Thương nhân cõi âm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1312

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Trọn bộ - Chương 17:Đao Linh

Lý Ma Tử nói không phải vẫn luôn để nó trong xe sao?

Tôi không chút do dự chạy ra khỏi phòng, từ xa đã thấy cửa ô tô màu đen mở toang. Tim tôi đập thình thịch, giác quan thứ sáu cho tôi biết Xà Dục Đao đã không còn.

Quả nhiên, tôi lục tung mọi ngóc ngách trong xe cũng không tìm thấy Xà Dục Đao, mà chỗ vốn để Xà Dục Đao lại có một vũng máu.

Tôi vừa nhìn thấy vũng máu đã trợn mắt há hốc mồm.

Tôi xuống xe kiểm tra, cuối cùng phát hiện cửa xe đã bị bóp méo, giống như bị một lực mạnh va vào. Trừ chỗ đó ra cũng không có tiến triển gì thêm.

Lý Ma Tử và anh em kết nghĩa cũng chạy đến hỏi tôi có tìm thấy Xà Dục Đao không.

Tôi thở dài nói không tìm thấy Xà Dục Đao, chỉ thấy một vũng máu mà thôi.

Lý Ma Tử sợ hãi: "Xà Dục Đao cũng đến tháng ư? Còn ra máu nữa chứ."

Anh ta nhìn như đang nói đùa nhưng lại gây nên sóng to gió lớn trong lòng tôi.

Lẽ nào máu này thực sự là của Xà Dục Đao? Nếu đó là thật thì thứ này không phải là thứ mà tôi có thể thu được.

Bởi vì hễ là vật cõi âm cần máu, chứng tỏ nó đã sinh ra linh tính, tựa như đao kiếm sinh ra Đao Linh.

Trong cái nghề này, vật cõi âm thông thường và vật cõi âm đã có linh tính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dù vật cõi âm có quấy phá thì cùng lắm nó cũng chỉ dọa người, còn vật cõi âm đã sinh ra linh tính thì có thể trực tiếp giết người!

Thật khó có thể tưởng tượng một thanh Xà Dục Đao bình thường như vậy đã sinh ra linh tính.

Anh em kết nghĩa thấy sắc mặt tôi rất xấu, vội hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi hút liền ba điếu thuốc mới nói với anh em kết nghĩa: "Mau về đóng chặt cửa chính và cửa sổ lại. Nếu tôi đoán không sai, đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn..."

Anh em kết nghĩa và Lý Ma Tử đều sửng sốt. Tôi không quan tâm đến hai người họ, tranh thủ chạy về phòng trước, khóa kín tất cả các cửa ra vào và cửa sổ. Sau đó, tôi tìm kiếm xung quanh phòng để chắc chắn rằng Xà Dục Đao ‘không lén lút trốn vào’, lúc này mới yên tâm.

Anh em kết nghĩa thấy tôi bận tối mặt tối mày, toàn thân đã run hết cả lên. Cho nên sau khi tôi yên tĩnh lại, anh ta vội vàng hỏi: "Anh nhỏ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải Xà Dục Đao đã bị chúng ta chế ngự rồi sao?"

Vì vậy, tôi giải thích cho anh ta chuyện Xà Dục Đao có khả năng đã có Đao Linh. Đồng thời nói với anh em kết nghĩa lý do chúng tôi quay lại có thể là vì Đao Linh quấy phá...

Sắc mặt anh em kết nghĩa càng ngày càng kém, lúc sau cũng không nói chuyện nữa.

Lý Ma Tử túm tóc hỏi tôi bây giờ phải làm sao. Dù sao Lý Ma Tử cũng là một tay buôn đồ cổ, anh ta biết rõ Đao Linh lợi hại như thế nào.

Tôi cười khổ và nói: Có vẻ như chúng ta sẽ phải ăn nhờ ở đậu trong thôn này trong vài ngày.

Không nghĩ tới nguyên một buổi tối mà căn biệt thự lại chẳng có tiếng động nào cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bảo anh em kết nghĩa tranh thủ thời gian đi dạo quanh thôn xem có chuyện lạ gì không. Nhất là nếu có người chết thì phải nhanh chóng báo cho tôi.

Sau khi anh em kết nghĩa đi khỏi, tôi luộc mấy quả trứng ăn đỡ đói.

Nhưng mới ăn được một nửa thì tôi phát hiện mắt mèo trên cửa dính đầy máu. Tôi giật mình đến nỗi xém liệng chén đĩa đi mất.

Tôi không muốn làm cho Lý Ma Tử hoảng sợ nên không dám nói cho Lý Ma Tử biết chuyện này. Nhân lúc Lý Ma Tử đi vệ sinh, tôi cẩn thận quan sát vết máu trên mắt mèo.

Máu vẫn còn sền sệt, nhìn khá mới, hẳn là còn sót lại hồi đêm qua!

Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy toàn là màu đỏ. Tay tôi run run lấy khăn ăn lau sạch vết máu trên mắt mèo. Sau khi đảm bảo không thể nhìn ra được thì tôi mới quay lại phòng khách.

Giờ phút này đầu óc tôi cực kỳ hỗn loạn. Bởi vì tôi biết đây chắc chắn là máu do Đao Linh để lại, nó đang thị uy với chúng tôi.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra trong đêm tối xòe tay không thấy năm ngón, Đao Linh toàn thân dính đầy máu dán mặt vào trên mắt mèo. Khóe miệng anh ta tràn ngập mỉa mai, lộ ra một nụ cười tham lam, có lẽ trong mắt anh ta, chúng tôi chỉ là thức ăn của nó mà thôi.

Tôi không biết hình dạng cụ thể của Đao Linh là gì, có thể là người, có thể là động vật, cũng có thể là quái vật. Cho dù là loại nào cũng có thể dễ dàng giết chết chúng tôi!

Ông nội đã từng dạy tôi về Đao Linh. Ông ấy nói muốn biết một Đao Linh hung hãn như thế nào, chỉ cần dựa vào khứu giác, mùi càng tanh thì Đao Linh càng mạnh.

Mà lúc này mùi máu còn tanh hôi hơn cả con cá hố ông nội vừa mua về, xem ra Đao Linh này có oán khí ngút trời rồi!

Sau khi Lý Ma Tử đi vệ sinh về, thấy sắc mặt tôi âm tình bất định liền hỏi tôi bị sao vậy, hỏi có phải tôi lại nghĩ mấy chuyện không tốt không. Tôi vẫn nhịn không nói, kẻo Lý Ma Tử lại hoảng hồn.

Hai chúng tôi vẫn luôn ngồi trong phòng khách đợi anh em kết nghĩa. Tới tận mười hai giờ trưa anh em kết nghĩa mới hổn hà hổn hển chạy về.

Vừa thấy sắc mặt anh ta, tôi đã biết trong thôn chắc đã xảy ra chuyện.

Đúng như dự đoán, anh em kết nghĩa kể rằng trong thôn đã xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng được. Sáng sớm hôm nay, có dân làng phát hiện ra đàn gia súc nhà ông Vương nuôi đã chết hết. Gà vịt, thậm cả con lợn nái già cũng không thoát được. Tử trạng rất khủng khiếp, máu đổ nhiều tới mức nhuộm đỏ cả bộ lông.

Vợ chồng ông Vương cũng không thấy được, điện thoại cũng không gọi được, trưởng thôn tổ chức cho người đi tìm cả buổi sáng nhưng cũng không thấy gì.

Quả thật Xà Dục Đao đã có linh tính!

Anh em kết nghĩa hốt hoảng hỏi tôi tiếp theo nên làm gì. Nếu không giải quyết được vấn đề này chỉ sợ tất cả mọi người trong thôn sẽ phải chết.

Hôm qua, kiếm linh đưa chúng tôi trở về đã tỏ rõ ý đồ, nó muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ thôn này.

Tôi hít một hơi thật sâu, chợt nhớ đến vị đạo sĩ kia liền hỏi anh em kết nghĩa. Tôi nghĩ với tác phong trước sau như một của trưởng thôn thì chắc ông ta sẽ đi mời vị đại sư đó một lần nữa đúng không?

Anh em kết nghĩa thở dài nói: không liên lạc được với đại sư kia, không biết ông ta đã đi xa hay đã lẳng lặng bỏ trốn rồi.

Tôi cảm thấy người kia có khả năng khá lớn.

Tôi nghiêm túc nói với anh em kết nghĩa: "Chuyện này mang ý nghĩa trọng đại. Tôi cần sự giúp đỡ của toàn bộ thôn dân, cho nên phải công khai danh tính thật sự của tôi..."

Anh em kết nghĩa có chút do dự: "Anh nhỏ, không phải tôi không tin anh, nhưng mà anh vẫn còn quá trẻ. Theo cách nói như trên phim truyền hình thì giống như mấy tiểu thịt tươi. Thôn trưởng chỉ tin tưởng đại sư thôi. Tôi sợ sau khi công khai danh tính, bọn họ sẽ bị đuổi anh ra khỏi thôn."

Tôi nói: "Chuyện này cũng dễ xử lý mà. Đợi lát nữa tôi và Lý Ma Tử sẽ giả vờ đi ngang qua thôn, sau đó giở mấy mánh khóe nhỏ, thôn dân sẽ tin ngay thôi."

Tôi nói lại kế hoạch của mình với họ một lần nữa, cả hai đều gật đầu đồng ý.

Nói được làm được, tôi nhanh chóng dẫn Lý Ma Tử nghênh ngang đi về phía của thôn.

Chúng tôi vừa xuất hiện trong thôn thì đã bị thôn dân chặn lại. Thôn dân cảnh giác hỏi chúng tôi là ai, tại sao lại đến đây.

Tôi ra vẻ cao nhân thở dài: “Đêm qua tôi xem thiên tượng, phát hiện thôn các người xuất hiện tai họa đẫm máu, nên tôi mới đến xem rốt cuộc là thứ gì đang tác quái.”

Tôi vừa nói ra, thôn dân lập tức cung kính hơn nhiều, bảo chúng tôi chờ một lát, anh ta sẽ mời trưởng thôn tới.

Trưởng thôn nhanh chóng tới nơi. Đó là một ông lão gầy nhom, đầu quấn khăn trắng, sau khi nhìn thấy chúng tôi thì giở giọng điệu bất thiện.

Tôi chỉ cười nhẹ, sau đó bóp tay nói: "Người trong thôn các người quả là can đảm! Ngay cả pháp trường Diêm Vương mà cũng dám đào, còn để con đại yêu quái bị giam cầm ngàn năm trong đó chạy ra ngoài, cái này gọi là báo ứng phải không nhỉ? Nếu tôi không ra tay, chắc chắn thôn các người sẽ tiếp tục có người chết."

Tôi vừa nói xong thì thôn dân, kể cả thôn trưởng đều trợn mắt há mồm.

Tôi không những biết về pháp trường Diêm Vương mà còn biết trong thôn có người chết. Vì vậy họ sẽ vô thức coi tôi là thần tiên đến giúp đỡ.

Thái độ của trưởng làng đối với tôi cũng thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Mở miệng ra là thần tiên này thần tiên nọ, nhờ tôi kể cho thôn dân nghe chuyện gì đã xảy ra trong pháp trường Diêm Vương.

Vì vậy, tôi mượn kiến thức của mình để thêu dệt ra một câu chuyện vô căn cứ.

"Theo truyền thuyết dân gian thì ở địa ngục có tổng cộng bốn Diêm Vương. Đó là danh tướng thời nhà Tùy Hàn Cầm Hồ, tể tướng Đại Tống Khấu Chuẩn, thi sĩ Phạm Trọng Yêm và Bao Chửng Bao Thanh Thiên. Họ sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm chức Diêm Vương mười năm. Pháp trường Diêm Vương là do Bao Thanh Thiên lập ra để giam cầm đại yêu quái ngàn năm! Bây giờ pháp trường Diêm Vương đã bị các người đào lên, yêu quái ngàn năm bị giam trong đó cũng đã trốn thoát, nên người và vật trong thôn các người sẽ phải gánh chịu sự xui xẻo này... "

Sau khi tôi nói xong, thôn trưởng liền kinh ngạc. Ông ta vội vàng mời tôi vào thôn hầu hạ thức ăn ngon.

Sau khi tôi ăn uống no nê, lúc này trưởng thôn mới ngượng ngùng thuật lại cho tôi nghe những gì đã xảy ra trong thôn.

Sau khi nghe trưởng thôn nói xong, tôi giả vờ tỏ vẻ phiền muộn và nói rằng con yêu quái ngàn năm này không dễ đối phó.

Trưởng thôn liên tục cầu xin và nói ông ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Muốn đối phó với yêu quái ngàn năm thì tất cả già trẻ gái trai trong thôn phải cùng phối hợp mới được."

Trưởng thôn lập tức gật đầu bảo đảm.

Vì vậy, tôi đã nhờ trưởng thôn đưa tôi đến nhà ông Vương. Trước tiên tôi phải đoán được thứ gì đã hại chết người và súc vật.