Những ngày Michelle và tôi kề kề bên nhau kéo dài một tuần.
Chúng tôi dính vào nhau, dù là ngày tôi đi làm hoặc ngày nghỉ.
Bọn tôi đi hẹn hò rất nhiều.
Chúng tôi dạo bước trên tường lâu đài, đi tới những nhà hàng nổi tiếng, và đi xem nhà hát.
Ngày này sang ngày khác, từ sáng tới tối, chúng tôi ở bên cạnh nhau cho tới khi chúng tôi về nhà.
Michelle rất vui vì đã có thể cởi mặt nạ ra và thoải mái thể hiện tình yêu, cô ấy còn khoác tay tôi mọi lúc.
Nhưng dành nhiều thời gian cho nhau quá cũng không tốt.
[Anh rất vui vì em thấy hạnh phúc, nhưng hãy ở bên ngoài khi anh vào toilet.]
[Nhưng mà…]
[Không có nhưng nhị gì hết. Em không ngại thì anh ngại.]
[Em thấy ổn mà.]
Ừ, còn anh thì không.
[Thôi nào, tha anh vài phút đi.]
[Được rồi… Tuy nhiên, không được chuồn đi đâu nhé?]
Em định bảo anh thoát ra kiểu gì bây giờ?
Tôi đâu đủ mảnh khảnh để nhảy qua cái cửa sổ ở nhà tắm.
Haahhh… Tôi cảm thấy như hết muốn chán sau khi ngăn cô ấy vào toilet rồi.
Đây là một kiểu hành động của Michelle khi cô ấy cứ bung hết tính cách yandere của cô ấy ra, nhưng đúng như tôi nghĩ, cô ấy bắt đầu lo về tình hình công việc nghiên cứu mà cô ấy đã hoãn.
[Chẳng phải đã đến lúc em đi tới nơi sâu nhất của hầm ngục rồi sao?]
[Thì cũng đúng… Nhưng mà Yuusuke sẽ ổn khi em đi xa sao?]
[Không hẳn, nhưng em không nghĩ khoảng thời gian chúng ta xa nhau sẽ khiến bọn mình gắn bó hơn sao?]
[Cái đó…]
[Nếu chúng ta lúc nào cũng ở cùng nhau, chúng ta sẽ quen với thói quen của nhau, phải chứ? Anh muốn có nhiều khoảnh khắc say đắm trong tình yêu với Michelle. Với cả, người con gái anh thích là vị Phù thủy dồn hết tâm trí cho nghiên cứu của cô ấy.]
[Uuuu… Được rồi, em sẽ quay lại việc nghiên cứu của mình.]
Và chúng ta đang được thấy một yandere biết nghe lời, đúng là một loại yandere hiếm đấy…
[Nhưng em vẫn phải nói, anh không được ngoại tình đâu đấy, nghe chưa?]
[Anh sẽ không. Em hẳn phải rõ điều này rồi chứ?]
[Unnn… Anh cũng không được nhìn mấy đứa con gái khác!]
[Cái đấy thì bất khả thi rồi!]
Thế quái nào cô ấy nghĩ tôi có thể làm như vậy mà kinh doanh được…
Chúng tôi có chút tranh cãi, nhưng Michelle đã đi tới nơi sâu nhất của hầm ngục, trong khi tôi đi đến Suối nước nóng Yahagi một mình như mọi khi.
Mùa hạ đã dần kết thúc và chuyển sang mùa thu.
Kể từ khi đến nơi này, tôi đoán là chắc nửa năm rồi nhỉ?
Tôi không còn gặp nguy hiểm ở Tầng lòng đất thứ nhất nữa.
Khi tôi vẫn đi lối thường đi không chút do dự, tôi nghe thấy tiếng hét từ đâu đó.
Cái giọng nghe như có chút trẻ con trong đó.
[Cậu ổn chứ, Yurin?]
[Chỉ là một vết xước thôi! Kệ chuyện đó đi, nhìn kẻ địch bên trái! Chúng sẽ bao vây chúng ta đấy.]
[Tớ sẽ lo bên đó!]
Những mạo hiểm giả tân binh có vẻ đã chạm trán quái vật.
[Ch*ết tiệt, chúng đông quá. Chúng ta làm sao mà đánh bảy con cùng lúc được!?]
[Thôi rên rỉ và rút lui thôi!]
Trong hầm ngục, một số lượng lớn quái vật có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.
Tầng lòng đất thứ nhất cũng không ngoại lệ.
Từ cuộc trao đổi vừa rồi, có vẻ như họ đang gặp nguy hiểm.
Cái tên Yurin cũng quen thuộc với tôi.
Cô ấy là một trong những tân binh đến tiệm của tôi.
Khuôn mặt tàn nhang của cô ấy nhìn như cô ấy vẫn đang học cấp hai…
Lấy ra một Thẻ quái vật và pháo nổ, tôi chạy tới chỗ có giọng nói.
Một tổ đội năm người đang phải đối đầu với 3 Bướm độc và 3 Sâu độc, là ấu trùng của Bướm độc.
Ở bên phải họ là một con quái dạng châu chấu mà họ phải đánh bại.
Con Bướm độc rộng 80cm khi chúng dang cánh ra và vảy của chúng chứa độc.
Độc tố đó không phải là thứ sẽ giết bạn ngay lập tức, nhưng nếu bạn không chữa nó, cổ họng bạn sẽ như bị thiêu và cả cơ thể trở nên tê liệt.
Điểm yếu của chúng là lửa.
[Triệu hồi quái vật, kích hoạt! Ra đây, thẻ R Salamander!]
Tôi triệu hồi một con thằn lằn phun lửa từ thẻ quái vật.
Salamander kéo chiếc lưỡi dài ra, có vẻ đã nhắm tới mục tiêu, trước khi phun ra những hòn lửa đỏ như súng phun lửa.
Ngay lập tức, cánh của Bướm độc bị thiêu cháy trong lửa và Sâu độc bị cháy thành tro, và trận chiến kết thúc.
Đúng như mong đợi từ thẻ hạng R.
[Gehook, gehok! Yahagi-san, cảm ơn anh rất nhiều.]
Những tân binh ho khi họ cảm ơn tôi, có vẻ như vẫn chưa được chữa độc.
[Thôi nói đi, uống cái này vào. Nó có tác dụng giải độc.]
Tôi pha bột nước ép (vị cam), vị này có tác dụng chống độc, và đưa cho họ uống.
Với Yurin bị thương, tôi cũng đưa cho cô ấy Moroccan Yogul với một cái thìa gỗ.
Vết thương của cô ấy không sâu lắm, nên cô ấy hẳn sẽ ổn với từng này.
[Ahh, em thấy tốt hơn rồi.]
Đúng như tôi nghĩ, Yurin thở dài nhẹ nhõm với thìa gỗ trong miệng.
Những người khác cũng đã thoát khỏi cơn tê liệt trên cơ thể họ.
[Kể cả vậy, chúng xuất hiện rất nhiều cùng một thời điểm. Không phải ngày nào cũng có tới bảy con quái xuất hiện ở đây.]
[Thực ra, bọn em bị lạc, và bọn em càng chạy, bọn chúng càng xuất hiện đông hơn.]
Và vì thế, kết quả của việc tránh chiến đấu là họ bị đuổi theo bởi một đống quái vật.
[Bọn em mong là sẽ có một cái bản đồ hay thứ gì đó như thế. Bọn em vẫn chưa quen với hầm ngục.]
Tổ đội của họ hẳn chưa xuống hầm ngục lâu.
Thực tế là, số lượng những tổ đội như vậy đã tăng lên gần đây.
Lý do là vì cuộc chiến đã kết thúc.
Như một kết quả của việc cho cả đống lính biên giới về nhà, số lượng người trở thành mạo hiểm giả đã tăng lên.
[Bản đồ hả. Giờ nhắc mới nhớ, chúng ta chưa có cái bản đồ hầm ngục nào.]
Nếu có ít nhất bản đồ cho tầng 1 và 2 Tầng lòng đất cho tân binh, tỉ lệ sống sót sẽ tăng lên đáng kể.
Tôi có nên tự làm một cái không?
Khách hàng đến đây vào buổi sáng và buổi tối.
Nếu tôi phân bố thời gian rảnh của mình, tôi sẽ có khá nhiều thời gian để làm.
Với cả, khách hàng chính của tôi là tân binh.
Làm sao tôi bán được hàng nếu họ một đi không trở về?
Nếu tôi vẽ cấu trúc hầm ngục và viết ra loại quái vật nào sẽ xuất hiện ở mỗi khu vực, họ hẳn sẽ vui lắm.
Tôi quyết định cầm bút và giấy lên và thử làm một tấm.