Tiệm Đồ Cổ Tsukumodo: Ở đây chúng tôi bán những điều bí ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 4 - Chương 1: Bóng Ma

Trans Tsp

Editor Halfmoon

=================================================================================

Có những con người vốn khá trầm tính, họ thường hiện diện rất mờ nhạt và không thích gây sự chú ý. Đa phần, họ là những người suy nghĩ tiêu cực, người hướng nội và những người thích sống một mình.

Trong mỗi lớp thường phải có ít nhất một người như vậy. Họ là những con người bất hạnh đáng thương luôn bị bỏ quên trong những chuyến dã ngoại của trường.

Tuy nhiên, bản tính tiêu cực không tự nhiên mà làm mờ nhạt đi sự hiện diện của bạn; tôi có biết một người chẳng hề biết tươi cười, cũng chẳng nói nhiều và luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, vậy mà cô ấy vẫn có thể làm cho mình nổi bật.

Nếu cô ấy không có ở gần, tôi sẽ để ý ngay—vì cô ấy chưa bao giờ rời xa tôi cả.

Họ thường nói xấu sau lưng tôi, gọi tôi là một “bóng ma” bởi sự hiện diện mờ nhạt của mình—mà bạn có thể bỏ phần “nói xấu sau lưng” đi vì chính tôi nghe họ nói chuyện—và khi họ để ý thấy tôi, họ lại bỏ đi, xấu hổ, đổ lỗi cho sự mờ nhạt của tôi.

Tuy nhiên, họ không oán hận tôi gì cả; đó chỉ là một thực tế đơn giản mà họ tự tạo nên thôi. Bị quên lúc điểm danh, hoặc bị bỏ qua khi đúng ra là đến lượt tôi giải một bài toán, hay là người còn sót lại cuối cùng khi được phát bài tập về nhà, những chuyện như vậy với tôi không phải là hiếm.

Nói vậy nhưng không phải là tôi không cảm thấy gì khi những chuyện như vậy xảy ra. Vào những ngày này, tôi luôn bị ám ảnh bởi mong muốn được tan biến đi.

Nếu mình chỉ có thể làm phiền người khác với sự mờ nhạt của bản thân, thì chi bằng mình biến mất mãi mãi đi cho rồi.Tôi tự nhủ. Nếu mình ngày càng trở nên mờ nhạt, có lẽ cuối cùng mình cũng sẽ tan biến như một bóng ma?

Dĩ nhiên là không rồi.

Vậy nên, vào những ngày này tôi thường đến phòng mỹ thuật, không bật đèn lên mà ngồi co mình trong một góc. Bóng tối của căn phòng xóa đi sự hiện diện của tôi, cái bóng của tôi, toàn bộ; và rồi tôi có thể biến mất.

Và rồi tôi có thể thoải mái được. Chỉ khi đó tâm trí tôi mới có thể thanh thản.

Tôi không thích những nơi được thắp sáng, bởi chúng khiến cho cả cái bóng gầy gò như tôi nổi bật lên, trong khi tôi thật sự muốn lẩn trốn trong bóng tối.

Tôi muốn được biến mất, tan chảy thành những cái bóng. Để mọi người có thể tiếp tục phớt lờ sự tồn tại của tôi.

.

Vì ngày Chủ nhật ba mẹ tôi có nhà nên tôi lại đi mua sắm theo thường lệ. Không phải vì tôi muốn phụ giúp gì họ, chẳng qua là tôi không được ở nhà một mình; những lời phàn nàn khi họ bảo tôi phải dọn phòng và âm thanh khi họ dọn dẹp nhà cửa làm tôi khó chịu. Không phải vì tiếng ồn; mà là sự hiện diện của những người xung quanh làm tôi cảm thấy tù túng.

Nên tôi ra ngoài. Dĩ nhiên là đi một mình.

Tôi ghét đám đông nhưng không bận tâm đến bọn họ cho lắm, họ cũng chỉ là người lạ mà thôi. Tuy vậy, để tránh đụng phải người mình quen biết, tôi thường đi sang con hẻm ít người. Tôi đặc biệt thích khoảng tối giữa hai tòa nhà. Thỉnh thoảng ở đó tôi cũng gặp vài tên lưu manh, nhưng họ luôn làm ngơ nhờ sự mờ nhạt của mình.

Đi trên con hẻm tối tăm vào một ngày như vậy, trong lúc đang suy nghĩ mấy chuyện đó , tôi bắt gặp một cửa hàng nhỏ, ế ẩm. Thoáng nhìn cũng biết nơi này không được ăn khách lắm.

Tôi bị thu hút bởi cảm giác kín đáo và bị lãng quên toát ra từ nó cũng giống như tôi. Tôi bước vào cửa hàng.

Bên trong có khá nhiều thứ kì lạ, rõ là độc nhất vô nhị trên kệ cửa hàng: một con búp bê phương Tây, bộ đồ ăn bằng gốm sứ, một cái đồng hồ treo tường cổ, vân vân. Tôi đoán đây là cửa hàng đồ cổ. Tôi cũng không phải là không ưa mấy cửa hàng như này.

“Chào mừng.” Chị bán hàng ngồi sau quầy lên tiếng ngay sau đó. Chị ấy mang một vẻ đẹp choáng ngợp, sự hiện diện của cô ấy khoác lên căn phòng một bức màn kì bí.

Nói thật là sự hiện diện đó có hơi “nặng đô” với tôi.

“Em đang tìm thứ gì đặc biệt à?”

“Um… có thể là trang sức gì đó chăng?

“Là trang sức à?”

“Vâng, em nghĩ là… cái nào mà không thu hút sự chú ý ấy.”

Dù quả thật là tôi chỉ nhất thời đưa ra yêu cầu đó, tôi cũng không phản đối chuyện đeo một món trang sức. Nhưng vì không muốn nổi bật nên tôi không thích mấy thứ quá lòe loẹt.

Chợt, một thứ trên kệ lọt vào mắt tôi.

Tôi để ý thấy 2 lọ thủy tinh nhỏ. Mỗi lọ đều có 2 tay cầm hình vòng cung ở hai bên và một cái nắp nhô ra. Chúng trông gần như giống hệt nhau ngoại trừ một lọ trong suốt còn lọ kia lại đen thẫm.

Sự tinh xảo của nó có gì đó cuốn hút tôi; tôi cầm chúng lên và quan sát kĩ lưỡng. Nhìn qua lớp thủy tinh tôi nhận thấy có bột bên trong. Tôi thử mở nắp và xác nhận bên trong là bột màu.

“Em có thể lấy một trong hai cái.” Chủ cửa hàng đề nghị khi thấy tôi có vẻ hứng thú với chúng.

“Chỉ một thôi sao?” Tôi muốn được lấy cả hai, nhưng chắc chúng là hàng số lượng có hạn.

“Em chọn cái nào?”

Tay tôi lưỡng lự đưa qua lại giữa 2 cái lọ. Tôi cầm lấy cái lọ trong suốt, rồi đổi ý cầm lấy lọ màu đen, để rồi tay tôi đưa về vị trí ban đầu, sau đó tôi lại chuyển sang lọ màu đen.

“Vậy là em chọn cái này.”

Cuối cùng, tôi chọn lọ trong suốt.

“Thánh tích mang tên ‘Shadow’.”

“Thánh tích…?”

“Nhớ rằng ý chị ‘Thánh tích’ ở đây không phải là đồ cổ hay tác phẩm nghệ thuật. ‘Thánh tích’ là từ chúng ta dùng để chỉ những vật có sức mạnh đặc biệt được tạo nên bởi những người cổ đại tối hay những pháp sư vĩ đại, hoặc, là những đồ vật đã hấp thụ lòng hận thù của con người hay linh lực tự nhiên.

Có lẽ lúc trước em cũng đã nghe về chúng rồi: những thứ như hòn đá mang lại điềm gở, một con búp bê hình nhân bị nguyền rủa hay tấm gương trang điểm cho em biết mình sẽ chết như thế nào. Thánh tích Shadow này là một trong số đó.”

“’Shadow’…”

Mang cái tên “Shadow” mặc dù nó trong suốt. Trong khi cố kiềm nén không hỏi về lọ màu đen, tôi trả tiền cho cái lọ trong suốt.

“Thánh tích này, Shadow, cho phép em làm mờ sự hiện diện của mình đi.”

“Hm?”

“Đó là sức mạnh đặc biệt của nó.”

Chẳng phải đây là mấy thứ chàm hay bùa chú mờ ám gì sao? Ban đầu tôi nghĩ vậy, nhưng nếu nó có thể làm vậy thì thật là quá hợp với mình rồi, bởi tôi cảm thấy khó chịu trong thế giới này và chỉ muốn biến mất thôi.

“Nó luôn nằm trong bản tính của mỗi người, mâu thuẫn với bản thân. Nhưng theo chị thấy thì có vẻ như tính cách kia khá là nổi bật ở em. Thánh tích này sẽ phần nào thỏa mãn mong ước của em, nhưng mặt khác nó cũng sẽ không làm thế.”

Nói xong, chị ấy mở cái lọ tôi vừa mua và rải một ít thứ bên trong ra xung quanh chị.

.

.

Khi tôi tỉnh lại thì thấy tôi đang bước đi một mình trên phố.

Lúc về đến nhà, tôi đã hoàn toàn quên mất cửa hàng giản dị và chị bán hàng xinh đẹp kia, và nghe có vẻ hơi mẫu thuẫn nhưng nó đã mờ nhạt đi thành “ấn tượng lâu dài nhưng mơ hồ”.

Và kí ức của tôi và chị ấy càng mờ nhạt, tôi lại càng tin vào Shadow hơn.

.

Thứ bột này sẽ xóa đi sự tồn tại của bạn—

.

Mặc dù tôi đã quên đi khuôn mặt và dáng vẻ của chị ấy, tôi vẫn có thể nhớ rõ được tác dụng của cái lọ mà tôi mua. Nhìn chằm chằm vào cái lọ trong suốt, những lời cuối cùng của chị ấy thoáng qua trong đầu tôi.

Chị ấy đã cảnh báo tôi, là điều cuối cùng khiến tôi chần chừ.

“Cẩn thận đấy: nếu em làm mờ đi sự hiện diện của mình quá nhiều, em sẽ biến mất mãi mãi!”

Nếu chị ấy nói thật, thì đây đúng là một cơ hội tốt để thoát khỏi thế giới này—

“Tối nay anh ngủ ở đây đi.”

Đã 8 giờ tối và chúng tôi vừa mới đóng cửa hàng. Chủ cửa hàng, Towako Settsu, lại đang đi mua hàng ở đâu đó rồi.

Tôi, Tokiya Kurusu, và Saki Maino đang ở một mình.

Tôi vừa nghỉ và đang định ra về thì cô ấy nắm lấy tay áo tôi, ngước mắt nhìn tôi và nói vậy.

—Nhưng chẳng có gì hấp dẫn cả.

.

“Tiếng động lạ?” Tôi hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

Đó là sự thật đáng ngờ đằng sau câu nói đầy ẩn ý của Saki “tối nay ngủ đây đi”. Dĩ nhiên là không phải tôi mừng hụt hay gì đâu.

Cái cửa hàng nhở nhắn, cũ kỹ mà chúng tôi đang làm việc, Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo, quả thật là nằm trong một con hẻm và có lời đồn căn biệt thự ma gì đó, nhưng nhiêu đó đâu thể làm tôi cứ gật đầu mà tin câu chuyện của cô ấy được.

“Anh chắc chỉ là gió thôi.” Tôi giả định.

“Ban đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng hôm qua đâu có gió.”

“Có lẽ là một con mèo?”

“Tiếng động em nghe thấy không phải tiếng mèo.”

“Một tên trộm?”

“Chúng ta vẫn chưa bị mất thứ gì cả.” Cô ấy phủ nhận.

“Em chắc không? Em đã xem xét kĩ lưỡng nơi phát ra tiếng động chưa?”

“Em khá chắc.”

“Vậy thì chỉ còn…”

Tôi bí lời. Trường hợp một căn hộ hay chung cư, những tiếng động như vậy có thể phát ra từ bên cạnh hay bên trên—từ những căn hộ khác—nhưng chẳng còn ai khác sống trong căn nhà này cả.

“…có thể là ma…” Saki suy đoán với một giọng bình thản và vẻ mặt vô cảm.

“Có thể là gì cơ?” tôi rên rỉ.

“Như em đã nói, một… con ma.” Cô ấy lặp lại với vẻ mặt không đổi.

Eh? Em ấy đang nghiêm túc đấy à?

Saki có mái tóc màu tro dài ngang lưng óng ánh màu bạc dưới ánh sáng, và làn da trắng nhợt nhạt. Trái ngược với ngoại hình, bộ đồ cô ấy đang mặc—một chiếc áo sơ mi đen, chiếc váy đen và một đôi bốt đen—tất cả đều mang một màu ưa thích của cô ấy: một màu đen tuyền.

Tuy nhiên, cô ấy có một điểm khác biệt, khuôn mặt vô cảm. Cô ấy luôn giữ bộ mặt nghiêm túc. Những câu đùa của cô không bao giờ đi kèm với một nụ cười, nên làm người khác khó nhận ra.

“Um, hỏi cho chắc thôi: em đang nghiêm túc à?”

“Tại sao em lại phải nói đùa mấy chuyện như thế này được?”

Anh mới là không biết làm sao mà em không thể nói đùa chuyện này ấy, tôi nghĩ vậy nhưng quyết định không nói ra.

“Em…Em không biết phải phục vụ khách hàng ma như thế nào.”

Anh khá chắc là ma thường không phải là khách hàng đâu nhá! Chuyện đó sang một bên, anh cũng chẳng biết phải phục vụ chúng như thế nào đâu. Và anh cũng không quan tâm chúng có đáng phục vụ đâu, tôi nghĩ thầm, phá nát cái câu nói của cô ấy trong đầu mình, nhưng rồi tôi dừng lại vì tôi sẽ ngồi suy nghĩ tới sáng mất.

Nói gì thì, có vẻ ngay cả một chuyên gia phục vụ khách hàng tự phong như Saki đây cũng không dám tự tin có thể phục vụ được cả ma. Ừ thì, tài năng của cô ấy cũng đâu được tỏa sáng trước người thường đâu. Mà không cần biết có phải do dịch vụ khách hàng của cô ấy hay không, Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo lúc nào cũng vắng khách.

“Thế thì anh đoán là chúng ta vẫn phải biết trân trọng khách hàng kể cả khi họ là ma.”

“Không, khách hàng là thượng đế!” Saki phản bác.

“Em hiểu nhầm ý anh rồi…”

Dù sao đi nữa, tôi không có lí gì để phủ nhận câu chuyện về tiếng động lạ của cô ấy, nên tôi sẵn lòng giúp cô ấy giải quyết chuyện đó. Nếu có là tên trộm thật hay gì đi nữa thì hắn ta cũng phải bị xử lí.

(Rầm)

Đột nhiên, cả hai người chúng ta đều rụt lại bởi một tiếng rầm bất ngờ. Dĩ nhiên, tôi không nghĩ đó là ma, nhưng tiếng động ấy có làm tôi giật mình. Không phải là tôi nghi ngờ cô ấy, nhưng quả là Saki đã nói thật.

“Anh sẽ đi xem thử” Tôi nói rồi bước lên trước về phía phát ra tiếng động, thì Saki giật lấy tay áo mình. “Hm?”

“…Em sẽ đi cùng anh.”

Saki cũng tò mò, có vẻ là như thế, và không muốn đẩy hết chuyện này cho tôi. Vẫn nắm lấy tay áo tôi, cô ấy lẽo đẽo theo sau.

Một phần lầu một và cả lầu hai là khu riêng tư của Towako-san.Tiếng động có vẻ phát ra từ nhà kho nằm ở góc lầu 1 và được dùng để chứa những vật nhất định: Thánh tích.

Không phải là đồ cổ hay tác phẩm nghệ thuật. Chúng là những vật có sức mạnh đặc biệt được tạo nên bởi những người cổ đại tối cao hay những pháp sư vĩ đại, hoặc, là những đồ vật đã hấp thụ lòng hận thù của con người hay linh lực tự nhiên trong thời gian dài.

Chúng xuất hiện trong các truyền thuyết hay huyền thoại: hòn đá may mắn, con búp bê có mài tóc dài ra sau mỗi đêm, cái gương cho người ta thấy hình ảnh của mình trong tương lai, thanh kiếm hủy hoại người nào dám cầm nó.

Mọi người ai cũng đã nghe qua những chuyện như vậy rồi, nhưng hầu hết đều cho rằng Thánh tích chỉ là điều hư cấu vì họ chưa từng thấy chúng bao giờ. Thậm chí nếu có Thánh tích ngay trước mắt họ cũng không nhận ra được. Nếu có sự kiện bí ẩn nào đó xảy ra, họ cũng sẽ cho rằng đó là sự trùng hợp.

Tuy nhiên, Thánh tích phổ biến hơn nhiều người nghĩ.

Thực tế là, tôi vừa vướng vào một vài vụ việc có liên quan tới một cái rương có thể bảo quản nguyên trạng những thứ bên trong, một chiếc khóa mang lại sự sống cho những con rối vô tri, và một lọ lư hương cho phép bạn điều khiển giấc mơ của mình.

Vì bản chất của những thứ bên trong mà phòng kho luôn được khóa; kể cả Saki và tôi cũng không được vào, huống chi là người ngoài.

Saki và tôi cẩn trọng rón rén đi về phía cửa phòng kho. Trên đường đến đây không có dấu hiệu gì cả, nhưng khi đến nơi, chúng ta cảm giác có ai đó.

Có ai đó ở phía bên trong.

Tôi nhẹ nhàng áp tai vào cánh cửa và lắng nghe. Không có động tĩnh. Nhưng dù không có tiếng động, tôi rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được có người bên trong.

Tôi cầm lấy tay nắm và thoáng rùng mình vì nó lạnh ngắt. Ngay lúc tôi quyết định và chuẩn bị đẩy cửa mở ra—

.

(Rầm)

.

Tôi nghe có tiếng động bên trong.

Việc nên làm nhất bây giờ là lùi lại, cân nhắc rằng thủ phạm có lẽ sẽ xông ra khỏi phòng, nhưng tôi bị bất ngờ đến nỗi không thể di chuyển được.

Nhưng rồi, cánh cửa vẫn đóng.

Tuy nhiên, chuyện có thứ gì đó bên trong vẫn không thay đổi, và vì thế nên tôi lại cầm lấy tay nắm một lần nữa.

Tôi xoay tay nắm cạch một tiếng; cánh cửa đã bị mở khóa. Giò chỉ còn chuyện đẩy nó mở ra thôi.

Tôi đưa mắt ra hiệu Saki lui lại, nhưng cô ấy vẫn đứng sát tôi.

Không còn thời gian nữa rồi.

Tôi hít sâu một hơi và—đẩy mạnh cửa xông vào.

Không có gì cả.

Sau khi liếc mắt nhìn Saki, tôi bước vào phòng. Bình thường trong phòng này luôn tối đen như mực và tôi chẳng thấy gì cả. Tôi cố gắng mò công tắc bóng đèn nhưng cũng không ích gì.

Đột nhiên, có thứ gì đó lọt vào mắt tôi từ phía sau cánh cửa.

—Có lẽ là một con ma…

Ngay khi tôi kịp nhớ lại lời của Saki—

“KYAAAAAA!!!”

—một tiếng hét thất thanh đằng sau tôi.

.

“Chào hai bạn trẻ, hahaha! Chị đang kiếm một món Thánh tích ở trong này thì bị đống đồ đè lên! Tưởng chết đến nơi rồi chứ.”

Cuối cùng, sự thật đằng sau con ma hóa ra lại là Towako-san, chị ấy đã về mà không hề cho chúng tôi biết. Mặc dù mái tóc đen nhánh dài đến eo, chiếc áo vét và quần của chị đều bị phủ đầy bụi do cú ngã, chị ấy cũng chẳng ra vẻ quan tâm gì cả.

“Ok, và chị đang tìm cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“À, thì chỉ là đang tìm bản đối lập của thánh tích chị mới mua ấy mà.”Towako-san nói rồi đặt một cái lọ nhỏ màu đen lên bàn. “Cái này đây được gọi là “Light”. Nó sẽ làm tăng ấn tượng của người khác với em nếu em bôi sơn ở bên trong lên.”

“Umm, thế nó là sơn đánh bóng?”

“Chị không nói tới mấy thứ mạ bóng gì cả!” Chị ấy vội quát lại nhận xét của tôi.

“Vậy bản trái ngược (?) của nó là gì?”

“Ừ thì, thật ra là còn một lọ có cũng hình dáng—nhưng trong suốt—ngược lại có thể làm mờ nhạt sự hiện diện của ai đó. Nó là cái lọ này, gọi là ‘Shadow’.” Chị ấy giải thích và đặt lọ trong suốt, Shadow, cạnh lọ đen, Light. Bên trong có vẻ như là bột sơn.

Hai cái lọ đều có cùng hình dáng với màu sắc khác nhau, nhưng bản chất và tên gọi lại dối nghịch nhau, giống như hai thái cực âm dương.

“Nhưng mà, lần này có phải hàng thật không?”

Tôi đoán là chí ít Shadow phải là hàng thật, vì nó được cất giữ trong phòng kho, nhưng còn cái mới mua thì tôi chịu.

Thoáng nhìn, cả hai lọ nhìn y như nhau, ngoại trừ màu sắc.

Sau đó, chẳng nói chẳng rằng, Saki đưa tay về phía hai cái lọ và, không chần chừ, cô ấy mở nắp chúng ra và đổ một ít bột lên tay và, vì lí do gì đó, chỉ nếm chúng.

Kết luận của cô ấy:

“Là muối và tiêu.”

.

Và thế là hai lọ gia vị chuẩn bị được đưa lên kệ bày bán của Cửa hàng Đồ cổ Tsukumodo. Các bạn được chân thành mời đến lễ khai trường Cửa hàng Tạp hóa Tsukumodo. Không có đâu.

Rõ ràng Saki không khám phá ra rằng hai Thánh tích đó được gọi là Muối và Tiêu, mà chỉ là phát hiện chúng là giả. Thật là Towako-san còn sốc gấp đôi khi biết cái lọ đáng lí ra là Shadow thật cũng giả nốt.

“Trời ơi, sao chị xui xẻo quá vậy?” Towako-san rên rỉ rồi nằm gục lên bàn.

“Chị may là chưa bị đống Thánh tích đè chết đấy thôi.” Tôi nói lại an ủi chị ấy.

Dường như nhớ lại cảnh hồi nãy, Towako-san ngẩng đầu. “Nghĩ lại thì, tiếng hét đó ở đâu ra vậy?”

Tôi chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Saki, và Saki cũng quay đầu đi chỗ khác.

Dĩ nhiên, Saki không thoát khỏi chuyện này.

Phải: Tiếng la thất thanh từ đằng sau là của Saki. Tôi không hề ngờ rằng cô ấy hành động như vậy khi sợ; thật ra là vượt xa mong đợi của tôi nữa kìa.

Cô ấy suy đoán về con ma không phải đùa mà là sợ hãi; cô ấy làm mặt lạnh suốt không phải vì dửng dưng thờ ơ mà chỉ là không thể bộc lộ nỗi sợ; cô ấy khăng khăng muốn đi cùng tôi đến phòng kho và muốn tôi ở lại ngủ cùng không phải chỉ là nói vu vơ mà thật sự cô ấy không muốn bị bỏ lại một mình.

Bên cạnh đó, nguyên nhân ban đầu khiến cô ấy nghĩ ra con ma chính là do tôi, vì tôi đã kể cho cô ấy một câu chuyện ma.

Có lời đồn về một con ma gần đây nổi lên trong trường tôi vì một vài người khai rằng đã nhìn thấy một bóng ma lúc chiều tối. Trong vài ngày gần đây, con số báo cáo đã lên đến hơn 10 vụ.

Theo nhân chứng, cô gái ma, trong bộ động phục của trường, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào họ và rồi biến mất khi họ để ý ánh mắt của cô ta và quay lại nhìn. Ban đầu, họ tin rằng mình nhìn nhầm học sinh nào đó, nhưng giả thuyết này bị loại bỏ khi số vụ ngày càng tăng.

Vì bóng ma được cho rằng là mặc đồng phục trường, cả trường rộn lên đủ loại giả thuyết ngớ ngẩn; nào là, có người tin rằng cô ta là một linh hồn lang thang của một nữ sinh không thể lên thiên đàng vì đã tự sát vài chục năm trước, trong khi số khác lại cho rằng cô ấy chết trong một vụ tai nạn giao thông khi đang trên đường đến lễ khai giảng và kể từ lúc đó đã luôn tìm kiếm lớp học của cô ấy, không biết rằng mình đã chết.

Cuối cùng thì, chẳng có ghi chép gì về việc tự sát, cũng chẳng có học sinh nào bị tai nạn ngay trước lễ khai giảng, nhưng cứ khi thầy cô giáo nói lại với đám học sinh thì họ nảy ra những giả thuyết mới, liên quan đến chuyện rằng có khả năng nhà trường đang che giấu sự thật cô gái ấy đang thù hận họ vì bi kịch của cô bị quên lãng.

Tôi đang mong rằng chuyện này rồi cũng sẽ lắng xuống theo thời gian,và vì tôi hơi chán nên đã kể cho Saki chuyện này. Tôi đã hơi bất ngờ khi cô ấy hết sức chăm chú nghe tôi kể, nhưng tôi đã lầm khi nghĩ cô ấy đang nghiêm túc—không phải đang sợ.

Tôi không biết là Saki lại sợ ma đến vậy. Nếu có gì thì tôi chỉ có thể tưởng tưởng cô ấy kiểu “Rồi sao?” khi gặp ma thật.

“Ngày mai mình nhất định sẽ kể cho em ấy” Tôi thì thầm với nụ cười nhăn nhở toe toét trên đường về nhà.

Nhưng rồi, một lát sau, tôi đứng đơ như trời trồng trước cổng khu chung cư.

“Mình bỏ quên chìa khóa mất rồi…”

Tôi thử đưa tay sờ lên túi, nhưng chùm chìa khóa của tôi không có ở đó. Tôi cũng kiểm tra trong ví, nhưng cũng không có nốt.

Rồi tôi nhớ ra mình đã bỏ quên ở đâu.

“…Ở trường.”

.

“Hay rồi…” Tôi thở dài đứng trước ngôi trường không có chút ánh đèn.

Chúng tôi có tiết thể chất hôm nay. Vì phòng lớp thường bị bỏ trống suốt tiết, chúng tôi thường gửi tư trang lại phòng giáo viên thể chất cho an toàn. Thế là tôi gửi lại ví, con dế cùng chìa khóa của tôi, và có lẽ là đã bỏ quên ở đó.

“Agh, tại sao không ai để ý giúp mình chứ…?”

Mình cảm thấy khó chịu khi phải đến trường hai lần trong một ngày nha, tôi nghĩ thầm. Nếu tôi chỉ bỏ quên ví thôi thì ngày hôm sau tôi lấy lại cũng được, nhưng không có chìa khóa thì tôi không vào phòng được. Người quản lý khu chung cư của tôi sống ở nơi khác, nên tôi không thể hỏi mượn chìa khóa dự phòng. Tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Nhưng mà, mình phải nói là…”

Lẻn vào trường ngay trong đêm tụi này vừa kể chuyện kinh dị á? Đùa chẳng hay gì cả. Chắc mình đẻ ra lộn ngày mất rồi.

Tôi bước vào cổng và đi dọc qua sân trường.

Giờ đã là 10 giờ tối, nên không còn học sinh nào trên sân nữa. Nhưng thấy ánh đèn từ phòng tập thể dục thì có vẻ như vẫn còn có người hoạt động câu lạc bộ. Chăm chỉ quá nhể? Nghĩ vậy nhưng tôi rất cảm kích vì nhờ họ mà cổng vẫn còn mở.

Tôi đẩy cửa mở ra và thay giầy. Chẳng có gì lạ, không một bóng người cũng như ánh đèn dọc hành lang và trong các phòng học. Ánh sáng mập mờ duy nhất phát ra từ bảng hiệu lối thoát hiểm. Cai bóng to lớn của tôi phản chiếu lên bức tường

Đây không phải lần đầu tôi ở trường vào ban đêm, nhưng tôi có cảm giác như mình vừa lạc vào một thế giới huyền ảo nào khác.

Có nhìn thấy một hai con ma lượn lờ quanh đây mình cũng chẳng ngạc nhiên đâu, tôi nghĩ.

Sau khi băng qua khu hành lang, tôi vào lối đi dẫn đến khu phòng lớp dành cho các tiết học đặc biệt. Phòng tập cũng ở đó. Vì trong phòng tập có ánh đèn, tôi tưởng có người trong phòng giáo viên, nhưng căn phòng tối om. Tôi đoán là giáo viên vừa ở đây đã sang phòng tập rồi.

Trong thoáng chốc, tôi cân nhắc mình có nên đến đó và xin phép, nhưng cuối cùng tôi chẳng bận tâm làm chuyện đó.

“Xin phép ạ!” Tôi lên tiếng, cố ý lớn giọng và bước vào phòng. Tôi bật đèn, mở tủ đựng tư trang của lớp và tìm thấy chùm chìa khóa. Nó là của tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi lấy nó ra và lại rời khỏi phòng. Nôn nóng muốn về nhà nhanh nhất có thể, tôi chạy băng qua lối đi nối giữa hai khu nhà và cố mở cửa tới khu nhà chính. Tôi tặc lưỡi.

Cánh cửa đã bị khóa.

Có vẻ như, lao công đã đến khóa cửa trong lúc tôi không có ở đây.

Khỉ thật, giờ làm sao lấy lại đôi giày đây?

Dĩ nhiên, tôi vẫn có thể về nhà với đôi giầy đi trên lớp, nhưng tôi thật sự không muốn làm vậy. Tôi cũng không muốn phải đi đến tận phòng lao công để nhờ họ mở cửa.

Tôi vội quay lại khu nhà kia và lên lầu, hy vọng rằng lối đi ở lầu 2 vẫn còn mở.

Tuy nhiên, không may là cửa đó cũng bị khóa.

“Chuyện này càng ngày càng vui rồi đây…”

Cứ thế này thì cửa ở tầng trên cũng đã bị khóa rồi.

“Có lẽ mình sẽ gặp may ở phía bên kia.”

Hai khu nhà được xây cạnh và nối với nhau bằng lối đi ở phía bắc và phía nam. Cửa phía nam đã khóa nhưng bên phía nam có thể vẫn còn mở.

Tôi phóng đi và chạy dọc theo hành lang.

Tiếng bước chân vội vã của tôi vọng lại từ các bức tường, nghe càng rõ đến kinh khủng bởi sự im lặng bao trùm khắp ngôi trường.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đang có hơi hoảng một chút chút thôi. Tôi sẽ hoàn toàn ỔN thôi nếu có ai đó quanh đây, nhưng sự thật là chỉ có mình tôi ở đây làm tôi hơn bồn chồn.

Lúc đi qua phòng kĩ thuật, phòng gia chánh và phòng thư pháp, tôi cảm ơn trời rằng mình không phải đi qua phòng thí nghiệm để khỏi phải bỏ cái suy nghĩ mấy con hình nhân giải phẫu đuổi theo mình.

Sau đó, tôi đi ngang qua phòng nhạc, nhưng có vẻ như là bức chân dung treo trên tường của mấy vị nhạc sĩ nổi tiếng không tự dưng chơi piano vào ban đêm; chẳng hề có tiếng gì cả.

Cuối cùng, tôi đi ngang qua phòng mỹ thuật, và có vẻ như tôi cũng không bị quý cô xinh đẹp trong tranh tấn công.

Nhưng rồi, tôi phải dừng lại vì một bức tranh chợt lọt vào mắt tôi.

Nó chẳng phải được vẽ bởi một danh họa nổi tiếng hay là bản sao; chỉ là một bức tranh của một học sinh, nhưng vì lí do gì đó mà nó nổi bật hẳn so với những bức tranh treo trên tường.

Nhưng rồi, bước được vài bước, tôi chợt nhân ra rằng có một cô gái đang đứng ngay cạnh bức tranh đó. Tôi dám chắc rằng vừa lúc nãy cô ấy không có ở đó: cô ấy tự dưng hiện ra trước mắt tôi.

Khuya như thế này cô ấy còn làm gì ở đây? Tôi nghĩ thầm, cố hết sức để không thốt ra điều mình đang nghĩ với cô ấy. Vừa lúc ấy, cô ấy quay lại, nhìn thấy tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.Tôi muốn nói gì đó nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại làm tôi không nói được câu nào.

Sau một hồi nhìn nhau chằm chằm, cô ấy rời mắt khỏi tôi và rồi tan biến vào trong không trung.

Ngày hôm đó tôi thức trắng đến sáng sớm.

Dù tôi không nhớ rõ thời gian chính xác, tôi vẫn nhớ đã nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của ban ngày. Lí do tôi vẫn thức dậy đúng giờ có lẽ là vì tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

Nguyên nhân việc mất ngủ của tôi quá rõ ràng: bởi vì cuộc chạm trán ngày hôm qua.

Chuyện đó là sao vậy? Tôi lại tự hỏi mình. Tôi đã suy nghĩ về chuyện này suốt đêm nhưng vô ích.

Đơn giản chỉ là lúc đó có một học sinh khác ngoài tôi ở trong trường. Nghe thì có vẻ khá có lý, nhưng tôi phải kinh ngạc là có người với sự hiện diện mờ nhạt một cách kì lạ đến nỗi dường như họ từ đâu hiện ra. Mờ nhạt đến nỗi dường như họ biến mất và hiện diện cùng một lúc. Nói thật là bức tranh đó còn nổi bật hơn nhiều.

Một khả năng khác là tôi trông gà hóa cuốc. Có thể tôi đã nhìn thấy mình trong gương hoặc là có một cô gái được vẽ trên bức tranh đó mà tôi tưởng nhầm là người thật. Cũng có lý đó. Tuy nhiên, trong trường hợp này tôi nghĩ cô gái trong tranh có thể còn dễ chú ý hơn.

Hoặc có thể… là ma…?

Tôi kịch liệt rũ bỏ suy nghĩ đó.

Mày ngốc quá đấy! Mày đâu phải kiểu dễ bị hoang mang bởi mấy lời đồn đâu.

Trong lúc còn đang bận suy nghĩ, chân tôi tự đưa tôi đến phòng mỹ thuật ở khu nhà đặc biệt. Tôi không thể bỏ qua chuyện này như vậy được. Không, chính xác hơn là, tôi không thể sống yên khi chưa tìm ra câu trả lời,……..

Khu nhà thứ hai đang khá trống vắng vì các câu lạc bộ văn hóa của trường thường không hoạt động vào buổi sáng, và vì vậy, tình tình hiện giờ giống hệt như đêm hôm qua. Tuy nhiên, nhờ có ánh sáng mà tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi đứng trước cửa phòng mỹ thuật.

Bức tranh vẫn ở đó không thay đổi. Một bức tranh phong cảnh không người, và chẳng có cái gương nào ở đó cả. Vậy là tôi đã không nhìn nhầm.

Do vậy, thật sự là đã có một học sinh khác ở đây. Hẳn là tôi có hơi sợ một chút vì tôi đã ở trong tối một mình và cửa lúc đó đã bị khóa.

“Mình nghĩ nhiều quá rồi.” tôi lẩm bẩm.

“Về mình sao?”

“WHOA!” Tôi la lên khi ai đó đột nhiên thì thầm vào tai tôi. Mình không trêu Saki được nữa rồi.

Tôi nhảy lùi lại và thấy một cô gái đang đứng đó, giống như ngày hôm qua. Tôi không hề chú ý đến cô ấy, nhưng quả thật là cô ấy đã ở đó. Đúng là cùng một người.

“Vậy là mấy lời đồn kia là thật…” Tôi kết luận.

“Lời đồn?”

“Về một nữ sinh lang thang không thể lên thiên đàng sau khi tự tử vài chục năm trước, hay là về một cô gái chết trong một tai nạn giao thông khi đang trên đường đến lễ khai giảng và từ lúc đó đã lang thang khắp nơi không ngừng nghỉ…”

“Mấy câu chuyện vớ vẩn đó là sao?”

“Chúng là những lời đồn xung quanh một con ma đang ám ngôi trường này… hoặc là, ờm, về cậu.”

“Cậu nói ai là ma hả? Cậu không thấy thế là hơi bất lịch sự với mình à?” Cô ấy trả lời.

“Ah, cậu không phải ma à?...À, phải rồi, dĩ nhiên là như vậy rồi. Đùa tí thôi!”

Không như hôm trước khi trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ cô ấy, cô trông như một nữ sinh hoàn toàn bình thường dù không có điểm gì đáng chú ý.

“Bên cạnh đó, cậu có nhớ gì về việc năm ngoái chúng ta đã học cùng một lớp không?” Cô ấy hỏi.

“Huh?”

“Cậu thực sự không có vẻ gì là nhớ đúng không, Kurusu-kun?” cô ấy buồn bã nhận xét.

“Um…”

Mình e rằng mình phải nói là mình chưa từng có một người bạn cùng lớp nào là ma cả. Uh, hay là hồn ma của một người bạn cùng lớp? Không không, ma quỷ thế là đủ rồi.

Dù gì thì, tôi không nhớ cô ấy mặc dù có vẻ là cô ấy nhận ra tôi. Cô ấy có lẽ đang nói thật vì cô ấy biết tên tôi.

“Mình xin lỗi. Tên cậu là gì ấy nhỉ?”

“Mình là Sana Nishiyama.” Cô ấy tự giới thiệu. Tuy nhiên, tên của cô nghe chẳng hề quen thuộc tí nào cả. Nhiều nhất thì tôi ũng chỉ có linh cảm mỏng manh rằng đúng là một người như vậy. “Ừ thì, chúng ta thường không nói chuyện với nhau nhiều.”

“P-Phải rồi…” Tôi lắp bắp và chớp lấy lời bào chữa cô đã chuẩn bị sẵn cho tôi. Nhưng những gì cô ấy nói có lý: trong một lớp học với gần 40 học sinh, bạn không trò chuyện hết với tất cả bọn họ là chuyện bình thường. Hơn hết, tôi không có ở trong câu lạc bộ hay ban chấp hành gì cả, nên là cũng có khá nhiều bạn học tôi vẫn chưa tiếp xúc. Nhưng mà trường học là như vậy đấy.

“U-Um, lâu rồi không gặp!”

“Không phải ý cậu muốn nói là ‘rất vui được gặp bạn’ sao?”

“Đừng nói về chuyện này nữa…”

Dù tôi không hề nhớ gì về cô ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau khá thành thật giống như bạn học cũ vậy.

Bất chợt, tiếng chuông báo đến giờ sinh hoạt lớp reo lên.

“Chết, mình phải về lớp rồi.” Tôi nói ròi vội vã quay về khu nhà chính nhưng rồi quay lại vì cô ấy không có vẻ gì là chuẩn bị rời đi. “Hm? Cậu không đi cùng à?”

“Mình không sao đâu.”

“Không sao…?”

“Trong lớp không có chỗ cho mình đâu.”

.

Ngay sau tiết sinh hoạt, tôi sang lớp của Nishiyama—lần đầu tiên tôi biết được là nó nằm ngay cạnh lớp mình—để thăm dò. Vẫn còn nhiều học sinh đang đi lại trong lớp và tán chuyện vì giờ giải lao chưa kết thúc, làm tôi rất khó có thể tìm được chỗ ngồi của Nishiyama giữa những chiếc ghế còn đang trống.

Nhưng rồi có ai đó bỗng nhiên tiến về phía tôi. “Ô, là cậu đấy à, Kurusu?” Cậu ta tên là Sasakura học chung lớp với tôi năm ngoái. Không như với Nishiyama, tôi hoàn toàn có thể nhớ được mặt và tên cậu ta, mặc dù chúng tôi cũng không thân thiết gì. “Cậu cần gì à?”

“A, cậu đến đúng lúc lắm. Đây là lớp của Nishiyama phải không?”

“Nishiyama?”

“Cô ấy cũng học chung lớp với chúng ta đấy nhớ không? Cô ấy có ở đây không?”

“…Ah, Nishiyama. Dĩ nhiên là có rồi.” cậu ấy trả lời. Có vẻ như là vừa sực nhớ ra. “Chờ tui một chút, tui sẽ gọi cô ấy lại.”

Sasakura quay vào lớp học để gọi cô ấy ra. Thật ra là tôi chỉ muốn biết cô ấy có ở đây không, nhưng tui cũng chịu và quyết định đứng đợi. Cậu ấy đến gặp một cô gái gần đó, nói vài lời rồi quay trở lại.

“Xin lỗi cậu, hình như cô ấy vắng rồi.”

Tôi kết luận là cô ấy vẫn chưa hề quay về lớp sau khi chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi có linh cảm là chuyện này không chỉ xảy ra mới hôm nay.

“Hôm qua thì sao?” Tôi hỏi.

“Hôm qua?”

“Cô ấy có đi học không?”

“Um, chắc là cô? Hmm, phải không nhỉ? Có thể là không…?” Sasakura lẩm bẩm, đưa mắt lơ đãng như đang lục lại trí nhớ của mình. Nhưng cậu ấy nhanh chóng bỏ cuộc, lắc đầu: “Chịu thôi. Tui không thân với cô ấy lắm, cậu thấy đấy. Chỉ là cô ấy quá trầm tính!”

Tôi cũng không dám phản đối chuyện đó. Dù gì tôi cũng quên cô ấy rồi mà.

“Vậy, cậu có chuyện gì cần cô ấy không? Tui có thể để lại lời nhắn trên bàn của cổ nếu cậu muốn.” Cậu ấy đề nghị.

“Không, không có chuyện gì quan trọng lắm đâu. Tui sẽ gặp và nói với cô ấy sau.” Tôi nói rồi quay đi trước khi cậu ấy kịp hỏi gì thêm. Tuy nhiên, trước khi rời đi, tôi lại tự hỏi: “Mà bàn của cô ấy ở đâu ấy nhỉ?”

Đúng như tôi lờ mờ đoán ra, Sasakura cũng không biết nó nằm ở đâu.

.

“Có chuyện gì à?” Shinjou, bạn cùng lớp tôi, hỏi khi thấy tôi đang trầm tư.

“Chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”

Chúng tôi đang ăn trưa; lớp học buổi sáng kết thúc lúc nào tôi chẳng hay. Chuyện làm tôi lơ đãng dĩ nhiên là Nishiyama.

Thật ra, tôi đã đến hỏi giáo viên chủ nhiệm của Nishiyama về cô ấy trong giờ giải lao đầu tiên. Theo sổ điểm danh của lớp, cô ấy đã nghỉ học suốt 3 ngày nay. Hơn nữa, ô ghi lí do vắng bị bỏ trống, nên dễ dàng được coi như là vắng không phép. Tuy nhiên, thầy ấy không hề nhận ra chuyện đó đến khi tôi phải chỉ rõ ra. Lật sang những trang khác, tôi nhận thấy cô ấy cũng vắng khá nhiều trước đây, mặc dù không đều đặn.

Mà thầy giáo không phải là người duy nhất không chú ý đến sự vắng mặt của cô ấy, việc Nishiyama nghỉ học cũng chưa bao giờ được các bạn học cùng lớp của cô bàn tán, có vẻ là như vậy. Cô gái mà Sasakura hỏi trước đó ban đầu cũng không nhận ra.

Không một ai nghi ngờ về sự vắng mặt của Nishiyama.

Dĩ nhiên, tôi không thể nói rằng tôi nhớ được hết bạn tôi vắng mặt ngày nào.Nhưng liệu chuyện một người mất tích 3 ngày liền mà không ai để ý là bình thường chăng? Trầm tính hay không, tôi cũng cảm thấy chuyện này đi quá xa rồi.

Đa phần là người ta rồi cũng sẽ để ý nếu cô ấy cứ tiếp tục trốn học.

Dù gì thì, giờ tôi cũng đã hiểu ý cô ấy khi cô nói mình không có chỗ trong lớp.

“Ah, nhân tiện, cho tui hỏi cái này được không?”

“Hỏi gì cơ?”

“Cậu nhớ Nishiyama không? Năm ngoái cô ấy có học chung lớp với tụi mình đấy.” Tôi giải thích. Shinjou và tôi đã học chung với nhau từ năm nhất cao trung. Cậu ấy hòa đồng hơn tôi; nên có cơ hội là cậu ấy sẽ nhớ.

“Hm? Chú chắc chứ?” nhưng câu ấy trả lời như cũng đã quên sạch về cô.

“Không thể tin là ngay cả cậu cũng quên cô ấy.”

“Hm… tui thật sự không nhớ được. Miêu tả chi tiết được không?” cậu ấy hỏi.

“Cô ấy có mái tóc ngắn và có hơi rụt rè.”

“Ồ, là con gái à?”

“Dĩ nhiên là vậy rồi! Nãy giờ tui nói thế còn gì!” Gì cơ chứ? Cậu ta không chú ý đến vậy sao?

“Chịu thua, chẳng biết đâu. Chú có chắc không vậy?” cậu ấy hỏi lại.

“Dĩ… nhiên rồi? Hay là cô ấy không ở trong lớp mình chăng…?” Tôi lẩm bẩm vì tôi quay sang nghi ngờ chính mình khi nghe cậu ấy hỏi thẳng như vậy. Thì tại tôi cũng quên cô ấy mà.

Trong lúc đang nghi hoặc, tôi nhớ lại chính cô ấy nói tôi rằng cô ấy có học chung. Không có lí gì phải nghi ngờ chuyện đó cả, tôi thầm nghĩ. Tôi nên nghi ngờ trí nhớ của mình kìa, bởi thực tế là tôi đã không nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy nhớ tôi. Trí nhớ của cô ấy có thể tin tưởng được.

“Giờ cô ấy đang học lớp nào rồi?” sau đó Shinjou hỏi.

“À, thật ra cô ấy đang học lớp bên cạnh đây này.”

“Ồ, ra vậy… Tui chưa bao giờ sang đó cả vì họ không có cầu thủ đá bóng ấy mà.”

Quả thật là vậy, không thân với các lớp khác khá là dễ. Không ai biết được bạn học năm ngoái của cậu ấy lên năm hai đang học lớp nào. Nói ngắn gọn, cậu ấy không biết lớp của cô là chuyện hoàn toàn bình thường.

“Được rồi, dù sao cũng cảm ơn.” Tôi nói, không màng đến chuyện này nữa.

“Khoan, giờ thì tui phải biết được chuyện này. Đi thôi!”

Theo lời Shinjou đề nghị, chúng tôi đến phòng thư viện để xem qua danh sách học sinh trong trường.

“Nishiyama… Nishiyama…”

Chúng tôi lật ra danh sách lớp năm ngoái. Danh sách gồm khoảng 40 cái tên, lướt qua chúng làm tôi nhớ lại khuôn mặt từng người. Tôi nhớ bạn học cũ của mình tốt hơn tôi nghĩ.

Shinjou và tôi đọc lướt qua những cái tên trong im lặng, tìm kiếm Nishiyama.

“Tìm ra rồi.” Ngón tay tôi dừng lại ở tên của Nishiyama. Cô ấy chắc chắn đã nói thật với tôi.

“Aah, giờ thấy mới nhớ, tui nghĩ là có một người với cái tên đó. Nhưng tui không thể nhớ ra được khuôn mặt.” Cậu ấy gật gù khi nhìn thấy cái tên. “Mà tui bất ngờ là chú lại nhớ cô ấy đấy.”

“Không có đâu; chỉ là hôm qua tôi mới tình cờ gặp cô ấy thôi. Cô ấy gọi tên tui, nhưng tui chẳng biết cô ấy là ai và cũng chẳng hề để ý cổ. Tui còn chẳng nhớ có bao giờ nói chuyện với cô ấy không nữa.”

“Tui cũng chưa hề trò chuyện nữa, chắc thế.”

Dường như, cô ấy không có tiếp xúc nhiều với nam sinh của lớp.

“Hey, chào mấy cậu! Có chuyện gì hay vậy?” một cô gái nãy giờ ngồi trong thư viện lại gần chúng tôi, hỏi. Tên cô là Sakurai. Cô ấy cũng học chung lớp năm nhất. Chúng tôi chắc chắn nhớ cô ấy; chẳng ai trong chúng tôi ngốc đến nỗi quên cả lớp trưởng của mình.

Cô ấy đến vừa đúng lúc; mình sẽ hỏi cô ấy luôn.

“Sakurai này, cậu nhớ Nishiyama không? Cô ấy học chung lớp với tụi mình năm ngoái đấy?” Tôi hỏi.

“Nishiyama?” Cô ấy nhíu mày nói, vẻ nghĩ ngợi. “Đó là ai vậy? Cậu có chắc không?”

Câu trả lời của ông khá bất ngờ; tôi cứ tưởng đám con gái sẽ quen biết cô ấy. Dưới ánh mắt một thằng con trai như tôi thì họ ngồi thành vòng tròn lớn trong giờ ăn trưa. Nhưng khi hết giờ thì họ lại tách ra thành từng nhóm.

“Nhìn xem, trong đây nó ghi vậy đó.” Tôi chỉ vào tên của Nishiyama trên tờ danh sách.

“Ah, phải rồi. Hm… mà nghĩ lại thì… tui chưa hề nói chuyện với cô ấy.”

Có vẻ như Nishiyama không giao tiếp nhiều với cả đám con trai và con gái. Mà, người kiểu vậy cũng chẳng hiếm lắm.

“Cậu có thể kể gì cho tụi này về cô ấy không?” Tôi hỏi.

“Eh? Tui không biết… Nói thật là tui thậm chí còn không thể nhớ mặt cổ, dù tui biết là cô ấy có tồn tại. Có lẽ cổ hơi mờ nhạt quá chăng?”

“Chẳng phải lớp trưởng như cậu thì phải có quan hệ gì với cô ấy sao?”

“Có lẽ là có thật, nhưng mà đâu phải cứ là lớp trưởng thì có thể làm bạn với mọi người được?”

“Tui biết, nhưng mà…” Nhưng mà cả Sakurai cũng đã quên cô ấy thì thật kì lạ. Cô ấy mờ nhạt đến vậy sao?

“Nếu chuyện này khiến cậu bận tâm thì sao không hỏi người nào biết ấy? Kouzuki-senseeeeei!” Không chần chừ, cô ấy lớn tiếng gọi một giáo viên đang ngồi trong thư viện.

“Em có cần cô phải nhắc rằng em đang ở trong thư viện không hả, Sakurai-san?” Kouzuki-sensei thở dài bước đến chỗ chúng tôi. Nhận ra lỗi của mình, Sakurai tinh nghịch lè lưỡi. “Ồ, lâu quá không gặp!”, Kouzuki-sensei nói. Cô ấy là phó giáo viên chủ nhiệm lớp tôi năm ngoái.

Mặc dù không đến nỗi như với Nishiyama, tôi cũng chẳng biết lúc đó cô ấy đang làm gì. Tôi tưởng cô ấy chủ nhiệm lớp nào đó khác.

“Sensei, sensei! Cô có nhớ Nishiyama-san không ạ?” Sakurai-san hỏi.

“Nishiyama-san? Ý em là bạn học sinh trong lớp chúng ta năm ngoái?”

“Đúng rồi. Waa , không tệ nha!” Sakurai-san vỗ tay. Tôi không nghĩ biết được tên của một học sinh trong lớp mình lại đáng được tuyên dương vậy đâu. “Vậy bạn ấy như thế nào ạ?”

“Em ấy rất trầm tính. Và chắc chắn là em ấy không bao giờ làm ồn trong thư viện.”

“Em xin lỗi!”

“Mà có chuyện gì với em ấy sao?”

“Chỉ là Kurusu vừa gặp cô ấy hôm qua và chúng em không biết là trong lớp mình liệu có người nào giống vậy không.”

“Huh? Em gặp em ấy à?” Kouzuki-sensei hỏi tôi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên

“À thì, em có gặp.” Nếu cái đó được gọi là “gặp”…

“Lạ thật… chẳng phải ngày hôm qua em ấy nghỉ học sao?”

“Huh?”

Nói thật là, chuyện này hơi bất ngờ. Tôi ngạc nhiên là cô ấy biết được điều gì đó mà cả giáo viên chủ nhiệm cũng không để ý.

“Có thể chỉ là con bé lên học lớp mình thôi?”

Tôi không hiểu cô ấy đang nói thầm điều gì. Nhận ra vẻ bối rối của tôi, Kouzuki-sensei giải thích:

“Cô là giáo viên phụ trách câu lạc bộ mĩ thuật, và em ấy là một trong những thành viên của câu lạc bộ.”

Ra vậy. Tôi nghĩ thầm khi thấy tình hình đã sáng tỏ hơn một chút. Những người quên cô ấy đều là những người hằng ngày phải gặp nhiều người khác nhau, như bạn và giáo viên chủ nhiệm của cô, bị thất lạc trong mớ hỗn độn.

Tuy nhiên, chuyện đó là hoàn toàn không thể đối với nơi nhỏ như câu lạc bị mĩ thuật.

Chuyện này cũng giải thích tại sao trong phòng mĩ thuật cô ấy lại nói với tôi rằng trong lớp không có chỗ cho cô. Bởi vì cô có chỗ trong căn phòng đó.

Tôi có lẽ không phải là người được nói điều này, nhưng tôi vui vì vẫn còn người nhớ đến cô ấy.

Tôi thuộc về câu lạc bộ mĩ thuật. Mặc dù tôi chỉ tham gia câu lạc bộ vì đó là quy định bắt buộc của trường, tôi thật sự cũng thích vẽ tranh. Thêm vào đó, câu lạc bô không có quá nhiều thành viên và, tùy theo chủ đề, tôi không cần phải làm việc cùng người khác; mọi người chỉ lặng lẽ vẽ tranh của mình và thỉnh thoảng cũng có nói chuyện vài ba câu. Đây là nơi lí tưởng của tôi.

Tuy nhiên, năm ngoái, trưởng nhóm đã đề nghị và quyết định tất cả chúng tôi sẽ tham gia một cuộc thi, mà dĩ nhiên là trong đó cũng có tôi.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành vẽ một bức tranh phong cảnh để nộp.

Tuy nhiên, vì tôi không muốn quá nổi bật, tôi đã dùng bột sơn bên trong lọ Shadow, tôi vẫn chưa dùng nó trên bất cứ thứ gì khác, lên bức tranh.

Tôi không biết rằng liệu mình có thực sự tin vào tác dụng của nó khi tôi sử dụng lọ sơn. Phải chăng tôi đã tin chắc rằng nó sẽ hiệu nghiệm không? Hay tôi chỉ vơ đại thôi? Phải chăng chỉ đơn giản là lọ sơn trắng của mình đã hết và không có ai để mượn?

Dù vậy, sự thật là lúc đó tôi đã hoàn toàn quên mất người phụ nữ kia và cửa hàng của chị ấy.

Cuối cùng, bài dự thi của tôi bị bỏ quên không nhận được lời khen nào và không bao giờ được đem ra ánh sáng nữa.

Tui rất vui vì điều đó.

Tôi chưa bao giờ muốn dự một cuộc thi nào cả; tôi chỉ bị bắt buộc mà thôi. Nói thật, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm khi bức tranh của mình không được trưng bày ở bất kì đâu cả.

Nói vậy nhưng, vài người chọc ghẹo tôi một chút vì tôi không vượt qua cả vòng loại, trong khi những người khác đồng cảm với tôi. Rõ ràng là họ họ nghĩ sự hiện diện mờ nhạt của tôi cũng đã ảnh hưởng đến tác phẩm của mình, làm mờ đi sự ấn tượng của nó mặt dù được vẽ khá đẹp.

Một ngày nọ, tôi lại một lần nữa ngồi lủi thủi trong góc phòng mĩ thuật.

Tôi đã ghét trở thành trung tâm của sự chú ý rồi, và giờ tôi lại ngồi đây mong cho có ai đó khen bức tranh của mình. Mặc dù ước muốn ban đầu của tôi đã trở thành sự thật, tôi vẫn cảm thất bất mãn với kết quả sau cùng.

Thật là sai lầm khi làm mờ nhạt dấu ấn của một bức tranh, Tôi nghĩ. Tất nhiên là mình sẽ chẳng đạt được giải gì, nhưng nếu mình không dùng Shadow, thì ít nhất mình cũng đã có thể vượt qua vòng loại? Hay lọ sơn đó không liên quan gì đến chuyện này và kết cục vẫn sẽ như vậy?

Ánh chiều tà sáng chiếu qua khung cửa sổ.

Trời sẽ sớm tối thôi và mình có thể lẩn trốn trong bóng đêm. Sự tồn tại của mình sẽ tan biến vào màn đêm như thường lệ.

Tuy nhiên, tôi không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Tôi đổ một ít sơn trong lọ Shadow lên lòng bàn tay.

Tôi có tin vào sức mạnh của nó hay không, tôi không biết, nhưng ngay lúc này đây, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Tôi bị lấp đầy bởi ước muốn được biến mất khỏi thế giới này.

Và cùng với ước muốn đó trong lòng, tôi rắc sơn Shadow lên người mình.

Ngay khi vừa về tới nhà, tôi lục lại mấy tấm ảnh từ tủ com-mốt của mình . Không hẳn là một album hoàn chỉnh, chỉ là một vài bức ảnh năm ngoái bên trong một cái bao thư. Nói chính xác hơn, bao thư đó chứa ảnh lớp của năm ngoái.

Khoảng 40 học sinh, thầy chủ nhiệm và cô phó chủ nhiệm đứng thành hàng trong bức ảnh.

Tôi tìm ra mình đang đứng cạnh Shinjou, cả hai đứa đều nhìn có vẻ hơi trẻ con một chút dù mới chỉ có một năm thôi. Mà tôi không ngồi đây để hồi tưởng quá khứ, và tiếp tục tìm kiếm Nishiyama.

“Thấy rồi.”

Bấy giờ tóc cô ấy có ngắn hơn một chút, nhưng đó chính là cô ấy, không nghi ngờ gì nữa. Dù chiều cao chỉ cỡ trung bình, cô ấy rụt rè đứng trên góc của hàng cao nhất.

Tôi định sẽ cho Shinjou và những người không nhớ cô ấy xem bức ảnh này. Dĩ nhiên, tôi có thể chỉ cần cho họ gặp mặt cô ấy. nhưng tôi không thể yêu cầu họ gặp người họ không nhớ được. Chắc chắn sẽ làm cho cả hai bên đều khó xử.

Cho mọi người xem bức ảnh có cô ấy sẽ không làm thay đổi được điều gì, nhưng tôi muốn làm mọi người chú ý đến cô ấy dù chỉ một chút.

Tôi không thể cứ ngó lơ một chuyện mình đã chỏ mũi vào.

Tôi hy vọng có thể tạo một cơ hội để cô ấy có thể quay về lớp.

.

“Nhanh lên, Kurusu, chúng ta đi nào!”

“Chờ đã, tới liền đây!”

Tiết năm là tiết âm nhạc. Dù tôi không thích học nhạc cho lắm, nhưng chắc chắn tôi vẫn thích nó hơn là toán và lịch sử làm tiết đầu tiên sau giờ nghỉ trưa.

Đi sau đám học sinh của lớp, Shinjou và tôi đi ngang qua hành lang nối giữa toàn nhà chính và phụ của trường.

“Nhân tiện, mấy câu chuyện ma đó sao rồi?” Shinjou nhắc đến những lời đồn cả trường đã hứng thú mấy ngày nay. Đến giờ chúng đã dần lắng đi và hầu như không được ai nhắc đến nữa.

“Rõ ràng là mấy tin đồn đó sắp biến mất rồi, nhưng mà cũng đâu đến nỗi tệ nhỉ?”

“Ừm thì, dù gì từ đó đến nay cũng đâu có ai thấy con ma đó nữa.”

“Cậu thì sao, Shinjou? Đã gặp con ma đó bao giờ chưa?”

“Không hề. Nhưng tui không biết cô ta trông như thế nào… cũng muốn gặp cô ta một lần lắm.” Shinjou nói, và vì cậu ấy đã nói vậy, tôi quyết định chọc ghẹo một chút.

“Tui sẽ mách em năm nhất dễ thương kia cho xem.”

“Làm người ai làm thế.”

Chúng tôi nói chuyện rất bình thường. Nhưng có gì đó không ổn.

“Chuyện gì vậy?” Shinjou nhướng mày hỏi khi thấy tôi im lặng.

Hm…? Có chuyện gì làm mình không yên vậy nhỉ?

“Này, sao vậy?” cậu ấy hỏi lại. “Phòng âm nhạc ở phía xa kìa, đây là phòng mĩ thuật.”

“Phòng mĩ thuật…?” tôi nhìn lên bức tường phòng mĩ thuật, bên trên có trang trí với một vài bức tranh do học sinh vẽ. Một trong số đó có nhãn mang tên Sana Nishiyama.

“Hm? Chú để ý bức tranh đó sao? Vẽ bởi… Nishiyama, eh? Không biết người đó học năm mấy nhỉ.”

Tôi há hốc miệng đánh Shinjou một cái.

“G-Gì thế?” Cậu ấy hỏi vẻ bối rối.

“Nishiyama!”

“Hả?”

“Cậu không nhớ Nishiyama sao?”

“Huh? Bộ học sinh đó nổi tiếng lắm sao mà tui phải biết?”

“Nói gì vậy!” Tôi lớn tiếng, “Cô ấy học chung lớp với chúng ta năm ngoái đó!”

“Thật sao? Chú chắc không đó?”

Gì cơ? Cậu ấy đang nói gì vậy?

Không ngạc nhiên khi cậu ấy không nhớ ra, vì cô ấy khá khó chú ý, nhưng đó không phải vấn đề ở đây.

Kì lạ quá! Không phải tụi này vừa nói về cổ mới ngày hôm qua sao? Không, không phải. Đó không phải vấn đề.

Điều đáng lo ngại ở đây là—kể cả tôi cũng đã hoàn toàn quên mất cô ấy cho đến tận lúc nãy.

Tôi cho tay vào túi. Bên trong là một bức ảnh lớp.

Mình nhớ ra rồi.Tôi đã lục lại bức ảnh đó tối qua chỉ để đưa nó cho Shinjou xem, và rồi tôi lại quên béng mất—không, quên cả Nishiyama luôn. Thậm chí khi chúng tôi nếu về mấy câu chuyện ma kia tôi vẫn không nhớ ra cô ấy—chỉ sau khi thấy bức tranh của cô, tên của cô, cuối cùng tôi mới nhớ ra.

Thế này nghĩa là sao? Tại sao mình lại quên mất Nishiyama? Có chuyện gì với mình… với mọi người vậy?

“Shinjou, cậu đi trước đi.” Tôi nói rồi bỏ lại một Shinjou đang bối rối đằng sau mà bước vào phòng mĩ thuật. “—Cô ấy đây rồi.”

Để ý thấy tôi bước vào, Nishiyama thoáng nụ cười. Một nụ cười nhẹ nhõm. Hẳn là cô ấy đã nghĩ mình cũng sẽ bỏ lơ cô ấy như những người khác.

“Ah, ừm, xin lỗi. Tại mình bận quá.”

“Sao lại xin lỗi chứ?” cô ấy hỏi, “Chúng ta đâu có hẹn đâu, phải không?”

Quả thật, chúng tôi không có hẹn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lương tâm mình hơi có lỗi khi quên mất cô ấy.

“Cảm ơn cậu nhiều vì đã quan tâm đến mình một chút.” cô ấy nói vừa lúc tiếng chuông tiết năm vang lên. “Tiết học bắt đầu rồi kìa.”

“Ừm, nhưng mà…”

Tôi cảm thấy sai sai khi cứ đi và bỏ mặc cô ấy ở đây. Nhưng rồi, vừa lúc đó cửa phòng mở và Kouzuki-sensei, giáo viên phụ trách câu lạc bộ mĩ thuật, xuất hiện.

“Em làm gì ở đây vậy? Tiết học vừa bắt đầu rồi đó!” cô nói.

“Ah, vâng!”

“Đi nhanh nào.” Cô ấy thúc giục và đẩy tôi ra khỏi phòng, bỏ lại Nishiyama một mình. Tôi quan sát Kouzuki-sensei, cô ấy không có vẻ gì là muốn đưa Nishiyama ra khỏi phòng cả.

“Um, Kouzuki-sensei?”

“Gì vậy?”

“Nishiyama thì sao ạ?”

“Đừng lo cho con bé, nhưng em phải nhanh lên.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ấy  để ý thấy Nishiyama; cô đã không phớt lờ đi. Có lẽ, cô ấy biết rằng Nishiyama không thể quay về lớp của mình.

Để lại cô ấy cho Kouzuki-sensei, tôi rời khỏi phòng mĩ thuật.

“…Chờ đã.” Nishiyama theo sau tôi nói.

“Cậu cũng về lớp mình sao?”

Cô ấy lắc đầu. Có lẽ tôi đã hơi thô lỗ khi hỏi vậy.

“Không, không sao đâu. Mình xin lỗi.” Tôi xin lỗi cô ấy.

“Không sao. Nhưng cậu có thể lại đến sau giờ học không? Mình muốn nhờ cậu một chuyện.”

“OK, hiểu rồi.” Tôi đồng ý vì cảm thấy có lỗi và vì tôi biết rằng tôi là người duy nhất cô ấy có thể trông cậy.

“Giờ em có về lớp không nào? Hay em muốn cô phải nổi giận?” Kouzuki-sensei gắt gỏng, đứng đằng sau tôi lúc nào không hay.

“Hẹn gặp lại.” Tôi vẫy tay và hướng về phía phòng âm nhạc.

“Kurusu-kun, có bụi trên vai cậu kìa.”

Nishiyama đứng sau tôi và phủi bụi đi bằng chiếc khăn tay.

“Hứa đó.”

Tôi thề với lòng sẽ không quên lời hứa này.

.

“Xin lỗi, em đến trễ.” tôi nói khi vào phòng âm nhạc. Học sinh đã xếp hàng và hát, trong khi giáo viên chơi piano.

“Oh, Kurusu-kun? Cô tưởng em đã vào lớp rồi chứ. Dù sao thì cũng nhanh vào hàng đi.”

“Vâng ạ.” Tôi gật đầu rồi bước vào hàng, đứng cạnh Shinjou. “Hay thật, mình lẻn vào thì cô ấy cũng chẳng để ý rồi…”

Bởi chúng tôi phải đứng trong lúc luyện tập hợp ca, nên khó nhận ra ai vắng mặt; nói cách khác, tôi đã có thể chờ cơ hội để bí mật trà trộn vào hàng rồi.

“Này Kurusu. Mới đi đâu về đấy?”

“Hm? Đương nhiên là phòng mĩ thuật rồi.”

“Vào lộn phòng à? Chán chú ghê.” Shinjou bật cười.

Trái với những gì cậu ấy nói, tôi cố tình vào phòng mĩ thuật. Có lẽ, cậu ấy đã không hiểu khi tôi nhờ cậu ấy đi trước.

Trên đường quay về từ phòng âm nhạc, tôi rất muốn dừng lại tại phòng mĩ thuật, nhưng rồi cuối cùng chỉ bước qua. Lần này, tôi vẫn nhớ cô ấy cùng lời hứa gặp nhau sau giờ học.

Tiết thứ sáu là tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh nổi tiếng là luôn gọi tất cả học sinh trong mỗi tiết học, nhưng vì thứ tự gọi là ngẫu nhiên, bạn không thể ngủ cho đến khi được gọi.

Mà, ít nhất đây là tiết cuối của hôm nay.

Bài giảng tiếp tục với những học sinh được gọi đứng lên trả lời câu hỏi của thầy ấy hoặc đọc đoạn văn. Mặc dù tôi có thể bị gọi bất cứ lúc nào, nhưng tâm trí tôi cứ để ở phòng mĩ thuật.

Không biết Nishiyama đang làm gì giờ này nhỉ?

Nói thật, tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại đến trường trong khi chỉ ngồi trong phòng mĩ thuật, cũng chẳng đến lớp và thành ra một chuỗi liên tục vắng mặt không phép.

Cô ấy đang chờ ai đó nói chuyện với mình chăng? Nếu vậy, liệu mình có nên khuyên cô ấy đến lớp không? Có lẽ mình nên nói chuyện này với Sasakura hoặc giáo viên chủ nhiệm của họ?

Tôi vẫn đang suy tư thì đột nhiên tiếng chuông reo, hết tiết sáu.

“Huh?”

Tôi đã không bị gọi trong suốt tiết học. Có vẻ tôi đã gặp may hôm nay.

Trong khi cả lớp đang dọn dẹp phòng học, tôi dựa mình lên cây chổi và giết thời gian cho đến khi nói chuyện được với Shinjou.

“Hôm nay may thật.”

“Sao thế?”

“Tiết tiếng Anh. Ông thầy không hề gọi tui.” Tôi giải thích.

“Thiệt à? Jeez, Tui bị gọi đến 2 lần!”

“Đó, không như cậu, tui lúc nào cũng nghiêm túc.”

Cuộc tán gẫu của tôi bị cắt ngang bởi giáo viên chủ nhiệm lớp tôi bước vào. Chúng tôi nhanh chóng giả vờ quét lớp. Vì ngày nào chúng tôi cũng làm thế này nên đã biết canh giờ chuẩn rồi.

Nhưng trái với mong đợi, thầy giáo bước về phía chúng tôi. Nhưng những gì thầy ấy nói, không phải là do chúng tôi lười.

“Này, Kurusu.” Thầy nói. “Em đã ở đâu suốt tiết sáu vậy hả?”

“Hah?”

Những gì thầy ấy nói không hề có lí gì cả.

“Kobayashi-sensei đã báo với thầy rằng em không có mặt trong tiết tiếng Anh của thầy ấy. Em đã trốn tiết phải không?”

Tôi và Shinjou đưa mắt nhìn nhau.

Giờ tôi đã rõ tại sao Kobayashi-sensei không gọi tôi; thầy ấy từ đầu đã tưởng tôi không có trong lớp.

“Không, em không có. Tui đã ở trong lớp mà, phải không?”

“Eh? Tui, uh, nghĩ vậy…”

“Em có thể cho thầy xem tập nếu thầy không tin.”

Mặc dù tôi không đủ chăm chỉ để ghi bài đầy đủ, tôi vẫn ghi chéo lại vài dòng.

“Vậy sao? Thế thì Kobayashi-sensei chắc đã không để ý thấy em rồi. Thầy xin lỗi.” Thầy ấy xin lỗi và không còn nghi ngờ gì tôi nữa, thầy ấy đi về bàn để chuẩn bị cho tiết sinh hoạt.

Cũng lúc đó Shinjou thì thầm điều gì đó rất đáng lo ngại với tôi.

“Có thật là chú đã ở trong lớp suốt tiết sáu không…?”

Bạn đã bao giờ tự hỏi rằng sẽ có bao nhiêu người sẽ khóc khi mình chết không?

Tôi đã từng.

Không có nhiều người có thể rơi nước mắt tiếc thương một cô gái mờ nhạt như tôi, người hầu như không có lấy một người bạn.

Không, “không nhiều” vẫn còn hơi quá. Có lẽ sẽ chẳng có một ai cả.

Không, có lẽ không ai sẽ thậm chí nhận ra tôi đã chết.

Tôi đã từng chấp nhận chuyện đó. Tôi đã từng quen với suy nghĩ đó rồi.

Tuy nhiên, giờ đây…

Tôi muốn ít nhất có ai đó để ý đến tôi.”

Tôi muốn có ai đó khóc thương cho tôi.

Tôi muốn có ai đó biết mất cùng tôi.

Phải.

Tôi không muốn cô đơn nữa.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mọi người xung quanh tôi đều cư xử kì lạ; họ bắt đầu quên tôi. Sự hiện diện của tôi dần mờ nhạt đi như của Nishiyama.

Tại sao chuyện này lại xảy ra? Sự hiện diện của mình yếu đi từ lúc nào?

Từ lúc nào? Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Khi mình lần đầu gặp cô ấy?

Khi đang cố bình tĩnh lại, tôi bước đến phòng mĩ thuật để tìm câu trả lời.

Nishiyama đang đứng một mình trước bức tranh của cô ấy và đăm chiêu nhìn vào phong cảnh bên trong. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ấy, mọi sự nghi ngờ và bối rối đều tan biến hết.

Tôi bước lại gần cô ấy nhưng không biết nói gì. Tôi vô ý dụi mắt, nhưng những gì tôi đang thấy không hề thay đổi.

Nishiyama đang đứng trước bức tranh. Giữa nó và tôi.

Phải; cô ấy đang đứng trước bức tranh và tôi vẫn có thể nhận ra đó là một bức tranh phong cảnh.

Nishiyama đã khéo léo điêu luyện đến nỗi… cho tôi nhìn thấy bức tranh xuyên qua người cô ấy.

“Kurusu-kun.” Cô ấy gọi và quay lại nhìn tôi. Giọng nói yếu ớt của cô ấy vẫn có thể đến được tai tôi, tôi hoàn hồn.

“Chuyện gì… Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

Sự tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy khi nghe những lời của tôi.

“Chắc là mình đang trong suốt mà nhỉ?”cô ấy nhìn đôi tay mình, nói. Có lẽ, cô ấy cũng có thể nhìn xuyên qua chúng.

Tôi cũng bắt chước và nhìn tay mình. Chúng vẫn chưa trong suốt, nhưng có lẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đột nhiên, tôi chạm mắt với hai cô gái năm nhất vừa bước lên lầu. Họ đang quan sát chúng tôi từ phía xa, hơi giật mình.

Bởi vì Nishiyama trong suốt, Tôi đoán.

Hai cô gái hoàng hồn và nhanh chân bước đi dọc hành lang, phớt lờ chúng tôi. Sau khi họ đã đi được một đoạn, tôi nghe tiếng nói chuyện.

“Cậu có thấy không? Anh ta đang nói chuyện với một bức tranh!”

“Shh! Muốn anh ta nghe thấy cậu à? Rõ ràng là anh ta chỉ đang tự kỉ thôi.”

Lúc đầu tôi không thể hiểu được cuộc nói chuyện của họ; Tôi tưởng mình đã nghe nhầm.

Nói chuyện với bức tranh? Tự kỉ?

Tôi quay sang nhìn Nishiyama.

“Nó đúng như cậu nghĩ đó. Không còn ai tới đây gặp mình nữa tồi. Ngoại trừ cậu, Kurusu-kun.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mình thật sự cũng không biết…”

“Mình không nói tại sao cậu lại dần trở nên vô hình, mà là tình hình hiện giờ kìa. Cậu không thấy lạ sao?”

Không chỉ vô hình, mà sự thật rằng cả lớp mới và cũ của cô ấy đều đã quên cô khiến tôi cảm thấy rất kì lạ. Thật ra, cả chuyện chính suy nghĩ này tôi cũng không nghĩ ra sớm hơn đã lạ. Tôi nghi ngờ rằng cả mối quan tâm đến tình hình của cô ấy đã bị xóa đi một cách kì lạ rồi.

“Mình đã để ý có chuyện gì đó không ổn vài ngày trước, nhưng ban đầu mình tưởng đơn giản là họ chỉ quên mình thôi. Ý mình là, một cái tên không được gọi trong giờ điểm danh hoặc ai đó không được gọi trong lúc hỏi bài hoặc tờ giấy làm bài bị thấy lạc khi ngồi ở cuối lớp không phải là hiếm, phải không?”

Đúng như cô ấy nói, những chuyện như vậy có xảy ra.

“Nhưng một lần tên mình không được gọi lúc điểm danh, mình đã tò mò và kiểm tra sổ lớp và thấy mình bị đánh vắng. Khi báo giáo viên về lỗi này, thầy ấy đã nói rằng không để thấy mình là đã xin lỗi. Nhưng ngày hôm sau, thầy ấy lại phạm lỗi đó, và cứ tiếp tục như vậy thường xuyên hơn.”

Như vậy rõ ràng kì lạ. Nếu cố tình làm vậy, thì đây có thể gọi là bắt nạt.

“Theo lẽ thường, mình bắt đầu tự hỏi không biết mình có làm gì nên tội với thầy chủ nhiệm không, nhưng mình không nghĩ ra được gì cả. Hơn nữa, ngoài việc quên gọi tên mình, thầy ấy cư xử hoàn toàn bình thường và lịch sự với mình.”

“—Nhưng rồi một ngày, thầy ấy đi đến chỗ mình và hỏi, “Em là ai vậy?” Mặc dù hai người đã nói chuyện ngày hôm qua, thầy ấy hoàn toàn quên mất mình. Dù khi mình nói tên, thầy vẫn nhớ ra, nhưng ngày hôm sau, mọi chuyện lại tiếp tục xảy ra…”

“Thầy ấy… không cố tình làm vậy phải không?”

Nishiyama vòng tay tự ôm lấy mình và lắc đầu.

“Không hề có ác ý gì cả. Mình đã hy vọng là có. Nhưng cả hai giáo viên và mọi người trong lớp chỉ… quên mình. Họ nhìn mình và thực sự không biết mình là ai.”

Đó là lý do tại sao cô ấy không thể ở trong lớp mình. Đó là ý của cô ấy khi nói không có chỗ trong lớp.

Cảm giác như thế nào khi bị người mình quen biết đối xử như người lạ? Việc cô ấy run rẩy chính là câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó.

“Cậu còn nhớ lời hứa của chúng ta không? Mình có thể nhờ cậu một chuyện được chứ?” cô ấy đột nhiên nói như muốn đỡ run.

Lời hứa? Tôi tự hỏi. Cô ấy đang nói tới lời hứa nào vậy? Mình không là đã hứa với cô ấy điều gì. Phải chăng như thế nghĩa là mình cũng bắt đầu quên cô ấy rồi sao?

Tuy nhiên, tôi giữ lại những nghi ngờ đó và giả vờ bình tĩnh gật đầu.

“Làm ơn hãy gọi cho gia đình mình. Đây là một yêu cầu kì lạ, mình biết, nhưng mình đã không về nhà 3 ngày nay rồi.”

Tôi đã lầm; tôi tưởng cô ấy đến trường hằng ngày, nhưng thực tế là cô ấy đã ở trường cả ngày lẫn đêm. Trước khi tôi kịp hỏi lí do, cô ấy đưa tôi điện thoại di động của cô với số điện thoại nhà trên màn hình. Tôi không muốn tra hỏi cô ấy nữa và quyết định chấp nhận yêu cầu.

Bằng điện thoại của mình, tôi sao chéo số đó lại và gọi cho gia đình cô, Sau vài tiếng bíp, một người phụ nữ trả lời điện thoại.

“Xin chào? Cháu đang nói chuyện với cô Nishiyama phải không ạ? Tên cháu là Kurusu và cháu học chung trường với bạn Sana Nishiyama ạ.”

“À, chào cháu. Cô là mẹ của Sana.” cô ấy lịch sự đáp. Như thể mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường vậy.

“Nishiyama-san có nhà không ạ?” Tôi hỏi với vẻ tự nhiên. Nishiyama đã không cho tôi hướng dẫn, nhưng tôi biết cô ấy muốn gì.

“Sana? Cháu chờ một chút nhé.” Nói đoạn, cô ấy đặt điện thoại xuống. Hình như, cô ấy đang đi tìm con gái mình.

Tiếng “chờ” đủ lớn để Nishiyama có thể nghe thấy và dằn lên khuôn mặt cô ấy sự đau khổ.

“Cô xin lỗi. Con bé đi học vẫn chưa về. Cháu muốn cô gọi lại sau không?”

“Không ạ, cảm ơn cô, cho cháu hỏi một chút được không ạ?”

“Được chứ?”

“Hôm qua cô ấy có về nhà không ạ?”

“Eh?” mẹ Nishiyama im lặng trong chốc lát. “Có, cô nghĩ là nó có về nhà…?”

“Và ngày hôm trước nữa?”

“Eh…”

“Cả ngày hôm trước nữa…?” Tôi tiếp tục.

“……”

Với một tiếng click, cuộc gọi kết thúc. Nishiyama đã cúp máy giùm tôi.

“Đủ rồi.” cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng, nụ cười yếu ớt.

Có lẽ cô ấy đã quá sợ hãi để trực tiếp tìm ra sự thật và đã nhờ tôi gọi thay. Tuy nhiên, hy vọng của cô ấy đã bị phản bội, và sự thật không phải điều cô ấy mong muốn.

“Mình luôn biết rằng mình không được nổi bật cho lắm. Không ai để ý đến mình cả, dù ở nhà hay ở trường.”

Lý do cô ấy ở lại phòng mĩ thuật là vì không có chỗ cho cô ấy cả ở nhà và ở trường.

“Mình sẽ tan biến mà, phải không?” Cô ấy thì thầm, chấp nhận sự tan biến của cơ thể mình, sự tồn tại nhỏ nhoi của cô ấy. “Nhưng sẽ không ai nhận ra…”

Cô ấy đã từ bỏ.

“Có nguyên nhân gì cậu có thể nghĩ ra không…?” Tôi hỏi với một khả năng trong đầu.

“Nguyên nhân…?”

“Cậu có, ví dụ, sử dụng hoặc nhặt được thứ gì bất thường không?”

“Eh?”

“Một thứ gọi là Thánh tích.”

Khoảnh khắc tôi nói ra từ đó, một vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

Cô ấy đã nghe qua Thánh tích. Cô ấy đã nghe qua thứ mà chỉ những người đã sử dụng nó mới biết.

Cuối cùng, cô ấy cho tôi xem một cái lọ cô ấy mua ở một cửa hàng nào đó.

Nó là một cái lọ ovan với tay cầm hình vòng cung nho nhỏ ở hai bên và một cái nắp nhô ra. Bên trong là bột sơn.

Sau đó cô ấy giải thích với tôi rằng cô đã vẽ bức tranh bằng sơn này. Một bức tranh cô ấy lấy nộp làm bài dự thi.

Tôi cầm cái lọ hoàn toàn không đáng khả nghi lên.

Màu của nó—

Đen thẫm.

.

Nhiều lúc, chúng ta quên vài thứ vì chúng có thể dễ dàng bị bỏ qua. Chúng ta có thể quên những thứ chúng ta không cô gắng nhớ lấy, chúng ta có thể quên những thứ không quan trọng. Những thứ như những món chúng ta đã ăn vào bữa tối hôm kia; những thứ như ai vắng mặt trên lớp hôm trước; những thứ như lớp của người bạn cũ đang học.

Tuy nhiên, hoàn toàn vô lí khi một người mẹ không biết con gái của mình có về nhà không 3 ngày nay.

Không chỉ có mẹ cô ấy thôi.

Mọi người—bạn học của cô, bạn học cũ của cô, giáo viên chủ nhiệm của cô, và thậm chí cả tôi—đã quên cô ấy quá nhiều rồi.

Chuyện này đã vượt quá giới hạn của việc không thích gây sự chú ý rồi.

Chuyện này thật bất thường.

Mọi người đều cư xử bất thường.

Bất thường đến mức lố bịch.

Tình cảnh hiện tại thật sự bất thường đến mức lố bịch.

Cuối cùng, tôi cũng nhận ra tất cả những chuyện này bất thường đến nhường nào. Không còn lưỡng lự giữa bình thường và bất thường nữa rồi.

Nó thật sự bất thường.

Nishiyama sở hữu lọ màu đen; không phải màu trắng. Cô ấy có lọ màu đen.

Thứ sơn chứa trong lọ màu đen—mang tên “Light”—có tác dụng làm mọi thứ nổi bật hơn. Và theo lời cô ấy nói, cô đã vẽ bức tranh bằng lọ sơn này.

Kết quả là, bài dự thi của cô ấy được đánh giá là xấu tệ nhưng gây ấn tượng một cách lạ thường, và được giải vinh dự.

Khổng cần phải nói, tất cả là nhờ Light.

Nếu là vậy, phải chăng lọ đen có tác dụng phụ làm mờ nhạt chủ nhân của nó một khi nó đã làm nổi bật những thứ khác?

Không phải vậy. Tôi thậm chí đã gọi cho Towako-san và chị ấy đã phủ nhận điều đó.

Vậy, tại sao Nishiyama lại trở nên mờ nhạt vậy? Bởi vì từ đầu cô ấy đã như vậy? Không, không thể nào. Như thế không bình thường tí nào cả.

Chuyện này là do Thánh tích gây ra, và cô ấy đang trên bờ vực bị phá hủy.

Tuy nhiên, Thánh tích đã gây ra chuyện này không phải Light của cô ấy, mà là Shadow của kẻ khác—

Một người đã làm mờ nhạt sự hiện diện của mình bằng Shadow, và rất có thể tôi cũng đã trở thành nạn nhân của người đó. Tôi cũng sẽ bị quên lãng giống cô ấy.

Người sở hữu Shadow chắc hẳn đã tiếp xúc với cả Nishiyama và tôi, đặc biệt là trong suốt những ngày qua.

Tôi không biết lí do và mục đích của người đó là gì, nhưng tôi biết được người đó có thể là ai.

Để gặp được người đó, tôi đứng trước một cánh cửa nhất định. Ở phía bên kia cách cửa chính là chủ nhân của Shadow.

Người chủ nhân đã biểu hiện sự bất thường lớn nhất trong số những bất thường đã xảy ra.

Rất nhiều người đã quên Nishiyama; khuôn mặt cô, tên cô, cả những kí ức cũ và mới về cô, và nhất là sự tồn tại của cô ấy.

Tuy nhiên, trong môi trường bất bình thường mà Thánh tích đã tạo nên, quên đi cô ấy lại là một chuyện hết sức bình thường.

Nishiyama đã trở thành một sinh vật để bị lãng quên.

Điều bất thường nhất xảy ra trong hiện trạng bất thường chính là—

.

“Là cô nhớ được cậu ấy!”

.

Tôi chỉ tay về phía cô ấy. Về phía Kouzuki-sensei.

Tôi đã luôn là một cô gái mờ nhạt.

Tôi không thể hòa đồng với lớp và không hề có bạn, cho dù quả thực lớp tôi rất tuyệt. Họ không bắt nạt tôi, không hề phớt lờ tôi.

Nhưng đôi lúc họ cứ quên tôi.

Việc họ không hề có ác ý chỉ khiến kiểu lãng quên độc địa này càng đau khổ hơn với tôi thôi.

Mọi chuyện không hề được cải thiện trong suốt 16 năm đi học, từ trung học đến đại học. Sự thật là, tôi luôn thất bại trong việc hòa nhập với lớp bởi kĩ năng làm việc nhóm tệ hại của mình và không bao giờ được mời đến các buổi họp lớp; điều đó cũng dễ hiểu thôi, xét theo cách tôi đã dành cuộc đời đi học của mình như thế nào.

Dù vậy, tôi chưa bao giờ muốn điều đó.

Tôi muốn tham gia cùng bạn mình và muốn họ quan tâm đến tôi. Tôi không cần phải nổi bật, tôi chỉ muốn họ nhận ra rằng tôi đang ở đây.

Có lẽ đó là vì sao tôi chọn trở thành giáo viên.

Nếu tôi là giáo viên của một lớp thay vì lại làm một học sinh khác, thì tôi chắc chắn sẽ được để ý. Mọi người sẽ không còn quên tôi nữa.

Tuy nhiên, hy vọng của tôi đã sai lầm.

Nói cậy không có nghĩa là lớp tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng, chỉ là tôi thất bại trong việc thu hẹp khoảng cách giữa giáo viên và học sinh.

Bằng việc đoán mò vị trí của một giáo viên, tôi đã vô tình mở rộng khoảng cách giữa lớp và tôi. Tôi cũng không phải kiểu giáo viên thích tán gẫu với học sinh của mình hoặc tham gia các hoạt động thể thao cùng chúng.

Tôi được đối xử như một “giáo viên” chứ không phải “tôi”.

Mối quan hệ của tôi với học trò của mình như thoáng qua và chỉ giới hạn trong những bài giảng và các tiết sinh hoạt. Mỗi khi đổi lớp, chúng sẽ không chào tôi khi đi trên các dãy hành lang nữa, và khi tôi gặp học sinh cũ trên phố, chúng chỉ phớt lờ tôi mà thôi.

Trở thành giáo viên là một sai lầm.

Nhưng vừa lúc tôi nghĩ đến chuyện từ bỏ, tôi gặp Nishiyama-san.

Một năm đã trôi qua kể từ khi tôi có được Thánh tích Shadow.

Một ngày, tôi thấy em ấy đang nhìn một bức tranh của mình trưng bày ở cửa phòng mĩ thuật. Năm ngoái, các thành viên của công lạc bộ mĩ thuật—tôi là người phụ trách vì mỗi giáo viên của trường này đều phải quản lí một câu lạc bộ—đã thuyết phục tôi tham gia một cuộc thi hội họa và tôi đã vẽ bức tranh đó.

Đó chỉ là một bức tranh phong cảnh hết sức bình thường và không được ai chú ý vì được vẽ bởi sơn Shadow. Học sinh đã giục tôi treo nó lên trên tường ngoài phòng mĩ thuật.

Em ấy đang nhìn lên một bức tranh mà đáng lí ra không ai có thể để ý thấy.

“Quả là một bức tranh tuyệt vời. Nó không được bắt mắt, nhưng tạo được một dấu ấn nhẹ nhàng.”

Em ấy là người đầu tiên tìm thấy tôi.

Sau sự kiện đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau và tôi được hiểu em ấy nhiều hơn. Em ấy khá giống tôi. Cũng như tôi, cô bé gặp khó khăn trong việc hòa nhập với lớp và cuối cùng bị quên lãng chỉ vì sự hiện diện mờ nhạt của mình.

Em ấy là bản sao như in của tôi.

Tôi mời em ấy vào câu lạc bộ mĩ thuật. Câu lạc bộ hiện không có thành viên vì những học sinh năm ba trước đã tốt nghiệp, nhưng tôi thật sự cảm ơn vì điều đó.

Tôi sẽ dạy em ấy vẽ, em ấy sẽ nghe lời tôi. Tôi không phớt lờ em ấy, và em ấy sẽ không phớt lờ tôi.

Đó là mối quan hệ qua lại mà tôi hằng mong ước.

Tuy nhiên, một ngày sự cân bằng ấy bị phá vỡ.

Không lâu sau khi bắt đầu năm hai, em ấy đạt giải trong một cuộc thi. Không như em ấy, bức tranh nổi bật và thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng điều đó không ngăn tôi cổ vũ nhiệt tình cho em ấy.

Hạnh phúc vui sướng, tôi mời em ấy đi ăn mừng thành công của mình.

Nhưng, em ấy đã trả lời: “Bạn cùng lớp đã mời em đến buổi tiệc ăn mừng rồi ạ. Em xin lỗi, sensei.”

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó; khoảnh khắc tôi nhìn em ấy rời khỏi cổng trường, vây quanh bởi bạn học.

Em ấy đã thay đổi kể từ ngày hôm đó và không còn là một cô gái rụt rè không biết hòa đồng nữa.

Dĩ nhiên em ấy vẫn giữ liên lạc với tôi, nhưng em ấy không còn đến thăm tôi ở phòng mĩ thuật sau giờ nghỉ. Em ấy bắt đầu đến hoạt động câu lạc bộ trễ hơn trong khi bình thường em ấy đến đây ngay sau khi tiết sinh hoạt kết thúc.

“Em mải nói chuyện với bạn ạ.” Em ấy giải thích với nụ cười rạng rỡ.

Sự hiện diện của em ấy trước từng mờ nhạt giờ đây đang mạnh dần qua từng ngày.

Vậy nên, tôi đã quyết định.

Tôi đã dùng một Thánh tích lên em ấy—Shadow.

“Em đang nói gì vậy? Nhớ ra em ấy thì lạ lắm sao?”

“Phải, không hề lạ gì cả. Bình thường là như vậy.

Ngay lúc này đây, chuyện bất thường không phải là việc mọi người quên Nishiyama.

Tôi đã quên cô ấy. Shinjou, Sasakura và Sakurai đã quên cô ấy. Thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm cũng đã quên cô ấy.

Mọi người đều quên cô ấy.

Dù vậy, chỉ có duy nhất một người luôn nhớ cô ấy.

Ban đầu, tôi đã cho rằng đó là do mối quan hệ giữa họ, thành viên và giáo viên câu lạc bộ.

Nhưng tôi đã lầm. Cả ba mẹ cô ấy cũng quên cô.

Trong khi cô ấy bị lãng quên mặc cho mối quan hệ mẹ con, Kouzuki-sensei đã nhớ được Nishiyama.

Đó chính là sự bất thường thật sự trong tình cảnh hiện tại.

“Cô đã có được một Thánh tích, phải không?” Tôi nói.

Khuôn mặt cô ấy ngạc nhiên khôn tả, Kouzuki-sensei hỏi, “Em biết được bao nhiêu…?”

“Em nghĩ em đã hiểu rõ bản chất của nó rồi.”

“Em cũng biết Thánh tích của cô làm gì chứ?”

“Làm mờ nhạt sự hiện diện và sự tồn tại của một vật.”

“Chính xác!” cô gật đầu.

“Cô đã làm mờ sự hiện diện của em lúc nào?”

“Hôm nay. Ngay trước cửa phòng mĩ thuật.”

“Đúng như mình nghĩ…” Tôi nói khi nhớ lại cô ấy đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi vào tiết năm, trước phòng mĩ thuật.

Nếu không phải nhờ Nishiyama, người phủi bột sơn đi, tác dụng có lẽ đã rõ ràng hơn nhiều rồi.

“Tại sao cô lại làm vậy?”

“Oh, không phải vì chuyện cá nhân đâu.” cô giải thích. “Cô chỉ muốn làm mờ sự hiện diện của em đi một chút vì em có hơi gần gũi với con bé quá thôi; để em không thể trở nên thân thiết với nó được. Cô không muốn làm việc này đâu, nhưng nếu em còn quan tâm đến con bé nữa, cô sẽ thủ tiêu em mãi mãi! Nên là đừng cản đường cô, ok?” Kouzuki-sensei hăm dọa tôi bằng giọng bình tĩnh.

Câu trả lời của cô ấy không liên quan gì cả. Tôi đã đoán trước điều này khi nhận ra cô ấy là thủ phạm rồi.

“Chúng ta không nói về em ở đây. Em muốn biết tại sao cô lại dùng Thánh tích lên cô ấy.”

“Cô ấy…? Em đang nói đến ai vậy?”

“Ai sao…?” Tôi hỏi với sự hoài nghi nhưng không thể nhớ ra cái tên.

“Thế…” cô ấy nói rồi tiến về phía tôi và đặt tay mình lên má tôi.

“Cô làm mờ sự hiện diện của ai nào?”

“Là…”

……Tôi quên mất rồi.

Ngoan lắm.

Quên con bé đi. Và nó cũng sẽ quên cậu thôi.

Ta sẽ không giao nó cho bất kì ai cả. Em ấy là người tâm đầu ý hợp ta đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Em ấy chỉ nên tồn tại vì ta thôi; bởi vì ta cũng chỉ tồn tại vì em ấy.

Không quan trọng ai quên em ấy, ta sẽ không quên.

Không quan trọng ai quên ta, em ấy sẽ không quên.

Đột nhiên, một âm thanh đau đớn vang lên trong đầu tôi—

Một cô gái nhảy qua hàng rào trên tầng thượng, cùng với sự hiện diện yếu ớt như làn hơi. Sự tồn tại của cô ấy yếu đến nỗi, tôi nghĩ cơn gió cũng có thể cuốn cô ấy đi mất.

Tuy nhiên.

Tôi bị kéo về thực tại bởi những hình ảnh khủng khiếp.

Cô gái nhảy khỏi hàng rào và bắt đầu lao thẳng xuống theo các định luật vật lí và chạm mặt đất trong giây lát.

Để lại một bông hoa đỏ lớn bằng máu như minh chứng cho sự tồn tại của mình

.

—Nhưng đó không phải hiện thực.

.

Đó là tương lai mà Thánh tích cho tôi thấy.

Mắt phải của tôi là mắt nhân tạo. Một Thánh tích mang tên “Vision” đã được cấy vào nơi đã từng là con mắt thật.

Vision sẽ cho tôi thấy tương lai gần trước mắt, Tuy nhiên, nó không cho tôi thấy tất cả các tương lai. Tôi không thể thấy trước kết quả xổ số, hoặc là đội chiến thắng của một trận đấu thể thao. Kể cả thời tiết. Và tôi không thể nhìn vào tương lai theo ý muốn.

Nhưng có một loại tương lai nó có thể cho tôi thấy chính xác.

Đó là, khi tôi hoặc một người quen gặp nguy hiểm. Vào những lúc đó, nó sẽ cho tôi thấy được khoảnh khắc họ chết.

Khi chuyện đó xảy ra, một cơn đau chạy khắp đầu tôi, giống như sóng nhiễu TV, theo sau là một cảnh cắt trong tương lai. Và rồi tôi sẽ hành động để thay đổi tương lai, cố gắng ngăn chặn cái chết được báo trước.

Tôi vừa thấy tương lai của một cô gái nào đó tôi đã quên mất tên. Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn là có tồn tại và không đáng phải bị như vậy.

Những phần nhỏ kí ức của tôi về cô gái đó đã được hồi phục tạm thời nhờ Vision.

Cô ấy đang tuyệt vọng và sẽ kết liễu đời mình.

“Cô phải ngăn…”

“Em muốn cô ngăn gì nào? Jeez…”

“Cô phải ngăn cô ấy lại trước khi quá muộn!” Tôi quát.

.”Huh?” cô ấy nghiêng đầu, ngạc nhiên đến bối rối.

“Cô ấy sẽ chết mất! Trên tầng thượng!”

“Vô lí…”

Tôi đưa ngón tay mình vào lỗ mắt phải và móc ra con mắt nhân tạo: Vision.

“Eek!”

“Cô không phải là người duy nhất là chủ nhân của Thánh tích. Em cũng có một cái. Thánh tích này gọi là Vision và có khả năng dự đoán cái chết. Cứ thế này cô ấy sẽ chết đấy!”

“Chuyện đó…”

“Nhanh lên!”

Tôi thậm chí còn không thể nhớ khuôn mặt cô ấy nữa rồi; có khả năng là tôi còn không thể nắm lấy cô ấy nữa.

Chỉ có cô mới ngăn cô ấy lại.

Nhưng Kouzuki-sensei ngã lăn ra đất và có vẻ như không cử động được nữa.

“Khỉ thật!”

Tôi phóng nhanh lên tầng thượng, chạy hết tốc lực dọc qua các hành lang và bước nhanh lên các cầu thang, và cuối cùng đẩy cánh cửa tầng thượng mở ra.

Tôi nhìn xung quanh.

“Không có ai cả…”

Không thấy một bóng dáng ai ở đây cả.

.

Cậu có thấy không? Anh ta đang nói chuyện với một bức tranh kìa—

“Shh! Muốn anh ta nghe thấy cậu à? Rõ ràng là anh ta chỉ đang tự kỉ thôi—

.

Cuộc nói chuyện giữa hai nữ sinh năm nhất thoáng qua trong đầu tôi.

Tôi không thể thấy cô ấy được nữa. Tôi không thể nhận thức được cô ấy nữa rồi.

Mặc tất cả, tôi hét lớn:

“Nè! Mình biết cậu đang ở đây mà!”

Tôi không thể nhớ tên cô ấy nữa rồi.

“Kurusu-kun…” một giọng nói trả lời.

Tôi vẫn có thể nghe thấy cô ấy. vẫn chưa quá muộn.

Tuy nhiên, tôi không biết giọng nói đến từ đâu do cơn gió.

“Ở đâu…? Cậu đang ở đâu!?”

“Cậu cũng không thể thấy mình nữa rồi, phải không?” Tôi có thể cảm thấy sự tuyệt vọng lớn dần trong cô ấy.

Hàng rào kêu lách cách.

Mình phải làm gì đây? Làm sao mình có thể ngăn cô ấy lại?

—Nhớ lại đi! Những gì mày đã thấy! Cô ấy ở đây? Cô ấy đã leo hàng rào ở chỗ nào?

“Cảm ơn vì đã nhớ mình.”

Tôi đã dùng sai cách rồi: việc tôi cần làm không phảilà tìm xem cô ấy ở đâu, mà là tìm cách thuyết phục ngăn cô ấy.

Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra

.

“Nishiyama-san!”

.

Kouzuki-sensei đã chạy vượt mặt tôi.

Cô vẫn có thể thấy cô ấy. Là người duy nhất ở đâylà người duy nhất trên thứ giới nàycô vẫn có thể thấy được cô ấy.

Kouzuki-sensei chạy hết sân thượng, trèo sang hàng rào và nắm lấy không khí.

Tay cô ấy nắm được thứ gì đó.

Tay cô ấy nắm được thứ gì đó tôi không thể thấy được và kéo nó lên. Hoặc là trông nó giống như vậy.

Cô không mong muốn chuyện này.

Cô chỉ là không muốn mất em. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tính ích kỉ của chính mình sẽ khiến cô phải mất em mãi mãi.

Những lời của cô bán hàng mà cô đã quên mặt hiện lên trong tâm trí.

.

Hãy cẩn thận: nếu em làm mờ sự tồn tại của một vật quá nhiều, nó sẽ biến mất mãi mãi—

.

Đã bao nhiêu lần cô đã dùng Shadow lên người em rồi?

Cô đã không quan tâm. Dù sao em cũng sẽ không biến mất khỏi cô đâu, cô đã nghĩ vậy.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi miễn là cô còn nhớ được em, cô đã nghĩ vậy.

Đúng là sự ích kỉ kinh tởm.

Cô xin lỗi.

Xin lỗi cũng vô ích thôi, nhưng cô xin lỗi.

Có lẽ nó đã trở thành một kí ức tồi tệ khác của em, nhưng

Những ngày chúng ta ở cùng nhau là những ngày quý báu nhất cuộc đời cô.

Đó là một lễ tang trang nghiêm.

Cả giáo viên và học sinh đều đến tiễn biệt cô ấy. Những học sinh năm hai quen biết cô đều đến đông dủ, trong khi học sinh năm nhất và năm ba có người đến người không. Nhưng dù việc tham dự là tình nguyện, họ đều đến khá đông.

Đếm số người tham dự có lẽ không được đứng đắn, nhưng số lượng người đến cho thấy cô ấy được mọi người yêu mến như thế nào lúc còn sống.

Cô ấy được quý trọng như một người rụt rè nhưng tốt bụng.

Chúng tôi cũng có mặt, cũng biết cô ấy suốt năm nhất, và nói lời tiễn biệt.

Chúng tôi xếp hàng trước quan tài của cô và bước lên với những nén nhang cầu nguyện cho cô ấy.

Trong tâm trí tôi, tôi gọi cô ấy:

.

Nhìn xem bao nhiêu người đang khóc thương cho cô này!

.

Đặc biệt là Nishiyama, người đứng cạnh tôi, không thể cầm được nước mắt.

Nhìn ảnh đám tang của Kouzuki-sensei, tôi nhớ lại nụ cười dịu dàng của cô. Tôi đã không biết cô ấy phải đấu tranh với những cảm xúc tiêu cực như vậy trong nội tâm, với sự ám ảnh như vậy.

Tuy nhiên, không cần biết cách làm cô ấy có sai như thế nào, cô ấy chắc hẳn rất yêu quý Nishiyama.

Nếu không, cô ấy đã không kéo Nishiyama lên chỗ an toàn mà không sợ phải hy sinh mạng sống của mình.

Nếu không, cô ấy sẽ không lo lắng cho Nishiyama khi đang đối mặt trước cái chết.

Trước khi cô ấy chết, khoảnh khắc cô ấy chạy ngang qua tôi, Kouzuki-sensei để lại lời nhắn, “Còn lại trông cậy vào em.”

Kouzuki-sensei đã đảm nhận nhiệm vụ cứu mạng Nishiyama, và tôi phải đảm nhận nhiệm vụ cứu sự tồn tại của cô ấy.

Trong khi tui còn lúng túng tìm cách cứu cô ấy, một loại sơn nảy ra trong đầu tôi. Loại sơn có thể biến cô ấy từ cô gái mờ nhạt trở thành trung tâm sự chú ý và đã làm tôi phải dừng lại ngưỡng mộ đêm hôm đó.

Tôi tháo bức tranh của Nishiyama treo trên tường phòng mĩ thuật xuống, cạo lớp sơn đã khô ra, quay lại và ném vào chỗ tôi nghĩ Nishiyama đang ở đó.

Kết quả là cô ấy hiện hình trở lại, nằm trước mép sân thượng, và tôi lấy lại được kí ức về cô ấy, cả mới lẫn cũ.

Những người khác cũng vậy, nhớ lại cô ấy là ai và kinh ngạc không biết tại sao mình có thể quên cô ấy.

Cả bạn cô ấy và bản thân Nishiyama không biết lí do tại sao. Chỉ có tôi và Kouzuki-sensei biết.

Tuy nhiên, tui không có ý định sẽ nói cho họ sự thật.

Sự thật không thể chối cãi rằng Kouzuki-sensei đã khiến Nishiyama phải tự sát, mặc dù không cố ý. Nhưng nếu Nishiyama biết lí do của Kouzuki-sensei, cô ấy sẽ tự trách bản thân vì đã bỏ mặc cô ấy.

Vì đã lợi dụng Thánh tích của mình, Light.

Tôi chắc rằng Kouzuki-sensei cũng không muốn như vậy, nên tôi đã giữ bí mật cho riêng mình.

Tình yêu và nỗi ám ảnh đã giết chết cô ấy.

Tôi đã thấy nhiều người chịu chung số phận.

Mình không thể nói mình ganh tị được, tôi nghĩ.

Nhưng liệu đến bao giờ mình có thể cảm thấy yêu quý hay gắn bó với gì đó mà sẵn lòng hy sinh bản thân không…?