

Vậy nên chúng mới chui ra.

Chui ra khỏi bình.

Để được yêu thương—

Bởi vì một người, người khiến chúng hành động theo ước muốn trong thâm tâm mà chúng nghĩ sẽ không thể được thực hiện.

Người đó là tôi.

Tôi đã dạy cho chúng biết về tình yêu thương.

Tình yêu thương chúng không bao giờ có được.

Vì thế mà chúng mới ghen tức.

Thứ mà Tai Ương—không, thứ mà những đứa trẻ này muốn không phải là đứa bé.

Mà là một người mẹ.

Một người mẹ không bỏ rơi con mình. Một người mẹ sẽ yêu thương chúng.

Người chúng muốn chính là tôi.

Ra đây là cảm giác bị chìm trong một vũng lầy không đáy.

Tôi chìm càng ngày càng sâu.

Tôi nhìn trái, phải, trên dưới. Tất cả bị phủ trong một màu đen thăm thẳm.

Tôi không thể nhìn thấy gì. Nhưng quả thật là tôi đang chìm xuống.

Như thể nơi này không có đáy, tôi tiếp tục chìm.

Mình chết rồi chăng?

Có lẽ tôi đã mất mạng sau khi tìm ra được chân tướng của bình và bị tà ác nuốt chửng.

Dù sao thì sớm muộn gì mình cũng chết mà…

Và rồi, hình ảnh Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo hiện lên trong đầu tôi.

Khung cảnh đó tôi đã quen thuộc lắm rồi. Trong cái cửa hàng vắng người đó, có Saki, có Towako-san.

Đó là mong muốn của tôi. Mong muốn duy nhất của tôi trong cái bóng đêm lầy lội này.

Phải rồi. Tôi không thể chết được. Tôi còn chưa cứu Saki và Towako-san kia mà.

…Cứu? Đúng rồi. Lúc tôi biết được sự thật, một bóng đêm đục ngầu trào ra từ trong bình và bắt lấy tôi.

Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Tôi nhớ mang máng là bị kéo đi đâu đó.

Lẽ nào… đây là bên trong cái bình.

Trí nhớ mơ hồ của tôi rõ hơn từng chút một.

Sau khi bị Tai Ương nuốt lấy, tôi bị kéo vào bên trong bình.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi đang ở trong đó.

Saki và Towako-san hẳn là đã trải qua chuyện tương tự khi họ tìm ra chân tướng. Thế có nghĩa họ cũng phải ở đây.

Nhưng là đâu mới được?

Tôi cố lên tiếng, nhưng không thể.

Saki!Towako-san! Thay vì la hét, tôi gọi họ trong đầu mình. Tôi nhớ lại mong muốn của mình.

Rồi thì chân tôi đáp lên thứ gì đó.

Cuối cùng tôi cũng đã chạm đáy.

Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện.

Trong thoáng chốc, tôi không rõ đó là ai, nhưng chỉ thoáng chốc thôi.

Như chợt tỉnh, tôi nhận ra người đó.

Nhưng bởi vì vậy mà tôi tự dưng cảm thấy nghi ngờ.

Tại sao cô ấy lại ở đây—?

“Onee-sama!”

Tôi gọi Onee-sama, đang nằm bất tỉnh trên sàn. May thay, chị ấy không bị thương nặng và sớm mở mắt.

Tôi biết mà. Chị ấy là người duy nhất tôi có thể luôn tin tưởng.

Tai Ương, đang hừng hực vì ghen tức, tiếp tục phá tan căn phòng. Sớm muộn gì nó cũng phá cửa và thoát ra thế giới bên ngoài.

Nó sẽ được giải phóng ra thế gian. Một vu nữ như tôi, lại là nguyên nhân của chuyện này, càng không thể để nó thoát ra được.

“Không lẽ em định…” vẻ mặt Onee-sama bàng hoàng, có vẻ như chị ấy đã đoán ra được tôi định sẽ làm gì.

Tôi gật đầu xác nhận.

Không còn ai khác.

Người mà những đứa trẻ Tai Ương đó chọn không ai khác ngoài tôi.

Đứa bé mới sinh, im lặng từ nãy đến giờ, bắt đầu cựa quậy không yên.

Hẳn là nó cũng đã nhận ra chuyện sắp đến rồi. Đúng là một đứa bé nhạy bén. Chắc chắn sau này lớn lên nó sẽ thông minh lắm.

Không được thấy nó khôn lớn khiến tôi đau lòng. Đau đến thấu tim… nhưng tôi phải chọn cách này.

Nhưng đừng hiểu lầm.

Không phải là mẹ bỏ rơi con.

Không phải là mẹ không chọn con.

Mẹ chọn cách này là để con có được một cuộc sống hạnh phúc.

Thứ duy nhất mẹ có thể để lại cho con,

Là một tương lai.

“Đứa con quý báu, đứa con đáng yêu của mẹ.” Tôi dịu dàng xoa đầu nó, chợt nó òa khóc.

Rồi nó lại cười.

Ngoan quá.

Cứ như nó đang tiễn tôi đi bằng một nụ cười vậy.

Tôi đặt một kỷ vật vào tay đứa bé đang bám lấy áo mình. “Giữ cái này thay mẹ.”

Rồi tôi giao phó đứa bé trong lòng mình lại cho Onee-sama.

Onee-sama nhẹ nhàng đón nhận, như đang nhận lấy một báu vật.

“Vì mang danh đứa bé tà ác nên có lẽ nó sẽ không sống được yên ổn, nhưng xin chị hãy bảo vệ đứa trẻ này.”

“Chị hứa, thay cả phần em nữa.”

Tôi quay đi và gọi những đứa trẻ bất hạnh kia.

“Ta có thể trở thành mẹ ngươi được không?”

Tai Ương đang lộng hành trong phòng chợt dừng lại rồi quay vào buồng trong.

Chúng theo sau tôi bước đến chỗ cái bình, từng bước một.

Tôi sẽ ra đi.

Bỏ lại đứa con của chính mình để mang theo những đứa trẻ đã hóa thành Tai Ương này.

Vào trong Bình Thần Bí.

Thế gian đầy sự tà ác.

Thế gian đầy sự đau khổ.

Thế giới đầy sự phẫn nộ.

Tuy nhiên.

Tôi, người đã hạ sinh một đứa bé tà ác, biết rằng.

Rằng thế gian đầy những niềm vui.

Rằng thế gian đầy những điều may mắn.

Và hơn bất cứ thứ gì.

Thế giới này tràn đầy tình yêu thương.

“Tên của đứa bé này là gì…?”

Nghe Onee-sama hỏi, tôi nói lên một cái tên.

“Tên của nó là Pithos.”

Một cái tên tràn đầy hy vọng rằng đứa bé sẽ không bao giờ chịu đầu hàng trước sự tà ác của thế gian.

“Vĩnh biệt…”

Onee-sama gọi tên tôi lần cuối, cũng như là lời chia tay.

Pandora.

“Xin cậu hãy quên đi những chân tướng của chuyện này.”

Cô vu nữ với tình yêu con vượt lên trên bổn phận của mình nói. Để bảo vệ thế giới, cô ấy đã mang theo Tai Ương cùng với mình, phong ấn cả hai trong bình.

Cô vu nữ đó vẫn ở trong này đến tận bây giờ.

Từ câu chuyện của cổ, tôi đã có thể nghe được toàn bộ sự việc xung quanh cái bình. Nhưng khi đã kể hết, cô ấy lại bảo tôi quên mọi thứ đi.

“Chuyện là vậy đó.”

Khi quay về phía giọng nói, tôi thấy Towako-san và Saki.

Quả nhiên hai người họ cũng trải qua chuyện giống tôi. Nhưng trước khi tôi kịp vui mừng được gặp lại họ, lắng nghe ý định của cô vu nữ vẫn là ưu tiên trước nhất.

Cô ấy giải thích trước khi tôi kịp hỏi tại sao.

Cô ấy chỉ vào bóng đêm mù mịt bao quanh chúng tôi. “Những đứa trẻ này sợ hãi sự thật. Bởi sự thật chính là bằng chứng không thể chối cãi rằng tôi không phải người mẹ thực sự của chúng.”

Chúng là những đứa con mà những thế hệ vu nữ trước bỏ rơi—những đứa bé đã hóa thành Tai Ương.

“Chúng sợ rằng bất kì ai biết được sự thật sẽ đến đây vì muốn cứu tôi mà cướp lấy tôi đi. Vậy nên chúng kéo họ vào trong bình này.”

Cái bình chứa đựng mong muốn có được một người mẹ của chúng.

Có lẽ gọi chúng ích kỉ thì có hơi vô tình quá, phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà.

“Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi đây. Đó là quên sự thật đi. Nếu cậu thề sẽ quên đi, thì những đứa trẻ này chỉ lấy đi kí ức của cậu thôi, và cậu sẽ được tự do.”

“Nhưng nếu tôi thoát khỏi, kí ức của tôi về cô…”

“Sẽ bị lãng quên, đúng vậy.”

“Nhưng còn cô thì sao…”

“Tôi sẽ không sao đâu. Tôi là người được chọn ở bên những đứa trẻ này mà.”

“Nhưng…”

“Nếu tôi rời khỏi bình, thì chúng sẽ theo chân tôi. Nếu chuyện đó xảy ra, thế giới sẽ bị Tai Ương tàn phá. Bởi vậy chỉ có mọi người là nên rời khỏi đây.”

Tôi nhìn Towako-san theo phản xạ.

“Chúng ta một là bỏ cô ấy lại đây và quay về thế giới của mình, hay giữ lại kí ức vì thương cảm mà ở lại nơi này. Không có lựa chọ nào là hoàn hảo cả.”

“Vậy sao chị không chọn đi?”

Tôi không biết Towako-san đang muốn nói chị ấy sẽ theo quyết định của tôi hay là bảo tôi tự chọn lấy.

Tôi nhìn Saki, nhưng cô ấy cũng không thể giúp được gì. Cả cô ấy cũng đang đấu tranh tìm câu trả lời.

Cô vu nữ giống như một vật hiến tế. Cô ấy là một tù nhân.

Tôi đồng cảm với những đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhưng như vậy không có nghĩa cô ấy phải bị giam giữ ở đây.

Nhưng nếu tôi cứu cô ấy ra khỏi bình, Tai Ương sẽ đi theo.

Tai họa sẽ lan ra khắp thế giới.

Tôi cũng không thể để chuyện đó xảy ra.

Tôi không thể hi sinh thế giới để cứu cô ấy được.

Tôi không thể cứu cô ấy được.

Nhưng việc cô ấy ở lại để cứu chúng tôi khiến tôi cảm thấy có lỗi.

Cô ấy nói mình ở lại đây và bị lãng quên cũng được.

Nhưng có thật như vậy không? Có thực sự là không sao?

Liệu tôi có chấp nhận điều đó không, và quan trọng hơn hết,

“Cô thực sự chấp nhận chuyện này sao?” Tôi hỏi.

“Cậu thì sao?” Câu hỏi quay ngược lại tôi. “Cậu có thực sự chấp nhận chỉ vì thương xót mà ở lại đây cùng tôi không?”

Chuyện đó… tôi không chấp nhận được.

Nếu tôi không chối bỏ sự thật… và cô ấy, tôi sẽ không thể cứu được Saki, Towako-san, hay thậm chí là bản thân mình.

Rất cân bằng, nhưng rõ ràng cả hai bên cán cân đều rất nặng.

“Cậu sẽ không nhớ gì cả, sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cảm giác tội lỗi trong lòng cậu cũng sẽ biến mất. Một thế giới mà cậu không biết được sự thật chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn.”

Và rồi, một khối đen rơi xuống bàn tay cô ấy. Cô gật đầu vài lần như thể đang trò chuyện.

Khuôn mặt cô ấy trìu mến như một người mẹ. Bỗng nhiên, khối đen biến mất.

“Vừa nãy là…”

“Đứa trẻ đó đã lên đường du hành rồi. Nó vừa xin phép tôi.”

Cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt trìu mến đó.

“Cảm ơn nhiều lắm, cậu thanh niên từ thế giới bên ngoài.” Cô ấy đoán biểu cảm của tôi và cảm tạ.

“Nhưng xin hãy thứ lỗi cho tôi. Đây là nơi tôi muốn ở lại. Tôi định sẽ ở đây làm mẹ chúng cho đến khi tất cả chúng nó được siêu thoát.”

Vậy là cô ấy thực ra đã thanh tẩy tà ác suốt từ đó đến giờ. Những đứa trẻ đã trở thành Tai Ương kia, cô ấy đang cứu vớt chúng.

“Tôi hy vọng một ngày nào đó chúng sẽ tha thứ thế giới này.”

“Biết là em sẽ nói thế mà… nhưng chị cũng đồng tình.” Tôi nghe giọng Towako-san bên tai.

Towako-san không trách cứ tôi. Chị ấy chỉ nói ra những gì mình nghĩ. Trong lòng tôi đau nhói là bởi vì tôi yếu đuối.

Nhưng quyết định của tôi không thay đổi.

“Tôi sẽ quên sự thật.”

Ngay lập tức, màn đêm bao trùm lấy tôi.

Nó ăn mất sự thật bên trong tôi.

Để mãi mãi ẩn trong bóng tối—

Nguyên tác Pitosu/ Pithos (tiếng Hy-Lạp): cái bình/hộp chứa lớn. Ở đây muốn chỉ cái hộp/bình của Pandora (Pandora’s Pithos)