Một sản phẩm mới ở Tiệm dagashi Yahagi đã bán rất chạy.
Tên sản phẩm: Calpas
Mô tả: Một chiếc xúc xích khô được bọc bên trong. Ăn nó sẽ hồi lại một chút thể lực.
Giá: 10 rim.
Thịt ở thế giới này luôn rất quý giá.
Nó là một loại đồ ăn xa xỉ mà dân thường chỉ có thể ăn hai đến ba bữa một tuần.
Khi miếng xúc xích chỉ mất có 10 rim này được biết tới, có vẻ đã khiến cho nó bán chạy.
Không chỉ tân binh, mà cả những mạo hiểm giả lành nghề cũng đến tiệm để mua.
Nó nổi tiếng đến mức tôi phải đặt giới hạn 3 cái cho một người.
[Chào buổi sáng, Yuusuke-san. Còn cái Calpas nào không?]
[Cho tôi ba cái nhé.]
Merle và Mira, những người thường đến vào sáng sớm, có vẻ đã hoàn toàn nghiện món này.
[Chào buổi sáng. Hai người hôm nay đến sớm thật.]
Tôi tận hưởng cuộc trò chuyện buổi sáng với họ trong lúc bán đồ cho họ.
[Chúng tôi hôm nay định đi dạo quanh một chút. Dù sao cũng đang là mùa Ếch vàng xuất hiện mà.]
[Ếch vàng?]
Tôi chưa từng nghe thấy loại quái vật đó bao giờ.
[Nó là một con quái vật xuất hiện mỗi năm khi mùa thu đến. Khi anh giết nó, nó rơi ra một đồng bạc, nhưng có tỉ lệ 1/100 nó sẽ rơi ra một đồng vàng. Năm nay chính là năm tôi sẽ lấy được đồng vàng đó!]
[Hể… Chúc may mắn nha…]
Ừ thì tôi nói thế cho có thôi, chứ thật ra trong đầu tôi nghĩ cái đó bất khả thi rồi.
Dù sao ai hay đến tiệm cũng biết là Merle rất xui khi chơi rút thăm.
Tiệm dagashi Yahagi thường có rất nhiều sản phẩm với những trò rút thăm bên trong, nên nó có phần trăm trúng thưởng, nhưng Merle thì chưa lần nào trúng cả.
Tệ đến mức mà có cả một truyền thuyết đáng sợ được lan truyền xung quanh rằng mỗi khi cô ấy trúng một giải nào đó, điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra vào ngày đó luôn.
[Ufufu, bọn tôi cứ bình bình mà làm thôi.]
Đồng đội của cô ấy, Mira, mỉm cười trước sự nhiệt tình của Merle.
Giờ nghĩ lại, Mira rất may trong mấy trò rút thăm trúng thưởng.
Hai người họ mà chiến đấu cùng nhau thì chắc may mắn của họ về bình thường thôi.
[Yuusuke-san, tiến trình làm bản đồ thế nào rồi?]
Merle nhanh chóng bóc vỏ một cái Calpas và đưa nó vào miệng.
Có vẻ như nó là bữa sáng của cô ấy.
[À, sau hai tuần làm việc, tôi hoàn thành xong bản đồ Tầng lòng đất thứ 1 rồi.]
Tôi đưa cho Merle bản đồ tôi đã vẽ.
Nó được vẽ trên một loại giấy được đặt đặc biệt bằng khổ lớn, tầm cỡ một tờ báo chưa mở hết.
Sau cùng tôi sẽ cố in nó với khối gỗ và đem đi phát, nhưng đấy là sau khi tôi giảm kích cỡ so với tấm bản đồ đã vẽ trước.
[Ô chà, nó được làm rất tốt đấy chứ. Không chỉ cho thấy cấu trúc của hầm ngục, mà nó còn cho biết loại quái vật nào ở đó và đưa ra cảnh báo.]
[Dù sao tôi cũng muốn nó phải hữu dụng cho tất cả mọi người.]
[Tôi nghĩ đó là điều khiến Yuusuke-san trở nên tuyệt vời.]
Nghe được lời Mira nhận xét trong khi nhìn thẳng vào mắt tôi, đến cả tôi còn thấy nóng mặt.
[Cô nghĩ vậy sao? Cũng không mất quá nhiều sức đâu. Dù sao thì tôi chỉ làm Tầng hầm ngục thứ nhất và thứ 2 thôi.]
[Vấn đề không phải chỗ đó. Nghiêm túc mà nói, tôi thực sự ghen tị với Michelle-san.]
[Ehh…]
Quái đạn, sao mà bất ngờ thế?
[Phải chứ ~~ Anh ấy kiếm được rất nhiều tiền và còn tốt bụng nữa, tớ nhẽ ra nên tán anh ấy sớm hơn.]
Này, này, đến cả Merle cũng nói mấy điều như thế.
Cuối cùng thì sự nổi tiếng đã tới bất ngờ và không báo trước như vậy sao?
[Nếu Yuusuke-san trở thành bạn trai của tôi, tôi có thể ăn bao nhiêu Calpas cũng được.]
[Thì ra mục đích của cô là vậy sao!?]
Tôi không biết Merle và Mira thật lòng cỡ nào về những thứ họ nói, nhưng được khen như vậy cũng không tệ.
[Hai người muốn thêm một cái Calpas nữa chứ?]
Khi tôi nói vậy, mặt của Merle và Mira tiến sát vào tôi hơn.
[Yuusuke-san…]
[S-Sao vậy?]
[Anh dễ dãi quá đấy.]
[Unnn, unnn.]
Yahagi Yuusuke, 25 tuổi.
Một chủ tiệm dagashi có hơi hướng bị lôi ra làm trò cười.
[Mặc dù vậy, đây thật sự là một tấm bản đồ tốt. Hay là anh đi sâu hơn và làm một cái ở Tầng 3 đi? Nếu vậy thì công việc của bọn tôi sẽ dễ hơn nhiều đấy.]
[Thôi, cái đấy bất khả thi rồi. Tôi sẽ để bản thân bị giết mất.]
Khám phá nơi đó là quá khó với tôi.
[Anh nghĩ vậy sao? Tôi nghĩ Yuusuke-san làm được mà…]
Cả Merle và Mira đánh giá tôi cao quá rồi.
Nhưng chà, nếu họ khen tôi cỡ đó rồi, tôi tự hỏi mình có thực sự nên thử thách bản thân xuống dưới đó không…
Từ đã, tôi thật sự dễ dãi đến vậy à?
Mặc dù tôi cảm thấy có chút bồn chồn, nhưng tôi đoán chỉ có mình tôi vô thức cảm nhận được thôi.
◇
Michelle trở về tiệm trước khi trời tối.
Thí nghiệm lần này của cô ấy kéo dài 5 ngày, nên cô ấy hẳn rất mệt.
[Mừng em trở lại. Công việc thế nào rồi?]
[Unnn. Năng lượng dự trữ đã tăng lên 14%. Cứ theo đà này, em sẽ có một số tiến triển vào mùa đông.]
[Anh hiểu rồi. Nếu vậy thì tối nay ăn mừng thôi. Anh sẽ nấu ăn cho.]
[Anh cũng mệt mà, Yuusuke, nên em thấy tệ lắm.]
[Anh bảo rồi mà, đừng lo về nó.]
Mặc dù nói vậy, nhưng tôi cũng chỉ có thể nấu mấy món đơn giản thôi.
Hôm nay tôi sẽ làm trứng ốp la với rất nhiều rau.
[Này, Yuusuke, cùng nhau làm “điều đó” sau bữa ăn nhé, cũng lâu rồi không làm. Hãy làm đến khi Yuusuke thoả mãn thì thôi.]
Sau khi Michelle nói những lời đó, những tân binh đang đi mua hàng ở tiệm giật mình đồng loạt quay mặt về phía chúng tôi.
Cách Michelle nói thực sự quá dễ hiểu nhầm rồi.
Với cái kiểu dùng từ như thế, không trách được nếu những người đó tưởng tượng ra những thứ biến thái.
[Đừng có hiểu nhầm. Cô ấy chỉ đang nói về buổi đấu tập Mobile Force của chúng tôi thôi.]
[À, ra ý cô ấy là vậy…]
[Vậy là chỉ như vậy thôi ha…]
Chúng tôi vẫn chưa có vượt rào.
Đó là một cách tôi để học phép thuật căn bản, nên khi Michelle ở bên, chúng tôi thường chơi MF.
Chúng tôi không chỉ điều khiển MF để chiến đấu mà gần đây tôi còn tận hưởng việc cho chúng nhảy.
Điệu waltz giữa Gufufu của tôi và Gyan khá là đáng xem đấy.
Tôi mong rằng bản thân có thể tạo ra một loại phép thuật mới, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu nào cho điều đó xảy ra.
Michelle bảo nếu tôi kiên nhẫn luyện tập, tôi cuối cùng cũng sẽ dùng được phép thuật thôi.
Tin vào những gì bạn gái mình nói, tôi đã luyện tập ngày qua ngày.