“Cuối cùng thì…” - Nữ phù thủy lên tiếng với giọng run run. “Mong ước bấy lâu giờ đã hoàn thành…”
“Chúng tôi mừng vì đã có thể giúp-Hở?”
Tôi không thể không thốt lên khi thấy cảnh tượng trước mắt. Bóng hình của Phù Thủy Đại Ngàn mờ đi tựa lúc nào, như thể chỉ giây sau sẽ liền biến mất vậy.
“Không thể nào…”
“Tôi nói rồi mà? Rằng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi chỉ đơn giản là cứng đầu níu kéo để chờ đợi khoảnh khắc này thôi.”
“...”
“Cả hai cứ tùy ý sử dụng kho sách trong căn chòi tùy thích. Đây là cách duy nhất tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn tới hai vị.”
Cứ mỗi lời phù thủy thốt ra, nhân ảnh của cô mờ ảo đi, trở thành những đốm sáng lấp lánh. Rồi, cô theo chân Mary bước lên nấc thang thiên đường, đoàn tụ với con gái mình.
Thời khắc cuối cùng, môi cô khẽ chuyển động. Dù không còn nghe thấy được nữa, không khó để đoán ra, cô đang nói hai tiếng “cảm ơn”.
“Anna.”
“Vâng.”
Hai vợ chồng chúng tôi đều quỳ xuống trước mộ Mary, chắp tay cầu nguyện.
_____________________________________________
Chúng tôi trở về căn chòi của phù thủy. Trong căn phòng có lẽ là chỗ ngủ của cô có những kệ sách chất đầy những cuốn sách đã cũ kĩ nhưng chắc chắn rất có giá trị.
Tuy nhiên, vấn đề là tôi chẳng thể đọc được chúng. Những kí tự được viết trong này không phải chữ cái chúng tôi dùng, lại càng không phải tiếng Nhật mà tôi quen biết.
“Làm sao đây? Xem chừng sẽ phải mất rất nhiều thời gian để giải mã chúng đấy.”
“Vâng. Đúng là nan giải mà.”
Trong khi chúng tôi còn đang than thở thì tên biến thái bước tới chỉ vào một cuốn sách.
“Cuốn này có thứ hai đứa đang tìm đấy.”
“Hả?”
“Nó nói gì thế Light-sama?!”
“Ta không ngại nói cho mấy đứa, nhưng với điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Phải. Mấy đứa hãy cho ta số sách còn lại.”
“Ý ngài là sao?”
“Ta vốn là Hiền giả Loringus mà, đâu có lạ khi ta muốn những thứ này, đúng không?”
…Lạ thật đấy. Một tên biến thái tuyên bố mình thích loli, muốn đạt cảnh giới tối cao là trở thành chính loli mình ham muốn, và thành công, giờ lại ba hoa về việc mình là Hiền giả nên khao khát những tri thức cổ đại là chuyện hiển nhiên? Quá sức lạ đời.
“Có vấn đề gì sao, Allen? Dù gì hai đứa cũng đâu thể đọc được chúng?”
“Ồng nói đúng, nhưng…”
“Vậy thì quyết rồi nhé.”
Chốt xong, tên biến thái cầm lấy quyển sách ấy và đọc.
“Tựa đề của nó là ‘Ghi chép về các hầm ngục được tạo ra bằng [Giả Kim Thuật]’.”
“Hic!!!”
Nó quá hoàn hảo và phù hợp tới mức tôi không khỏi rên lên.
“Giờ xem thử bên trong nhé.”
Lão trôi chảy đọc mọi thứ cho chúng tôi. Dù là biến thái nhưng lại có thể đọc thứ ngôn ngữ lạ thường dễ dàng đến vậy, quả không hổ là cái danh biế - à nhầm, Hiền giả.”
Đoạn, tôi bỗng thấy có gì đó là lạ. Dường như nàng vợ bên cạnh cũng cảm nhận tương tự.
“Allen à, anh thấy cách mô tả địa thế và cấu trúc nó…”
“Ừ, anh cũng nghĩ thế.”
“Sao thế? Hai đứa có ý tưởng gì à?”
Nghe tiếng chúng tôi bàn tán, tên biến thái dừng lại hỏi.
“Có một tàn tích khớp với miêu tả của quyển sách ở Roerden. Thậm chí người dân còn đồn rằng nó từng là một hầm ngục cổ đại.”
Anna gật đầu đồng tình, ánh mắt không giấu sự nghiêm trọng.
“Vậy à?”
Thế là, tên biến thái lật nhanh từng trang, đọc lướt qua nội dung rồi giở tiếp. Tốc độ khủng khiếp tới mức tôi tự hỏi liệu lão có thực sự nắm hết những gì nó ghi chép không.
“Ta hiểu rồi. Có vẻ cái mấy đứa nói là một hầm ngục không hoàn chỉnh. Nó hoạt động như một hầm ngục giả được khoảng thời gian, sau đó sập hoàn toàn vì lõi của nó không còn ma lực nữa.”
“Ể? Vậy chẳng phải chỉ cần dùng [Giả Kim Thuật] là có thể giải quyết được vấn đề rồi sao?”
“Chính xác.”
“Vậy việc xây hầm ngục…”
“Mấy đứa cần hấp thụ thêm một ít Nguyệt Ma Thảo nữa, rồi tạo ra một hầm ngục giả, cuối cùng xin các vị thần biến nó thành hàng thật là được.”
“Chà, hóa ra chúng ta không cần phải một mình lo liệu mọi thứ nhỉ.”
“Đúng. Được rồi, tiếp tục nào.”
Sau đó, tên biến thái đọc tiếp phần còn lại của cuốn sách cho chúng tôi nghe.