Thư viện thành phố nằm ở trung tâm thành phố của chúng tôi, tiếp giáp với công viên Nhân Dân và chính phủ thành phố, là thư viện lớn nhất toàn thành phố.
Vì hưởng ứng lời kêu gọi toàn dân học tập của quốc gia, thị dân có thể đọc và mượn đọc miễn phí sách báo ở nơi này. Chỉ cần có chứng minh nhân dân, bạn có thể được làm miễn phí một tấm thẻ mượn sách. Mỗi lần bạn có thể mượn tối đa ba quyển sách. Sau khi trả ba quyển sách đã mượn về lại mới có thể tiếp tục mượn sách khác.
Nếu gặp phải trường hợp làm rơi thẻ mượn sách hoặc quá thời hạn trả sách vẫn chưa trả lại, thư viện sẽ dựa vào hồ sơ điện tử khi đăng ký mượn sách để thu hồi tổn thất. Nếu nghiêm trọng còn có thể liên hệ với cơ quan công an và ban ngành có liên quan xử phạt hành chính.
Thư viện rất lớn, dưới lòng đất có hai tầng lưu trữ, trên lầu có năm tầng đọc, mỗi tầng đều có bố trí máy tìm đọc sách báo điện tử. Bạn có thể nhập tên sách báo bạn muốn đọc, sau đó tìm được số hiệu của sách, dựa vào số hiệu này bạn có thể tìm được vị trí cất sách báo tương ứng.
Cho nên nói, nếu như bạn nguyện ý dành thời gian nghỉ ngơi để đọc sách, thư viện thành phố tuyệt đối là một lựa chọn tuyệt vời.
Mỗi một tầng của thư viện đều rất rộng rãi, giá sách chỉnh tề ở chính giữa mỗi tầng, bốn phía là nhiều bàn ghế bằng gỗ vòng quanh, phía xa hơn bên ngoài là cửa sổ sát đất. Cửa sổ kéo dài từ trần nhà xuống sàn nhà kiểu này có thể giúp ánh mặt trời dễ dàng chiếu thẳng vào hơn, từ đó chiếu tới sách vở của mọi người, để mọi người có thể nhìn thật rõ ràng thoải mái.
Trong thư viện khá ít người, hơn nữa đại đa số người tới đây đều là người già và trẻ nhỏ.
Người già thì thích đọc mấy loại sách dưỡng sinh, một số sách về các loại đồ ăn thức uống… Người đã già, có lúc bọn họ sẽ lộ vẻ rất quan tâm tới sức khỏe của mình.
Mà đám nhóc thì đang đọc manga hoặc đang đọc một vài cuốn truyện cổ tích dành cho lứa tuổi bọn chúng, hiểu một số đạo lý có thể dưỡng thành nhân cách sau này.
Thanh niên tương đối ít, bọn họ bận rộn làm việc hoặc học tập, gần như không có thời gian tới đây đọc sách giải trí. Vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, đoán chừng bọn họ sẽ ở nhà ngủ hoặc đi đâu đó chơi cho khuây khỏa.
Còn lại là một số học sinh có thời gian rảnh vào ngày nghỉ như chúng tôi. Đối với chúng tôi, thư viện là không gian học tập lý tưởng.
Có điều hòa trung tâm, vào mùa hè nóng bức, nó có thể phả ra gió tương đối mắt mẻ. Hoàn cảnh xung quanh khá yên tĩnh, có bầu không khí học tập lại được cung cấp nước nóng miễn phí, có thể mang theo ít lá trà đi ngâm trà nóng thì không còn gì tốt bằng.
Vào ngày nghỉ, không cần lên lớp bổ túc, nhóm ba người chúng tôi đã hẹn nhau cùng tới thư viện thành phố tự học, tôi cảm thấy tới đây học sẽ có hiệu suất cao hơn nhiều so với ngồi học ở nhà.
Không có sự cám dỗ của máy tính và ti vi, không có đủ chuyện lung tung phiền nhiễu…
…
Hôm nay, sau khi tôi và Tưởng Mộc Thanh ăn điểm tâm xong, nhân lúc mặt trời còn chưa mọc hẳn, nhiệt độ không khí còn chưa cao lắm, chúng tôi vội vã chuẩn bị xuất phát tới thư viện thành phố học tập.
Đi tới nơi đã hẹn trước với Mặc Thi Vũ, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Lạ thật, cho tới bây giờ Mặc Thi Vũ chưa từng đến trễ lần nào, chẳng lẽ nhà cô ấy xảy ra chuyện gì sao?
“Hôm qua Mặc Thi Vũ nói cho em biết, hôm nay nhà cậu ấy có việc, không tới được.”
Tưởng Mộc Thanh vốn không nói tiếng nào từ sáng sớm tới giờ, lúc này lại mở miệng nói với tôi.
“Vì sao cô ấy không gọi điện thoại cho anh?”
Tôi cảm thấy lạ, lấy di động ra, muốn xem lịch sử cuộc gọi gần đây nhất.
“Hôm qua cậu ấy nói cho em biết, muốn nhờ em chuyển lời tới anh, kêu chúng ta không cần chờ cô ấy làm gì.”
Tưởng Mộc Thanh cầm balo của mình nói rõ ràng tường tận.
“Hai người nói chuyện với nhau lúc nào vậy? Sao anh không biết?”
Tôi nhớ hôm qua ba người chúng tôi vẫn luôn ngồi cùng nhau, chưa từng thấy hai người bọn họ có cơ hội nói chuyện riêng với nhau thì phải?
“Hôm qua khi em quay về nhà mình đã gặp phải cậu ấy, cậu ấy nói cho em biết.”
Tưởng Mộc Thanh nhìn tôi với ánh mắt nhu hòa.
Hôm qua Tưởng Mộc Thanh đã quay về nhà cô ấy một chuyến, nói là cần thu dọn một vài vật dụng hằng ngày tới dùng. Nhưng nhà Tưởng Mộc Thanh và nhà Mặc Thi Vũ vốn không cùng hướng, sao có thể đụng mặt nhau được?
“Hai người đã chạm mặt nhau kiểu gì vậy?”
Tôi càng lúc càng nghi ngờ.
“Đây là bí mật giữa con gái với nhau, anh muốn nghe thật chứ?”
Tưởng Mộc Thanh nhìn tôi, mỉm cười.
“Nhưng…”
Tuy việc hai cô ấy có không gian giao lưu riêng khiến tôi rất vui vẻ, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
“Lục Phàm không tin em?”
Vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh có chút suy sụp.
“Không phải.”
Tôi vội vàng phủ nhận.
“Vậy giờ chúng ta đi thôi.”
Đột nhiên cô ấy kéo lấy tay tôi, không nói lời nào, cứ vậy mà kéo tôi lên xe buýt đi về phía thư viện.
…
Khi cần tới thư viện tự học, tôi thích nhất là khu văn học ở tầng ba, bởi vì trong khu văn học có rất nhiều tiểu thuyết trong và ngoài nước, khi học hơi mệt rồi tôi có thể đọc chút tiểu thuyết nâng cao tinh thần.
Gần đây tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết tên là “Năm tuần trên khí cầu”.
Đây là cuốn truyện dài đầu tiên do tác giả nổi tiếng của Pháp cuối thế kỷ 19 – Verne - sáng tác. Truyện kể về chuyến phiêu lưu mạo hiểm băng qua Châu Phi bằng kinh khí cầu của tiến sĩ Ferguson, thợ săn Kennedy, người hầu Joe.
Tiến sĩ Ferguson là người đề xuất chuyến thám hiểm lần này. Ông ấy vốn có năng lực lãnh đạo, phụ trách chỉ huy và ghi chép lại số liệu thám hiểm.
Thợ săn Kennedy là một thợ săn ưu tú, ông ta có thể dễ dàng bắt được con mồi ở nơi hoang dã như Châu Phi, cung cấp cho bọn họ sinh tồn.
Người hầu Joe là người hầu của tiến sĩ, anh ta có một đôi mắt tinh tường, có thể nhìn thấy những sự vật từ nơi rất xa. Cho nên anh ta phụ trách việc đo vẽ bản đồ cho tiến sĩ và quan sát tinh tượng. Anh ta còn biết nấu cơm. Sau khi Kennedy bắt được mồi, con mồi qua tay anh ta sẽ biến thành mỹ vị nhân gian.
Trên đường đi, bọn họ hợp tác chặt chẽ với nhau, hoàn thành nhiệm vụ nhìn như không cách nào hoàn thành nổi. Tuy trong quá trình này bọn họ cũng gặp nhiều mâu thuẫn và trắc trở, cũng vì đó mà nảy sinh xung đột, nhưng cuối cùng sẽ vì ràng buộc đôi bên mà nâng đỡ lẫn nhau, cùng sinh tồn.
Tôi nghĩ nếu trong cuộc mạo hiểm này chỉ có mình tiến sĩ đi, tất nhiên ông ta sẽ không thể thành công được. Tuy ông ta có đủ lòng tin và dũng khí, nhưng không có sự tồn tại của hai người khác, ông ta không thể nào kiên trì tiếp.
Khi đối mặt với sa mạc Sahara nóng bức, vì thiếu nước mà sắp tuyệt vọng, cũng nhờ trong lòng ông ta còn có đồng bạn, vì phải giữ gìn tính mệnh của đồng bạn ông ta mới không từ bỏ hi vọng sống.
So sánh với ba nhân vật trong tiểu thuyết, không phải nhóm học tập ba người chúng tôi cũng là như vậy sao?
Tôi không thể nào dùng sức một người để đối mặt với tất cả, có Mặc Thi Vũ chia sẻ bớt một số áp lực giúp tôi cũng rất tuyệt. Có Mặc Thi Vũ giúp đỡ, có lẽ Tưởng Mộc Thanh sẽ nhận thức được thiếu sót trong tính cách của mình, nỗ lực đi về phía khỏe mạnh.
Sự ảnh hưởng của Mặc Thi Vũ bắt đầu có tác dụng.
Hôm nay, khi Tưởng Mộc Thanh thảo luận vấn đề với tôi đã không còn hùng hổ dọa người như lúc ban đầu nữa, dường như cô ấy đã học được phương pháp học tập của Mặc Thi Vũ, cũng bắt đầu làm kỹ từng bước một, thả chậm tốc độ nói, dịu dàng nói ra tất cả suy tính của mình. Đây là khởi đầu tốt.
“Lục Phàm, em nói như vậy anh đã hiểu chưa?’
Giọng của thiếu nữ rất bình tĩnh, trong thư viện yên tĩnh, cô ấy còn cố gắng nhỏ giọng hơn.
“Ừm, hiểu rất rõ rồi.”
Tôi cười với cô ấy.
“Vậy sau này chúng ta học tập không cần có Mặc Thi Vũ nữa.”
Thiếu nữ hơi ép gương mặt nghiêm túc tới gần tôi.
“Sao vậy? Học chung như thế này không tốt sao?”
Tôi cười khó xử.
“Em không thích thấy cậu ấy ở gần Lục Phàm.”
Thiếu nữ cúi đầu, nói một cách lạnh lùng.
“Chỉ là học chung mà thôi, cũng không tới mức ghét như vậy chứ?”
Tôi nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô ấy, hơi xấu hổ.
Cô ấy hơi dừng một chút, sau đó than nhẹ.
“Chán ghét…”
“Chán ghét muốn chết.”
Lúc này, trong đôi mắt thiếu nữ như đang tỏa ra khí đen.
“Anh nói này…”
Tôi càng lúc càng nghi ngờ.
Giữa cô ấy và Mặc Thi Vũ…
…
Trông dáng vẻ Tưởng Mộc Thanh không giống một đồng bạn đang cùng ngồi trên kinh khí cầu với chúng tôi, mà giống như dã nhân dưới kinh khí cầu, đang dùng thương ném mạnh về phía chúng tôi.
Ôi, có lẽ cảm giác của tôi đã sai rồi…