Thương nhân cõi âm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Trọn bộ - Chương 13: Nỗi khổ tâm của Lý Ma Tử

Lý Ma Tử gật đầu: "Đương nhiên là thật."

Tôi không nói một lời quăng một cái tát tới. May mà Lý Ma Tử trốn kịp nên tôi mới không đánh trúng anh ta.

Ngược lại, hành động của tôi khiến Lý Ma Tử tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, hỏi tôi đang làm gì.

Tôi mắng: "Cái tên rùa bò này, tôi đã nói với anh thế nào? Trong cái nghề này có “ba không thu”. Thứ nhất chính là những thứ làm hại tới tính mạng con người. Anh bảo tôi đâm đầu vào làm khác nào muốn giết tôi chứ?”

Lý Ma Tử không nhịn được cười: "Anh Trương, anh mà cũng biết sợ nữa sao? Anh thật sự cho rằng bọn họ đào được pháp trường Diêm Vương."

Tôi giận dữ mắng: Dù sao, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện này.

Lý Ma Tử thở dài: "Anh Trương, anh có điều không biết. Lần này tôi không đơn giản chỉ muốn kiếm tiền, mà là để cứu mạng người."

Tôi sửng sốt một chút: Cứu mạng ai?

Lý Ma Tử sâu xa nói: "Đến bây giờ tôi cũng không muốn lừa anh nữa. Anh thực sự cho rằng Lý Ma Tử tôi là hạng người tham tài sao? Tôi làm điều đó là vì con trai. Con trai tôi mắc bệnh bạch cầu, tôi phải gom đủ tiền để làm phẫu thuật cho nó. Trước đây, tôi cảm thấy chi phí phẫu thuật cao như sao trên trời. Nhưng giờ tôi đã thấy được hy vọng trên người anh. Tôi cảm thấy tôi có thể kiếm đủ số tiền này!"

"Cho tới bây giờ Lý Ma Tử tôi chưa bao giờ là một người cha tốt. Tôi không thể cho con trai được ăn ngon, tôi chưa từng cho nó cảm nhận tình yêu của một người cha. Đến cả mẹ nó mà tôi cũng không thể bảo vệ được. Tôi đã nợ con trai quá nhiều. Anh Trương, cầu xin anh hãy giúp tôi! Đừng nói làm liều, cho dù là dùng mạng mình đổi mạng của con trai, tôi cũng vui vẻ chấp nhận, một nghìn một vạn lần cam tâm tình nguyện."

Nói đến đây, Lý Ma Tử bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi.

Mà tôi cũng ngơ ngác, không ngờ con trai Lý Ma Tử lại mắc bệnh bạch cầu.

Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ là đáng thương nhất. Tôi có thể hiểu rõ tâm trạng của anh ta lúc này. Lý Ma Tử đặt hết hy vọng vào con trai, có thể nói con trai chính là sinh mệnh của anh ta!

Con trai mắc bệnh bạch cầu, so với chính Lý Ma Tử bị bạch cầu còn khó chịu hơn. Chẳng trách anh ta luôn tham tiền như vậy, thậm chí còn tiền trảm hậu tấu lừa tôi đến nơi này.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy Lý Ma Tử rất đáng thương.

Nhưng, chuyện này, tôi nên giúp hay không nên giúp đây? Quy tắc trong ngành vẫn bày rành rành ra đó, nếu tôi thực sự muốn làm vụ buôn bán này chỉ sợ tôi sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì tôi nhận thức được tình hình lần này còn nghiêm trọng hơn so với hai lần trước cộng lại.

Nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá.

Huống chi những gì chúng tôi phải đối mặt không chỉ là pháp trường Diêm Vương mà còn có những thôn dân không biết gì kia. Nếu như thôn dân biết chúng tôi di chuyển pháp trường Diêm Vương thì chắc chắn bọn họ sẽ không khách sáo với chúng tôi.

Tôi đã đọc qua một số hình phạt riêng ở các thôn phía Nam trên báo, thậm chí còn có tiền lệ người ta bị hành hạ đến chết.

Lý Ma Tử khóc không dừng được, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.

"Tôi có thể giúp anh, nhưng tôi chỉ có thể cố hết sức thôi. Một khi tôi phát hiện vật cõi âm này vượt ra khỏi phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ rời khỏi đó trước." Tôi nghiêm túc nói với Lý Ma Tử.

Hai mắt Lý Ma Tử đẫm lệ mông lung xông tới quỳ lạy tôi, nói tôi chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.

Anh ta chỉ muốn đấu tranh vì con trai một lần, cho dù có thất bại, nửa đời sau nhìn lại anh ta cũng không hối hận.

Tôi gật đầu.

Cả ngày tôi hoàn toàn không có tâm trạng ăn cơm, trong đầu toàn là chuyện về pháp trường Diêm Vương. Đã có hai vụ giết người kinh hoàng diễn ra, tôi gần như có thể kết luận rằng có một vật cõi âm nào đó đang phá phách!

Tôi chưa biết cụ thể âm khí mạnh tới cỡ nào, nhưng chắc chắn không dễ gây lộn.

Lý Ma Tử nói có thể tối nay sẽ hành động nên bảo tôi sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ở xa xa phía trên thôn làng toàn là mây đen.

Đây là điềm báo đại hung, trong lòng tôi lại càng không yên tâm.

Buổi tối, tôi và Lý Ma Tử thu dọn sơ qua một chút, kiên nhẫn đợi người anh em kết nghĩa kia đến đón chúng tôi.

Nhưng đợi đến tới hơn mười một giờ đêm cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu làm tôi hơi lo lắng.

Tôi đi đi lại lại trong phòng, nỗi lo trong lòng càng thêm mãnh liệt...

Mười một giờ rưỡi, điện thoại di động của Lý Ma Tử vang lên, anh ta mở điện thoại lên, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt.

Trong điện thoại là tin nhắn do người anh em kia gửi tới, nội dung là: "Có biến, nhanh chóng rời khỏi đó."

Tôi không nói lời nào liền thu dọn hành lý: "Đừng lo, mau đi chỗ khác."

Nếu dân làng bắt được chúng tôi, hậu quả cũng có thể tưởng tượng được rồi.

Tôi chạy ra khỏi khách sạn, lái xe đến một nơi vắng vẻ. Thấy xung quanh không có ai, Lý Ma Tử mới gọi điện cho anh em kết nghĩa hỏi xem có phải sự việc đã bị bại lộ rồi hay không?

Tuy nhiên, anh ta gọi mấy cuộc liên tiếp nhưng người anh em kia cũng không bắt máy.

Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác lo lắng bất an, thầm nghĩ chắc anh ta sẽ không bị dân làng đánh chết đâu nhỉ…? 

Chờ mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, người anh em kết nghĩa kia mới gọi lại. Lý Ma Tử lập tức hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra đêm qua trưởng làng đã triệu tập toàn thôn lại mở một cuộc họp, nói có dân làng cấu kết với người ngoài lên kế hoạch đánh cắp các vật phẩm trong pháp trường Diêm Vương. Quả thực là tội ác tày trời. 

Anh em kết nghĩa nghe vậy rất sợ hãi, còn tưởng rằng mình bị phát hiện. Lúc này mới lén lút gửi tin nhắn cho chúng tôi, bảo chúng tôi rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nhưng mà sau đó anh ta mới biết, người trưởng làng nhắc đến không phải anh ta mà là một người khác. Kết quả tên đó bị đánh gần chết, rốt cuộc cũng khai ra tất cả đồng bọn của mình...

Lý Ma Tử hỏi người anh em kết nghĩa: "Trưởng làng đã trừng phạt họ thế nào?"

Anh em kết nghĩa không trả lời, nhưng chúng tôi có thể đoán được họ có kết cục rất thảm. 

Lại lần nữa tôi nảy sinh ý định lui lại, nhưng Lý Ma Tử đã thuyết phục tôi thành công bằng căn bệnh bạch cầu của con trai anh ta. 

Tôi cũng rất bất đắc dĩ, âm thầm cảm thấy mình quá mềm lòng.

Lý Ma Tử hỏi người anh em kết nghĩa: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?" 

Anh em kết nghĩa rất to gan, anh ta nói: "Tôi chờ không kịp, các anh chuẩn bị một chút rồi tối nay tới nhà tôi. Sống tạm ở nhà tôi một thời gian, yên tâm, sẽ không bị phát hiện đâu."

Nghe anh ta nói xong, mặt tôi tối sầm lại.

Tình hình căng thẳng như vậy còn bảo chúng tôi ở lại trong thôn, đây không phải tìm đường chết sao?

Ngay cả Lý Ma Tử cũng ngạc nhiên, anh ta đề nghị hay là đợi mọi chuyện lắng xuống rồi chúng ta hãy lẻn vào làng. 

Anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử có chút mất kiên nhẫn: "Các anh không hiểu! Bây giờ mới xảy ra chuyện, bọn họ nhất định cho rằng lúc này sẽ không có người dám có ý đồ với pháp trường Diêm Vương. Nếu hành động ngay bây giờ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa như người ta thường nói, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. "

Tôi đề nghị: "Đợi thêm hai ngày nữa xem có xảy ra chuyện gì không." 

Người anh em kết nghĩa càng mất kiên nhẫn hơn: "Các anh có thể đợi, nhưng tôi thì không. Nếu đội xây dựng không xây hồ chứa nước thì chính quyền sẽ không trả tiền đất cho tôi. Hơn nữa tôi thật vất vả mới đào ra chút đồ cổ, dựa vào cái gì phải giao cho đám dân làng đó? Các anh có tới không? Nếu không tôi tìm người khác."

Vừa nghe vịt đến miệng còn có thể bay, Lý Ma Tử như sắp phát điên. Anh ta nói anh em kết nghĩa kiên nhẫn đợi, tối nay chúng tôi sẽ tới.

Việc đã đến nước này thì tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể bí quá hóa liều.

Chúng tôi thu dọn vài thứ đơn giản rồi đợi tối đến, quả nhiên anh em kết nghĩa tới đón chúng tôi. 

Nhìn thấy bộ dáng lo sợ bất an của chúng tôi, anh em kết nghĩa cười nói: "Yên tâm đi! Dân làng tuyệt đối sẽ không phát hiện đâu." 

Tôi và Lý Ma Tử bị anh em kết nghĩa nhét vào trong cốp xe của chiếc ô tô màu đen, một đường lên lên xuống xuống, rốt cuộc cũng tới làng. Mà hai người chúng tôi đã sớm hoa mắt chóng mặt, vừa bước xuống xe lập tức nôn mửa.

Anh em kết nghĩa nhanh chóng đưa chúng tôi vào căn biệt thự nhỏ của anh ta, để chúng tôi ở tạm trong bếp một đoạn thời gian. Và dặn dò tuyệt đối không thể đi lại trong làng nếu không có sự cho phép của anh ta.

Trong lòng tôi cười lạnh, việc này khác quái gì giam lỏng chứ?

Lý Ma Tử an ủi tôi: "Anh cố nhịn một chút được không? Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết." 

Sau khi đặt túi xuống, tôi hỏi anh em kết nghĩa: "Chúng tôi có thể đến pháp trường Diêm Vương điều tra địa hình không? Tôi muốn biết chỗ đó rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào." 

Anh em kết nghĩa nói: "Cứ từ từ. Bây giờ chỗ đó vẫn còn người trông chừng. Đợi đến khoảng ba giờ sáng, lúc dân làng trông coi về nhà ngủ rồi hẵng đi cũng không muộn."

Tôi gật đầu và hỏi anh em kết nghĩa: "Anh có thể bắt cho tôi một con chuột xám rồi dùng kim đâm thủng hai mắt và hai tai của nó không? Đợi lát nữa có khả năng sẽ dùng."

Anh em kết nghĩa nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn làm theo lời tôi nói.

Tôi và Lý Ma Tử thì nằm ở tầng hầm nghỉ ngơi dưỡng sức. Khoảng một giờ sau, anh em kết nghĩa đến tìm chúng tôi và nói: "Những dân làng trông coi đã rời đi hết. Nắm chặt thời gian đi thôi." 

Tôi hỏi anh em kết nghĩa: "Anh có bắt được con chuột nào không?"

Anh ta đưa cho tôi một cái túi ni lông, tò mò hỏi: "Tại sao phải bắt con chuột này?" 

Tôi mỉm cười giải thích: "Đâm thủng đôi mắt và lỗ tai của con chuột để nó sẽ đánh mất thính giác và thị giác, khi đó con chuột buộc phải dựa vào bản năng của nó. Năng lực cảm ứng âm khí của bọn nó mạnh hơn người thường gấp mấy chục lần, bằng cách này chúng ta có thể tìm ra vị trí chính xác của vật cõi âm." 

Anh em kết nghĩa giơ ngón cái lên, nói: "Quả nhiên anh thực sự là một chuyên gia." 

Tôi buộc một sợi dây vào đuôi con chuột rồi đặt nó xuống đất. Sau đó tôi và Lý Ma Tử theo sát sau nó. 

Con chuột vừa tiếp xúc với mặt đất thì chân cẳng lập tức giãy giụa, nó cố gắng bỏ chạy. 

Nhưng mà mọi cố gắng chỉ là vô ích, nó không thể bỏ chạy với cái đuôi vẫn bị buộc chặt. 

Một lúc sau, cuối cùng nó cũng từ bỏ giãy giụa và ngoan ngoãn tiến về phía trước. Tuyến đường nó đi quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng dừng lại ngửi mặt đất một chút, sau đó tiếp tục đi tới.

Cứ đi đi dừng dừng như vậy suốt năm sáu phút, con chuột vẫn không đi về hướng pháp trường Diêm Vương… 

Tôi khá thất vọng, thầm nghĩ hay là do pháp trường Diêm Vương không có vật cõi âm?