Nhìn từng hạt mưa đập lên bên ngoài cửa sổ, theo mây mù đầy trời ép xuống, tâm tình của tôi cũng trở nên trầm trọng khó hiểu.
Trong dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa mà? Tôi phiền chán mà nhìn những sự việc đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Hẳn chỉ là mưa nhỏ thôi, không sao đâu, một hồi nữa sẽ tạnh.”
Tôi nói với thiếu nữ bên cạnh như thế.
“Hừ!”
Cô ấy vẫn giữ thái độ như cũ.
Có thể là vì cô ấy không phối hợp hoặc là không vui nên ông trời cũng phiền não, mưa không chỉ không nhỏ đi, trái lại còn bắt đầu càng lúc càng nặng hạt. Cho dù chúng tôi đang đi dưới hàng cây bên đường vẫn cảm giác như đột nhiên có người giội thẳng một chậu nước lên người.
“Không sao đâu, đột nhiên mưa lớn như vậy chắc chắn là mưa rào, một hồi sẽ tạnh thôi. Chúng ta chạy vào đây tránh trước đã.”
Tôi nói với thiếu nữ bên cạnh như vậy.
“Hừ!”
Vẫn hoàn toàn bỏ qua lời tôi.
Ngay mới vừa rồi, tôi nắm tay cô ấy, che đầu chạy vào một cửa hàng ở bên đường. Đi vào rồi mới phát hiện đây lại là một cửa tiệm chuyên bán đĩa phim và đĩa nhạc máy quay kiểu cũ.
Theo thời đại tiến bộ, loại máy hát cần dùng kim để phát nhạc này đã dần trở nên tuyệt tích, hiện tại có đủ loại sản phẩm số gần như có thể thay thế cho nó, ngay cả điện thoại thông minh cũng có thể phát nhạc chiếu phim, có thể lưu lại hơn ngàn bài hát. Mà loại máy quay đĩa này, dùng một chiếc CD thật lớn cùng lắm cũng chỉ có thể ghi chép lại vài bài. Nó đã không thể đáp ứng nhu cầu của mọi người.
Hiện tại, sở dĩ máy quay đĩa còn tồn tại phần lớn là mang giá trị sưu tầm, trang trí.
Đặt loại máy quay đĩa bằng gỗ phong cách cổ xưa này trong nhà, nghe âm hưởng kéo dài do đĩa nhạc chuyển động phát ra, người ta sẽ cảm thấy hàm dưỡng cá nhân của chủ nhà cùng với bầu không khí trong nhà lập tức trở nên không tầm thường, cực kỳ giống với quý tộc Châu Âu thế kỷ 19 hay nhà tư bản nước Mỹ.
Trong tiệm, đủ loại máy quay đĩa lớn nhỏ nhìn như hỗn độn, nhưng thực tế lại được trưng bày khá quy cũ. Thiết kế kiểu nhiều hộp gỗ vươn ra khắp nơi như vậy cực kỳ giống với sợi dây leo lên hoa loa kèn.
Rất nhiều “hoa loa kèn” không phát nhạc, chỉ có cái màu vàng ở nơi cao nhất kia đang chuyển động phát nhạc, truyền ra khúc nhạc du dương dịu dàng.
“Bài này thật quen.”
Dường như tôi đã từng nghe được nó ở nơi nào đó, chỉ là tôi không thể nhớ nổi.
“Down By The Salley Gardens bản đàn dương cầm, cháu biết không?”
Một ông lão có râu quai nón như tìm được tri âm, lò đầu ra từ phía sau “bụi hoa” máy quay đĩa.
Trên người ông ấy là áo sơ mi cộc tay vô cùng bình thường, đang đùa nghịch máy quay đĩa của mình.
“Ha ha, cháu không rõ ạ, chúng cháu chỉ tới tránh mưa thôi.”
Tôi nhớ kỹ bài hát này có nằm trong list nhạc trên điện thoại của tôi, nhưng tên của nó có phải là như vậy hay không thì tôi không biết.
“Tránh mưa thì cháu đứng yên đó đi, đừng chạy lung tung, ông mới vừa lau sạch sàn nhà đấy. Thật là…”
Ông lão kia thấy chúng tôi không phải người định tiêu phí vào việc mua máy quay đĩa hay đĩa nhạc, lại hơi không nhịn được càm ràm chúng tôi một câu, rồi tự bận việc của mình.
“Bài này nghe có vẻ rất ấm áp.”
Tôi cảm thấy một ngày không thuận cũng trở nên thoải mái hơn, thuận miệng nói với thiếu nữ bên cạnh như vậy.
“Ừm.”
Nghe xong bài hát này, dường như vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh cũng không còn vội vã nóng nảy như trước.
“Không biết khi nào trận mưa này mới ngừng đây?”
Tôi vừa tận hưởng không khí thưa giãn vừa chậm rãi buông lỏng tay Tưởng Mộc Thanh ra theo bản năng. Nhưng mới vừa buông ra, Tưởng Mộc Thanh lại như muốn trốn chạy ngay lập tức, khiến tôi không thể không vội vàng nắm chặt lấy tay cô ấy thêm lần nữa.
“Rốt cuộc em muốn làm gì? Có Mặc Thi Vũ rồi còn chưa đủ à? Em còn muốn đi tìm Giản Ngọc nữa sao?”
Ngoại trừ việc vô duyên vô cớ phá hư lần nắm tay giữa Quách Thông với Giản Ngọc trong rạp chiếu phim hôm nay, trong bữa ăn tiếp sau đó, tuy tôi đã khống chế cô ấy ở bên cạnh tôi nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm Giản Ngọc.
Giản Ngọc chú ý thấy mình bị người ta nhìn chằm chằm, cũng bắt đầu bình tĩnh nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Thanh, việc này khiến tôi và Quách Thông đều rất lúng túng.
Quách Thông còn định tạo thêm chút ảnh hưởng với Giản Ngọc đây, không nghĩ tới tất cả hào quang đều bị Tưởng Mộc Thanh cướp mất.
“Hừ!”
Tưởng Mộc Thanh để mặc tôi nắm lấy tay cô ấy, nhưng vẫn không để ý tới tôi.
“Rốt cuộc em bị sao vậy?”
Từ quan sát của Giản Ngọc có thể thấy cô ấy vẫn luôn đặt lực chú ý lên người tôi, hành vi bách hợp chỉ là thứ yếu.
Nói cách khác, bệnh kiều còn chưa khỏi hẳn, chỉ là dường như cô ấy lại thêm thuộc tính bách hợp.
“Em muốn khiến Lục Phàm cảm thấy em không yêu mến Lục Phàm.”
Tưởng Mộc Thanh cúi đầu, như đang cố gắng dồn hết can đảm để nói với tôi.
“Ừm?”
Vì sao bệnh kiều có thể không thích người mình chọn trúng, hành động trái với suy nghĩ bình thường vậy?
“Không phải Lục Phàm đã nói em thích anh là một loại bệnh à?”
Đột nhiên giọng điệu của Tưởng Mộc Thanh trở nên lạnh như băng.
“Vậy thì sao?”
Chẳng lẽ em không cảm thấy tình cảm của mình đầy bệnh trạng à? Một lời không hợp bèn bắt cóc “bạn trai” và “tình địch”, còn thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người. Đây là gì?
“Cho nên dù rất khó có thể làm được, em cũng muốn biểu hiện ra em không thích Lục Phàm, em muốn khiến Lục Phàm nhìn thấy một em khỏe mạnh lại hoàn mỹ.”
Khi Tưởng Mộc Thanh nói tới hai chữ “không thích”, cô ấy cắn răng rất nặng.
Về phần biểu hiện “không thích” mà cô ấy nói chính là vừa thấy tôi đã quay đầu đi, đồng thời trong miệng còn phát ra tiếng hừ hừ rất không lễ phép à? Tôi đã hơi hiểu rõ suy luận trong đầu Tưởng Mộc Thanh.
“Vậy em cưỡng hiếp Mặc Thi Vũ thì sao? Không phải em bách hợp thật chứ?”
Tôi cau mày, hỏi cho rõ đầu đuôi.
“Đúng vậy, em là bách hợp, em thích nữ sinh!”
Tưởng Mộc Thanh đã thừa nhận với tôi như vậy.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô ấy, đầu óc tôi như muốn nổ tung.
“Vậy em cũng không thể ép buộc người khác được, rõ ràng trông Mặc Thi Vũ không giống như đang tự nguyện.”
Tôi không phản đối việc cô ấy mở ra cánh cửa thông tới thế giới bách hợp, nhưng tôi không hi vọng sau khi cô ấy vào cửa lại đi bắt cóc người khác, ép người ta cũng phải bước vào thế giới bách hợp với mình.
“Không được. Không phải Lục Phàm đã nói rồi à? Lục Phàm thầm mến rất nhiều nữ sinh trong lớp, em vốn cho rằng chỉ cần em tiêu diệt hết tất cả bọn họ là được, nhưng Lục Phàm ghét bạo lực, nếu em dùng bạo lực chắc chắn sẽ bị Lục Phàm chán ghét. Cho nên…”
Vẻ mặt cô ấy cứng đờ.
“Cho nên cái gì?”
Tôi nhìn vẻ mặt cô ấy, rất lo lắng.
“Cho nên chỉ cần em khiến bọn họ đều thích em là được rồi, sẽ không còn người nào cướp Lục Phàm với em nữa.”
Tưởng Mộc Thanh vô cùng hài lòng nở nụ cười.
“Em như vậy… Không tốt lắm đâu.”
Xem ra lần điên cuồng bất chấp hậu quả của tôi trước đó đã tạo nên ảnh hưởng sai lầm với cô ấy.
“Lục Phàm cảm thấy bách hợp không tốt à? Tuy thân là một nữ sinh, phải giả vờ như mình là nam sinh rất khó chịu, nhưng nếu trở thành nam sinh có thể tự mình bảo vệ mình, đột nhiên em lại thấy làm nam sinh cũng thật dễ dàng.”
Tưởng Mộc Thanh lại có thể thích thú.
“Muốn bảo vệ mình cũng không nhất thiết phải biến mình thành nam sinh mà!”
Nghe thấy những lời cô ấy nói, tôi đã hơi khiếp sợ. Mới chỉ chừng một tuần không nói chuyện với cô ấy, bệnh tình của cô ấy đã trở nên nghiêm trọng như vậy sao?
“Lục Phàm không muốn em thích Lục Phàm, em lại lo lắng Lục Phàm thích những nữ sinh khác, cho nên em thay thế Lục Phàm đi thích những nữ sinh tiếp cận với Lục Phàm là được rồi.”
Tưởng Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh.
“Em sẽ thích bọn họ như Lục Phàm thích bọn họ. Vừa có được Lục Phàm lại có được những người khác quan tâm, không phải rất tốt sao?”
“Chỉ có điều tóc em hơi dài, vốn không giống đàn ông chút nào. Đợi sau này có thời gian phải đi cắt tóc ngắn như Lục Phàm, như vậy là hoàn mỹ.” Tưởng Mộc Thanh có chút không vui mà vung vung mái tóc mềm mượt của mình.
“Đừng! Em không thể như vậy được!”
Tôi dùng hai tay nắm chặt lấy bả vai Tưởng Mộc Thanh. Hình như không cẩn thận làm đau thiếu nữ, cô ấy hơi rụt người lại, tôi cũng chú ý thấy không ngờ tay mình lại hơi phát run.
“Sao vậy?”
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt đen như động không đáy.
“Tình yêu của em dành cho anh không phải là bệnh, là anh sai rồi, được chưa?”
Tôi cúi đầu xin lỗi cô ấy.
“Suy nghĩ của Lục Phàm thật khiến người ta không thể đoán ra.”
Trông cô ấy có vẻ mất hứng, có vẻ bất mãn với thái độ tùy tiện thay đổi của tôi.
“Em không phải bách hợp, dám đi bách hợp mới là có bệnh thật.”
Tôi đã vội vã muốn chết, muốn khuyên bảo cô ấy bình thường lại.
“Lục Phàm ghét em bách hợp sao?”
Tưởng Mộc Thanh khẽ cười nói, dường như cô ấy đang tự đắc.
“Ghét, anh không muốn em tiếp tục làm vậy nữa.”
Làm vậy không chỉ tự hại bản thân mình mà còn hại cả nữ sinh khác.
“Có thể, nhưng phải xem biểu hiện của Lục Phàm.”
Tưởng Mộc Thanh nghiêm túc nhìn tôi.
“Em muốn anh thế nào cũng được, chỉ cần em đừng như vậy nữa là được.”
Tôi đã sợ hãi, hi vọng còn có thể kéo tư duy đang tan vỡ của cô ấy trở về.
“Ừm… Vậy xin anh hãy cho em tình yêu chân chính đi, dùng chân tình của Lục Phàm.”
Thiếu nữ chắp tay ra sau, nhìn về phía tôi với ánh mắt kỳ vọng.
Tình yêu chân chính? Thứ này có tồn tại thật sao? Cho dù là tôi cũng chưa từng trải qua đâu.