Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

8 35

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

88 781

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

39 229

Hậu truyện - Hậu truyện 16: Cựu thường dân A xem xét

Khi bay dọc dòng sông, tôi phát hiện một ngọn đồi nhô lên giữa những vách đá, bao quanh vẫn là những cánh rừng bát ngát. Điều này chứng tỏ nguồn nước sạch nơi đây rất dồi dào, thích hợp để phát triển nông nghiệp, từ đó xây dựng nên một thị trấn mới.

Phải nói thêm, ngọn đồi kia trông vô cùng rộng rãi và thoáng mát, hoàn hảo tới mức làm tôi muốn đặt ngay một ngôi nhà tại đỉnh hệt như mấy bộ phim hoạt hình ngày xưa.

“Allen, sao chúng ta không thử lại ngọn đồi đó xem?”

Ối chà, có vẻ nàng vợ của tôi cũng có suy nghĩ tương tự.

“Được đó. Để anh lại gần ha.”

“Vâng.”

Tôi hướng mũi máy bay về phía đó, dùng máy quét ghi lại toàn bộ thông tin có thể thu thập được.

“...Hình như ở đây hơi ít người sinh sống thì phải.”

“Đúng vậy ạ. Khu vực này nằm ở biên giới, quái vật vẫn còn rất nhiều.”

“Ra đó là lí do ông ấy giao nơi này cho chúng ta.”

“...Có lẽ vậy ạ. Dẫu sao đó cũng là trách nhiệm của chúng ta để gìn giữ cuộc sống ấm no cho nhân dân mà.”

“Ừm.”

Trên khuôn mặt nghiêm túc của em lúc này là sự vui mừng xen lẫn hối tiếc. Có lẽ đây là việc cuối cùng em có thể thực hiện khi vẫn còn đang là một ‘Ramslett’.

“Nói chứ, có quái vật đâu phải lúc nào cũng tệ.”

“Anh…nói đúng.”

Nơi nào có quái vật, nơi đó có mạo hiểm giả. Từ đó, các loại hình dịch vụ sẽ mọc lên, và đã có cầu thì cung sẽ tự tới. Để rồi cuối cùng, nền kinh tế được hình thành, lãnh địa sẽ dần phát triển.

“Anh thấy nhiêu đây là đủ rồi. Giờ ta về thôi.”

“Dạ.”

___________________________________

Sau khi về lại thủ đô, chúng tôi gặp chaợ lúc này vừa mới xong việc.

“Cha vợ à, chúng con về rồi đây.”

“Ô, mừng hai đứa đã về. Sao hả? Tìm được chỗ nào tốt chứ?”

“Có ạ. Có một ngọn đồi cách bờ sông một đoạn, là địa điểm rất hoàn hảo. Con đã tạo ra một bản đồ địa hình, trông nó thế này đây ạ. Tuy nhiên vẫn còn một số thứ khác phải kiểm tra như địa chất, vân vân.”

Vừa nói, tôi vừa trải tấm bản đồ là kết quả khảo sát ra.

“Hử? Đây là gì đây?”

“Là bản đồ địa lý đó ạ. Những đường mỏng chỉ độ cao tầm mười mét, dày là năm mươi mét.”

“Hm? Hmmmmm??? A-Allen của ta…đây là lần đầu con tới nơi này đúng không?”

“Đúng ạ. Con đã cải tiến máy bay của con để nó có thể đi khảo sát ạ.”

“Hầy…Thật không thể tin được chuyện này lại xảy ra…”

Đoạn, mặt ông tối sầm.

“Cha à, Allen dùng cái này để-”

“Ta biết Allen vốn đã là người nảy ra đủ thứ ý tưởng kì lạ. Nhưng vẽ ra một bản đồ cực chi tiết thế này chỉ trong một ngày, nếu lộ ra ngoài thì sẽ xảy ra vấn đề rất lớn đấy.”

“Thưa cha vợ, chẳng phải có hơi muộn để phàn nàn về con rồi sao?”

“Ừ thì…mà con tưởng tượng xem, nếu nó rơi vào tay đám Est…”

Cũng đúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chiến tranh cả. Đáng tiếc, bọn Đế quốc Est thì khác. Có thứ này trong tay, chúng có thể đi xâm lăng Centraren vô cùng dễ dàng. Ngược lại hả…xin miễn bình luận.

Và không chỉ có mỗi Est thôi đâu. Tôi dám cá rằng kẻ nào sở hữu thì cũng nổi lòng tham đi đánh chiếm nước khác cả.

“Nhưng cha à, tấm bản đồ này sẽ giúp ta phát triển xa hơn nữa đấy.”

“Ta biết chứ. Dẫu vậy, những thứ thế này tốt nhất nên trở thành bí mật quốc gia để tránh gây những xung đột không đáng có.”

“Con hiểu rồi ạ. Con sẽ xem xét thật kĩ mỗi khi giao nó cho ai.”

“Tốt.”

Cha vợ vẫn giữ mặt nghiêm trọng gật đầu.

“À, mấy đứa tính xây hầm ngục ở đâu?”

“Dạ, con tính lập đền thờ ở đỉnh đồi con vừa kể, đồng thời tạo một hầm ngục thỏa điều kiện ở dưới lòng đất.”

“Ừm. Muốn đảm bảo đức tin không bị lụi tàn thì nên phô bày rõ từ đầu rằng đấy là một ngôi đền. Con có quen kiến trúc sư nào không?”

“Dạ không ạ. Con đang muốn hỏi người về vấn đề này cũng như việc phát triển thị trấn đây ạ.”

“Hmm. Ta hiểu rồi. Ta sẽ cử những thợ thủ công bậc thầy của đất nước tới để xây dựng ngôi đền. Còn chuyện phát triển thị trấn thì con phải tự nghĩ thôi. À, nếu thị trấn ấy được xây xung quanh ngôi đền thì kiểu xây dựng, cấu trúc nơi đó ít nhiều đã được quyết định rồi.”

“Vâng ạ.”

“Thêm nữa, ta sẽ cho con mượn cái này.”

Đoạn, ông lấy ra một xấp giấy tờ.

“Đây là gì ạ?”

“Bản đồ của các thành phố lớn ở nước ta. Có lẽ nó sẽ cho con ý tưởng nào đấy đấy.”

“Chúng con cảm ơn ạ!”

Sau đó, chúng tôi báo cáo thêm một số thứ rồi rời thư phòng.